Bởi vì ngủ quá muộn, với nửa đêm lại kích động, làm gần sáng Lưu Nguyệt mới chợp mắt được. Chờ thời điểm nàng mơ mơ màng màng tỉnh lại, liền nhìn trời mà choáng váng mặt mày! Giờ đã gần 3 giờ chiều rồi sao!
Lưu Nguyệt đột nhiên nhớ đến hôm qua trước khi ngủ y có nói, hình như hôm nay muốn giúp nàng dọn đồ sang. Nhưng nàng ngủ một mạch đến chiều, mà đây lại là lần đầu tiên qua đêm ở nhà y nữa chứ, bộ dạng lười nhát như vậy, trong lòng y sẽ nghĩ như thế nào về nàng a? Nghĩ đến lối sống vô kỉ luật của mình, so với trẻ con có khác gì? Tuy rằng nàng đúng là như vậy thật, nhưng là nàng hy vọng có thể ở trước mặt người mình thích giả vờ một chút.
Lưu Nguyệt do dự nửa ngày, đến khi nào rời phòng, đã muốn tới giờ ăn chiều. Lưu Nguyệt vốn đang tìm lý do biện hộ, giải thích vì sao lại dậy muộn như thế, muốn ở trong lòng y tạo hình tượng tốt. Kết quả vừa đến phòng khách mồm đã há hốc ra. Bên cạnh sô pha là một đống hành lí, tất cả đều là đồ đạt của nàng! Nàng không nhớ là nàng có nói với Hàm nhà mình ở đâu, mấy thứ này là như thế nào?
Đang lúc rầu rĩ, bỗng có tiếng ho khan lôi nàng khỏi giấc mộng. Lưu Nguyệt xoay người liền nhìn thấy, một đại thẩm trông rất thân thiện, đang tủm tỉm cười nhìn nàng, Lưu Nguyệt cảm thấy thực kì quái.
Đại thẩm kia thân thiện hòa nhã tiến lại, lập tức giải thích với nàng “Ha ha, ta được thiếu gia mời về chăm lo cho sinh hoạt của tiểu thư. Gọi ta là Vương thẩm được rồi.” Lưu Nguyệt thấy nàng thân thiện như vậy, tâm tình có chút thả lõng, “Vương thẩm, mấy thứ này đem tới từ lúc nào thế?”
Dường như Vương thẩm đặc biệt rất thích cười, hai cái khóe mắt cong lên, bà nhìn Lưu Nguyệt chỉ vào đống hành lý liền nói, “Cái kia à, buổi sáng thiếu gia đem lên lầu. Còn nói chờ tiểu thư xem thử coi có thiếu thứ gì không.”
Lưu Nguyệt nghe vậy gật gật đầu, cùng vương thẩm đem mấy thùng hành lý vào phòng, sau đó bắt tay vào dọn dẹp. Vương thẩm vốn định giúp, nhưng là Lưu Nguyệt vốn quen chuyện của mình thì tự mình làm, không muốn xấu hổ mà gây phiền phức cho người khác. Sau đó vương thẩm cũng không cố giúp nữa, cười tủm tỉm đi xuống chuẩn bị bữa tối.
Khi Lưu Nguyện mở đống hành lý, phát hiện đồ đạt này nọ căn bản đều đầy đủ, thậm chí ngay cả băng vệ sinh cũng có. Mà cái đó ấy, lại là hiệu mà nàng thích nữa chứ. Lưu Nguyệt nhịn không được mặt đỏ, trong đầu hiện lên hình ảnh, tình huống Hiệp Hàm phải đi mua thứ kia, dáng vẻ cố tỏ ra bình thường, hướng bàn thu ngân đặt mấy gói băng vệ sinh lên, sau đó lạnh lùng hỏi “Bao nhiêu tiền?” Nghĩ đến đây, nàng liền nhịn không được một người ôm bụng ha hả cười.
Đến khi ăn cơm, Lưu Nguyệt vẫn không thấy Hiệp Hàm, nàng có chút rầu rĩ không vui, đây là đạo đãi khách sao? Y đem nàng giam trong nhà, bản thân là chủ lại không xuất hiện. Chờ nàng chậm chạp nhai hết bửa cơm tối, Hiệp Hàm vẫn chưa trở về, nàng đành phải hỏi vương thẩm “Hiệp Hàm thường không ở đây ạ?”
Vương thẩm vẫn vui tươi trả lời “Thiếu gia rất bận, bình thường phải tối khuya mới trở về.” Lưu Nguyệt vừa nghe vậy, cũng hiểu được làm tổng tài vất vả thế nào, việc gì trong công ty cũng phải đụng tay vào xử lý. Đột nhiên nàng lại nghĩ, y bận như vậy thì lấy đâu ra thời gian chơi game?
Thời điểm Hiệp Hàm trở về, Lưu Nguyệt đang ở trong thư phòng của y chơi game, kỳ thật một mình Lưu Nguyệt vào game cũng không biết làm gì, bình thường đều cảm thấy game này đặc biệt có ý nghĩa, nhưng là từ khi cùng Hiệp Hàm nâng cấp mối quan hệ, trò chơi này liền biến thành mối dây liên kết của nàng với Hiệp Hàm, chỉ cần không có Hiệp Hàm, nàng liền không biết phải làm gì.
Nhàm chán ở trong thành ngẩn người, kết quả Thiển Thiển login, không đợi Lưu Nguyệt suy nghĩ xem phải giải thích với nàng ta thế nào. Thiển Thiển vừa thấy Lưu Nguyệt onl, liền phun trào.
Thiển Thiển nói “Ngươi không phải chê mạng ta quá dài, nên muốn chọc ta tức chết hả! Đầu tiên là không nói một tiếng bỏ ra ngoài, sau đó lại biến mất một đêm không về.” Lưu Nguyệt vừa thấy lời này, biết Thiển Thiển đang rất tức giận, lập tức giải thích “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta thật sự biết sai rồi, ta không nên cái gì cũng im im chạy biến mất, hại ngươi lo lắng!”
Thiển Thiển thấy nàng nhận sai, cũng không tức giận nữa, chỉ là ngữ khí như trước không tốt lắm “Đầu tiên ta xem coi ngươi giải thích với ta thế nào, sau đó ta còn có vấn đề muốn hỏi ngươi!”
Lưu Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ mọi chuyện nếu kể thì thực phức tạp, nên tận lực đơn giản hóa nói cho Thiển Thiển, “Ta vốn tính đào hôn, sau lại lại nhịn không được muốn đến xem, kết quả bị y nhận ra, sau đó bọn ta liền kết hôn, cuối cùng y biết ta đang ở tiệm internet, lo ta trở về sẽ không an toàn, liền đưa ta đến nhà y.” Lưu Nguyệt cảm thấy mình giải thích rất rõ ràng, bất quá Thiển Thiển không nghĩ như vậy.
“Vì sao ngươi lại muốn kết hôn? Ngươi không phải muốn đào hôn sao?” vấn đề Thiển Thiển hỏi khiến Lưu Nguyệt cảm thấy không biết trả lời sao cho phải, “Bởi vì y nói y muốn cùng ta kết hôn, không phải vì làm nhiệm vụ.” Thời điểm Lưu Nguyệt trả lời như vậy liền có chút ngượng ngùng. Kết quả Thiển Thiển dường như biết trước nàng vốn không có lập trường, lập tức đem vấn đề thứ 2 ra hỏi, “Ở nhà y một đêm có xảy ra chuyện gì không?”
“Cái kia cái kia, ta ở quán internet quá muộn, y bảo trễ quá không an toàn, không cho ta về, một mực muốn đến đón ta.” Lưu Nguyệt tỏ ra vô tội, ai ngờ Thiển Thiển nói thẳng “Ta thấy ngươi là cầu mà không được a, bằng không chính ngươi đã sớm chạy về đây rồi.” Lưu Nguyệt bị nói tới cứng họng không biết trả lời sao.
Thiển Thiển đợi một hồi mới cùng Lưu Nguyệt nói “Kỳ thật chuyện gì đã xảy ra ta đều biết hết rồi. Sáng nay lão đại đến giúp ngươi dọn đồ, bảo ta giúp thu xếp. Ta hiện tại muốn hỏi ngươi một việc!”
Lưu Nguyệt nhịn không được cau mày, nguyên lai Thiển Thiển đã đã biết. Kết quả Thiển Thiển nói một câu, lập tức quăng bom cho nàng. Thiển Thiển nói “Hiện tại các ngươi đang ở cùng dưới một mái nhà, cô nam quả nữ, đây chính là cơ hội tốt của ngươi, chỉ cần ngươi chủ động lấy sắc dụ y, nhất định không thành vấn đề, ta biết ngươi làm được!”
Lưu Nguyệt vừa thấy lời này liền đơ ra không kịp khôi phục tinh thần, ngay đến miệng đang ngậm một họng trà cũng không kịp nuốt xuống. Bất chợt phía sau liền truyền đến một âm thanh quen thuộc, “Ân, quả là một cơ hội tốt, anh cũng rất trông đợi.”
Âm thanh này sao quen quá, Lưu Nguyệt một khắc sau mới hoàn hồn lại, đây là tiếng của Hiệp Hàm! Chớp mắt đem ngụm trà chưa kịp nuốt sặc sụa một trận, Hiệp Hàm còn nghĩa khí giúp nàng vuốt vuốt vài cái, sau đó xoay người đi ra ngoài. Mặt Lưu Nguyệt lập tức hồng như trái cà chua, bị phát hiện không biết ngượng còn để sặc nước nữa chứ.
Chờ Hiệp Hàm cầm khăn sạch đi vào, liền thấy Lưu Nguyệt một mình ôm đầu, tựa vào máy tính rên rỉ, còn dùng tay ghỏ ghỏ vào đầu, Hiệp Hàm nhìn đến khóa miệng bất giác cong lên, đứa nhỏ này cảm xúc thế nào đều hiện rõ ra mặt, làm cho người ta nhìn vào là biết hết, từ nhỏ đến lớn đều như thế.
Chờ y đem khăn đưa trước mặt nàng, Lưu Nguyệt mới giả vờ bình tĩnh cầm khăn lau mặt, sau đó chuyển đề tài “Anh về lúc nào vậy, đừng bất ngờ làm em sợ chứ. Em thiếu chút nữa bị sặc chết đó!”
Hiệp Hàm vừa thấy đã biết nàng lại giả ngu, cũng lười vạch trần, mở miệng bới móc “Em cũng thấy Thiển Thiển nói rồi đó, cơ hội rất tốt a, nhưng điều kiện là em biết cách dùng sắc dụ dỗ người ta sao?”
Lưu Nguyệt không biết sao y lại để ý chuyện này đến vậy, lại còn nói những lời ám muội như thế, thầm nghĩ y đừng nghĩ nàng sắc nữ nha, làm thế nào cũng phải ở trước mặt y tạo hình tượng mới được. Lập tức liền dùng ngữ khí mạnh mẻ biện bạch “Không phải, đó là Thiển Thiển nói giỡn thôi, em sao có thể làm loại chuyện đó được.”
“À…” Câu nói của Hiệp Hàm có phần kéo dài ra, Lưu Nguyệt còn nghe ra có chút thất vọng, nhưng là cũng có thể thất vọng sao, chẳng lẽ y hi vọng nàng sẽ làm vậy? Lưu Nguyệt cố gắng chấn tỉnh khiến bản thân không nghĩ bậy, xuyên tạc ý tứ người khác.
Hiệp Hàm tựa hồ có chút mệt mỏi, tùy tiện ngồi một lát, sau đó liền đứng dậy, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Còn dặn Lưu Nguyệt đừng chơi lâu quá, ngày mai còn phải đi học. Lưu Nguyệt nghe y nói vậy, bảo nàng đừng ngủ quá muộn. Xem ra y khẳng định cho rằng nàng là loại người biếng nhát, mỗi buổi sáng đều không thể dậy nổi!
Lưu Nguyệt nhìn Hiệp Hàm đứng dậy, thấy y ra tới cửa quay đầu lại, nàng khó hiểu nhìn, tưởng y muốn nhắn nhủ điều gì. Kết quả y đột nhiên liếc mắt một cái nhìn nàng thật sâu, rồi lưu lại một câu “Kỳ thật anh cũng rất muốn xem em như thế nào dùng sắc dụ người a.”
Sau đó, Lưu Nguyệt hoàn toàn đứng hình.
Lưu Nguyệt đột nhiên nhớ đến hôm qua trước khi ngủ y có nói, hình như hôm nay muốn giúp nàng dọn đồ sang. Nhưng nàng ngủ một mạch đến chiều, mà đây lại là lần đầu tiên qua đêm ở nhà y nữa chứ, bộ dạng lười nhát như vậy, trong lòng y sẽ nghĩ như thế nào về nàng a? Nghĩ đến lối sống vô kỉ luật của mình, so với trẻ con có khác gì? Tuy rằng nàng đúng là như vậy thật, nhưng là nàng hy vọng có thể ở trước mặt người mình thích giả vờ một chút.
Lưu Nguyệt do dự nửa ngày, đến khi nào rời phòng, đã muốn tới giờ ăn chiều. Lưu Nguyệt vốn đang tìm lý do biện hộ, giải thích vì sao lại dậy muộn như thế, muốn ở trong lòng y tạo hình tượng tốt. Kết quả vừa đến phòng khách mồm đã há hốc ra. Bên cạnh sô pha là một đống hành lí, tất cả đều là đồ đạt của nàng! Nàng không nhớ là nàng có nói với Hàm nhà mình ở đâu, mấy thứ này là như thế nào?
Đang lúc rầu rĩ, bỗng có tiếng ho khan lôi nàng khỏi giấc mộng. Lưu Nguyệt xoay người liền nhìn thấy, một đại thẩm trông rất thân thiện, đang tủm tỉm cười nhìn nàng, Lưu Nguyệt cảm thấy thực kì quái.
Đại thẩm kia thân thiện hòa nhã tiến lại, lập tức giải thích với nàng “Ha ha, ta được thiếu gia mời về chăm lo cho sinh hoạt của tiểu thư. Gọi ta là Vương thẩm được rồi.” Lưu Nguyệt thấy nàng thân thiện như vậy, tâm tình có chút thả lõng, “Vương thẩm, mấy thứ này đem tới từ lúc nào thế?”
Dường như Vương thẩm đặc biệt rất thích cười, hai cái khóe mắt cong lên, bà nhìn Lưu Nguyệt chỉ vào đống hành lý liền nói, “Cái kia à, buổi sáng thiếu gia đem lên lầu. Còn nói chờ tiểu thư xem thử coi có thiếu thứ gì không.”
Lưu Nguyệt nghe vậy gật gật đầu, cùng vương thẩm đem mấy thùng hành lý vào phòng, sau đó bắt tay vào dọn dẹp. Vương thẩm vốn định giúp, nhưng là Lưu Nguyệt vốn quen chuyện của mình thì tự mình làm, không muốn xấu hổ mà gây phiền phức cho người khác. Sau đó vương thẩm cũng không cố giúp nữa, cười tủm tỉm đi xuống chuẩn bị bữa tối.
Khi Lưu Nguyện mở đống hành lý, phát hiện đồ đạt này nọ căn bản đều đầy đủ, thậm chí ngay cả băng vệ sinh cũng có. Mà cái đó ấy, lại là hiệu mà nàng thích nữa chứ. Lưu Nguyệt nhịn không được mặt đỏ, trong đầu hiện lên hình ảnh, tình huống Hiệp Hàm phải đi mua thứ kia, dáng vẻ cố tỏ ra bình thường, hướng bàn thu ngân đặt mấy gói băng vệ sinh lên, sau đó lạnh lùng hỏi “Bao nhiêu tiền?” Nghĩ đến đây, nàng liền nhịn không được một người ôm bụng ha hả cười.
Đến khi ăn cơm, Lưu Nguyệt vẫn không thấy Hiệp Hàm, nàng có chút rầu rĩ không vui, đây là đạo đãi khách sao? Y đem nàng giam trong nhà, bản thân là chủ lại không xuất hiện. Chờ nàng chậm chạp nhai hết bửa cơm tối, Hiệp Hàm vẫn chưa trở về, nàng đành phải hỏi vương thẩm “Hiệp Hàm thường không ở đây ạ?”
Vương thẩm vẫn vui tươi trả lời “Thiếu gia rất bận, bình thường phải tối khuya mới trở về.” Lưu Nguyệt vừa nghe vậy, cũng hiểu được làm tổng tài vất vả thế nào, việc gì trong công ty cũng phải đụng tay vào xử lý. Đột nhiên nàng lại nghĩ, y bận như vậy thì lấy đâu ra thời gian chơi game?
Thời điểm Hiệp Hàm trở về, Lưu Nguyệt đang ở trong thư phòng của y chơi game, kỳ thật một mình Lưu Nguyệt vào game cũng không biết làm gì, bình thường đều cảm thấy game này đặc biệt có ý nghĩa, nhưng là từ khi cùng Hiệp Hàm nâng cấp mối quan hệ, trò chơi này liền biến thành mối dây liên kết của nàng với Hiệp Hàm, chỉ cần không có Hiệp Hàm, nàng liền không biết phải làm gì.
Nhàm chán ở trong thành ngẩn người, kết quả Thiển Thiển login, không đợi Lưu Nguyệt suy nghĩ xem phải giải thích với nàng ta thế nào. Thiển Thiển vừa thấy Lưu Nguyệt onl, liền phun trào.
Thiển Thiển nói “Ngươi không phải chê mạng ta quá dài, nên muốn chọc ta tức chết hả! Đầu tiên là không nói một tiếng bỏ ra ngoài, sau đó lại biến mất một đêm không về.” Lưu Nguyệt vừa thấy lời này, biết Thiển Thiển đang rất tức giận, lập tức giải thích “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta thật sự biết sai rồi, ta không nên cái gì cũng im im chạy biến mất, hại ngươi lo lắng!”
Thiển Thiển thấy nàng nhận sai, cũng không tức giận nữa, chỉ là ngữ khí như trước không tốt lắm “Đầu tiên ta xem coi ngươi giải thích với ta thế nào, sau đó ta còn có vấn đề muốn hỏi ngươi!”
Lưu Nguyệt suy nghĩ một chút, sau đó nghĩ mọi chuyện nếu kể thì thực phức tạp, nên tận lực đơn giản hóa nói cho Thiển Thiển, “Ta vốn tính đào hôn, sau lại lại nhịn không được muốn đến xem, kết quả bị y nhận ra, sau đó bọn ta liền kết hôn, cuối cùng y biết ta đang ở tiệm internet, lo ta trở về sẽ không an toàn, liền đưa ta đến nhà y.” Lưu Nguyệt cảm thấy mình giải thích rất rõ ràng, bất quá Thiển Thiển không nghĩ như vậy.
“Vì sao ngươi lại muốn kết hôn? Ngươi không phải muốn đào hôn sao?” vấn đề Thiển Thiển hỏi khiến Lưu Nguyệt cảm thấy không biết trả lời sao cho phải, “Bởi vì y nói y muốn cùng ta kết hôn, không phải vì làm nhiệm vụ.” Thời điểm Lưu Nguyệt trả lời như vậy liền có chút ngượng ngùng. Kết quả Thiển Thiển dường như biết trước nàng vốn không có lập trường, lập tức đem vấn đề thứ 2 ra hỏi, “Ở nhà y một đêm có xảy ra chuyện gì không?”
“Cái kia cái kia, ta ở quán internet quá muộn, y bảo trễ quá không an toàn, không cho ta về, một mực muốn đến đón ta.” Lưu Nguyệt tỏ ra vô tội, ai ngờ Thiển Thiển nói thẳng “Ta thấy ngươi là cầu mà không được a, bằng không chính ngươi đã sớm chạy về đây rồi.” Lưu Nguyệt bị nói tới cứng họng không biết trả lời sao.
Thiển Thiển đợi một hồi mới cùng Lưu Nguyệt nói “Kỳ thật chuyện gì đã xảy ra ta đều biết hết rồi. Sáng nay lão đại đến giúp ngươi dọn đồ, bảo ta giúp thu xếp. Ta hiện tại muốn hỏi ngươi một việc!”
Lưu Nguyệt nhịn không được cau mày, nguyên lai Thiển Thiển đã đã biết. Kết quả Thiển Thiển nói một câu, lập tức quăng bom cho nàng. Thiển Thiển nói “Hiện tại các ngươi đang ở cùng dưới một mái nhà, cô nam quả nữ, đây chính là cơ hội tốt của ngươi, chỉ cần ngươi chủ động lấy sắc dụ y, nhất định không thành vấn đề, ta biết ngươi làm được!”
Lưu Nguyệt vừa thấy lời này liền đơ ra không kịp khôi phục tinh thần, ngay đến miệng đang ngậm một họng trà cũng không kịp nuốt xuống. Bất chợt phía sau liền truyền đến một âm thanh quen thuộc, “Ân, quả là một cơ hội tốt, anh cũng rất trông đợi.”
Âm thanh này sao quen quá, Lưu Nguyệt một khắc sau mới hoàn hồn lại, đây là tiếng của Hiệp Hàm! Chớp mắt đem ngụm trà chưa kịp nuốt sặc sụa một trận, Hiệp Hàm còn nghĩa khí giúp nàng vuốt vuốt vài cái, sau đó xoay người đi ra ngoài. Mặt Lưu Nguyệt lập tức hồng như trái cà chua, bị phát hiện không biết ngượng còn để sặc nước nữa chứ.
Chờ Hiệp Hàm cầm khăn sạch đi vào, liền thấy Lưu Nguyệt một mình ôm đầu, tựa vào máy tính rên rỉ, còn dùng tay ghỏ ghỏ vào đầu, Hiệp Hàm nhìn đến khóa miệng bất giác cong lên, đứa nhỏ này cảm xúc thế nào đều hiện rõ ra mặt, làm cho người ta nhìn vào là biết hết, từ nhỏ đến lớn đều như thế.
Chờ y đem khăn đưa trước mặt nàng, Lưu Nguyệt mới giả vờ bình tĩnh cầm khăn lau mặt, sau đó chuyển đề tài “Anh về lúc nào vậy, đừng bất ngờ làm em sợ chứ. Em thiếu chút nữa bị sặc chết đó!”
Hiệp Hàm vừa thấy đã biết nàng lại giả ngu, cũng lười vạch trần, mở miệng bới móc “Em cũng thấy Thiển Thiển nói rồi đó, cơ hội rất tốt a, nhưng điều kiện là em biết cách dùng sắc dụ dỗ người ta sao?”
Lưu Nguyệt không biết sao y lại để ý chuyện này đến vậy, lại còn nói những lời ám muội như thế, thầm nghĩ y đừng nghĩ nàng sắc nữ nha, làm thế nào cũng phải ở trước mặt y tạo hình tượng mới được. Lập tức liền dùng ngữ khí mạnh mẻ biện bạch “Không phải, đó là Thiển Thiển nói giỡn thôi, em sao có thể làm loại chuyện đó được.”
“À…” Câu nói của Hiệp Hàm có phần kéo dài ra, Lưu Nguyệt còn nghe ra có chút thất vọng, nhưng là cũng có thể thất vọng sao, chẳng lẽ y hi vọng nàng sẽ làm vậy? Lưu Nguyệt cố gắng chấn tỉnh khiến bản thân không nghĩ bậy, xuyên tạc ý tứ người khác.
Hiệp Hàm tựa hồ có chút mệt mỏi, tùy tiện ngồi một lát, sau đó liền đứng dậy, chuẩn bị tắm rửa đi ngủ. Còn dặn Lưu Nguyệt đừng chơi lâu quá, ngày mai còn phải đi học. Lưu Nguyệt nghe y nói vậy, bảo nàng đừng ngủ quá muộn. Xem ra y khẳng định cho rằng nàng là loại người biếng nhát, mỗi buổi sáng đều không thể dậy nổi!
Lưu Nguyệt nhìn Hiệp Hàm đứng dậy, thấy y ra tới cửa quay đầu lại, nàng khó hiểu nhìn, tưởng y muốn nhắn nhủ điều gì. Kết quả y đột nhiên liếc mắt một cái nhìn nàng thật sâu, rồi lưu lại một câu “Kỳ thật anh cũng rất muốn xem em như thế nào dùng sắc dụ người a.”
Sau đó, Lưu Nguyệt hoàn toàn đứng hình.
/77
|