Những ngày kế tiếp, không giống như những gì Lưu Nguyệt đã nghĩ. Ngày đó trong lời nói của y đối với nàng có điều gì đấy ám muội, khiến nàng cứ bất an mãi, kỳ thật cũng âm thầm mong chờ lắm, nhưng là Hiệp Hàm thật sự rất bận, căn bản đến cơ hội để nàng phát triển gian tình cũng không có.
Nàng cảm thấy rất chán nản, tại sao khi chưa ở cạnh nhau, thì thấy y còn có thời gian lên mạng, sau đó vương thẩm cười hì hì giải thích “Cả công ty Hiệp thị lớn như vậy mà muốn đem toàn bộ chuyển đến đây, đương nhiên phải rất bận rộn.” Lưu Nguyệt nghe xong liền choáng váng, Hiệp Hàm nói với nàng là công ty khuếch trương tới nới này mà, sao Vương thẩm lại nói chuyển cả công ty tới đây.
Rồi nàng cẩn thận hỏi chuyện của Hiệp Hàm cùng những tin tức về công việc của y, vương thẩm một bên kiên nhẫn trả lời nàng, còn rất vui vẻ cười cười, mà nụ cười này quá sức nhiệt tình, làm cho Lưu Nguyệt ăn không tiêu.
Hôm nay, Hiệp Hàm về sớm, Lưu Nguyệt đã quen đợi y trở về. Nay Hiệp Hàm đột nhiên xuất hiện, làm cho nàng có chút kinh hỉ trong lòng, một hồi sau Hiệp Hàm liền phân phó Vương thẩm bảo một lát sẽ ăn ở ngoài, vương thẩm cười đến môi không kép xuống được, sau đó còn nhiệt tình hướng Lưu Nguyệt cười ám muội vô cùng. Lưu Nguyệt bị làm cho thẹn đỏ cả người, vừa lúc Hiệp Hàm hướng nàng nói “Đi thôi, anh mang em ra ngoài ăn.” Lưu Nguyệt nhân cơ hội này rời đi, tránh xa vị vương thẩm nhiệt tình hay cười cười kia.
Hiệp Hàm cũng đi theo xuống lầu, lúc mở cửa xe, nhẹ nhàng nói “Kỳ thật vương thẩm không có ác ý gì đâu.” Đương nhiên Lưu Nguyệt biết vương thẩm rất tốt, nhưng là bà lại vội như vậy đem hai người ghép thành một đôi, nàng liền cảm thấy ý tứ này không được hay lắm. Lưu Nguyệt hướng Hiệp Hàm cười cười, tỏ vẻ bản thân nàng không để ý.
Hiệp Hàm lái xe đưa Lưu Nguyệt đến một nhà hàng. Lưu Nguyệt ở thành phố L lâu như vậy, cũng không biết nhiều nơi sa hoa lắm, cho tới bây giờ đều là từ nhà đến trường học, trong cuộc sống của nàng chỉ có hai nơi đó để đến. Cho nên đối với cách thức ăn uống ở cửa hàng này, nếu không cẩn thận một chút hẳn sẽ bị chê cười mất.
Vừa xuống xe nàng nhìn tới nhà hàng, phát giác cách trang hoàng của nó rất đỗi thanh lịch rất đặc biệt, Lưu Nguyệt nhịn không được cảm khái một tiếng “Oa! Không thể tưởng được ở thành phố L lại có một nhà hàng tây tốt đến như vậy.” Hiệp Hàm nghe xong, nhịn không được khóe miệng có chút nhếch lên, sau đó mang theo ác ý nói tiếp “Ta cũng không nghĩ một người đến thành phố này lâu như vậy, lại không biết nhà hàng này.” Lưu Nguyệt ở trước mặt Hiệp Hàm một chút phản ứng đều không có, lần này cũng không ngoại lệ, nàng ngây ngốc hỏi tiếp “Có ý tứ gì?” Hiệp Hàm vừa đi trước dẫn đường, vừa giễu cợt nàng “Tiểu ngu ngốc, nhà hàng này chính là nhãn hiệu có tiếng ở thành phố L đó.”
Vừa nói vậy, Lưu Nguyệt cũng phát hiện quả thật là nàng không biết, nhưng là đang ở trước mặt y. Mặt nàng da lại mỏng, lập tức giống như nổi lữa, khuôn mặt vốn trắng nõn thanh lệ, trong nháy mắt đã bắt đầu bừng lên thật diễm lệ. Hiệp Hàm nhìn Lưu Nguyệt như vậy, cước bộ bất giác có phần chậm lại.
Chờ hai người đến bàn mà trước đó Hiệp Hàm đã đặt chổ, phục vụ mới tinh tế đặt hai bản menu tới trước mặt họ, Lưu Nguyệt vừa mỡ trang thức nhất ra liền cảm thấy choáng đầu, toàn là tiếng pháp, tuy rằng chữ kia rất đẹp, trên trang giấy còn có in hoa trông rất thanh lịch, nhưng là Lưu Nguyệt không rảnh để thưởng thức điều đó, ý niệm duy nhất trong đầu nàng chính là, “Không xong! Xấu mặt mất rồi!”
Ót nàng không ngừng tuông mồ hôi lạnh, thế nhưng nàng lại nghe thấy Hiệp Hàm ở đối diện dùng tiếng pháp rất lưu loát, hướng phục vụ gọi món, Lưu Nguyệt đầy vẻ sùng bái nhìn về phía Hiệp Hàm, Hiệp Hàm có phần khó hiểu, vài giây sau liền ngộ ra cô nàng đang dùng ánh mắt sùng bái cùng hâm mộ cái gì, “Trước kia anh từng ở bên Pháp một thời gian.” Hiệp nhẹ nhàng hướng lưu nguyệt giải thích.
Sau đó Lưu Nguyệt thao thao bất tuyệt nói ra sự ngưỡng mộ của bản thân đối với Hàm Hiệp thế nào. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với không khí nhẹ nhàng như thế, trong lòng Lưu Nguyệt nhịn không được hí hửng, đây cũng có thể xem là một bước phát triển a. Không đợi nàng tiếp tục vui mừng, tiếng chuông điện thoại của Hiệp Hàm vang lên phá tan không khí ám muội đó, Hiệp Hàm ngay thời điểm Lưu Nguyệt không để ý, khẽ nhíu mày, tựa hồ cũng có chút oán thầm cái điện thoại lỗi thời này.
Hiệp Hàm mỡ điện thoại lên, giọng điệu máy móc “Vâng” một tiếng, bên kia hình như là người quen, bởi vì Lưu Nguyệt thấy y có phần thả lỏng đi, nhưng là y lập tức nhăn mày, Lưu Nguyệt không giác chính nàng bất giác cứ nhìn chăm chú biểu tình của y, còn theo biển tình của y là thay đổi cảm xúc, Hiệp Hàm nhíu mày, nàng cũng nhịn không được nhăn mặt, Hiệp Hàm đang nói chuyện, cũng không quên liếc Lưu Nguyệt một cái, vừa thấy gương mặt nhỏ nhắn kia nhăn nhó, khóe miệng Hiệp Hàm bất giác nở ra một nụ cười.
Chờ Hiệp Hàm cúp máy, Lưu Nguyệt cũng nhịn không được truy hỏi “Là công việc sao? Có cấp lắm không? Hay chúng ta đừng ăn nữa, đi về nhé.” Hiệp Hàm vẫn vuốt mày theo thói quen, mang theo ý cười của Thiển Thiển nhìn Lưu Nguyệt, sau đó dùng giọng điệu thản nhiên giải thích “Tôn minh gọi, ân, em cũng quen, chính là không độc đó. Trong game có chuyện.”
Một câu đơn giản, lại khơi mào hảo tâm của Lưu Nguyệt, nàng tự nhận bản thân cũng hiểu Hiệp Hàm, nếu như lời y nói, nếu chỉ có chút việc, vừa rồi làm sao có thể khiến y nhíu mày. Điều đó chứng minh đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa không phải là việc nhỏ. Lưu Nguyệt kiên trì muốn Hiệp Hàm nói rõ ràng.
Hiệp Hàm bất đắc dĩ, liền kiên nhẫn giải thích cho nàng “Tôn minh vừa mới nói, trong khoảng thời gian này chúng ta không lên game, đám tinh anh của Chiến minh trước sau cứ không ngừng gửi lời mời quyết đấu sinh tử cho chúng ta.” Lưu Nguyệt nghe đến đó liền nhịn không được cướp lời y, “một trận quyết đấu sinh tử?! Chẳng lẽ họ không sợ thua sẽ bị rớt trang bị sao?” Hiệp Hàm tựa hồ đoán được Lưu Nguyệt sẽ nhịn không được mà hỏi lời này, nâng ly vang đỏ trước mặt lên nhấp một nhụm, tiếp tục nói “Vấn đề ở đây, khả năng PK Chiến minh cùng Thị Huyết Đường chênh lệch thế nào, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đến, nhưng là cho tới bây giờ, Chiến minh một lần cũng chưa thua, còn Thị Huyết Đường đã có bốn game thủ phải chịu phạt của trò chơi.”
Lưu Nguyệt nhịn không được trừng mắt, điều này sao có thể? Chiến minh thế nhưng lại thắng? Hơn nữa là thắng bốn người, đây là ở trong game đã làm gì a? Hiệp Hàm cũng biết như vậy là rất kỳ quái, cho nên lúc nhận được điện thoại của Không độc còn tưởng hắn nói đùa, nhưng là ngữ khí của Không độc có phần rất gấp, hơn nữa tám giờ tối nay, Độc lai độc vãng của Chiến xin khiêu chiến với Không nên, Không độc đoán chừng, trận chiến hôm nay người thắng sẽ lại là Chiến minh. Không độc nghĩ, chiến minh hẳn là giở trò ám muội gì đó, cho nên để Thị Huyết Đường không bị tổn thất nữa, hắn lập tức gọi điện thoại thông báo cho Hiệp Hàm.
Đầu tiên Hiệp Hàm cũng nghĩ Chiến minh dùng thủ đoạn gì đó, nhưng là không chứng kiến tại trận, y không thể đưa ra kết luân gì được. Lưu Nguyệt lại hỏi Hiệp Hàm “Rốt cuộc là thua như thế nào?” Hiệp Hàm hơi nhíu mày nói “Tôn minh gần đây cũng không login, chúng ta đều bận việc dời công ty, y cũng chưa trực tiếp chứng kiến qua, bất quá theo không nên cùng mọi người trong tộc nói, tựa hồ xung quanh bọn Chiến minh đều có một màn bảo vệ nhìn được, cũng không thể tới gần, cũng không thể đánh trúng họ.”“Như vậy không phải người của Thị Huyết Đường chỉ bị động đứng im cho người ta đánh sao? Bị đánh mà không đánh trả được thì làm sao không thua cho được.” Lưu Nguyệt rất tức giận, có chút đứng ngồi không yên chỉ muốn lên game ngay lập tức.
Hiệp Hàm an ủi nàng, “Còn lâu mới tới tám giờ, ăn xong hãy trở về.” Phục vụ đem đồ ăn tinh xảo ra bàn, vừa nhìn đã khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn, Lưu nguyệt thấy ánh mắt của y nhìn nàng ý bảo ăn đi, nên đành ăn một miếng, ân! Hương vị cũng khá ngon, nhưng là trong lòng cứ nghĩ việc trên game, bữa tiệc này tuy rằng sắc hương vị đều đủ, nhưng Lưu Nguyệt lại không cảm nhận được vị.
Tựa hồ thấy Lưu Nguyệt không có tâm tình ăn uống, Hiệp Hàm cũng không bức nàng ăn hết, tính tiền xong liền mang nàng về nhà.
Đến thư phòng, Lưu Nguyệt mới bất tri bất giác nghĩ, thư phòng chỉ có duy nhất một máy, sau khi nàng dọn đến đây, Hiệp Hàm cũng để máy tính lại cho nàng dùng, còn bản thân thì đi tới tận khuya mới về. nhưng là hôm nay hai người đều ở đây, có mỗi một máy làm sao lên đây?
Hiệp Hàm thấy nàng kia ngẩn người, liền biết nàng đang nghĩ cái gì, không chút hoang mang đi tới bàn làm việc lấy ra một cái notebook, đặt ở bàn bên cạnh, sau đó thuần thục gắn net, thản nhiên vênh váo mà khởi động máy. Hoàn toàn không nhìn tới biểu tình kinh ngạc trên mặt nàng.
Lúc ấy Lưu Nguyệt nghĩ, người này làm sao biết nàng nghĩ cái gì chứ. Không phải y biết thuật đọc tâm đó chứ!
Nàng cảm thấy rất chán nản, tại sao khi chưa ở cạnh nhau, thì thấy y còn có thời gian lên mạng, sau đó vương thẩm cười hì hì giải thích “Cả công ty Hiệp thị lớn như vậy mà muốn đem toàn bộ chuyển đến đây, đương nhiên phải rất bận rộn.” Lưu Nguyệt nghe xong liền choáng váng, Hiệp Hàm nói với nàng là công ty khuếch trương tới nới này mà, sao Vương thẩm lại nói chuyển cả công ty tới đây.
Rồi nàng cẩn thận hỏi chuyện của Hiệp Hàm cùng những tin tức về công việc của y, vương thẩm một bên kiên nhẫn trả lời nàng, còn rất vui vẻ cười cười, mà nụ cười này quá sức nhiệt tình, làm cho Lưu Nguyệt ăn không tiêu.
Hôm nay, Hiệp Hàm về sớm, Lưu Nguyệt đã quen đợi y trở về. Nay Hiệp Hàm đột nhiên xuất hiện, làm cho nàng có chút kinh hỉ trong lòng, một hồi sau Hiệp Hàm liền phân phó Vương thẩm bảo một lát sẽ ăn ở ngoài, vương thẩm cười đến môi không kép xuống được, sau đó còn nhiệt tình hướng Lưu Nguyệt cười ám muội vô cùng. Lưu Nguyệt bị làm cho thẹn đỏ cả người, vừa lúc Hiệp Hàm hướng nàng nói “Đi thôi, anh mang em ra ngoài ăn.” Lưu Nguyệt nhân cơ hội này rời đi, tránh xa vị vương thẩm nhiệt tình hay cười cười kia.
Hiệp Hàm cũng đi theo xuống lầu, lúc mở cửa xe, nhẹ nhàng nói “Kỳ thật vương thẩm không có ác ý gì đâu.” Đương nhiên Lưu Nguyệt biết vương thẩm rất tốt, nhưng là bà lại vội như vậy đem hai người ghép thành một đôi, nàng liền cảm thấy ý tứ này không được hay lắm. Lưu Nguyệt hướng Hiệp Hàm cười cười, tỏ vẻ bản thân nàng không để ý.
Hiệp Hàm lái xe đưa Lưu Nguyệt đến một nhà hàng. Lưu Nguyệt ở thành phố L lâu như vậy, cũng không biết nhiều nơi sa hoa lắm, cho tới bây giờ đều là từ nhà đến trường học, trong cuộc sống của nàng chỉ có hai nơi đó để đến. Cho nên đối với cách thức ăn uống ở cửa hàng này, nếu không cẩn thận một chút hẳn sẽ bị chê cười mất.
Vừa xuống xe nàng nhìn tới nhà hàng, phát giác cách trang hoàng của nó rất đỗi thanh lịch rất đặc biệt, Lưu Nguyệt nhịn không được cảm khái một tiếng “Oa! Không thể tưởng được ở thành phố L lại có một nhà hàng tây tốt đến như vậy.” Hiệp Hàm nghe xong, nhịn không được khóe miệng có chút nhếch lên, sau đó mang theo ác ý nói tiếp “Ta cũng không nghĩ một người đến thành phố này lâu như vậy, lại không biết nhà hàng này.” Lưu Nguyệt ở trước mặt Hiệp Hàm một chút phản ứng đều không có, lần này cũng không ngoại lệ, nàng ngây ngốc hỏi tiếp “Có ý tứ gì?” Hiệp Hàm vừa đi trước dẫn đường, vừa giễu cợt nàng “Tiểu ngu ngốc, nhà hàng này chính là nhãn hiệu có tiếng ở thành phố L đó.”
Vừa nói vậy, Lưu Nguyệt cũng phát hiện quả thật là nàng không biết, nhưng là đang ở trước mặt y. Mặt nàng da lại mỏng, lập tức giống như nổi lữa, khuôn mặt vốn trắng nõn thanh lệ, trong nháy mắt đã bắt đầu bừng lên thật diễm lệ. Hiệp Hàm nhìn Lưu Nguyệt như vậy, cước bộ bất giác có phần chậm lại.
Chờ hai người đến bàn mà trước đó Hiệp Hàm đã đặt chổ, phục vụ mới tinh tế đặt hai bản menu tới trước mặt họ, Lưu Nguyệt vừa mỡ trang thức nhất ra liền cảm thấy choáng đầu, toàn là tiếng pháp, tuy rằng chữ kia rất đẹp, trên trang giấy còn có in hoa trông rất thanh lịch, nhưng là Lưu Nguyệt không rảnh để thưởng thức điều đó, ý niệm duy nhất trong đầu nàng chính là, “Không xong! Xấu mặt mất rồi!”
Ót nàng không ngừng tuông mồ hôi lạnh, thế nhưng nàng lại nghe thấy Hiệp Hàm ở đối diện dùng tiếng pháp rất lưu loát, hướng phục vụ gọi món, Lưu Nguyệt đầy vẻ sùng bái nhìn về phía Hiệp Hàm, Hiệp Hàm có phần khó hiểu, vài giây sau liền ngộ ra cô nàng đang dùng ánh mắt sùng bái cùng hâm mộ cái gì, “Trước kia anh từng ở bên Pháp một thời gian.” Hiệp nhẹ nhàng hướng lưu nguyệt giải thích.
Sau đó Lưu Nguyệt thao thao bất tuyệt nói ra sự ngưỡng mộ của bản thân đối với Hàm Hiệp thế nào. Đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với không khí nhẹ nhàng như thế, trong lòng Lưu Nguyệt nhịn không được hí hửng, đây cũng có thể xem là một bước phát triển a. Không đợi nàng tiếp tục vui mừng, tiếng chuông điện thoại của Hiệp Hàm vang lên phá tan không khí ám muội đó, Hiệp Hàm ngay thời điểm Lưu Nguyệt không để ý, khẽ nhíu mày, tựa hồ cũng có chút oán thầm cái điện thoại lỗi thời này.
Hiệp Hàm mỡ điện thoại lên, giọng điệu máy móc “Vâng” một tiếng, bên kia hình như là người quen, bởi vì Lưu Nguyệt thấy y có phần thả lỏng đi, nhưng là y lập tức nhăn mày, Lưu Nguyệt không giác chính nàng bất giác cứ nhìn chăm chú biểu tình của y, còn theo biển tình của y là thay đổi cảm xúc, Hiệp Hàm nhíu mày, nàng cũng nhịn không được nhăn mặt, Hiệp Hàm đang nói chuyện, cũng không quên liếc Lưu Nguyệt một cái, vừa thấy gương mặt nhỏ nhắn kia nhăn nhó, khóe miệng Hiệp Hàm bất giác nở ra một nụ cười.
Chờ Hiệp Hàm cúp máy, Lưu Nguyệt cũng nhịn không được truy hỏi “Là công việc sao? Có cấp lắm không? Hay chúng ta đừng ăn nữa, đi về nhé.” Hiệp Hàm vẫn vuốt mày theo thói quen, mang theo ý cười của Thiển Thiển nhìn Lưu Nguyệt, sau đó dùng giọng điệu thản nhiên giải thích “Tôn minh gọi, ân, em cũng quen, chính là không độc đó. Trong game có chuyện.”
Một câu đơn giản, lại khơi mào hảo tâm của Lưu Nguyệt, nàng tự nhận bản thân cũng hiểu Hiệp Hàm, nếu như lời y nói, nếu chỉ có chút việc, vừa rồi làm sao có thể khiến y nhíu mày. Điều đó chứng minh đã xảy ra chuyện rồi, hơn nữa không phải là việc nhỏ. Lưu Nguyệt kiên trì muốn Hiệp Hàm nói rõ ràng.
Hiệp Hàm bất đắc dĩ, liền kiên nhẫn giải thích cho nàng “Tôn minh vừa mới nói, trong khoảng thời gian này chúng ta không lên game, đám tinh anh của Chiến minh trước sau cứ không ngừng gửi lời mời quyết đấu sinh tử cho chúng ta.” Lưu Nguyệt nghe đến đó liền nhịn không được cướp lời y, “một trận quyết đấu sinh tử?! Chẳng lẽ họ không sợ thua sẽ bị rớt trang bị sao?” Hiệp Hàm tựa hồ đoán được Lưu Nguyệt sẽ nhịn không được mà hỏi lời này, nâng ly vang đỏ trước mặt lên nhấp một nhụm, tiếp tục nói “Vấn đề ở đây, khả năng PK Chiến minh cùng Thị Huyết Đường chênh lệch thế nào, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đến, nhưng là cho tới bây giờ, Chiến minh một lần cũng chưa thua, còn Thị Huyết Đường đã có bốn game thủ phải chịu phạt của trò chơi.”
Lưu Nguyệt nhịn không được trừng mắt, điều này sao có thể? Chiến minh thế nhưng lại thắng? Hơn nữa là thắng bốn người, đây là ở trong game đã làm gì a? Hiệp Hàm cũng biết như vậy là rất kỳ quái, cho nên lúc nhận được điện thoại của Không độc còn tưởng hắn nói đùa, nhưng là ngữ khí của Không độc có phần rất gấp, hơn nữa tám giờ tối nay, Độc lai độc vãng của Chiến xin khiêu chiến với Không nên, Không độc đoán chừng, trận chiến hôm nay người thắng sẽ lại là Chiến minh. Không độc nghĩ, chiến minh hẳn là giở trò ám muội gì đó, cho nên để Thị Huyết Đường không bị tổn thất nữa, hắn lập tức gọi điện thoại thông báo cho Hiệp Hàm.
Đầu tiên Hiệp Hàm cũng nghĩ Chiến minh dùng thủ đoạn gì đó, nhưng là không chứng kiến tại trận, y không thể đưa ra kết luân gì được. Lưu Nguyệt lại hỏi Hiệp Hàm “Rốt cuộc là thua như thế nào?” Hiệp Hàm hơi nhíu mày nói “Tôn minh gần đây cũng không login, chúng ta đều bận việc dời công ty, y cũng chưa trực tiếp chứng kiến qua, bất quá theo không nên cùng mọi người trong tộc nói, tựa hồ xung quanh bọn Chiến minh đều có một màn bảo vệ nhìn được, cũng không thể tới gần, cũng không thể đánh trúng họ.”“Như vậy không phải người của Thị Huyết Đường chỉ bị động đứng im cho người ta đánh sao? Bị đánh mà không đánh trả được thì làm sao không thua cho được.” Lưu Nguyệt rất tức giận, có chút đứng ngồi không yên chỉ muốn lên game ngay lập tức.
Hiệp Hàm an ủi nàng, “Còn lâu mới tới tám giờ, ăn xong hãy trở về.” Phục vụ đem đồ ăn tinh xảo ra bàn, vừa nhìn đã khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn, Lưu nguyệt thấy ánh mắt của y nhìn nàng ý bảo ăn đi, nên đành ăn một miếng, ân! Hương vị cũng khá ngon, nhưng là trong lòng cứ nghĩ việc trên game, bữa tiệc này tuy rằng sắc hương vị đều đủ, nhưng Lưu Nguyệt lại không cảm nhận được vị.
Tựa hồ thấy Lưu Nguyệt không có tâm tình ăn uống, Hiệp Hàm cũng không bức nàng ăn hết, tính tiền xong liền mang nàng về nhà.
Đến thư phòng, Lưu Nguyệt mới bất tri bất giác nghĩ, thư phòng chỉ có duy nhất một máy, sau khi nàng dọn đến đây, Hiệp Hàm cũng để máy tính lại cho nàng dùng, còn bản thân thì đi tới tận khuya mới về. nhưng là hôm nay hai người đều ở đây, có mỗi một máy làm sao lên đây?
Hiệp Hàm thấy nàng kia ngẩn người, liền biết nàng đang nghĩ cái gì, không chút hoang mang đi tới bàn làm việc lấy ra một cái notebook, đặt ở bàn bên cạnh, sau đó thuần thục gắn net, thản nhiên vênh váo mà khởi động máy. Hoàn toàn không nhìn tới biểu tình kinh ngạc trên mặt nàng.
Lúc ấy Lưu Nguyệt nghĩ, người này làm sao biết nàng nghĩ cái gì chứ. Không phải y biết thuật đọc tâm đó chứ!
/77
|