Tất cả mọi người đều hoài nghi, tuy vừa rồi Lý Nguyệt ném đồ về phía Diệp Lãng, nhưng chẳng khác nào mượn tay Diệp Lãng ném Mạc Lâm.
- Đùng!
Trên người Mạc Lâm phát ra một cổ đấu khí, sau đó phóng tới bên cạnh Diệp Lãng, rút kiếm bên hông của hắn ra, bộ dáng đằng đằng sát khí.
Một đạo ánh sáng hiện ra, chỉ hiện ra trong nháy mắt, tất cả mọi người ở đây không ai có thể nhìn ra chuyện gì, khi ánh sáng biến mất, cảnh tượng mà họ nhìn thấy làm cho họ hoài nghi là mình có bị ảo giác hay không.
???
Mạc Lâm cảm thấy ngực của mình rất đau, hắn vô ý thức cúi đầu nhìn xuống, kết quả hắn nhìn thấy trên ngực của mình có một điểm đỏ tươi, hình như là máu.
Quần áo của mình dính máu lúc nào?
Thời điểm này, Mạc Lâm vẫn chưa rõ ràng là có chuyện gì vừa xảy ra, nhưng hắn nhanh chóng biết chuyện gì vừa diễn ra, bởi vì điểm đỏ tươi nhanh chóng lớn lên, sau đó dần dần nhuộm đỏ ngực của hắn.
Chuyện gì thế này? Tại sao ngực của mình lại chảy máu? Mình bị thương lúc nào?
Sau đó, một cổ đau đớn kịch liệt từ trái tim của hắn lan ra, thần kinh của hắn căng lên, lúc này hắn mới hiểu chuyện vừa diễn ra, mình bị trúng chiêu, ngực của mình bị người ta đâm thủng.
- Là ngươi sao?
Mạc Lâm si ngốc hỏi thăm, hai mắt của hắn nhìn chằm chằm vào kiếm của Lý Nguyệt, hắn nhìn thấy kiếm trong tay Lý Nguyệt, có vài giọt máu tươi.
Vào lúc đó, dù hắn không thể tin nổi, nhưng hắn cũng hiểu được, Lý Nguyệt đã giết mình.
- Đúng! Ngươi không nên có sát khí, hiện giờ ta rất mẫn cảm với sát khí, không có ý tứ!
Lý Nguyệt trả lời rất lạnh nhạt, giống như chuyện vừa rồi không có liên quan gì tới mình.
Gần đây Lý Nguyệt luôn luôn bị Tham Lang quân đoàn đuổi giết, cho nên trình độ mẫn cảm với sát khí tăng lên đến mức đỉnh phong, đồng thời, thói quen phản sát khi cảm nhận thấy sát khí vẫn được bảo trì, chỉ cần có người nổi lên sát khí với mình và Diệp Lãng, thời điểm bọn họ tiếp cận, nàng sẽ xuất kiếm giết người. Nguồn truyện:
/803
|