Diệp Lãng cười hỏi, bộ dáng rất thân thiết.
- Bởi vì các ngươi đã giết công tử Mạc Lâm, nếu các ngươi đi, Tham Lang quân đoàn sẽ giận lây sang chúng ta, mà chúng ta không đảm đương nổi tội danh này, cho nên, xin các ngươi hãy lưu lại...
Chưởng quầy nói ra, những lời hắn nói đều là sự thật, nếu hôm nay hai người Diệp Lãng cứ như vậy mà đi, toàn bộ người ở đây sẽ gặp chuyện không may.
- Lý Nguyệt...
Diệp Lãng nhìn về phía Lý Nguyệt, vấn đề này hắn phải hỏi qua ý tứ của Lý Nguyệt.
Lý Nguyệt trầm tư một hồi, mở miệng nói ra:
- Các ngươi cũng rời đi, rời khỏi nơi này càng xa càng tốt, các ngươi cũng đừng trở lại nơi này, bằng không khi chuyện này chấm dứt, các ngươi cũng sẽ bị liên quan. Các ngươi nên đợi đến lúc Tham Lang quân đoàn bị tiêu diệt thì hãy trở lại!
- Chuyện này...
Chưởng quầy có chút do dự.
- Đệ đệ, cho bọn họ một chút tiền, cho họ làm vốn để đi nơi khác sinh sống.
Lý Nguyệt nói.
- Biết rồi! Nơi này có mười tấm kim phiếu, mỗi tấm một ngàn, các ngươi tự chia nhau một chút, nếu các ngươi không có nơi để đi, có thể đi Tường Không Hoàng thành, nói Lý Nguyệt bảo kê cho các ngươi.
Diệp Lãng tiện tay liền đem một vạn kim phiếu giao cho bọn họ.
- Cái này không cần a, ta nghĩ chúng ta không cần rời đi đâu.
Chưởng quầy nhìn kim phiếu trong tay, vẫn có chút do dự, hắn đang do dự nên lấy kim phiếu hay không, chứ không phải là đi hay không.
- Nếu các ngươi không muốn chết, thì rời đi, nếu các ngươi muốn chết thì ta không cản các ngươi! Nhất định các ngươi cảm thấy chúng ta sẽ bị Tham Lang quân đoàn tiêu diệt, có đúng không? Chúng ta sẽ không chết, hơn nữa còn giết rất nhiều người của bọn họ, đến lúc đó, ngươi xem bọn họ có phát tiết lửa giận lên đầu của các ngươi hay không?
Lý Nguyệt liếc nhìn chưởng quầy, nói rất tùy ý.
Lý Nguyệt đã nhìn ra ý tứ của chưởng quầy, hắn cảm thấy mình và Diệp Lãng nhất định sẽ chết ở chỗ này, khi đó Tham Lang quân đoàn đã báo thù xong, sẽ không đem lửa giận trút lên đầu bọn họ.
Nhưng mà, hai người Diệp Lãng sẽ bị Tham Lang quân đoàn giết sao? Rất hiển nhiên là không thể nào, dù Tham Lang quân đoàn có năng lực giết họ, nhưng bọn họ cũng có năng lực để chạy trốn.
- Các ngươi là... Không có khả năng, hai người các ngươi là...
Chưởng quầy lắc đầu nói.
Vào lúc này, đột nhiên có âm thanh kêu lên:
- Ah, ta biết rồi, Lý Nguyệt, tiểu ma nữ Lý Nguyệt! Nguyên lai là các ngươi!
- Cái gì? Tiểu ma nữ Lý Nguyệt?
Vào lúc đó, tất cả mọi người ở đây đều nhìn Lý Nguyệt, trong con mắt của bọn họ đều lộ ra vẻ khiếp sợ, hình như bọn họ có chút không tin nổi, một thiếu nữ đẹp như thiên sứ ở trước mặt, lại chính là tiểu ma nữ giết người không chớp mắt trong truyền thuyết.
Nhưng mà, thời điểm nàng vừa giết Mạc Lâm, đúng là giết người không chớp mắt, có lẽ điều này là thật.
- Ngươi là tiểu ma nữ sao?
Mồm của tiểu nhị như dài ra, đầu lưỡi lúc nói chuyện hình như không có cảm giác.
- Đúng vậy, ta chính là tiểu ma nữ tỏng miệng của các ngươi, cho nên, bây giờ các ngươi không đi, các ngươi không cần đi nữa, vì các ngươi sẽ không còn cơ hội!
Lý Nguyệt gật đầu.
- Đi! Đi mau!
Chưởng quầy lập tức lựa chọn tiền, dù sao một vạn kim tệ cũng đủ để cho đám người bọn họ xây dựng lại một Minh Nguyệt Lâu hoàn toàn mới, hơn nữa, nếu hắn muốn thì vẫn có khả năng đông sơn tái khởi ở địa phương khác.
Cho dù không có khả năng, thì ít nhất vẫn giữ được mạng, nếu ở lại chỗ này, các mạng nhỏ chắc chắn sẽ khó giữ được, cho nên lựa chọn lần này, ai cũng biết nên chọn thế nào.
- Tiểu ma nữ, hi vọng các ngươi vẫn còn sống sót!
Tiểu nhị chạy sau cùng, sau đó còn quay đầu chút phúc Lý Nguyệt một câu, đây là hắn thành tâm chúc phúc, hắn chúc phúc tiểu ma nữ có thể sống sót, có thể giết nhiều tên Tham Lang quân đoàn hơn nữa.
- Lý Nguyệt, chúng ta ở chỗ này chờ đi, nên làm một chút gì đó nhé?
Diệp Lãng hỏi.
- Ngươi cứ nói đi?
Lý Nguyệt hỏi ngược lại.
- Nên làm một chút bẫy rập phòng ngự a, một lúc sau chắc chắn sẽ có rất nhiều người, chúng ta đã giết nhi tử của quân đoàn trưởng, tên Mạc Lâm kia cũng thật là, tại sao lại không mang theo một người nào, hắn cũng nên nói thân phận của mình từ sớm chứ.
Diệp Lãng có chút oán trách, sau đó bắt đầu bố trí luyện kim bấy rập trong Minh Nguyệt Lâu.
Tuy thời gian không nhiều, nhưng cũng đủ để cho Diệp lãng làm ra một biện pháp khủng bố, có thể cho làm cho Tham Lang quân đoàn hao binh tổn tướng, lúc này, hắn bắt đầu có giác ngộ chiến đấu.
Dù sao, cũng do Lý Nguyệt không cẩn thận giết chết thiếu quân đoàn trưởng của người ta chứ.
- Nếu như hắn nói rõ thân phận, thì không tiêu diệt hắn sao?
Lý Nguyệt hỏi thăm rất lạnh lùng.
- Đương nhiên là phải tiêu diệt hắn, ai bảo hắn dám đùa giỡn ngươi, còn có sát ý với chúng ta, hơn nữa hắn đã rút kiếm, như vậy hắn nhất định phải chết.
Diệp Lãng lắc đầu.
- Thế vừa rồi ngươi nói nhiều như vậy làm cái gì.
Lý Nguyệt liếc Diệp Lãng.
- Ta chỉ nói cho có nói mà thôi, không được sao?
Diệp Lãng hỏi ngược lại.
...
Lý Nguyệt không muốn nói chuyện.
- Đến rồi!
Diệp Lãng đi đến bên cạnh Lý Nguyệt, hắn kéo Lý Nguyệt ngồi cùng một chỗ dễ làm cho người khác chú ý, hắn ngồi nhăm nhi bình trà chờ đợi, tư thái này cho thấy, bọn họ không sợ ai cả.
...
Thời điểm những người kia tiến vào, nhìn thấy hai người Diệp Lãng nhàn nhã ngồi ở đó, bọn họ đều phát ngốc một chút, trong suy nghĩ của bọn họ, hai người Diệp Lãng đã sớm chạy từ lâu.
Hiện tại chẳng những không chạy, lại to gan lớn mật ngồi ở bên trong, giống như đang chờ đợi bọn họ đến.
- Mạc Lâm đâu?
Một người trong đó nhìn hai người Diệp Lãng, hắn rất bình tĩnh hỏi thăm.
- Ồ? Lý Nguyệt, hình như bọn họ đều là cao thủ, không giống lũ râu ria lúc trước.
Diệp Lãng nhìn những người kia một vòng, phát hiện mấy người này đều là cao thủ, thất nhất cũng là Địa cấp.
Những người này họ chưa từng gặp qua, chính là cao thủ của Tham Lang quân đoàn, nhưng hiện tại mới xuất hiện, bọn họ xuất hiện ở chỗ này nhất định là có nguyên nhân đặc biệt.
- Có thể đang chấp hành một ít nhiệm vụ, hoặc là, bọn họ là bảo hộ của Mạc Lâm, không biết vừa rồi Mạc Lâm xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn lại lạc đàn một mình, cho nên, hiện tại bọn họ rất sợ phải gánh trên lưng trách nhiệm của sai lầm lần này.
Lý Nguyệt nói, vấn đề này chỉ cần suy đoán một chút cũng hiểu được.
- Đúng vậy, chúng ta phụng lệnh bảo hộ Mạc Lâm, chúng ta biết rõ các ngươi sẽ tới nơi này, nhưng không nghĩ các ngươi lại tới nhanh như vậy.
Một người trả lời, nhìn Diệp Lãng và Lý Nguyệt, ánh mắt hắn đảo tới đảo lui, giống như đang có âm mưu gì đó.
- Lý Nguyệt, người này không thể tin tưởng, có khả năng bọn họ đang kéo dài thời gian, muốn đợi người khác tới, trước tiên ngươi giết bọn chúng rồi nói sau.
Diệp Lãng nói rất trực tiếp.
...
Những người kia không ngờ Diệp Lãng lại dứt khoát như vậy, dù cho có khám phá ra âm mưu của người ta, cũng phải nói chuyện một chút, chờ đợi cơ hội tốt, chứ không trược tiếp như hắn.
- Được.
Lý Nguyệt gật đầu, rút kiếm ra rồi xông lên.
- Đã như vậy, chúng ta đành phải phụng bồi! Các huynh đệ, cẩn thận một chút, tiểu ma nữ này rất mạnh, chúng ta phải liên thủ đối kháng mới được!
Một người quát, nói xong hắn liền đâm một thương về phía Lý Nguyệt.
Trường thương mang theo một cổ khí lưu mạnh mẽ, làm cho người khác cảm thấy, nếu bị một thương thành đánh trúng, kết quả chính là bi kịch.
Đối với một điểm này, trong lòng Lý Nguyệt biết rất rõ, đột nhiên nàng tăng thêm tốc độ, cúi đầu né tránh trường thương, dùng tư thế như dán chặt xuống mặt đất mạnh mẽ xông về phía trước, một kiếm này mang theo kiếm quang của Lãng Nguyệt Trảm.
Một chiêu này của Lý Nguyệt làm cho người này không thể lường trước được, những người khác cho dù nghĩ đến Lý Nguyệt cúi người về phía trước, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ đến, góc độ của nàng lại thấp như vậy, cơ hồ là song song với mặt đất.
Tốc độ của nàng tuyệt đối không chậm, giống như lưu tinh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt người dùng trường thương, đồng thời Lãng Nguyệt Trảm của nàng cũng chém tới.
!!!
Hai mắt của người dùng thương mở lớn, hết sức kinh ngạc, nhưng hắn biết rõ đây không phải là thời điểm kinh ngạc, hắn phải tránh, chỉ có tránh né mới có thể thoát được một kiếm này.
Lui!
Vội vàng thối lui!
Vào lúc này người dùng thương lựa chọn lui về phía sau, hắn dùng tốc độ nhanh nhất để lui về phía sau, dùng cách này để tránh được một chiêu Lãng Nguyệt Trảm của Lý Nguyệt. Bạn đang đọc truyện tại
/803
|