- A… a… a!
Cả mười tên cường giả thét gào kinh hãi, pháp thuật không ngừng đánh tới, nhưng mà tất cả đều là vô nghĩa, bị Đồ Hoàng Diệt Thánh va vào liền toái nát.
Trần Kinh Trạch trông thấy một màn thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo xuống, bàn tay đẩy ra một loạt công kích lôi đình, hòng ngăn cản Cao Vô Cầu.
Nhưng đáng tiếc, hắn đánh giá bản thân mình quá cao, hoặc đúng hơn là đánh giá thấp sức mạnh của Đồ Hoàng Diệt Thánh. Bị Cao Vô Cầu cưỡng ép trở về trạng thái nguyên sơ, cấp độ của nó gần như đã chạm tới ngưỡng cao nhất của Cực Đạo Hoàng Khí, tuyệt đối là Thần Thoại trong Hoàng Binh. Lại thêm sức mạnh của bản nguyên thần thú, đừng nói là Trần Kinh Trạch hắn, dù cho là Thạch Thiên Ngân có mặt cũng không dám cường ngạnh đối đầu.
Nếu chẳng phải tu vi của Cao Vô Cầu quá yếu không thể phát huy ra được mười phần sức mạnh, chỉ sợ chỉ một mình hắn liền có thể bình định được chiến trường này.
- Khốn kiếp, vậy mà lại là Cực Đạo Hoàng Khí. Ngươi rốt cục là ai?
Một kích trảm chi, phốc lần một tiếng, hắn liền bị Đồ Hoàng Diệt Thánh chém đoạn phân nửa eo người, tiên khí ngang dọc suýt chút nữa thật sự đem hắn chặt làm hai nửa.
- Xuống địa ngục mà hỏi Diêm Vương.
Cao Vô Cầu dữ tợn cười nói, khí tức cường đại vượt quá lẽ thường. Trạng thái chiến đấu của hắn hiện giờ vô cùng hung sát, có Tiểu Bạch và Đồ Hoàng Diệt Thánh trong tay, ai dám can đảm đối đầu với hắn, đều không dễ nhìn.
- Thật ngông cuồng, ngươi nghĩ chỉ với một thanh Hoàng Khí liền có thể giết ta?
Trần Kinh Trạch thật bị màn này doạ cho giật mình, nhưng cũng không sợ hãi, chỉ là nhất thời không dám đối cứng với Cao Vô Cầu mà thôi. Hắn chớp mắt nối liền vết thương trên thân mình, sau đó bỗng hoá thành một đạo độn quang hướng về phía xa chiến trường tránh chiến, ánh mắt ngập tràn hận ý nhìn về phía Cao Vô Cầu.
Cực Đạo Hoàng Khí, hắn tự nhiên cũng có, chỉ là hiện giờ chưa phải lúc liều mạng. Cao Vô Cầu tuy rằng rất mạnh, nhưng hắn cũng không phải người thường, chỉ cần không liều mạng đối cứng, muốn tổn thương hắn chính là chuyện cười.
Cao Vô Cầu tự nhiên cũng hiểu ra được điểm này, cho nên không hề có ý truy theo, mà trực tiếp quay đầu, lại hướng về phía đám người mới truy sát mình mà giết tới.
Chỉ thấy Đồ Hoàng Diệt Thánh xoẹt qua, không gian liền liền thêm yên tĩnh, một cỗ lực bạo phát đáng sợ ngay sau đó liền sinh ra, cơ hồ đem sinh cơ của ba bốn người đều muốn chém đoạn.
- Thanh niên, chớ quá mức.
Ngay vào thời điểm hắn tưởng chừng đã đắc thủ, một âm thanh quát lạnh bỗng nhiên từ hư không truyền xuống, mang theo uy quyền thần thánh không thể xâm phạm.
Theo ngay sau đó là một cây tre xanh tươi gạt ra lôi vân đâm xuống, như thể đem cả trời và đất này xuyên thủng, nện vào trên thân người Cao Vô Cầu.
Ầm ầm ầm.
Hàng trăm ngàn dặm đại địa nhất tề rung chuyển, vốn là đại địa mênh mông vô bờ, nhưng trước cây tre này lại nhỏ bé như tấc đất, tràng cảnh hùng vĩ không thể nào dùng ngôn từ lột tả hết.
Bầu trời bị xuyên phá, Cao Vô Cầu ngưng trọng đem chuông Thanh Mai hết sức ném ra ngoài, sau đó vội vàng đẩy ra Đồ Hoàng Diệt Thánh bảo vệ ở trước người, tiên quang sáng quắc.
Chỉ nghe một tiếng phanh đinh tai nhức óc, gậy tre vụt vào Đồ Hoàng Diệt Thánh, khiến cả người hắn như con kiến văng khỏi đại thụ triệu năm, mang theo máu tươi và toàn thân vỡ nát bay rớt ra ngoài, xuyên thủng hàng trăm dặm đất đồi, không còn tung tích.
Một màn này doạ cho cả hiện trường tĩnh lặng như chết, sắc mặt Hoàng Thiên kịch biến, nắm tay siết Thiên Kiếm đến chảy máu ra ngoài. Hắc khí quanh thân ngày càng hội tụ ngưng thực, chỉ trực chờ bùng nổ ra ngoài.
Nếu chẳng phải kịp thời nhìn thấy Cố Sở ở xa tiếp được chuông Thanh Mai an toàn, chỉ sợ hắn đã liều mạng lao tới, cùng lắm là ngả bài với đối thủ.
Thiên không nơi chín tầng trời, nơi cuối cùng của gậy tre là một tôn cự nhân khổng lồ, cao tới hàng trăm dặm, tầm mắt tại trên mây nhìn xuống tinh không nơi này.
Hắn còn chưa động, trên thân đã mang theo một cỗ uy áp phô thiên cái địa, ngập tràn khắp toàn bộ chiến trường, đè ép so với hàng trăm cường giả xuất hiện vừa rồi càng thêm mạnh mẽ.
Mà hắn vừa xuất hiện, đám người vừa rồi bị Cao Vô Cầu truy sát liền vui mừng cực độ, nhất tề cung kính cúi đầu:
- Đa tạ Vô tiền bối tương trợ.
Vô tiền bối?
Hoàng Thiên vừa nghe thấy mấy chữ này, trong lòng đột nhiên bộp một tiếng, một cỗ dự cảm bất an bỗng nhiên điên cuồng nổi dậy trong lòng.
Người khổng lồ không có trả lời bọn hắn, mà một mực nhìn xuống dưới nơi này. Dường như là nhìn về phía Cao Vô Cầu hoặc Cố Sở, nhưng vì hắn quá to lớn nên lại tạo nên cảm giác đang vô định nhìn xem tất cả mọi người, âm thanh mênh mông phiêu miểu vô bờ:
- Thế nào, không còn đe doạ ta nữa ư?
Cực kỳ khinh thường, nhưng là có tư cách để khinh thường, chí ít cho đến hiện tại những gì hắn thể hiện ra là như thế.
Không có ai trả lời cho hắn cả, trong chốc lát, người ta lại trông thấy tròng mắt khổng lồ của hắn khẽ đảo qua, không vui không buồn nói tiếp:
- Đưa nó ra đây đi, ngươi không bảo vệ được nó đâu.
Chỉ đơn thuần là nói chuyện, nhưng hắn vừa mới dứt lời, Hoàng Thiên ở bên dưới liền kịch biến, nơi lồng ngực như bị trọng chuỳ đánh trúng, nổ tung ra một vết toác, như là có mìn nổ ở trong người, bay ngược ra đằng sau hàng trăm mét.
- Ngươi muốn chết!
Hoàng Thiên vừa gặp nạn, âm thanh của Cao Vô Cầu liền điên cuồng vang vọng. Oanh một tiếng hắn liền từ bụi đất vọt lên, khắp người vỡ nát xương và máu, chật vật nhưng khí thế càng thêm cuồng bạo, nắm lấy Đồ Hoàng Diệt Thánh, không ngừng run rẩy lao về, rõ ràng là đối phương ra tay với Hoàng Thiên khiến cho lửa giận của hắn bạo rạp ra ngoài, có chút mờ đi cả lý trí.
Nhưng đáp trả cho hắn, chỉ là một bàn tay to hơn hàng ngàn dãy núi, người khổng lồ tựa như không chút quan tâm đuổi đi mấy con côn trùng, đem hắn lần nữa trở về với đổ nát.
- Muốn ta giao ra nó? Ha ha, trừ khi ta chết, nếu không các ngươi đừng hòng nghĩ tới.
Cách đó không xa, Hoàng Thiên nhàn nhạt cười đáp trả, âm vang hữu lực, trên người toàn máu, nhưng ánh mắt tràn đầy kiên định và cố chấp.
- Thật sao? Vì cái gì?
Người khổng lồ nhìn hắn hỏi lững lờ, không cần hắn trả lời mà tự mình nói tiếp:
- Là vì ngươi thương hại nó, hay là vì sự thật? Ngươi biết vì sao mình lại bị cuốn vào chuyện này không? Ngươi có thật sự biết chân tướng của toàn bộ những chuyện này? Ngươi không biết một cái gì cả, nhưng từ đầu đến cuối vẫn ngu xuẩn tự làm theo cảm xúc, thật là buồn cười.
Âm thanh của hắn vang vang, làm cho tất cả mọi người rung động không gì tả nổi, nhất là mấy người Cố Sở và Chân Không Ngã.
Lại ngẫm một hồi, Cố Sở càng nghĩ càng không thể nào hiểu được nguyên do mà bọn họ bị cuốn vào trong vòng tranh đấu kinh thiên này. Tất cả mọi chuyện ngay từ đầu có vẻ như chỉ là trùng hợp, nhưng kéo dài cho tới bây giờ, lại không hiểu tạo ra cho bọn hắn một cỗ cảm giác lạnh người, như là bị sắp đặt từ đầu.
Nếu nói người nào là bình tĩnh nhất, lại chính là Hoàng Thiên. Hắn đón gió mà bay, tóc bạc nhiễm máu vuốt ve trên khuôn mặt, lẳng lặng nhìn thẳng về phía người khổng lồ. Mặc dù toàn thân đẫm máu, vảy đen vỡ nát thê thảm không tả nổi, nhưng khí chất vẫn không hề thay đổi, kiên định vô cùng.
- Ngu xuẩn hay không, trong lòng chúng ta mỗi người tự biết rõ. Ta không biết chân tướng, nhưng ta tin tưởng vào lý trí và cả con tim của mình. Bản chất của vạn sự vốn đã không có phân định rạch ròi đúng sai, mà chỉ vì lý niệm khác biệt. Giống như năm đó ta đã từng nói với một ai rằng, nếu sai, ta sẽ khiến cho nó trở thành đúng.
Nói đến điểm này, âm thanh của hắn bỗng nhiên đột ngột ngừng, ánh mắt tràn đầy thâm thuý nhìn về phía người khổng lồ, như là đang có ý thăm dò biến hoá của đối phương.
Nhưng để cho hắn thất vọng là người khổng lồ vẫn vô cùng bình tĩnh, thần sắc từ đầu tới cuối chẳng hề có chút biến hoá nào, tự như mọi chuyện chẳng hề liên quan gì tới hắn.
Cuối cùng, Hoàng Thiên chỉ có thể hít một hơi thật dài, quyết định trực tiếp hỏi ra ngoài:
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi có phải là hắn?
Chỉ có điều, người khổng lồ không có trả lời hắn mà hỏi ngược về:
- Phải thì sao, mà không phải thì lại thế nào?
Hoàng Thiên khẽ siết chặt bàn tay, đáp lời:
- Nếu không phải, ta với ngươi mặc dù đối nghịch, nhưng hắn vẫn sẽ là ân nhân của ta. Nếu phải, ngươi sẽ không còn là ân nhân của ta nữa, mà chỉ là một kẻ lợi dụng ta để thực hiện mục đích của mình mà thôi.
Gió mát nhẹ lay mái tóc bạc màu, hắn nói ra những lời từ trong tận đáy lòng, ba con mắt trong veo bình tĩnh không lay động, lạnh nhạt lạnh lùng, thông thấu đến cực hạn nhìn lên.
Người khổng lồ dường như bị những lời này của hắn làm cho rung động, đôi mi khổng lồ khẽ trùng xuống như đang do dự điều gì, mãi cho tới nửa ngày sau mới nhắm nghiền, khẽ nói:
- Có lẽ, khiến ngươi phải thất vọng.
Một lời khiến cho cả người Hoàng Thiên đều trở nên run rẩy, hô hấp có chút hỗn loạn. Quả nhiên là vậy, cho đến cuối cùng, tất cả mọi thứ xảy ra đối với hắn đều chỉ là những âm mưu chồng chất, những nước đi trên bàn cờ của kẻ khác.
Đáng thương cho hắn, còn nghĩ đó là cơ duyên, là vận khí, tất cả chỉ là chuyện cười.
- Vậy cũng tốt, đánh đi, ta cũng rất muốn xem các ngươi bố cục lớn như vậy, tất cả lại là vì cái gì.
Hắn cười mà nói, âm thanh lạnh lùng đến doạ người. Vừa mới dứt lời xong, ba mắt liền bắn ra tinh quang sắc bén, ngập tràn chiến ý. Hắn từ khi sinh ra chỉ là một đứa trẻ bình thường nhất, từng bước đi lên con đường này, không chỉ một lần đối mặt với siêu cấp cường giả vượt quá lẽ thường, nhưng hắn chưa một lần nản lòng thoái chí, mà càng đánh càng mạnh, càng bị đè ép thì lại càng trưởng thành.
Hôm nay cũng thế, hắn phải trực tiếp đối diện với một người được cho là mạnh nhất mà hắn từng gặp trong đời, người mà hắn đã từng nghĩ là ân nhân của mình, nhưng không ngờ lại chỉ là lợi dụng hắn. Hắn không cam lòng, hắn muốn chiến, muốn chứng minh cho tất cả biết hắn không chỉ là con cờ, mà hắn cũng có khả năng đánh cờ, có thể nắm bắt vận mệnh của chính bản thân mình.
- Được, như ngươi mong muốn.
Người khổng lồ gào thét, vô pháp vô thiên, còn chưa thấy hắn có động tác gì, trước mặt Hoàng Thiên đã nổi lên một đợt lốc xoáy khổng lồ, so với bão táp còn đáng sợ gấp vạn lần.
- Thủ hạ mạnh nhất của ngươi đều không chịu nổi một đòn của ta, ngươi còn cái gì để đấu?
Người khổng lồ cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn Hoàng Thiên tràn đầy thương hại và khinh thường.
Nhưng đáp trả cho hắn lại chỉ là sự bình tĩnh, Hoàng Thiên không chút sợ hãi hắn, nói:
- Thật sao? Nếu đã gọi bố cục này là bàn cờ, không có hai cờ thủ, làm sao lại gọi là đánh cờ. Ta không biết ngươi đang ở đâu, vì sao lại lợi dụng ta, nhưng nếu ngươi còn không ra, ta sẽ từ bỏ tất cả. Đi ra cho ta…
Một lời vừa ra, vậy mà lại khiến cho người khổng lồ biến sắc, bàn tay vội vàng điều động tre thần vụt tới, không chút nương tình đập về phía đầu của Hoàng Thiên, tựa hồ muốn diệt hắn.
Lực lượng điên cuồng đến đáng sợ, phong vân thôi động, kinh lôi không ngừng, khí tức hào hùng uy lực rung động khung trời. Loại sức mạnh này, thật sự quá mức kinh hoàng, tuyệt đối có thể diệt sát bất cứ tồn tại nào phía dưới, dù cho Quy Nguyên cũng không thể nào đỡ nổi.
- Grao!
Ngay tại thời khắc mà công kích khủng bố đó sắp đổ ập lên đầu Hoàng Thiên, phía bên dưới đại địa bỗng nhiên vang lên tiếng thét gào khủng bố.
Từ bên cạnh Cẩu Thủ, đúng hơn là từ bên trong thể nội của nó bỗng nhiên bay vụt ra một bóng vàng to lớn, tại trên hư không vươn ra một đầu long trảo, phiên giang hải đảo, phá vỡ không gian tóm vào đầu tre khủng bố.
- Phanh!
Một tiếng như là khởi nguồn của vũ trụ, vạn thiên gió mát như đao, hào quang đầy trời bay múa. Long trảo tựa như được đúc từ vàng ròng chói sáng va chạm vào tre thần, hư không băng liệt, lan ra huỷ diệt bầu trời, uy chấn cửu thiên.
Cả đất trời dường như cũng tại phút giây này mà tịch diệt, chỉ còn lại hình ảnh của một con rồng dài hàng vạn dặm đang đối kháng lại với nhất tôn cự thần.
Cả mười tên cường giả thét gào kinh hãi, pháp thuật không ngừng đánh tới, nhưng mà tất cả đều là vô nghĩa, bị Đồ Hoàng Diệt Thánh va vào liền toái nát.
Trần Kinh Trạch trông thấy một màn thì sắc mặt trở nên lạnh lẽo xuống, bàn tay đẩy ra một loạt công kích lôi đình, hòng ngăn cản Cao Vô Cầu.
Nhưng đáng tiếc, hắn đánh giá bản thân mình quá cao, hoặc đúng hơn là đánh giá thấp sức mạnh của Đồ Hoàng Diệt Thánh. Bị Cao Vô Cầu cưỡng ép trở về trạng thái nguyên sơ, cấp độ của nó gần như đã chạm tới ngưỡng cao nhất của Cực Đạo Hoàng Khí, tuyệt đối là Thần Thoại trong Hoàng Binh. Lại thêm sức mạnh của bản nguyên thần thú, đừng nói là Trần Kinh Trạch hắn, dù cho là Thạch Thiên Ngân có mặt cũng không dám cường ngạnh đối đầu.
Nếu chẳng phải tu vi của Cao Vô Cầu quá yếu không thể phát huy ra được mười phần sức mạnh, chỉ sợ chỉ một mình hắn liền có thể bình định được chiến trường này.
- Khốn kiếp, vậy mà lại là Cực Đạo Hoàng Khí. Ngươi rốt cục là ai?
Một kích trảm chi, phốc lần một tiếng, hắn liền bị Đồ Hoàng Diệt Thánh chém đoạn phân nửa eo người, tiên khí ngang dọc suýt chút nữa thật sự đem hắn chặt làm hai nửa.
- Xuống địa ngục mà hỏi Diêm Vương.
Cao Vô Cầu dữ tợn cười nói, khí tức cường đại vượt quá lẽ thường. Trạng thái chiến đấu của hắn hiện giờ vô cùng hung sát, có Tiểu Bạch và Đồ Hoàng Diệt Thánh trong tay, ai dám can đảm đối đầu với hắn, đều không dễ nhìn.
- Thật ngông cuồng, ngươi nghĩ chỉ với một thanh Hoàng Khí liền có thể giết ta?
Trần Kinh Trạch thật bị màn này doạ cho giật mình, nhưng cũng không sợ hãi, chỉ là nhất thời không dám đối cứng với Cao Vô Cầu mà thôi. Hắn chớp mắt nối liền vết thương trên thân mình, sau đó bỗng hoá thành một đạo độn quang hướng về phía xa chiến trường tránh chiến, ánh mắt ngập tràn hận ý nhìn về phía Cao Vô Cầu.
Cực Đạo Hoàng Khí, hắn tự nhiên cũng có, chỉ là hiện giờ chưa phải lúc liều mạng. Cao Vô Cầu tuy rằng rất mạnh, nhưng hắn cũng không phải người thường, chỉ cần không liều mạng đối cứng, muốn tổn thương hắn chính là chuyện cười.
Cao Vô Cầu tự nhiên cũng hiểu ra được điểm này, cho nên không hề có ý truy theo, mà trực tiếp quay đầu, lại hướng về phía đám người mới truy sát mình mà giết tới.
Chỉ thấy Đồ Hoàng Diệt Thánh xoẹt qua, không gian liền liền thêm yên tĩnh, một cỗ lực bạo phát đáng sợ ngay sau đó liền sinh ra, cơ hồ đem sinh cơ của ba bốn người đều muốn chém đoạn.
- Thanh niên, chớ quá mức.
Ngay vào thời điểm hắn tưởng chừng đã đắc thủ, một âm thanh quát lạnh bỗng nhiên từ hư không truyền xuống, mang theo uy quyền thần thánh không thể xâm phạm.
Theo ngay sau đó là một cây tre xanh tươi gạt ra lôi vân đâm xuống, như thể đem cả trời và đất này xuyên thủng, nện vào trên thân người Cao Vô Cầu.
Ầm ầm ầm.
Hàng trăm ngàn dặm đại địa nhất tề rung chuyển, vốn là đại địa mênh mông vô bờ, nhưng trước cây tre này lại nhỏ bé như tấc đất, tràng cảnh hùng vĩ không thể nào dùng ngôn từ lột tả hết.
Bầu trời bị xuyên phá, Cao Vô Cầu ngưng trọng đem chuông Thanh Mai hết sức ném ra ngoài, sau đó vội vàng đẩy ra Đồ Hoàng Diệt Thánh bảo vệ ở trước người, tiên quang sáng quắc.
Chỉ nghe một tiếng phanh đinh tai nhức óc, gậy tre vụt vào Đồ Hoàng Diệt Thánh, khiến cả người hắn như con kiến văng khỏi đại thụ triệu năm, mang theo máu tươi và toàn thân vỡ nát bay rớt ra ngoài, xuyên thủng hàng trăm dặm đất đồi, không còn tung tích.
Một màn này doạ cho cả hiện trường tĩnh lặng như chết, sắc mặt Hoàng Thiên kịch biến, nắm tay siết Thiên Kiếm đến chảy máu ra ngoài. Hắc khí quanh thân ngày càng hội tụ ngưng thực, chỉ trực chờ bùng nổ ra ngoài.
Nếu chẳng phải kịp thời nhìn thấy Cố Sở ở xa tiếp được chuông Thanh Mai an toàn, chỉ sợ hắn đã liều mạng lao tới, cùng lắm là ngả bài với đối thủ.
Thiên không nơi chín tầng trời, nơi cuối cùng của gậy tre là một tôn cự nhân khổng lồ, cao tới hàng trăm dặm, tầm mắt tại trên mây nhìn xuống tinh không nơi này.
Hắn còn chưa động, trên thân đã mang theo một cỗ uy áp phô thiên cái địa, ngập tràn khắp toàn bộ chiến trường, đè ép so với hàng trăm cường giả xuất hiện vừa rồi càng thêm mạnh mẽ.
Mà hắn vừa xuất hiện, đám người vừa rồi bị Cao Vô Cầu truy sát liền vui mừng cực độ, nhất tề cung kính cúi đầu:
- Đa tạ Vô tiền bối tương trợ.
Vô tiền bối?
Hoàng Thiên vừa nghe thấy mấy chữ này, trong lòng đột nhiên bộp một tiếng, một cỗ dự cảm bất an bỗng nhiên điên cuồng nổi dậy trong lòng.
Người khổng lồ không có trả lời bọn hắn, mà một mực nhìn xuống dưới nơi này. Dường như là nhìn về phía Cao Vô Cầu hoặc Cố Sở, nhưng vì hắn quá to lớn nên lại tạo nên cảm giác đang vô định nhìn xem tất cả mọi người, âm thanh mênh mông phiêu miểu vô bờ:
- Thế nào, không còn đe doạ ta nữa ư?
Cực kỳ khinh thường, nhưng là có tư cách để khinh thường, chí ít cho đến hiện tại những gì hắn thể hiện ra là như thế.
Không có ai trả lời cho hắn cả, trong chốc lát, người ta lại trông thấy tròng mắt khổng lồ của hắn khẽ đảo qua, không vui không buồn nói tiếp:
- Đưa nó ra đây đi, ngươi không bảo vệ được nó đâu.
Chỉ đơn thuần là nói chuyện, nhưng hắn vừa mới dứt lời, Hoàng Thiên ở bên dưới liền kịch biến, nơi lồng ngực như bị trọng chuỳ đánh trúng, nổ tung ra một vết toác, như là có mìn nổ ở trong người, bay ngược ra đằng sau hàng trăm mét.
- Ngươi muốn chết!
Hoàng Thiên vừa gặp nạn, âm thanh của Cao Vô Cầu liền điên cuồng vang vọng. Oanh một tiếng hắn liền từ bụi đất vọt lên, khắp người vỡ nát xương và máu, chật vật nhưng khí thế càng thêm cuồng bạo, nắm lấy Đồ Hoàng Diệt Thánh, không ngừng run rẩy lao về, rõ ràng là đối phương ra tay với Hoàng Thiên khiến cho lửa giận của hắn bạo rạp ra ngoài, có chút mờ đi cả lý trí.
Nhưng đáp trả cho hắn, chỉ là một bàn tay to hơn hàng ngàn dãy núi, người khổng lồ tựa như không chút quan tâm đuổi đi mấy con côn trùng, đem hắn lần nữa trở về với đổ nát.
- Muốn ta giao ra nó? Ha ha, trừ khi ta chết, nếu không các ngươi đừng hòng nghĩ tới.
Cách đó không xa, Hoàng Thiên nhàn nhạt cười đáp trả, âm vang hữu lực, trên người toàn máu, nhưng ánh mắt tràn đầy kiên định và cố chấp.
- Thật sao? Vì cái gì?
Người khổng lồ nhìn hắn hỏi lững lờ, không cần hắn trả lời mà tự mình nói tiếp:
- Là vì ngươi thương hại nó, hay là vì sự thật? Ngươi biết vì sao mình lại bị cuốn vào chuyện này không? Ngươi có thật sự biết chân tướng của toàn bộ những chuyện này? Ngươi không biết một cái gì cả, nhưng từ đầu đến cuối vẫn ngu xuẩn tự làm theo cảm xúc, thật là buồn cười.
Âm thanh của hắn vang vang, làm cho tất cả mọi người rung động không gì tả nổi, nhất là mấy người Cố Sở và Chân Không Ngã.
Lại ngẫm một hồi, Cố Sở càng nghĩ càng không thể nào hiểu được nguyên do mà bọn họ bị cuốn vào trong vòng tranh đấu kinh thiên này. Tất cả mọi chuyện ngay từ đầu có vẻ như chỉ là trùng hợp, nhưng kéo dài cho tới bây giờ, lại không hiểu tạo ra cho bọn hắn một cỗ cảm giác lạnh người, như là bị sắp đặt từ đầu.
Nếu nói người nào là bình tĩnh nhất, lại chính là Hoàng Thiên. Hắn đón gió mà bay, tóc bạc nhiễm máu vuốt ve trên khuôn mặt, lẳng lặng nhìn thẳng về phía người khổng lồ. Mặc dù toàn thân đẫm máu, vảy đen vỡ nát thê thảm không tả nổi, nhưng khí chất vẫn không hề thay đổi, kiên định vô cùng.
- Ngu xuẩn hay không, trong lòng chúng ta mỗi người tự biết rõ. Ta không biết chân tướng, nhưng ta tin tưởng vào lý trí và cả con tim của mình. Bản chất của vạn sự vốn đã không có phân định rạch ròi đúng sai, mà chỉ vì lý niệm khác biệt. Giống như năm đó ta đã từng nói với một ai rằng, nếu sai, ta sẽ khiến cho nó trở thành đúng.
Nói đến điểm này, âm thanh của hắn bỗng nhiên đột ngột ngừng, ánh mắt tràn đầy thâm thuý nhìn về phía người khổng lồ, như là đang có ý thăm dò biến hoá của đối phương.
Nhưng để cho hắn thất vọng là người khổng lồ vẫn vô cùng bình tĩnh, thần sắc từ đầu tới cuối chẳng hề có chút biến hoá nào, tự như mọi chuyện chẳng hề liên quan gì tới hắn.
Cuối cùng, Hoàng Thiên chỉ có thể hít một hơi thật dài, quyết định trực tiếp hỏi ra ngoài:
- Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi có phải là hắn?
Chỉ có điều, người khổng lồ không có trả lời hắn mà hỏi ngược về:
- Phải thì sao, mà không phải thì lại thế nào?
Hoàng Thiên khẽ siết chặt bàn tay, đáp lời:
- Nếu không phải, ta với ngươi mặc dù đối nghịch, nhưng hắn vẫn sẽ là ân nhân của ta. Nếu phải, ngươi sẽ không còn là ân nhân của ta nữa, mà chỉ là một kẻ lợi dụng ta để thực hiện mục đích của mình mà thôi.
Gió mát nhẹ lay mái tóc bạc màu, hắn nói ra những lời từ trong tận đáy lòng, ba con mắt trong veo bình tĩnh không lay động, lạnh nhạt lạnh lùng, thông thấu đến cực hạn nhìn lên.
Người khổng lồ dường như bị những lời này của hắn làm cho rung động, đôi mi khổng lồ khẽ trùng xuống như đang do dự điều gì, mãi cho tới nửa ngày sau mới nhắm nghiền, khẽ nói:
- Có lẽ, khiến ngươi phải thất vọng.
Một lời khiến cho cả người Hoàng Thiên đều trở nên run rẩy, hô hấp có chút hỗn loạn. Quả nhiên là vậy, cho đến cuối cùng, tất cả mọi thứ xảy ra đối với hắn đều chỉ là những âm mưu chồng chất, những nước đi trên bàn cờ của kẻ khác.
Đáng thương cho hắn, còn nghĩ đó là cơ duyên, là vận khí, tất cả chỉ là chuyện cười.
- Vậy cũng tốt, đánh đi, ta cũng rất muốn xem các ngươi bố cục lớn như vậy, tất cả lại là vì cái gì.
Hắn cười mà nói, âm thanh lạnh lùng đến doạ người. Vừa mới dứt lời xong, ba mắt liền bắn ra tinh quang sắc bén, ngập tràn chiến ý. Hắn từ khi sinh ra chỉ là một đứa trẻ bình thường nhất, từng bước đi lên con đường này, không chỉ một lần đối mặt với siêu cấp cường giả vượt quá lẽ thường, nhưng hắn chưa một lần nản lòng thoái chí, mà càng đánh càng mạnh, càng bị đè ép thì lại càng trưởng thành.
Hôm nay cũng thế, hắn phải trực tiếp đối diện với một người được cho là mạnh nhất mà hắn từng gặp trong đời, người mà hắn đã từng nghĩ là ân nhân của mình, nhưng không ngờ lại chỉ là lợi dụng hắn. Hắn không cam lòng, hắn muốn chiến, muốn chứng minh cho tất cả biết hắn không chỉ là con cờ, mà hắn cũng có khả năng đánh cờ, có thể nắm bắt vận mệnh của chính bản thân mình.
- Được, như ngươi mong muốn.
Người khổng lồ gào thét, vô pháp vô thiên, còn chưa thấy hắn có động tác gì, trước mặt Hoàng Thiên đã nổi lên một đợt lốc xoáy khổng lồ, so với bão táp còn đáng sợ gấp vạn lần.
- Thủ hạ mạnh nhất của ngươi đều không chịu nổi một đòn của ta, ngươi còn cái gì để đấu?
Người khổng lồ cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn Hoàng Thiên tràn đầy thương hại và khinh thường.
Nhưng đáp trả cho hắn lại chỉ là sự bình tĩnh, Hoàng Thiên không chút sợ hãi hắn, nói:
- Thật sao? Nếu đã gọi bố cục này là bàn cờ, không có hai cờ thủ, làm sao lại gọi là đánh cờ. Ta không biết ngươi đang ở đâu, vì sao lại lợi dụng ta, nhưng nếu ngươi còn không ra, ta sẽ từ bỏ tất cả. Đi ra cho ta…
Một lời vừa ra, vậy mà lại khiến cho người khổng lồ biến sắc, bàn tay vội vàng điều động tre thần vụt tới, không chút nương tình đập về phía đầu của Hoàng Thiên, tựa hồ muốn diệt hắn.
Lực lượng điên cuồng đến đáng sợ, phong vân thôi động, kinh lôi không ngừng, khí tức hào hùng uy lực rung động khung trời. Loại sức mạnh này, thật sự quá mức kinh hoàng, tuyệt đối có thể diệt sát bất cứ tồn tại nào phía dưới, dù cho Quy Nguyên cũng không thể nào đỡ nổi.
- Grao!
Ngay tại thời khắc mà công kích khủng bố đó sắp đổ ập lên đầu Hoàng Thiên, phía bên dưới đại địa bỗng nhiên vang lên tiếng thét gào khủng bố.
Từ bên cạnh Cẩu Thủ, đúng hơn là từ bên trong thể nội của nó bỗng nhiên bay vụt ra một bóng vàng to lớn, tại trên hư không vươn ra một đầu long trảo, phiên giang hải đảo, phá vỡ không gian tóm vào đầu tre khủng bố.
- Phanh!
Một tiếng như là khởi nguồn của vũ trụ, vạn thiên gió mát như đao, hào quang đầy trời bay múa. Long trảo tựa như được đúc từ vàng ròng chói sáng va chạm vào tre thần, hư không băng liệt, lan ra huỷ diệt bầu trời, uy chấn cửu thiên.
Cả đất trời dường như cũng tại phút giây này mà tịch diệt, chỉ còn lại hình ảnh của một con rồng dài hàng vạn dặm đang đối kháng lại với nhất tôn cự thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/463
|