Lam Hạo Thần ôn nhu hôn Bạch Vũ Mộng, đầu tiên là lưu luyến ở môi Bạch Vũ Mộng, sau đó liền cạy hàm răng Bạch Vũ Mộng, đầu lưỡi đi vào, dây dưa với nàng.
Ý thức của Bạch Vũ Mộng rất nhanh đã không còn rõ, mơ mơ màng màng, tùy ý để Lam Hạo Thần hôn.
Lam Hạo Thần luôn ôn nhu, rất cẩn thận hôn Bạch Vũ Mộng, đến khi Bạch Vũ Mộng hít thở không thông, mới lưu luyến buông nàng ra, rời khỏi môi nàng còn kéo ra một sợi chỉ ái muội.
Bạch Vũ Mộng mặt đỏ lên, ghé vào ngực Lam Hạo Thần thở phì phò. Lam Hạo Thần tựa hồ rất cao hứng, gắt gao ôm Bạch Vũ Mộng, trong miệng càng không ngừng gọi Mộng Nhi , Bạch Vũ Mộng cũng tùy ý để hắn ôm.
Mộng Nhi, đồng ý với ta được không?
Nếu như ngươi rời khỏi ta, ta sẽ không khách khí! Bạch Vũ Mộng nắm ngược lại tay Lam Hạo Thần, nói ra lời thề cả đời.
Lam Hạo Thần nở nụ cười, cười đến phong hoa tuyệt đại. Bạch Vũ Mộng cũng cười, cười đến vô cùng thanh lệ. Cho dù Bạch Vũ Mộng vẫn đang mang mạng che mặt, nhưng vẫn rất tao nhã.
Mộng Nhi, gỡ mạng che mặt xuống đi, ta sẽ không ghét bỏ nàng! Lam Hạo Thần cười nói.
Bạch Vũ Mộng lo sợ: Chàng không sợ dung mạo xấu xí của ta dọa sợ sao? Thật ra nàng cũng lo lắng vấn đề này, có phải nếu thấy nàng xấu, hắn sẽ không cần nàng nữa.
Quả nhiên, người đang yêu đều là kẻ ngốc, bao gồm cả Bạch Vũ Mộng bình thường luôn khôn khéo.
Ta yêu không phải là dung mạo của nàng, mà là con người nàng, xấu hay đẹp đối với ta chẳng qua cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Lam Hạo Thần chân thành nói xong, ánh mắt luôn nhìn Bạch Vũ Mộng, không hề rời đi.
Bạch Vũ Mộng khẽ gật đầu, đưa tay tháo mạng che mặt xuống. Trên mặt của nàng vẫn xấu xí như vậy, không có gì thay đổi.
Có phải ghét bỏ ta rồi không? Thấy Lam Hạo Thần thở dài, Bạch Vũ Mộng mất hứng nói.
Nhưng Lam Hạo Thần lại lắc đầu, mắt đầy đau lòng, sao nàng có thể bị như vậy, lại còn có thể sống được tốt như vậy. Nhưng từ giờ trở đi, hắn nhất định sẽ bảo hộ nàng, không để nàng chịu chút ủy khuất nào.
Lại nằm trên giường một lúc, lúc hai người đều cảm thấy đói bụng, bọn họ mới đứng lên, Hận Nhuế đem đồ ăn vào, liền đi ra ngoài. Nàng rõ ràng cảm giác được bầu không khí giữa tiểu thư và Chiến Vương có gì đó kỳ lạ.
Lam Hạo Thần đặt Bạch Vũ Mộng ngồi ở bên cạnh, cũng không để nàng làm gì, hắn đưa đồ ăn đến bên miệng Bạch Vũ Mộng. Bạch Vũ Mộng vừa lòng hưởng thụ sự phục vụ của Lam Hạo Thần.
Lam Hạo Thần cẩn thận gỡ xương cá, sau đó mới đút cho Bạch Vũ Mộng. Kỳ thực Bạch Vũ Mộng rất thích ăn cá, nhưng vì rất lười gỡ xương, cho nên rất ít ăn, bây giờ thì hạnh phúc rồi.
Lam Hạo Thần sủng nịch nhìn Bạch Vũ Mộng, nhìn nàng vui vẻ, hắn cũng rất vui vẻ, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ yêu một người như vậy, cho tới bây giờ cũng không có ai làm hắn cam tâm tình nguyện hầu hạ như nàng.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần liền quay lại giường, tiếp tục ngủ, mấy ngày nay, bọn họ đều không hề ngủ trọn giấc, thân thể đã sớm chống đỡ không được, huống hồ Lam Hạo Thần còn bị thương trong người.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Vũ Mộng đã bị Hận Nhuế đánh thức, nói là Thượng Quan Diệu Nhiên kêu mọi người đến gặp nàng, hôm nay là ngày nàng chính thức trở thành minh chủ võ lâm.
Bạch Vũ Mộng bị phá giấc ngủ, rất khó chịu, lại nằm trong lòng Lam Hạo Thần một lúc, mới phiền chán đứng dậy. Mặc xong quần áo, cùng Lam Hạo Thần đến Mặc liễu sơn trang.
Chờ lúc hai người đến nơi, rất nhiều người đều đã đến, còn có một vài người có chút bất mãn vì Bạch Vũ Mộng đến trễ, nhưng cũng không nói ra, dù sao tân võ lâm minh chủ này không hề dễ chọc.Nam tử đứng ở bên cạnh nàng, là các chủ Ám dạ các, hai người bọn họ không phải người dễ chọc.
Thượng Quan Diệu Nhiên cười đi tới, cầm một khối lệnh bài giao cho Bạch Vũ Mộng: Khối lệnh bài này chính là lệnh bài của riêng minh chủ võ lâm, có thể ra lệnh cho toàn bộ võ lâm.
Nói xong liền cung kính hành lễ: Bái kiến minh chủ võ lâm!
Bái kiến minh chủ võ lâm! Mọi người đều nói theo, bọn họ đã thừa nhận người này, đương nhiên phải hành lễ. Tuy rằng để một tiểu nữ oa đảm đương chức vụ minh chủ võ lâm thật sự có chút không phục, nhưng cũng không dám ngang nhiên đối nghịch.
Bạch Vũ Mộng nhìn những người đó mặt phục mà tâm không phục, chỉ biết bản thân còn chưa có đủ lực uy hiếp, vì thế nhàn nhạt mở miệng nói: Các ngươi thấy ta nhỏ tuổi, nhưng thủ đoạn của ta sẽ làm cho các ngươi sống không bằng chết!
Nghe thanh âm nàng lạnh lùng, mọi người lập tức liền nghĩ tới những môn phái bị diệt lúc trước. Nhìn những người đó, nhất định sẽ ăn không ngon vài ngày, hơn nữa sẽ liên tục gặp ác mộng. Nghĩ vậy, tất cả mọi người đều rùng mình.
Bạch Vũ Mộng nhìn thấy những người này đã có chút sợ, trực tiếp rèn sắt khi còn nóng: Ta biết các ngươi có một số người không phục, không phục đương nhiên có thể tìm ta khiêu chiến. Nhưng ta không muốn nhìn thấy có người ở sau lưng sử dụng thủ đoạn, bằng không... Câu kế tiếp Bạch Vũ Mộng cũng không tiếp tục nói, nhưng chỉ cần là người thông minh đều sẽ tự hiểu.
Nói xong, Bạch Vũ Mộng liền lôi kéo Lam Hạo Thần rời đi, Thượng Quan Diệu Nhiên kinh ngạc nhìn bọn họ rời đi, vì sao lại cảm thấy tay Lam Hạo Thần bị Bạch Vũ Mộng lôi kéo lại có chút chướng mắt?
Trở lại quán trọ, Lam Hạo Thần lập tức kéo Bạch Vũ Mộng vào phòng, đóng cửa liền bắt đầu thẩm vấn.
Ánh mắt cái tên Thượng Quan Diệu Nhiên nhìn nàng là có ý gì? Lam Hạo Thần có chút ghen tuông nói.
Phốc xuy! Bạch Vũ Mộng bị Lam Hạo Thần chọc cười, nam nhân này lại ghen a: Không có gì, là do ta ai gặp cũng thích, hoa gặp sẽ tự nở, cho nên mới có nhiều người thích ta! Bạch Vũ Mộng có chút tự luyến nói.
Lam Hạo Thần cũng cười, nhưng hắn đột nhiên liền nghĩ tới một chuyện mà hắn luôn muốn hỏi: Võ công của nàng là ai dạy, vì sao ta lại cảm thấy rất quen thuộc?
Phải không? Sư phụ của ta là Thiên Sơn lão nhân. Bạch Vũ Mộng không có một chút giấu diếm, nhàn nhạt trả lời.
Thiên Sơn lão nhân? Chẳng lẽ có quan hệ sâu xa với sư phụ hắn sao, vì sao ngay cả tên cũng giống nhau?
Vậy lúc trước ở trong tháp, làm sao nàng có thể biết mấy thứ kỳ quái đó? Lam Hạo Thần thay đổi đề tài, tiếp tục hỏi.
Bạch Vũ Mộng dừng một chút, còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý nói cho hắn biết, không biết nên mở miệng thế nào.
Nếu không muốn nói thì không cần nói, đưng miễn cưỡng bản thân! Lam Hạo Thần cười nói, trong mắt vẫn xẹt qua một chút thương tâm, nàng vẫn không tin hắn sao? Hắn không đáng giá để nàng tin tưởng sao?
Nhìn thấy Lam Hạo Thần có chút thương tâm, Bạch Vũ Mộng thật sự hoảng, vội vàng mở miệng: Không phải, chỉ là không biết nên nói thế nào mới tốt, việc kia nói ra chỉ sợ không có ai tin, chờ ta chuẩn bị tốt, ta sẽ nói cho chàng được không? Bạch Vũ Mộng dè dặt cẩn trọng trả lời, nàng rất sợ Lam Hạo Thần không tin nàng. Nàng rất sợ, nàng nói mình là linh hồn đến từ dị thế, hắn sẽ sợ nàng, sẽ không cần nàng.
Nhìn bộ dáng Bạch Vũ Mộng có chút sợ hãi, còn có một tia trốn tránh, Lam Hạo Thần biết không nên bức nàng, chờ nàng muốn nói, tự nhiên sẽ nói.
Nghĩ như vậy, liền hôn lên trán Bạch Vũ Mộng, nhẹ nhàng mà nói: Được!
Bạch Vũ Mộng dựa vào hắn, cảm thụ được nhịp tim của hắn, tâm tình từ từ bình tĩnh lại. Nàng thật sự nên cẩn thận suy nghĩ làm thế nào để giải thích với hắn.
Ý thức của Bạch Vũ Mộng rất nhanh đã không còn rõ, mơ mơ màng màng, tùy ý để Lam Hạo Thần hôn.
Lam Hạo Thần luôn ôn nhu, rất cẩn thận hôn Bạch Vũ Mộng, đến khi Bạch Vũ Mộng hít thở không thông, mới lưu luyến buông nàng ra, rời khỏi môi nàng còn kéo ra một sợi chỉ ái muội.
Bạch Vũ Mộng mặt đỏ lên, ghé vào ngực Lam Hạo Thần thở phì phò. Lam Hạo Thần tựa hồ rất cao hứng, gắt gao ôm Bạch Vũ Mộng, trong miệng càng không ngừng gọi Mộng Nhi , Bạch Vũ Mộng cũng tùy ý để hắn ôm.
Mộng Nhi, đồng ý với ta được không?
Nếu như ngươi rời khỏi ta, ta sẽ không khách khí! Bạch Vũ Mộng nắm ngược lại tay Lam Hạo Thần, nói ra lời thề cả đời.
Lam Hạo Thần nở nụ cười, cười đến phong hoa tuyệt đại. Bạch Vũ Mộng cũng cười, cười đến vô cùng thanh lệ. Cho dù Bạch Vũ Mộng vẫn đang mang mạng che mặt, nhưng vẫn rất tao nhã.
Mộng Nhi, gỡ mạng che mặt xuống đi, ta sẽ không ghét bỏ nàng! Lam Hạo Thần cười nói.
Bạch Vũ Mộng lo sợ: Chàng không sợ dung mạo xấu xí của ta dọa sợ sao? Thật ra nàng cũng lo lắng vấn đề này, có phải nếu thấy nàng xấu, hắn sẽ không cần nàng nữa.
Quả nhiên, người đang yêu đều là kẻ ngốc, bao gồm cả Bạch Vũ Mộng bình thường luôn khôn khéo.
Ta yêu không phải là dung mạo của nàng, mà là con người nàng, xấu hay đẹp đối với ta chẳng qua cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Lam Hạo Thần chân thành nói xong, ánh mắt luôn nhìn Bạch Vũ Mộng, không hề rời đi.
Bạch Vũ Mộng khẽ gật đầu, đưa tay tháo mạng che mặt xuống. Trên mặt của nàng vẫn xấu xí như vậy, không có gì thay đổi.
Có phải ghét bỏ ta rồi không? Thấy Lam Hạo Thần thở dài, Bạch Vũ Mộng mất hứng nói.
Nhưng Lam Hạo Thần lại lắc đầu, mắt đầy đau lòng, sao nàng có thể bị như vậy, lại còn có thể sống được tốt như vậy. Nhưng từ giờ trở đi, hắn nhất định sẽ bảo hộ nàng, không để nàng chịu chút ủy khuất nào.
Lại nằm trên giường một lúc, lúc hai người đều cảm thấy đói bụng, bọn họ mới đứng lên, Hận Nhuế đem đồ ăn vào, liền đi ra ngoài. Nàng rõ ràng cảm giác được bầu không khí giữa tiểu thư và Chiến Vương có gì đó kỳ lạ.
Lam Hạo Thần đặt Bạch Vũ Mộng ngồi ở bên cạnh, cũng không để nàng làm gì, hắn đưa đồ ăn đến bên miệng Bạch Vũ Mộng. Bạch Vũ Mộng vừa lòng hưởng thụ sự phục vụ của Lam Hạo Thần.
Lam Hạo Thần cẩn thận gỡ xương cá, sau đó mới đút cho Bạch Vũ Mộng. Kỳ thực Bạch Vũ Mộng rất thích ăn cá, nhưng vì rất lười gỡ xương, cho nên rất ít ăn, bây giờ thì hạnh phúc rồi.
Lam Hạo Thần sủng nịch nhìn Bạch Vũ Mộng, nhìn nàng vui vẻ, hắn cũng rất vui vẻ, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ yêu một người như vậy, cho tới bây giờ cũng không có ai làm hắn cam tâm tình nguyện hầu hạ như nàng.
Cơm nước xong xuôi, Bạch Vũ Mộng và Lam Hạo Thần liền quay lại giường, tiếp tục ngủ, mấy ngày nay, bọn họ đều không hề ngủ trọn giấc, thân thể đã sớm chống đỡ không được, huống hồ Lam Hạo Thần còn bị thương trong người.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Vũ Mộng đã bị Hận Nhuế đánh thức, nói là Thượng Quan Diệu Nhiên kêu mọi người đến gặp nàng, hôm nay là ngày nàng chính thức trở thành minh chủ võ lâm.
Bạch Vũ Mộng bị phá giấc ngủ, rất khó chịu, lại nằm trong lòng Lam Hạo Thần một lúc, mới phiền chán đứng dậy. Mặc xong quần áo, cùng Lam Hạo Thần đến Mặc liễu sơn trang.
Chờ lúc hai người đến nơi, rất nhiều người đều đã đến, còn có một vài người có chút bất mãn vì Bạch Vũ Mộng đến trễ, nhưng cũng không nói ra, dù sao tân võ lâm minh chủ này không hề dễ chọc.Nam tử đứng ở bên cạnh nàng, là các chủ Ám dạ các, hai người bọn họ không phải người dễ chọc.
Thượng Quan Diệu Nhiên cười đi tới, cầm một khối lệnh bài giao cho Bạch Vũ Mộng: Khối lệnh bài này chính là lệnh bài của riêng minh chủ võ lâm, có thể ra lệnh cho toàn bộ võ lâm.
Nói xong liền cung kính hành lễ: Bái kiến minh chủ võ lâm!
Bái kiến minh chủ võ lâm! Mọi người đều nói theo, bọn họ đã thừa nhận người này, đương nhiên phải hành lễ. Tuy rằng để một tiểu nữ oa đảm đương chức vụ minh chủ võ lâm thật sự có chút không phục, nhưng cũng không dám ngang nhiên đối nghịch.
Bạch Vũ Mộng nhìn những người đó mặt phục mà tâm không phục, chỉ biết bản thân còn chưa có đủ lực uy hiếp, vì thế nhàn nhạt mở miệng nói: Các ngươi thấy ta nhỏ tuổi, nhưng thủ đoạn của ta sẽ làm cho các ngươi sống không bằng chết!
Nghe thanh âm nàng lạnh lùng, mọi người lập tức liền nghĩ tới những môn phái bị diệt lúc trước. Nhìn những người đó, nhất định sẽ ăn không ngon vài ngày, hơn nữa sẽ liên tục gặp ác mộng. Nghĩ vậy, tất cả mọi người đều rùng mình.
Bạch Vũ Mộng nhìn thấy những người này đã có chút sợ, trực tiếp rèn sắt khi còn nóng: Ta biết các ngươi có một số người không phục, không phục đương nhiên có thể tìm ta khiêu chiến. Nhưng ta không muốn nhìn thấy có người ở sau lưng sử dụng thủ đoạn, bằng không... Câu kế tiếp Bạch Vũ Mộng cũng không tiếp tục nói, nhưng chỉ cần là người thông minh đều sẽ tự hiểu.
Nói xong, Bạch Vũ Mộng liền lôi kéo Lam Hạo Thần rời đi, Thượng Quan Diệu Nhiên kinh ngạc nhìn bọn họ rời đi, vì sao lại cảm thấy tay Lam Hạo Thần bị Bạch Vũ Mộng lôi kéo lại có chút chướng mắt?
Trở lại quán trọ, Lam Hạo Thần lập tức kéo Bạch Vũ Mộng vào phòng, đóng cửa liền bắt đầu thẩm vấn.
Ánh mắt cái tên Thượng Quan Diệu Nhiên nhìn nàng là có ý gì? Lam Hạo Thần có chút ghen tuông nói.
Phốc xuy! Bạch Vũ Mộng bị Lam Hạo Thần chọc cười, nam nhân này lại ghen a: Không có gì, là do ta ai gặp cũng thích, hoa gặp sẽ tự nở, cho nên mới có nhiều người thích ta! Bạch Vũ Mộng có chút tự luyến nói.
Lam Hạo Thần cũng cười, nhưng hắn đột nhiên liền nghĩ tới một chuyện mà hắn luôn muốn hỏi: Võ công của nàng là ai dạy, vì sao ta lại cảm thấy rất quen thuộc?
Phải không? Sư phụ của ta là Thiên Sơn lão nhân. Bạch Vũ Mộng không có một chút giấu diếm, nhàn nhạt trả lời.
Thiên Sơn lão nhân? Chẳng lẽ có quan hệ sâu xa với sư phụ hắn sao, vì sao ngay cả tên cũng giống nhau?
Vậy lúc trước ở trong tháp, làm sao nàng có thể biết mấy thứ kỳ quái đó? Lam Hạo Thần thay đổi đề tài, tiếp tục hỏi.
Bạch Vũ Mộng dừng một chút, còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý nói cho hắn biết, không biết nên mở miệng thế nào.
Nếu không muốn nói thì không cần nói, đưng miễn cưỡng bản thân! Lam Hạo Thần cười nói, trong mắt vẫn xẹt qua một chút thương tâm, nàng vẫn không tin hắn sao? Hắn không đáng giá để nàng tin tưởng sao?
Nhìn thấy Lam Hạo Thần có chút thương tâm, Bạch Vũ Mộng thật sự hoảng, vội vàng mở miệng: Không phải, chỉ là không biết nên nói thế nào mới tốt, việc kia nói ra chỉ sợ không có ai tin, chờ ta chuẩn bị tốt, ta sẽ nói cho chàng được không? Bạch Vũ Mộng dè dặt cẩn trọng trả lời, nàng rất sợ Lam Hạo Thần không tin nàng. Nàng rất sợ, nàng nói mình là linh hồn đến từ dị thế, hắn sẽ sợ nàng, sẽ không cần nàng.
Nhìn bộ dáng Bạch Vũ Mộng có chút sợ hãi, còn có một tia trốn tránh, Lam Hạo Thần biết không nên bức nàng, chờ nàng muốn nói, tự nhiên sẽ nói.
Nghĩ như vậy, liền hôn lên trán Bạch Vũ Mộng, nhẹ nhàng mà nói: Được!
Bạch Vũ Mộng dựa vào hắn, cảm thụ được nhịp tim của hắn, tâm tình từ từ bình tĩnh lại. Nàng thật sự nên cẩn thận suy nghĩ làm thế nào để giải thích với hắn.
/205
|