Ngày hôm sau, bọn họ liền muốn khởi hành trở về, bọn họ rời đi lâu rồi, có lẽ người ở kinh thành sẽ hoài nghi.
Thời điểm trở về, Lam Hạo Thần hỏi Bạch Vũ Mộng: Mộng Nhi, trở về ta liền nhờ phụ hoàng tứ hôn, nàng gả cho ta được không?
Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần thật sâu, cuối cùng gật đầu, giao cả đời cho nam nhân này.
Trên đường đi Lam Hạo Thần đều rất vui vẻ, bởi vì Bạch Vũ Mộng đáp ứng gả cho hắn, tuy rằng không biết con đường phía trước sẽ có nguy hiểm gì, nhưng hai người bọn họ nhất định sẽ cùng nhau đối mặt.
Trở lại Bạch phủ đã là ba ngày sau, là do họ kiên trì gấp rút trở về, đã trì hoãn lâu rồi, không biết có chuyện xấu gì không.
Lam Hạo Thần đưa Bạch Vũ Mộng đến cửa Bạch phủ, trong phủ cũng có rất nhiều chính sự chờ hắn xử lý!
Bạch Vũ Mộng từ cửa sau đi vào Thính vũ các, Đông Nhiễm nhìn thấy Bạch Vũ Mộng xuất hiện, liền kích động đi lên, cũng không phân biệt chủ tớ. Còn lôi kéo Hận Nhuế kể chuyện trên đường đi cho nàng nghe.
Về phần Ám và Lãnh, đưa Bạch Vũ Mộng trở về an toàn, cũng trở về Phượng Hoàng lâu, bọn họ muốn đi xử lý một chuyện.
Bạch Vũ Mộng hỏi Đông Nhiễm một chút, mấy ngày nay nàng không ở đây, có chuyện gì xảy ra không.
Đông Nhiễm suy nghĩ một chút, thấy cũng không có gì việc, ngay cả Lâm Thải Sương gần đây cũng đều rất ngoan, không đáng ghét như trước.
Bất quá, Đông Nhiễm lại nhớ đến một chuyện: Tiểu thư, vừa rồi nha hoàn trong viện lão gia nói, ngày mai cho ngươi cùng tham gia săn bắn, sứ giả các nước hình như đều chưa rời đi, ngày mai muốn cử hành một đại hội săn bắn, hơn nữa Hoàng thượng chỉ rõ tên muốn ngươi cùng tham gia! Trong giọng Đông Nhiễm có chút hưng phấn.
Bạch Vũ Mộng thở dài, làm thế nào vừa mới trở về đã phải tham gia đại hội săn bắn gì đó chứ, nàng thật sự rất mệt a, bất quá, chắc hắn cũng phải đi! Nghĩ đến hắn, Bạch Vũ Mộng không khỏi nâng khóe môi.
Bên này ở phủ Chiến Vương đầu óc Lam Hạo Thần choáng váng hình như cảm nhận được Bạch Vũ Mộng nghĩ đến hắn, mỉm cười, sau đó lại chui đầu vào công việc.
Buổi tối, Bạch Vũ Mộng đang chuẩn bị ngủ, lại phát hiện có người đứng ở trong phòng nàng. Nàng lập tức biết ngay đó là ai.
Bạch Vũ Mộng trợn trừng mắt, mở miệng: Vương gia, chàng nhàn nhã lắm sao, làm đầu trộm đuôi cướp rất vui sao, khi nào thì khuê phòng của một nữ tử có thể để cho nam nhân trong đêm khuya tùy tiện ra vào?
Người nào đó chỉ cười nhẹ, Bổn vương đến thăm vương phi tương lai có gì sai sao, ta tin dù Tướng gia có biết cũng sẽ không trách tội.
Bạch Vũ Mộng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người vô sỉ này.
Từ bên ngoài bay vào mùi hương của hoa mạn la đà, Bạch Vũ Mộng bị Lam Hạo Thần ôm từ phía sau, liền tùy ý để hắn ôm.
Mộng Nhi, ta rất nhớ nàng! Lam Hạo Thần mở miệng, trong thanh âm mang theo nỗi oán trách vô hạn.
Bạch Vũ Mộng không để ý đến hắn, đi về bên giường. Kỳ thực nàng muốn nói, nàng cũng rất nhớ hắn, nhưng lại không muốn để cho người nào đó lên mặt, cho nên mới không nói ra.
Lam Hạo Thần không chút khách khí chui vào trong chắn của Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng nhìn người vô sỉ này, rất bất đắc dĩ, nhưng một chút biện pháp chống lại hắn cũng không có.
Lam Hạo Thần ôm Bạch Vũ Mộng, ngủ rất nhanh. Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần có mỏi mệt, đau lòng giúp hắn vuốt mày.
Người này sao lại không biết chiếu cố bản thân vậy, làm mình mệt như vậy, thật là!
Buổi sáng hôm sau, lúc Bạch Vũ Mộng tỉnh lại, Lam Hạo Thần đã biến mất.Chỉ có nếp nhăn của mép giường nhắc nhở Bạch Vũ Mộng là ngày hôm qua Lam Hạo Thần quả thật có tới.
Sờ sờ lên chỗ nằm bên cạnh, đã sớm lạnh như băng, xem ra hắn đã đi lâu rồi. Có cần sốt ruột như vậy không? Hắn bận rộn như vậy sao?
Đứng dậy, kêu Đông Nhiễm vào. Chuẩn bị xong mọi thứ, Hận Nhuế đi vào nói trong cung phái người đến đón Bạch Vũ Mộng đi săn bắn.
Bạch Vũ Mộng lên xe ngựa, nàng cảm nhận được ánh mắt oán hận của Bạch Hàm Đại, trong đó còn kèm theo một ít hâm mộ ghen ghét.
Bọn họ cùng đi, chỉ là đại thần đi theo sau xe ngựa Hoàng gia. Vương gia đều cưỡi ngựa, bất quá sứ giả lại ngồi trong xe ngựa.
Hoàng thượng cho sứ giả danh dự đi phía sau, tiếp đó là phi tần, sau đó chính là công chúa, mà Bạch Vũ Mộng lại được xếp trong hàng ngũ công chúa, rõ ràng Hoàng thượng rất coi trọng Bạch Vũ Mộng.
Cuối cùng mới là xe ngựa của đại thần và phu nhân, thiên kim của bọn họ. Sắp xếp như vậy, nhìn ra địa vị của Bạch Vũ Mộng còn cao hơn so với Bạch Cẩm Trình.
Cho dù Bạch Cẩm Trình trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không thể nói ra, có trời mới biết hiện tại Hoàng thượng sủng ái Bạch Vũ Mộng bao nhiêu, hắn tất nhiên muốn lợi dụng nữ nhi này thật tốt.
Người này thật sự làm lòng nàng lạnh ngắt, đến bây giờ còn suy nghĩ làm thế nào để lợi dụng nữ nhi, cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn tham vọng, chỉ biết ích kỷ cho bản thân.
Bạch Vũ Mộng và Đông Nhiễm, Hận Nhuế ngồi trong xe ngựa, rất nhàm chán. Bạch Vũ Mộng nâng mành xe ngựa lên, nhìn ra ngoài. Liếc mắt liền thấy Lam Hạo Thần ngồi trên ngựa uy phong lẫm liệt.
Lam Hạo Thần cũng cảm nhận được ánh mắt của Bạch Vũ Mộng, quay đầu nhìn, nở nụ cười với nàng, Bạch Vũ Mộng cũng nâng khóe môi, tâm tình tốt ngồi trở lại trong xe ngựa.
Rốt cục còn bao lâu nữa mới đến đây? Ta đã nhàm chán muốn chết rồi! Bạch Vũ Mộng hỏi Đông Nhiễm.
Tiểu thư, ngươi nhịn một chút đi, lần này cần đi ba ngày lận, nghe nói nơi săn bắn rất xa. Đông Nhiễm bất đắc dĩ nói.
Nghe thấy còn phải ngồi rất lâu, Bạch Vũ Mộng lập tức liền ủ rũ, còn lâu như vậy a, sớm biết thế sẽ không theo đến đây.
Lúc này Lam Hạo Thần phi ngựa đến cạnh xe ngựa của Bạch Vũ Mộng, hình như biết Bạch Vũ Mộng phiền não cái gì, nhẹ giọng nói: Mộng Nhi, nàng nhẫn nại một chút, trong xe ngựa có chuẩn bị sách và đồ ăn vặt cho nàng, nàng dùng nó giết thời gian đi.
Bạch Vũ Mộng tìm một chút, quả nhiên ở bên trong thật sự giống như Lam Hạo Thần nói, vì thế tâm tình Bạch Vũ Mộng hơi tốt lên: Được rồi! Thanh âm mất hứng vang lên.
Lam Hạo Thần cười cười, liền vượt lên trước. Ở sau hắn Lam Cảnh Diệp nghi hoặc nhìn hành động của bọn họ, quan hệ giữa bọn họ là gì, sao có thể nói chuyện thân mật như vậy.
Bạch Vũ Mộng thở dài, liền bắt đầu đọc sách, xe ngựa này không phải của hắn, sợ là Lam Hạo Thần vụng trộm đi vào, vì muốn để nàng giải buồn!
Nghĩ đến đây, Bạch Vũ Mộng liền ngọt ngào cong khóe môi lên, có người thương, sủng, thật sự quá tốt!
Một ngày trôi qua, đến chiều, ở vùng hoang dã cũng không có nơi nào để trọ, mọi người liền dựng lều trại, chuẩn bị như lúc đóng quân.
Nhưng như vậy các thiên kim tiểu thư không hề vừa ý, các nàng đã được nuông chiều từ bé, làm sao có thể chịu khổ như vậy.
Bất quá bọn họ cũng chỉ ở bên cạnh oán giận, ai dám ở trước mặt Hoàng thượng làm càn, trừ phi không muốn sống nữa.
Vũ tỷ tỷ, chúng ta ngủ cùng nhau đi, nhưng phải đủ ba người mới ngủ chung được, còn thiếu một người! Hạ Tử Lăng vui vẻ chạy tới nói.
Thời điểm trở về, Lam Hạo Thần hỏi Bạch Vũ Mộng: Mộng Nhi, trở về ta liền nhờ phụ hoàng tứ hôn, nàng gả cho ta được không?
Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần thật sâu, cuối cùng gật đầu, giao cả đời cho nam nhân này.
Trên đường đi Lam Hạo Thần đều rất vui vẻ, bởi vì Bạch Vũ Mộng đáp ứng gả cho hắn, tuy rằng không biết con đường phía trước sẽ có nguy hiểm gì, nhưng hai người bọn họ nhất định sẽ cùng nhau đối mặt.
Trở lại Bạch phủ đã là ba ngày sau, là do họ kiên trì gấp rút trở về, đã trì hoãn lâu rồi, không biết có chuyện xấu gì không.
Lam Hạo Thần đưa Bạch Vũ Mộng đến cửa Bạch phủ, trong phủ cũng có rất nhiều chính sự chờ hắn xử lý!
Bạch Vũ Mộng từ cửa sau đi vào Thính vũ các, Đông Nhiễm nhìn thấy Bạch Vũ Mộng xuất hiện, liền kích động đi lên, cũng không phân biệt chủ tớ. Còn lôi kéo Hận Nhuế kể chuyện trên đường đi cho nàng nghe.
Về phần Ám và Lãnh, đưa Bạch Vũ Mộng trở về an toàn, cũng trở về Phượng Hoàng lâu, bọn họ muốn đi xử lý một chuyện.
Bạch Vũ Mộng hỏi Đông Nhiễm một chút, mấy ngày nay nàng không ở đây, có chuyện gì xảy ra không.
Đông Nhiễm suy nghĩ một chút, thấy cũng không có gì việc, ngay cả Lâm Thải Sương gần đây cũng đều rất ngoan, không đáng ghét như trước.
Bất quá, Đông Nhiễm lại nhớ đến một chuyện: Tiểu thư, vừa rồi nha hoàn trong viện lão gia nói, ngày mai cho ngươi cùng tham gia săn bắn, sứ giả các nước hình như đều chưa rời đi, ngày mai muốn cử hành một đại hội săn bắn, hơn nữa Hoàng thượng chỉ rõ tên muốn ngươi cùng tham gia! Trong giọng Đông Nhiễm có chút hưng phấn.
Bạch Vũ Mộng thở dài, làm thế nào vừa mới trở về đã phải tham gia đại hội săn bắn gì đó chứ, nàng thật sự rất mệt a, bất quá, chắc hắn cũng phải đi! Nghĩ đến hắn, Bạch Vũ Mộng không khỏi nâng khóe môi.
Bên này ở phủ Chiến Vương đầu óc Lam Hạo Thần choáng váng hình như cảm nhận được Bạch Vũ Mộng nghĩ đến hắn, mỉm cười, sau đó lại chui đầu vào công việc.
Buổi tối, Bạch Vũ Mộng đang chuẩn bị ngủ, lại phát hiện có người đứng ở trong phòng nàng. Nàng lập tức biết ngay đó là ai.
Bạch Vũ Mộng trợn trừng mắt, mở miệng: Vương gia, chàng nhàn nhã lắm sao, làm đầu trộm đuôi cướp rất vui sao, khi nào thì khuê phòng của một nữ tử có thể để cho nam nhân trong đêm khuya tùy tiện ra vào?
Người nào đó chỉ cười nhẹ, Bổn vương đến thăm vương phi tương lai có gì sai sao, ta tin dù Tướng gia có biết cũng sẽ không trách tội.
Bạch Vũ Mộng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn người vô sỉ này.
Từ bên ngoài bay vào mùi hương của hoa mạn la đà, Bạch Vũ Mộng bị Lam Hạo Thần ôm từ phía sau, liền tùy ý để hắn ôm.
Mộng Nhi, ta rất nhớ nàng! Lam Hạo Thần mở miệng, trong thanh âm mang theo nỗi oán trách vô hạn.
Bạch Vũ Mộng không để ý đến hắn, đi về bên giường. Kỳ thực nàng muốn nói, nàng cũng rất nhớ hắn, nhưng lại không muốn để cho người nào đó lên mặt, cho nên mới không nói ra.
Lam Hạo Thần không chút khách khí chui vào trong chắn của Bạch Vũ Mộng, Bạch Vũ Mộng nhìn người vô sỉ này, rất bất đắc dĩ, nhưng một chút biện pháp chống lại hắn cũng không có.
Lam Hạo Thần ôm Bạch Vũ Mộng, ngủ rất nhanh. Bạch Vũ Mộng nhìn Lam Hạo Thần có mỏi mệt, đau lòng giúp hắn vuốt mày.
Người này sao lại không biết chiếu cố bản thân vậy, làm mình mệt như vậy, thật là!
Buổi sáng hôm sau, lúc Bạch Vũ Mộng tỉnh lại, Lam Hạo Thần đã biến mất.Chỉ có nếp nhăn của mép giường nhắc nhở Bạch Vũ Mộng là ngày hôm qua Lam Hạo Thần quả thật có tới.
Sờ sờ lên chỗ nằm bên cạnh, đã sớm lạnh như băng, xem ra hắn đã đi lâu rồi. Có cần sốt ruột như vậy không? Hắn bận rộn như vậy sao?
Đứng dậy, kêu Đông Nhiễm vào. Chuẩn bị xong mọi thứ, Hận Nhuế đi vào nói trong cung phái người đến đón Bạch Vũ Mộng đi săn bắn.
Bạch Vũ Mộng lên xe ngựa, nàng cảm nhận được ánh mắt oán hận của Bạch Hàm Đại, trong đó còn kèm theo một ít hâm mộ ghen ghét.
Bọn họ cùng đi, chỉ là đại thần đi theo sau xe ngựa Hoàng gia. Vương gia đều cưỡi ngựa, bất quá sứ giả lại ngồi trong xe ngựa.
Hoàng thượng cho sứ giả danh dự đi phía sau, tiếp đó là phi tần, sau đó chính là công chúa, mà Bạch Vũ Mộng lại được xếp trong hàng ngũ công chúa, rõ ràng Hoàng thượng rất coi trọng Bạch Vũ Mộng.
Cuối cùng mới là xe ngựa của đại thần và phu nhân, thiên kim của bọn họ. Sắp xếp như vậy, nhìn ra địa vị của Bạch Vũ Mộng còn cao hơn so với Bạch Cẩm Trình.
Cho dù Bạch Cẩm Trình trong lòng không thoải mái, nhưng cũng không thể nói ra, có trời mới biết hiện tại Hoàng thượng sủng ái Bạch Vũ Mộng bao nhiêu, hắn tất nhiên muốn lợi dụng nữ nhi này thật tốt.
Người này thật sự làm lòng nàng lạnh ngắt, đến bây giờ còn suy nghĩ làm thế nào để lợi dụng nữ nhi, cuối cùng vẫn chưa thỏa mãn tham vọng, chỉ biết ích kỷ cho bản thân.
Bạch Vũ Mộng và Đông Nhiễm, Hận Nhuế ngồi trong xe ngựa, rất nhàm chán. Bạch Vũ Mộng nâng mành xe ngựa lên, nhìn ra ngoài. Liếc mắt liền thấy Lam Hạo Thần ngồi trên ngựa uy phong lẫm liệt.
Lam Hạo Thần cũng cảm nhận được ánh mắt của Bạch Vũ Mộng, quay đầu nhìn, nở nụ cười với nàng, Bạch Vũ Mộng cũng nâng khóe môi, tâm tình tốt ngồi trở lại trong xe ngựa.
Rốt cục còn bao lâu nữa mới đến đây? Ta đã nhàm chán muốn chết rồi! Bạch Vũ Mộng hỏi Đông Nhiễm.
Tiểu thư, ngươi nhịn một chút đi, lần này cần đi ba ngày lận, nghe nói nơi săn bắn rất xa. Đông Nhiễm bất đắc dĩ nói.
Nghe thấy còn phải ngồi rất lâu, Bạch Vũ Mộng lập tức liền ủ rũ, còn lâu như vậy a, sớm biết thế sẽ không theo đến đây.
Lúc này Lam Hạo Thần phi ngựa đến cạnh xe ngựa của Bạch Vũ Mộng, hình như biết Bạch Vũ Mộng phiền não cái gì, nhẹ giọng nói: Mộng Nhi, nàng nhẫn nại một chút, trong xe ngựa có chuẩn bị sách và đồ ăn vặt cho nàng, nàng dùng nó giết thời gian đi.
Bạch Vũ Mộng tìm một chút, quả nhiên ở bên trong thật sự giống như Lam Hạo Thần nói, vì thế tâm tình Bạch Vũ Mộng hơi tốt lên: Được rồi! Thanh âm mất hứng vang lên.
Lam Hạo Thần cười cười, liền vượt lên trước. Ở sau hắn Lam Cảnh Diệp nghi hoặc nhìn hành động của bọn họ, quan hệ giữa bọn họ là gì, sao có thể nói chuyện thân mật như vậy.
Bạch Vũ Mộng thở dài, liền bắt đầu đọc sách, xe ngựa này không phải của hắn, sợ là Lam Hạo Thần vụng trộm đi vào, vì muốn để nàng giải buồn!
Nghĩ đến đây, Bạch Vũ Mộng liền ngọt ngào cong khóe môi lên, có người thương, sủng, thật sự quá tốt!
Một ngày trôi qua, đến chiều, ở vùng hoang dã cũng không có nơi nào để trọ, mọi người liền dựng lều trại, chuẩn bị như lúc đóng quân.
Nhưng như vậy các thiên kim tiểu thư không hề vừa ý, các nàng đã được nuông chiều từ bé, làm sao có thể chịu khổ như vậy.
Bất quá bọn họ cũng chỉ ở bên cạnh oán giận, ai dám ở trước mặt Hoàng thượng làm càn, trừ phi không muốn sống nữa.
Vũ tỷ tỷ, chúng ta ngủ cùng nhau đi, nhưng phải đủ ba người mới ngủ chung được, còn thiếu một người! Hạ Tử Lăng vui vẻ chạy tới nói.
/205
|