Năm tháng trôi qua, cuộc sống của Châu Lạc Thanh và Mặc Thiệu Viễn rất bình yên, êm điềm, thoải mái, không có quá nhiều xáo trộn hay thay đổi. Mặc Đình Kiên, Lý Tư Khiết và Mặc Tư Khả đều phải chịu sự hình phạt của pháp luật về những tội ác, những việc làm sai trái mà mình đã gây ra. Mặc Thiệu Viễn không muốn can thiệt vào, anh đã cho họ quá nhiều cơ hội, nhưng họ không biết dừng lại và ngày càng đi xa hơn.
Điều thay đổi ở đây là bụng của Lạc Thanh ngày càng to lên. May mắn là cô ăn bao nhiêu vào mẹ thì ít vào bé con thì nhiều, khuôn mặt không phá nét chỉ mũm mĩm hơn bình thường, khiến Mặc Thiệu Viễn lúc nào cũng bám lấy hôn hít thắm thiết như kẻ nghiện.
Và điều này làm cho Châu Lạc Thanh hảnh diện vô cùng, khoe mẽ khắp nơi. Bạn thân của cô là Trình Ngữ Lam cũng đang mang thai, nhưng tăng ký vù vù đến muốn chống mặt, bụng và mông đều bị rạn hết nhưng chắc một phần do Ngữ Lam mang thai đôi.1
Mặc Thiệu Viễn thức dậy thì phát hiện Châu Lạc Thanh không nằm bên cạnh. Đó có lẽ là đều bình thường với gia đình khác, nhưng là bất thường với gia đình anh.
Mặc Thiệu Viễn ngồi dậy với cái mình ê ẩm vì đêm qua bị vợ vừa cắn vừa đánh, trong lòng thầm nghĩ chắc Lạc Thanh lại giận dỗi chuyện gì đó nữa rồi.
20 phút sau, Mặc Thiệu Viễn đi xuống nhà, anh ngó xung quanh tìm kiếm vợ. Lúc này, Châu Lạc Thanh từ phòng bếp ưỡn ẹo đi ra, trên tay cầm ly nước ấm. Thấy anh, cô lườm nguýt một cái đầy sự ghét bỏ rồi đi lại sofa ngồi xuống, lấy remote mở tivi lên xem.
Mặc Thiệu Viễn bất giác rùng mình, sờ mũi suy nghĩ xem tối qua mình đã làm gì để vợ giận, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra.
- Vợ ơi, em thấy có mệt không?
Giọng nói của Mặc Thiệu Viễn cực kỳ mềm mỏng, nhỏ nhẹ. Đi lại ngồi xuống gần cô, nịnh nọt bóp vai lấy lòng.
- Bỏ ra, ai cần anh quan tâm hả...Hừ!
- Em sao vậy? Anh đã làm sai gì sao?
- Có phải tối nay anh sẽ bỏ em ở nhà không?
Châu Lạc Thanh nguầy nguậy hai tay không cho Mặc Thiệu Viễn đụng chạm hay ôm ấp. Tối nay là tiệc đính hôn của Nghiêm Vũ Chấn, vậy mà mấy hôm nay cô không nghe anh đề cập đến, hay là anh chê cô bụng bự dáng xấu đi theo sẽ mất mặt.
Mặc Thiệu Viễn buồn cười đỡ trán, ba phần bất lực bảy phần chịu đụng. Suốt thai kỳ của Lạc Thanh anh như thể nhìn sắc mặt đoán suy nghĩ. Nhưng anh thấy như vậy cũng thú vị, đầu óc của anh linh hoạt hơn hẳn, cuộc sống vợ chồng không nhàm chán.
Mặc Thiệu Viễn anh luôn nhìn về hướng tức cực như vậy!
- Ai cho anh cười, không được cười!
- Vợ muốn đi không, hử?
Mặc Thiệu Viễn đưa mặt gần sát với mặt cô, môi mỏng bắt đầu làm loạn.
- Muốn!
- Anh cũng không có ý định bỏ em ở nhà.
Mặc Thiệu Viễn bật cười trầm ấm, bàn tay xoa bụng của Lạc Thanh một cách rất điêu luyện và nhuần nhuyễn.
Mặc dù đã ổn định sức khỏe nhưng một tuần Mặc Thiệu Viễn chỉ đi làm chừng 3-4 ngày, có hôm còn dẫn vợ theo. Nhưng khoảng một tuần nay anh ở miết trong Mặc gia vì Lạc Thanh đang ở tháng cuối thai kỳ, anh hoàn toàn ở nhà chăm bầu. Tập đoàn anh nhờ Nghiêm Vũ Chấn điều hành giúp vài tháng, mặc dù người ta đã chính thức có vợ.
Hai anh đã ngồi xuống thẳng thắng thảo luận và đưa ra quyết định. Bây giờ Lạc Thanh mang thai thì Nghiêm Vũ Chấn sẽ điều hành giúp vài tháng, và ngược lại.
Nhưng Mặc Thiệu Viễn tính tình vốn cà chớn, tuy gật đầu đồng ý nhưng trong bụng lại nghĩ khác. Lạc Thanh nói sinh tận bốn đứa, bây giờ cô đã bước sang tuổi 25, vậy nên vợ chồng anh phải sinh liên tục trước khi cô bước qua 30 tuổi.1
Lúc đó, việc anh làm chẳng hết, thời gian đâu giúp Nghiêm Vũ Chấn điều hành Nghiêm Thị, thôi thì thân ai nấy lo...kkk
- Em cứ nghĩ anh chê em xấu, không cho theo.
- Anh thấy em bây giờ rất quyến rũ. Cái gì cũng đầy đặn, đẩy đà... Anh thì lại thích như vậy.
Mặc Thiệu Viễn tặc lưỡi, nói ra suy nghĩ trong lòng. Là đàn ông ai không thích phụ nữ có bầu ngực đẩy đà căng mộng, bờ mông tròn lẵng mịn màng. Tính anh vốn thật thà, không thích dối lòng!
Bốp...
- Aa, ý anh chê em lúc trước vừa lép vừa phẳng có phải không?1
Châu Lạc Thanh điên tiết quát lên, hung hăng đánh vào người anh cho hả hê cơn tức.
Mặc Thiệu Viễn đứng hình mất mấy giây.
Hình như anh bị vợ gài!
- Anh nào có...lúc em 18 tuổi là đã phát triễn rất đầy đủ rồi. Ngực bự mông to, anh nhìn một phát là say mê đến bây giờ mà!
- Anh nói dối, khi nãy rõ ràng anh nói là khi mang thai mới đẩy đà...
- Vợ à, anh có ăn gan hùm cũng không dám chê em!
- ---------------
Cả ngày hôm nay Mặc Thiệu Viễn bị vợ ngoảnh mặt làm ngơ, không cho ôm lấy hay hôn một cái. Tất nhiên anh cũng theo năn nỉ, giải thích, nịnh nọt, nhưng Châu Lạc Thanh nào tha thứ.
Dù là như thế nhưng cả hai cũng đến buổi tiệc đính hôn của Nghiêm Vũ Chấn, Lạc Thanh thì được bà ngoại Nghiêm dẫn đi giới thiệu với bạn bè của bà, Mặc Thiệu Viễn thì cùng ông Nghiêm tiếp đón khách quý.
Sau một lúc không có vợ bên cạnh, đôi mắt sắc bén của Mặc Thiệu Viễn đảo một vòng không gian bữa tiệc tìm kiếm Châu Lạc Thanh. Phút chốc khuôn mặt của anh cứng đờ, đỏ trạch khi thấy cô cười nói vui vẻ với Hà Chính Thần.
Anh đi lại, gắt gao ôm lấy eo cô như khẳng định chủ quyền, lên tiếng nói:
- Xin chào chủ tịch Hà.
Đáy mắt của Hà Chính Thần hiện lên ý cười, lịch sự bắt tay chào hỏi.
- Chào chủ tịch Mặc.
Mặc Thiệu Viễn hít thở không thông với thái độ đó của Hà Chính Thần. Lạc Thanh không thèm để ý đến, mỉm cười hòa nhã tiếp tục câu chuyện đang dỡ dang.
- Không chừng sau này chúng ta kết thông gia!
- Như vậy thì quá tốt rồi, chúng ta có duyên nhưng không nợ. Biết đâu con chúng ta lại vừa có duyên, vừa có nợ thì sao. Đúng không... chủ tịch Mặc?
Khụ khụ...
Mặc Thiệu Viễn nặng nề ho khan mấy hơi.
Hừ...
Nếu đứa bé trong bụng của Lạc Thanh là con trai thì chẳng bao giờ anh cưới!
Nếu đứa bé là con gái thì anh càng không gã, giết chết cũng không gã!
Điều thay đổi ở đây là bụng của Lạc Thanh ngày càng to lên. May mắn là cô ăn bao nhiêu vào mẹ thì ít vào bé con thì nhiều, khuôn mặt không phá nét chỉ mũm mĩm hơn bình thường, khiến Mặc Thiệu Viễn lúc nào cũng bám lấy hôn hít thắm thiết như kẻ nghiện.
Và điều này làm cho Châu Lạc Thanh hảnh diện vô cùng, khoe mẽ khắp nơi. Bạn thân của cô là Trình Ngữ Lam cũng đang mang thai, nhưng tăng ký vù vù đến muốn chống mặt, bụng và mông đều bị rạn hết nhưng chắc một phần do Ngữ Lam mang thai đôi.1
Mặc Thiệu Viễn thức dậy thì phát hiện Châu Lạc Thanh không nằm bên cạnh. Đó có lẽ là đều bình thường với gia đình khác, nhưng là bất thường với gia đình anh.
Mặc Thiệu Viễn ngồi dậy với cái mình ê ẩm vì đêm qua bị vợ vừa cắn vừa đánh, trong lòng thầm nghĩ chắc Lạc Thanh lại giận dỗi chuyện gì đó nữa rồi.
20 phút sau, Mặc Thiệu Viễn đi xuống nhà, anh ngó xung quanh tìm kiếm vợ. Lúc này, Châu Lạc Thanh từ phòng bếp ưỡn ẹo đi ra, trên tay cầm ly nước ấm. Thấy anh, cô lườm nguýt một cái đầy sự ghét bỏ rồi đi lại sofa ngồi xuống, lấy remote mở tivi lên xem.
Mặc Thiệu Viễn bất giác rùng mình, sờ mũi suy nghĩ xem tối qua mình đã làm gì để vợ giận, nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra.
- Vợ ơi, em thấy có mệt không?
Giọng nói của Mặc Thiệu Viễn cực kỳ mềm mỏng, nhỏ nhẹ. Đi lại ngồi xuống gần cô, nịnh nọt bóp vai lấy lòng.
- Bỏ ra, ai cần anh quan tâm hả...Hừ!
- Em sao vậy? Anh đã làm sai gì sao?
- Có phải tối nay anh sẽ bỏ em ở nhà không?
Châu Lạc Thanh nguầy nguậy hai tay không cho Mặc Thiệu Viễn đụng chạm hay ôm ấp. Tối nay là tiệc đính hôn của Nghiêm Vũ Chấn, vậy mà mấy hôm nay cô không nghe anh đề cập đến, hay là anh chê cô bụng bự dáng xấu đi theo sẽ mất mặt.
Mặc Thiệu Viễn buồn cười đỡ trán, ba phần bất lực bảy phần chịu đụng. Suốt thai kỳ của Lạc Thanh anh như thể nhìn sắc mặt đoán suy nghĩ. Nhưng anh thấy như vậy cũng thú vị, đầu óc của anh linh hoạt hơn hẳn, cuộc sống vợ chồng không nhàm chán.
Mặc Thiệu Viễn anh luôn nhìn về hướng tức cực như vậy!
- Ai cho anh cười, không được cười!
- Vợ muốn đi không, hử?
Mặc Thiệu Viễn đưa mặt gần sát với mặt cô, môi mỏng bắt đầu làm loạn.
- Muốn!
- Anh cũng không có ý định bỏ em ở nhà.
Mặc Thiệu Viễn bật cười trầm ấm, bàn tay xoa bụng của Lạc Thanh một cách rất điêu luyện và nhuần nhuyễn.
Mặc dù đã ổn định sức khỏe nhưng một tuần Mặc Thiệu Viễn chỉ đi làm chừng 3-4 ngày, có hôm còn dẫn vợ theo. Nhưng khoảng một tuần nay anh ở miết trong Mặc gia vì Lạc Thanh đang ở tháng cuối thai kỳ, anh hoàn toàn ở nhà chăm bầu. Tập đoàn anh nhờ Nghiêm Vũ Chấn điều hành giúp vài tháng, mặc dù người ta đã chính thức có vợ.
Hai anh đã ngồi xuống thẳng thắng thảo luận và đưa ra quyết định. Bây giờ Lạc Thanh mang thai thì Nghiêm Vũ Chấn sẽ điều hành giúp vài tháng, và ngược lại.
Nhưng Mặc Thiệu Viễn tính tình vốn cà chớn, tuy gật đầu đồng ý nhưng trong bụng lại nghĩ khác. Lạc Thanh nói sinh tận bốn đứa, bây giờ cô đã bước sang tuổi 25, vậy nên vợ chồng anh phải sinh liên tục trước khi cô bước qua 30 tuổi.1
Lúc đó, việc anh làm chẳng hết, thời gian đâu giúp Nghiêm Vũ Chấn điều hành Nghiêm Thị, thôi thì thân ai nấy lo...kkk
- Em cứ nghĩ anh chê em xấu, không cho theo.
- Anh thấy em bây giờ rất quyến rũ. Cái gì cũng đầy đặn, đẩy đà... Anh thì lại thích như vậy.
Mặc Thiệu Viễn tặc lưỡi, nói ra suy nghĩ trong lòng. Là đàn ông ai không thích phụ nữ có bầu ngực đẩy đà căng mộng, bờ mông tròn lẵng mịn màng. Tính anh vốn thật thà, không thích dối lòng!
Bốp...
- Aa, ý anh chê em lúc trước vừa lép vừa phẳng có phải không?1
Châu Lạc Thanh điên tiết quát lên, hung hăng đánh vào người anh cho hả hê cơn tức.
Mặc Thiệu Viễn đứng hình mất mấy giây.
Hình như anh bị vợ gài!
- Anh nào có...lúc em 18 tuổi là đã phát triễn rất đầy đủ rồi. Ngực bự mông to, anh nhìn một phát là say mê đến bây giờ mà!
- Anh nói dối, khi nãy rõ ràng anh nói là khi mang thai mới đẩy đà...
- Vợ à, anh có ăn gan hùm cũng không dám chê em!
- ---------------
Cả ngày hôm nay Mặc Thiệu Viễn bị vợ ngoảnh mặt làm ngơ, không cho ôm lấy hay hôn một cái. Tất nhiên anh cũng theo năn nỉ, giải thích, nịnh nọt, nhưng Châu Lạc Thanh nào tha thứ.
Dù là như thế nhưng cả hai cũng đến buổi tiệc đính hôn của Nghiêm Vũ Chấn, Lạc Thanh thì được bà ngoại Nghiêm dẫn đi giới thiệu với bạn bè của bà, Mặc Thiệu Viễn thì cùng ông Nghiêm tiếp đón khách quý.
Sau một lúc không có vợ bên cạnh, đôi mắt sắc bén của Mặc Thiệu Viễn đảo một vòng không gian bữa tiệc tìm kiếm Châu Lạc Thanh. Phút chốc khuôn mặt của anh cứng đờ, đỏ trạch khi thấy cô cười nói vui vẻ với Hà Chính Thần.
Anh đi lại, gắt gao ôm lấy eo cô như khẳng định chủ quyền, lên tiếng nói:
- Xin chào chủ tịch Hà.
Đáy mắt của Hà Chính Thần hiện lên ý cười, lịch sự bắt tay chào hỏi.
- Chào chủ tịch Mặc.
Mặc Thiệu Viễn hít thở không thông với thái độ đó của Hà Chính Thần. Lạc Thanh không thèm để ý đến, mỉm cười hòa nhã tiếp tục câu chuyện đang dỡ dang.
- Không chừng sau này chúng ta kết thông gia!
- Như vậy thì quá tốt rồi, chúng ta có duyên nhưng không nợ. Biết đâu con chúng ta lại vừa có duyên, vừa có nợ thì sao. Đúng không... chủ tịch Mặc?
Khụ khụ...
Mặc Thiệu Viễn nặng nề ho khan mấy hơi.
Hừ...
Nếu đứa bé trong bụng của Lạc Thanh là con trai thì chẳng bao giờ anh cưới!
Nếu đứa bé là con gái thì anh càng không gã, giết chết cũng không gã!
/83
|