Ngày mai, tụi nó cũng sẽ chính thức bước vào thời kì khắc khổ để rèn luyện bản thân, tụi nó nhận ra chính bản thân sống ở thế giới này ngoài việc chỉ biết phụ thuộc vào vài ba thứ đồ phép thuật mà cha mang về. Hơn nữa tụi nó bây giờ cũng đã được ra ngoài, xui xẻo gặp bất trắc thì may ra còn có cách mà chuồn được. Có “ giáo viên” giỏi ở đây dại gì không học, Bạc Ngôn và Bạc Phi không thân cũng không lạ, khi dạy chắc sẽ nhân nhượng không làm khó tụi nó như bọn hắn. Có lẽ sau hai tháng luyện tập, tụi nó cũng có thể ăn may đánh được bọn hắn một cái cho bõ tức.
Tụi nó về nhà, Bạc Ngôn, Bạc Phi cúi đầu chào một cách cung kính, tụi nó ngại, nói mãi hai người mới không hành xử như thế nữa. Bây giờ cũng đã là buổi chiều, nắng hơi gắt, gió phả làn hơi nóng vào da thịt nõn nà của tụi nó làm tụi nó hơi rát , nhanh nhanh chạy vào nhà.
Căn nhà im ắng lạ, trước cửa có một đôi giày đàn ông. Tụi nó mừng rỡ ra mặt, chạy ùa vào thư phòng, vú An từ bếp đi ra, khuôn mặt hiền hậu lộ nét cười.
Cửa thư phòng bật mở, tụi nó hùa đến hô to:
- Baba!
Người đàn ông cao lớn với mái tóc hoa râm đang cầm cuốn sách khẽ quay đầu lại. Khuôn mặt cương nghị, đường nét rõ ràng sắc nét, phong thái uy nghiêm đặc biệt là đôi mắt đen thăm thẳm sâu hút như có ma lực, chỉ cần một cái nhìn cũng khiến người khác đứng tim mà toát mồ hôi lạnh. Chắc chắn thời trẻ, ông là một người đàn ông rất mị hoặc. Nét mặt ông trở nên dịu dàng hẳn, đôi mắt hiện lên vẻ yêu thương cưng chiều bốn đứa con gái. Ông bật cười giang hai tay ôm tụi nó vào lòng:
- Dạo này các con có vẻ hay vắng nhà quá nhỉ? Nghe nói nhà ta dạo này có khách quý đến chơi thường xuyên, là ai vậy, nói ta nghe được không?
- À, là vương quân, họ hay đến nhà mình chơi lắm.- Hứa Thuần nhanh nhảu đáp.
Đáy mắt thoáng loé lên một tia sáng lạ lùng rồi chợt tắt, Lôi Khắc Minh nhẹ giọng cười:
- Nhân vật tầm cỡ như thế làm sao các con quen được? Lại còn thân thiết thế nữa?
- Tình cờ gặp ở lễ đăng quang thôi ba.- Tụi nó đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, nếu ông hỏi gặp như thế nào thì tụi nó chắc không biết phải trả lời làm sao.
- Vậy thì các con không được đắc tội với người ta, vả lại dù gì họ vẫn là đàn ông, các con muốn lấy chồng rồi sao?- Lôi Khắc Minh cười khà khà, tụi nó đỏ mặt không nói gì, chỉ biết cười ngượng.
- Ta sẽ không gặp các con một thời gian dài, khi cần, ta sẽ cho người đến đón các con đi.- Ông chậm rãi nói, ánh mắt đen sâu thẳm vô bờ.
Tụi nó ngoan ngoãn dạ, đối với chuyện công việc, tụi nó biết cha không thích bị hỏi nhiều khi đó ông sẽ rất khó chịu. Tuy được cưng chiều nhưng tụi nó vẫn khá sợ cha, có lẽ là vẻ lãnh đạm của ông làm tụi nó cảm thấy hơi sợ sợ.
Lôi Khắc Minh mỉm cười nhẹ, khuôn mặt đĩnh đạc có phần thâm sâu nhưng vẫn lộ nét dịu dàng, ông nói:
- Thôi các con đi nghỉ đi, chắc đi chơi về mệt rồi phải không?
Tụi nó vâng lời ra khỏi thư phòng, đi lên tầng. Thư phòng rộng lớn với những giá sách cao ngút trở nên yên tĩnh có phần hơi lạnh lẽo. Lôi Khắc Minh gõ gõ từng nhịp trên chiếc bàn gỗ, chân mày hơi nhướn lên điệu bộ khó đoán được ông đang suy nghĩ gì.
Cốc..cốc…cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa vang vọng trong không gian im ắng. Lôi Khải Minh đảo ánh mắt về phía cửa, nhẹ giọng nói:
- Vào đi.
Vú An khép nép đẩy cửa bước vào. Dù đã già, bao nhiêu chuyện trong thiên hạ bà cũng đã biết, nhưng đối diện người đàn ông ẩn trong bóng tối với ánh mắt sắc bén lạnh lùng thâm trầm này, bà vẫn không khỏi bối rối, hít thở không thông, một tầng mồ hôi mỏng hiện lên. Vú An đến gần Lôi Khải Minh, khúm mún nói:
- Thưa ngài, ngài có dặn điều gì ạ?
- Quan sát mấy đứa cho tốt vào, bất cứ hành động lớn nhỏ cứ báo hết cho ta. Đặc biệt nhớ theo dõi hành tung của chúng nó với vương quân, tránh gây ra chuyện làng nhàng. – Ông nhíu nhíu mày dặn dò.
- Dạ.
- Ra ngoài đi.
Cửa phòng khép lại, vú An thở dài thườn thượt, vú An theo nhà tụi nó từ khi mẹ tụi nó còn nhỏ, khi lấy Lôi Khải Minh vì không nỡ xa nên bà xin theo. Hồi còn trẻ, Lôi Khải Minh đã là một người ưu tú từ ngoại hình đến tài năng. Tiền trong nhà không bao giờ thiếu, hơn nữa ông lại là người rất yêu chiều vợ con. Vú An không biết ông làm nghề gì mà có nhiều của cải đến vậy, từ sau chiến tranh giữa các đế quốc lần thứ nhất, ông ít về nhà hẳn, mỗi lần về mấy ngày rồi lại đi khoảng gần một tháng. Cho đến khi mẹ tụi nó sinh, vì sinh khó lại sinh bốn nên không may qua đời. Lôi Khải Minh càng đi nhiều hơn nữa, vú An một tay nuôi tụi nó lớn lên không khác gì người mẹ.
Rồi một ngày Lôi Khải Minh đưa tụi nó đi đến thành phố phồn hoa này, không cho tụi nó ra ngoài nửa bước. Lời nói của ông vô cùng trọng lượng bởi tụi nó sợ ông thế nên rất nghe lời, không hề bước ra ngoài. Gần năm trăm năm, cuối cùng tụi nó cũng được thả ra giao tiếp với xã hội bên ngoài. Những mệnh lệnh nghiêm khắc của Lôi Khải Minh đều khiến tụi nó tò mò khó hiểu nhưng vú An bảo cha luôn muốn tốt cho tụi nó nên tụi nó tạm thời dẹp cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Đối với tụi nó, cha là một người không thân cũng không lạ, nhưng là một người bí ẩn mà tụi nó mãi không hiểu nổi.
***
Lôi Khắc Minh rời nhà vào lúc hoàng hôn, ông mặc chiếc áo choàng dạ dài qua gối, chống thêm một cây gậy khắc hình con rắn quấn quanh, trông cao sang quyền quý vô cùng. Tụi nó tạm biệt cha, trong lòng chợt dấy lên một chút bất an không nói thành lời.
Buổi tối khi cơm nước xong xuôi, ai làm việc nấy. Dạo này hiếm khi tụi nó rảnh rang như thế kể từ khi quen bọn hắn, lúc nào cũng hân hoan được đi đây đi đó đến tối mịt mới về, còn bây giờ...
Ngày mai, bọn hắn sẽ tham gia khoá huấn luyện, không biết sau hai tháng không gặp, bọn hắn có còn nhớ đến sự tồn tại của tụi nó không. Có lẽ tụi nó sẽ nhớ bọn hắn nhiều, tụi nó thở dài rầu rĩ. Gặp bọn hắn đã trở thành thói quen, một thói quen xa xỉ và khó thể tưởng tượng nổi. Tụi nó tự hỏi có phải mình đã quá tự cao tự đại mà trèo cao. Người ta nói trèo cao ngã đau, tụi nó có nên liều hay không tụi nó cũng không biết, chỉ để thử xem chuyện sẽ đi được đến đâu. Qua hai tháng không gặp có khi sẽ rõ ràng hơn.
Tô Nhã nằm dài trên giường, hướng ánh mắt xa xăm trên bầu trời đêm, không giấu nổi nỗi buồn tràn ngập. Mối tình đầu qua đi chóng váng vậy sao? Cô nhớ đến ánh mắt Hy Thần nhìn cô lúc đó, ánh mắt thâm trầm sâu hút như nuốt được cả tâm trí cô vào nó. Tô Nhã đã sợ hãi khi nhìn thấy Hy Thần đến gần Bạch Dao, nói cô không để ý là nói dối, cô rất để ý rất buồn cũng rất thất vọng. Hy Thần không đuổi theo cũng không tìm cô như vậy có lẽ giữa hai người đã kết thúc. Nhưng đã bắt đầu đâu mà kết thúc, một mối quan hệ mập mờ không khẳng định. Tô Nhã cô có lẽ đã tự mình đa tình mất rồi, cô ngây ngô với thứ tình cảm sớm bộc phát đó để rồi bây giờ tự mình đau lòng. Hai tháng có lẽ sẽ giúp cô quên đi thứ tình cảm này, cô vừa muốn vừa không muốn. Chính mình không hiểu mình thì ai hiểu mình đây. Tô Nhã lại thở dài. Trời đêm nay không có trăng, mù mịt tối tăm đến phát sợ.
Sáng hôm sau, mặt trời mới chiếu những tia nắng đầu tiên tụi nó đã bị tiếng đập cửa làm cho thức giấc. Lèm bèm vài câu khó chịu, người này đùn người kia ra mở cửa, cuối cùng vẫn chả ai thèm ra mở, trùm chăn ngủ tiếp. Ngoài cửa im lìm.
Tụi nó lại dần chìm ngủ.
Rầm...căn phòng rung lắc, chiếc đèn chùm trên trần chao đảo từng hồi. Cửa phòng bật ra, cái chốt bay tung cả ốc vít, rớt xuống đất kêu leng keng.
Lần này tụi nó tỉnh hẳn, ngồi bật dậy kinh hãi trợn mắt nhìn hai người phía ngoài cửa.
Bạc Ngôn mặt không chút cảm xúc còn Bạc Phi vẫy vẫy tay chào, miệng cười tươi như hoa:
- Good morning!
- Năm phút nữa phải có mặt dưới nhà, không được chậm trễ, nếu không các cô bị phạt chạy 10km.- Bạc Ngôn lạnh lùng mở miệng, phun ra từng từ làm tụi nó tê rần cả óc.
Tụi nó bật dậy như lò xo, chạy nháo nhác như chim vỡ tổ, Bạc Ngôn nhếch miệng cười:“ Ít ra cũng biết nghe lời”.
Đúng năm phút sau, tụi nó đã tươm tất đâu vào đấy, mặc đồ thể thao, tóc cột đuôi ngựa trông khoẻ khoắn năng động vô cùng, Bạc Phi húyt sáo một hơi thật dài tỏ ý tán thưởng.
Bữa sáng đã ở trên bàn, vỏn vẹn bốn quả táo không hơn. Tụi nó trợn mắt nghẹn ngào hỏi:
- Đây là đồ tráng miệng sao? Bữa sáng đâu?
- Các cô ăn hay không thì tùy, mười phút nữa bắt đầu xuất phát.- Bạc Ngôn mắt chăm chú đọc tờ báo.
Bạc Phi ôm con cún nhà tụi nó, tự nhiên chơi đùa coi như phớt lờ ánh mắt cầu xin của tụi nó.
Chuyện quái gì thế này? Ngày hôm qua, hai người này vẫn rất cung kính, nhưng hôm nay đã tự nhiên như ở nhà, tụi nó há hốc, không ngờ khả năng tiếp thu của hai anh em này lại nhanh như vậy, mới hôm qua tụi nó đã nói không cần khách sáo...bây giờ thật hối hận quá! Tụi nó lại mơ hồ nhớ đến bọn hắn, đúng là chủ tớ, vô sỉ như nhau.
Địa điểm tập là ở khu rừng phía đông thành phố. Tuy nói là rừng nhưng thực chất cây cối cũng không dày đặc cho lắm, thú dữ cũng không xuất hiện, cảnh ở đây lại đẹp, nước non đủ cả, rất thích hợp cho việc luyện tập.
Bạc Ngôn và Bạc Phi mặc bộ quần áo rất thoải mái, áo cộc tay để lộ bắp tay săn chắc với nước da màu đồng, quần dài túm ống, giày bằng, tất cả phối hợp lại khiến họ trông khoẻ khoắn và linh hoạt lạ kì.
Bài tập đầu tiên là rèn luyện thể lực, tụi nó khởi động cho nóng người, nghe lệnh từ phía Bạc Ngôn rồi chạy việt dã xuyên qua cánh rừng. Bạc Phi chạy đằng trước dẫn đường, yêu cầu tụi nó đi theo sát gót. Bạc Ngôn chạy đằng sau lỡ có xảy ra chuyện gì còn có thể giúp được.
Mới đầu là chạy 2km không ngừng nghỉ. Tụi nó thấy hai mắt hoa hết cả lên, tim nhảy nhót bất chấp cả nhịp điệu, tai tụi nó ù ù như xay gió, nghe được cả tiếng tim đập. Phổi dồn dập thở, tụi nó đến hít thở cũng khó khăn. Lảo đảo nhìn Bạc Phi chạy phía trước, khuôn mặt tinh nghịch bình thản như không có gì, mồ hôi một giọt cũng không thấy còn tụi nó thì đã ướt mèm cả lưng áo, Bạc Ngôn cũng không khác gì Bạc Phi, mạnh lạnh không cảm xúc.
- Các cô đúng là nhà giàu đứt tay, mới chạy một xí mặt mũi đã trắng bợt ra thế kia.- Bạc Phi liên tục chép miệng, đành phải cho tụi nó ngồi dưới gốc cây nghỉ tạm.
Nghe nói được nghỉ, tụi nó ngã thẳng xuống đất thở hổn hển, nước tu ừng ực.
Bạc Phi chân dài, sức lại khoẻ còn tụi nó nói chân dài nhưng sao bằng Bạc Phi được, hơn nữa có bao giờ hoạt động đâu, chạy mệt là phải. Chân tụi nó không nhấc nổi nữa rồi, đầu cũng ong lên tê liệt. Tụi nó ngửa mặt nhìn trời.
Chắc giờ này bọn hắn đi rồi.
Tụi nó bỗng dưng thấy nhoi nhói trong lòng, bọn hắn là người đưa tụi nó tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, vô tình cũng đã trở thành những người thân quen. Tụi nó không dám trèo cao nhưng đôi lúc không kìm lòng được muốn gần gũi. Cách nhau hai tháng, ngắn nhưng lại dài. Sống mũi tụi nó chợt cay.
Thấy tụi nó trầm mặc ngẩn ngơ, Bạc Ngôn và Bạc Phi dường như đoán được một chút gì đó từ tâm trạng của tụi nó. Bạc Ngôn nhàn nhạt mở miệng.
- Giờ này chắc vương quân đã ở doanh trại rồi. Doanh trại cách đây không xa. Nếu các cô chịu chạy bộ năm cây số thì có thể nhìn thấy được các ngài ấy.
Bạc Phi nhếch môi. Bạc Ngôn là người lạnh lùng, kỉ cương và nghiêm khắc như thế mà cũng dung túng với tụi nó. Xem ra trong lòng đã coi tụi nó như vương hậu rồi.
Tụi nó ngây người khi nghe Bạc Ngôn nói, bọn hắn cách tụi nó không xa. Tuy năm cây số mà chạy bộ đối với tụi nó thì có vẻ hơi quá sức nhưng nếu vừa chạy vừa nghỉ thì cũng có thể. Tụi nó như bị xui khiến, gật đầu lia lịa, mệt mỏi tan biến đi đâu hết mà thay vào đó là sự phấn khích không thôi.
Bạc Phi nhếch miệng cười, đưa chai nước cho tụi nó:
- Uống đi, hít thở sâu vào rồi chạy. Tôi không chờ các cô đâu. Rồi các cô xem các cô sẽ thấy may mắn khi người huấn luyện các cô là anh em tôi chứ không phải vương quân.
Tụi nó thoáng đen mặt, bỗng dưng thấy thông cảm với những người mà bọn hắn huấn luyện.
Tụi nó uống nước, hít thở xong xui rồi bắt đầu theo bước chân của Bạc Phi mà chạy. Có lẽ nhìn một chút sẽ đỡ nhớ hơn.
Sau ba mươi phút chạy, tụi nó đã thở không ra hơi, Bạc Phi và Bạc Ngôn đành cho tụi nó nghỉ thêm lát nữa. Bạc Ngôn miệng thoáng ý cười:
- Không tệ, có thể chạy liền mạch trong hai mươi phút, xem ra thể lực của các cô cũng không tầm thường.
- Còn xa không? - Tụi nó vừa thở, tay lau mồ hôi vương đầu trên mặt, trên cổ hỏi.
Tụi nó không quan tâm thể lực mình ra sao, chỉ cần biết còn xa bọn hắn bao nhiêu thôi. Hai anh em nhà Bạc thoáng ngẩn ra.
- Còn một cây nữa. Gần lắm rồi.- Bạc Phi động viên.
Tụi nó cười toe toét, ráng điều chỉnh lại hơi thở, rồi đứng dậy tiếp tục. Hai anh em nhà Bạc mắt giật giật. Không phải chứ, tụi nó là con gái mà sao sức ghê vậy, muốn nói tụi nó nghỉ thêm nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của tụi nó, hai anh em cũng không nói gì nữa, tiếp tục cuộc hành trình.
Lần này tụi nó chạy nhanh hơn, khuôn mặt đỏ hồng và bết mồ hôi trở nên rạng rỡ khác thường. Tụi nó loáng thoáng nghe tiếng chân rầm rập, tiếng hô to dõng dạc của rất nhiều người. Bức tường màu xanh nhạt của doanh trại hiện ngay trước mắt. Lòng tụi nó đột nhiên xốn xao lạ.
Đến nơi rồi.
Xung quanh không hề có lính gác, đương nhiên là vì có vương quân ở đây, kẻ nào dám nhảy vào tức là kẻ đó không còn muốn sống nữa. Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ.
- Leo tường qua thôi, nên nhớ không được để bị phát hiện, người lạ vào doanh trại thì phiền lắm đó biết chưa.- Bạc Ngôn dặn dò.
Nói rồi cả đám người tiến lại sát tường gạch cao vút. Tiếng chân chạy nghe rõ mồn một. Tụi nó ngước đầu nhìn bức tường, nuốt nước bọt. Cao thế này làm sao leo lên được. Chưa kịp nghĩ nhiều, eo của mình đã bị hai anh em ôm lấy, bay qua một cách trót lọt trong vòng chưa đầy một cái chớt mắt, đáp vào trong doanh trại, núp sau bụi cây tụi nó mới hoàn hồn.
Bây giờ tụi nó đã nhận ra có võ thật lợi tiếc rằng bây giờ tụi nó mới nhận ra. Tụi nó nhìn quanh doanh trại, quả thật nơi này đúng là nơi để diễn tập, rộng mênh mông bát ngát, chủ yếu là sân cát để tránh bị thương khi luyện tập. Dãy nhà nghỉ của binh sĩ nằm riêng một khu còn dãy nhà của bọn hắn nằm riêng, tất nhiên trông khang trang đẹp đẽ hơn nhiều.
Binh sĩ tham gia khoá huấn luyện rất đông, tầm hơn bốn trăm người, tất cả đều là người có quân hàm trung trở lên. Tất cả xếp hàng ngay ngắn, mặt ai cũng nhễ nhại mồ hôi, áo quần lấm lem đất cát, mặt mày nghiêm túc đến cứng nhắc. Người làm cho họ ra nông nỗi như thế không ai khác chính là bọn hắn.
Thân mặc quân phục màu đen làm tôn lên vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, quân hàm đại tướng gắn trên cầu vai sáng chói, chân mang bốt cao cổ, tay mang găng, đội chiếc mũ sĩ quan, trông bọn hắn oai vệ như nam thần, thân toả ra khí chất bức người khiến ai cũng chỉ dám khẽ nhìn, không dám đối mặt. Tụi nó nhìn bọn hắn đến thất thần như ngừng cả thở, tim nảy lên liên hồi.
- Muốn lên cao nhìn cho rõ không?- Bạc Phi hỏi.
Tụi nó đương nhiên muốn, hai anh em nhà Bạc đưa tụi nó lên ngồi trên một cành cây to, vị trí thuận lợi để nhìn thấy hết tất cả mọi thứ diễn ra ở dưới, đặc biệt nhìn bọn hắn rất rõ.
- Đầu tiên ta sẽ kiểm tra xem năng lực của các người đến đâu. Bốn người bọn ta chấp hết tất cả các ngươi, lên đi. Đánh cho hết sức không lại hối tiếc.- Khải Uy hô to lên, khí thái cường ngạo tự tin lại có chút phấn khích quen thuộc.
Bọn hắn đứng đó, cao cao tại thượng, bốn chấp bốn trăm!?
Tụi nó thật không thể tưởng tượng nổi bọn hắn là người hay là thánh nữa đột nhiên trong lòng nổi lên một chút hâm mộ kính phục. Tụi nó chăm chú trông chờ thử xem lúc bọn hắn đánh nhau là như thế nào.
Binh sĩ như bị kích thích, họ ào lên như cọp beo thấy mồi, nhào về phía bọn hắn, gió lốc nổi lên mù mịt, tất cả chiêu thức đều được tung ra. Tụi nó chỉ nhìn thấy tiếng bốp chát hự nghe đến chua xót, bụi bay mù che khuất tầm nhìn, lâu lâu lại có lửa phừng lên, băng toé ra, sấm giật rền đất, gió cuốn thành lốc xoáy bay thẳng đến tầng mây. Binh sĩ bị văng ra như quả bóng tennis, không hề đứng dậy nổi. Họ bị đánh bật ra liên tục, một lát sau bụi dứt, gió nhẹ đi, quang cảnh lộ rõ.
Tụi nó há hốc trợn mắt nhìn thảm cảnh hơn bốn trăm người nằm la liệt trên sân, tuy không bị chảy máu gì nhiều nhưng mặt mày lộ rõ tia đau đớn.
Còn bọn hắn?
- Chân vương quân chưa hề nhích khỏi vị trí ban đầu, quần áo chỉ bẩn vì bụi, tay trái vẫn chưa dùng đến.- Bạc Ngôn nhàn nhạt giải thích, đáy mắt hiện lên tia thán phục.
Còn tụi nó, ngây ngốc không nói được lời nào, lại có chút tò mò hỏi:
- Sao anh biết? Bụi che khuất tầm nhìn rồi mà.- Hạ Ân sắc bén hỏi.
- Tôi là người thú, tai có thể nghe và phân biệt bất cứ cử động nào dù là nhỏ nhất. Khi nãy nhìn thấy vương quân, tim các cô đập rất nhanh.- Bạc Ngôn nhếch miệng cười.
Tụi nó vỡ lẽ, hoá ra là vậy. Thế là...cảm xúc của tụi nó như thế nào đều bị phát hiện. Gã này....thật nguy hiểm. Tụi nó cảm thấy bực mình, ánh mắt của Bạc Ngôn như lột
trần tụi nó ra vậy.
- Anh cũng vậy sao Bạc Phi?- Vu Cơ mặt mày cau có hỏi.
- Đương nhiên, bọn tôi là anh em mà.- Bạc Phi toe toét cười, bây giờ tụi nó mới để ý, răng nanh của Bạc Phi hơi dài ra một chút, khi cười để lộ ra trông dễ thương chứ không hề làm người khác sợ chút nào.
- Các anh biến thú tôi xem đi.- Hứa Thuần nhìn hai anh em bằng ánh mắt phấn khích lẫn tò mò.
- Mùi của tôi sẽ bị vương quân phát hiện ra, giác quan của họ rất tinh nhạy đó, nói thật, các cô không qua nổi mắt vương quân đâu. Họ đã sớm biết các cô ở đây từ đầu rồi.- Bạc Phi cười cười nói, vẻ mặt thản nhiên như không.
Tụi nó giật thót, ánh mắt đồng loạt hướng về bọn hắn. Đáp trả lại đương nhiên là đôi mắt sắc bén đang nhìn tụi nó chằm chằm vừa thích thú lại vừa dịu dàng. Tụi nó không để ý khoé môi bọn hắn đang cong nhẹ lên.
Tô Nhã bắt gặp ánh mắt ôn nhu đó của Hy Thần, lòng chợt xao động. Cô im lặng lảng đi, tránh đôi mắt nâu thâm trầm nhìn thấu tâm can đó. Nhìn sơ qua là đủ rồi!
Bạc Ngôn và Bạc Phi dường như hiểu được tâm trạng của tụi nó nhẹ giọng hỏi:
- Muốn về chưa?
- Về thôi, tôi mệt rồi.- Tụi nó cúi đầu, ngoảnh mặt đi. Bạc Ngôn và Bạc Phi nghe rõ tiếng tim đập dồn lạc nhịp và tiếng thở dài sườn sượt của ai đó.
Bạc Phi và Bạc Ngôn không nói gì, im lặng đưa tụi nó đi, họ nhớ rõ như in, sắc mặt của vương quân khẽ động, ánh mắt thâm tình nhìn theo bóng lưng của tụi nó dần biến mất. Nhất là Hy Thần vương quân. Chân anh nhích lên như muốn đuổi theo nhưng bị ánh mắt của mọi người đổ dồn lên mình nên tạm thời nín nhịn, mày anh cau chặt.
Cuối cùng tụi nó cũng không hiểu nổi rốt cuộc tụi nó chạy bạt mạt hơn năm cây số đến đây nhìn bọn hắn chưa đến mười phút để làm gì? Tụi nó bây giờ thật sự ngốc ngếch đến đáng thương như vậy ư?
Ra khỏi doanh trại, bây giờ tụi nó mới cảm thấy thế nào là hậu quả của việc dồn ép bản thân, chân tụi nó tê rần, bắp chân giật giật căng cứng lên khiến tụi nó đau đến nhe răng. Bạc Ngôn và Bạc Phi lắc đầu thở dài nhưng cũng không thể đưa tụi nó về được đành để tụi nó ngồi nghỉ một lát dưới gốc cây vậy.
Sáu người trầm mặc chỉ nghe thấy tiếng cây xào xạc, tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót lảnh lót văng vẳng và cả tiếng dậm chân dồn dập xa xa vọng lại.
***
Tụi nó về đến nhà cũng là lúc gần trưa, từ ngoài cổng tụi nó đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, cái bụng lại bắt đầu réo lên kháng nghị. Chứ sao nữa, tại buổi sáng bị bạc đãi quá mà.
Tụi nó bước vào nhà, mọi người đều nhìn nó bằng ánh mắt kinh sợ. Đầu tóc rối bù như tổ quạ, lại còn bết mồ hôi, người đầy đất cát, quần áo nửa khô nửa ướt, cả người bốc lên mùi mồ hôi nồng nồng. Chính tụi nó cũng cảm thấy nhớp nhát ghê ghê nữa là.
Tắm rửa, ăn cơm xong xuôi, tụi nó đặt lưng lên giường rồi ngủ liền một mạch đến bữa cơm chiều. Bạc Ngôn và Bạc Phi may ra còn chút lương tâm cho tụi nó nghỉ ngơi hết ngày, sáng mai mới bắt đầu luyện tập tiếp.
Buổi tối thật nhàn rỗi, tụi nó cũng không biết làm gì ngoài việc mỗi người một góc ôm sách truyện đọc. Những thể loại như tiểu thuyết tình yêu tụi nó đọc mãi không thấy ngán, tuy hơi ghét kiểu nữ chính yếu đuối chỉ biết dựa vào người đàn ông của mình nhưng thật ra đọc đến đoạn nam chính ôn nhu chăm sóc người con gái của mình tụi nó lại cảm thấy rất thích. Xem ra tụi nó cũng cần kiếm cho mình một người bạn trai, thử xem cảm giác yêu đương là như thế nào.
Đại não hoạt động một chút, xong, đã quyết định, tụi nó tung chăn đứng bật dậy lao vào phòng thay đồ.
30phút sau. Cách cửa phòng mở ra. Bốn cô gái kiều diễm ăn mặc gợi cảm bước ra khỏi phòng.
Chiếc váy quây ngực ôm đen bó sát ngắn ngang đùi phô bày những đường cong rõ ràng của cơ thể, nổi bạt làn da trắng trẻo nhẵn mịn của tụi nó. Tụi nó trang điểm khá đậm, mắt kẻ sắc, môi son đỏ, tóc cũng được làm rất đẹp. Hứa Thuần uốn gợn sóng trông trang nhã lại không kém phần quyến rũ, Tô Nhã búi lên cao để lộ cái cổ trắng ngần. Vu Cơ thì cột tóc đuôi ngựa với cái kẹp lấp lánh nổi bật, trông rất hoạt bát, mạnh mẽ. Còn Hạ Ân thì búi lệch sang một bên như một qúy cô kiều diễm.
Tụi nó mang giày cao gót, đeo túi xách rồi ra khỏi nhà một cách mau lẹ, tránh sự giám sát của vú An và gia nhân trong nhà, trước đó không quên nói to tụi nó đã đi ngủ rồi. Bốn bóng đen lẻn ra khỏi nhà, bắt một chiếc xe hướng đến trung tâm thành phố, nơi hội quán Romance lớn nhất thành phố dành cho giới trẻ.
***
Cộc cộc...có tiếng gõ cửa lịch sự vang lên, vú An lật đật chạy ra mở cửa. Hai người đàn ông giống nhau như đúc, mái tóc bạc làm nổi bật cả con người.
Bạc Ngôn và Bạc Phi lịch sự cúi chào nhàn nhã hỏi:
- Cho hỏi các tiểu thư có nhà không?
- Có có nhưng mà tiểu thư đang ngủ, có việc gì sao?- Vú An niềm nở mời hai người vào nhà.
- Chỉ là muốn đưa cho mấy tiểu thư lọ thuốc bôi chống nhức mỏi thôi, hồi sáng tôi cho họ uống rồi nhưng uống thêm một liều nữa mới hết được.- Bạc Phi lịch sự nói.
- Các anh chu đáo quá, để tôi gọi các tiểu thư xuống, vừa mới ngủ thôi.- Vú An nhanh chóng đi lên lầu. Tiếng bước chân nhỏ dần.
Bạc Phi ngửa người ra sau ghế, cau mày lầm bầm:
- Vương quân thật là lo lắng thái quá, bắt hai chúng ta nửa đêm chạy tới vách núi hái cho bằng được thảo dược về giã thuốc cho mấy nhóc nhà này. Hại em đạp phải con trăn thần nằm trong ổ, xém cụt mất cái chân.
Bạc Phi nghĩ lại cảnh mình bay lên vách núi, bứt được cọng thảo dược, đang hí hửng hái thêm vài bó nữa thì nào ngờ đạp trúng bãi nước miếng của con rắn thần, trượt té cái oạch, ngồi phải cái đuôi của con rắn, thế là bị nó cuốn chặt lấy, rít cho xém thành thịt bằm. Cũng may sức của Bạc Phi rất khoẻ, xương cốt dẻo dai, một chốc hoá thành thú, xé đôi con rắn ra là hai mảnh, trên người bây giờ vẫn còn mùi hôi hôi của máu rắn dính vào. Hận nhất là ông anh Bạc Phi, thấy em mình sắp bị rắn xơi tái, mắt chỉ liếc qua một chút, nở nụ cười tiễn biệt, nhàn nhạt nói:
- Chú bảo trọng!
Rồi tiếp tục dựa vào gốc cây đọc truyện, nghĩ lại vẫn còn tức. Bạc Phi liếc xéo người ngồi bên cạnh đến nhức cả mắt.
- Ai bảo không cẩn thận làm gì, anh đây chỉ muốn chú cẩn thận hơn thôi.- Bạc Ngôn nham hiểm cười làm Bạc Phi rợn cả tóc gáy, ôm cái gối dựa mà âm thầm chảy nước mắt.
- Tiểu thư! Tiểu thư biến mất rồi.- Vú An thở hồng hộc chạy tới, mặt mũi tái mét hớt ha hớt hải chạy xuống.
Bạc Ngôn và Bạc Phi đứng bật dậy, mặt biến sắc, vội trấn an vú An rồi lập tức lên đường tìm kiếm. Ban đêm khuya khắt con gái chạy ra đường làm gì không biết, lỡ như tụi nó xảy ra chuyện gì thì mạng của hai người bọn họ khó giữ nổi. Bạc Ngôn và Bạc Phi bước ra khỏi nhà, dùng khứu giác tinh nhạy của mình để lần mò dấu vết. Có mùi nước hoa quanh quẩn đâu đây, mùi này rất quen, là mùi lần trước tụi nó đến nhà bọn hắn có dùng. Hai người nở nụ cười đắc ý.
***
Tụi nó đứng trước Romance, hai mắt mở to kinh ngạc. Nơi đây quả là lớn quá sức tưởng tượng.
Toà nhà cao chọc trời khiến tụi nó ngẩng đầu đến đau cổ, màn hình cảm ứng nhấp nháy đủ màu sắc, chiếc phi thuyền phát ra ánh đèn rực rỡ thả hoa xuống xung quang toà nhà. Tiếng nhạc xập xình sôi động vọng ra khiến người ta cảm thấy sôi trào máu nóng muốn lao vào nhập cuộc.
Trước khi vào cửa lớn, tụi nó phải qua căn phòng được kiểm tra một cách nghiêm ngặt. Nơi đây tuyệt đối không được mang theo vũ khí, mỗi người vào đây phải đeo một chiếc còng kìm hãm năng lực đặc biệt để không được sử dụng tùy ý, nếu không có lẽ nơi này sẽ chẳng tồn tại quá một ngày.
Xong xuôi tất cả thủ tục, tụi nó bước vào. Nơi này không sáng sủa, chỉ có đèn nhiều màu xoay quanh, ánh sáng đèn sân khấu mới làm nơi đây đủ thấy đường thấy người. Một nơi rất rất rộng. Tụi nó không biết có bao nhiêu người ở đây, ai ai cũng ăn mặc rất sành điệu và quyến rũ, nhìn quanh cũng có khá nhiều trai xinh gái đẹp.
Hầu hết những người có tiền mới vô được đây, trước khi đến tụi nó đã có tìm hiểu sơ qua một chút về nơi này nhưng chỉ là những khái quát bên ngoài bởi ở đây cấm chụp ảnh, bất cứ thông tin gì cũng không được lộ ra ngoài.
Tầng thứ nhất, thứ hai là tầng ăn chơi nhảy múa hội họp, tầng thứ ba, bốn là nhà hàng. Còn tầng thứ 5 trở lên là khách sạn và tầng trên cùng là tiệc hồ bơi chỉ dành cho con em nhà đại gia. Một nơi hội tụ đủ mọi thứ mà giới trẻ gọi đó là thiên đường.
Tụi nó vừa bước vào đã thu hút không ít ánh mắt, có vài người cũng tới gạ gẫm nhưng đều bị tụi nó khéo léo từ chối, tụi nó nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt được mấy gã đàn ông đó, cảm giác thật kì quặc...không giống bọn hắn!
Tụi nó ngồi ở quầy bar, gọi ra bốn ly rượu nhẹ. Tuy không biết uống nhưng chẳng lẽ vào nơi này lạ gọi nước ngọt, quê chết. Tụi nó vân vê ly rượu trong tay, quan sát khắp ngõ ngách, kể ra cũng khám phá được nhiều chuyện hay ho ra phết.
Chuyện bài bạc, cá độ, hay mua bán người, gái gọi...tất cả đều hội tụ ở đây, khác hoàn toàn với vẻ hoa lệ, nơi đây chứa chấp toàn những thứ mục ruỗng. Tụi nó thấy hơi sợ nhưng cũng được mở mang tầm mắt không ít. Đang lúc quan sát tình hình xung quanh, chợt có một bàn tay đặt lên vai Hứa Thuần khiến cô giật nảy mình.
Xung quanh chợt im ắng, DJ cũng quên luôn việc chơi nhạc, Tô Nhã, Vu Cơ và Hạ Ân cau chặt mày, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác. Hứa Thuần chưa từng thấy ai có bàn tay to và thô kệch đến thế, một bàn tay lông lá đầy sẹo ngang dọc. Cô bất giác nuốt nước bọt, quay đầu lại.
Hứa Thuần cảm thấy sống lưng như có một luồng điện chạy qua. Cái đồng tử màu vàng nhạt nổi bật của tộc người thú nổi tiếng bạo lực máu me đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thèm khát lộ liễu. Hắn ta cao gần ba mét, từng múi cơ bắp lộ thô kệch lộ rõ, cuồn cuộn như bắp chân của con bò thịt, hắn ta để trần, bóng đèn hắt lên cơ thể đô con ánh lên màu da nâu bóng lộn. Người hắn nồng nặc mùi đặc trưng của bia rượu, tay bên kia cũng đang cầm một ly cối đang sủi bọt đầy bia.
Hứa Thuần dường như bị cái mùi cồn ấy làm cho chuếch choáng cả đầu óc, nhưng lúc này là lúc nào, cô bắt buộc phải tỉnh, thần kinh căng như dây đàn. Khó khăn lắm cô mới nhìn được cái gương mặt khủng bố của hắn, một cái mặt râu ria xồm xoàm, một bên mắt bị chột vẫn hằn rõ vết dao chém sâu hoắm.
Tụi nó nuốt nước bọt một lần nữa. Xung quanh bắt đầu rì rào..
- Tên Jozep kia bắt đầu lên cơn rồi, mỗi lần hắn say xỉn lại đi bắt đàn bà con gái về nhà.
- Tội nghiệp, bị hắn nhắm trúng có thoát đằng trời. Nghe nói tay chân của hắn nhiều lắm.
- Sao chính quyền không bắt nhỉ?
- Ai mà biết, hắn bị bắt rồi lại được thả ra nhanh lắm, chắc có người chống lưng.
Những lời xôn xao ấy lọt hết cả vào tai tụi nó, có trời mới biết tụi nó ân hận như thế nào khi bước chân vào đây. Xung quanh tụi nó bắt đầu xuất hiện thêm vài tên nữa, tuy không cao lớn bằng hắn nhưng cũng đủ che khuất cái bóng đèn treo trên trần, cái mùi bia rượu càng nồng nặc khiến tụi nó thật muốn buồn nôn.
- Ông muốn gì?- Hứa Thuần cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh hỏi.
- Muốn chơi!- Hắn nhếch môi nói, hơi bia phả ra hôi nồng, tụi nó cắn răng ép xuống sự chất chua chua ở dạ dày trào lên.
- Vậy thì tìm người khác đi, qua đây làm gì.- Vu Cơ lạnh lùng chống đối làm lũ người phá lên cười sặc sụa.
Jozep cười ha hả như khoái chí lắm. Rồi hắn im bặt, mặt trừng trừng dữ tợn, tụi nó thấy được cả những tơ máu trong mắt hắn. Bọn đàn em nghe thế cũng nín thin.
- Tao đây chưa bao giờ bị đàn bà cãi lại. Mẹ kiếp, con đàn bà này chán sống rồi.
Hắn như bị lên cơn điên, hắn vung cái ly cối trong tay lên đập vào quầy bar đánh choang một tiếng , mảnh thủy tinh văng tung toé, một miếng bắn vào mặt Hứa Thuần làm xước một đường, máu đã ứa ra một ít. Tụi nó hít thở không thông. Sợ hãi bao trùm khiến chân tụi nó có chút tê dại. Mọi người im re, xui xẻo cho tụi nó hôm nay không có nhân vật tai to mặt lớn nào ở đây để cứu giúp. Lúc này tụi nó chỉ nghĩ đến chữ cứu! Cứu! Ai cứu bây giờ? Bọn hắn, bọn hắn đâu?
Trong đầu tụi nó ngập tràn hình ảnh của bọn hắn, tiếng rống giận của Jozep làm tụi nó tỉnh lại với thực tế.
- Lôi bốn con này đi, đêm nay tao dùng xong rồi thưởng cho tụi bay.- Hắn cười hố hố, bọn đàn em thấy thế cũng cười theo.
Bọn đàn em chực xông lên, tụi nó nép vào nhau lùi lại, khuôn mặt đã tái mét.
- Vui thế, cho ta tham gia với nào.- Một giọng nói quen thuộc vang lên, sặc mùi uy hiếp. Khải Uy ngồi chổm hổm trên vai Jozep từ lúc nào, anh vẫn mặc quân phục nhưng tác phong không hề giống một quân nhân mà là một yêu nghiệt đến từ địa ngục , tay túm lấy tóc hắn siết chặt khiến Jozep tưởng chừng như da đầu muốn tróc cả ra, Khải Uy khiến hắn phải quay đầu lại nhìn anh.
Đôi mắt màu lục sáng quắc như mắt hổ báo săn mồi vào ban đêm,phả ra mùi nguy hiểm. Khoé môi nở một nụ cười thâm độc. Một Khải Uy hoàn toàn khác với hình tượng hoạt bát dễ thương mà tụi nó gặp thường ngày, bây giờ là một con người đẹp mị hoặc và có lẽ nếu anh không cười có khi đỡ đáng sợ hơn thế này.
Thấy có người đến cứu nhưng tụi nó nhìn Khải Uy đáng sợ như vậy cũng chẳng nói được lời nào nữa. Xung quanh cũng im bặt những tiếng rì rào.
Jozep trưng đôi mắt kinh hãi nhìn Khải Uy, mắt hắn trợn trừng như ngạc nhiên lắm, đứng gần liền thấy mồ hôi hắn túa ra, gân xanh trên trán hằn lên rõ rệt. Mùi sát khí nặng quá khiến hắn đột nhiên muốn mềm nhũn người mà ngã xuống đất. Jozep không biết mặt bọn hắn, bọn đàn em cũng vậy, nếu không bọn chúng sẽ quỳ xuống van xin rối rít có khi.
Bị một tên nhỏ con hơn mình, mặt non hơn mình túm đầu, không thể mất mặt như vậy được. Tên Jozep há to miệng rồi gầm lên như con thú điên loạn. Hắn thuộc tộc người thú hung tợn, tiếng rống của hắn làm rung lắc cả sàn nhà, đứng gần chắc chắn điếc tai là ít.
Tụi nó bịt tai thật chặt cũng cảm thấy choáng váng, có vài người bị ngất.
Khải Uy nhảy vọt sang chỗ khác, thuận tay cầm chiếc ghế bên cạnh, phang thẳng vào mặt Jozep nhanh đến nỗi hắn chưa kịp ngậm miệng lại đã ăn trọng chiếc ghế vào mồm, bật ngửa ra đằng sau. Chiếc ghế làm bằng sắt đập vào mặt hắn , dúm dó biến dạng rớt bịch xuống đất.
Máu mũi lẫn máu miệng hắn chảy ra ồ ạt, Jozep ôm mặt cố gắng đứng vững lại, mắt hắn nhòe đi, lần đầu tiên hắn thấy có người đánh tay không mà lại mạnh đến thế. Hắn chạy lại phía Khải Uy đang đứng, tiếng dậm chân rầm rập, chiếc đèn chùm rung lắc phát ra tiếng leng keng.
Tụi nó kinh hãi đứng nép vào một góc, da gà nổi lên đầy mình. Mọi người cũng đứng tản ra một cách nhanh chóng, có người thì sợ quá bỏ chạy.
Khải Uy cười toe, tay đút túi quần, ung dung đi lại chỗ tên Jozep , nhanh chóng tung ra một cú đá ngay ống khuyển. Tiếng xương giòn giã vang lên răng rắc, tụi nó nhìn thấy chân hắn méo sang một bên, có lẽ đã nát vụn thành mảnh rồi. Jozep ngã vật ra sàn rống lên vật vã ôm chân, hắn thở phì phò như con trâu gần chết, mồ hôi túa ra đầy mặt. Bọn đàn em thấy thế cũng không dám làm gì, có ngu ngốc mới xông lên, chúng bất giác nuốt nước bọt, lau mồ hôi.
- Cậu vô trước dọn đường à? Hèn gì đi nhanh thế.- Gia Vũ từ ngoài cửa bước vào, bên cạnh không ai khác là Lâm Tề và Hy Thần.
- Hi!- Khải Uy giơ tay chào, miệng cười tươi để lộ hàm răng trắng bóng.
Bọn hắn cũng giống Khải Uy, mặc quân phục chỉnh tề, bộ quần áo thật không thích hợp với hoàn cảnh khiến không biết bao nhiêu kẻ ngồi trong này lo sợ.
Viên quản lý cùng với chủ của Romance hộc tốc chạy tới, qùy xuống hành lễ, vẻ mặt không che giấu nổi sự lo lắng sợ hãi:
- Cơn gió nào đưa vương quân đến đây vậy ạ, xin lỗi vì kẻ này không nghênh đón kịp thời.
Nghe đến chữ vương quân vừa thốt ra, đồng lọat của từng nấy người qùy rạp xuống, thái độ kính cẩn hết xuống, chỉ có tụi nó vẫn chưa hoàn hồn, đứng ngây ra đó.
Bọn Jozep run cầm cập, mặt cúi gằm xuống như thành tâm nhận lỗi lắm. Tên Jozep kia cố nén đau đớn, mắt đã đỏ ngầu cả lên, hắn không dám ngước nhìn bọn hắn, chỉ cố nuốt hận trong lòng, quá mức nhục nhã nhưng cũng quá mức kinh sợ. Căn bản hắn không kịp làm gì đã bị ăn đập cho hai phát không đứng dậy nổi, hắn không dám tưởng tượng nếu như bị Khải Uy dùng năng lực đặc biệt thì sẽ ra hình dáng gì nữa.
Bọn hắn khinh thường lướt qua Jozep, bảo mọi người đứng cả dậy rồi đi tới chỗ tụi nó. Biểu hiện đầu tiên là cau mày, cau chặt, mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Tụi nó cúi gằm mặt xuống như một đứa trẻ bị phạt, môi dẩu ra thực làm cho bọn hắn muốn giận cũng không thể giận nổi.
Hy Thần ôm Tô Nhã vào lòng dịu dàng hỏi:
- Có sao không?
Tô Nhã không nói, cô vẫn chưa hoàn hồn, khẽ lắc đầu, bất giác nép vào lồng ngực rộng lớn của anh như tìm một nơi an toàn định thần lại. Hy Thần lấy áo khoác choàng lên người Tô Nhã, vỗ về, vuốt vuốt tóc cô, sự dịu dàng, sủng nịnh của Hy Thần đối với Tô Nhã khiến không ít cô gái ngồi đây phải đỏ mắt đố kị. Ánh mắt nhìn Tô Nhã dịu dàng là thế, nhưng bắn sang tên Jozep nằm kia thì lạnh thấu xương, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn cả lật giấy. May cho hắn không là cho Tô Nhã bị thương, nếu không anh sẽ lóc thịt hắn ra.
- Lần sau đối diện với những kẻ như thế không được cứng đầu mà cãi với chúng rõ chưa!- Khải Uy lớn giọng mắng Vu Cơ, mặt mũi nghiêm túc và lộ vẻ khó chịu thấy rõ, quả thật tác phong quân đội quen thuộc.
Khải Uy đã từng nghe phong phanh qua về tên Jozep này, hắn khá nguy hiểm, tung hoành một thời ở trên núi phía Bắc. Mới bước vào anh đã nhìn thấy hình dáng cao lớn nổi bật của giống người dân tộc miền núi ấy. Tim anh giật thót, lại cộng thêm giọng nói có phần run rẩy của Vu Cơ khiến chân tay anh rụng rời, thầm mắng cái cô ngốc này đã gặp nguy hiểm rồi mà còn bướng vậy nên để xả giận anh mới ra tay nặng như thế.
Bạn Vu Cơ thường ngày rất nhanh mồm nhanh miệng, đặc biệt hay kình nhau với Khải Uy nhưng hôm nay bị uy thế trước mặt là cho kinh hồn bạt vía, liếc mắt sang tên Jozep đang nằm bẹp một bên qua hai phát đạp của Khải Uy mà chảy mồ hôi hột, trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Khải Uy xoa tóc cô, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt, hà hơi vào rồi xoa nhẹ. Vu Cơ ngượng ngùng nhưng không rút tay lại, khuôn mặt trắng nõn chợt phủ một tầng màu hồng.
Gia Vũ cởi áo choàng của mình, ném lên người Hạ Ân rồi xoay người ngồi trên chiếc ghế gần đó, im lặng không nói lời nào. Đôi mắt tim không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, im lặng…im lặng…khí chất đào hoa bây giờ lặn đâu mất tăm mà thay vào đó là hơi thở giận giữ ngấm ngầm đe dọa khiến Hạ Ân đột nhiên thấy căng thẳng.
- Nè!- Hạ Ân chọt chọt vào tay của Gia Vũ, vẻ mặt rất rất ngây thơ…vô số tội.
Gia Vũ trừng mắt nhìn Hạ Ân, đôi môi đỏ, mắt to tròn nay được kẻ thêm là lộ sự sắc sảo và thu hút đến kì lạ. Hạ Ân chưa khoác áo choàng của anh vào, chiếc áo quây ngực khiến vòng một của cô nửa kín nửa hợ cộng thêm đôi chân dài trắng nõn. Gia Vũ không thể không chửi thề.
Mẹ kiếp! Không biết những cái này bao nhiêu thằng đã nhìn rồi.
Gia Vũ hằn học trừng mắt nhìn Hạ Ân, nói xiết qua kẽ răng:
- Lần sau ăn mặc như thế này thì đừng bước ra khỏi nhà nghe không!
Bọn hắn đúng là bạn bè như nhau, sao lại có kiểu bá đạo ra lệnh cho người khác không được như thế này không được như thế nọ chứ. Thế nhưng câu này phát ra từ người đào hoa như Gia Vũ thì hơi bị lạ, cần phải xem lại. Anh gặp nhiều người có thân hình đẹp hơn Hạ Ân nhiều, múa lượn uốn éo trước mặt cũng cảm thấy bình thường. Còn Hạ Ân mặc như thế này khiến cả người anh nóng ran, vừa mê lại vừa bực. Nghĩ đến việc mất thằng đàn ông giống đực khác thèm thuồng nhỏ dãi nhìn Hạ Ân anh lại muồn móc mắt chúng ra.
Hạ Ân cũng là người ngang bướng, đối với Gia Vũ lại càng không mặn không nhạt, ấy thế mà lại ngoan ngoãn mặc áo vào, ngoan ngoãn gật đầu vâng lời. Gia Vũ mặt bỗng dưng đỏ như gấc khi nhìn thấy điệu bộ đó của Hạ Ân.
Lâm Tề đứng trước mặt Hứa Thuần, uy lực không thể xem nhẹ khiến cô khó thở
Lâm Tề nâng mặt cô lên đối diện với đôi mắt màu lục phảng phất bóng tối, sâu hun hút và lạnh lẽo vô chừng. Hứa Thuần hơi cụp mắt xuống. Lâm Tề quẹt nhẹ lên vết thương trên má của cô. Đau. Hứa Thuần nhíu mày. Tay Lâm Tề hơi khựng lại rồi vuốt má cô, Hứa Thuần đờ ra, tim lại lần nữa chết đứng. Tay Lâm Tề ấm ấm, khác hẳn với bộ mặt luôn lạnh nhạt của anh.
- Ai làm?- Lâm Tề mở miệng hỏi, Hứa Thuần cảm thấy dường như sắp có án mạng đổ ra, sống lưng tê buốt.
Cô bất giác liếc mắt rất nhanh về phía tên Jozep đang được bọn đàn em xúm xít lại chăm nom kia rồi lắc đầu:
- Không sao đâu.
Lâm Tề lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra, lấy áo choàng bọc kín người Hứa Thuần, trong giọng nói hàm chứa biết bao dịu dàng bảo:
- Ngồi yên đó, tôi xong việc rồi quay lại.
Nói rồi anh đi về phía Jozep, cái bóng cao lớn của anh đổ xuống chỗ đám người khiến chúng giật mình tản ra. Chúng hoàn toàn cao lớn hơn anh rất nhiều nhưng lại khúm núm sợ sệt trông rất buồn cười.
Lâm Tề hướng ánh mắt có thể giết người về phía Jozep, Jozep giật nảy mình, hắn lại có cái cảm giác kinh sợ như lúc gặp Khải Uy, mắt hắn giật giật. Vừa rồi hắn có nghe nói đây là vương quân, xem ra đây là ngày tàn của hắn mất rồi.
- Trên bộ phận con người, thứ gì là quan trọng nhất?- Lâm Tề lạnh lùng hỏi, đôi mắt màu lục đã sẫm đen, Jozep cảm thấy lưỡi líu lại, nhất thời không nói được gì.
- Không biết? – Lâm Tề nhướn mày.
- Đầu, tim….còn có…xương sống…- Jozep lắp bắp, máu từ miệng hắn phun ra.
- Vậy nếu mất đi thì như thế nào?- Lâm Tề nhếch môi cười, nụ cười quá đỗi đáng sợ khiến Jozep như bị co giật, hắn lùi lùi về sau, trông hắn bây giờ giống một con vật bị rơi vào đường cùng. Hắn run rẩy van xin:
- Xin ngài…. xin ngài tha mạng, tôi không biết đã đụng vào người thân của ngài…
- Đầu tiên là xương sống…hay là tim nhỉ? Ta không biết lấy cái nào sẽ chết trước đây?- Lâm Tề bước chầm chậm lại gần hắn, giọng điệu ung dung có phần phân vân trước sự lựa chọn. Lâm Tề khẩy tay một cái, gió vút qua một con dao ở quầy bar lọt vào tay anh một cách trơn tru.
Tên Jozep hét lên một tiếng, dường như hắn như muốn khóc đến nơi rồi, mặt hắn méo xệch, mồ hôi lẫn máu hòa vào nhau trông không rõ hình dạng gì. Lâm Tề tiến tới, ngồi xổm trước mặt hắn, con dao sắc nhọn ánh lên tia sáng bạc lạnh lẽo như ánh mắt anh bây giờ. Anh lướt con dao chạy dọc từ trên cổ Jozep xuống, đến vị trí trái tim đang đập, anh nhướn mày.
- Thôi thì chỗ này trước vậy.- Nói rồi Lâm Tề vung dao lên, Jozep chỉ kịp hét lên một tiếng đừng rồi bât tỉnh nhân sự, sùi cả bọt mép.
Mọi người xung quanh có người còn không dám nhìn. Nhưng Lâm Tề lơ lửng tay trên không, anh chỉ dọa mà thôi, dọa đến nỗi sợ quá bất tỉnh nhân sự. Lâm Tề thu lại nụ cười nửa miệng, ném con dao xuống đất phập một phát khiến ai cũng giật mình.
Bọn đàn em vuốt vuốt lồng ngực, cố gắng hít thở cho sâu.
Lâm Tề xoay người đi về phía Hứa Thuần, khoác vai cô ôm cô đi ra ngoài trong sự sùng bái lẫn nể sợ của mọi người.
Vu Cơ, Hạ Ân, Tô Nhã cũng toát cả mồ hôi hột, quay sang ngại ngùng nhìn bọn hắn, bọn hắn nhún vai, bình thản kéo tụi nó ra ngoài. Ai nấy đều cúi đầu khép nép lễ phép chào hỏi riêng ông chủ quán thì xỉu ngay ra đấy.
Ngoài trời lạnh hẳn so với ở trong, tụi nó kéo kéo áo choàng của bọn hắn, có mùi hương đặc trưng của bọn hắn. Ưm…rất dễ chịu. Tụi nó thoáng nở nụ cười, trong lòng ấm áp hẳn. Thế nhưng sự cả kích đã bị dập tắt, thay vào đó là sự e sợ. Hình như bọn hắn có vẻ giận, rất giận là đằng khác.
Tụi nó về nhà, Bạc Ngôn, Bạc Phi cúi đầu chào một cách cung kính, tụi nó ngại, nói mãi hai người mới không hành xử như thế nữa. Bây giờ cũng đã là buổi chiều, nắng hơi gắt, gió phả làn hơi nóng vào da thịt nõn nà của tụi nó làm tụi nó hơi rát , nhanh nhanh chạy vào nhà.
Căn nhà im ắng lạ, trước cửa có một đôi giày đàn ông. Tụi nó mừng rỡ ra mặt, chạy ùa vào thư phòng, vú An từ bếp đi ra, khuôn mặt hiền hậu lộ nét cười.
Cửa thư phòng bật mở, tụi nó hùa đến hô to:
- Baba!
Người đàn ông cao lớn với mái tóc hoa râm đang cầm cuốn sách khẽ quay đầu lại. Khuôn mặt cương nghị, đường nét rõ ràng sắc nét, phong thái uy nghiêm đặc biệt là đôi mắt đen thăm thẳm sâu hút như có ma lực, chỉ cần một cái nhìn cũng khiến người khác đứng tim mà toát mồ hôi lạnh. Chắc chắn thời trẻ, ông là một người đàn ông rất mị hoặc. Nét mặt ông trở nên dịu dàng hẳn, đôi mắt hiện lên vẻ yêu thương cưng chiều bốn đứa con gái. Ông bật cười giang hai tay ôm tụi nó vào lòng:
- Dạo này các con có vẻ hay vắng nhà quá nhỉ? Nghe nói nhà ta dạo này có khách quý đến chơi thường xuyên, là ai vậy, nói ta nghe được không?
- À, là vương quân, họ hay đến nhà mình chơi lắm.- Hứa Thuần nhanh nhảu đáp.
Đáy mắt thoáng loé lên một tia sáng lạ lùng rồi chợt tắt, Lôi Khắc Minh nhẹ giọng cười:
- Nhân vật tầm cỡ như thế làm sao các con quen được? Lại còn thân thiết thế nữa?
- Tình cờ gặp ở lễ đăng quang thôi ba.- Tụi nó đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ, nếu ông hỏi gặp như thế nào thì tụi nó chắc không biết phải trả lời làm sao.
- Vậy thì các con không được đắc tội với người ta, vả lại dù gì họ vẫn là đàn ông, các con muốn lấy chồng rồi sao?- Lôi Khắc Minh cười khà khà, tụi nó đỏ mặt không nói gì, chỉ biết cười ngượng.
- Ta sẽ không gặp các con một thời gian dài, khi cần, ta sẽ cho người đến đón các con đi.- Ông chậm rãi nói, ánh mắt đen sâu thẳm vô bờ.
Tụi nó ngoan ngoãn dạ, đối với chuyện công việc, tụi nó biết cha không thích bị hỏi nhiều khi đó ông sẽ rất khó chịu. Tuy được cưng chiều nhưng tụi nó vẫn khá sợ cha, có lẽ là vẻ lãnh đạm của ông làm tụi nó cảm thấy hơi sợ sợ.
Lôi Khắc Minh mỉm cười nhẹ, khuôn mặt đĩnh đạc có phần thâm sâu nhưng vẫn lộ nét dịu dàng, ông nói:
- Thôi các con đi nghỉ đi, chắc đi chơi về mệt rồi phải không?
Tụi nó vâng lời ra khỏi thư phòng, đi lên tầng. Thư phòng rộng lớn với những giá sách cao ngút trở nên yên tĩnh có phần hơi lạnh lẽo. Lôi Khắc Minh gõ gõ từng nhịp trên chiếc bàn gỗ, chân mày hơi nhướn lên điệu bộ khó đoán được ông đang suy nghĩ gì.
Cốc..cốc…cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa vang vọng trong không gian im ắng. Lôi Khải Minh đảo ánh mắt về phía cửa, nhẹ giọng nói:
- Vào đi.
Vú An khép nép đẩy cửa bước vào. Dù đã già, bao nhiêu chuyện trong thiên hạ bà cũng đã biết, nhưng đối diện người đàn ông ẩn trong bóng tối với ánh mắt sắc bén lạnh lùng thâm trầm này, bà vẫn không khỏi bối rối, hít thở không thông, một tầng mồ hôi mỏng hiện lên. Vú An đến gần Lôi Khải Minh, khúm mún nói:
- Thưa ngài, ngài có dặn điều gì ạ?
- Quan sát mấy đứa cho tốt vào, bất cứ hành động lớn nhỏ cứ báo hết cho ta. Đặc biệt nhớ theo dõi hành tung của chúng nó với vương quân, tránh gây ra chuyện làng nhàng. – Ông nhíu nhíu mày dặn dò.
- Dạ.
- Ra ngoài đi.
Cửa phòng khép lại, vú An thở dài thườn thượt, vú An theo nhà tụi nó từ khi mẹ tụi nó còn nhỏ, khi lấy Lôi Khải Minh vì không nỡ xa nên bà xin theo. Hồi còn trẻ, Lôi Khải Minh đã là một người ưu tú từ ngoại hình đến tài năng. Tiền trong nhà không bao giờ thiếu, hơn nữa ông lại là người rất yêu chiều vợ con. Vú An không biết ông làm nghề gì mà có nhiều của cải đến vậy, từ sau chiến tranh giữa các đế quốc lần thứ nhất, ông ít về nhà hẳn, mỗi lần về mấy ngày rồi lại đi khoảng gần một tháng. Cho đến khi mẹ tụi nó sinh, vì sinh khó lại sinh bốn nên không may qua đời. Lôi Khải Minh càng đi nhiều hơn nữa, vú An một tay nuôi tụi nó lớn lên không khác gì người mẹ.
Rồi một ngày Lôi Khải Minh đưa tụi nó đi đến thành phố phồn hoa này, không cho tụi nó ra ngoài nửa bước. Lời nói của ông vô cùng trọng lượng bởi tụi nó sợ ông thế nên rất nghe lời, không hề bước ra ngoài. Gần năm trăm năm, cuối cùng tụi nó cũng được thả ra giao tiếp với xã hội bên ngoài. Những mệnh lệnh nghiêm khắc của Lôi Khải Minh đều khiến tụi nó tò mò khó hiểu nhưng vú An bảo cha luôn muốn tốt cho tụi nó nên tụi nó tạm thời dẹp cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Đối với tụi nó, cha là một người không thân cũng không lạ, nhưng là một người bí ẩn mà tụi nó mãi không hiểu nổi.
***
Lôi Khắc Minh rời nhà vào lúc hoàng hôn, ông mặc chiếc áo choàng dạ dài qua gối, chống thêm một cây gậy khắc hình con rắn quấn quanh, trông cao sang quyền quý vô cùng. Tụi nó tạm biệt cha, trong lòng chợt dấy lên một chút bất an không nói thành lời.
Buổi tối khi cơm nước xong xuôi, ai làm việc nấy. Dạo này hiếm khi tụi nó rảnh rang như thế kể từ khi quen bọn hắn, lúc nào cũng hân hoan được đi đây đi đó đến tối mịt mới về, còn bây giờ...
Ngày mai, bọn hắn sẽ tham gia khoá huấn luyện, không biết sau hai tháng không gặp, bọn hắn có còn nhớ đến sự tồn tại của tụi nó không. Có lẽ tụi nó sẽ nhớ bọn hắn nhiều, tụi nó thở dài rầu rĩ. Gặp bọn hắn đã trở thành thói quen, một thói quen xa xỉ và khó thể tưởng tượng nổi. Tụi nó tự hỏi có phải mình đã quá tự cao tự đại mà trèo cao. Người ta nói trèo cao ngã đau, tụi nó có nên liều hay không tụi nó cũng không biết, chỉ để thử xem chuyện sẽ đi được đến đâu. Qua hai tháng không gặp có khi sẽ rõ ràng hơn.
Tô Nhã nằm dài trên giường, hướng ánh mắt xa xăm trên bầu trời đêm, không giấu nổi nỗi buồn tràn ngập. Mối tình đầu qua đi chóng váng vậy sao? Cô nhớ đến ánh mắt Hy Thần nhìn cô lúc đó, ánh mắt thâm trầm sâu hút như nuốt được cả tâm trí cô vào nó. Tô Nhã đã sợ hãi khi nhìn thấy Hy Thần đến gần Bạch Dao, nói cô không để ý là nói dối, cô rất để ý rất buồn cũng rất thất vọng. Hy Thần không đuổi theo cũng không tìm cô như vậy có lẽ giữa hai người đã kết thúc. Nhưng đã bắt đầu đâu mà kết thúc, một mối quan hệ mập mờ không khẳng định. Tô Nhã cô có lẽ đã tự mình đa tình mất rồi, cô ngây ngô với thứ tình cảm sớm bộc phát đó để rồi bây giờ tự mình đau lòng. Hai tháng có lẽ sẽ giúp cô quên đi thứ tình cảm này, cô vừa muốn vừa không muốn. Chính mình không hiểu mình thì ai hiểu mình đây. Tô Nhã lại thở dài. Trời đêm nay không có trăng, mù mịt tối tăm đến phát sợ.
Sáng hôm sau, mặt trời mới chiếu những tia nắng đầu tiên tụi nó đã bị tiếng đập cửa làm cho thức giấc. Lèm bèm vài câu khó chịu, người này đùn người kia ra mở cửa, cuối cùng vẫn chả ai thèm ra mở, trùm chăn ngủ tiếp. Ngoài cửa im lìm.
Tụi nó lại dần chìm ngủ.
Rầm...căn phòng rung lắc, chiếc đèn chùm trên trần chao đảo từng hồi. Cửa phòng bật ra, cái chốt bay tung cả ốc vít, rớt xuống đất kêu leng keng.
Lần này tụi nó tỉnh hẳn, ngồi bật dậy kinh hãi trợn mắt nhìn hai người phía ngoài cửa.
Bạc Ngôn mặt không chút cảm xúc còn Bạc Phi vẫy vẫy tay chào, miệng cười tươi như hoa:
- Good morning!
- Năm phút nữa phải có mặt dưới nhà, không được chậm trễ, nếu không các cô bị phạt chạy 10km.- Bạc Ngôn lạnh lùng mở miệng, phun ra từng từ làm tụi nó tê rần cả óc.
Tụi nó bật dậy như lò xo, chạy nháo nhác như chim vỡ tổ, Bạc Ngôn nhếch miệng cười:“ Ít ra cũng biết nghe lời”.
Đúng năm phút sau, tụi nó đã tươm tất đâu vào đấy, mặc đồ thể thao, tóc cột đuôi ngựa trông khoẻ khoắn năng động vô cùng, Bạc Phi húyt sáo một hơi thật dài tỏ ý tán thưởng.
Bữa sáng đã ở trên bàn, vỏn vẹn bốn quả táo không hơn. Tụi nó trợn mắt nghẹn ngào hỏi:
- Đây là đồ tráng miệng sao? Bữa sáng đâu?
- Các cô ăn hay không thì tùy, mười phút nữa bắt đầu xuất phát.- Bạc Ngôn mắt chăm chú đọc tờ báo.
Bạc Phi ôm con cún nhà tụi nó, tự nhiên chơi đùa coi như phớt lờ ánh mắt cầu xin của tụi nó.
Chuyện quái gì thế này? Ngày hôm qua, hai người này vẫn rất cung kính, nhưng hôm nay đã tự nhiên như ở nhà, tụi nó há hốc, không ngờ khả năng tiếp thu của hai anh em này lại nhanh như vậy, mới hôm qua tụi nó đã nói không cần khách sáo...bây giờ thật hối hận quá! Tụi nó lại mơ hồ nhớ đến bọn hắn, đúng là chủ tớ, vô sỉ như nhau.
Địa điểm tập là ở khu rừng phía đông thành phố. Tuy nói là rừng nhưng thực chất cây cối cũng không dày đặc cho lắm, thú dữ cũng không xuất hiện, cảnh ở đây lại đẹp, nước non đủ cả, rất thích hợp cho việc luyện tập.
Bạc Ngôn và Bạc Phi mặc bộ quần áo rất thoải mái, áo cộc tay để lộ bắp tay săn chắc với nước da màu đồng, quần dài túm ống, giày bằng, tất cả phối hợp lại khiến họ trông khoẻ khoắn và linh hoạt lạ kì.
Bài tập đầu tiên là rèn luyện thể lực, tụi nó khởi động cho nóng người, nghe lệnh từ phía Bạc Ngôn rồi chạy việt dã xuyên qua cánh rừng. Bạc Phi chạy đằng trước dẫn đường, yêu cầu tụi nó đi theo sát gót. Bạc Ngôn chạy đằng sau lỡ có xảy ra chuyện gì còn có thể giúp được.
Mới đầu là chạy 2km không ngừng nghỉ. Tụi nó thấy hai mắt hoa hết cả lên, tim nhảy nhót bất chấp cả nhịp điệu, tai tụi nó ù ù như xay gió, nghe được cả tiếng tim đập. Phổi dồn dập thở, tụi nó đến hít thở cũng khó khăn. Lảo đảo nhìn Bạc Phi chạy phía trước, khuôn mặt tinh nghịch bình thản như không có gì, mồ hôi một giọt cũng không thấy còn tụi nó thì đã ướt mèm cả lưng áo, Bạc Ngôn cũng không khác gì Bạc Phi, mạnh lạnh không cảm xúc.
- Các cô đúng là nhà giàu đứt tay, mới chạy một xí mặt mũi đã trắng bợt ra thế kia.- Bạc Phi liên tục chép miệng, đành phải cho tụi nó ngồi dưới gốc cây nghỉ tạm.
Nghe nói được nghỉ, tụi nó ngã thẳng xuống đất thở hổn hển, nước tu ừng ực.
Bạc Phi chân dài, sức lại khoẻ còn tụi nó nói chân dài nhưng sao bằng Bạc Phi được, hơn nữa có bao giờ hoạt động đâu, chạy mệt là phải. Chân tụi nó không nhấc nổi nữa rồi, đầu cũng ong lên tê liệt. Tụi nó ngửa mặt nhìn trời.
Chắc giờ này bọn hắn đi rồi.
Tụi nó bỗng dưng thấy nhoi nhói trong lòng, bọn hắn là người đưa tụi nó tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, vô tình cũng đã trở thành những người thân quen. Tụi nó không dám trèo cao nhưng đôi lúc không kìm lòng được muốn gần gũi. Cách nhau hai tháng, ngắn nhưng lại dài. Sống mũi tụi nó chợt cay.
Thấy tụi nó trầm mặc ngẩn ngơ, Bạc Ngôn và Bạc Phi dường như đoán được một chút gì đó từ tâm trạng của tụi nó. Bạc Ngôn nhàn nhạt mở miệng.
- Giờ này chắc vương quân đã ở doanh trại rồi. Doanh trại cách đây không xa. Nếu các cô chịu chạy bộ năm cây số thì có thể nhìn thấy được các ngài ấy.
Bạc Phi nhếch môi. Bạc Ngôn là người lạnh lùng, kỉ cương và nghiêm khắc như thế mà cũng dung túng với tụi nó. Xem ra trong lòng đã coi tụi nó như vương hậu rồi.
Tụi nó ngây người khi nghe Bạc Ngôn nói, bọn hắn cách tụi nó không xa. Tuy năm cây số mà chạy bộ đối với tụi nó thì có vẻ hơi quá sức nhưng nếu vừa chạy vừa nghỉ thì cũng có thể. Tụi nó như bị xui khiến, gật đầu lia lịa, mệt mỏi tan biến đi đâu hết mà thay vào đó là sự phấn khích không thôi.
Bạc Phi nhếch miệng cười, đưa chai nước cho tụi nó:
- Uống đi, hít thở sâu vào rồi chạy. Tôi không chờ các cô đâu. Rồi các cô xem các cô sẽ thấy may mắn khi người huấn luyện các cô là anh em tôi chứ không phải vương quân.
Tụi nó thoáng đen mặt, bỗng dưng thấy thông cảm với những người mà bọn hắn huấn luyện.
Tụi nó uống nước, hít thở xong xui rồi bắt đầu theo bước chân của Bạc Phi mà chạy. Có lẽ nhìn một chút sẽ đỡ nhớ hơn.
Sau ba mươi phút chạy, tụi nó đã thở không ra hơi, Bạc Phi và Bạc Ngôn đành cho tụi nó nghỉ thêm lát nữa. Bạc Ngôn miệng thoáng ý cười:
- Không tệ, có thể chạy liền mạch trong hai mươi phút, xem ra thể lực của các cô cũng không tầm thường.
- Còn xa không? - Tụi nó vừa thở, tay lau mồ hôi vương đầu trên mặt, trên cổ hỏi.
Tụi nó không quan tâm thể lực mình ra sao, chỉ cần biết còn xa bọn hắn bao nhiêu thôi. Hai anh em nhà Bạc thoáng ngẩn ra.
- Còn một cây nữa. Gần lắm rồi.- Bạc Phi động viên.
Tụi nó cười toe toét, ráng điều chỉnh lại hơi thở, rồi đứng dậy tiếp tục. Hai anh em nhà Bạc mắt giật giật. Không phải chứ, tụi nó là con gái mà sao sức ghê vậy, muốn nói tụi nó nghỉ thêm nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của tụi nó, hai anh em cũng không nói gì nữa, tiếp tục cuộc hành trình.
Lần này tụi nó chạy nhanh hơn, khuôn mặt đỏ hồng và bết mồ hôi trở nên rạng rỡ khác thường. Tụi nó loáng thoáng nghe tiếng chân rầm rập, tiếng hô to dõng dạc của rất nhiều người. Bức tường màu xanh nhạt của doanh trại hiện ngay trước mắt. Lòng tụi nó đột nhiên xốn xao lạ.
Đến nơi rồi.
Xung quanh không hề có lính gác, đương nhiên là vì có vương quân ở đây, kẻ nào dám nhảy vào tức là kẻ đó không còn muốn sống nữa. Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ.
- Leo tường qua thôi, nên nhớ không được để bị phát hiện, người lạ vào doanh trại thì phiền lắm đó biết chưa.- Bạc Ngôn dặn dò.
Nói rồi cả đám người tiến lại sát tường gạch cao vút. Tiếng chân chạy nghe rõ mồn một. Tụi nó ngước đầu nhìn bức tường, nuốt nước bọt. Cao thế này làm sao leo lên được. Chưa kịp nghĩ nhiều, eo của mình đã bị hai anh em ôm lấy, bay qua một cách trót lọt trong vòng chưa đầy một cái chớt mắt, đáp vào trong doanh trại, núp sau bụi cây tụi nó mới hoàn hồn.
Bây giờ tụi nó đã nhận ra có võ thật lợi tiếc rằng bây giờ tụi nó mới nhận ra. Tụi nó nhìn quanh doanh trại, quả thật nơi này đúng là nơi để diễn tập, rộng mênh mông bát ngát, chủ yếu là sân cát để tránh bị thương khi luyện tập. Dãy nhà nghỉ của binh sĩ nằm riêng một khu còn dãy nhà của bọn hắn nằm riêng, tất nhiên trông khang trang đẹp đẽ hơn nhiều.
Binh sĩ tham gia khoá huấn luyện rất đông, tầm hơn bốn trăm người, tất cả đều là người có quân hàm trung trở lên. Tất cả xếp hàng ngay ngắn, mặt ai cũng nhễ nhại mồ hôi, áo quần lấm lem đất cát, mặt mày nghiêm túc đến cứng nhắc. Người làm cho họ ra nông nỗi như thế không ai khác chính là bọn hắn.
Thân mặc quân phục màu đen làm tôn lên vóc dáng cao lớn mạnh mẽ, quân hàm đại tướng gắn trên cầu vai sáng chói, chân mang bốt cao cổ, tay mang găng, đội chiếc mũ sĩ quan, trông bọn hắn oai vệ như nam thần, thân toả ra khí chất bức người khiến ai cũng chỉ dám khẽ nhìn, không dám đối mặt. Tụi nó nhìn bọn hắn đến thất thần như ngừng cả thở, tim nảy lên liên hồi.
- Muốn lên cao nhìn cho rõ không?- Bạc Phi hỏi.
Tụi nó đương nhiên muốn, hai anh em nhà Bạc đưa tụi nó lên ngồi trên một cành cây to, vị trí thuận lợi để nhìn thấy hết tất cả mọi thứ diễn ra ở dưới, đặc biệt nhìn bọn hắn rất rõ.
- Đầu tiên ta sẽ kiểm tra xem năng lực của các người đến đâu. Bốn người bọn ta chấp hết tất cả các ngươi, lên đi. Đánh cho hết sức không lại hối tiếc.- Khải Uy hô to lên, khí thái cường ngạo tự tin lại có chút phấn khích quen thuộc.
Bọn hắn đứng đó, cao cao tại thượng, bốn chấp bốn trăm!?
Tụi nó thật không thể tưởng tượng nổi bọn hắn là người hay là thánh nữa đột nhiên trong lòng nổi lên một chút hâm mộ kính phục. Tụi nó chăm chú trông chờ thử xem lúc bọn hắn đánh nhau là như thế nào.
Binh sĩ như bị kích thích, họ ào lên như cọp beo thấy mồi, nhào về phía bọn hắn, gió lốc nổi lên mù mịt, tất cả chiêu thức đều được tung ra. Tụi nó chỉ nhìn thấy tiếng bốp chát hự nghe đến chua xót, bụi bay mù che khuất tầm nhìn, lâu lâu lại có lửa phừng lên, băng toé ra, sấm giật rền đất, gió cuốn thành lốc xoáy bay thẳng đến tầng mây. Binh sĩ bị văng ra như quả bóng tennis, không hề đứng dậy nổi. Họ bị đánh bật ra liên tục, một lát sau bụi dứt, gió nhẹ đi, quang cảnh lộ rõ.
Tụi nó há hốc trợn mắt nhìn thảm cảnh hơn bốn trăm người nằm la liệt trên sân, tuy không bị chảy máu gì nhiều nhưng mặt mày lộ rõ tia đau đớn.
Còn bọn hắn?
- Chân vương quân chưa hề nhích khỏi vị trí ban đầu, quần áo chỉ bẩn vì bụi, tay trái vẫn chưa dùng đến.- Bạc Ngôn nhàn nhạt giải thích, đáy mắt hiện lên tia thán phục.
Còn tụi nó, ngây ngốc không nói được lời nào, lại có chút tò mò hỏi:
- Sao anh biết? Bụi che khuất tầm nhìn rồi mà.- Hạ Ân sắc bén hỏi.
- Tôi là người thú, tai có thể nghe và phân biệt bất cứ cử động nào dù là nhỏ nhất. Khi nãy nhìn thấy vương quân, tim các cô đập rất nhanh.- Bạc Ngôn nhếch miệng cười.
Tụi nó vỡ lẽ, hoá ra là vậy. Thế là...cảm xúc của tụi nó như thế nào đều bị phát hiện. Gã này....thật nguy hiểm. Tụi nó cảm thấy bực mình, ánh mắt của Bạc Ngôn như lột
trần tụi nó ra vậy.
- Anh cũng vậy sao Bạc Phi?- Vu Cơ mặt mày cau có hỏi.
- Đương nhiên, bọn tôi là anh em mà.- Bạc Phi toe toét cười, bây giờ tụi nó mới để ý, răng nanh của Bạc Phi hơi dài ra một chút, khi cười để lộ ra trông dễ thương chứ không hề làm người khác sợ chút nào.
- Các anh biến thú tôi xem đi.- Hứa Thuần nhìn hai anh em bằng ánh mắt phấn khích lẫn tò mò.
- Mùi của tôi sẽ bị vương quân phát hiện ra, giác quan của họ rất tinh nhạy đó, nói thật, các cô không qua nổi mắt vương quân đâu. Họ đã sớm biết các cô ở đây từ đầu rồi.- Bạc Phi cười cười nói, vẻ mặt thản nhiên như không.
Tụi nó giật thót, ánh mắt đồng loạt hướng về bọn hắn. Đáp trả lại đương nhiên là đôi mắt sắc bén đang nhìn tụi nó chằm chằm vừa thích thú lại vừa dịu dàng. Tụi nó không để ý khoé môi bọn hắn đang cong nhẹ lên.
Tô Nhã bắt gặp ánh mắt ôn nhu đó của Hy Thần, lòng chợt xao động. Cô im lặng lảng đi, tránh đôi mắt nâu thâm trầm nhìn thấu tâm can đó. Nhìn sơ qua là đủ rồi!
Bạc Ngôn và Bạc Phi dường như hiểu được tâm trạng của tụi nó nhẹ giọng hỏi:
- Muốn về chưa?
- Về thôi, tôi mệt rồi.- Tụi nó cúi đầu, ngoảnh mặt đi. Bạc Ngôn và Bạc Phi nghe rõ tiếng tim đập dồn lạc nhịp và tiếng thở dài sườn sượt của ai đó.
Bạc Phi và Bạc Ngôn không nói gì, im lặng đưa tụi nó đi, họ nhớ rõ như in, sắc mặt của vương quân khẽ động, ánh mắt thâm tình nhìn theo bóng lưng của tụi nó dần biến mất. Nhất là Hy Thần vương quân. Chân anh nhích lên như muốn đuổi theo nhưng bị ánh mắt của mọi người đổ dồn lên mình nên tạm thời nín nhịn, mày anh cau chặt.
Cuối cùng tụi nó cũng không hiểu nổi rốt cuộc tụi nó chạy bạt mạt hơn năm cây số đến đây nhìn bọn hắn chưa đến mười phút để làm gì? Tụi nó bây giờ thật sự ngốc ngếch đến đáng thương như vậy ư?
Ra khỏi doanh trại, bây giờ tụi nó mới cảm thấy thế nào là hậu quả của việc dồn ép bản thân, chân tụi nó tê rần, bắp chân giật giật căng cứng lên khiến tụi nó đau đến nhe răng. Bạc Ngôn và Bạc Phi lắc đầu thở dài nhưng cũng không thể đưa tụi nó về được đành để tụi nó ngồi nghỉ một lát dưới gốc cây vậy.
Sáu người trầm mặc chỉ nghe thấy tiếng cây xào xạc, tiếng côn trùng kêu, tiếng chim hót lảnh lót văng vẳng và cả tiếng dậm chân dồn dập xa xa vọng lại.
***
Tụi nó về đến nhà cũng là lúc gần trưa, từ ngoài cổng tụi nó đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt, cái bụng lại bắt đầu réo lên kháng nghị. Chứ sao nữa, tại buổi sáng bị bạc đãi quá mà.
Tụi nó bước vào nhà, mọi người đều nhìn nó bằng ánh mắt kinh sợ. Đầu tóc rối bù như tổ quạ, lại còn bết mồ hôi, người đầy đất cát, quần áo nửa khô nửa ướt, cả người bốc lên mùi mồ hôi nồng nồng. Chính tụi nó cũng cảm thấy nhớp nhát ghê ghê nữa là.
Tắm rửa, ăn cơm xong xuôi, tụi nó đặt lưng lên giường rồi ngủ liền một mạch đến bữa cơm chiều. Bạc Ngôn và Bạc Phi may ra còn chút lương tâm cho tụi nó nghỉ ngơi hết ngày, sáng mai mới bắt đầu luyện tập tiếp.
Buổi tối thật nhàn rỗi, tụi nó cũng không biết làm gì ngoài việc mỗi người một góc ôm sách truyện đọc. Những thể loại như tiểu thuyết tình yêu tụi nó đọc mãi không thấy ngán, tuy hơi ghét kiểu nữ chính yếu đuối chỉ biết dựa vào người đàn ông của mình nhưng thật ra đọc đến đoạn nam chính ôn nhu chăm sóc người con gái của mình tụi nó lại cảm thấy rất thích. Xem ra tụi nó cũng cần kiếm cho mình một người bạn trai, thử xem cảm giác yêu đương là như thế nào.
Đại não hoạt động một chút, xong, đã quyết định, tụi nó tung chăn đứng bật dậy lao vào phòng thay đồ.
30phút sau. Cách cửa phòng mở ra. Bốn cô gái kiều diễm ăn mặc gợi cảm bước ra khỏi phòng.
Chiếc váy quây ngực ôm đen bó sát ngắn ngang đùi phô bày những đường cong rõ ràng của cơ thể, nổi bạt làn da trắng trẻo nhẵn mịn của tụi nó. Tụi nó trang điểm khá đậm, mắt kẻ sắc, môi son đỏ, tóc cũng được làm rất đẹp. Hứa Thuần uốn gợn sóng trông trang nhã lại không kém phần quyến rũ, Tô Nhã búi lên cao để lộ cái cổ trắng ngần. Vu Cơ thì cột tóc đuôi ngựa với cái kẹp lấp lánh nổi bật, trông rất hoạt bát, mạnh mẽ. Còn Hạ Ân thì búi lệch sang một bên như một qúy cô kiều diễm.
Tụi nó mang giày cao gót, đeo túi xách rồi ra khỏi nhà một cách mau lẹ, tránh sự giám sát của vú An và gia nhân trong nhà, trước đó không quên nói to tụi nó đã đi ngủ rồi. Bốn bóng đen lẻn ra khỏi nhà, bắt một chiếc xe hướng đến trung tâm thành phố, nơi hội quán Romance lớn nhất thành phố dành cho giới trẻ.
***
Cộc cộc...có tiếng gõ cửa lịch sự vang lên, vú An lật đật chạy ra mở cửa. Hai người đàn ông giống nhau như đúc, mái tóc bạc làm nổi bật cả con người.
Bạc Ngôn và Bạc Phi lịch sự cúi chào nhàn nhã hỏi:
- Cho hỏi các tiểu thư có nhà không?
- Có có nhưng mà tiểu thư đang ngủ, có việc gì sao?- Vú An niềm nở mời hai người vào nhà.
- Chỉ là muốn đưa cho mấy tiểu thư lọ thuốc bôi chống nhức mỏi thôi, hồi sáng tôi cho họ uống rồi nhưng uống thêm một liều nữa mới hết được.- Bạc Phi lịch sự nói.
- Các anh chu đáo quá, để tôi gọi các tiểu thư xuống, vừa mới ngủ thôi.- Vú An nhanh chóng đi lên lầu. Tiếng bước chân nhỏ dần.
Bạc Phi ngửa người ra sau ghế, cau mày lầm bầm:
- Vương quân thật là lo lắng thái quá, bắt hai chúng ta nửa đêm chạy tới vách núi hái cho bằng được thảo dược về giã thuốc cho mấy nhóc nhà này. Hại em đạp phải con trăn thần nằm trong ổ, xém cụt mất cái chân.
Bạc Phi nghĩ lại cảnh mình bay lên vách núi, bứt được cọng thảo dược, đang hí hửng hái thêm vài bó nữa thì nào ngờ đạp trúng bãi nước miếng của con rắn thần, trượt té cái oạch, ngồi phải cái đuôi của con rắn, thế là bị nó cuốn chặt lấy, rít cho xém thành thịt bằm. Cũng may sức của Bạc Phi rất khoẻ, xương cốt dẻo dai, một chốc hoá thành thú, xé đôi con rắn ra là hai mảnh, trên người bây giờ vẫn còn mùi hôi hôi của máu rắn dính vào. Hận nhất là ông anh Bạc Phi, thấy em mình sắp bị rắn xơi tái, mắt chỉ liếc qua một chút, nở nụ cười tiễn biệt, nhàn nhạt nói:
- Chú bảo trọng!
Rồi tiếp tục dựa vào gốc cây đọc truyện, nghĩ lại vẫn còn tức. Bạc Phi liếc xéo người ngồi bên cạnh đến nhức cả mắt.
- Ai bảo không cẩn thận làm gì, anh đây chỉ muốn chú cẩn thận hơn thôi.- Bạc Ngôn nham hiểm cười làm Bạc Phi rợn cả tóc gáy, ôm cái gối dựa mà âm thầm chảy nước mắt.
- Tiểu thư! Tiểu thư biến mất rồi.- Vú An thở hồng hộc chạy tới, mặt mũi tái mét hớt ha hớt hải chạy xuống.
Bạc Ngôn và Bạc Phi đứng bật dậy, mặt biến sắc, vội trấn an vú An rồi lập tức lên đường tìm kiếm. Ban đêm khuya khắt con gái chạy ra đường làm gì không biết, lỡ như tụi nó xảy ra chuyện gì thì mạng của hai người bọn họ khó giữ nổi. Bạc Ngôn và Bạc Phi bước ra khỏi nhà, dùng khứu giác tinh nhạy của mình để lần mò dấu vết. Có mùi nước hoa quanh quẩn đâu đây, mùi này rất quen, là mùi lần trước tụi nó đến nhà bọn hắn có dùng. Hai người nở nụ cười đắc ý.
***
Tụi nó đứng trước Romance, hai mắt mở to kinh ngạc. Nơi đây quả là lớn quá sức tưởng tượng.
Toà nhà cao chọc trời khiến tụi nó ngẩng đầu đến đau cổ, màn hình cảm ứng nhấp nháy đủ màu sắc, chiếc phi thuyền phát ra ánh đèn rực rỡ thả hoa xuống xung quang toà nhà. Tiếng nhạc xập xình sôi động vọng ra khiến người ta cảm thấy sôi trào máu nóng muốn lao vào nhập cuộc.
Trước khi vào cửa lớn, tụi nó phải qua căn phòng được kiểm tra một cách nghiêm ngặt. Nơi đây tuyệt đối không được mang theo vũ khí, mỗi người vào đây phải đeo một chiếc còng kìm hãm năng lực đặc biệt để không được sử dụng tùy ý, nếu không có lẽ nơi này sẽ chẳng tồn tại quá một ngày.
Xong xuôi tất cả thủ tục, tụi nó bước vào. Nơi này không sáng sủa, chỉ có đèn nhiều màu xoay quanh, ánh sáng đèn sân khấu mới làm nơi đây đủ thấy đường thấy người. Một nơi rất rất rộng. Tụi nó không biết có bao nhiêu người ở đây, ai ai cũng ăn mặc rất sành điệu và quyến rũ, nhìn quanh cũng có khá nhiều trai xinh gái đẹp.
Hầu hết những người có tiền mới vô được đây, trước khi đến tụi nó đã có tìm hiểu sơ qua một chút về nơi này nhưng chỉ là những khái quát bên ngoài bởi ở đây cấm chụp ảnh, bất cứ thông tin gì cũng không được lộ ra ngoài.
Tầng thứ nhất, thứ hai là tầng ăn chơi nhảy múa hội họp, tầng thứ ba, bốn là nhà hàng. Còn tầng thứ 5 trở lên là khách sạn và tầng trên cùng là tiệc hồ bơi chỉ dành cho con em nhà đại gia. Một nơi hội tụ đủ mọi thứ mà giới trẻ gọi đó là thiên đường.
Tụi nó vừa bước vào đã thu hút không ít ánh mắt, có vài người cũng tới gạ gẫm nhưng đều bị tụi nó khéo léo từ chối, tụi nó nhìn kiểu gì cũng không vừa mắt được mấy gã đàn ông đó, cảm giác thật kì quặc...không giống bọn hắn!
Tụi nó ngồi ở quầy bar, gọi ra bốn ly rượu nhẹ. Tuy không biết uống nhưng chẳng lẽ vào nơi này lạ gọi nước ngọt, quê chết. Tụi nó vân vê ly rượu trong tay, quan sát khắp ngõ ngách, kể ra cũng khám phá được nhiều chuyện hay ho ra phết.
Chuyện bài bạc, cá độ, hay mua bán người, gái gọi...tất cả đều hội tụ ở đây, khác hoàn toàn với vẻ hoa lệ, nơi đây chứa chấp toàn những thứ mục ruỗng. Tụi nó thấy hơi sợ nhưng cũng được mở mang tầm mắt không ít. Đang lúc quan sát tình hình xung quanh, chợt có một bàn tay đặt lên vai Hứa Thuần khiến cô giật nảy mình.
Xung quanh chợt im ắng, DJ cũng quên luôn việc chơi nhạc, Tô Nhã, Vu Cơ và Hạ Ân cau chặt mày, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác. Hứa Thuần chưa từng thấy ai có bàn tay to và thô kệch đến thế, một bàn tay lông lá đầy sẹo ngang dọc. Cô bất giác nuốt nước bọt, quay đầu lại.
Hứa Thuần cảm thấy sống lưng như có một luồng điện chạy qua. Cái đồng tử màu vàng nhạt nổi bật của tộc người thú nổi tiếng bạo lực máu me đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thèm khát lộ liễu. Hắn ta cao gần ba mét, từng múi cơ bắp lộ thô kệch lộ rõ, cuồn cuộn như bắp chân của con bò thịt, hắn ta để trần, bóng đèn hắt lên cơ thể đô con ánh lên màu da nâu bóng lộn. Người hắn nồng nặc mùi đặc trưng của bia rượu, tay bên kia cũng đang cầm một ly cối đang sủi bọt đầy bia.
Hứa Thuần dường như bị cái mùi cồn ấy làm cho chuếch choáng cả đầu óc, nhưng lúc này là lúc nào, cô bắt buộc phải tỉnh, thần kinh căng như dây đàn. Khó khăn lắm cô mới nhìn được cái gương mặt khủng bố của hắn, một cái mặt râu ria xồm xoàm, một bên mắt bị chột vẫn hằn rõ vết dao chém sâu hoắm.
Tụi nó nuốt nước bọt một lần nữa. Xung quanh bắt đầu rì rào..
- Tên Jozep kia bắt đầu lên cơn rồi, mỗi lần hắn say xỉn lại đi bắt đàn bà con gái về nhà.
- Tội nghiệp, bị hắn nhắm trúng có thoát đằng trời. Nghe nói tay chân của hắn nhiều lắm.
- Sao chính quyền không bắt nhỉ?
- Ai mà biết, hắn bị bắt rồi lại được thả ra nhanh lắm, chắc có người chống lưng.
Những lời xôn xao ấy lọt hết cả vào tai tụi nó, có trời mới biết tụi nó ân hận như thế nào khi bước chân vào đây. Xung quanh tụi nó bắt đầu xuất hiện thêm vài tên nữa, tuy không cao lớn bằng hắn nhưng cũng đủ che khuất cái bóng đèn treo trên trần, cái mùi bia rượu càng nồng nặc khiến tụi nó thật muốn buồn nôn.
- Ông muốn gì?- Hứa Thuần cố gắng giữ giọng thật bình tĩnh hỏi.
- Muốn chơi!- Hắn nhếch môi nói, hơi bia phả ra hôi nồng, tụi nó cắn răng ép xuống sự chất chua chua ở dạ dày trào lên.
- Vậy thì tìm người khác đi, qua đây làm gì.- Vu Cơ lạnh lùng chống đối làm lũ người phá lên cười sặc sụa.
Jozep cười ha hả như khoái chí lắm. Rồi hắn im bặt, mặt trừng trừng dữ tợn, tụi nó thấy được cả những tơ máu trong mắt hắn. Bọn đàn em nghe thế cũng nín thin.
- Tao đây chưa bao giờ bị đàn bà cãi lại. Mẹ kiếp, con đàn bà này chán sống rồi.
Hắn như bị lên cơn điên, hắn vung cái ly cối trong tay lên đập vào quầy bar đánh choang một tiếng , mảnh thủy tinh văng tung toé, một miếng bắn vào mặt Hứa Thuần làm xước một đường, máu đã ứa ra một ít. Tụi nó hít thở không thông. Sợ hãi bao trùm khiến chân tụi nó có chút tê dại. Mọi người im re, xui xẻo cho tụi nó hôm nay không có nhân vật tai to mặt lớn nào ở đây để cứu giúp. Lúc này tụi nó chỉ nghĩ đến chữ cứu! Cứu! Ai cứu bây giờ? Bọn hắn, bọn hắn đâu?
Trong đầu tụi nó ngập tràn hình ảnh của bọn hắn, tiếng rống giận của Jozep làm tụi nó tỉnh lại với thực tế.
- Lôi bốn con này đi, đêm nay tao dùng xong rồi thưởng cho tụi bay.- Hắn cười hố hố, bọn đàn em thấy thế cũng cười theo.
Bọn đàn em chực xông lên, tụi nó nép vào nhau lùi lại, khuôn mặt đã tái mét.
- Vui thế, cho ta tham gia với nào.- Một giọng nói quen thuộc vang lên, sặc mùi uy hiếp. Khải Uy ngồi chổm hổm trên vai Jozep từ lúc nào, anh vẫn mặc quân phục nhưng tác phong không hề giống một quân nhân mà là một yêu nghiệt đến từ địa ngục , tay túm lấy tóc hắn siết chặt khiến Jozep tưởng chừng như da đầu muốn tróc cả ra, Khải Uy khiến hắn phải quay đầu lại nhìn anh.
Đôi mắt màu lục sáng quắc như mắt hổ báo săn mồi vào ban đêm,phả ra mùi nguy hiểm. Khoé môi nở một nụ cười thâm độc. Một Khải Uy hoàn toàn khác với hình tượng hoạt bát dễ thương mà tụi nó gặp thường ngày, bây giờ là một con người đẹp mị hoặc và có lẽ nếu anh không cười có khi đỡ đáng sợ hơn thế này.
Thấy có người đến cứu nhưng tụi nó nhìn Khải Uy đáng sợ như vậy cũng chẳng nói được lời nào nữa. Xung quanh cũng im bặt những tiếng rì rào.
Jozep trưng đôi mắt kinh hãi nhìn Khải Uy, mắt hắn trợn trừng như ngạc nhiên lắm, đứng gần liền thấy mồ hôi hắn túa ra, gân xanh trên trán hằn lên rõ rệt. Mùi sát khí nặng quá khiến hắn đột nhiên muốn mềm nhũn người mà ngã xuống đất. Jozep không biết mặt bọn hắn, bọn đàn em cũng vậy, nếu không bọn chúng sẽ quỳ xuống van xin rối rít có khi.
Bị một tên nhỏ con hơn mình, mặt non hơn mình túm đầu, không thể mất mặt như vậy được. Tên Jozep há to miệng rồi gầm lên như con thú điên loạn. Hắn thuộc tộc người thú hung tợn, tiếng rống của hắn làm rung lắc cả sàn nhà, đứng gần chắc chắn điếc tai là ít.
Tụi nó bịt tai thật chặt cũng cảm thấy choáng váng, có vài người bị ngất.
Khải Uy nhảy vọt sang chỗ khác, thuận tay cầm chiếc ghế bên cạnh, phang thẳng vào mặt Jozep nhanh đến nỗi hắn chưa kịp ngậm miệng lại đã ăn trọng chiếc ghế vào mồm, bật ngửa ra đằng sau. Chiếc ghế làm bằng sắt đập vào mặt hắn , dúm dó biến dạng rớt bịch xuống đất.
Máu mũi lẫn máu miệng hắn chảy ra ồ ạt, Jozep ôm mặt cố gắng đứng vững lại, mắt hắn nhòe đi, lần đầu tiên hắn thấy có người đánh tay không mà lại mạnh đến thế. Hắn chạy lại phía Khải Uy đang đứng, tiếng dậm chân rầm rập, chiếc đèn chùm rung lắc phát ra tiếng leng keng.
Tụi nó kinh hãi đứng nép vào một góc, da gà nổi lên đầy mình. Mọi người cũng đứng tản ra một cách nhanh chóng, có người thì sợ quá bỏ chạy.
Khải Uy cười toe, tay đút túi quần, ung dung đi lại chỗ tên Jozep , nhanh chóng tung ra một cú đá ngay ống khuyển. Tiếng xương giòn giã vang lên răng rắc, tụi nó nhìn thấy chân hắn méo sang một bên, có lẽ đã nát vụn thành mảnh rồi. Jozep ngã vật ra sàn rống lên vật vã ôm chân, hắn thở phì phò như con trâu gần chết, mồ hôi túa ra đầy mặt. Bọn đàn em thấy thế cũng không dám làm gì, có ngu ngốc mới xông lên, chúng bất giác nuốt nước bọt, lau mồ hôi.
- Cậu vô trước dọn đường à? Hèn gì đi nhanh thế.- Gia Vũ từ ngoài cửa bước vào, bên cạnh không ai khác là Lâm Tề và Hy Thần.
- Hi!- Khải Uy giơ tay chào, miệng cười tươi để lộ hàm răng trắng bóng.
Bọn hắn cũng giống Khải Uy, mặc quân phục chỉnh tề, bộ quần áo thật không thích hợp với hoàn cảnh khiến không biết bao nhiêu kẻ ngồi trong này lo sợ.
Viên quản lý cùng với chủ của Romance hộc tốc chạy tới, qùy xuống hành lễ, vẻ mặt không che giấu nổi sự lo lắng sợ hãi:
- Cơn gió nào đưa vương quân đến đây vậy ạ, xin lỗi vì kẻ này không nghênh đón kịp thời.
Nghe đến chữ vương quân vừa thốt ra, đồng lọat của từng nấy người qùy rạp xuống, thái độ kính cẩn hết xuống, chỉ có tụi nó vẫn chưa hoàn hồn, đứng ngây ra đó.
Bọn Jozep run cầm cập, mặt cúi gằm xuống như thành tâm nhận lỗi lắm. Tên Jozep kia cố nén đau đớn, mắt đã đỏ ngầu cả lên, hắn không dám ngước nhìn bọn hắn, chỉ cố nuốt hận trong lòng, quá mức nhục nhã nhưng cũng quá mức kinh sợ. Căn bản hắn không kịp làm gì đã bị ăn đập cho hai phát không đứng dậy nổi, hắn không dám tưởng tượng nếu như bị Khải Uy dùng năng lực đặc biệt thì sẽ ra hình dáng gì nữa.
Bọn hắn khinh thường lướt qua Jozep, bảo mọi người đứng cả dậy rồi đi tới chỗ tụi nó. Biểu hiện đầu tiên là cau mày, cau chặt, mặt lộ rõ vẻ khó chịu. Tụi nó cúi gằm mặt xuống như một đứa trẻ bị phạt, môi dẩu ra thực làm cho bọn hắn muốn giận cũng không thể giận nổi.
Hy Thần ôm Tô Nhã vào lòng dịu dàng hỏi:
- Có sao không?
Tô Nhã không nói, cô vẫn chưa hoàn hồn, khẽ lắc đầu, bất giác nép vào lồng ngực rộng lớn của anh như tìm một nơi an toàn định thần lại. Hy Thần lấy áo khoác choàng lên người Tô Nhã, vỗ về, vuốt vuốt tóc cô, sự dịu dàng, sủng nịnh của Hy Thần đối với Tô Nhã khiến không ít cô gái ngồi đây phải đỏ mắt đố kị. Ánh mắt nhìn Tô Nhã dịu dàng là thế, nhưng bắn sang tên Jozep nằm kia thì lạnh thấu xương, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn cả lật giấy. May cho hắn không là cho Tô Nhã bị thương, nếu không anh sẽ lóc thịt hắn ra.
- Lần sau đối diện với những kẻ như thế không được cứng đầu mà cãi với chúng rõ chưa!- Khải Uy lớn giọng mắng Vu Cơ, mặt mũi nghiêm túc và lộ vẻ khó chịu thấy rõ, quả thật tác phong quân đội quen thuộc.
Khải Uy đã từng nghe phong phanh qua về tên Jozep này, hắn khá nguy hiểm, tung hoành một thời ở trên núi phía Bắc. Mới bước vào anh đã nhìn thấy hình dáng cao lớn nổi bật của giống người dân tộc miền núi ấy. Tim anh giật thót, lại cộng thêm giọng nói có phần run rẩy của Vu Cơ khiến chân tay anh rụng rời, thầm mắng cái cô ngốc này đã gặp nguy hiểm rồi mà còn bướng vậy nên để xả giận anh mới ra tay nặng như thế.
Bạn Vu Cơ thường ngày rất nhanh mồm nhanh miệng, đặc biệt hay kình nhau với Khải Uy nhưng hôm nay bị uy thế trước mặt là cho kinh hồn bạt vía, liếc mắt sang tên Jozep đang nằm bẹp một bên qua hai phát đạp của Khải Uy mà chảy mồ hôi hột, trở nên ngoan ngoãn nghe lời.
Khải Uy xoa tóc cô, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt, hà hơi vào rồi xoa nhẹ. Vu Cơ ngượng ngùng nhưng không rút tay lại, khuôn mặt trắng nõn chợt phủ một tầng màu hồng.
Gia Vũ cởi áo choàng của mình, ném lên người Hạ Ân rồi xoay người ngồi trên chiếc ghế gần đó, im lặng không nói lời nào. Đôi mắt tim không thèm liếc nhìn cô lấy một cái, im lặng…im lặng…khí chất đào hoa bây giờ lặn đâu mất tăm mà thay vào đó là hơi thở giận giữ ngấm ngầm đe dọa khiến Hạ Ân đột nhiên thấy căng thẳng.
- Nè!- Hạ Ân chọt chọt vào tay của Gia Vũ, vẻ mặt rất rất ngây thơ…vô số tội.
Gia Vũ trừng mắt nhìn Hạ Ân, đôi môi đỏ, mắt to tròn nay được kẻ thêm là lộ sự sắc sảo và thu hút đến kì lạ. Hạ Ân chưa khoác áo choàng của anh vào, chiếc áo quây ngực khiến vòng một của cô nửa kín nửa hợ cộng thêm đôi chân dài trắng nõn. Gia Vũ không thể không chửi thề.
Mẹ kiếp! Không biết những cái này bao nhiêu thằng đã nhìn rồi.
Gia Vũ hằn học trừng mắt nhìn Hạ Ân, nói xiết qua kẽ răng:
- Lần sau ăn mặc như thế này thì đừng bước ra khỏi nhà nghe không!
Bọn hắn đúng là bạn bè như nhau, sao lại có kiểu bá đạo ra lệnh cho người khác không được như thế này không được như thế nọ chứ. Thế nhưng câu này phát ra từ người đào hoa như Gia Vũ thì hơi bị lạ, cần phải xem lại. Anh gặp nhiều người có thân hình đẹp hơn Hạ Ân nhiều, múa lượn uốn éo trước mặt cũng cảm thấy bình thường. Còn Hạ Ân mặc như thế này khiến cả người anh nóng ran, vừa mê lại vừa bực. Nghĩ đến việc mất thằng đàn ông giống đực khác thèm thuồng nhỏ dãi nhìn Hạ Ân anh lại muồn móc mắt chúng ra.
Hạ Ân cũng là người ngang bướng, đối với Gia Vũ lại càng không mặn không nhạt, ấy thế mà lại ngoan ngoãn mặc áo vào, ngoan ngoãn gật đầu vâng lời. Gia Vũ mặt bỗng dưng đỏ như gấc khi nhìn thấy điệu bộ đó của Hạ Ân.
Lâm Tề đứng trước mặt Hứa Thuần, uy lực không thể xem nhẹ khiến cô khó thở
Lâm Tề nâng mặt cô lên đối diện với đôi mắt màu lục phảng phất bóng tối, sâu hun hút và lạnh lẽo vô chừng. Hứa Thuần hơi cụp mắt xuống. Lâm Tề quẹt nhẹ lên vết thương trên má của cô. Đau. Hứa Thuần nhíu mày. Tay Lâm Tề hơi khựng lại rồi vuốt má cô, Hứa Thuần đờ ra, tim lại lần nữa chết đứng. Tay Lâm Tề ấm ấm, khác hẳn với bộ mặt luôn lạnh nhạt của anh.
- Ai làm?- Lâm Tề mở miệng hỏi, Hứa Thuần cảm thấy dường như sắp có án mạng đổ ra, sống lưng tê buốt.
Cô bất giác liếc mắt rất nhanh về phía tên Jozep đang được bọn đàn em xúm xít lại chăm nom kia rồi lắc đầu:
- Không sao đâu.
Lâm Tề lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra, lấy áo choàng bọc kín người Hứa Thuần, trong giọng nói hàm chứa biết bao dịu dàng bảo:
- Ngồi yên đó, tôi xong việc rồi quay lại.
Nói rồi anh đi về phía Jozep, cái bóng cao lớn của anh đổ xuống chỗ đám người khiến chúng giật mình tản ra. Chúng hoàn toàn cao lớn hơn anh rất nhiều nhưng lại khúm núm sợ sệt trông rất buồn cười.
Lâm Tề hướng ánh mắt có thể giết người về phía Jozep, Jozep giật nảy mình, hắn lại có cái cảm giác kinh sợ như lúc gặp Khải Uy, mắt hắn giật giật. Vừa rồi hắn có nghe nói đây là vương quân, xem ra đây là ngày tàn của hắn mất rồi.
- Trên bộ phận con người, thứ gì là quan trọng nhất?- Lâm Tề lạnh lùng hỏi, đôi mắt màu lục đã sẫm đen, Jozep cảm thấy lưỡi líu lại, nhất thời không nói được gì.
- Không biết? – Lâm Tề nhướn mày.
- Đầu, tim….còn có…xương sống…- Jozep lắp bắp, máu từ miệng hắn phun ra.
- Vậy nếu mất đi thì như thế nào?- Lâm Tề nhếch môi cười, nụ cười quá đỗi đáng sợ khiến Jozep như bị co giật, hắn lùi lùi về sau, trông hắn bây giờ giống một con vật bị rơi vào đường cùng. Hắn run rẩy van xin:
- Xin ngài…. xin ngài tha mạng, tôi không biết đã đụng vào người thân của ngài…
- Đầu tiên là xương sống…hay là tim nhỉ? Ta không biết lấy cái nào sẽ chết trước đây?- Lâm Tề bước chầm chậm lại gần hắn, giọng điệu ung dung có phần phân vân trước sự lựa chọn. Lâm Tề khẩy tay một cái, gió vút qua một con dao ở quầy bar lọt vào tay anh một cách trơn tru.
Tên Jozep hét lên một tiếng, dường như hắn như muốn khóc đến nơi rồi, mặt hắn méo xệch, mồ hôi lẫn máu hòa vào nhau trông không rõ hình dạng gì. Lâm Tề tiến tới, ngồi xổm trước mặt hắn, con dao sắc nhọn ánh lên tia sáng bạc lạnh lẽo như ánh mắt anh bây giờ. Anh lướt con dao chạy dọc từ trên cổ Jozep xuống, đến vị trí trái tim đang đập, anh nhướn mày.
- Thôi thì chỗ này trước vậy.- Nói rồi Lâm Tề vung dao lên, Jozep chỉ kịp hét lên một tiếng đừng rồi bât tỉnh nhân sự, sùi cả bọt mép.
Mọi người xung quanh có người còn không dám nhìn. Nhưng Lâm Tề lơ lửng tay trên không, anh chỉ dọa mà thôi, dọa đến nỗi sợ quá bất tỉnh nhân sự. Lâm Tề thu lại nụ cười nửa miệng, ném con dao xuống đất phập một phát khiến ai cũng giật mình.
Bọn đàn em vuốt vuốt lồng ngực, cố gắng hít thở cho sâu.
Lâm Tề xoay người đi về phía Hứa Thuần, khoác vai cô ôm cô đi ra ngoài trong sự sùng bái lẫn nể sợ của mọi người.
Vu Cơ, Hạ Ân, Tô Nhã cũng toát cả mồ hôi hột, quay sang ngại ngùng nhìn bọn hắn, bọn hắn nhún vai, bình thản kéo tụi nó ra ngoài. Ai nấy đều cúi đầu khép nép lễ phép chào hỏi riêng ông chủ quán thì xỉu ngay ra đấy.
Ngoài trời lạnh hẳn so với ở trong, tụi nó kéo kéo áo choàng của bọn hắn, có mùi hương đặc trưng của bọn hắn. Ưm…rất dễ chịu. Tụi nó thoáng nở nụ cười, trong lòng ấm áp hẳn. Thế nhưng sự cả kích đã bị dập tắt, thay vào đó là sự e sợ. Hình như bọn hắn có vẻ giận, rất giận là đằng khác.
/20
|