Mọi thứ rơi vào trầm mặc khi bọn hắn xuất hiện, mấy anh lính thật khóc không ra nước mắt khi gặp phải tình cảnh éo le như thế này. Miệng mồm lắp ba lắp bắp không biết phải nói như thế nào cho phải.
Bọn hắn hơi ngẩn ra khi nhìn thấy bộ dạng của tụi nó, mắt Hứa Thuần và Tô Nhã đã đỏ như mắt thỏ lại long lanh một tầng nước như sắp tràn ra chảy xuống, vẻ ấm ức hiện rõ ràng. Vu Cơ thì gườm gườm bặm môi còn Hạ Ân thì mặt lạnh tanh, không liếc lấy bọn hắn một cái.
Tất nhiên là phải đi tới mà dỗ rồi, ai biểu bọn hắn làm tụi nó tức giận làm gì.
Bọn hắn liếc mấy anh lính đứng đó, ý bảo tránh chỗ khác một chút, rồi lại gần tụi nó, nét mặt lộ rõ ý cười.
Lâm Tề lại gần, bản mặt lạnh lùng không đổi nhưng ít ra lông mày lại nhíu khi nhìn thấy Hứa Thuần đỏ mắt sắp khóc, anh rất bận tâm, Lâm Tề đưa tay gạt nhẹ lên khóe mắt Hứa Thuần, nhàn nhạt hỏi:
- Sao mà khóc?
Sụt sịt…có người hít mũi, mắt đỏ hơn….
- Ai bắt nạt em?
Sụt sịt….ấm ức chèn cổ họng, cái người này không bao giờ nhận ra lỗi lầm của bản thân, chỉ giỏi đổ tội người khác…mắt ai đó lóng lánh nước mắt…
- Mấy tên lính khi nãy phải không, đợi chút tôi sẽ cạo vảy chúng.
Lâm Tề mặt tỉnh queo quay đi càng làm Hứa Thuần bực bội thêm nữa, nghe bảo vương quân rất sáng suốt anh minh nhưng sao bây giờ lại ngốc nghếch thế chứ. Hứa Thuần nghèn nghẹn kêu lên:
- Vương Lâm Tề, mới hai tuần trôi qua thôi mà tại sao anh không thèm nhìn mặt tôi chứ? Anh chán tôi rồi sao?- Ôi…nước mắt chảy ra rồi. Hứa Thuần thừa nhận, cô thích Lâm Tề nhưng nhìn thấy sự lạnh nhạt của anh cô lại không dám tự tin rằng mình sẽ chinh phục được anh, gỡ bỏ đi tấm mặt nạ băng giá của anh.
Những ngày qua quả thực rất nhớ anh nhưng cô biết anh là người vô tình nếu cô nói cô nhớ anh, hay cô thích anh liệu anh có vứt bỏ tấm chân tình cô giành cho anh đến một cái liếc cũng không cho cô không. Xung quanh bọn hắn phụ nữ không thiếu, có rất nhiều rất nhiều người hơn tụi nó, cái này cũng là khúc mắc trong lòng tụi nó khi quen biết bọn hắn. Rất muốn tiến lên nhưng lại không dám vì sợ trèo cao té đau. Hứa Thuần cũng như vậy thôi, rất sợ, sợ mình không gánh nổi hết đau lòng khi quen anh, khi nãy anh nói anh không muốn gặp cô là đả kích rất lớn, cô tưởng cô chưa bắt đầu mà anh đã sớm kết thúc nên mới khóc như vậy.
Lâm Tề xoay nhanh người lại, môi mím thành một đường chỉ, con ngươi tối sầm. Hứa Thuần khóc, anh đau lòng. Cái cảm giác nhói trong tim thật là khó chịu cái cảm giác anh chưa từng gặp bao giờ, Lâm Tề kéo Hứa Thuần lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ửng lên của cô, nghiến răng nói từng chữ:
- Tôi rất ghét cảm giác đau lòng, vậy nên em đừng khóc nữa!
Đau lòng?! Anh nói anh đau lòng, Hứa Thuần ngốc nghếch tròn mắt nhìn anh, cảm động quá, cuối cùng anh cũng nói anh đau lòng khi thấy cô khóc, nước mắt lại càng ứa ra, lần này cô khóc to tiếng hơn, tiếng thút thít làm Lâm Tề…bối rối. Nhưng nét bối rối chỉ thoáng qua rồi biến mất, Lâm Tề vẫn là Lâm Tề, anh không giỏi biểu đạt cảm xúc nên chỉ cố gắng lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng dịu dàng hiếm thấy mà dỗ:
- Đừng khóc nữa, ngoan nín đi.
Thật ra lâu ngày không gặp, Hứa Thuần có vài phần mong nhớ, nhớ bàn tay thuôn dài trăng trắng có vài vết chai do cầm vũ khí lâu ngày, tuy anh lạnh lùng nhưng tay anh ấm áp. Thử nghĩ xem, một người khiến mình mong nhớ ngày đêm bây giờ đã xuất hiện trước mặt mình cảm giác rất muốn ôm họ vào lòng, hít cho đầy phổi hương thơm quen thuộc mãi không thể nào quên.
Nhưng Hứa Thuần không dám, cô hơi ngại bởi Lâm Tề tương đối phũ phàng và độc mồm độc miệng, lỡ như anh đẩy cô ra rồi bỏ đi thì sao, viễn cảnh đó quá ư không đẹp, lúc đó có khi chui xuống lỗ cũng không hết xấu hổ. Vậy nên cô phải chờ anh chủ động. Nhưng cô phải lấy lòng cái đã.
- Áo em mua tặng anh, anh thử xem có vừa không?
- Em mua áo cho tôi, có ý gì đây?- Lâm Tề nheo mắt, nhìn Hứa Thuần đầy mờ ám.
- Ý là Italia đó anh, trên bản đồ thế giới của dân thường có đó?- Hứa Thuần hơi chột dạ, mắt lúng liếng nhìn chỗ khác.
Lâm Tề nhướn mày, á à, cô dám đánh trống lảng, khá lắm, nhưng anh cũng không đáp trả, chỉ cười nhẹ rồi cầm lấy túi quà, nhẹ giọng nói:
- Vô đây!
Nói rồi không thèm đếm xỉa gì đến khuôn mặt đỏ ửng lên của Hứa Thuần, Lâm Tề kéo cô đi một mạch vào doanh trại. Ưm…không tệ xem ra cũng rất biết cách lấy lòng người khác, ai đó nhếch môi cười.
***
Hy Thần cười nhẹ tiến lại gần Tô Nhã, phong thái ung dung đĩnh đạc bất phàm của anh là cô ngộp thở. Nhưng bây giờ người ta vẫn đang còn giận nên phản ứng của Tô Nhã là ngây ra một lúc rồi dằn lòng lại và quay lưng đi.
Hy Thần nhanh tay chụp lấy cô, vòng tay rắn chắc quàng qua người Tô Nhã, ôm cô sát vào lòng mình. Cái ôm từ đằng sau thật ấm áp dễ chịu...Tô Nhã muỗn ẩn mình thật lâu trong cái ôm đó nhưng vẫn còn giận lắm.
Cô gỡ tay Hy Thần ra nhưng...gỡ không được, anh càng siết chặt vòng tay hơn. Anh thủ thỉ bên tai cô:
- Xin lỗi, là anh không tốt, anh cứ tưởng là ai hóa ra là em.
Tô Nhã hít hít cái mũi đỏ lựng, mỉm cười dịu dàng, phải thừa nhận rằng cô điêu đứng vì vẻ ôn nhu dịu dàng của anh, có cô gái nào không thích được người yêu thủ thỉ thù thỉ bên tai chứ. Bản tính của phụ nữ chính là thích được chiều chuộng và quan tâm, Tô Nhã lại là người có bản tính dịu dàng nên chỉ cần Hy Thần nỉ non vài câu tất nhiên sẽ tự động bỏ giáp đầu hàng. Nhưng cô vẫn cứ muốn chọc anh một chút:
- Nghe nói anh có rất nhiều phụ nữ đến tìm nên thôi em về đây!
- Cái gì?- Anh sửng sốt- Ai nói em như vậy?- Hy Thần trầm giọng, chết rồi cô không nghĩ anh sẽ giận, Hy Thần vốn nhỏ nhẹ nhưng khi anh thấp giọng xuống là lúc anh đang bực mình.
- Em nói sai sao?- Đã đâm lao phải theo lao thôi, cô thử dò la anh xem, lại càng muốn xem xem khi anh tức giận sẽ có vẻ mặt như thế nào, tuy không phải chưa nhìn thấy nhưng anh lúc nào cũng điềm đạm bình tĩnh, vẻ mặt đó cô quá quên thuộc rồi.
- Tất nhiên là sai, phải là có rất rất nhiều phụ nữ đến tìm anh.- Hy Thần nhếch môi cười yêu mị.
Tô Nhã nghe xong quay lại trừng mắt nhìn Hy Thần mà không hề nhận ra, chính cô mới là người đang hừng hực ghen tuông chứ không phải anh. Hy Thần nhìn vẻ mặt của cô, tủm tỉm cười:
- Nhưng em nghĩ xem, nhiều người đến tìm anh như vậy nhưng anh chỉ gặp mỗi mình em. Em thử nghĩ xem có ý gì đây?
Tô Nhã phì cười, ấm áp lan đầy tim, anh cũng thật biết đùa quá.
- Quà cho anh!- Cô đưa chiếc hộp đựng áo cho Hy Thần, mắt háo hức nhìn anh.
Hy Thần hơi bất ngờ nhướn mày, môi vẽ lên một đường cong hài lòng, anh nhận lấy hộp quà, mở ra. Một chiếc áo màu trắng phong cách cổ điển nhưng lại toát lên vẻ sang trọng phong nhã như con người anh vậy. Tô Nhã từ khi nhìn thấy đã tưởng tượng ra trong đầu hình dáng của anh lúc mặc nó lên. Chắc chắn sẽ rất mê người.
Hy Thần hôn chụt lên trán cô một cái rõ kêu làm mặt cô đỏ lựng rồi anh kéo cô đi vào doanh trại, bàn tay anh siết chặt lấy tay cô, năm ngón tay lồng vào nhau chặt chẽ.
***
- Bây giờ tôi mới biết tiếng thét của em rất có sức công phá!- Khải Uy nhếch môi cười trêu chọc Vu Cơ.
Không hiểu sao anh rất thích chọc tức cô, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên vì tức quả thật trông rất thích mắt, rất thú vị. Vu Cơ gườm gườm trừng mắt nhìn tên đàn ông trước mặt. Hừm vẫn ăn no béo tốt không sút mất cân thịt nào. Xem ra khoảng thời gian sống ở đây không tồi, còn có cả phụ nữ phục vụ nữa. Vu Cơ thoáng tưởng tượng ra cảnh Khải Uy tay ôm tay ấp mấy cô nàng õng ẹo lại cảm thấy thật bực bội, tức lại càng tức hơn.
Cô chẳng thèm nói tiếng nào quay lưng bỏ đi.
Ê..lạ nha, tính khí của Vu Cơ bị người khác chọc tức mà lại không quát lại một hai câu thì thật quá lạ lùng rồi. Khải Uy hơn nhướn mày, môi nhếch lên..xem ra lần này giận lắm đây. Anh sải bước đuổi theo, níu lấy tay Vu Cơ.
- Đã đến rồi chẳng lẽ lại bỏ đi như vậy sao?- Khải Uy siết chặt vòng tay là Vu Cơ muốn cựa quậy cũng không tài nào cựa nổi. Bây giờ cô nhận ra, có luyện tập bao nhiêu sức lực vẫn không tài nào địch nổi anh, có khi một cái búng cũng khiến cô bay thật xa rồi.
- Anh ở đây sung sướng với bầy gà của anh đi, tôi không muốn gặp anh nữa.- Vu Cơ cáu gắt rõ ràng.
- Gà( là gái đó mấy nàng)? Gà nào? Em lại nghĩ lung tung gì nữa vậy?- Khải Uy ngạc nhiên.
- Thôi đi, không phải có rất nhiều cô gái muốn dâng hiến cho anh sao? Mắc mớ gì tôi phải ở đây cho anh vướng chân nữa.- Vu Cơ châm biếm, điệu bộ chanh chua của cô khiến Khải Uy phì cười.
- Em nghĩ phụ nữ đến tìm tôi là tôi gặp liền chắc, khi nãy nhờ tiếng nói cao độ của em nên tôi mới đích thân ra nghênh giá em vào đấy.- Khải Uy thực hiện chiến lược mềm mỏng, sự dỗ dành khéo léo của anh là Vu Cơ nguôi nguôi ( dễ lừa vậy :p).
Khải Uy liếc xuống chiếc túi Vu Cơ đang cầm trên tay, miệng cười toe toét:
- Có quà cho tôi nữa sao?
- Ai mua cho anh, là của tôi.- Vu Cơ trừng mắt, ôm túi quà khư khư vào người.
- Cái này của tôi, cả người em đều là của tôi hết.
- Ơ hay cái anh này, ai là của anh cơ chứ, cái này tôi mua cho bạn trai tôi.- Ê..hình như hớ rồi, Vu Cơ đảo mắt thấy mặt Khải Uy đã sa sầm xuống. Hình như cô nói nhầm cái gì rồi thì phải, cô mím môi, ánh mắt có phần chùng xuống, anh ta sẽ không làm gì cô chứ?
- Vậy thì món quà này coi như bạc mệnh rồi.- Nói xong Khải Uy nhanh tay giật lấy nhanh đến nỗi Vu Cơ chưa kịp trở tay thì nó đã nằm gọn trong tay Khải Uy rồi.
- Anh trả đây cho tôi, bỉ ổi…anh dám giật đồ của tôi cơ à.-Vu Cơ hét toáng lên vồ đến chỗ Khải Uy ai ngờ anh lại nhún chân một cái, người đã lơ lửng trên không. Cô tức nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm gì được.
Khải Uy nhìn vẻ mặt bực bội của cô càng cảm thấy tức, cái quà này quan trọng thế sao, Khải Uy anh xưa giờ không chịu nhún nhường ai, bây giờ lại tranh giành gói quà của một cô gái muốn tặng bạn trai mình. Bạn trai? Cái từ khó nghe chết giẫm. Anh xì qua kẽ răng, ương bướng hất cằm về phía cô:
- Phiền cô phải mua lại cái khác thôi.
Nói rồi một ngọn lửa xanh từ ngón tay anh bùng lên thiêu cháy nhanh chóng một góc của túi quà.
Vu Cơ há hốc nhìn món quà cô mua tặng anh đang chuẩn bị bị thiêu rụi liền hét lên:
- Đồ ngốc, đó là tôi mua cho anh mà, nếu anh đốt thì không có lần sau đâu.
Khải Uy tròn mắt rồi nhanh tay tắt lửa, lật đật mở hộp quà ra, rồi thở phào một hơi, may quá cái áo vẫn còn nguyên nhưng ….Cái áo hoa văn lòe loẹt bảy sắc cầu vồng như thế này quả thật khiến anh cười không nổi. Nhưng nhìn vẻ mặt phừng phừng lửa giận của Vu Cơ, anh phải nín nhịn.
Khải Uy nhảy xuống đất, tay cầm chiếc áo, gượng gạo lắm mới nói một câu:
- Áo đẹp lắm, cảm ơn em.- Nếu không phải do cô mua thì chắc chắn cái áo này sẽ không còn một mẩu ngay khi anh nhìn thấy lần đầu tiên.
- Anh đốt đi, anh giỏi thì anh đốt đi, đừng hòng tôi quan tâm đến anh nữa.- Vu Cơ nổi xung lên nhưng chữ quan tâm cô thốt ra thật sự làm cô hối hận. Cô vừa thừa nhận cô quan tâm đến anh còn Khải Uy nghe xong liền cười toe toét.
Anh sẽ cố gắng thích cái áo này, mặc dù trong tủ quần áo của anh chỉ đơn giản ba màu đen xám trắng, nhưng cái áo cô mua là độc nhất vô nhị, anh thử tưởng tượng ra hình ảnh bản thân như con tắc kè hoa….tầng tầng da gà nổi lên…không sao, chỉ cần cô quan tâm xấu cỡ nào anh cũng có thể chấp nhận.
Khải Uy tỏ ra thật biết lỗi, đôi mắt màu xanh lơ trong suốt chớp chớp, môi mỏng hơi dẩu ra. Sự trẻ con của anh là Vu Cơ gắng gượng ráng nhịn cơn buồn cười đang trào trong bụng nhưng nhịn bất thành, cô phì cười rồi đánh nhẹ lên ngực anh một cái. Khải Uy bắt lấy tay cô, nắm chặt:
- Đừng giận nữa nhé!
Tất nhiên là cơn giận đã bị đá văng mặc dù Vu Cơ không hề biết tay cầm chiếc áo sặc sỡ của Khải Uy đang run rẩy. ( Cho đáng đời nhé
***
Nhìn qua trong đám tụi nó chỉ có Hạ Ân là người có tính khí sắt thép nhất, đối với cô khi cô đã có hứng thì cô sẽ làm hết mình, nếu ai làm cô mất hứng, có tốn cả tấn nước bọt van nài cô làm lại cũng đừng có mơ. Có thể nói, cô lạnh lùng, lạnh nhạt vân vân kính thưa các loại lạnh. Đơn cử là sự việc đang diễn ra.
Một người đàn ông đẹp trai , ngạo mạn chống hai tay lên cửa chiếc xe, ngăn cản không cho cô gái mặt mày trừng trộ nhìn anh.
- Tôi muốn về, anh có thả ra không thì bảo?- Hạ Ân gằn lên từng chữ, tay cố gắng gỡ lấy bàn tay sắt thép đang bấu vào cánh cửa.
Rốp….hai bên cánh cửa bị béo méo một cách thảm thương. Hạ Ân trợn mắt nhìn cánh cửa thảm thương, nếu cô không nhầm thì cái xe này toàn bộ đều làm bằng thép, mà Gia Vũ lại một tay bóp nát tưởng chừng như bóp đậu phụ, anh ta không phải người, cái sức lực thú vật gì vậy, Hạ Ân thét lên:
- Anh điên hả, đây là đồ của công đó, anh muốn tôi đền tiền phải không.
Gia Vũ cười yêu mị, giọng dịu dàng thảnh nhiên nói:
- Em nghĩ có kẻ nào có khả năng bắt đền tôi à?
Hạ Ân nhếch môi, cô suýt quên mất thân phận của anh nhưng cô vẫn ngang bướng mà ngẩng cao đầu:
- Anh tưởng tôi sợ chắc, không có cửa cũng chẳng sao, dù gì xe vẫn chạy được.
Nói dứt lời…Rầm một tiếng, Hạ Ân ngã nhào ra ngoài, Gia Vũ thuận tay ôm chầm lấy cô rồi mặt dày chỉ vào một cái bánh xe đã bay ra khỏi trục, lăn vài vòng rồi ngã phịch xuống đất, méo đến thảm thương:
- Ơ kìa, xe hư rồi làm sao chạy được. – Giọng điệu rất ngạc nhiên, rất nuối tiếc, rất thương cảm của Gia Vũ khiến Hạ Ân bốc hỏa, cô xô anh ra, chỉ thẳng mặt anh mà đay nghiến:
- Anh….anh vô sỉ vừa thôi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.- Nói rồi quay ngoắt bỏ đi.
Gia Vũ nheo nheo mắt phượng, môi vẽ thành một đường, anh đã thành công chọc tức cô, không ngờ khi cô tức giận sẽ có trạng thái biểu hiện như thế này. Tay đút vào túi quần, ung dung nhìn theo bóng dáng đang dậm chân bình bịch của cô làm anh phì cười, anh không đuổi theo bởi biết chắc chắn cô sẽ quay lại, anh chỉ việc ung dung đứng chờ ở đây mà thôi.
Hạ Ân vì bực dọc nên quên béng mất xung quanh chỉ toàn rừng rú cô lại không biết đường nên không biết đi đường nào. Cô ngoái đầu lại nhìn cái gã có khuôn mặt đẹp đến đáng ghét đằng sau lưng, gã ta còn vẫy tay chào nữa kìa, trời ơi tức chết cô mất. Nhưng còn nước còn tát nếu cô đi không được thì phải chọc tức cho bằng được cái người đáng ghét kia.
Cô quay lại lấy túi quà mà đáng lẽ ra cô sẽ tặng cho anh, chạy thẳng vào doanh trại. Gia Vũ nheo mày rồi sải bước đi theo cô, vừa bước vào, đập vô mắt anh là màn rất rất khó coi. Hạ Ân đang cười cười nói nói với một anh lính trông rất đẹp trai, mặt anh lính đỏ ửng ngại ngùng, cô đang đưa một túi quà rất đẹp cho anh ta. Xung quanh là ánh mắt to nhỏ khác nhau của lính tráng.
Gia Vũ nhướn mày, cô được lắm, rất biết cách thách thức khả năng kiềm chế của anh, anh ung dung chậm rãi tiến đến chỗ hai người, sát khí tỏa ra nồng đậm, mấy người biết điều đã thu tầm mắt, lủi đi chỗ khác.
Anh lính kia cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn liền hoảng hốt nói:
- Xin lỗi..tôi..tôi không thể nhận, tôi phải đi tập đây.- Nói rồi một hơi biến mất dạng để lại Hạ Ân trơ khấc một nơi bây giờ đã không còn một bóng người.
- Xem ra có người từ chối món quà của em rồi.- Gia Vũ tặc lưỡi khiêu khích.
Hạ Ân cắn răng hừ một tiếng không thèm nhìn mặt Gia Vũ mà đi ra chỗ khác, nhưng chưa bước thì đã bị anh kéo lại:
- Nếu tôi đoán không nhầm, quà đó là em mua cho tôi.
- Anh đừng có nằm mơ ăn dưa bở, cái này tôi mua cho người khác.- Hạ Ân cố sống cố chết phản kháng, cô đang cảm nhận mình đã bị dồn vào đường cùng mất rồi.
- Cái người vừa nãy đó sao, kì cục ghê, anh ta không nhận mà lại chạy biến. Em thấy có lạ không?- Gia Vũ nhếch môi cười.
- Tôi….phải cái này tôi mua cho anh nhưng bây giờ tôi không muốn tặng nữa.- Hạ Ân hùng dũng khẳng định, cô dám làm dám chịu.
Cô còn chưa kịp có hành động gì tiếp theo đã bị cuốn vào vòng tay chắc nịch của anh, anh ôm chầm lấy eo cô rồi phủ môi lên. Hạ Ân như bị sét đánh, đứng như trời trồng mặc kệ anh đang rất tận hưởng môi cô, ý thức phản kháng đã biến mất, tay chân cũng nhão đi mấy phần mà cô không biết anh đã cướp lấy gói quà từ khi nào.
Gia Vũ mút nhẹ môi côi, ưm…rất thơm…rất dễ chịu. Kĩ thuật hôn quả là rất tốt, anh hoàn toàn làm cô quên mất phản kháng, một lòng cuốn theo anh. Hạ Ân chưa hôn ai lần nào, nụ hôn này làm mê hoặc cô, cho cô biết thế nào là hôn, nụ hôn của một vị công tử đào hoa. Cô vốn không thích Gia Vũ vì anh quá trăng hoa, anh không từ chối bất cứ một cô gái đẹp nào, cử chỉ của anh làm nhiều người hiểu lầm, trong đó có cả cô, có lần cô thầm khinh bỉ anh, tại sao lại có thể dễ dãi như vậy. Nhưng chính cô bây giờ không muốn cũng phải công nhận, anh rất có sức hút, rất mê hoặc dụ dỗi người khác. Hạ Ân là cô gái kiêu ngạo, chính cô thừa nhận cô cũng có phần kênh kiệu, không chịu nhún nhường người khác, nhưng gặp phải người có bộ mặt dày đến nỗi đao kiếm đâm không lủng như Gia Vũ thì cái kiêu ngạo của cô hoàn toàn bị dẹp sang một bên.
Người con gái chỉ thích những chàng trai khiến mình khâm phục vì trí thông minh của anh ta, khiến mình điêu đứng vì sự cách nói chuyện của anh ta. Gia Vũ có cả hai có điều cái gì quá cũng không tốt…
Anh dứt khỏi môi cô trong lưu luyến, Hạ Ân chưa kịp định thần, vẫn còn đang lâng lâng trong nụ hôn đó, Gia Vũ liền thừa cơ hôn chụt thêm phát nữa vào môi cô khiến Hạ Ân sực tỉnh. Mặt cô đỏ như trái gấc, tim đập đến nỗi cô tưởng chừng như Gia Vũ đứng ngoài vẫn có thể nghe được.
Cô mím môi, lấy hai tay ôm mặt…trời ơi xấu hổ, xấu hổ điên lên được…a~ nụ hôn đầu của cô bị cướp trắng trợn. Gia Vũ phì cười vì điệu bộ dễ thương của cô, anh kéo tay cô xuống, nắm lấy tay cô dịu dàng bảo:
- Đi vào trong này với tôi.
Quà bị cướp, nụ hôn đầu cũng bị cướp, cô thua thảm, thua trắng, điều này làm cô kích động đến tê liệt thần kinh, chẳng hiểu sao cô lại bước đi theo anh, để anh nắm tay, để mọi người nhìn cô với ánh mắt…kinh hãi.
***
Doanh trại rất lớn, rộng mênh mông bát ngát không thấy điểm dừng, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hô lớn của binh sĩ và tiếng binh khí chạm nhau nghe sắc lạnh. Tụi nó xa lạ nhìn xung quanh, bắt gặp những ánh nhìn tò mò và cung kính của lính nam, cũng có cái nhìn kinh ngạc ghen tị của lính nữ, tụi nó chỉ biết lủi thủi chạy theo bọn hắn.
Nơi bọn hắn ở là một khu riêng, phòng ốc cao ráo sạch sẽ nội thất đẹp và hiện đại. Bọn hắn cùng có chung một phong cách đó là thích đơn giản nhưng sạch sẽ, tiện lợi, màu chủ đạo là đen trắng xám, những hoa văn sặc sỡ lòe loẹt hầu như không hề xuất hiện ở nơi bọn hắn ở. Bọn hắn ở mỗi người một phòng, căn phòng rộng rãi như vậy khi bước vào có cảm giác hơi lạnh lẽo cô đơn. Tụi nó bỗng chốc thấy lòng nao nao thương cảm.
Bọn hắn thử áo tụi nó mua cho, rất đẹp, rất tôn dáng, tụi nó cười híp mắt lại khi nhìn thấy bọn hắn mặc áo do chính mình mua.
Tuy không dám nói gì nhưng thật ra Khải Uy mặc cái áo sặc sỡ đó trông giống một chàng thanh niên chơi bời lêu lổng. Tuy thế Khải Uy vẫn tỏ vẻ ra rất thích nó còn Vu Cơ thì cứ tấm tắc khen đẹp, cười đến độ không thấy giang sơn tổ quốc. Khi mua đồ, tụi nó đã thầm đoán trước được tình huống này, khiếu thẩm mĩ của Vu Cơ đối với đồ nữ thì còn được nhưng đồ nam thì thật thảm họa, vậy nên chỉ tội cho Khải Uy mà thôi.
Tụi nó vốn không biết Khải Uy chỉ nói thích vì muốn là Vu Cơ vui nhưng thực ra anh đang rất cố gắng chịu đựng…
Bọn hắn đưa tụi nó đi thăm thú một chút xung quanh doanh trại, ở đây lính nữ và lính nam chỉ phân biệt nơi ở còn luyện tập thì đều nặng ngang nhau. Tụi nó tròn mắt nhìn những cô gái có thân hình chuẩn như siêu mẫu, tràn đầy năng lượng khí thế mà cảm thấy hơi hổ thẹn. Tụi nó tập luyện như điên thế mà chắc cũng không thể nào đấu tay đôi với họ được.
Tụi nó ở lại một chút rồi từ biệt bọn hắn về nhà, bọn hắn tiễn tụi nó, đứng nhìn theo đến khi xe đã khuất, hơi thẫn thờ một chút rồi mới quay vào. Một lần nữa, binh lính đã chắc chắn bọn hắn đã thay đổi, thay đổi triệt để. Bọn hắn hình như đã để ý đến phụ nữ, đã có người làm bọn hắn xiêu lòng.
Bọn hắn hơi ngẩn ra khi nhìn thấy bộ dạng của tụi nó, mắt Hứa Thuần và Tô Nhã đã đỏ như mắt thỏ lại long lanh một tầng nước như sắp tràn ra chảy xuống, vẻ ấm ức hiện rõ ràng. Vu Cơ thì gườm gườm bặm môi còn Hạ Ân thì mặt lạnh tanh, không liếc lấy bọn hắn một cái.
Tất nhiên là phải đi tới mà dỗ rồi, ai biểu bọn hắn làm tụi nó tức giận làm gì.
Bọn hắn liếc mấy anh lính đứng đó, ý bảo tránh chỗ khác một chút, rồi lại gần tụi nó, nét mặt lộ rõ ý cười.
Lâm Tề lại gần, bản mặt lạnh lùng không đổi nhưng ít ra lông mày lại nhíu khi nhìn thấy Hứa Thuần đỏ mắt sắp khóc, anh rất bận tâm, Lâm Tề đưa tay gạt nhẹ lên khóe mắt Hứa Thuần, nhàn nhạt hỏi:
- Sao mà khóc?
Sụt sịt…có người hít mũi, mắt đỏ hơn….
- Ai bắt nạt em?
Sụt sịt….ấm ức chèn cổ họng, cái người này không bao giờ nhận ra lỗi lầm của bản thân, chỉ giỏi đổ tội người khác…mắt ai đó lóng lánh nước mắt…
- Mấy tên lính khi nãy phải không, đợi chút tôi sẽ cạo vảy chúng.
Lâm Tề mặt tỉnh queo quay đi càng làm Hứa Thuần bực bội thêm nữa, nghe bảo vương quân rất sáng suốt anh minh nhưng sao bây giờ lại ngốc nghếch thế chứ. Hứa Thuần nghèn nghẹn kêu lên:
- Vương Lâm Tề, mới hai tuần trôi qua thôi mà tại sao anh không thèm nhìn mặt tôi chứ? Anh chán tôi rồi sao?- Ôi…nước mắt chảy ra rồi. Hứa Thuần thừa nhận, cô thích Lâm Tề nhưng nhìn thấy sự lạnh nhạt của anh cô lại không dám tự tin rằng mình sẽ chinh phục được anh, gỡ bỏ đi tấm mặt nạ băng giá của anh.
Những ngày qua quả thực rất nhớ anh nhưng cô biết anh là người vô tình nếu cô nói cô nhớ anh, hay cô thích anh liệu anh có vứt bỏ tấm chân tình cô giành cho anh đến một cái liếc cũng không cho cô không. Xung quanh bọn hắn phụ nữ không thiếu, có rất nhiều rất nhiều người hơn tụi nó, cái này cũng là khúc mắc trong lòng tụi nó khi quen biết bọn hắn. Rất muốn tiến lên nhưng lại không dám vì sợ trèo cao té đau. Hứa Thuần cũng như vậy thôi, rất sợ, sợ mình không gánh nổi hết đau lòng khi quen anh, khi nãy anh nói anh không muốn gặp cô là đả kích rất lớn, cô tưởng cô chưa bắt đầu mà anh đã sớm kết thúc nên mới khóc như vậy.
Lâm Tề xoay nhanh người lại, môi mím thành một đường chỉ, con ngươi tối sầm. Hứa Thuần khóc, anh đau lòng. Cái cảm giác nhói trong tim thật là khó chịu cái cảm giác anh chưa từng gặp bao giờ, Lâm Tề kéo Hứa Thuần lại, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ửng lên của cô, nghiến răng nói từng chữ:
- Tôi rất ghét cảm giác đau lòng, vậy nên em đừng khóc nữa!
Đau lòng?! Anh nói anh đau lòng, Hứa Thuần ngốc nghếch tròn mắt nhìn anh, cảm động quá, cuối cùng anh cũng nói anh đau lòng khi thấy cô khóc, nước mắt lại càng ứa ra, lần này cô khóc to tiếng hơn, tiếng thút thít làm Lâm Tề…bối rối. Nhưng nét bối rối chỉ thoáng qua rồi biến mất, Lâm Tề vẫn là Lâm Tề, anh không giỏi biểu đạt cảm xúc nên chỉ cố gắng lau đi nước mắt trên mặt cô, giọng dịu dàng hiếm thấy mà dỗ:
- Đừng khóc nữa, ngoan nín đi.
Thật ra lâu ngày không gặp, Hứa Thuần có vài phần mong nhớ, nhớ bàn tay thuôn dài trăng trắng có vài vết chai do cầm vũ khí lâu ngày, tuy anh lạnh lùng nhưng tay anh ấm áp. Thử nghĩ xem, một người khiến mình mong nhớ ngày đêm bây giờ đã xuất hiện trước mặt mình cảm giác rất muốn ôm họ vào lòng, hít cho đầy phổi hương thơm quen thuộc mãi không thể nào quên.
Nhưng Hứa Thuần không dám, cô hơi ngại bởi Lâm Tề tương đối phũ phàng và độc mồm độc miệng, lỡ như anh đẩy cô ra rồi bỏ đi thì sao, viễn cảnh đó quá ư không đẹp, lúc đó có khi chui xuống lỗ cũng không hết xấu hổ. Vậy nên cô phải chờ anh chủ động. Nhưng cô phải lấy lòng cái đã.
- Áo em mua tặng anh, anh thử xem có vừa không?
- Em mua áo cho tôi, có ý gì đây?- Lâm Tề nheo mắt, nhìn Hứa Thuần đầy mờ ám.
- Ý là Italia đó anh, trên bản đồ thế giới của dân thường có đó?- Hứa Thuần hơi chột dạ, mắt lúng liếng nhìn chỗ khác.
Lâm Tề nhướn mày, á à, cô dám đánh trống lảng, khá lắm, nhưng anh cũng không đáp trả, chỉ cười nhẹ rồi cầm lấy túi quà, nhẹ giọng nói:
- Vô đây!
Nói rồi không thèm đếm xỉa gì đến khuôn mặt đỏ ửng lên của Hứa Thuần, Lâm Tề kéo cô đi một mạch vào doanh trại. Ưm…không tệ xem ra cũng rất biết cách lấy lòng người khác, ai đó nhếch môi cười.
***
Hy Thần cười nhẹ tiến lại gần Tô Nhã, phong thái ung dung đĩnh đạc bất phàm của anh là cô ngộp thở. Nhưng bây giờ người ta vẫn đang còn giận nên phản ứng của Tô Nhã là ngây ra một lúc rồi dằn lòng lại và quay lưng đi.
Hy Thần nhanh tay chụp lấy cô, vòng tay rắn chắc quàng qua người Tô Nhã, ôm cô sát vào lòng mình. Cái ôm từ đằng sau thật ấm áp dễ chịu...Tô Nhã muỗn ẩn mình thật lâu trong cái ôm đó nhưng vẫn còn giận lắm.
Cô gỡ tay Hy Thần ra nhưng...gỡ không được, anh càng siết chặt vòng tay hơn. Anh thủ thỉ bên tai cô:
- Xin lỗi, là anh không tốt, anh cứ tưởng là ai hóa ra là em.
Tô Nhã hít hít cái mũi đỏ lựng, mỉm cười dịu dàng, phải thừa nhận rằng cô điêu đứng vì vẻ ôn nhu dịu dàng của anh, có cô gái nào không thích được người yêu thủ thỉ thù thỉ bên tai chứ. Bản tính của phụ nữ chính là thích được chiều chuộng và quan tâm, Tô Nhã lại là người có bản tính dịu dàng nên chỉ cần Hy Thần nỉ non vài câu tất nhiên sẽ tự động bỏ giáp đầu hàng. Nhưng cô vẫn cứ muốn chọc anh một chút:
- Nghe nói anh có rất nhiều phụ nữ đến tìm nên thôi em về đây!
- Cái gì?- Anh sửng sốt- Ai nói em như vậy?- Hy Thần trầm giọng, chết rồi cô không nghĩ anh sẽ giận, Hy Thần vốn nhỏ nhẹ nhưng khi anh thấp giọng xuống là lúc anh đang bực mình.
- Em nói sai sao?- Đã đâm lao phải theo lao thôi, cô thử dò la anh xem, lại càng muốn xem xem khi anh tức giận sẽ có vẻ mặt như thế nào, tuy không phải chưa nhìn thấy nhưng anh lúc nào cũng điềm đạm bình tĩnh, vẻ mặt đó cô quá quên thuộc rồi.
- Tất nhiên là sai, phải là có rất rất nhiều phụ nữ đến tìm anh.- Hy Thần nhếch môi cười yêu mị.
Tô Nhã nghe xong quay lại trừng mắt nhìn Hy Thần mà không hề nhận ra, chính cô mới là người đang hừng hực ghen tuông chứ không phải anh. Hy Thần nhìn vẻ mặt của cô, tủm tỉm cười:
- Nhưng em nghĩ xem, nhiều người đến tìm anh như vậy nhưng anh chỉ gặp mỗi mình em. Em thử nghĩ xem có ý gì đây?
Tô Nhã phì cười, ấm áp lan đầy tim, anh cũng thật biết đùa quá.
- Quà cho anh!- Cô đưa chiếc hộp đựng áo cho Hy Thần, mắt háo hức nhìn anh.
Hy Thần hơi bất ngờ nhướn mày, môi vẽ lên một đường cong hài lòng, anh nhận lấy hộp quà, mở ra. Một chiếc áo màu trắng phong cách cổ điển nhưng lại toát lên vẻ sang trọng phong nhã như con người anh vậy. Tô Nhã từ khi nhìn thấy đã tưởng tượng ra trong đầu hình dáng của anh lúc mặc nó lên. Chắc chắn sẽ rất mê người.
Hy Thần hôn chụt lên trán cô một cái rõ kêu làm mặt cô đỏ lựng rồi anh kéo cô đi vào doanh trại, bàn tay anh siết chặt lấy tay cô, năm ngón tay lồng vào nhau chặt chẽ.
***
- Bây giờ tôi mới biết tiếng thét của em rất có sức công phá!- Khải Uy nhếch môi cười trêu chọc Vu Cơ.
Không hiểu sao anh rất thích chọc tức cô, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng lên vì tức quả thật trông rất thích mắt, rất thú vị. Vu Cơ gườm gườm trừng mắt nhìn tên đàn ông trước mặt. Hừm vẫn ăn no béo tốt không sút mất cân thịt nào. Xem ra khoảng thời gian sống ở đây không tồi, còn có cả phụ nữ phục vụ nữa. Vu Cơ thoáng tưởng tượng ra cảnh Khải Uy tay ôm tay ấp mấy cô nàng õng ẹo lại cảm thấy thật bực bội, tức lại càng tức hơn.
Cô chẳng thèm nói tiếng nào quay lưng bỏ đi.
Ê..lạ nha, tính khí của Vu Cơ bị người khác chọc tức mà lại không quát lại một hai câu thì thật quá lạ lùng rồi. Khải Uy hơn nhướn mày, môi nhếch lên..xem ra lần này giận lắm đây. Anh sải bước đuổi theo, níu lấy tay Vu Cơ.
- Đã đến rồi chẳng lẽ lại bỏ đi như vậy sao?- Khải Uy siết chặt vòng tay là Vu Cơ muốn cựa quậy cũng không tài nào cựa nổi. Bây giờ cô nhận ra, có luyện tập bao nhiêu sức lực vẫn không tài nào địch nổi anh, có khi một cái búng cũng khiến cô bay thật xa rồi.
- Anh ở đây sung sướng với bầy gà của anh đi, tôi không muốn gặp anh nữa.- Vu Cơ cáu gắt rõ ràng.
- Gà( là gái đó mấy nàng)? Gà nào? Em lại nghĩ lung tung gì nữa vậy?- Khải Uy ngạc nhiên.
- Thôi đi, không phải có rất nhiều cô gái muốn dâng hiến cho anh sao? Mắc mớ gì tôi phải ở đây cho anh vướng chân nữa.- Vu Cơ châm biếm, điệu bộ chanh chua của cô khiến Khải Uy phì cười.
- Em nghĩ phụ nữ đến tìm tôi là tôi gặp liền chắc, khi nãy nhờ tiếng nói cao độ của em nên tôi mới đích thân ra nghênh giá em vào đấy.- Khải Uy thực hiện chiến lược mềm mỏng, sự dỗ dành khéo léo của anh là Vu Cơ nguôi nguôi ( dễ lừa vậy :p).
Khải Uy liếc xuống chiếc túi Vu Cơ đang cầm trên tay, miệng cười toe toét:
- Có quà cho tôi nữa sao?
- Ai mua cho anh, là của tôi.- Vu Cơ trừng mắt, ôm túi quà khư khư vào người.
- Cái này của tôi, cả người em đều là của tôi hết.
- Ơ hay cái anh này, ai là của anh cơ chứ, cái này tôi mua cho bạn trai tôi.- Ê..hình như hớ rồi, Vu Cơ đảo mắt thấy mặt Khải Uy đã sa sầm xuống. Hình như cô nói nhầm cái gì rồi thì phải, cô mím môi, ánh mắt có phần chùng xuống, anh ta sẽ không làm gì cô chứ?
- Vậy thì món quà này coi như bạc mệnh rồi.- Nói xong Khải Uy nhanh tay giật lấy nhanh đến nỗi Vu Cơ chưa kịp trở tay thì nó đã nằm gọn trong tay Khải Uy rồi.
- Anh trả đây cho tôi, bỉ ổi…anh dám giật đồ của tôi cơ à.-Vu Cơ hét toáng lên vồ đến chỗ Khải Uy ai ngờ anh lại nhún chân một cái, người đã lơ lửng trên không. Cô tức nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm gì được.
Khải Uy nhìn vẻ mặt bực bội của cô càng cảm thấy tức, cái quà này quan trọng thế sao, Khải Uy anh xưa giờ không chịu nhún nhường ai, bây giờ lại tranh giành gói quà của một cô gái muốn tặng bạn trai mình. Bạn trai? Cái từ khó nghe chết giẫm. Anh xì qua kẽ răng, ương bướng hất cằm về phía cô:
- Phiền cô phải mua lại cái khác thôi.
Nói rồi một ngọn lửa xanh từ ngón tay anh bùng lên thiêu cháy nhanh chóng một góc của túi quà.
Vu Cơ há hốc nhìn món quà cô mua tặng anh đang chuẩn bị bị thiêu rụi liền hét lên:
- Đồ ngốc, đó là tôi mua cho anh mà, nếu anh đốt thì không có lần sau đâu.
Khải Uy tròn mắt rồi nhanh tay tắt lửa, lật đật mở hộp quà ra, rồi thở phào một hơi, may quá cái áo vẫn còn nguyên nhưng ….Cái áo hoa văn lòe loẹt bảy sắc cầu vồng như thế này quả thật khiến anh cười không nổi. Nhưng nhìn vẻ mặt phừng phừng lửa giận của Vu Cơ, anh phải nín nhịn.
Khải Uy nhảy xuống đất, tay cầm chiếc áo, gượng gạo lắm mới nói một câu:
- Áo đẹp lắm, cảm ơn em.- Nếu không phải do cô mua thì chắc chắn cái áo này sẽ không còn một mẩu ngay khi anh nhìn thấy lần đầu tiên.
- Anh đốt đi, anh giỏi thì anh đốt đi, đừng hòng tôi quan tâm đến anh nữa.- Vu Cơ nổi xung lên nhưng chữ quan tâm cô thốt ra thật sự làm cô hối hận. Cô vừa thừa nhận cô quan tâm đến anh còn Khải Uy nghe xong liền cười toe toét.
Anh sẽ cố gắng thích cái áo này, mặc dù trong tủ quần áo của anh chỉ đơn giản ba màu đen xám trắng, nhưng cái áo cô mua là độc nhất vô nhị, anh thử tưởng tượng ra hình ảnh bản thân như con tắc kè hoa….tầng tầng da gà nổi lên…không sao, chỉ cần cô quan tâm xấu cỡ nào anh cũng có thể chấp nhận.
Khải Uy tỏ ra thật biết lỗi, đôi mắt màu xanh lơ trong suốt chớp chớp, môi mỏng hơi dẩu ra. Sự trẻ con của anh là Vu Cơ gắng gượng ráng nhịn cơn buồn cười đang trào trong bụng nhưng nhịn bất thành, cô phì cười rồi đánh nhẹ lên ngực anh một cái. Khải Uy bắt lấy tay cô, nắm chặt:
- Đừng giận nữa nhé!
Tất nhiên là cơn giận đã bị đá văng mặc dù Vu Cơ không hề biết tay cầm chiếc áo sặc sỡ của Khải Uy đang run rẩy. ( Cho đáng đời nhé
***
Nhìn qua trong đám tụi nó chỉ có Hạ Ân là người có tính khí sắt thép nhất, đối với cô khi cô đã có hứng thì cô sẽ làm hết mình, nếu ai làm cô mất hứng, có tốn cả tấn nước bọt van nài cô làm lại cũng đừng có mơ. Có thể nói, cô lạnh lùng, lạnh nhạt vân vân kính thưa các loại lạnh. Đơn cử là sự việc đang diễn ra.
Một người đàn ông đẹp trai , ngạo mạn chống hai tay lên cửa chiếc xe, ngăn cản không cho cô gái mặt mày trừng trộ nhìn anh.
- Tôi muốn về, anh có thả ra không thì bảo?- Hạ Ân gằn lên từng chữ, tay cố gắng gỡ lấy bàn tay sắt thép đang bấu vào cánh cửa.
Rốp….hai bên cánh cửa bị béo méo một cách thảm thương. Hạ Ân trợn mắt nhìn cánh cửa thảm thương, nếu cô không nhầm thì cái xe này toàn bộ đều làm bằng thép, mà Gia Vũ lại một tay bóp nát tưởng chừng như bóp đậu phụ, anh ta không phải người, cái sức lực thú vật gì vậy, Hạ Ân thét lên:
- Anh điên hả, đây là đồ của công đó, anh muốn tôi đền tiền phải không.
Gia Vũ cười yêu mị, giọng dịu dàng thảnh nhiên nói:
- Em nghĩ có kẻ nào có khả năng bắt đền tôi à?
Hạ Ân nhếch môi, cô suýt quên mất thân phận của anh nhưng cô vẫn ngang bướng mà ngẩng cao đầu:
- Anh tưởng tôi sợ chắc, không có cửa cũng chẳng sao, dù gì xe vẫn chạy được.
Nói dứt lời…Rầm một tiếng, Hạ Ân ngã nhào ra ngoài, Gia Vũ thuận tay ôm chầm lấy cô rồi mặt dày chỉ vào một cái bánh xe đã bay ra khỏi trục, lăn vài vòng rồi ngã phịch xuống đất, méo đến thảm thương:
- Ơ kìa, xe hư rồi làm sao chạy được. – Giọng điệu rất ngạc nhiên, rất nuối tiếc, rất thương cảm của Gia Vũ khiến Hạ Ân bốc hỏa, cô xô anh ra, chỉ thẳng mặt anh mà đay nghiến:
- Anh….anh vô sỉ vừa thôi, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.- Nói rồi quay ngoắt bỏ đi.
Gia Vũ nheo nheo mắt phượng, môi vẽ thành một đường, anh đã thành công chọc tức cô, không ngờ khi cô tức giận sẽ có trạng thái biểu hiện như thế này. Tay đút vào túi quần, ung dung nhìn theo bóng dáng đang dậm chân bình bịch của cô làm anh phì cười, anh không đuổi theo bởi biết chắc chắn cô sẽ quay lại, anh chỉ việc ung dung đứng chờ ở đây mà thôi.
Hạ Ân vì bực dọc nên quên béng mất xung quanh chỉ toàn rừng rú cô lại không biết đường nên không biết đi đường nào. Cô ngoái đầu lại nhìn cái gã có khuôn mặt đẹp đến đáng ghét đằng sau lưng, gã ta còn vẫy tay chào nữa kìa, trời ơi tức chết cô mất. Nhưng còn nước còn tát nếu cô đi không được thì phải chọc tức cho bằng được cái người đáng ghét kia.
Cô quay lại lấy túi quà mà đáng lẽ ra cô sẽ tặng cho anh, chạy thẳng vào doanh trại. Gia Vũ nheo mày rồi sải bước đi theo cô, vừa bước vào, đập vô mắt anh là màn rất rất khó coi. Hạ Ân đang cười cười nói nói với một anh lính trông rất đẹp trai, mặt anh lính đỏ ửng ngại ngùng, cô đang đưa một túi quà rất đẹp cho anh ta. Xung quanh là ánh mắt to nhỏ khác nhau của lính tráng.
Gia Vũ nhướn mày, cô được lắm, rất biết cách thách thức khả năng kiềm chế của anh, anh ung dung chậm rãi tiến đến chỗ hai người, sát khí tỏa ra nồng đậm, mấy người biết điều đã thu tầm mắt, lủi đi chỗ khác.
Anh lính kia cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn liền hoảng hốt nói:
- Xin lỗi..tôi..tôi không thể nhận, tôi phải đi tập đây.- Nói rồi một hơi biến mất dạng để lại Hạ Ân trơ khấc một nơi bây giờ đã không còn một bóng người.
- Xem ra có người từ chối món quà của em rồi.- Gia Vũ tặc lưỡi khiêu khích.
Hạ Ân cắn răng hừ một tiếng không thèm nhìn mặt Gia Vũ mà đi ra chỗ khác, nhưng chưa bước thì đã bị anh kéo lại:
- Nếu tôi đoán không nhầm, quà đó là em mua cho tôi.
- Anh đừng có nằm mơ ăn dưa bở, cái này tôi mua cho người khác.- Hạ Ân cố sống cố chết phản kháng, cô đang cảm nhận mình đã bị dồn vào đường cùng mất rồi.
- Cái người vừa nãy đó sao, kì cục ghê, anh ta không nhận mà lại chạy biến. Em thấy có lạ không?- Gia Vũ nhếch môi cười.
- Tôi….phải cái này tôi mua cho anh nhưng bây giờ tôi không muốn tặng nữa.- Hạ Ân hùng dũng khẳng định, cô dám làm dám chịu.
Cô còn chưa kịp có hành động gì tiếp theo đã bị cuốn vào vòng tay chắc nịch của anh, anh ôm chầm lấy eo cô rồi phủ môi lên. Hạ Ân như bị sét đánh, đứng như trời trồng mặc kệ anh đang rất tận hưởng môi cô, ý thức phản kháng đã biến mất, tay chân cũng nhão đi mấy phần mà cô không biết anh đã cướp lấy gói quà từ khi nào.
Gia Vũ mút nhẹ môi côi, ưm…rất thơm…rất dễ chịu. Kĩ thuật hôn quả là rất tốt, anh hoàn toàn làm cô quên mất phản kháng, một lòng cuốn theo anh. Hạ Ân chưa hôn ai lần nào, nụ hôn này làm mê hoặc cô, cho cô biết thế nào là hôn, nụ hôn của một vị công tử đào hoa. Cô vốn không thích Gia Vũ vì anh quá trăng hoa, anh không từ chối bất cứ một cô gái đẹp nào, cử chỉ của anh làm nhiều người hiểu lầm, trong đó có cả cô, có lần cô thầm khinh bỉ anh, tại sao lại có thể dễ dãi như vậy. Nhưng chính cô bây giờ không muốn cũng phải công nhận, anh rất có sức hút, rất mê hoặc dụ dỗi người khác. Hạ Ân là cô gái kiêu ngạo, chính cô thừa nhận cô cũng có phần kênh kiệu, không chịu nhún nhường người khác, nhưng gặp phải người có bộ mặt dày đến nỗi đao kiếm đâm không lủng như Gia Vũ thì cái kiêu ngạo của cô hoàn toàn bị dẹp sang một bên.
Người con gái chỉ thích những chàng trai khiến mình khâm phục vì trí thông minh của anh ta, khiến mình điêu đứng vì sự cách nói chuyện của anh ta. Gia Vũ có cả hai có điều cái gì quá cũng không tốt…
Anh dứt khỏi môi cô trong lưu luyến, Hạ Ân chưa kịp định thần, vẫn còn đang lâng lâng trong nụ hôn đó, Gia Vũ liền thừa cơ hôn chụt thêm phát nữa vào môi cô khiến Hạ Ân sực tỉnh. Mặt cô đỏ như trái gấc, tim đập đến nỗi cô tưởng chừng như Gia Vũ đứng ngoài vẫn có thể nghe được.
Cô mím môi, lấy hai tay ôm mặt…trời ơi xấu hổ, xấu hổ điên lên được…a~ nụ hôn đầu của cô bị cướp trắng trợn. Gia Vũ phì cười vì điệu bộ dễ thương của cô, anh kéo tay cô xuống, nắm lấy tay cô dịu dàng bảo:
- Đi vào trong này với tôi.
Quà bị cướp, nụ hôn đầu cũng bị cướp, cô thua thảm, thua trắng, điều này làm cô kích động đến tê liệt thần kinh, chẳng hiểu sao cô lại bước đi theo anh, để anh nắm tay, để mọi người nhìn cô với ánh mắt…kinh hãi.
***
Doanh trại rất lớn, rộng mênh mông bát ngát không thấy điểm dừng, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng hô lớn của binh sĩ và tiếng binh khí chạm nhau nghe sắc lạnh. Tụi nó xa lạ nhìn xung quanh, bắt gặp những ánh nhìn tò mò và cung kính của lính nam, cũng có cái nhìn kinh ngạc ghen tị của lính nữ, tụi nó chỉ biết lủi thủi chạy theo bọn hắn.
Nơi bọn hắn ở là một khu riêng, phòng ốc cao ráo sạch sẽ nội thất đẹp và hiện đại. Bọn hắn cùng có chung một phong cách đó là thích đơn giản nhưng sạch sẽ, tiện lợi, màu chủ đạo là đen trắng xám, những hoa văn sặc sỡ lòe loẹt hầu như không hề xuất hiện ở nơi bọn hắn ở. Bọn hắn ở mỗi người một phòng, căn phòng rộng rãi như vậy khi bước vào có cảm giác hơi lạnh lẽo cô đơn. Tụi nó bỗng chốc thấy lòng nao nao thương cảm.
Bọn hắn thử áo tụi nó mua cho, rất đẹp, rất tôn dáng, tụi nó cười híp mắt lại khi nhìn thấy bọn hắn mặc áo do chính mình mua.
Tuy không dám nói gì nhưng thật ra Khải Uy mặc cái áo sặc sỡ đó trông giống một chàng thanh niên chơi bời lêu lổng. Tuy thế Khải Uy vẫn tỏ vẻ ra rất thích nó còn Vu Cơ thì cứ tấm tắc khen đẹp, cười đến độ không thấy giang sơn tổ quốc. Khi mua đồ, tụi nó đã thầm đoán trước được tình huống này, khiếu thẩm mĩ của Vu Cơ đối với đồ nữ thì còn được nhưng đồ nam thì thật thảm họa, vậy nên chỉ tội cho Khải Uy mà thôi.
Tụi nó vốn không biết Khải Uy chỉ nói thích vì muốn là Vu Cơ vui nhưng thực ra anh đang rất cố gắng chịu đựng…
Bọn hắn đưa tụi nó đi thăm thú một chút xung quanh doanh trại, ở đây lính nữ và lính nam chỉ phân biệt nơi ở còn luyện tập thì đều nặng ngang nhau. Tụi nó tròn mắt nhìn những cô gái có thân hình chuẩn như siêu mẫu, tràn đầy năng lượng khí thế mà cảm thấy hơi hổ thẹn. Tụi nó tập luyện như điên thế mà chắc cũng không thể nào đấu tay đôi với họ được.
Tụi nó ở lại một chút rồi từ biệt bọn hắn về nhà, bọn hắn tiễn tụi nó, đứng nhìn theo đến khi xe đã khuất, hơi thẫn thờ một chút rồi mới quay vào. Một lần nữa, binh lính đã chắc chắn bọn hắn đã thay đổi, thay đổi triệt để. Bọn hắn hình như đã để ý đến phụ nữ, đã có người làm bọn hắn xiêu lòng.
/20
|