Khu tự trị, một quốc đảo nhỏ nằm lênh đênh trên biển, một nơi giàu tài nguyên, giàu về mọi mặt, người dân đông đúc đủ mọi thành phần, chủ yếu là những kẻ có khả năng làm ra tiền nhờ đao búa kiếm, phần tử tri thức phải có ô dù chống lưng may ra mới tồn tại được ở cái nơi này. Cờ bạc gái điếm…những thứ đồi bại nhất của xã hội cũng tụ tập ở đây, giết người sẽ bị phạt tiền, tùy mạng người đáng giá bao nhiêu vì thế mỗi người bước vào nơi này sẽ được làm một chiếc thẻ có mã, những người có giá trị tiền lớn là những người có máu mặt, được đặt ở một bảng riêng, mỗi khi cống hiến hay lập được công sẽ được tăng số tiền lên. Nếu không muốn vỡ nợ thì không nên giết người trừ khi được nhờ hoặc sai bảo. Tuy nhiên nếu kẻ bị giết là kẻ đang bị truy nã thì người giết được kẻ đó lại được hưởng số tiền tương ứng với giá trị con người của kẻ bị giết.
Người đứng đầu khu tự trị là quận chúa Sil Sitle đời thứ 17, họ đứng đầu khu tự trị và cũng là người giữ vững được biên giới của khu tự trị không cho kẻ khác xâm lấn nhờ thuật bí truyền là thuật triệu hồi cùng với con mắt tiên tri trên chiếc nhẫn được đeo trên tay của mỗi quận chúa khi lên ngôi.
Các nước khác không dám lăm le dòm ngó, họ giữ mối hòa hảo với khu tự trị nhằm kiếm chác thêm một số món hời, tuy hiệp ước hòa bình kí tạm ở đó nhưng vẫn không ngừng sai người ám sát người đứng đầu của nhau. Mỗi khi có cuộc họp cấp cao, họ luôn luôn mang theo bên mình ba người giỏi nhất cùng một toán vệ binh tinh nhuệ ẩn núp đâu đó đề phòng bất trắc.
Quận chúa Sil khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, con trai duy nhất của dòng họ Sitle, hắn sống trong một cung điện nạm bằng vàng và kim cương, ban ngày chói mắt đến nỗi người ta chỉ nhìn được những ánh hào quang tỏa ra còn ban đêm cả tòa lâu đài coi như là chiếc đèn khổng lồ soi sáng cả thành phố.
Thế mới biết quận chúa giàu cỡ nào và cái khu tự trị ấy như một mỏ vàng đào mãi tiêu mãi cũng không hết.
Sáng sớm, một chiếc xe mà đen sang trọng theo sau là một đoàn tùy tùng hùng hậu cũng mặc áo choàng màu đen nốt hộ tống. Quận chúa Sil ngay từ sớm đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ để tiếp đón nhân vật ngồi trong xe ấy.
Quân hầu đứng nghiêm chỉnh thành hai dãy, thẳng tắp không một chỗ lồi lõm nào. Sil bước nhanh chân về phía chiếc xe màu đen, vì bước quá nhanh nên mỡ bụng của hắn lúc la lúc lắc như con heo nái, từng ngấn thịt trên mặt rung bần bật như sóng vỗ làm người khác trông vào mà nhờn nhợn.
Người trong xe bước ra, cây gậy có con rắn quấn quanh chống xuống nền đất đánh cộp, giày da bóng lộn soi được cả bóng người. Quần âu phẳng phiu, áo măng tô dài sang trọng, Hắn hiện ra với vẻ tiêu sái và uy nghiêm hơn người. Đôi mắt hơi xếch, mũi cao thẳng, bờ môi mỏng cương nghị chứng tỏ hồi còn trẻ, hắn là một nam nhân có vẻ đẹp hiếm thấy.
Sil nhanh chân chạy đến, cười hỉ hả hi ha khiến đôi mắt đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, chỉ thấy một đường chỉ mảnh. Bàn tay úc núc mỡ của Sil vươn ra, Hắn cũng hơi nhếch môi cười cho có lệ rồi bắt tay với Sil.
- Vất vả cho ngài đường xa đến đây, mời vào trong nghỉ ngơi, chúng ta sẽ bàn việc sau khi ăn tiệc được chứ?- Sil cười ha ha trông có vẻ rất thân thiện.
Hắn gật gù cười cười, tay chắp đằng sau lưng, không ai nhìn thấy tên hầu cận đang lau bàn tay của Hắn vừa bắt với tên Sil khi nãy.
Tất cả đi vào cung điện.
Trong phòng riêng của Sil, Sil lắc lắc ly rượu đỏ, mắt hắn nheo lại thành đường nguy hiểm rồi choang một tiếng, ly rượu vỡ tanh bành thành từng mảnh nhỏ, rượu đổ ra tấm thảm lông, loang lổ thành một màu chói mắt. Mấy tên hầu cận giật mình khúm núm lại một góc:
- Mẹ kiếp, đời tao chưa bao giờ phải chịu nhục như thế này, xúm xít vẫy đuôi xung quanh Hắn như một con chó.
- Thưa quận chúa, chúng ta hãy cứ nhẫn nhịn một thời gian, khi có được thứ chúng ta muốn thì giết Hắn sau cũng chưa muộn. Khu tự trị của chúng ta không thiếu người tài, vả lại tiền bạc chỉ cần giá cao một chút thì người chịu đi giết hắn đông vô kể.- Zac, quân sư trung thành của Sil phe phẩy chiếc quạt trong tay nói.
Sil gật gật cái đầu, vẻ vừa ý lắm. Sil cùng tùy tùng đi ra khỏi phòng, đến nơi bày tiệc, Hắn cũng cùng lúc đến đó, nở nụ cười giả tạo khinh thường rồi đủng đỉnh ngồi vào vị trí chủ tọa của bàn tiệc. Sil lấy làm tức lắm nhưng cũng chỉ biết cười.
Hai bản hợp đồng được đưa ra, trong đó có cam kết rõ ràng với những điều khoản sau:
Ngày…tháng…năm.
Bên A: Sil Sitle
Bên B: ***
Bên A có nhiệm vụ cung cấp quân đội, tiền bạc hỗ trợ cho bên B. Bên A phải tuyệt đối trung thành với bên B nếu nhưng phản bội sẽ chịu mọi sự trừng phạt của bên B.
Khi đã đánh chiếm thành công thành phố Asschessman- thủ phủ của liên minh ba nước và buộc ba nước đầu hàng vô điều kiện thì bên A sẽ được bên B cho khai thác 1/3 tài nguyên trên lãnh thổ ba nước, được xây dựng, làm ăn với mức thuế 0%.
Bên A phải làm theo mọi kế hoạch bên B đề ra vô điều kiện.
Hợp đồng có hiệu lực từ ngày kí kết.
Sil đọc đi đọc lại bản hợp đồng, nếu Hắn không bắt được cái thóp của Sil thì còn lâu mới có chuyện đàm phán kí kết như thế này.
Cái thóp đó bắt nguồn từ cái phóng đãng của Sil, ngày đó Sil qua giới phù thủy làm ăn có ghé qua khách điếm, nhìn thấy một cô gái nhan sắc mĩ miều xinh đẹp liền chòng ghẹo. Chòng ghẹo dần chuyển sang ép buộc, cô gái nọ không chịu, khóc la om sòm, Sil đương nhiên ăn ngon mặc đẹp muốn gì được nấy nên sinh hư sai người ép cô gái nọ. Đúng lúc đó gặp được một vị công tử ăn mặc sang trọng chen ngang, Sil đã ngà ngà say, lại tức giận vì bị phá hư chuyện tốt, thế là dẫn tới đánh nhau. Sil triệu hồi nguyên hai con quỷ dữ tợn ra và kết cục là cái chết bi thảm của vị công tử đó. Lúc ấy Sil không hề biết người ấy là cháu trai của thượng thần của giới phù thủy, khi Hắn đến, đưa giấy tờ ra Sil mới biết. Đụng đến thượng thần quả thật ăn ngủ không yên đành nhờ Hắn bưng bít cho. Mọi chuyện cũng đâu vào đấy, Sil đành phải chấp nhận bản hợp đồng này.
Chỉ cần ngấm ngầm xây dựng quân đội, thả ra vài tên lính tốt chu cấp cho Hắn, tuy nhìn qua có vẻ khá bất lợi nhưng cơ hội kiếm chác khó tìm dại gì không chấp nhận. Sil không ngần ngại mà kí ngay.
- Ngài Sil, ta muốn có loại gen tốt nhất cho quân đội, điều này ngài làm được chứ?- Hắn không do dự mà vào thẳng vấn đề, con ngươi màu đen sâu hun hút chĩa thẳng về phía Sil khiến hắn không muốn cũng phải gật đầu.
- Dạ, chuyện nhỏ thôi thưa ngài. Sắp tới có trận đấu diễn ra năm năm một lần, chỉ cần đẩy mức tiền thường cao lên một chút thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia.- Sil ngoan ngoãn dạ vâng, cái mặt béo núc ưa nịnh nọt của Sil làm Hắn phát tởm.
- Ta chờ tin thành công của ngươi.
Tiếng cụng ly vang lênh thanh thúy, Hắn cười hài lòng.
Trời nổi giông, sấm chớp giật ùng ùng dự báo một cơn bão lớn.
***
Hắn ung dung bước xuống từng bậc tam cấp đào sâu xuống lòng đất. Mật thất được xây dựng theo kiểu mê cung, chỉ có hắn và những người thân cận mới biết đường đi nước bước, đề phòng bị phát hiện. Ở đây ánh sáng không nhiều, mùi ẩm mốc hoàn toàn không có chứng tỏ không khí đã được xử lý để phù hợp với việc thí nghiệm.
Hắn đẩy cửa một gian phòng, gian phòng sáng nổi bậy với ba chiếc hộp lớn như quan tài bằng thủy tinh trong suốt, ở đó chứa xác của ba vị thượng thần mà Hắn đã trộm được vào ngày đăng quang,
Một tên cung kính đưa cho Hắn bản báo cáo về việc cấy ghép tương thích gen đã hoàn thành. Hắn cười đắc ý, vết chân chim bên khóe mắt càng nổi rõ rệt hơn. Hắn liếc qua ba cái xác trong lồng kính và ba xác người đàn ông khỏe mạnh đang nằm trên bàn kim loại lạnh lẽo, người gắn đầy kim châm, dây dợ, làn da trắng bợt nổi rõ những đường gân xanh tím.
Hắn bước đến gần ba người đàn ông, đưa ngón tay lên miệng, cắn cho chảy máu rồi vẽ lên bụng họ mấy kí tự khó hiểu rồ sai người kéo họ xuống nền đất đã vẽ sẵn những hoa văn kì lạ như một dạng kết giới.
Xong xuôi, Hắn ngồi chính giữa tâm hình tròn và lẩm bẩm. Ba người đàn ông mở mắt ra, đôi mắt đen ngòm không phân biệt lòng đen lòng trắng trông dữ tợn và đáng sợ đến rợn người.
Lòng đất rung chuyển, mấy chiếc ống nghiệm ly tách rung lên leng keng rồi rơi vỡ loảng xoảng. Bóng đèn chập choạng lè rè rổi cũng bể nát, mặt đất chuyển động mạnh. Chim chóc trên mặt đất bay toán loạn, thú rừng chạy nháo nhác, kêu la thất thanh. Sóng biến ngoài khơi cũng vỗ mạnh, dân chài ôm thuyền mà run bần bật.
Trời đang sáng bỗng tối sầm như mặt trời biến mất. Bọn hắn nheo mắt nhìn trời, cảm giác nguy hiểm bất an khó nói thành lời, mọi người dân khắp nơi đều hoang mang, tụi nó đang ở trong nhà, ngó ra cửa sổ chợt thấy lòng nôn nao lạ thường.
Vài phút sau mọi thứ trở lại bình thường chỉ có lòng người là sợ hãi. Hiện tượng này chưa bao giờ xảy ra nhưng chắc chắn không phải điềm lành.
Ba người đàn ông mở mắt ra một lát rồi lại nhắm mắt, kết giới hết sáng. Thi triển thuật thất bại. Hắn bực bội, đôi mắt sắc bén híp lại thành một đường mảnh, thâm hiểm như rắn độc. Hắn lao ra hành lang của mật thất rồi dừng lại trước một căn phòng.
Căn phòng tối thui, mùi ẩm mốc xộc vào mũi nhưng cơn giận làm hắn quên luôn cả cái hôi hám ở nơi này. Hắn đi sâu vào, đạp rầm một cái, lồng sắt bật tung cửa ra. Hắn bước vào lồng giam, túm lấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm lâu ngày không cạo, chân tay ghẻ lở vì ở trong nơi này nhiều năm. Hắn gằn từng chữ:
- Mày lừa tao! Mày biết hậu quả là gì không?
Người đàn ông vì râu tóc mọc nhiều căn bản không nhìn rõ mặt, duy chỉ có đôi mắt cương nghị sắc bén là nổi bật. Người đàn ông nhướn mày, môi nhếch lên vẻ khinh bỉ:
- Ta đã nghĩ kĩ rồi, ngươi bắt được ta, có thể giết ta nhưng ngươi có đủ can đảm…à không..đủ thực lực để giết bốn đứa học trò của ta không?
Hắn phì cười, đạp người đàn ông ngã dúi. Hắn túm lấy tóc ông, mắt kề mắt mà gằn từng chữ:
- Đàn ông có duy nhất một điểm yếu. Ngươi biết là gì không?
Người đàn ông cau mày, ánh mắt trừng trộ nhìn Hắn, Hắn mỉm cười nhẹ nhàng nhưng sự thâm hiểm vẫn tỏa ra đậm đặc:
- Đó là phụ nữ. Cái tình yêu ngu xuẩn đó là học trò của ngươi mê muội rồi. Nhưng ta sẽ để yên, để bọn chúng tình cảm mặn nồng đã, lúc đó ta sẽ bóp chết chúng nó như bóp chết mấy con chuột.
Người đàn ông lúc này vẻ mặt đã lộ rõ vẻ hoảng hốt nhưng rất nhanh đã che lấp. Ông chẳng nói gì bởi vì ông giật mình, chột dạ. Trong đầu thầm tính toán và cuối cùng ông đành thỏa hiệp.
- Ngươi có thể tìm được ống quận chứa bí kíp của cấm thuật đó không?
Hắn đanh mặt:
- Ngươi nói đi.
- Ta không thể nói được. – Người đàn ông nhếch môi rồi ông lè lưỡi ra. Một ấn kí màu đỏ tươi dán trên lưỡi ông.
Hắn biết đó là gì. Là thuật bài xích, nếu người bị ấn kí đó dán trên lưỡi tức là không thể nói ra một sự việc nào đó, nếu nói ra sẽ bị cắt lưỡi ngay lập tức và chết. Nhưng Hắn không biết người đàn ông đó có thật bị bài xích cái chuyện cấm thuật hồi sinh đó không nếu như ông ta khai dối thì Hắn coi như bị chơi một vố đau.
Hắn hừ một tiếng đôi mắt chim ưng láo liên một hồi rồi Hắn mỉm cười.
- Ngươi biết không, kẻ khôn luôn chuẩn bị cho mình phương án dự phòng.
Nói rồi Hắn kéo người đàn ông đi, tiếng giày nện vào mặt đất kêu cộp cộp lẫn với tiếng leng keng của xiềng xích.
***
Bạc Ngôn và Bạc Phi đã bắt đầu dạy tụi nó về cách bay lượn. Tuy mới làm quen lần đầu nhưng tụi nó học rất nhanh khiến hai người thầy vui vẻ tự hào hết sức. Chỉ sau ba bốn ngày, tụi nó đã bay thành thục, sự tiến bộ của tụi nó khiến Bạc Ngôn và Bạc Phi có phần thấy hơi kì lạ. Người bình thường phải học cả nửa tháng mới có thể bay được như tụi nó nên hai người mới nghĩ đến bố mẹ của tụi nó.
Khi hỏi, tụi nó chỉ biết mẹ mất khi sinh tụi nó ra còn bố là một thương gia đi làm ăn ở nơi xa, không thường xuyên về nhà, có lẽ ông chỉ biết một số pháp thuật gì gì đấy, ông thường gửi cho tụi nó mấy vật phẩm phép thuật cho tụi nó chơi, còn lại không hề biết gì cả. Kể ra cũng hơi xấu hổ, thật ra tụi nó cũng rất muốn biết nhiều hơn về bố nhưng thư phòng của ông lúc nào cũng khóa kín cửa không thể nào vô được.
Chuyện Bạc Ngôn và Bạc Phi hỏi tụi nó mới nghĩ đến một thứ, tại sao không đột nhập vào thư phòng của ông nhỉ? Chẳng phải ông nói rất lâu mới về được sao? Vậy thì tranh thủ một tí chắc cũng không có gì to tát.
Buổi tối, sau khi luyện tập về xong, tụi nó than vãn mệt mỏi rồi leo lên giường ngủ sớm. Đợi khi không còn ai lảng vảng trên lầu nữa, tụi nó rón ra rón rén đi đến trước thư phòng của bố. Bây giờ mới nhìn kĩ, cửa thư phòng được chạm khắc rất đẹp và có lẽ là cánh cửa đẹp nhất trong nhà. Xem ra bố của tụi nó là một người đàn ông cầu toàn và có khiếu thẩm mĩ cao.
Tụi nó thử mở khóa. Cửa đã bị chốt. Xem ra phải dùng cách khác để mở vậy.
Ngày nhỏ bị nhốt trong nhà, không được đi đâu chơi nên mọi thứ trong nhà đều được tụi nó đem ra mà tìm tòi khám phá, những chiếc hộp bị khóa lại đều bị tụi nó mở bung ra hết nên khả năng bẻ khóa của tụi nó trở nên siêu phàm từ đó, đến nay cũng không hề suy giảm.
Dùng hai chiếc kẹp tóc mảnh, ngoáy ngoáy một chút, tiếng cạch giòn giã vang lên báo hiệu khóa mở. Tụi nó mừng thầm rồi đẩy cửa bước vào. Không hiểu sao tim tụi nó đập dồn, thật hồi hộp.
Căn phòng ngập tràn hương gỗ, thơm dịu nhẹ. Không phải tụi nó chưa vào thư phòng nhưng khi vào đều có sự cho phép của bố và không có bất kì sự đụng chạm hay hiếu kì xuất hiện ở đây bởi sự nghiêm nghị của ông khiến tụi nó hơi sợ.
Càng cấm càng tò mò vốn là bản tính của tụi nó. Nhìn xung quanh, khắp nơi sách là sách, giá sách xây cao từ mặt đất lên đến tận trần nhà, quẹt thử vài chỗ, không hề vương một chút bụi chứng tỏ nơi này thường xuyên được quét dọn kĩ càng. Nhưng ai quét dọn? Chẳng lẽ là vú An. Tụi nó hơi nghi ngờ một chút, vú An là người chăm bẵm tụi nó từ thuở bé có lẽ sẽ biết một vài thứ liên quan đến ông nhưng tất nhiên tụi nó sẽ không hỏi.
Tụi nó chia nhau ra mà tìm tòi. Chủ yếu là sách về kinh doanh, thương mại, như vậy tụi nó cũng có thể khẳng định chắc chắn ông là thương nhân.
Hạ Ân đi đến bàn làm việc của ông. Giấy tờ sắp xếp gọn gàng thành một xấp, nhìn qua cũng chẳng hiểu gì. Hạ Ân mở ngăn kéo bàn ra, vài cuốn sổ, vài cây bút máy tinh xảo đẹp mắt. Đương nhiên điều chú ý chính là cuốn sổ đã ố vàng kia, có lẽ đã lâu lắm rồi, mùi giấy hơi hăng. Hạ Ân lật lật vài trang, không hề có chữ, bỗng soạt một tiếng, một bức ảnh cũ rơi ra gây chú ý cho cả bọn.
Tụi nó tụ tập lại. Bức ảnh chụp tập thể nam có nữ có nhưng tụi nó nhận ra ngay một người. Là mẹ tụi nó. Có lẽ chụp khi bà còn trẻ còn những người xung quanh là bạn bà, bà đứng cạnh hai người đàn ông trông rất tuấn tú, một người có nụ cười hiền hòa, một người trông rất cương nghị. Không hiểu sao tụi nó lại nghĩ đến bố, nhưng khuôn mặt này không phải là ông.
Cất lại tấm ảnh vào cuốn sổ bỗng két một tiếng, cửa thư phòng mở, tụi nó giật điếng hồn, Hạ Ân nhanh tay ném cuốn sổ vào ngăn kéo rồi đóng lại.
- Các con … sao lại ở đây?- Vú An sửng sốt, trông bà có vẻ hơi hốt hoảng, những nết nhăn hiện rõ ràng.
- Tụi con…- Tụi nó lắp bắp, bị bắt ngay tại trận khiến tụi nó không thể nói được điều gì.
- Ra ngoài ngay! Bố các con sẽ phạt nếu biết các con vào đây.- Vú An nạt nộ, trông bà có vẻ hung dữ hiếm thấy, điều này làm tụi nó ngạc nhiên hoàn toàn. Có điều gì khiến bà tức giận như vậy, chẳng qua tụi nó chỉ vào thư phòng thôi mà, trừ khi có ẩn tình gì đó.
Tụi nó nhanh chân chạy vể phòng, đương nhiên tụi nó sẽ tìm cách mà lẩn vào thêm một lần nữa.
***
Sáng hôm sau, tụi nó dậy sớm vừa lúc Bạc Ngôn và Bạc Phi đẩy cửa vào nhà. Việc không bị lôi ra cằn nhằn hay bị phạt về vụ tối qua làm tụi nó nhấp nhổm không yên bởi tụi nó có linh cảm không tốt về việc này nên cố tình dậy sớm xem xem có động tĩnh gì không.
Vẫn rất bình thường , vú An không có biểu hiện gì lạ. Hơi khó hiểu nhưng tụi nó đành nén nó xuống, có lẽ tụi nó đã quá đa nghi.
Ăn sáng xong xuôi, cả bọn đến địa điểm tập. Nội dung hôm nay có phần rất đặc biệt.
Bạc Phi bắt đầu giảng giải, tụi nó nghiêm túc lắng nghe, không sót một chữ:
- Mỗi người đều có một năng lực riêng, năng lực đó chia thành rất nhiều nhóm nhưng chủ yếu là chia thành hai, đó là năng lực trong hệ và năng lực ngoại hệ. Người có năng lực trong hệ rất hiếm, khả năng của các vương quân là một ví dụ điển hình như thủy, hỏa, thổ, mộc, băng, phong….Còn năng lực ngoại hệ tùy theo trời phú cho mỗi người. Bây giờ chúng ta sẽ thử xem các cô thuộc hệ nào.
Bạc Ngôn đưa tới năm chiếc ly thủy tinh đựng đầy nước, đặt trước mặt tụi nó và bắt đầu giải thích:
- Các cô hãy cố gắng tập trung năng lượng vào tay, áp vào thành cốc, nếu xuất hiện xoáy nước tức là trong hệ, còn nước tràn là ngoại hệ. Tôi sẽ làm mẫu trước.
Bạc Ngôn áp tay vào thành cốc, năng lượng khá lớn đến nỗi tụi nó dường như nhìn thấy một luồng khí bao quanh tay của anh. Nước trong cốc ngay lập tức bắn ra tung tóe và cốc thủy tinh vỡ toang khiến tụi nó giật mình. Bạc Ngôn và Bạc Phi chẳng có biểu hiện gì vì điều này quá đỗi quen thuộc, Bạc Ngôn lấy khăn lau tay, vừa giảng giải:
- Đó là do năng lượng mạnh nên tạo sức ép khiến cốc vỡ. Như các cô thấy tôi thuộc ngoại hệ. Bạc Phi cũng vậy.- Bạc Ngôn đẩy bốn chiếc còn lại đến trước mặt tụi nó.- Đến lượt các cô.
Tụi nó áp tay vào thành cốc một cách thận trọng rồi tập trung hết sức, dồn năng lượng vào lòng bàn tay. Bạc Ngôn và Bạc Phi nhướn mày, chà rất khá, năng lượng tạo thành một lớp khí mỏng quanh tay có thể nhìn thấy bằng mắt thường rồi. Xem ra năng lực của tụi nó không hề đơn giản.
Nước chuyển động dần rồi bắn tung lên, tụi nó giật mình rút tay lại. Nước ngừng, tụi nó mới hoàn hồn.
Như vậy năng lực của tụi nó là năng lực ngoại hệ. Bạc Phi cầm chiếc cốc của tụi nó lên, thành cốc đã xuất hiện vết nứt sâu, nếu cầm lâu một chút nữa chắc chắn sẽ vỡ. Bạc Phi và Bạc Ngôn cười, thầm khen ngợi, xem ra vương quân rất biết nhìn người.
- Làm thế nào mới biết được năng lực của mỗi người đây?- Hạ Ân hỏi.
- Thông thường năng lực sẽ tự bộc phát trong quá trình sinh hoạt bình thường. Các cô thử nhớ xem ngày nhỏ mình có khả năng gì không?- Bạc Phi giải thích. Chuyện đào bới năng lực của nhau anh thường không thích vì nó vốn rườm rà.
- À có, không biết có phải năng lực không nhưng mỗi khi tôi bị thương, vết thương liền lành ngay sau đó nhưng dù vết thương có nhỏ cỡ nào đi chăng nữa quá trình hồi phục cũng rất đau.- Hứa Thuần nói, chuyện này làm cô hồi tưởng đến lần gặp gỡ đầu tiên với Lâm Tề. Chính anh là người vô tình gây nên vết thương cho cô nên có lẽ anh cũng đã biết được một số khả năng của cô.
- À cái này tôi đã nghe Lâm Tề vương quân nói qua. Như vậy…máu của cô là thuốc tiên đó, trên thế giới rất hiếm người có năng lực này, kết cục của họ là trở thành con mồi cho những kẻ ham muôn về tiền bạc hay quyền lực săn bắt. Giá bán nô lệ của họ cũng rất cao.- Bạc Ngôn nói rất nghiêm túc, Hứa Thuần bây giờ mới biết được giá trị của bản thân, cô hơi ngạc nhiên về điều đấy nhưng sợ mới là cảm giác mà cô đang cảm thấy rõ nhất.
Như vậy cô đang rất nguy hiểm, năng lực này cần phải giấu đi, nếu không….Hứa Thuần đang tưởng tượng mình là động vật quý hiếm trong sách đỏ, bị đám người lùng bắt và mang về nhốt trong lồng, hằng ngày lấy của cô một bát máu để chữa bệnh hoặc bán đi…Da gà nổi lên chồng chất…đáng sợ…đáng sợ quá. Chuyện này không phải là chuyện đùa nên cô hiểu được tính nghiêm trọng của nó, Vu Cơ, Hạ Ân và Tô Nhã cũng vậy. Bây giờ tụi nó cũng lờ mờ hiểu được lý do vì sao bố không cho tụi nó ra ngoài mà nhốt tụi nó trong nhà đến bây giờ.
- Ba người còn lại thì sao?- Bạc Ngôn hỏi.
Hạ Ân, Vu Cơ và Tô Nhã nghĩ mãi cũng không thể nhớ nổi mình có năng lực gì đành lắc đầu. Nhưng có lẽ trong quá trình luyện tập sẽ phát hiện ra sau nên tụi nó cũng không vội cho lắm.
Bạc Ngôn và Bạc Phi bắt đầu cho tụi nó luyện võ, những bài tập cơ bản bắt đầu như đứng tấn tụi nó đều làm rất tốt. Những tư thế hay động tác đều được khắc sâu và luyện tập bài bản, tụi nó hăng say tập với ý nghĩ mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Tụi nó đã trưởng thành, muốn trang bị đầy đủ cho mình bản lĩnh để đương đầu với khó khăn, tụi nó sẽ chứng minh cho bố thấy bản thân sẽ không phải là công chúa cấm cung cần sự bao bọc che chở nữa. Và có lẽ tụi nó sẽ xích lại bọn hắn gần hơn, tuy không phải là cô vợ hổ báo vai u thịt bắp thích đánh đấm nhưng ít ra cũng sẽ biết cách bảo vệ bản thân, không trở thành gánh nặng cho bọn hắn.
Một tuần nữa trôi qua, việc luyện tập cũng tiến bộ nhiều, không hiểu sao càng lúc tụi nó càng nhớ bọn hắn hơn. Thỉnh thoảng cũng có viết vài ba tin nhắn hỏi thăm tình hình nhưng đôi lúc cũng gặp phải những tình huống thật…khác biệt làm người khác đau đầu.
Về Hứa Thuần và Lâm Tề, một người nói nhiều, miệng mồm lanh lảnh như chim hót và một người cạy răng may ra mới gầm lên một tí bực mình. Tối tối mới là lúc tụi nó được rảnh rỗi nên thời gian nhắn tin là vào lúc đó. Hứa Thuần ráng nuốt thật nhanh cơm rồi chạy biến lên phòng, nằm vắt chân hình chữ ngũ viết tin nhắn.
HT: “ Ăn cơm chưa?”
Đợi…hai phút dài như hai chục phút…Hứa Thuần bắt đầu càu nhàu và nghĩ lung tung…chẳng lẽ anh ta đã quên mất mình rồi, nét chữ của mình rất đặc trưng mà T^T…hay là anh ta có người mới, không thể được…phải tốc chiến tốc thắng, đánh nhanh thắng nhanh, không để cho kẻ khác có cơ hội vơ mất được. Tiếp tục nhắn, đến khi nào trả lời mới thôi.
HT: “ Anh đang làm gì đấy?”
Cô ngồi trên bục cửa sổ để lấy tin cho nhanh…Hai phút sau, có tin nhắn đến, vui mừng đến suýt ngã lộn cổ xuống dưới lầu.
LT: “ Tôi đang làm vương quân.”
Hứa Thuần hơi nghẹn ở cổ, đây có phải gọi là ông nói gà bà nói vịt không?
HT: “Sao khi nãy anh không trả lời?”
LT: “ Ăn cơm không được làm việc riêng.”
Cái người này thật quá chỉnh chu đi. Bây giờ cô mới nhớ ra, lúc bọn hắn đến nhà tụi nó ăn cơm, đều ăn rất nghiêm túc, chăm chú ăn không hề nói một tiếng nào. Đây chẳng lẽ là tác phong quân đội sao? Gì mà nghiêm túc đến độ như vậy, nếu người ngoài không biết có khi nghĩ rằng bọn hắn là đồ tham ăn cũng nên, ăn không hé răng nói một tiếng, thật nhàm chán.
HT: “ Công việc có bận lắm không?”
Cái này hình như hỏi hơi vô duyên, đương nhiên là bận rồi, nhưng kệ, hỏi cho có chuyện để nói, thông thường câu chuyện phải được dẫn dắt gợi mở mới có thể nói dài lâu được.
LT: “ Rất rảnh.”
Mắt Hứa Thuần giật giật, đây là chương trình hỏi đáp sao? Cô hỏi anh trả lời, tại sao anh không hỏi lấy cô một câu? Chẳng lẽ….anh ta không quan tâm đến mình…Hứa Thuần trông vậy nhưng rất dễ suy nghĩ lung tung và tự đưa mình vào tuyệt vọng, Hứa Thuần lâm vào trạng thái tự kỉ nhất thời ôm gối nằm suy nghĩ và suy diễn một lúc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Nhưng cô nào có ngờ, có người đang ngồi trong nhà ăn của quân khu, tay không động đũa chỉ nhìn ra cửa sổ ngóng điều gì đó. Binh sĩ thấy lạ mà hỏi:
- Vương quân, sao ngài không động đũa, chẳng lẽ có món nào không hợp khẩu vị của ngài sao?
- Đang nhắn tin không được mất tập trung.
Binh sĩ vạch đen đầy mặt, xem ra vương quân làm gì cũng rất tập trung. Lâm Tề ban đầu nhận được tin nhắn của Hứa Thuần đúng lúc chuẩn bị ăn cơm. Là người nguyên tắc nhưng nguyên tắc cũng có lúc bị phá vỡ, ăn cơm không được làm việc riêng là tác phong hồi giờ không thể thay đổi nhưng anh nhìn thấy tin nhắn của Hứa Thuần gửi đến, không ngần ngại mở ra xem.
Nhưng nơi này nhiều người, Lâm Tề lại cầm mẩu tin đó ra ngoài hiên. Ai mà ngờ Hứa Thuần thật sự là cô gái không có sự kiên nhẫn lại nhắn thêm một cái tin nữa. Lâm Tề tự dưng cảm thấy buồn cười, nổi hứng muốn trêu chọc cô một chút, vốn là người kiệm lời, nói năng cộc lốc thành thử khiến đối phương buồn lòng dẫn đến việc người kia ngủ quên. Lâm Tề cứ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài trời hóng tin đến khi tối mịt cũng chẳng thấy một mẩu, kì lạ, anh nhắn ‘ rất rảnh’ không phải là ý nói có thể nói chuyện nói cô sao, nhưng Hứa Thuần lại không hiểu. Lâm Tề lần đầu tiên mất kiên nhẫn đến vậy nên sinh ra bực bội, ngồi trong phòng nhìn chằm chằm vào mẩu tin nhắn, ngón tay trang nhã gõ từng nhịp lên mặt bàn.
Làm gì cũng phải đến nơi đến chốn nên Lâm Tề bí mật bỏ doanh trại bay về phía nhà của tụi nó. Phòng ngủ của tụi nó có cửa sổ, Lâm Tề ngó vào thấy Hứa Thuần đang ôm gối ngủ khì khì, bờ môi mỏng khẽ cong lên thành một nụ cười miễn cưỡng có thể coi là dịu dàng, hơi khẩy một tí, gió lùa qua khe cửa vào phòng ngủ của tụi nó. Chăn của Hứa Thuần bung ra rồi nhẹ nhàng đắp lên cho cô. Bóng người ngoài cửa sổ vụt biến chỉ còn lại tiếng gió vi vu trong màn đêm.
Với Tô Nhã và Hy Thần, chuyện nhắn tin là coi như là một nhiệm vụ không thể thiếu trong ngày và hình như nó đã được lập trình sẵn. Hy Thần vốn là người có nhiều tính cách nhưng chủ yếu vẫn luôn là bộ mặt thân thiện hiền hòa, đối với Tô Nhã có phần dịu dàng hơn hẳn. Tô Nhã lại là cô gái đa cảm, nói năng nhỏ nhẹ, ôn nhu nên khi nói chuyện hai người có hơi sến súa một chút.
TN: “ Hôm nay em biết bay rồi đó ”
HT: “ Vậy sao, giỏi quá…vỗ tay ”
TN: “ Em bay qua cả ngọn cây cao nhất trong rừng luôn đó hehe, giỏi hem ”
HT: “ Giỏi quá luôn…vỗ tay ”.
TN: “ Anh bay có bằng em không @@?”
HT: “ Đương nhiên là không rồi, tôi bay kém lắm, chỉ là là mặt đất thôi.”
Câu này ít lâu sau Tô Nhã mới biết hóa ra Hy Thần lừa mình, nói dối để cho mình vui mà thôi, vậy mà lúc đó cô tin sái cổ, thật là ngốc.
Cái gọi là nhắn tin thấu trời đất, xuyên lục địa là như thế này, chỉ cần có hứng thì bất kể giờ giấc đều có thể tán dóc với nhau được trừ lúc đã ngủ say, đến nỗi Hứa Thuần, Vu Cơ, Hạ Ân gườm Tô Nhã đến đỏ cả mắt. Hai người kia khiến người khác hơi bị ghen tị nha, nếu ghen tị có thể giết người thì hai người đã bị giết chết n lần rồi.
Ví dụ như Tô Nhã nổi hứng lên muốn chòng ghẹo Hy Thần một chút liền nhắn tin với ý khiêu khích:
TN: “ Lêu lêu Biểu tượng cảm xúc tongue :p”
HT: “ Oa lưỡi dài ghê o.O”
TN: “ =.=|| Lâm Hy Thần!”
HT: “ Dạ, có em .”
TN: “ Ngoan…* xoa xoa đầu* :3”
HT: “ Gan em dạo này có vẻ to ra nhỉ ==.”
TN: “ Quá khen quá khen :)))))”
HT: “ Chờ đó, tôi về sẽ cho em biết tay * xắn tay áo*”
TN: “ Để lâu hết sợ. Về ngay đi thôi.”
Tô Nhã nhanh miệng nói liền, cô rất mong anh sẽ về ngay, cô sắp thành hòn vọng phu rồi.
Một phút…hai phút…ba phút trôi qua mà chưa thấy hồi âm, khi ta trông ngóng một điều gì đó thời gian như dãn ra, trôi rất chậm và cảm giác rất lâu. Chẳng lẽ anh bận gì rồi? Tô Nhã phụng phịu liếc mắt ra cửa sổ.
Trời âm u, có mưa bay bay, không gian thật buồn. Có một chấm đen nho nhỏ, dần to ra, to ra…bóng ai quen thuộc quá. Tô Nhã ngơ ngác nhìn người đã hóa lớn ở trước mặt, còn ai ngoài Hy Thần nữa. Tô Nhã ngây ngốc cười, chắc nhìn mặt cô lúc này rất ngốc. Hy Thần chống nạnh, đắc ý nhìn Tô Nhã:
- Sao? Sợ chưa?
- Sợ rồi, sợ quá luôn.
Tô Nhã nhảy lên ôm lấy cổ Hy Thần, anh hơi bất ngờ nhưng tất nhiên là rất hạnh phúc mà ôm lấy Tô Nhã, lâu ngày không gặp, nhớ muốn điên lên được rồi.
Nhưng ở cạnh cũng chẳng được bao lâu, anh phải về lại doanh trại ngay nhưng một cái ôm có lẽ cũng đã làm nỗi nhớ vơi đi chút ít. Tô Nhã tiễn Hy Thần ra cửa, anh vuốt tóc cô rồi bay vụt đi. Tô Nhã nhìn theo đến thất thần, mưa rơi nặng hạt, trắng xóa không khí chuyển lạnh nhưng lòng cô ấm. Tô Nhã cười toe, lăn lộn trên giường cười khúc kha khúc khích. Hứa Thuần, Vu Cơ, Hạ Ân từ dưới nhà đi lên thấy thế không nhịn được hỏi thăm xem có bị ấm đầu không, Tô Nhã dịu dàng đằm thắm khi yêu cũng có lúc bị bệnh như thế.
“ Cho hỏi có phải Hạ Ân đó không?”
“ Phải” Quả nhiên là Hạ Ân, thật cold ạ~
“ Tôi có thể làm quen với em được không?”
“ Không rảnh, biến đi.”
Quá phũ phàng, Hạ Ân đáp trả thằng thừng không nuối tiếc, nhưng người kia lại bật cười, đôi mắt tím híp lại…rất có cá tính, ta thích!
“ Không ngờ em lại phũ phàng như thế, không sao, tôi thích. Đi uống café nhé!” Người kia bắt đầu tán tỉnh, độ mặt dày quá cao này còn ai vào đây nữa. Hạ Ân cầm mẩu tin nhắn, môi nhếch lên.
“ Gia Vũ, anh thích chơi trò giấu mặt quá nhỉ.”
Thông thường khi tin nhắn đến, người ta sẽ viết tên mình ở cuối thư, nếu nhắn quen rồi chỉ cần nhìn chữ là có thể nhận ra. Nhưng Hạ Ân và Gia Vũ chưa lần nào nhắn tin tám chuyện nên chưa biết nét chữ của nhau, Gia Vũ lại ưa chọc ghẹo Hạ Ân nên cố tình không viết tên lên nên Hạ Ân không nhận ra là điều đương nhiên. Nhưng giấu làm sao cho được cái vô sỉ mặt dày đã thành thương hiệu đó, Hạ Ân đã quá quen thuộc rồi.
GV: “ Không ngờ em lại quen thuộc với tôi như vậy còn gọi tôi thân mật như thế nữa, Hạ Ân, em thầm thích tôi đúng không?”
Hạ Ân suýt nữa phun trà ra khỏi miệng, quả không thể coi thường mức độ mặt dày tự sướng đến tự kỉ của anh ta được, Hạ Ân rủa thầm. Cô viết từng chữ, cây bút trong tay đè đậm như muốn đâm thủng giấy.
“ Ngài Tần Gia Vũ, hình như ngài tự mình đa tình rồi, việc doanh trại hình như rất rảnh rỗi thì phải.”
“Phải, rất rảnh, không ngờ em lại hiểu công việc của tôi như thế, tôi không thể không coi trọng em được.”
Hạ Ân chết ngất, cái người này dây thần kinh xấu hổ hình như đã bị đứt bẩm sinh thì phải, Hạ Ân bất lực.
“ À vâng, anh thích nghĩ gì thì nghĩ, tôi không quản.”
“ Tôi nhớ em.”
Gia Vũ viết chữ này rất rõ, rất đẹp, lần này anh nói thật lòng, nét nghiêm túc hiện rõ rệt nhưng Hạ Ân nào nhìn thấy. Hạ Ân đọc được, mắt trợn to nhìn chằm chằm vào ba chữ đó. Tim trệch một nhịp, tay cô hơi run, cô thừa nhận có chút sung sướng khi nhìn thấy nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, anh ta là ai chứ, là người nổi tiếng đào hoa, không biết anh đã nói câu này với bao nhiêu cô gái rồi. Hạ Ân bĩu môi, hừ lạnh đáp trả.
“ Cảm ơn, cái này to quá tôi không dám nhận.”
Gia Vũ tuy hơi mất hứng một chút nhưng anh biết muốn theo đuổi hạ gục được cô là chuyện không dễ dàng, chìa khóa thành công luôn luôn là đẹp trai không bằng chai mặt. Anh, đẹp trai có thừa, tiền tài thỏa thê, lại có được cả bộ mặt dày trường tồn theo năm tháng thế này lo gì không được, Gia Vũ tự sướng một hồi, môi nở nụ cười theo kiểu yêu ma tà ác.
Thế còn hai cái người một kẻ tính thẳng như ruột ngựa, lại hào sảng như bậc đại trượng phu, một kẻ đội lốt cừu non mang bộ mặt nai tơ đi lừa lọc người khác thì sao. Tuy là nam với nữ nhưng sự thật khiến người khác mất hồn, họ quả là hai kẻ biến thái hiếm gặp, rất hợp đôi. Vu Cơ đã từng đọc qua một vài cuốn sách dành cho chị em phụ nữ, trong sách có viết rằng: người đàn ông yêu bạn thực sự là người có thể chấp nhận thậm chí yêu những tật xấu của bạn.
Bạn Vu Cơ đã thử áp dụng lên bạn Khải Uy như sau. Một hôm hứng chí, bạn Vu Cơ vừa nhai cơm vừa nhắn tin với Khải Uy, nhưng nói nhắn tin thì có vẻ hơi khiêm tốn, gọi là nói chuyện trực tiếp luôn cho nhanh, căn bản vì Uy đại gia lười viết tay mặc dù nói trực tiếp bằng phương thức truyền tin hiện đại đắt tiền hơn nhưng đại gia mà, sợ gì.
K.U: “ Alo, đang làm gì á : ))))” Giọng nói hí hửng, có vẻ như đang vui lắm.
VC: “ Ang ai ơm” ( đang nhai cơm) Bên kia truyền qua rõ ràng tiếng nhai chóp chép của Vu Cơ chứng tỏ đang một miệng đầu cơm đây. Khải Uy cười phì, thông thường đứng trước mặt anh, các vị tiểu thư luôn tỏ ra đài các nhỏ nhẹ, làm gì cũng ý tứ, đây là trường hợp đặc biệt đầu tiên nhưng như thế này, Khải Uy cảm thấy rất chân thật chứ không giả tạo như những người kia.
VC: “ Ý chết rớt một hạt cơm rồi.” Vu Cơ sửng sốt nói, nhìn hạt cơm dưới chân bàn, liền cúi xuống nhặt lên.
K.U: “ Thì sao, chẳng lẽ em nhặt lên ăn tiếp?” Khải Uy buồn cười hỏi.
VC: “ Ô sao anh biết.” Vu Cơ thả hạt cơm vào sọt rác nhưng cô cố tình nói như thế, ba người chị em kia nhịn cười khổ sở lắm rồi
K.U: “ Cái gì @@??? Em không sợ bẩn sao?” Khải Uy trợn mắt, omg thật không thể tin được.
VC: “ Em rửa nước rồi.” Vu Cơ đáp tỉnh rụi.
K.U: “…” Khải Uy rơi vào trầm mặc nhưng thật sự anh cũng đang rất rất buồn cười. Không thấy bẩn lắm, có lẽ sàn nhà sạch….Khải Uy vớt vát.
VC: “ Sao thế, sao anh không nói gì?”
K.U: “ À không tôi đang nghĩ người biết tiết kiệm như em thật đáng quý.”
Vu Cơ há hốc, thật sự anh không cảm thấy kinh tởm cô sao, nhìn anh rất sạch sẽ mà. Không sao, vậy thì tăng cấp độ lên vậy.
VC: “ À…quá …Ợ ợ~…khen.” Vu Cơ nói ngắt quãng rồi ợ một tràng thật dài. Hứa Thuần, Tô Nhã và Hạ Ân đã chịu không nổi, lao ra ngoài mà cười điên đảo, chảy cả nước mắt. Vu Cơ quả là bá đạo, nếu có chàng trai “ bình thường” nào nhìn thấy có lẽ Vu Cơ sẽ khó mà lấy được chồng.
K.U: “ Vu Cơ à.” Khải Uy thốt lên, giọng anh hơi run giống như đang nén cười.
VC: “ Sao…ợ ~….anh?” Vu Cơ bồi thêm một tràng nữa…khinh bỉ ta đi, cự tuyệt ta đi, lộ bản chất của anh ra đi, Vu Cơ thầm nghĩ.
K.U: “ Em ợ hơi nhiều như vậy chứng tỏ dạ dày không tốt, em đi khám thử xem với lại điều hòa chế độ ăn cho hợp lý, có cần tôi gọi bác sĩ đến cho em không?”
Khải Uy rất ân cần hỏi thăm sức khỏe của Vu Cơ, xem ra anh rất quan tâm đến cô, Vu Cơ hết muốn bày trò, tự nhiên lại thấy xúc động. Chết dở, cuối cùng cái kế sách đã hoàn thành, kết quả Khải Uy không chán ghét cô, anh có thể chấp nhận được những thói hư tật xấu của cô thậm chí nhìn nó ở phương diện tích cực.
Vu Cơ nuốt một miếng cơm đáng nghét, ngậm ngùi nói: “ Đồng chí, tôi muốn đồng chí đưa tôi đi bác sĩ, không cần gọi bác sĩ đến đâu.”
Khải Uy bật cười: “ Vâng thưa sếp.”
Lâu lắm rồi Khải Uy mới được cười nhiều như vậy, quá khứ của anh, bóng tối của anh anh muốn quên đi, có lẽ anh đã tìm được người thích hợp giúp anh thoát khỏi nó. Khải Uy chợt nhớ đến cái cảnh một mình anh trơ trọi, hai tay nhuốm máu, mặt anh cũng nhuốm máu, xác chết chất thành đống xung quanh. Đôi mắt màu xanh trùng với màu của lửa. Lửa xanh, lửa của quỷ dữ, lửa của địa ngục. Khải Uy nhức đầu, cơn đau ập đến làm anh choáng váng, thở dốc. Mồ hôi túa ra chảy thành dòng xuống cằm rồi từ cằm xuống áo. Trán anh nổi rõ cả gân xanh.
Khải Uy nén đau, phì phò thở nói tạm biệt Vu Cơ rồi chưa đợi cô nói gì, anh đã ngắt liên lạc. Khải Uy lao đến bàn làm việc, đồ đạc bị anh quơ xuống rơi vỡ loảng xoảng, anh mở học kéo, run rẩy lấy ra một lọ thuốc rồi nhanh chóng nuốt vào một cách khó nhọc. Khải Uy ngồi dựa lưng vào tường, ánh trăng chiếu vào phòng, hắt lên khuôn mặt tinh xảo như tượng tạc của anh nhưng chan chứa đầy nỗi cô đơn và ám ảnh.
Người đứng đầu khu tự trị là quận chúa Sil Sitle đời thứ 17, họ đứng đầu khu tự trị và cũng là người giữ vững được biên giới của khu tự trị không cho kẻ khác xâm lấn nhờ thuật bí truyền là thuật triệu hồi cùng với con mắt tiên tri trên chiếc nhẫn được đeo trên tay của mỗi quận chúa khi lên ngôi.
Các nước khác không dám lăm le dòm ngó, họ giữ mối hòa hảo với khu tự trị nhằm kiếm chác thêm một số món hời, tuy hiệp ước hòa bình kí tạm ở đó nhưng vẫn không ngừng sai người ám sát người đứng đầu của nhau. Mỗi khi có cuộc họp cấp cao, họ luôn luôn mang theo bên mình ba người giỏi nhất cùng một toán vệ binh tinh nhuệ ẩn núp đâu đó đề phòng bất trắc.
Quận chúa Sil khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, con trai duy nhất của dòng họ Sitle, hắn sống trong một cung điện nạm bằng vàng và kim cương, ban ngày chói mắt đến nỗi người ta chỉ nhìn được những ánh hào quang tỏa ra còn ban đêm cả tòa lâu đài coi như là chiếc đèn khổng lồ soi sáng cả thành phố.
Thế mới biết quận chúa giàu cỡ nào và cái khu tự trị ấy như một mỏ vàng đào mãi tiêu mãi cũng không hết.
Sáng sớm, một chiếc xe mà đen sang trọng theo sau là một đoàn tùy tùng hùng hậu cũng mặc áo choàng màu đen nốt hộ tống. Quận chúa Sil ngay từ sớm đã chuẩn bị kĩ càng mọi thứ để tiếp đón nhân vật ngồi trong xe ấy.
Quân hầu đứng nghiêm chỉnh thành hai dãy, thẳng tắp không một chỗ lồi lõm nào. Sil bước nhanh chân về phía chiếc xe màu đen, vì bước quá nhanh nên mỡ bụng của hắn lúc la lúc lắc như con heo nái, từng ngấn thịt trên mặt rung bần bật như sóng vỗ làm người khác trông vào mà nhờn nhợn.
Người trong xe bước ra, cây gậy có con rắn quấn quanh chống xuống nền đất đánh cộp, giày da bóng lộn soi được cả bóng người. Quần âu phẳng phiu, áo măng tô dài sang trọng, Hắn hiện ra với vẻ tiêu sái và uy nghiêm hơn người. Đôi mắt hơi xếch, mũi cao thẳng, bờ môi mỏng cương nghị chứng tỏ hồi còn trẻ, hắn là một nam nhân có vẻ đẹp hiếm thấy.
Sil nhanh chân chạy đến, cười hỉ hả hi ha khiến đôi mắt đã nhỏ lại càng nhỏ hơn, chỉ thấy một đường chỉ mảnh. Bàn tay úc núc mỡ của Sil vươn ra, Hắn cũng hơi nhếch môi cười cho có lệ rồi bắt tay với Sil.
- Vất vả cho ngài đường xa đến đây, mời vào trong nghỉ ngơi, chúng ta sẽ bàn việc sau khi ăn tiệc được chứ?- Sil cười ha ha trông có vẻ rất thân thiện.
Hắn gật gù cười cười, tay chắp đằng sau lưng, không ai nhìn thấy tên hầu cận đang lau bàn tay của Hắn vừa bắt với tên Sil khi nãy.
Tất cả đi vào cung điện.
Trong phòng riêng của Sil, Sil lắc lắc ly rượu đỏ, mắt hắn nheo lại thành đường nguy hiểm rồi choang một tiếng, ly rượu vỡ tanh bành thành từng mảnh nhỏ, rượu đổ ra tấm thảm lông, loang lổ thành một màu chói mắt. Mấy tên hầu cận giật mình khúm núm lại một góc:
- Mẹ kiếp, đời tao chưa bao giờ phải chịu nhục như thế này, xúm xít vẫy đuôi xung quanh Hắn như một con chó.
- Thưa quận chúa, chúng ta hãy cứ nhẫn nhịn một thời gian, khi có được thứ chúng ta muốn thì giết Hắn sau cũng chưa muộn. Khu tự trị của chúng ta không thiếu người tài, vả lại tiền bạc chỉ cần giá cao một chút thì người chịu đi giết hắn đông vô kể.- Zac, quân sư trung thành của Sil phe phẩy chiếc quạt trong tay nói.
Sil gật gật cái đầu, vẻ vừa ý lắm. Sil cùng tùy tùng đi ra khỏi phòng, đến nơi bày tiệc, Hắn cũng cùng lúc đến đó, nở nụ cười giả tạo khinh thường rồi đủng đỉnh ngồi vào vị trí chủ tọa của bàn tiệc. Sil lấy làm tức lắm nhưng cũng chỉ biết cười.
Hai bản hợp đồng được đưa ra, trong đó có cam kết rõ ràng với những điều khoản sau:
Ngày…tháng…năm.
Bên A: Sil Sitle
Bên B: ***
Bên A có nhiệm vụ cung cấp quân đội, tiền bạc hỗ trợ cho bên B. Bên A phải tuyệt đối trung thành với bên B nếu nhưng phản bội sẽ chịu mọi sự trừng phạt của bên B.
Khi đã đánh chiếm thành công thành phố Asschessman- thủ phủ của liên minh ba nước và buộc ba nước đầu hàng vô điều kiện thì bên A sẽ được bên B cho khai thác 1/3 tài nguyên trên lãnh thổ ba nước, được xây dựng, làm ăn với mức thuế 0%.
Bên A phải làm theo mọi kế hoạch bên B đề ra vô điều kiện.
Hợp đồng có hiệu lực từ ngày kí kết.
Sil đọc đi đọc lại bản hợp đồng, nếu Hắn không bắt được cái thóp của Sil thì còn lâu mới có chuyện đàm phán kí kết như thế này.
Cái thóp đó bắt nguồn từ cái phóng đãng của Sil, ngày đó Sil qua giới phù thủy làm ăn có ghé qua khách điếm, nhìn thấy một cô gái nhan sắc mĩ miều xinh đẹp liền chòng ghẹo. Chòng ghẹo dần chuyển sang ép buộc, cô gái nọ không chịu, khóc la om sòm, Sil đương nhiên ăn ngon mặc đẹp muốn gì được nấy nên sinh hư sai người ép cô gái nọ. Đúng lúc đó gặp được một vị công tử ăn mặc sang trọng chen ngang, Sil đã ngà ngà say, lại tức giận vì bị phá hư chuyện tốt, thế là dẫn tới đánh nhau. Sil triệu hồi nguyên hai con quỷ dữ tợn ra và kết cục là cái chết bi thảm của vị công tử đó. Lúc ấy Sil không hề biết người ấy là cháu trai của thượng thần của giới phù thủy, khi Hắn đến, đưa giấy tờ ra Sil mới biết. Đụng đến thượng thần quả thật ăn ngủ không yên đành nhờ Hắn bưng bít cho. Mọi chuyện cũng đâu vào đấy, Sil đành phải chấp nhận bản hợp đồng này.
Chỉ cần ngấm ngầm xây dựng quân đội, thả ra vài tên lính tốt chu cấp cho Hắn, tuy nhìn qua có vẻ khá bất lợi nhưng cơ hội kiếm chác khó tìm dại gì không chấp nhận. Sil không ngần ngại mà kí ngay.
- Ngài Sil, ta muốn có loại gen tốt nhất cho quân đội, điều này ngài làm được chứ?- Hắn không do dự mà vào thẳng vấn đề, con ngươi màu đen sâu hun hút chĩa thẳng về phía Sil khiến hắn không muốn cũng phải gật đầu.
- Dạ, chuyện nhỏ thôi thưa ngài. Sắp tới có trận đấu diễn ra năm năm một lần, chỉ cần đẩy mức tiền thường cao lên một chút thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người tham gia.- Sil ngoan ngoãn dạ vâng, cái mặt béo núc ưa nịnh nọt của Sil làm Hắn phát tởm.
- Ta chờ tin thành công của ngươi.
Tiếng cụng ly vang lênh thanh thúy, Hắn cười hài lòng.
Trời nổi giông, sấm chớp giật ùng ùng dự báo một cơn bão lớn.
***
Hắn ung dung bước xuống từng bậc tam cấp đào sâu xuống lòng đất. Mật thất được xây dựng theo kiểu mê cung, chỉ có hắn và những người thân cận mới biết đường đi nước bước, đề phòng bị phát hiện. Ở đây ánh sáng không nhiều, mùi ẩm mốc hoàn toàn không có chứng tỏ không khí đã được xử lý để phù hợp với việc thí nghiệm.
Hắn đẩy cửa một gian phòng, gian phòng sáng nổi bậy với ba chiếc hộp lớn như quan tài bằng thủy tinh trong suốt, ở đó chứa xác của ba vị thượng thần mà Hắn đã trộm được vào ngày đăng quang,
Một tên cung kính đưa cho Hắn bản báo cáo về việc cấy ghép tương thích gen đã hoàn thành. Hắn cười đắc ý, vết chân chim bên khóe mắt càng nổi rõ rệt hơn. Hắn liếc qua ba cái xác trong lồng kính và ba xác người đàn ông khỏe mạnh đang nằm trên bàn kim loại lạnh lẽo, người gắn đầy kim châm, dây dợ, làn da trắng bợt nổi rõ những đường gân xanh tím.
Hắn bước đến gần ba người đàn ông, đưa ngón tay lên miệng, cắn cho chảy máu rồi vẽ lên bụng họ mấy kí tự khó hiểu rồ sai người kéo họ xuống nền đất đã vẽ sẵn những hoa văn kì lạ như một dạng kết giới.
Xong xuôi, Hắn ngồi chính giữa tâm hình tròn và lẩm bẩm. Ba người đàn ông mở mắt ra, đôi mắt đen ngòm không phân biệt lòng đen lòng trắng trông dữ tợn và đáng sợ đến rợn người.
Lòng đất rung chuyển, mấy chiếc ống nghiệm ly tách rung lên leng keng rồi rơi vỡ loảng xoảng. Bóng đèn chập choạng lè rè rổi cũng bể nát, mặt đất chuyển động mạnh. Chim chóc trên mặt đất bay toán loạn, thú rừng chạy nháo nhác, kêu la thất thanh. Sóng biến ngoài khơi cũng vỗ mạnh, dân chài ôm thuyền mà run bần bật.
Trời đang sáng bỗng tối sầm như mặt trời biến mất. Bọn hắn nheo mắt nhìn trời, cảm giác nguy hiểm bất an khó nói thành lời, mọi người dân khắp nơi đều hoang mang, tụi nó đang ở trong nhà, ngó ra cửa sổ chợt thấy lòng nôn nao lạ thường.
Vài phút sau mọi thứ trở lại bình thường chỉ có lòng người là sợ hãi. Hiện tượng này chưa bao giờ xảy ra nhưng chắc chắn không phải điềm lành.
Ba người đàn ông mở mắt ra một lát rồi lại nhắm mắt, kết giới hết sáng. Thi triển thuật thất bại. Hắn bực bội, đôi mắt sắc bén híp lại thành một đường mảnh, thâm hiểm như rắn độc. Hắn lao ra hành lang của mật thất rồi dừng lại trước một căn phòng.
Căn phòng tối thui, mùi ẩm mốc xộc vào mũi nhưng cơn giận làm hắn quên luôn cả cái hôi hám ở nơi này. Hắn đi sâu vào, đạp rầm một cái, lồng sắt bật tung cửa ra. Hắn bước vào lồng giam, túm lấy một người đàn ông râu ria xồm xoàm lâu ngày không cạo, chân tay ghẻ lở vì ở trong nơi này nhiều năm. Hắn gằn từng chữ:
- Mày lừa tao! Mày biết hậu quả là gì không?
Người đàn ông vì râu tóc mọc nhiều căn bản không nhìn rõ mặt, duy chỉ có đôi mắt cương nghị sắc bén là nổi bật. Người đàn ông nhướn mày, môi nhếch lên vẻ khinh bỉ:
- Ta đã nghĩ kĩ rồi, ngươi bắt được ta, có thể giết ta nhưng ngươi có đủ can đảm…à không..đủ thực lực để giết bốn đứa học trò của ta không?
Hắn phì cười, đạp người đàn ông ngã dúi. Hắn túm lấy tóc ông, mắt kề mắt mà gằn từng chữ:
- Đàn ông có duy nhất một điểm yếu. Ngươi biết là gì không?
Người đàn ông cau mày, ánh mắt trừng trộ nhìn Hắn, Hắn mỉm cười nhẹ nhàng nhưng sự thâm hiểm vẫn tỏa ra đậm đặc:
- Đó là phụ nữ. Cái tình yêu ngu xuẩn đó là học trò của ngươi mê muội rồi. Nhưng ta sẽ để yên, để bọn chúng tình cảm mặn nồng đã, lúc đó ta sẽ bóp chết chúng nó như bóp chết mấy con chuột.
Người đàn ông lúc này vẻ mặt đã lộ rõ vẻ hoảng hốt nhưng rất nhanh đã che lấp. Ông chẳng nói gì bởi vì ông giật mình, chột dạ. Trong đầu thầm tính toán và cuối cùng ông đành thỏa hiệp.
- Ngươi có thể tìm được ống quận chứa bí kíp của cấm thuật đó không?
Hắn đanh mặt:
- Ngươi nói đi.
- Ta không thể nói được. – Người đàn ông nhếch môi rồi ông lè lưỡi ra. Một ấn kí màu đỏ tươi dán trên lưỡi ông.
Hắn biết đó là gì. Là thuật bài xích, nếu người bị ấn kí đó dán trên lưỡi tức là không thể nói ra một sự việc nào đó, nếu nói ra sẽ bị cắt lưỡi ngay lập tức và chết. Nhưng Hắn không biết người đàn ông đó có thật bị bài xích cái chuyện cấm thuật hồi sinh đó không nếu như ông ta khai dối thì Hắn coi như bị chơi một vố đau.
Hắn hừ một tiếng đôi mắt chim ưng láo liên một hồi rồi Hắn mỉm cười.
- Ngươi biết không, kẻ khôn luôn chuẩn bị cho mình phương án dự phòng.
Nói rồi Hắn kéo người đàn ông đi, tiếng giày nện vào mặt đất kêu cộp cộp lẫn với tiếng leng keng của xiềng xích.
***
Bạc Ngôn và Bạc Phi đã bắt đầu dạy tụi nó về cách bay lượn. Tuy mới làm quen lần đầu nhưng tụi nó học rất nhanh khiến hai người thầy vui vẻ tự hào hết sức. Chỉ sau ba bốn ngày, tụi nó đã bay thành thục, sự tiến bộ của tụi nó khiến Bạc Ngôn và Bạc Phi có phần thấy hơi kì lạ. Người bình thường phải học cả nửa tháng mới có thể bay được như tụi nó nên hai người mới nghĩ đến bố mẹ của tụi nó.
Khi hỏi, tụi nó chỉ biết mẹ mất khi sinh tụi nó ra còn bố là một thương gia đi làm ăn ở nơi xa, không thường xuyên về nhà, có lẽ ông chỉ biết một số pháp thuật gì gì đấy, ông thường gửi cho tụi nó mấy vật phẩm phép thuật cho tụi nó chơi, còn lại không hề biết gì cả. Kể ra cũng hơi xấu hổ, thật ra tụi nó cũng rất muốn biết nhiều hơn về bố nhưng thư phòng của ông lúc nào cũng khóa kín cửa không thể nào vô được.
Chuyện Bạc Ngôn và Bạc Phi hỏi tụi nó mới nghĩ đến một thứ, tại sao không đột nhập vào thư phòng của ông nhỉ? Chẳng phải ông nói rất lâu mới về được sao? Vậy thì tranh thủ một tí chắc cũng không có gì to tát.
Buổi tối, sau khi luyện tập về xong, tụi nó than vãn mệt mỏi rồi leo lên giường ngủ sớm. Đợi khi không còn ai lảng vảng trên lầu nữa, tụi nó rón ra rón rén đi đến trước thư phòng của bố. Bây giờ mới nhìn kĩ, cửa thư phòng được chạm khắc rất đẹp và có lẽ là cánh cửa đẹp nhất trong nhà. Xem ra bố của tụi nó là một người đàn ông cầu toàn và có khiếu thẩm mĩ cao.
Tụi nó thử mở khóa. Cửa đã bị chốt. Xem ra phải dùng cách khác để mở vậy.
Ngày nhỏ bị nhốt trong nhà, không được đi đâu chơi nên mọi thứ trong nhà đều được tụi nó đem ra mà tìm tòi khám phá, những chiếc hộp bị khóa lại đều bị tụi nó mở bung ra hết nên khả năng bẻ khóa của tụi nó trở nên siêu phàm từ đó, đến nay cũng không hề suy giảm.
Dùng hai chiếc kẹp tóc mảnh, ngoáy ngoáy một chút, tiếng cạch giòn giã vang lên báo hiệu khóa mở. Tụi nó mừng thầm rồi đẩy cửa bước vào. Không hiểu sao tim tụi nó đập dồn, thật hồi hộp.
Căn phòng ngập tràn hương gỗ, thơm dịu nhẹ. Không phải tụi nó chưa vào thư phòng nhưng khi vào đều có sự cho phép của bố và không có bất kì sự đụng chạm hay hiếu kì xuất hiện ở đây bởi sự nghiêm nghị của ông khiến tụi nó hơi sợ.
Càng cấm càng tò mò vốn là bản tính của tụi nó. Nhìn xung quanh, khắp nơi sách là sách, giá sách xây cao từ mặt đất lên đến tận trần nhà, quẹt thử vài chỗ, không hề vương một chút bụi chứng tỏ nơi này thường xuyên được quét dọn kĩ càng. Nhưng ai quét dọn? Chẳng lẽ là vú An. Tụi nó hơi nghi ngờ một chút, vú An là người chăm bẵm tụi nó từ thuở bé có lẽ sẽ biết một vài thứ liên quan đến ông nhưng tất nhiên tụi nó sẽ không hỏi.
Tụi nó chia nhau ra mà tìm tòi. Chủ yếu là sách về kinh doanh, thương mại, như vậy tụi nó cũng có thể khẳng định chắc chắn ông là thương nhân.
Hạ Ân đi đến bàn làm việc của ông. Giấy tờ sắp xếp gọn gàng thành một xấp, nhìn qua cũng chẳng hiểu gì. Hạ Ân mở ngăn kéo bàn ra, vài cuốn sổ, vài cây bút máy tinh xảo đẹp mắt. Đương nhiên điều chú ý chính là cuốn sổ đã ố vàng kia, có lẽ đã lâu lắm rồi, mùi giấy hơi hăng. Hạ Ân lật lật vài trang, không hề có chữ, bỗng soạt một tiếng, một bức ảnh cũ rơi ra gây chú ý cho cả bọn.
Tụi nó tụ tập lại. Bức ảnh chụp tập thể nam có nữ có nhưng tụi nó nhận ra ngay một người. Là mẹ tụi nó. Có lẽ chụp khi bà còn trẻ còn những người xung quanh là bạn bà, bà đứng cạnh hai người đàn ông trông rất tuấn tú, một người có nụ cười hiền hòa, một người trông rất cương nghị. Không hiểu sao tụi nó lại nghĩ đến bố, nhưng khuôn mặt này không phải là ông.
Cất lại tấm ảnh vào cuốn sổ bỗng két một tiếng, cửa thư phòng mở, tụi nó giật điếng hồn, Hạ Ân nhanh tay ném cuốn sổ vào ngăn kéo rồi đóng lại.
- Các con … sao lại ở đây?- Vú An sửng sốt, trông bà có vẻ hơi hốt hoảng, những nết nhăn hiện rõ ràng.
- Tụi con…- Tụi nó lắp bắp, bị bắt ngay tại trận khiến tụi nó không thể nói được điều gì.
- Ra ngoài ngay! Bố các con sẽ phạt nếu biết các con vào đây.- Vú An nạt nộ, trông bà có vẻ hung dữ hiếm thấy, điều này làm tụi nó ngạc nhiên hoàn toàn. Có điều gì khiến bà tức giận như vậy, chẳng qua tụi nó chỉ vào thư phòng thôi mà, trừ khi có ẩn tình gì đó.
Tụi nó nhanh chân chạy vể phòng, đương nhiên tụi nó sẽ tìm cách mà lẩn vào thêm một lần nữa.
***
Sáng hôm sau, tụi nó dậy sớm vừa lúc Bạc Ngôn và Bạc Phi đẩy cửa vào nhà. Việc không bị lôi ra cằn nhằn hay bị phạt về vụ tối qua làm tụi nó nhấp nhổm không yên bởi tụi nó có linh cảm không tốt về việc này nên cố tình dậy sớm xem xem có động tĩnh gì không.
Vẫn rất bình thường , vú An không có biểu hiện gì lạ. Hơi khó hiểu nhưng tụi nó đành nén nó xuống, có lẽ tụi nó đã quá đa nghi.
Ăn sáng xong xuôi, cả bọn đến địa điểm tập. Nội dung hôm nay có phần rất đặc biệt.
Bạc Phi bắt đầu giảng giải, tụi nó nghiêm túc lắng nghe, không sót một chữ:
- Mỗi người đều có một năng lực riêng, năng lực đó chia thành rất nhiều nhóm nhưng chủ yếu là chia thành hai, đó là năng lực trong hệ và năng lực ngoại hệ. Người có năng lực trong hệ rất hiếm, khả năng của các vương quân là một ví dụ điển hình như thủy, hỏa, thổ, mộc, băng, phong….Còn năng lực ngoại hệ tùy theo trời phú cho mỗi người. Bây giờ chúng ta sẽ thử xem các cô thuộc hệ nào.
Bạc Ngôn đưa tới năm chiếc ly thủy tinh đựng đầy nước, đặt trước mặt tụi nó và bắt đầu giải thích:
- Các cô hãy cố gắng tập trung năng lượng vào tay, áp vào thành cốc, nếu xuất hiện xoáy nước tức là trong hệ, còn nước tràn là ngoại hệ. Tôi sẽ làm mẫu trước.
Bạc Ngôn áp tay vào thành cốc, năng lượng khá lớn đến nỗi tụi nó dường như nhìn thấy một luồng khí bao quanh tay của anh. Nước trong cốc ngay lập tức bắn ra tung tóe và cốc thủy tinh vỡ toang khiến tụi nó giật mình. Bạc Ngôn và Bạc Phi chẳng có biểu hiện gì vì điều này quá đỗi quen thuộc, Bạc Ngôn lấy khăn lau tay, vừa giảng giải:
- Đó là do năng lượng mạnh nên tạo sức ép khiến cốc vỡ. Như các cô thấy tôi thuộc ngoại hệ. Bạc Phi cũng vậy.- Bạc Ngôn đẩy bốn chiếc còn lại đến trước mặt tụi nó.- Đến lượt các cô.
Tụi nó áp tay vào thành cốc một cách thận trọng rồi tập trung hết sức, dồn năng lượng vào lòng bàn tay. Bạc Ngôn và Bạc Phi nhướn mày, chà rất khá, năng lượng tạo thành một lớp khí mỏng quanh tay có thể nhìn thấy bằng mắt thường rồi. Xem ra năng lực của tụi nó không hề đơn giản.
Nước chuyển động dần rồi bắn tung lên, tụi nó giật mình rút tay lại. Nước ngừng, tụi nó mới hoàn hồn.
Như vậy năng lực của tụi nó là năng lực ngoại hệ. Bạc Phi cầm chiếc cốc của tụi nó lên, thành cốc đã xuất hiện vết nứt sâu, nếu cầm lâu một chút nữa chắc chắn sẽ vỡ. Bạc Phi và Bạc Ngôn cười, thầm khen ngợi, xem ra vương quân rất biết nhìn người.
- Làm thế nào mới biết được năng lực của mỗi người đây?- Hạ Ân hỏi.
- Thông thường năng lực sẽ tự bộc phát trong quá trình sinh hoạt bình thường. Các cô thử nhớ xem ngày nhỏ mình có khả năng gì không?- Bạc Phi giải thích. Chuyện đào bới năng lực của nhau anh thường không thích vì nó vốn rườm rà.
- À có, không biết có phải năng lực không nhưng mỗi khi tôi bị thương, vết thương liền lành ngay sau đó nhưng dù vết thương có nhỏ cỡ nào đi chăng nữa quá trình hồi phục cũng rất đau.- Hứa Thuần nói, chuyện này làm cô hồi tưởng đến lần gặp gỡ đầu tiên với Lâm Tề. Chính anh là người vô tình gây nên vết thương cho cô nên có lẽ anh cũng đã biết được một số khả năng của cô.
- À cái này tôi đã nghe Lâm Tề vương quân nói qua. Như vậy…máu của cô là thuốc tiên đó, trên thế giới rất hiếm người có năng lực này, kết cục của họ là trở thành con mồi cho những kẻ ham muôn về tiền bạc hay quyền lực săn bắt. Giá bán nô lệ của họ cũng rất cao.- Bạc Ngôn nói rất nghiêm túc, Hứa Thuần bây giờ mới biết được giá trị của bản thân, cô hơi ngạc nhiên về điều đấy nhưng sợ mới là cảm giác mà cô đang cảm thấy rõ nhất.
Như vậy cô đang rất nguy hiểm, năng lực này cần phải giấu đi, nếu không….Hứa Thuần đang tưởng tượng mình là động vật quý hiếm trong sách đỏ, bị đám người lùng bắt và mang về nhốt trong lồng, hằng ngày lấy của cô một bát máu để chữa bệnh hoặc bán đi…Da gà nổi lên chồng chất…đáng sợ…đáng sợ quá. Chuyện này không phải là chuyện đùa nên cô hiểu được tính nghiêm trọng của nó, Vu Cơ, Hạ Ân và Tô Nhã cũng vậy. Bây giờ tụi nó cũng lờ mờ hiểu được lý do vì sao bố không cho tụi nó ra ngoài mà nhốt tụi nó trong nhà đến bây giờ.
- Ba người còn lại thì sao?- Bạc Ngôn hỏi.
Hạ Ân, Vu Cơ và Tô Nhã nghĩ mãi cũng không thể nhớ nổi mình có năng lực gì đành lắc đầu. Nhưng có lẽ trong quá trình luyện tập sẽ phát hiện ra sau nên tụi nó cũng không vội cho lắm.
Bạc Ngôn và Bạc Phi bắt đầu cho tụi nó luyện võ, những bài tập cơ bản bắt đầu như đứng tấn tụi nó đều làm rất tốt. Những tư thế hay động tác đều được khắc sâu và luyện tập bài bản, tụi nó hăng say tập với ý nghĩ mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Tụi nó đã trưởng thành, muốn trang bị đầy đủ cho mình bản lĩnh để đương đầu với khó khăn, tụi nó sẽ chứng minh cho bố thấy bản thân sẽ không phải là công chúa cấm cung cần sự bao bọc che chở nữa. Và có lẽ tụi nó sẽ xích lại bọn hắn gần hơn, tuy không phải là cô vợ hổ báo vai u thịt bắp thích đánh đấm nhưng ít ra cũng sẽ biết cách bảo vệ bản thân, không trở thành gánh nặng cho bọn hắn.
Một tuần nữa trôi qua, việc luyện tập cũng tiến bộ nhiều, không hiểu sao càng lúc tụi nó càng nhớ bọn hắn hơn. Thỉnh thoảng cũng có viết vài ba tin nhắn hỏi thăm tình hình nhưng đôi lúc cũng gặp phải những tình huống thật…khác biệt làm người khác đau đầu.
Về Hứa Thuần và Lâm Tề, một người nói nhiều, miệng mồm lanh lảnh như chim hót và một người cạy răng may ra mới gầm lên một tí bực mình. Tối tối mới là lúc tụi nó được rảnh rỗi nên thời gian nhắn tin là vào lúc đó. Hứa Thuần ráng nuốt thật nhanh cơm rồi chạy biến lên phòng, nằm vắt chân hình chữ ngũ viết tin nhắn.
HT: “ Ăn cơm chưa?”
Đợi…hai phút dài như hai chục phút…Hứa Thuần bắt đầu càu nhàu và nghĩ lung tung…chẳng lẽ anh ta đã quên mất mình rồi, nét chữ của mình rất đặc trưng mà T^T…hay là anh ta có người mới, không thể được…phải tốc chiến tốc thắng, đánh nhanh thắng nhanh, không để cho kẻ khác có cơ hội vơ mất được. Tiếp tục nhắn, đến khi nào trả lời mới thôi.
HT: “ Anh đang làm gì đấy?”
Cô ngồi trên bục cửa sổ để lấy tin cho nhanh…Hai phút sau, có tin nhắn đến, vui mừng đến suýt ngã lộn cổ xuống dưới lầu.
LT: “ Tôi đang làm vương quân.”
Hứa Thuần hơi nghẹn ở cổ, đây có phải gọi là ông nói gà bà nói vịt không?
HT: “Sao khi nãy anh không trả lời?”
LT: “ Ăn cơm không được làm việc riêng.”
Cái người này thật quá chỉnh chu đi. Bây giờ cô mới nhớ ra, lúc bọn hắn đến nhà tụi nó ăn cơm, đều ăn rất nghiêm túc, chăm chú ăn không hề nói một tiếng nào. Đây chẳng lẽ là tác phong quân đội sao? Gì mà nghiêm túc đến độ như vậy, nếu người ngoài không biết có khi nghĩ rằng bọn hắn là đồ tham ăn cũng nên, ăn không hé răng nói một tiếng, thật nhàm chán.
HT: “ Công việc có bận lắm không?”
Cái này hình như hỏi hơi vô duyên, đương nhiên là bận rồi, nhưng kệ, hỏi cho có chuyện để nói, thông thường câu chuyện phải được dẫn dắt gợi mở mới có thể nói dài lâu được.
LT: “ Rất rảnh.”
Mắt Hứa Thuần giật giật, đây là chương trình hỏi đáp sao? Cô hỏi anh trả lời, tại sao anh không hỏi lấy cô một câu? Chẳng lẽ….anh ta không quan tâm đến mình…Hứa Thuần trông vậy nhưng rất dễ suy nghĩ lung tung và tự đưa mình vào tuyệt vọng, Hứa Thuần lâm vào trạng thái tự kỉ nhất thời ôm gối nằm suy nghĩ và suy diễn một lúc rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay biết. Nhưng cô nào có ngờ, có người đang ngồi trong nhà ăn của quân khu, tay không động đũa chỉ nhìn ra cửa sổ ngóng điều gì đó. Binh sĩ thấy lạ mà hỏi:
- Vương quân, sao ngài không động đũa, chẳng lẽ có món nào không hợp khẩu vị của ngài sao?
- Đang nhắn tin không được mất tập trung.
Binh sĩ vạch đen đầy mặt, xem ra vương quân làm gì cũng rất tập trung. Lâm Tề ban đầu nhận được tin nhắn của Hứa Thuần đúng lúc chuẩn bị ăn cơm. Là người nguyên tắc nhưng nguyên tắc cũng có lúc bị phá vỡ, ăn cơm không được làm việc riêng là tác phong hồi giờ không thể thay đổi nhưng anh nhìn thấy tin nhắn của Hứa Thuần gửi đến, không ngần ngại mở ra xem.
Nhưng nơi này nhiều người, Lâm Tề lại cầm mẩu tin đó ra ngoài hiên. Ai mà ngờ Hứa Thuần thật sự là cô gái không có sự kiên nhẫn lại nhắn thêm một cái tin nữa. Lâm Tề tự dưng cảm thấy buồn cười, nổi hứng muốn trêu chọc cô một chút, vốn là người kiệm lời, nói năng cộc lốc thành thử khiến đối phương buồn lòng dẫn đến việc người kia ngủ quên. Lâm Tề cứ thỉnh thoảng nhìn ra ngoài trời hóng tin đến khi tối mịt cũng chẳng thấy một mẩu, kì lạ, anh nhắn ‘ rất rảnh’ không phải là ý nói có thể nói chuyện nói cô sao, nhưng Hứa Thuần lại không hiểu. Lâm Tề lần đầu tiên mất kiên nhẫn đến vậy nên sinh ra bực bội, ngồi trong phòng nhìn chằm chằm vào mẩu tin nhắn, ngón tay trang nhã gõ từng nhịp lên mặt bàn.
Làm gì cũng phải đến nơi đến chốn nên Lâm Tề bí mật bỏ doanh trại bay về phía nhà của tụi nó. Phòng ngủ của tụi nó có cửa sổ, Lâm Tề ngó vào thấy Hứa Thuần đang ôm gối ngủ khì khì, bờ môi mỏng khẽ cong lên thành một nụ cười miễn cưỡng có thể coi là dịu dàng, hơi khẩy một tí, gió lùa qua khe cửa vào phòng ngủ của tụi nó. Chăn của Hứa Thuần bung ra rồi nhẹ nhàng đắp lên cho cô. Bóng người ngoài cửa sổ vụt biến chỉ còn lại tiếng gió vi vu trong màn đêm.
Với Tô Nhã và Hy Thần, chuyện nhắn tin là coi như là một nhiệm vụ không thể thiếu trong ngày và hình như nó đã được lập trình sẵn. Hy Thần vốn là người có nhiều tính cách nhưng chủ yếu vẫn luôn là bộ mặt thân thiện hiền hòa, đối với Tô Nhã có phần dịu dàng hơn hẳn. Tô Nhã lại là cô gái đa cảm, nói năng nhỏ nhẹ, ôn nhu nên khi nói chuyện hai người có hơi sến súa một chút.
TN: “ Hôm nay em biết bay rồi đó ”
HT: “ Vậy sao, giỏi quá…vỗ tay ”
TN: “ Em bay qua cả ngọn cây cao nhất trong rừng luôn đó hehe, giỏi hem ”
HT: “ Giỏi quá luôn…vỗ tay ”.
TN: “ Anh bay có bằng em không @@?”
HT: “ Đương nhiên là không rồi, tôi bay kém lắm, chỉ là là mặt đất thôi.”
Câu này ít lâu sau Tô Nhã mới biết hóa ra Hy Thần lừa mình, nói dối để cho mình vui mà thôi, vậy mà lúc đó cô tin sái cổ, thật là ngốc.
Cái gọi là nhắn tin thấu trời đất, xuyên lục địa là như thế này, chỉ cần có hứng thì bất kể giờ giấc đều có thể tán dóc với nhau được trừ lúc đã ngủ say, đến nỗi Hứa Thuần, Vu Cơ, Hạ Ân gườm Tô Nhã đến đỏ cả mắt. Hai người kia khiến người khác hơi bị ghen tị nha, nếu ghen tị có thể giết người thì hai người đã bị giết chết n lần rồi.
Ví dụ như Tô Nhã nổi hứng lên muốn chòng ghẹo Hy Thần một chút liền nhắn tin với ý khiêu khích:
TN: “ Lêu lêu Biểu tượng cảm xúc tongue :p”
HT: “ Oa lưỡi dài ghê o.O”
TN: “ =.=|| Lâm Hy Thần!”
HT: “ Dạ, có em .”
TN: “ Ngoan…* xoa xoa đầu* :3”
HT: “ Gan em dạo này có vẻ to ra nhỉ ==.”
TN: “ Quá khen quá khen :)))))”
HT: “ Chờ đó, tôi về sẽ cho em biết tay * xắn tay áo*”
TN: “ Để lâu hết sợ. Về ngay đi thôi.”
Tô Nhã nhanh miệng nói liền, cô rất mong anh sẽ về ngay, cô sắp thành hòn vọng phu rồi.
Một phút…hai phút…ba phút trôi qua mà chưa thấy hồi âm, khi ta trông ngóng một điều gì đó thời gian như dãn ra, trôi rất chậm và cảm giác rất lâu. Chẳng lẽ anh bận gì rồi? Tô Nhã phụng phịu liếc mắt ra cửa sổ.
Trời âm u, có mưa bay bay, không gian thật buồn. Có một chấm đen nho nhỏ, dần to ra, to ra…bóng ai quen thuộc quá. Tô Nhã ngơ ngác nhìn người đã hóa lớn ở trước mặt, còn ai ngoài Hy Thần nữa. Tô Nhã ngây ngốc cười, chắc nhìn mặt cô lúc này rất ngốc. Hy Thần chống nạnh, đắc ý nhìn Tô Nhã:
- Sao? Sợ chưa?
- Sợ rồi, sợ quá luôn.
Tô Nhã nhảy lên ôm lấy cổ Hy Thần, anh hơi bất ngờ nhưng tất nhiên là rất hạnh phúc mà ôm lấy Tô Nhã, lâu ngày không gặp, nhớ muốn điên lên được rồi.
Nhưng ở cạnh cũng chẳng được bao lâu, anh phải về lại doanh trại ngay nhưng một cái ôm có lẽ cũng đã làm nỗi nhớ vơi đi chút ít. Tô Nhã tiễn Hy Thần ra cửa, anh vuốt tóc cô rồi bay vụt đi. Tô Nhã nhìn theo đến thất thần, mưa rơi nặng hạt, trắng xóa không khí chuyển lạnh nhưng lòng cô ấm. Tô Nhã cười toe, lăn lộn trên giường cười khúc kha khúc khích. Hứa Thuần, Vu Cơ, Hạ Ân từ dưới nhà đi lên thấy thế không nhịn được hỏi thăm xem có bị ấm đầu không, Tô Nhã dịu dàng đằm thắm khi yêu cũng có lúc bị bệnh như thế.
“ Cho hỏi có phải Hạ Ân đó không?”
“ Phải” Quả nhiên là Hạ Ân, thật cold ạ~
“ Tôi có thể làm quen với em được không?”
“ Không rảnh, biến đi.”
Quá phũ phàng, Hạ Ân đáp trả thằng thừng không nuối tiếc, nhưng người kia lại bật cười, đôi mắt tím híp lại…rất có cá tính, ta thích!
“ Không ngờ em lại phũ phàng như thế, không sao, tôi thích. Đi uống café nhé!” Người kia bắt đầu tán tỉnh, độ mặt dày quá cao này còn ai vào đây nữa. Hạ Ân cầm mẩu tin nhắn, môi nhếch lên.
“ Gia Vũ, anh thích chơi trò giấu mặt quá nhỉ.”
Thông thường khi tin nhắn đến, người ta sẽ viết tên mình ở cuối thư, nếu nhắn quen rồi chỉ cần nhìn chữ là có thể nhận ra. Nhưng Hạ Ân và Gia Vũ chưa lần nào nhắn tin tám chuyện nên chưa biết nét chữ của nhau, Gia Vũ lại ưa chọc ghẹo Hạ Ân nên cố tình không viết tên lên nên Hạ Ân không nhận ra là điều đương nhiên. Nhưng giấu làm sao cho được cái vô sỉ mặt dày đã thành thương hiệu đó, Hạ Ân đã quá quen thuộc rồi.
GV: “ Không ngờ em lại quen thuộc với tôi như vậy còn gọi tôi thân mật như thế nữa, Hạ Ân, em thầm thích tôi đúng không?”
Hạ Ân suýt nữa phun trà ra khỏi miệng, quả không thể coi thường mức độ mặt dày tự sướng đến tự kỉ của anh ta được, Hạ Ân rủa thầm. Cô viết từng chữ, cây bút trong tay đè đậm như muốn đâm thủng giấy.
“ Ngài Tần Gia Vũ, hình như ngài tự mình đa tình rồi, việc doanh trại hình như rất rảnh rỗi thì phải.”
“Phải, rất rảnh, không ngờ em lại hiểu công việc của tôi như thế, tôi không thể không coi trọng em được.”
Hạ Ân chết ngất, cái người này dây thần kinh xấu hổ hình như đã bị đứt bẩm sinh thì phải, Hạ Ân bất lực.
“ À vâng, anh thích nghĩ gì thì nghĩ, tôi không quản.”
“ Tôi nhớ em.”
Gia Vũ viết chữ này rất rõ, rất đẹp, lần này anh nói thật lòng, nét nghiêm túc hiện rõ rệt nhưng Hạ Ân nào nhìn thấy. Hạ Ân đọc được, mắt trợn to nhìn chằm chằm vào ba chữ đó. Tim trệch một nhịp, tay cô hơi run, cô thừa nhận có chút sung sướng khi nhìn thấy nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, anh ta là ai chứ, là người nổi tiếng đào hoa, không biết anh đã nói câu này với bao nhiêu cô gái rồi. Hạ Ân bĩu môi, hừ lạnh đáp trả.
“ Cảm ơn, cái này to quá tôi không dám nhận.”
Gia Vũ tuy hơi mất hứng một chút nhưng anh biết muốn theo đuổi hạ gục được cô là chuyện không dễ dàng, chìa khóa thành công luôn luôn là đẹp trai không bằng chai mặt. Anh, đẹp trai có thừa, tiền tài thỏa thê, lại có được cả bộ mặt dày trường tồn theo năm tháng thế này lo gì không được, Gia Vũ tự sướng một hồi, môi nở nụ cười theo kiểu yêu ma tà ác.
Thế còn hai cái người một kẻ tính thẳng như ruột ngựa, lại hào sảng như bậc đại trượng phu, một kẻ đội lốt cừu non mang bộ mặt nai tơ đi lừa lọc người khác thì sao. Tuy là nam với nữ nhưng sự thật khiến người khác mất hồn, họ quả là hai kẻ biến thái hiếm gặp, rất hợp đôi. Vu Cơ đã từng đọc qua một vài cuốn sách dành cho chị em phụ nữ, trong sách có viết rằng: người đàn ông yêu bạn thực sự là người có thể chấp nhận thậm chí yêu những tật xấu của bạn.
Bạn Vu Cơ đã thử áp dụng lên bạn Khải Uy như sau. Một hôm hứng chí, bạn Vu Cơ vừa nhai cơm vừa nhắn tin với Khải Uy, nhưng nói nhắn tin thì có vẻ hơi khiêm tốn, gọi là nói chuyện trực tiếp luôn cho nhanh, căn bản vì Uy đại gia lười viết tay mặc dù nói trực tiếp bằng phương thức truyền tin hiện đại đắt tiền hơn nhưng đại gia mà, sợ gì.
K.U: “ Alo, đang làm gì á : ))))” Giọng nói hí hửng, có vẻ như đang vui lắm.
VC: “ Ang ai ơm” ( đang nhai cơm) Bên kia truyền qua rõ ràng tiếng nhai chóp chép của Vu Cơ chứng tỏ đang một miệng đầu cơm đây. Khải Uy cười phì, thông thường đứng trước mặt anh, các vị tiểu thư luôn tỏ ra đài các nhỏ nhẹ, làm gì cũng ý tứ, đây là trường hợp đặc biệt đầu tiên nhưng như thế này, Khải Uy cảm thấy rất chân thật chứ không giả tạo như những người kia.
VC: “ Ý chết rớt một hạt cơm rồi.” Vu Cơ sửng sốt nói, nhìn hạt cơm dưới chân bàn, liền cúi xuống nhặt lên.
K.U: “ Thì sao, chẳng lẽ em nhặt lên ăn tiếp?” Khải Uy buồn cười hỏi.
VC: “ Ô sao anh biết.” Vu Cơ thả hạt cơm vào sọt rác nhưng cô cố tình nói như thế, ba người chị em kia nhịn cười khổ sở lắm rồi
K.U: “ Cái gì @@??? Em không sợ bẩn sao?” Khải Uy trợn mắt, omg thật không thể tin được.
VC: “ Em rửa nước rồi.” Vu Cơ đáp tỉnh rụi.
K.U: “…” Khải Uy rơi vào trầm mặc nhưng thật sự anh cũng đang rất rất buồn cười. Không thấy bẩn lắm, có lẽ sàn nhà sạch….Khải Uy vớt vát.
VC: “ Sao thế, sao anh không nói gì?”
K.U: “ À không tôi đang nghĩ người biết tiết kiệm như em thật đáng quý.”
Vu Cơ há hốc, thật sự anh không cảm thấy kinh tởm cô sao, nhìn anh rất sạch sẽ mà. Không sao, vậy thì tăng cấp độ lên vậy.
VC: “ À…quá …Ợ ợ~…khen.” Vu Cơ nói ngắt quãng rồi ợ một tràng thật dài. Hứa Thuần, Tô Nhã và Hạ Ân đã chịu không nổi, lao ra ngoài mà cười điên đảo, chảy cả nước mắt. Vu Cơ quả là bá đạo, nếu có chàng trai “ bình thường” nào nhìn thấy có lẽ Vu Cơ sẽ khó mà lấy được chồng.
K.U: “ Vu Cơ à.” Khải Uy thốt lên, giọng anh hơi run giống như đang nén cười.
VC: “ Sao…ợ ~….anh?” Vu Cơ bồi thêm một tràng nữa…khinh bỉ ta đi, cự tuyệt ta đi, lộ bản chất của anh ra đi, Vu Cơ thầm nghĩ.
K.U: “ Em ợ hơi nhiều như vậy chứng tỏ dạ dày không tốt, em đi khám thử xem với lại điều hòa chế độ ăn cho hợp lý, có cần tôi gọi bác sĩ đến cho em không?”
Khải Uy rất ân cần hỏi thăm sức khỏe của Vu Cơ, xem ra anh rất quan tâm đến cô, Vu Cơ hết muốn bày trò, tự nhiên lại thấy xúc động. Chết dở, cuối cùng cái kế sách đã hoàn thành, kết quả Khải Uy không chán ghét cô, anh có thể chấp nhận được những thói hư tật xấu của cô thậm chí nhìn nó ở phương diện tích cực.
Vu Cơ nuốt một miếng cơm đáng nghét, ngậm ngùi nói: “ Đồng chí, tôi muốn đồng chí đưa tôi đi bác sĩ, không cần gọi bác sĩ đến đâu.”
Khải Uy bật cười: “ Vâng thưa sếp.”
Lâu lắm rồi Khải Uy mới được cười nhiều như vậy, quá khứ của anh, bóng tối của anh anh muốn quên đi, có lẽ anh đã tìm được người thích hợp giúp anh thoát khỏi nó. Khải Uy chợt nhớ đến cái cảnh một mình anh trơ trọi, hai tay nhuốm máu, mặt anh cũng nhuốm máu, xác chết chất thành đống xung quanh. Đôi mắt màu xanh trùng với màu của lửa. Lửa xanh, lửa của quỷ dữ, lửa của địa ngục. Khải Uy nhức đầu, cơn đau ập đến làm anh choáng váng, thở dốc. Mồ hôi túa ra chảy thành dòng xuống cằm rồi từ cằm xuống áo. Trán anh nổi rõ cả gân xanh.
Khải Uy nén đau, phì phò thở nói tạm biệt Vu Cơ rồi chưa đợi cô nói gì, anh đã ngắt liên lạc. Khải Uy lao đến bàn làm việc, đồ đạc bị anh quơ xuống rơi vỡ loảng xoảng, anh mở học kéo, run rẩy lấy ra một lọ thuốc rồi nhanh chóng nuốt vào một cách khó nhọc. Khải Uy ngồi dựa lưng vào tường, ánh trăng chiếu vào phòng, hắt lên khuôn mặt tinh xảo như tượng tạc của anh nhưng chan chứa đầy nỗi cô đơn và ám ảnh.
/20
|