Một tuần sau, tin thông báo tổ chức cuộc thi tại đấu trường ở khu tự trị lan truyền khắp nơi. Năm nay thể lệ cuộc thi có sự đổi mới hơn những năm trước. Đấu sĩ khi tham gia phải qua vòng sơ tuyển, số lượng đấu sĩ chỉ lấy 1000 người. Người thắng cuộc là người sống sót cuối cùng, không chỉ nhận được tiền vàng mà còn được thăng quan tiến chức và nhiều khoản ưu đãi hậu hĩnh khác. Những người thua cuộc không phải mất tất cả mà dựa vào biểu hiện trong quá trình thi đấu để xem xét từ đó quy ra phần thưởng, nếu không chết.
Nhìn số tiền thưởng dài dằng dặc đến hoa cả mắt, tụi nó thật sự rất muốn tham gia nhưng ý định đó đã bị dập tắt ngay từ trong trứng nước. Bạc Ngôn giật lấy tờ báo trong tay tụi nó, không mặn không nhạt mà nói:
- Các cô đừng hòng đi đến đó trừ khi muốn chết.
- Tại sao?- Tụi nó bực mình, làm gì mà coi thường nhau ghê thế, luyện tập gần hai tháng tụi nó cũng thấy mình tiến bộ mà.
Bạc Phi nhếch môi cười, mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ:
- Các cô tưởng mình giỏi lắm sao? Năm nay phần thưởng lớn như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ đến tham gia, hơn nữa lại còn xét tuyển. Như vậy những kẻ đấu vòng chung kết chắc chắn thuộc dạng không phải tầm thường, tiền thưởng cho cái đầu của bọn chúng từ sáu con số không trở lên tương đương với thực lực của chúng. Các cô nghĩ mình đủ trình độ để bứt một cọng lông chân của chúng sao?
Bạc Phi nói quả thật có lý, ý chí chiến đấu của tụi nó bị đẩy lùi hoàn toàn. Tụi nó bị nhốt trong nhà nhiều năm, chưa biết được cuộc sống phức tạp đa diện như thế nào nhưng mặc dù không được tham gia chiến đấu thì cũng phải đi xem chứ.
- Vậy bọn tôi đi xem được không?- Tô Nhã hỏi. Tụi nó trưng ánh mắt trông chờ về phía hai người.
Bạc Ngôn và Bạc Phi nhìn nhau rồi lạnh lùng nói:
- Phải hỏi ý kiến vương quân đã, ở khu tự trị phức tạp rối rắm lỡ có chuyện gì thì biết làm thế nào.
- Lại vương quân, bọn hắn trả các anh nhiều tiền lương lắm hay sao mà suốt ngày cái gì các anh cũng báo cáo cho họ hết vậy.- Vu Cơ nổi cáu.
- Đó là nhiệm vụ, bớt nhiều lời đi, đợi vương quân cho phép thì các cô muốn làm gì cũng được. – Bạc Ngôn cương quyết khiến tụi nó muốn nói gì cũng không được nữa đành nuốt vào bụng bao nhiêu là ấm ức, ngúng nguẩy bỏ lên tầng.
Cuộc thi tổ chức vào tuần sau vậy nên khắp nơi đều xôn xao bàn tán, những kẻ có tham vọng đều dốc sức mà luyện tập, lúc này vũ khí các loại được tiêu thụ mạnh mẽ.
Vừa lúc tuần sau cũng là kết thúc kì huấn luyện, tụi nó có phần trông chờ cũng tính toán thử xem có nên năn nỉ để bọn hắn đưa tụi nó đi xem không.
***
Lúc này, trong nhà giam ở sâu dưới lòng đất, tiếng vun vút của chiếc roi da ma sát vào không khí, tiếng kêu bép bép của dây roi ma sát vào da thịt người cứ thay phiên nhau mà cất lên. Người đàn ông thân thể đầy thương tích nhìn qua không chỗ nào lành lặn, máu thịt bầy nhầy, áo quần rách nát bị xích lơ lửng trên chiếc giá gỗ. Máu chảy dọc xuống chân, nhỏ tong tong thành một vũng khá lớn, nếu cứ như thế này, không chết vì thương tật cũng chết vì mất máu.
Hắn hừ lạnh một tiếng, quẳng chiếc roi làm từ đuôi cá đuối vào đống roi đã nát, đã là chiếc thứ sáu, đánh cho cùn cả roi nhưng người đàn ông đó vẫn khăng khăng không chịu viết. Hắn càng nổi điên hơn nữa:
- Hướng Thành, ta làm việc với ngươi bao nhiêu năm mà không hề biết ngươi cứng đầu đến mức này. Khá khen cho ngươi có thể làm ta bực mình đấy.
Hướng Thành nhổ ra một ngụm máu, môi nhếch lên:
- Không phải ngươi không biết, là vì ta vốn chẳng ưa ngươi nên không tiếp xúc mà thôi. Ngươi vẫn thế, cái tham vọng ngớ ngẩn làm ngươi đui mù đần độn ra. Ngươi tưởng ngươi giỏi lắm sao? Nhầm rồi, ngươi chỉ được cái hèn hạ bỉ ổi….
Chát…Hắn cáu điên lên tát cho Hướng Thành một cái, ông cười, nhổ ra một cái răng, chậc cái thứ mấy rồi không biết. Ông đã từng là một vị tướng tài, phục vụ quân đội, bao nhiêu gian khổ đều đã trải qua, nhưng tuổi cao lại lâu rồi chưa từng bị ai đánh trúng nên lần này bị đánh có vẻ đau.
- Ngươi nhân hậu từ bi, vậy để xem cái nhân hậu từ bi ấy của ngươi giúp ngươi sống nổi không.
Hắn cho người đem tới một cái lồng, ở trong nhốt rất nhiều trẻ em, chúng rách rưới, gầy còm và dơ bẩn, có vẻ đã bị bỏ đói lâu ngày nên trông chúng như muốn lả đi, cả sức la lối cũng không có, rên hừ hừ trong cổ họng rất tội nghiệp.
Hướng Thành cắn môi, ông biết mục đích của Hắn. Hắn sẽ tra tấn lũ trẻ trước mặt ông để ép ông viết thư cho bọn hắn. Bị giam cầm cẩn mật thế này không thể báo tin ra ngoài được, nhà ông ở trên núi, có hai người hầu nhưng đều đã bị giết. Hướng Thành không phải yếu, ổng rất mạnh nhưng việc Hắn xuất hiện khiến ông quá bất ngờ, Hắn lại giả trang làm người hầu của Hướng Thành nên ông bị Hắn bắt sống.
Mọi chuyện chuyển biến xấu, lành ít dữ nhiều, đến một tin nhắn ông cũng không kịp gửi, xem ra chỉ chờ vận may của ông mà thôi. Nếu có người đến thăm may ra mới phát hiện ông bị bắt. Hướng Thành nhìn tình hình trước mắt mà chảy mồ hôi, có lẽ ông phải viết thư cho bọn hắn thật. Tuy bọn hắn giỏi nhưng Hắn âm mưu khó lường chỉ sợ gặp bất trắc thì chắc chắn sẽ náo loạn khắp nơi.
Chát…chát…Tiếng roi nện xuống, tiếng trẻ con khóc thét lên làm Hướng Thành giật mình. Ông nhìn đứa trẻ bị đánh đau đớn đến nỗi lịm đi, vì người quá gầy nên khi đánh xuống, trầy da lóc thịt, lộ cả xương sườn. Hướng Thành cắn răng, gầm lên:
- Đủ rồi, ta viết, ngươi thả lũ trẻ đi đi.- Mặc dù ông biết Hắn sẽ bắt ép ông nhiều điều nữa, làm gì cũng không thể tránh được nên đành thỏa hiệp vậy, tránh để liên lụy tới người khác càng nhiều càng tốt.
Hắn đắc ý cười, sai người đưa lũ trẻ đi chỗ khác, rồi bước về phía Hướng Thành, giọng giễu cợt.
- Thấy chưa, bỉ ổi vô liêm sỉ như ta có bao giờ bị người khác uy hiếp.
Hướng Thành hừ lạnh, Hắn tháo xích cho ông vì biết ông chạy không thoát, Hướng Thành cũng biết hiện trạng của mình nên cũng không có ý định trốn. Hắn đẩy ông ngồi vô bàn, đưa một cây bút và một tờ giấy, Hắn thúc:
- Viết đi! Cuộc thi diễn ra vào tuần sau, bắt chúng nó đến.
Hướng Thành đành phải viết, chữ có phần hơi nguệch ngoạc, ông mong rằng Hắn không để ý, viết xong thuận tiện bôi một chút máu vào mặt sau của tờ giấy, rất mờ nhưng giác quan của bọn hắn rất tinh nhạy, ông biết chắc chắn bọn hắn sẽ nhận ra.
Hắn giật lấy tờ giấy, nhìn kĩ. Tim Hướng Thành đập dữ dội nhưng ông cố tỏ ra bình tĩnh. Hắn dò từng chữ, không thấy có kí hiệu riêng gì mới yên tâm bỏ vào phong thư. Hướng Thành hơi thở ra một chút, Hắn không nhìn thấy những dấu vết đó.
Thư được gửi đi.
***
Bọn hắn đang uống trà đọc báo thì có tin nhắn đến, tờ giấy hơi nhăn, có mùi hơi mốc và có lẫn mùi máu. Bọn hắn trầm mặc, có lẽ là bệnh nghề nghiệp nên bọn hắn rất kĩ tính, luôn ở tư thế cảnh giác, không bao giờ lơ là.
Mở bức thư ra xem, nét chữ quen thuộc đập vào mắt, bọn hắn nhận ra ngay là Hướng Thành, sư phụ của bọn hắn. Nội dung trong thư viết rất rõ ràng.
Tuần tới khu tự trị có tổ chức giải đấu, sư phụ muốn các con tham gia, giành phần chiến thắng. Năm nay thể lệ có thay đổi, phần thưởng có phần mờ ám, ống quận chứa một trong những cấm thuật đã vào tay của Sil Sitle, các con tham gia giải đấu rồi đột nhập vào trong cung điện điều tra giúp thầy.
Hướng Thành.
Đọc qua đã biết bị cưỡng ép, bọn hắn biết Hướng Thành là người cẩn thận viết chữ đều tăm tắp, không bao giờ có việc chữ nghĩa xộc xệch thế này, cộng thêm có vết máu đằng sau bức thư càng khiến bọn hắn nghi ngờ hơn, chắc chắn Hướng Thành đã xảy ra chuyện không hay. Hơn nữa Hướng Thành ngày xưa là sư phụ của bọn hắn thực lực như thế nào bọn hắn nắm chắc trong tầm tay, hiếm có kẻ nào có thể đánh bại được ông, bên cạnh đó còn có hai người hầu sức mạnh cũng không thuộc dạng tầm thường. Như vậy có thể kết luận kẻ đó không phải dạng tầm thường, vừa có sức mạnh vừa có mưu kế.
Bức thư này viết quá lộ liễu, bọn hắn căng thẳng suy ngẫm, hình như kẻ đó đang cố tình gài bọn hắn vào bẫy, có thể Hắn không nhận ra Hướng Thành cố tình để lại dấu vết nhưng cũng có thể Hắn cố tình để như vậy. Nhưng dù gì đi chăng nữa bọn hắn cũng phải đến khu tự trị một chuyến.
Bọn hắn bắt đầu lên kế hoạch, trước tiên phải liên lạc với Lưu Huy, bạn của bọn hắn, cũng là đồng môn hay nói cách khác là học trò của Hướng Thành, anh ta là một thương nhân giàu có nhất ở khu tự trị, quận chúa chắc chắn cũng phải nể mặt anh vài phần. Việc do thám giao cho Lưu Huy, người của anh cũng tương đối đông và có thực lực, sẽ hỗ trợ cho bọn hắn được nhiều thứ.
Thứ hai, theo như mong muốn của gã giấu mặt đã bắt cóc Hướng Thành, bọn hắn sẽ tham gia giải đấu nhưng không phải hết tất thảy cả bốn người đều tham gia mà chỉ có Lâm Tề và Bạc Phi. Bởi vì Lâm Tề sử dụng gió là chủ yếu, gió là khí, không nhìn thấy được còn ba người còn lại sử dụng năng lực có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Hy Thần dùng băng nhưng băng lại là màu xanh lá, Gia Vũ dùng sét như sét mà đỏ đen còn Khải Uy dùng lửa nhưng lửa màu xanh, như vậy rất dễ bị bại lộ danh tính mặc dù bọn hắn có dùng dịch dung. Bạc Phi hỗ trợ Lâm Tề bởi vì có thể kẻ thù sẽ cài người trong giải đấu và gây khó khăn cho bọn hắn.
Nếu đoán không lầm, mục đích của kẻ đó chính là bắt sống bọn hắn, còn bắt sống để làm gì thì chưa có manh mối xác nhận.
Gia Vũ, Khải Uy, Hy Thần và Bạc Ngôn sẽ thâm nhập vào trong cung điện và bắt sống Sil, ép hắn khai ra vì sao giải đấu lại thay đổi và dò la thông tin về gã kia, rất có khả năng chúng là đồng bọn. Lưu Huy sẽ gửi bản đồ cung điện cho bọn hắn, cho người đi dò la bẫy hoặc thu thập thêm thông tin gần đây của Sil, như vậy bọn hắn sẽ dễ dàng hành động hơn. Vì dịch dung nên Sil sẽ không nhận ra bọn hắn, việc đá động đến chiến tranh có khả năng sẽ không xảy ra, nếu có biết bọn hắn đến nhưng không có chứng cứ cũng chẳng làm gì được.
Thông tin đặc biệt quan trọng đó là ống quận chứa cấm thuật, cấm thuật gì hiện tại bọn hắn chưa biết nhưng những ống quận đó theo bọn hắn được biết đã được cất giấu hoặc bị hủy đi ít nhiều, Sil giữ nó có ý đồ gì hơn nữa có thật sự Sil đang giữ không hay đó chỉ là mồi nhử của gã kia còn chưa xác định.
Giải đấu tổ chức vào tuần sau đúng vào tuần huấn luyện kết thúc, bọn hắn sẽ đi đến khu tự trị ngay lập tức để bàn bạc kĩ càng với Lưu Huy. Mục đích là phải tìm cách cứu được Hướng Thành, tính mạng của ông đang nghìn cân treo sợi tóc, sống chết chưa rõ nhưng chắc chắn Hắn sẽ không giết Hướng Thành ngay.
Trên đường bay đến khu tự trị phải vượt qua nhiều nguy hiểm, chưa biết được kẻ thù có mai phục sẵn hay không, lực lượng đông hay ít cũng chưa rõ nhưng biết chắc chúng không phải dạng vừa. Bọn hắn đi sẽ mang theo những người có năng lực và nhanh nhẹn một chút. Bọn hắn cần phải giữ sức cho trận đánh quan trọng ở khu tự trị. Việc này sẽ không nói cho thượng thần biết vì bọn hắn chưa thật tin tưởng thượng thần, hơn nữa việc này cũng không liên quan đến chính quyền, nghiêng về cá nhân bọn hắn nhiều hơn nên sẽ không làm náo động đến ai cả.
Lần này đi có cảm giác lành ít dữ nhiều, bọn hắn chợt nghĩ đến tụi nó, mong muốn hết tuần huấn luyện nhanh nhanh để về với tụi nó nhưng hình như ông trời không cho phép, bắt bọn hắn xa tụi nó thêm vài ngày nữa thì phải. Bọn hắn hơi thở dài, trước khi đi chắc chắn phải đến nói chuyện với tụi nó một chút đã.
***
Không hiểu sao dạo này tụi nó có cảm giác nôn nao khó tả, công việc cũng chẳng có gì, việc luyện tập Bạc Ngôn và Bạc Phi chỉ giao đó cho tụi nó rồi đi đâu mất dạng. Hình như có việc gì đó bận lắm, nhìn hai anh em họ trông có vẻ hơi căng thẳng.
Tụi nó nhận ra sự khác thường nhưng không hỏi nhiều, mỗi người đều có công việc riêng. Chuyện đến khu tự trị xem giải đấu tụi nó tuy muốn thật nhưng nghe Bạc Ngôn và Bạc Phi nói một hồi rồi cũng thôi không nghĩ đến nữa cho đến khi Lôi Khắc Minh, bố của tụi nó về.
Tối thứ bảy, tụi nó vừa ăn tối xong đang nằm làm chút việc riêng thì nghe tiếng xe đỗ ngoài cửa. Lôi Khắc Minh bước khoan thai vào cửa, vẫn phong thái đĩnh đạc và uy nghiêm như thường lệ, tụi nó lật đật đứng lên chào ông, cung kính, lễ phép.
Lôi Khắc Minh chỉ mang theo hai tùy tùng, hai người tụi nó chưa gặp bao giờ, nhưng tụi nó biết chắc hai người họ không phải dạng tầm thường, ánh mắt họ sắc lạnh nhìn mọi thứ một cách cứng nhắc không mang theo một chút cảm xúc. Lôi Khắc Minh để họ ngoài cửa trước con mắt ngạc nhiên của tụi nó.
- Theo ta vào thư phòng.- Ông nói nhẹ nhàng nhưng khiến người khác không thể không nghe theo.
Tụi nó răm rắp làm theo, không nói một lời. Tuy là cha mình nhưng theo một chiều hướng nào đó, tụi nó tôn trọng và sợ ông nhưng vẻ thân thiện thân thích lại ít đến đáng thương.
Lôi Khắc Minh ngồi dựa vào chiếc ghế lớn, trông ông như một ông hoàng, tụi nó hơi rụt rè, quái mới đi hai tháng mà sao lại có cái cảm giác xa lạ như thế này, tụi nó không lý giải nổi. Ông khác hay tụi nó khác đây?
- Sắp tới ở khu tự trị có giải đấu, các con muốn đến xem không?- Lôi Khắc Minh mở lời.
Tụi nó mở to mắt, không phải chứ, ông đang mời tụi nó đi xem à, chuyện lạ có thật.
- Ơ…vâng.- Tụi nó hơi ngập ngừng.
- Sao vậy? Không thích à?- Lôi Khắc Minh nhướn mày, ánh đèn bàn hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị của ông, sườn mặt góc cạnh và tinh xảo.
- Không ạ, bố có đi với tụi con không?- Tụi nó đương nhiên sẽ đi rồi, có điều hơi lạ, từ trước đến nay ông chưa từng muốn đưa tụi nó đi đâu, bây giờ tự dưng lại mời tụi nó đi. Có lẽ tụi nó hơi đa nghi, ý nghĩ này tụi nó cố gắng xóa ra khỏi đầu.
- Có lẽ không nhưng vào phải có vé, ta có bốn tấm cho các con đây.- Ông đẩy bốn chiếc vé về phía tụi nó.
- Vâng.- tụi nó lấy tấm vé để trên bàn.
- Nghe nói Bạc Ngôn và Bạc Phi là hai thân tín của vương quân, họ giúp các con luyện tập nhiều như thế vậy để xem đến khu tự trị các con hành xử như thế nào.- Lôi Khắc Minh cười cười.
- Dạ…- Hóa ra những gì tụi nó làm ở nhà ông đều biết hết, tụi nó thật chẳng còn gì để nói.
Lôi Khắc Minh gật đầu rồi nói tụi nó đi nghỉ, tụi nó dạ vâng rồi đi lên lầu.
Tụi nó không dám nghi ngờ nhưng không nghi ngờ thì không được. Chẳng phải Bạc Ngôn và Bạc Phi nói ở khu tự trị đang rối ren nguy hiểm lắm sao, Lôi Khắc Minh là thương gia, chắc chắn không thể không biết được tình hình ở khu tự trị được. Nhưng chắc không sao, có khi ông cho người bảo vệ tụi nó cũng nên.
Từ Asschessman đến khu tự trị mất hai ngày đường, giải đấu tổ chức trong hai ngày rơi vào thứ tư và thứ năm. Như vậy tụi nó sẽ lên đường vào ngày mai, đến thứ hai sẽ đến nơi, đi đây đó thăm thú vào ngày thứ ba, xem giải đấu trong hai ngày rồi trở về.
Chuyến đi này tụi nó có cảm giác nao nao kì lạ nên những vật dụng như bản đồ, bột tàng hình hay mấy lọ thuốc với mấy công dụng kì lạ đều được tụi nó cho vào túi mang đi. Tiền bạc mỗi người dắt một ít phòng thân, nhưng chắc chắn cho phép tụi nó tiêu xài thừa thãi trong một tuần. Một ít bánh mì kẹp, nước uống, quần áo, và dao găm dự phòng.
Xong xuôi, tụi nó leo lên giường tự nhủ sáng mai sẽ nói với vú An báo lại cho Bạc Ngôn và Bạc Phi một tiếng cho họ yên tâm vì bố đã cho phép tụi nó đi đến khu tự trị.
***
Sáng hôm sau, trời có vẻ âm u, tụi nó lên đường sớm, mang theo bột chống ẩm đề phòng mưa xuống. Sáu giờ sáng, xe đã đỗ trước cửa nhà, vú An ân cần dặn dò tụi nó đến đau cả tai, Lôi Khắc Minh đã rời nhà vào khi nào tụi nó không biết.
Tụi nó mặc váy dài qua đầu gối, khoác áo choàng có mũ, mang theo đôi bốt cao cổ và găng tay, tay nải buộc vòng qua người một cách chắc chắn. Tụi nó lên đường.
Đường đến khu tự trị phải qua một cánh rừng rậm lớn, qua hai tỉnh và phải đi thuyền mới đến nơi. Tụi nó không sợ lâm tặc vì giải đấu sắp bắt đầu trên đường đi lỡ như đụng phải cao thủ thì đi tong cả tám đời tổ tiên nhà bọn chúng. Vả lại tụi nó cũng đã học qua cách phòng thân, bay nhảy bơi lội võ vẽ không thiếu món gì, ít ra cũng giúp mình thoát được cái chết trừ khi số mạng của tụi nó quá đen.
Ra khỏi địa phận thành phố là đến khu rừng, đường khá dốc và xóc nên tụi nó hơi mệt. Đường đi đến khu tự trị quả thật đông hẳn, tụi nó nhòm qua cửa sổ xe, nhìn thấy đủ loại người. Nữ có nam có, già trẻ trung niên đủ cả. Có người trông yếu ớt gầy gò, có người to lớn kệch cỡm và có vẻ hung dữ. Tụi nó thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu tụi nó tham gia vào cuộc thi, có khi không chết cũng tàn tật.
Nhưng có một chuyện tụi nó đã không tính đến. Những kẻ đến tham gia cuộc thi dọc đường, nếu hên thì sẽ bắt gặp kẻ công tử, hợp tác với nhau giúp nhau để đi đến được đấu trường. Nhưng có kẻ lại không như thế, chúng chém giết lẫn nhau, loại bỏ được càng nhiều đối thủ càng tốt. Như vậy những kẻ đến được đấu trường không may mắn cũng đã là cao thủ rồi.
Và đương nhiên tụi nó cũng rất có khả năng bị hiểu lầm là kẻ đến dự thi, chuyện bị chết oan không phải là không thể.
Tụi nó đang thiu thiu ngủ thì nghe rầm một tiếng, chiếc xe lắc mạnh làm tụi nó ngã xuống sàn, nhìn lên trần xe đã lõm xuống một lỗ sâu hoắm, nứt toác, nhìn thấy cả mây trên trời. Tim tụi nó đập mạnh.
Chưa kịp trấn tĩnh lại, tụi nó đã thấy một bàn tay lông lá đâm thủng trần xe làm ầm thêm một tiếng nữa, tụi nó sợ hãi hét lên. Bàn tay to khỏe đó cần lấy một mảnh của trần xe và dỡ cả mái lên. Chiếc xe bây giờ hoàn toàn lộ thiên và bây giờ tụi nó cũng nhìn thấy được thủ phạm.
Một gã khá bự con, đầu tóc màu đỏ tía rối như tổ chim, mắt hắn màu đen, cứ nheo nheo lại trông có vẻ khinh người và khó chịu, mũi hếch môi dày, lại lồ lộ chiếc răng vàng vàng gơm gớm ra nữa. Những múi cơ của hắn nổi lên cuồn cuộn như từng ụ thịt, hắn ở trần, lông ngực thấy gớm, mặc độc mỗi chiếc quần dày màu xanh đã bạc màu và đi đôi bốt da cao cổ. Bên hông có dắt thanh đao, bỏ trong chiếc vỏ bằng da rất đẹp. Xem ra là kẻ đi dự thi thì phải.
Hắn hừm một tiếng, nhìn tụi nó chằm chằm, mắt hắn cứ nheo nheo ngó nghiêng rồi cái giọng ồ ồ như sấm của hắn cất lên:
- Đi thi à?
Tụi nó may thay đã lấy lại được bình tĩnh, liền đứng dậy, tay đã nắm chặt chuôi dao dắt bên hông, may thay áo choàng đã phủ mất hành động đó nếu không hắn sẽ cho tụi nó chết trước khi kịp rút dao ra.
- Không, bọn tôi đi xem thôi.- Hạ Ân bình tĩnh đáp.
Hắn à một tiếng rồi vẫn bộ mặt khó chịu đó hắn lại bảo:
- Ờ, may cho các cô đấy, dọc đường đây nguy hiểm,các cô đi không sợ sao?- Hắn hỏi vẻ quan tâm, tụi nó chẳng thấy cảm kích mà nổi da gà.
- Hơi hơi.- Vu Cơ nói, nếu nói không có khi hắn làm cho tụi nó sợ cũng nên.
Hắn nhướn mày, mặt nghiêm túc:
- Tôi đói, nếu các cô cho tôi ăn, tôi sẽ hộ tống các cô đến nơi an toàn.
Tụi nó thoáng nghe thấy tiếng bụng hắn kêu, có khi nào là bố gửi hắn đến để bảo vệ tụi nó không. Tụi nó nghĩ thế, hắn đây thừa sức cướp bóc, mắc mớ gì phải dây việc vào mình để đổi lại miếng ăn. Tụi nó chắc mẩm là do bố gửi hắn đến nhưng không muốn nói toẹt ra. Thế là tụi nó gật đầu. Nhưng vấn đề là, xe đã hỏng và tụi nó phải nộp phạt. Hắn rất quân tử mà nhận lỗi, nộp phạt và giúp tụi nó thuê một chiếc xe khác. Tụi nó thấy hắn cũng không đến nỗi.
Cái gã to khỏe đó tên là Philo, hắn đang trên đường tham gia giải đấu, tụi nó chưa biết được trọn vẹn sức mạnh của hắn là gì nhưng nhìn hắn giỡ tung mái xe là bằng thép ra tụi nó đã chắc chắn tên này sức khỏe không phải dạng tầm thường. Nhìn kĩ hắn có rất nhiều sẹo trên người, nông sâu có đủ.
Hắn ăn khá khỏe, đã ăn hết hai cái bánh mì to mà tụi nó mang theo, vậy nên chắc chắn đến tỉnh tiếp theo tụi nó phải dừng lại mua đồ ăn. Philo ngồi một bên, tụi nó ngồi một bên. Hắn không nói nhiều, hắn ăn xong và ngủ, không hề có ý định xấu xa gì, tụi nó cũng yên tâm thả lỏng vài phần.
Nửa đêm, xe vẫn lăn bánh đều đều, vì cây rừng cao ngút che khuất cả bầu trời nên ánh trăng chẳng thể nào lọt xuống. Tiếng côn trùng kêu râm ran, tiếng xe lăn bánh sạo sạo, khung cảnh khiến người ta rợn tóc gáy và lần này tụi nó nghe tiếng hét rợn người ở phía sau. Philo đứng bật dậy nhanh đến nỗi khiến tụi nó giật mình. Hắn ra hiệu cho tụi nó im lặng rồi từ từ ló đầu ra khỏi cửa xe. Tụi nó bắt đầu căng thẳng, tay đổ đầu mồ hôi, tai cố gắng lắng nghe tiếng động xung quanh, dao găm cũng được tụi nó từ từ rút ra khỏi vỏ.
Chợt Philo đạp tung cửa rồi nấp vào trong xe. Cánh cửa bị một vật xuyên qua, cửa kính vỡ toang, chiếc thứ hai bị phá hủy trong ngày hôm nay, nhưng tụi nó chẳng còn để ý đến nữa. Cái quan trọng bây giờ chính là cái thứ chết tiệt nào đã phi dao uy hiếp tụi nó kia kìa. Tụi nó nhìn Philo đang ngồi chồm hỗm trên sàn, hắn cau mày, nói nhanh, không khí khẩn trương hẳn:
- Chỉ có một tên thôi, nhưng hắn khá mạnh, các cô lái xe chạy thật xa, càng nhanh càng tốt. tôi xử hắn rồi theo sau.- Philo dặn dò.
Tụi nó chưa kịp nói gì Philo đã nhảy ra khỏi xe, đôi giày ma sát xuống dưới đường đất tạo thành tiếng xẹt kéo theo một làn bụi mù rồi nháy mắt một cái đã không thấy bóng dáng của Philo đâu. Tên này nhanh thật!
Tụi nó nhìn qua cửa sổ loáng thoáng nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau, trong lòng nôn nao bồn chồn như lửa đốt. Chẳng lẽ bỏ chạy bây giờ, không được, như vậy thật hèn quá, ít ra tụi nó cũng biết cách phòng thân, chi bằng bây giờ chứng kiến đánh nhau thật, dại gì không đi xem, lỡ như Philo có chuyện gì,tụi nó còn ứng cứu được.
Tức thì tụi nó lái xe vào một bụi rậm rồi bay nhanh tới nơi hai người đang đánh nhau, tụi nó tản ra mỗi người một góc, nấp ở chỗ kín đáo, thuận lợi quan sát trận đánh.
Gã đang đánh với Philo là một tên nhỏ con đầu trọc, vì khá xa và tối nên tụi nó chỉ thấy bóng hai người bay qua bay lại và tia lửa tóe ra khi đao kiếm chạm nhau. Philo thân thủ khá tốt, tuy to con nhưng lại nhanh nhẹn hơn hẳn và đặc biệt Philo cực kì khỏe. Tên nhỏ con kia đang ở thế yếu hơn, Philo xoay người sút một cái, tên kia dùng hai tay bắt chéo vào nhau để che chắn nhưng không được, thân thể bay vèo như quả bóng, xuyên qua hai cái thân cây rồi mới dừng lại. Hai cái cây to đổ sầm, chim chóc bay tứ tung kêu nháo nhác,khung cảnh thật lộn xộn. Tụi nó ngó qua kẽ lá thấy tên nhỏ con kia đã bất tỉnh nhân sự, máu me đầy mặt, tay trái sưng to mềm oặt, hình như gãy xương rồi cũng nên. Trận đấu không cân sức và kết thúc một cách chớp nhoáng, tụi nó thở ra nhẹ nhõm.
Philo phủi phủi quần áo rồi tra đao vào vỏ. Hắn chống nạnh nói:
- Ra đi, các cô đúng là chẳng biết sợ.
Èo bị phát hiện rồi. Tụi nó rời chỗ ẩn nấp đến bên cạnh Philo, nhìn quanh hắn xem có bị thương chỗ nào không.
Một vết xước cũng chẳng có, xem ra tụi nó cũng yên tâm được phần nào. Tên này khá mạnh, suốt đường đi tụi nó có thể ăn ngon ngủ yên được rồi. Tên đầu trọc khi nãy cũng là đấu sĩ, vì nảy lòng tham nên muốn cướp bóc. Tiếng hét vừa rồi là của một người hành khất tội nghiệp bị hắn cướp. Thấy xe của tụi nó đi qua nên tiện thể cướp luôn.
- Hắn chết chưa?- Tụi nó tò mò.
- Chưa đâu, cái tay đó coi như phạt vì tội ăn cưới.- Philo nói, giọng bình tĩnh hẳn.
Tụi nó nhún nhún vai rồi trở lại xe, lần này lại tiếp tục bị phạt tiền vì phá hỏng xe, tụi nó thở dài ngao ngán. Leo lên xe, cả bọn cùng ngủ. Dọc đường đi yên hẳn.
Lúc tụi nó đi được một lúc thì bọn hắn vừa đến nhà. Vú An hơi ngạc nhiên khi thấy bọn hắn đến, còn có cả Bạc Phi và Bạc Ngôn nữa. Nghe tin tụi nó đã đi đến khu tự trị, bọn hắn không khỏi cau mày, tình hình ở đó rối ren, bố mẹ nào lại cho con cái đến đó. Tụi nó mới ra đời chưa lâu, chưa biết được nguy hiểm rình rập như thế nào. Nói tóm lại là bọn hắn không yên lòng nhưng không thể phá vỡ kế hoạch được.
Vú An thấy bọn hắn có vẻ bực bội liền nhanh chóng trấn an rằng bố tụi nó là thương nhân có tiếng, cũng có người bảo vệ đi theo, tụi nó chắc chắn có người hộ tống đến nơi an toàn. Bọn hắn nghe thế mới yên lòng một chút. Xem ra vẫn là bọn hắn đến chậm một bước.
Bọn hắn nhanh chóng rời đi. Hai tháng huấn luyện kết thúc, bọn hắn cũng được hoạt động gân cốt nhiều nên tinh thần phấn chấn hăng hái hẳn. Buổi tối, bọn hắn nhận được tin báo của Lưu Huy và bản đồ của cung điện nơi Sil đang ở.
Tin báo nói Sil đang hợp tác với một tên lạ mặt, gã ta hay lui tới cung điện của Sil và ở lại rất lâu. Nhưng hợp tác về vấn đề gì thì không biết được bởi canh phòng quá cẩn mật và có sử dụng cả ma pháp. Rất có thể tên lạ mặt đó là kẻ đang giam giữ Hướng Thành, không hiểu sao bọn hắn lại có cảm giác như vậy.
Bản đồ cung điện rất lớn, nếu không cẩn thận sẽ lạc ngay, bọn hắn chủ yếu ghi nhớ những nơi có thể ẩn nấp được, nơi bàn chuyện làm ăn và phòng riêng của Sil, như vậy rất dễ hoạt động. Bên cạnh đó bố trí người ở xung quanh lâu đài và những nơi trọng yếu nếu Sil bất hợp tác chỉ cần cho phá hủy một số nơi quan trọng có khi hắn sẽ đầu hàng.
Mọi chuyện đã được lên kế hoạch đâu vào đấy, bọn hắn chỉ cần mài gươm xuất trận nữa là xong. Với tốc độ của bọn hắn thì chỉ cần đi một ngày đường kể cả ngủ nghỉ.
Thứ hai đầu tuần, trời chưa sáng, chim vẫn chưa rời tổ bọn hắn đã lên đường. Bọn hắn không đi xe mà tự mình di chuyển, như vậy mới có thể linh động khi gặp kẻ thù, tất nhiên bọn hắn và hai anh em Bạc đều dịch dung, ăn vận bình thường không hào nhoáng nhưng nhìn ra vẫn giống công tử nhà giàu, căn bản vì bọn hắn không chịu nổi hình dạng xấu xí và ăn mặc bẩn thỉu. Xem ra nói bọn hắn chảnh cũng chẳng có sai.
Tốc độ di chuyển khá nhanh nhưng chẳng tốn một giọt mồ hôi nào, đi liền đến trưa, cả nhóm nghỉ chân dưới một gốc cây to, uống nước và nướng gà rừng săn được. Bọn hắn đang nghỉ ngơi nhàn hạ, mắt lim dim thì nghe tiếng sột soạt. Bạc Phi và Bạc Ngôn mũi thính, ngửi ra biết ngay có người, nghe tiếng bước chân cũng đoán tầm có bảy người, bọn hắn cũng đã biết có người đến nhưng cả bọn vẫn nhắm mắt nằm im, coi như không để ý.
- Yo…bọn chúng có gà bay ạ, gà ở rừng này săn khó muốn chết chắc là chúng mang theo đó, mẹ đứa thì ăn ngập mồm đứa thì đói teo cả ruột, có điên không chứ.- Cái giọng hống hách la lên, nghe rõ ngứa tai.
Vài kẻ đi theo sau thì hùa theo mà nói. Bọn hắn nhíu mày nhưng cũng chẳng nói gì, cứ tiếp tục ngủ, dạo này căng thẳng quá, phải giữ sức, tránh để mất sức vào ba việc không đâu. Thấy sáu người kia vẫn tiếp tục ngủ không màng gì đến mình, lũ người kia bắt đầu bực.
- Mẹ kiếp, dám khinh ông à.- Tên đi đầu khệnh khạng đá bay đống lửa làm cho bụi bay mùi, một mảnh gỗ rơi ngay mũi giày của Gia Vũ.
Gia Vũ từ từ mở mắt ra, con ngươi màu tím nhìn chúng với vẻ khinh thường và ngạo mạn nhưng phóng ra một tia lạnh lùng làm chúng không biết tại sao tim lại muốn ngừng đập, bất giác nuốt nước bọt.
Chậc, bụi quá, chúng nó làm cái quỷ gì thế không biết, Gia Vũ cau mày, bọn hắn cũng từ từ mở mắt ra. Khó chịu và bực mình, trưa nắng, con người thường hay dở thói lười biếng, Gia Vũ nhếch môi:
- Cút đi!
Xong, nhắm mắt tiếp tục say giấc nồng. Lũ người kia bị khinh đến tức nghẹn họng, thấy bọn hắn không làm gì lại được đằng chân lân đằng đầu, nghiến răng trèo trẹo:
- Ê, dậy tao bảo.- Một tên đá vào chân Lâm Tề.
Bạc Phi và Bạc Ngôn chép miệng lắc đầu, lấy tay che tai lại tránh để tiếng hét thảm thiết lọt vào. Ba người kia gật gật đầu hài lòng, đấy như vậy có phải nhanh không, cứ nhường nhịn nhau rồi để chúng lên mặt như vậy là không được. Nghỉ ngơi tầm ba mươi phút sau, bọn hắn lên đường, để lại một đám mặt mũi nhìn mãi cũng không ra mặt người.
***
Sau hai ngày đi đường, cuối cùng tụi nó cũng đến nơi, dù có bị quấy rối đôi chút nhưng đều được Philo xử lý ổn thỏa. Tên Philo này trông cục mịch cộc cằn nhưng ít ra cũng là kẻ chính nhân quân tử.
Vì giải đấu sắp diễn ra nên dân số đông hẳn lên, nhìn qua cũng đủ loại người, ai nấy đều mang theo vũ khí. Xe chở tụi nó phải dừng trước một cánh cổng lớn, cao chọc trời, lính gác nghiêm ngặt. Muốn vào phải trải qua thủ tục gì đó, người xếp hàng rất đông, kéo dài dằng dặc. Trong quá trình chờ tụi nó tranh thủ ăn tối luôn. Philo nói sẽ đưa tụi nó đến nơi ở ổn định đã rồi mới đi được, quả là một gã có trách nhiệm. Tụi nó cũng dần coi Philo là bạn, hai bên nói chuyện cũng có phần thoải mái hơn vì dù sao Philo cũng cứu tụi nó một mạng.
Chờ mãi cũng đến lượt tụi nó, lính canh quát giọng hách dịch:
- Điểm chỉ vào tờ này!- Lính canh dí tay tụi nó vào bột đỏ rồi ịn vào tờ giấy để lấy dấu vân tay.
- Mang theo cái này, mất là khỏi đi đâu hết đấy.- Chúng đưa cho tụi nó một cái thẻ có hình cá nhân của tụi nó, phía dưới có ghi quê quán, năm sinh và…số tiền giá trị con người.
Nhìn lên màn hình rộng cũng có mặt tụi nó.
Hứa Thuần: 3000 xine.
Tô Nhã: 3000 xine
Vu Cơ: 3000 xine
Hạ Ân: 3000 xine
Giá trị con người của tụi nó ở mức khá thấp, tụi nó không khỏi thở dài, nếu Bạc Phi và Bạc Ngôn không giúp tụi nó luyện tập thì có khi tụi nó đã đồng giá với dân ở khu ổ chuột rồi. Màn hình tiếp tục nhảy, sau tụi nó là Philo với mức giá tụi nó suýt rớt cả cằm….90000 xine, gấp 30 lần tụi nó. Xem ra Philo là một trong những ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch năm nay.
Tụi nó đến khu tự trị vào khoảng chiều tối, thành phố đã lên đèn. Quả không hổ danh là nơi giàu có bậc nhất, thành phố lộng lẫy ánh đèn, người người nhộn nhịp, công trình kiến trúc độc đáo đặc biệt hơn cả là cung điện tọa lạc ở nơi cao nhất của thành phố, tỏa ánh hào quang chói mắt. Dân cư đi lại nhộn nhịp, áo quần bóng bẩy và xa hoa khiến tụi nó không khỏi thốt lên vài lời ngạc nhiên.
Cả nhóm đi mãi mới tìm được nhà trọ có phòng trống, sắp xếp mọi thứ xong xuôi Philo mới tạm biệt rời đi. Vì biết xung quanh phức tạp nên tạm thời tối nay tụi nó ở trong phòng để nghiên cứu trước ngõ ngách ở khu tự trị, chuẩn bị cho cuộc hành trình ngày mai.
Nhìn số tiền thưởng dài dằng dặc đến hoa cả mắt, tụi nó thật sự rất muốn tham gia nhưng ý định đó đã bị dập tắt ngay từ trong trứng nước. Bạc Ngôn giật lấy tờ báo trong tay tụi nó, không mặn không nhạt mà nói:
- Các cô đừng hòng đi đến đó trừ khi muốn chết.
- Tại sao?- Tụi nó bực mình, làm gì mà coi thường nhau ghê thế, luyện tập gần hai tháng tụi nó cũng thấy mình tiến bộ mà.
Bạc Phi nhếch môi cười, mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ:
- Các cô tưởng mình giỏi lắm sao? Năm nay phần thưởng lớn như thế chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ đến tham gia, hơn nữa lại còn xét tuyển. Như vậy những kẻ đấu vòng chung kết chắc chắn thuộc dạng không phải tầm thường, tiền thưởng cho cái đầu của bọn chúng từ sáu con số không trở lên tương đương với thực lực của chúng. Các cô nghĩ mình đủ trình độ để bứt một cọng lông chân của chúng sao?
Bạc Phi nói quả thật có lý, ý chí chiến đấu của tụi nó bị đẩy lùi hoàn toàn. Tụi nó bị nhốt trong nhà nhiều năm, chưa biết được cuộc sống phức tạp đa diện như thế nào nhưng mặc dù không được tham gia chiến đấu thì cũng phải đi xem chứ.
- Vậy bọn tôi đi xem được không?- Tô Nhã hỏi. Tụi nó trưng ánh mắt trông chờ về phía hai người.
Bạc Ngôn và Bạc Phi nhìn nhau rồi lạnh lùng nói:
- Phải hỏi ý kiến vương quân đã, ở khu tự trị phức tạp rối rắm lỡ có chuyện gì thì biết làm thế nào.
- Lại vương quân, bọn hắn trả các anh nhiều tiền lương lắm hay sao mà suốt ngày cái gì các anh cũng báo cáo cho họ hết vậy.- Vu Cơ nổi cáu.
- Đó là nhiệm vụ, bớt nhiều lời đi, đợi vương quân cho phép thì các cô muốn làm gì cũng được. – Bạc Ngôn cương quyết khiến tụi nó muốn nói gì cũng không được nữa đành nuốt vào bụng bao nhiêu là ấm ức, ngúng nguẩy bỏ lên tầng.
Cuộc thi tổ chức vào tuần sau vậy nên khắp nơi đều xôn xao bàn tán, những kẻ có tham vọng đều dốc sức mà luyện tập, lúc này vũ khí các loại được tiêu thụ mạnh mẽ.
Vừa lúc tuần sau cũng là kết thúc kì huấn luyện, tụi nó có phần trông chờ cũng tính toán thử xem có nên năn nỉ để bọn hắn đưa tụi nó đi xem không.
***
Lúc này, trong nhà giam ở sâu dưới lòng đất, tiếng vun vút của chiếc roi da ma sát vào không khí, tiếng kêu bép bép của dây roi ma sát vào da thịt người cứ thay phiên nhau mà cất lên. Người đàn ông thân thể đầy thương tích nhìn qua không chỗ nào lành lặn, máu thịt bầy nhầy, áo quần rách nát bị xích lơ lửng trên chiếc giá gỗ. Máu chảy dọc xuống chân, nhỏ tong tong thành một vũng khá lớn, nếu cứ như thế này, không chết vì thương tật cũng chết vì mất máu.
Hắn hừ lạnh một tiếng, quẳng chiếc roi làm từ đuôi cá đuối vào đống roi đã nát, đã là chiếc thứ sáu, đánh cho cùn cả roi nhưng người đàn ông đó vẫn khăng khăng không chịu viết. Hắn càng nổi điên hơn nữa:
- Hướng Thành, ta làm việc với ngươi bao nhiêu năm mà không hề biết ngươi cứng đầu đến mức này. Khá khen cho ngươi có thể làm ta bực mình đấy.
Hướng Thành nhổ ra một ngụm máu, môi nhếch lên:
- Không phải ngươi không biết, là vì ta vốn chẳng ưa ngươi nên không tiếp xúc mà thôi. Ngươi vẫn thế, cái tham vọng ngớ ngẩn làm ngươi đui mù đần độn ra. Ngươi tưởng ngươi giỏi lắm sao? Nhầm rồi, ngươi chỉ được cái hèn hạ bỉ ổi….
Chát…Hắn cáu điên lên tát cho Hướng Thành một cái, ông cười, nhổ ra một cái răng, chậc cái thứ mấy rồi không biết. Ông đã từng là một vị tướng tài, phục vụ quân đội, bao nhiêu gian khổ đều đã trải qua, nhưng tuổi cao lại lâu rồi chưa từng bị ai đánh trúng nên lần này bị đánh có vẻ đau.
- Ngươi nhân hậu từ bi, vậy để xem cái nhân hậu từ bi ấy của ngươi giúp ngươi sống nổi không.
Hắn cho người đem tới một cái lồng, ở trong nhốt rất nhiều trẻ em, chúng rách rưới, gầy còm và dơ bẩn, có vẻ đã bị bỏ đói lâu ngày nên trông chúng như muốn lả đi, cả sức la lối cũng không có, rên hừ hừ trong cổ họng rất tội nghiệp.
Hướng Thành cắn môi, ông biết mục đích của Hắn. Hắn sẽ tra tấn lũ trẻ trước mặt ông để ép ông viết thư cho bọn hắn. Bị giam cầm cẩn mật thế này không thể báo tin ra ngoài được, nhà ông ở trên núi, có hai người hầu nhưng đều đã bị giết. Hướng Thành không phải yếu, ổng rất mạnh nhưng việc Hắn xuất hiện khiến ông quá bất ngờ, Hắn lại giả trang làm người hầu của Hướng Thành nên ông bị Hắn bắt sống.
Mọi chuyện chuyển biến xấu, lành ít dữ nhiều, đến một tin nhắn ông cũng không kịp gửi, xem ra chỉ chờ vận may của ông mà thôi. Nếu có người đến thăm may ra mới phát hiện ông bị bắt. Hướng Thành nhìn tình hình trước mắt mà chảy mồ hôi, có lẽ ông phải viết thư cho bọn hắn thật. Tuy bọn hắn giỏi nhưng Hắn âm mưu khó lường chỉ sợ gặp bất trắc thì chắc chắn sẽ náo loạn khắp nơi.
Chát…chát…Tiếng roi nện xuống, tiếng trẻ con khóc thét lên làm Hướng Thành giật mình. Ông nhìn đứa trẻ bị đánh đau đớn đến nỗi lịm đi, vì người quá gầy nên khi đánh xuống, trầy da lóc thịt, lộ cả xương sườn. Hướng Thành cắn răng, gầm lên:
- Đủ rồi, ta viết, ngươi thả lũ trẻ đi đi.- Mặc dù ông biết Hắn sẽ bắt ép ông nhiều điều nữa, làm gì cũng không thể tránh được nên đành thỏa hiệp vậy, tránh để liên lụy tới người khác càng nhiều càng tốt.
Hắn đắc ý cười, sai người đưa lũ trẻ đi chỗ khác, rồi bước về phía Hướng Thành, giọng giễu cợt.
- Thấy chưa, bỉ ổi vô liêm sỉ như ta có bao giờ bị người khác uy hiếp.
Hướng Thành hừ lạnh, Hắn tháo xích cho ông vì biết ông chạy không thoát, Hướng Thành cũng biết hiện trạng của mình nên cũng không có ý định trốn. Hắn đẩy ông ngồi vô bàn, đưa một cây bút và một tờ giấy, Hắn thúc:
- Viết đi! Cuộc thi diễn ra vào tuần sau, bắt chúng nó đến.
Hướng Thành đành phải viết, chữ có phần hơi nguệch ngoạc, ông mong rằng Hắn không để ý, viết xong thuận tiện bôi một chút máu vào mặt sau của tờ giấy, rất mờ nhưng giác quan của bọn hắn rất tinh nhạy, ông biết chắc chắn bọn hắn sẽ nhận ra.
Hắn giật lấy tờ giấy, nhìn kĩ. Tim Hướng Thành đập dữ dội nhưng ông cố tỏ ra bình tĩnh. Hắn dò từng chữ, không thấy có kí hiệu riêng gì mới yên tâm bỏ vào phong thư. Hướng Thành hơi thở ra một chút, Hắn không nhìn thấy những dấu vết đó.
Thư được gửi đi.
***
Bọn hắn đang uống trà đọc báo thì có tin nhắn đến, tờ giấy hơi nhăn, có mùi hơi mốc và có lẫn mùi máu. Bọn hắn trầm mặc, có lẽ là bệnh nghề nghiệp nên bọn hắn rất kĩ tính, luôn ở tư thế cảnh giác, không bao giờ lơ là.
Mở bức thư ra xem, nét chữ quen thuộc đập vào mắt, bọn hắn nhận ra ngay là Hướng Thành, sư phụ của bọn hắn. Nội dung trong thư viết rất rõ ràng.
Tuần tới khu tự trị có tổ chức giải đấu, sư phụ muốn các con tham gia, giành phần chiến thắng. Năm nay thể lệ có thay đổi, phần thưởng có phần mờ ám, ống quận chứa một trong những cấm thuật đã vào tay của Sil Sitle, các con tham gia giải đấu rồi đột nhập vào trong cung điện điều tra giúp thầy.
Hướng Thành.
Đọc qua đã biết bị cưỡng ép, bọn hắn biết Hướng Thành là người cẩn thận viết chữ đều tăm tắp, không bao giờ có việc chữ nghĩa xộc xệch thế này, cộng thêm có vết máu đằng sau bức thư càng khiến bọn hắn nghi ngờ hơn, chắc chắn Hướng Thành đã xảy ra chuyện không hay. Hơn nữa Hướng Thành ngày xưa là sư phụ của bọn hắn thực lực như thế nào bọn hắn nắm chắc trong tầm tay, hiếm có kẻ nào có thể đánh bại được ông, bên cạnh đó còn có hai người hầu sức mạnh cũng không thuộc dạng tầm thường. Như vậy có thể kết luận kẻ đó không phải dạng tầm thường, vừa có sức mạnh vừa có mưu kế.
Bức thư này viết quá lộ liễu, bọn hắn căng thẳng suy ngẫm, hình như kẻ đó đang cố tình gài bọn hắn vào bẫy, có thể Hắn không nhận ra Hướng Thành cố tình để lại dấu vết nhưng cũng có thể Hắn cố tình để như vậy. Nhưng dù gì đi chăng nữa bọn hắn cũng phải đến khu tự trị một chuyến.
Bọn hắn bắt đầu lên kế hoạch, trước tiên phải liên lạc với Lưu Huy, bạn của bọn hắn, cũng là đồng môn hay nói cách khác là học trò của Hướng Thành, anh ta là một thương nhân giàu có nhất ở khu tự trị, quận chúa chắc chắn cũng phải nể mặt anh vài phần. Việc do thám giao cho Lưu Huy, người của anh cũng tương đối đông và có thực lực, sẽ hỗ trợ cho bọn hắn được nhiều thứ.
Thứ hai, theo như mong muốn của gã giấu mặt đã bắt cóc Hướng Thành, bọn hắn sẽ tham gia giải đấu nhưng không phải hết tất thảy cả bốn người đều tham gia mà chỉ có Lâm Tề và Bạc Phi. Bởi vì Lâm Tề sử dụng gió là chủ yếu, gió là khí, không nhìn thấy được còn ba người còn lại sử dụng năng lực có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Hy Thần dùng băng nhưng băng lại là màu xanh lá, Gia Vũ dùng sét như sét mà đỏ đen còn Khải Uy dùng lửa nhưng lửa màu xanh, như vậy rất dễ bị bại lộ danh tính mặc dù bọn hắn có dùng dịch dung. Bạc Phi hỗ trợ Lâm Tề bởi vì có thể kẻ thù sẽ cài người trong giải đấu và gây khó khăn cho bọn hắn.
Nếu đoán không lầm, mục đích của kẻ đó chính là bắt sống bọn hắn, còn bắt sống để làm gì thì chưa có manh mối xác nhận.
Gia Vũ, Khải Uy, Hy Thần và Bạc Ngôn sẽ thâm nhập vào trong cung điện và bắt sống Sil, ép hắn khai ra vì sao giải đấu lại thay đổi và dò la thông tin về gã kia, rất có khả năng chúng là đồng bọn. Lưu Huy sẽ gửi bản đồ cung điện cho bọn hắn, cho người đi dò la bẫy hoặc thu thập thêm thông tin gần đây của Sil, như vậy bọn hắn sẽ dễ dàng hành động hơn. Vì dịch dung nên Sil sẽ không nhận ra bọn hắn, việc đá động đến chiến tranh có khả năng sẽ không xảy ra, nếu có biết bọn hắn đến nhưng không có chứng cứ cũng chẳng làm gì được.
Thông tin đặc biệt quan trọng đó là ống quận chứa cấm thuật, cấm thuật gì hiện tại bọn hắn chưa biết nhưng những ống quận đó theo bọn hắn được biết đã được cất giấu hoặc bị hủy đi ít nhiều, Sil giữ nó có ý đồ gì hơn nữa có thật sự Sil đang giữ không hay đó chỉ là mồi nhử của gã kia còn chưa xác định.
Giải đấu tổ chức vào tuần sau đúng vào tuần huấn luyện kết thúc, bọn hắn sẽ đi đến khu tự trị ngay lập tức để bàn bạc kĩ càng với Lưu Huy. Mục đích là phải tìm cách cứu được Hướng Thành, tính mạng của ông đang nghìn cân treo sợi tóc, sống chết chưa rõ nhưng chắc chắn Hắn sẽ không giết Hướng Thành ngay.
Trên đường bay đến khu tự trị phải vượt qua nhiều nguy hiểm, chưa biết được kẻ thù có mai phục sẵn hay không, lực lượng đông hay ít cũng chưa rõ nhưng biết chắc chúng không phải dạng vừa. Bọn hắn đi sẽ mang theo những người có năng lực và nhanh nhẹn một chút. Bọn hắn cần phải giữ sức cho trận đánh quan trọng ở khu tự trị. Việc này sẽ không nói cho thượng thần biết vì bọn hắn chưa thật tin tưởng thượng thần, hơn nữa việc này cũng không liên quan đến chính quyền, nghiêng về cá nhân bọn hắn nhiều hơn nên sẽ không làm náo động đến ai cả.
Lần này đi có cảm giác lành ít dữ nhiều, bọn hắn chợt nghĩ đến tụi nó, mong muốn hết tuần huấn luyện nhanh nhanh để về với tụi nó nhưng hình như ông trời không cho phép, bắt bọn hắn xa tụi nó thêm vài ngày nữa thì phải. Bọn hắn hơi thở dài, trước khi đi chắc chắn phải đến nói chuyện với tụi nó một chút đã.
***
Không hiểu sao dạo này tụi nó có cảm giác nôn nao khó tả, công việc cũng chẳng có gì, việc luyện tập Bạc Ngôn và Bạc Phi chỉ giao đó cho tụi nó rồi đi đâu mất dạng. Hình như có việc gì đó bận lắm, nhìn hai anh em họ trông có vẻ hơi căng thẳng.
Tụi nó nhận ra sự khác thường nhưng không hỏi nhiều, mỗi người đều có công việc riêng. Chuyện đến khu tự trị xem giải đấu tụi nó tuy muốn thật nhưng nghe Bạc Ngôn và Bạc Phi nói một hồi rồi cũng thôi không nghĩ đến nữa cho đến khi Lôi Khắc Minh, bố của tụi nó về.
Tối thứ bảy, tụi nó vừa ăn tối xong đang nằm làm chút việc riêng thì nghe tiếng xe đỗ ngoài cửa. Lôi Khắc Minh bước khoan thai vào cửa, vẫn phong thái đĩnh đạc và uy nghiêm như thường lệ, tụi nó lật đật đứng lên chào ông, cung kính, lễ phép.
Lôi Khắc Minh chỉ mang theo hai tùy tùng, hai người tụi nó chưa gặp bao giờ, nhưng tụi nó biết chắc hai người họ không phải dạng tầm thường, ánh mắt họ sắc lạnh nhìn mọi thứ một cách cứng nhắc không mang theo một chút cảm xúc. Lôi Khắc Minh để họ ngoài cửa trước con mắt ngạc nhiên của tụi nó.
- Theo ta vào thư phòng.- Ông nói nhẹ nhàng nhưng khiến người khác không thể không nghe theo.
Tụi nó răm rắp làm theo, không nói một lời. Tuy là cha mình nhưng theo một chiều hướng nào đó, tụi nó tôn trọng và sợ ông nhưng vẻ thân thiện thân thích lại ít đến đáng thương.
Lôi Khắc Minh ngồi dựa vào chiếc ghế lớn, trông ông như một ông hoàng, tụi nó hơi rụt rè, quái mới đi hai tháng mà sao lại có cái cảm giác xa lạ như thế này, tụi nó không lý giải nổi. Ông khác hay tụi nó khác đây?
- Sắp tới ở khu tự trị có giải đấu, các con muốn đến xem không?- Lôi Khắc Minh mở lời.
Tụi nó mở to mắt, không phải chứ, ông đang mời tụi nó đi xem à, chuyện lạ có thật.
- Ơ…vâng.- Tụi nó hơi ngập ngừng.
- Sao vậy? Không thích à?- Lôi Khắc Minh nhướn mày, ánh đèn bàn hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị của ông, sườn mặt góc cạnh và tinh xảo.
- Không ạ, bố có đi với tụi con không?- Tụi nó đương nhiên sẽ đi rồi, có điều hơi lạ, từ trước đến nay ông chưa từng muốn đưa tụi nó đi đâu, bây giờ tự dưng lại mời tụi nó đi. Có lẽ tụi nó hơi đa nghi, ý nghĩ này tụi nó cố gắng xóa ra khỏi đầu.
- Có lẽ không nhưng vào phải có vé, ta có bốn tấm cho các con đây.- Ông đẩy bốn chiếc vé về phía tụi nó.
- Vâng.- tụi nó lấy tấm vé để trên bàn.
- Nghe nói Bạc Ngôn và Bạc Phi là hai thân tín của vương quân, họ giúp các con luyện tập nhiều như thế vậy để xem đến khu tự trị các con hành xử như thế nào.- Lôi Khắc Minh cười cười.
- Dạ…- Hóa ra những gì tụi nó làm ở nhà ông đều biết hết, tụi nó thật chẳng còn gì để nói.
Lôi Khắc Minh gật đầu rồi nói tụi nó đi nghỉ, tụi nó dạ vâng rồi đi lên lầu.
Tụi nó không dám nghi ngờ nhưng không nghi ngờ thì không được. Chẳng phải Bạc Ngôn và Bạc Phi nói ở khu tự trị đang rối ren nguy hiểm lắm sao, Lôi Khắc Minh là thương gia, chắc chắn không thể không biết được tình hình ở khu tự trị được. Nhưng chắc không sao, có khi ông cho người bảo vệ tụi nó cũng nên.
Từ Asschessman đến khu tự trị mất hai ngày đường, giải đấu tổ chức trong hai ngày rơi vào thứ tư và thứ năm. Như vậy tụi nó sẽ lên đường vào ngày mai, đến thứ hai sẽ đến nơi, đi đây đó thăm thú vào ngày thứ ba, xem giải đấu trong hai ngày rồi trở về.
Chuyến đi này tụi nó có cảm giác nao nao kì lạ nên những vật dụng như bản đồ, bột tàng hình hay mấy lọ thuốc với mấy công dụng kì lạ đều được tụi nó cho vào túi mang đi. Tiền bạc mỗi người dắt một ít phòng thân, nhưng chắc chắn cho phép tụi nó tiêu xài thừa thãi trong một tuần. Một ít bánh mì kẹp, nước uống, quần áo, và dao găm dự phòng.
Xong xuôi, tụi nó leo lên giường tự nhủ sáng mai sẽ nói với vú An báo lại cho Bạc Ngôn và Bạc Phi một tiếng cho họ yên tâm vì bố đã cho phép tụi nó đi đến khu tự trị.
***
Sáng hôm sau, trời có vẻ âm u, tụi nó lên đường sớm, mang theo bột chống ẩm đề phòng mưa xuống. Sáu giờ sáng, xe đã đỗ trước cửa nhà, vú An ân cần dặn dò tụi nó đến đau cả tai, Lôi Khắc Minh đã rời nhà vào khi nào tụi nó không biết.
Tụi nó mặc váy dài qua đầu gối, khoác áo choàng có mũ, mang theo đôi bốt cao cổ và găng tay, tay nải buộc vòng qua người một cách chắc chắn. Tụi nó lên đường.
Đường đến khu tự trị phải qua một cánh rừng rậm lớn, qua hai tỉnh và phải đi thuyền mới đến nơi. Tụi nó không sợ lâm tặc vì giải đấu sắp bắt đầu trên đường đi lỡ như đụng phải cao thủ thì đi tong cả tám đời tổ tiên nhà bọn chúng. Vả lại tụi nó cũng đã học qua cách phòng thân, bay nhảy bơi lội võ vẽ không thiếu món gì, ít ra cũng giúp mình thoát được cái chết trừ khi số mạng của tụi nó quá đen.
Ra khỏi địa phận thành phố là đến khu rừng, đường khá dốc và xóc nên tụi nó hơi mệt. Đường đi đến khu tự trị quả thật đông hẳn, tụi nó nhòm qua cửa sổ xe, nhìn thấy đủ loại người. Nữ có nam có, già trẻ trung niên đủ cả. Có người trông yếu ớt gầy gò, có người to lớn kệch cỡm và có vẻ hung dữ. Tụi nó thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu tụi nó tham gia vào cuộc thi, có khi không chết cũng tàn tật.
Nhưng có một chuyện tụi nó đã không tính đến. Những kẻ đến tham gia cuộc thi dọc đường, nếu hên thì sẽ bắt gặp kẻ công tử, hợp tác với nhau giúp nhau để đi đến được đấu trường. Nhưng có kẻ lại không như thế, chúng chém giết lẫn nhau, loại bỏ được càng nhiều đối thủ càng tốt. Như vậy những kẻ đến được đấu trường không may mắn cũng đã là cao thủ rồi.
Và đương nhiên tụi nó cũng rất có khả năng bị hiểu lầm là kẻ đến dự thi, chuyện bị chết oan không phải là không thể.
Tụi nó đang thiu thiu ngủ thì nghe rầm một tiếng, chiếc xe lắc mạnh làm tụi nó ngã xuống sàn, nhìn lên trần xe đã lõm xuống một lỗ sâu hoắm, nứt toác, nhìn thấy cả mây trên trời. Tim tụi nó đập mạnh.
Chưa kịp trấn tĩnh lại, tụi nó đã thấy một bàn tay lông lá đâm thủng trần xe làm ầm thêm một tiếng nữa, tụi nó sợ hãi hét lên. Bàn tay to khỏe đó cần lấy một mảnh của trần xe và dỡ cả mái lên. Chiếc xe bây giờ hoàn toàn lộ thiên và bây giờ tụi nó cũng nhìn thấy được thủ phạm.
Một gã khá bự con, đầu tóc màu đỏ tía rối như tổ chim, mắt hắn màu đen, cứ nheo nheo lại trông có vẻ khinh người và khó chịu, mũi hếch môi dày, lại lồ lộ chiếc răng vàng vàng gơm gớm ra nữa. Những múi cơ của hắn nổi lên cuồn cuộn như từng ụ thịt, hắn ở trần, lông ngực thấy gớm, mặc độc mỗi chiếc quần dày màu xanh đã bạc màu và đi đôi bốt da cao cổ. Bên hông có dắt thanh đao, bỏ trong chiếc vỏ bằng da rất đẹp. Xem ra là kẻ đi dự thi thì phải.
Hắn hừm một tiếng, nhìn tụi nó chằm chằm, mắt hắn cứ nheo nheo ngó nghiêng rồi cái giọng ồ ồ như sấm của hắn cất lên:
- Đi thi à?
Tụi nó may thay đã lấy lại được bình tĩnh, liền đứng dậy, tay đã nắm chặt chuôi dao dắt bên hông, may thay áo choàng đã phủ mất hành động đó nếu không hắn sẽ cho tụi nó chết trước khi kịp rút dao ra.
- Không, bọn tôi đi xem thôi.- Hạ Ân bình tĩnh đáp.
Hắn à một tiếng rồi vẫn bộ mặt khó chịu đó hắn lại bảo:
- Ờ, may cho các cô đấy, dọc đường đây nguy hiểm,các cô đi không sợ sao?- Hắn hỏi vẻ quan tâm, tụi nó chẳng thấy cảm kích mà nổi da gà.
- Hơi hơi.- Vu Cơ nói, nếu nói không có khi hắn làm cho tụi nó sợ cũng nên.
Hắn nhướn mày, mặt nghiêm túc:
- Tôi đói, nếu các cô cho tôi ăn, tôi sẽ hộ tống các cô đến nơi an toàn.
Tụi nó thoáng nghe thấy tiếng bụng hắn kêu, có khi nào là bố gửi hắn đến để bảo vệ tụi nó không. Tụi nó nghĩ thế, hắn đây thừa sức cướp bóc, mắc mớ gì phải dây việc vào mình để đổi lại miếng ăn. Tụi nó chắc mẩm là do bố gửi hắn đến nhưng không muốn nói toẹt ra. Thế là tụi nó gật đầu. Nhưng vấn đề là, xe đã hỏng và tụi nó phải nộp phạt. Hắn rất quân tử mà nhận lỗi, nộp phạt và giúp tụi nó thuê một chiếc xe khác. Tụi nó thấy hắn cũng không đến nỗi.
Cái gã to khỏe đó tên là Philo, hắn đang trên đường tham gia giải đấu, tụi nó chưa biết được trọn vẹn sức mạnh của hắn là gì nhưng nhìn hắn giỡ tung mái xe là bằng thép ra tụi nó đã chắc chắn tên này sức khỏe không phải dạng tầm thường. Nhìn kĩ hắn có rất nhiều sẹo trên người, nông sâu có đủ.
Hắn ăn khá khỏe, đã ăn hết hai cái bánh mì to mà tụi nó mang theo, vậy nên chắc chắn đến tỉnh tiếp theo tụi nó phải dừng lại mua đồ ăn. Philo ngồi một bên, tụi nó ngồi một bên. Hắn không nói nhiều, hắn ăn xong và ngủ, không hề có ý định xấu xa gì, tụi nó cũng yên tâm thả lỏng vài phần.
Nửa đêm, xe vẫn lăn bánh đều đều, vì cây rừng cao ngút che khuất cả bầu trời nên ánh trăng chẳng thể nào lọt xuống. Tiếng côn trùng kêu râm ran, tiếng xe lăn bánh sạo sạo, khung cảnh khiến người ta rợn tóc gáy và lần này tụi nó nghe tiếng hét rợn người ở phía sau. Philo đứng bật dậy nhanh đến nỗi khiến tụi nó giật mình. Hắn ra hiệu cho tụi nó im lặng rồi từ từ ló đầu ra khỏi cửa xe. Tụi nó bắt đầu căng thẳng, tay đổ đầu mồ hôi, tai cố gắng lắng nghe tiếng động xung quanh, dao găm cũng được tụi nó từ từ rút ra khỏi vỏ.
Chợt Philo đạp tung cửa rồi nấp vào trong xe. Cánh cửa bị một vật xuyên qua, cửa kính vỡ toang, chiếc thứ hai bị phá hủy trong ngày hôm nay, nhưng tụi nó chẳng còn để ý đến nữa. Cái quan trọng bây giờ chính là cái thứ chết tiệt nào đã phi dao uy hiếp tụi nó kia kìa. Tụi nó nhìn Philo đang ngồi chồm hỗm trên sàn, hắn cau mày, nói nhanh, không khí khẩn trương hẳn:
- Chỉ có một tên thôi, nhưng hắn khá mạnh, các cô lái xe chạy thật xa, càng nhanh càng tốt. tôi xử hắn rồi theo sau.- Philo dặn dò.
Tụi nó chưa kịp nói gì Philo đã nhảy ra khỏi xe, đôi giày ma sát xuống dưới đường đất tạo thành tiếng xẹt kéo theo một làn bụi mù rồi nháy mắt một cái đã không thấy bóng dáng của Philo đâu. Tên này nhanh thật!
Tụi nó nhìn qua cửa sổ loáng thoáng nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau, trong lòng nôn nao bồn chồn như lửa đốt. Chẳng lẽ bỏ chạy bây giờ, không được, như vậy thật hèn quá, ít ra tụi nó cũng biết cách phòng thân, chi bằng bây giờ chứng kiến đánh nhau thật, dại gì không đi xem, lỡ như Philo có chuyện gì,tụi nó còn ứng cứu được.
Tức thì tụi nó lái xe vào một bụi rậm rồi bay nhanh tới nơi hai người đang đánh nhau, tụi nó tản ra mỗi người một góc, nấp ở chỗ kín đáo, thuận lợi quan sát trận đánh.
Gã đang đánh với Philo là một tên nhỏ con đầu trọc, vì khá xa và tối nên tụi nó chỉ thấy bóng hai người bay qua bay lại và tia lửa tóe ra khi đao kiếm chạm nhau. Philo thân thủ khá tốt, tuy to con nhưng lại nhanh nhẹn hơn hẳn và đặc biệt Philo cực kì khỏe. Tên nhỏ con kia đang ở thế yếu hơn, Philo xoay người sút một cái, tên kia dùng hai tay bắt chéo vào nhau để che chắn nhưng không được, thân thể bay vèo như quả bóng, xuyên qua hai cái thân cây rồi mới dừng lại. Hai cái cây to đổ sầm, chim chóc bay tứ tung kêu nháo nhác,khung cảnh thật lộn xộn. Tụi nó ngó qua kẽ lá thấy tên nhỏ con kia đã bất tỉnh nhân sự, máu me đầy mặt, tay trái sưng to mềm oặt, hình như gãy xương rồi cũng nên. Trận đấu không cân sức và kết thúc một cách chớp nhoáng, tụi nó thở ra nhẹ nhõm.
Philo phủi phủi quần áo rồi tra đao vào vỏ. Hắn chống nạnh nói:
- Ra đi, các cô đúng là chẳng biết sợ.
Èo bị phát hiện rồi. Tụi nó rời chỗ ẩn nấp đến bên cạnh Philo, nhìn quanh hắn xem có bị thương chỗ nào không.
Một vết xước cũng chẳng có, xem ra tụi nó cũng yên tâm được phần nào. Tên này khá mạnh, suốt đường đi tụi nó có thể ăn ngon ngủ yên được rồi. Tên đầu trọc khi nãy cũng là đấu sĩ, vì nảy lòng tham nên muốn cướp bóc. Tiếng hét vừa rồi là của một người hành khất tội nghiệp bị hắn cướp. Thấy xe của tụi nó đi qua nên tiện thể cướp luôn.
- Hắn chết chưa?- Tụi nó tò mò.
- Chưa đâu, cái tay đó coi như phạt vì tội ăn cưới.- Philo nói, giọng bình tĩnh hẳn.
Tụi nó nhún nhún vai rồi trở lại xe, lần này lại tiếp tục bị phạt tiền vì phá hỏng xe, tụi nó thở dài ngao ngán. Leo lên xe, cả bọn cùng ngủ. Dọc đường đi yên hẳn.
Lúc tụi nó đi được một lúc thì bọn hắn vừa đến nhà. Vú An hơi ngạc nhiên khi thấy bọn hắn đến, còn có cả Bạc Phi và Bạc Ngôn nữa. Nghe tin tụi nó đã đi đến khu tự trị, bọn hắn không khỏi cau mày, tình hình ở đó rối ren, bố mẹ nào lại cho con cái đến đó. Tụi nó mới ra đời chưa lâu, chưa biết được nguy hiểm rình rập như thế nào. Nói tóm lại là bọn hắn không yên lòng nhưng không thể phá vỡ kế hoạch được.
Vú An thấy bọn hắn có vẻ bực bội liền nhanh chóng trấn an rằng bố tụi nó là thương nhân có tiếng, cũng có người bảo vệ đi theo, tụi nó chắc chắn có người hộ tống đến nơi an toàn. Bọn hắn nghe thế mới yên lòng một chút. Xem ra vẫn là bọn hắn đến chậm một bước.
Bọn hắn nhanh chóng rời đi. Hai tháng huấn luyện kết thúc, bọn hắn cũng được hoạt động gân cốt nhiều nên tinh thần phấn chấn hăng hái hẳn. Buổi tối, bọn hắn nhận được tin báo của Lưu Huy và bản đồ của cung điện nơi Sil đang ở.
Tin báo nói Sil đang hợp tác với một tên lạ mặt, gã ta hay lui tới cung điện của Sil và ở lại rất lâu. Nhưng hợp tác về vấn đề gì thì không biết được bởi canh phòng quá cẩn mật và có sử dụng cả ma pháp. Rất có thể tên lạ mặt đó là kẻ đang giam giữ Hướng Thành, không hiểu sao bọn hắn lại có cảm giác như vậy.
Bản đồ cung điện rất lớn, nếu không cẩn thận sẽ lạc ngay, bọn hắn chủ yếu ghi nhớ những nơi có thể ẩn nấp được, nơi bàn chuyện làm ăn và phòng riêng của Sil, như vậy rất dễ hoạt động. Bên cạnh đó bố trí người ở xung quanh lâu đài và những nơi trọng yếu nếu Sil bất hợp tác chỉ cần cho phá hủy một số nơi quan trọng có khi hắn sẽ đầu hàng.
Mọi chuyện đã được lên kế hoạch đâu vào đấy, bọn hắn chỉ cần mài gươm xuất trận nữa là xong. Với tốc độ của bọn hắn thì chỉ cần đi một ngày đường kể cả ngủ nghỉ.
Thứ hai đầu tuần, trời chưa sáng, chim vẫn chưa rời tổ bọn hắn đã lên đường. Bọn hắn không đi xe mà tự mình di chuyển, như vậy mới có thể linh động khi gặp kẻ thù, tất nhiên bọn hắn và hai anh em Bạc đều dịch dung, ăn vận bình thường không hào nhoáng nhưng nhìn ra vẫn giống công tử nhà giàu, căn bản vì bọn hắn không chịu nổi hình dạng xấu xí và ăn mặc bẩn thỉu. Xem ra nói bọn hắn chảnh cũng chẳng có sai.
Tốc độ di chuyển khá nhanh nhưng chẳng tốn một giọt mồ hôi nào, đi liền đến trưa, cả nhóm nghỉ chân dưới một gốc cây to, uống nước và nướng gà rừng săn được. Bọn hắn đang nghỉ ngơi nhàn hạ, mắt lim dim thì nghe tiếng sột soạt. Bạc Phi và Bạc Ngôn mũi thính, ngửi ra biết ngay có người, nghe tiếng bước chân cũng đoán tầm có bảy người, bọn hắn cũng đã biết có người đến nhưng cả bọn vẫn nhắm mắt nằm im, coi như không để ý.
- Yo…bọn chúng có gà bay ạ, gà ở rừng này săn khó muốn chết chắc là chúng mang theo đó, mẹ đứa thì ăn ngập mồm đứa thì đói teo cả ruột, có điên không chứ.- Cái giọng hống hách la lên, nghe rõ ngứa tai.
Vài kẻ đi theo sau thì hùa theo mà nói. Bọn hắn nhíu mày nhưng cũng chẳng nói gì, cứ tiếp tục ngủ, dạo này căng thẳng quá, phải giữ sức, tránh để mất sức vào ba việc không đâu. Thấy sáu người kia vẫn tiếp tục ngủ không màng gì đến mình, lũ người kia bắt đầu bực.
- Mẹ kiếp, dám khinh ông à.- Tên đi đầu khệnh khạng đá bay đống lửa làm cho bụi bay mùi, một mảnh gỗ rơi ngay mũi giày của Gia Vũ.
Gia Vũ từ từ mở mắt ra, con ngươi màu tím nhìn chúng với vẻ khinh thường và ngạo mạn nhưng phóng ra một tia lạnh lùng làm chúng không biết tại sao tim lại muốn ngừng đập, bất giác nuốt nước bọt.
Chậc, bụi quá, chúng nó làm cái quỷ gì thế không biết, Gia Vũ cau mày, bọn hắn cũng từ từ mở mắt ra. Khó chịu và bực mình, trưa nắng, con người thường hay dở thói lười biếng, Gia Vũ nhếch môi:
- Cút đi!
Xong, nhắm mắt tiếp tục say giấc nồng. Lũ người kia bị khinh đến tức nghẹn họng, thấy bọn hắn không làm gì lại được đằng chân lân đằng đầu, nghiến răng trèo trẹo:
- Ê, dậy tao bảo.- Một tên đá vào chân Lâm Tề.
Bạc Phi và Bạc Ngôn chép miệng lắc đầu, lấy tay che tai lại tránh để tiếng hét thảm thiết lọt vào. Ba người kia gật gật đầu hài lòng, đấy như vậy có phải nhanh không, cứ nhường nhịn nhau rồi để chúng lên mặt như vậy là không được. Nghỉ ngơi tầm ba mươi phút sau, bọn hắn lên đường, để lại một đám mặt mũi nhìn mãi cũng không ra mặt người.
***
Sau hai ngày đi đường, cuối cùng tụi nó cũng đến nơi, dù có bị quấy rối đôi chút nhưng đều được Philo xử lý ổn thỏa. Tên Philo này trông cục mịch cộc cằn nhưng ít ra cũng là kẻ chính nhân quân tử.
Vì giải đấu sắp diễn ra nên dân số đông hẳn lên, nhìn qua cũng đủ loại người, ai nấy đều mang theo vũ khí. Xe chở tụi nó phải dừng trước một cánh cổng lớn, cao chọc trời, lính gác nghiêm ngặt. Muốn vào phải trải qua thủ tục gì đó, người xếp hàng rất đông, kéo dài dằng dặc. Trong quá trình chờ tụi nó tranh thủ ăn tối luôn. Philo nói sẽ đưa tụi nó đến nơi ở ổn định đã rồi mới đi được, quả là một gã có trách nhiệm. Tụi nó cũng dần coi Philo là bạn, hai bên nói chuyện cũng có phần thoải mái hơn vì dù sao Philo cũng cứu tụi nó một mạng.
Chờ mãi cũng đến lượt tụi nó, lính canh quát giọng hách dịch:
- Điểm chỉ vào tờ này!- Lính canh dí tay tụi nó vào bột đỏ rồi ịn vào tờ giấy để lấy dấu vân tay.
- Mang theo cái này, mất là khỏi đi đâu hết đấy.- Chúng đưa cho tụi nó một cái thẻ có hình cá nhân của tụi nó, phía dưới có ghi quê quán, năm sinh và…số tiền giá trị con người.
Nhìn lên màn hình rộng cũng có mặt tụi nó.
Hứa Thuần: 3000 xine.
Tô Nhã: 3000 xine
Vu Cơ: 3000 xine
Hạ Ân: 3000 xine
Giá trị con người của tụi nó ở mức khá thấp, tụi nó không khỏi thở dài, nếu Bạc Phi và Bạc Ngôn không giúp tụi nó luyện tập thì có khi tụi nó đã đồng giá với dân ở khu ổ chuột rồi. Màn hình tiếp tục nhảy, sau tụi nó là Philo với mức giá tụi nó suýt rớt cả cằm….90000 xine, gấp 30 lần tụi nó. Xem ra Philo là một trong những ứng cử viên sáng giá cho chức vô địch năm nay.
Tụi nó đến khu tự trị vào khoảng chiều tối, thành phố đã lên đèn. Quả không hổ danh là nơi giàu có bậc nhất, thành phố lộng lẫy ánh đèn, người người nhộn nhịp, công trình kiến trúc độc đáo đặc biệt hơn cả là cung điện tọa lạc ở nơi cao nhất của thành phố, tỏa ánh hào quang chói mắt. Dân cư đi lại nhộn nhịp, áo quần bóng bẩy và xa hoa khiến tụi nó không khỏi thốt lên vài lời ngạc nhiên.
Cả nhóm đi mãi mới tìm được nhà trọ có phòng trống, sắp xếp mọi thứ xong xuôi Philo mới tạm biệt rời đi. Vì biết xung quanh phức tạp nên tạm thời tối nay tụi nó ở trong phòng để nghiên cứu trước ngõ ngách ở khu tự trị, chuẩn bị cho cuộc hành trình ngày mai.
/20
|