Magical Love

Chương 20

/20


Khải Uy nhướn mày, anh hơi thở ra, sắc mặt không hề tỏ ra lo lắng một chút nào mà còn có vẻ hơi đùa nghịch và thoải mái. Anh quay người lại, đối diện với người kia.

Sil giả mạo trong bộ dạng của cô quận chúa xinh đẹp đang đứng dựa lưng vào khung cửa chính, kiêu ngạo cười:

- Được Vương Quân đích thân đến thăm như thế này làm cho Sil tôi cảm động quá, ngài có vừa lòng với thư phòng của tôi không? - Sil yểu điệu nói.

Khải Uy cười hào sảng, tay anh vẫn cầm tấm ảnh, giơ lên huơ huơ trước mặt Sil, ngạo nghễ nói:

- Phải công nhận ngươi giả dạng giống lắm, đàn ông bắt chước đàn bà lâu ngày nội tiết tố bị loạn đấy, ngươi không mệt sao?

Khải Uy thẳng thừng vạch mặt Sil giả mạo, anh chẳng lấy căng thẳng gì, vẫn rất tự nhiên vô tư trước mặt kẻ thù, Del, kẻ giả mạo Sil bắt đầu cảm thấy bất an. Quả như lời đồn, Vương Quân có tố chất hơn người, trước bao sự việc dù kinh khủng đến đâu mặt cũng không biến sắc. Khả năng giữ bình tĩnh và đầu óc xử lý nhanh nhạy mọi việc của bọn hắn là lũ người xấu e dè và hoảng sợ khi nhắc đến.

Del cảm thấy nếu lần này đánh trược diện thì không có cửa thắng vì Vương Quân có tận bốn người, người thi đấu ở đấu trường là Lâm Tề, ba người còn lại không biết đã vào đấu trường hay chưa nhưng người trước mắt chắc chắn là Vương Quân.

Khí lạnh tỏa ra quả không tầm thường, rất dễ dọa sợ kẻ khác. Hơn nữa nhìn dáng vẻ ung dung của người trước mặt chứng tỏ không có lo lắng bất cứ điều gì khi đánh nhau với hắn. Del đã từng nghe nói đến sức mạnh của Vương Quân, danh bất hư truyền như vậy một tay mơ như hắn không dù mánh khóe hay nắm bắt được điểm yếu của đối phương thì đừng hòng mà chạm được một cọng tóc của người ta.

Khải Uy đã dịch dung thành khuôn mặt khác nên Del không biết anh là ai trong bốn Vương Quân chính vì thế hắn có vẻ hơi hoang mang. Khải Uy nhìn thấy rõ đồng tử Del hơi run và bàn tay có hơi siết chặt chứng tỏ hắn đang mất bình tĩnh. Đây là cơ hội tốt để thoát thân.

Khải Uy hơi miết chân một chút, động tác tạo đà để bay với tốc độ cực nhanh ra khỏi đây. Cái bóng của Khải Uy lướt qua nhanh đến nỗi giấy tờ để trên bàn cũng chưa kịp bay lên. Del ngay lập tức phóng tới chặn lại, hắn chỉ kịp nắm được một góc áo của Khải Uy nhưng vì anh di chuyển quá nhanh nên Del bị lôi đi theo, mất đà loạng choạng ngã vào chiếc bục đựng bình hoa làm chiếc bình vỡ tan tành. Hắn cố lấy lại thăng bằng, mặt mày tức đến xanh tím, gào lên phẫn nộ:

- Có thích khách! Lính đâu! Lính đâu!

Ngay lập tức chuông báo động vang lên inh ỏi. Cung điện trở nên nhốn nháo và náo loạn. Lính gác chạy sầm sập khắp các hang cùng ngõ hẻm, sục sạo tìm ra cho bằng được Khải Uy. Gia Vũ, Hy Thần và Bạc Ngôn cũng nghe được tiếng chuông báo động, thần kinh bắt đầu căng lên, đoán chắc đã xảy ra chuyện, cả nhóm mau lẹ di chuyển, thám thính xem xem có chuyện gì.

Zay đang giữ Bạc Ngôn cũng cười sảng khóai:

- Đồng bọn của ngươi bị phát hiện rồi, nếu bị tóm chắc chắn không toàn thây. Còn ngươi bây giờ phải đi với ta!

Nhất thời, Zay gấp cây quạt lại, rút con dao găm sáng lóa từ trong áo ra, quay con dao vài vòng bằng ngón trỏ:

- Ta xin ngươi một bàn tay nhé!

Bạc Ngôn nhếch môi cười, đôi mắt xám híp lại nguy hiểm, Zay cảm nhận thấy một điều bất thường, hắn bỗng dưng cảm thấy lạnh toát sống lưng, chân vô thức lùi ra sau.

Bạc Ngôn nghiến răng, trán nổi đầy gân xanh, cơ thể anh đột nhiên căng ra, từ bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, săn chắc. Móng tay dài ra trông thấy, sắc nhọn hơn cả thú săn mồi. Người Bạc Ngôn lớn hơn và dường như sức khoẻ cũng tăng lên trông thấy.

Lớp keo dính bền chắc có thể dán chặt một con voi xuống sàn bắt đầu nứt ra rồi rầm một tiếng, Bạc Ngôn bứt ra khỏi cái kìm kẹp đó. Mảnh keo khô rơi vỡ tung toé.

Bạc Ngôn hoàn toàn tự do. Thân hình của anh bây giờ hoàn toàn là người sói, đôi mắt xám trong vắt thâu tóm toàn bộ cử động của con mồi. Cơ bắp săn chắc và vạm vỡ đến nỗi có phần hơi thô kệch nhưng lại biểu hiện một sức mạnh ghê gớm.

Hàm răng sắc nhọn hơi hé ra, tưởng tượng cảnh miếng thịt bị nghiền bởi hàm răng đó thôi cũng đã ớn lạnh. Mái tóc màu bạch kim đã chuyển sang nửa bạc, hơi xù nhưng nó rất phù hợp với hình dáng bây giờ của anh. Hơi thở của Bạc Ngôn phì phò như thú gầm, sát khí lan tỏa khắp nơi.

Zay không biết tay hắn đang run lẩy bẩy. Vốn nghe danh tộc người sói rất hung hăng và thiện chiến, hắn cũng đã có lần nhìn thấy hình dạng khi biến thân lúc chiến đấu của họ nhưng đến Bạc Ngôn thì hắn quả thật hơi sợ.

Zay vẫn còn đang thất thần thì Bạc Ngôn gầm lên một tiếng rồi lao vút về phía Zay, anh chộp lấy cổ hắn ta dễ dàng như bắt một con gà. Zay còn chưa hoàn hồn về những điều đang xảy ra đã thấy cổ họng mình đang bị một bàn tay to lớn và cứng hơn cả cái gọng sắt kẹp lấy cổ. Móng của Bạc Ngôn quắp lấy cổ của Zay làm hắn tưởng chừng như mình sắp bị bẻ cổ đến nơi. Trên cổ hắn xuất hiện bốn vệt dài đã chảy máu.

Mặt Zay trắng nhợt và mắt hơi trợn lên vì ngạt.

- Ta tạm giữ mạng cho ngươi nhưng ngươi phải theo ta.

Bạc Ngôn gằm ra từng chữ, ghé sát vào mặt Zay mà nói. Mẹ kiếp, khi nãy hắn cho anh một cú ngay bụng đau chết đi được. Bạc Ngôn rủa thầm. Anh kéo Zay đi theo mục đích nếu người của mình bị bắt thì còn có thể trao đổi tù binh.

Zay bây giờ mới hoàn hồn, hắn thầm phục trong lòng, quả là cánh tay phải của Vương Quân, rất có khí chất và năng lực. Nghe nói Bạc Phi và Bạc Ngôn do đích thân Vương Quân dạy dỗ, thầy giỏi trò mới giỏi, không biết bọn hắn còn mạnh đến cỡ nào nữa.

Bạc Ngôn hóa lại thành dạng người thường, quần áo của anh thuộc dạng co dãn nên chỉ hơi rách một chút, vẫn còn mặc được. Bạc Ngôn điểm huyệt làm cho Zay bất động, anh dùng dây thừng trói Zay lại trên chiếc ghế cũ, kéo hắn bỏ vô góc khuất. Phủi hết bụi bặm trên người rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lính gác chạy như mắc cửi, chó săn toàn bộ được thả ra, phù thủy bay mù trời còn ma cà rồng thì lượn khắp ngóc ngách của lâu đài. Hai con rồng gầm gừ đi qua đi lại ngoài cổng thành, cung điện bị phong toả, không cho phép bất cứ ai lọt ra ngoài dù chỉ là một con muỗi. Kết giới nhanh chóng được thiết lập, hoàn toàn tách biệt với không gian bên ngoài.

Dân chúng nhìn tấm màn bao phủ cung điện cũng bắt đầu thấy bất an, hiếm hoi lắm kết giới mới được kích hoạt. Chắc chắn là chuyện động trời lắm đã xảy ra bên trong.

Khải Uy lao ra khỏi thư phòng của Del, bây giờ phải giữ cho bằng được tấm hình của hai chị em nhà Sil Sitle, nếu như tìm được người em thì coi như có thể có cơ hội vạch mặt được tên Del giả mạo này. Với lực lượng đông và nghiêm ngặt như vậy vừa dễ lẩn tránh nhưng cũng khó thoát. Ngay lúc này nếu dịch dung nhưng có hành động khác thường tách biệt thì sẽ bị phát hiện ngay. Điều Khải Uy quan tâm bây giờ là tìm ai đó để giúp anh giữ tấm hình còn anh sẽ đánh lạc hướng bọn chúng.

Del cuống cuồng đuổi theo Khải Uy, hắn triệu hồi ra một con chó ba đầu to như hơn cả con voi ma mút trưởng thành. Bộ lông đen tuyền đặc trưng cho loài chó chuyên đi săn đẹp tuyệt nhưng có vẻ nó hơi bốc mùi. Đôi mắt sáng quắc của con chó đảo qua đảo lại, cái mũi cực thính và cái mõm cứ há ra thè cái lưỡi chảy đầy nước dãi ra ngoài.

Khải Uy dị ứng mạnh với cái thứ dơ bẩn ấy, anh nổi hết cả da gà. Khải Uy di chuyển rất nhanh, anh biết con chó này sẽ đánh hơi thấy mùi của anh trong vòng mấy giây vì nếu không nhầm Del đã túm lấy được tay áo của anh và cho con chó ngửi được mùi người.

Con chó này là loài thính nhất, thuộc vật quý hiếm, ngày trước anh có đem về nuôi một con nhưng loài này vốn ở dơ, anh dạy mãi không được nên cho người làm vườn làm chó săn chuột phá hoại và canh kẻ trộm. Del có được cái nhẫn của dòng họ Sitle, lại học được cả thuật triệu hồi cao siêu như vậy chứng tỏ hắn rất thâm sâu và nguy hiểm còn chưa kể đồng lõa của hắn.

Khải Uy lướt nhanh như gió, anh di chuyển trên trần nhà, đám lính lúc nhúc chạy dưới đều không nhận ra. Còn phù thủy bay qua bay lại như tàu lượn cũng không nhận thấy sự tồn tại của anh. Khải Uy nhanh chân lẻn vào một góc khuất hiếm ai để ý.

Chợt có tiếng bước chân đằng sau. Theo phản xạ, anh thổi lửa bùng lên, ngọn lửa xanh nóng rát thịt sáng lóa cả một vùng hiện rõ được gương mặt của Bạc Ngôn.

Khải Uy hơi thở ra, Bạc Ngôn cũng mau chóng lấy lại được bình tĩnh. Khải Uy nhanh tay lấy tấm hình giấu trong áo ra đưa cho Bạc Ngôn:

- Cậu giữ lấy, đưa cho Lưu Huy, nhờ cậu ấy tìm cho ra người này, như vậy mới có thể vạch mặt được kẻ giả mạo kia. Không có thời gian đâu, cậu trốn vào nơi nào đó đi đừng để bị bắt, đợi kết giới mở ra rồi hẵng thoát.

Nói rồi Khải Uy toan quay đi nhưng bị Bạc Ngôn giữ lại:

- Vương Quân, ngoài kia rất nguy hiểm, ngài chạy trốn cùng thuộc hạ đi đã.- Bạc Ngôn rất căng thẳng, Khải Uy có vai trò cực kì to lớn trong giới chính trị, nếu anh có việc gì thì chắc chắn loạn không ít. Hơn nữa kẻ thù không phải đơn giản, chúng vừa âm mưu vừa nguy hiểm, nếu Khải Uy lọt vào tay chúng thì lành ít dữ nhiều.

- Bọn chúng đang tìm ta, cậu đi trước đi, nếu bắt được ta thì kết giới sẽ mở. Yên tâm đi chúng không vội giết ta đâu.- Khải Uy nói, dù đang nói thầm nhưng giọng anh vẫn lộ sự căng thẳng, anh sợ Bạc Ngôn không thoát ra được thì đã phát hiện như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Bọn chúng có khả năng dùng anh và Bạc Ngôn để uy hiếp liên minh ba nước chuyển nhượng quyền lợi, gay gắt hơn nữa là chiến tranh.

- Nhưng...- Bạc Ngôn toan ngăn cản, hơn hết còn chuyện Vu Cơ không hiểu tại sao lại đi vào cung điện nữa nhưng bị Khải Uy không thương tiếc cắt ngang.

- Không nhưng nhị gì hết, đây là lệnh.- Khải Uy gằn giọng, dáng vẻ cương quyết này không ai có thể làm anh lung lay.

Chợt có tiếng từ bên ngoài vọng vào, gần trong gang tấc:

- Kiểm tra trong này chưa? Đừng có bỏ sót ở đâu đấy.

Khải Uy trừng mắt nhằm muốn ám chỉ Bạc Ngôn phải nghe lời, xong xuôi, anh phóng ra ngoài nhanh như một cơn lốc, Bạc Ngôn nghẹn họng, cảm giác bất an ập đến. Nhưng bây giờ anh cần tìm cho ra Hy Thần và Gia Vũ, có họ thì cơ may thoát ra mới có thể nâng cao được.

Trong lúc đó, Hy Thần và Gia Vũ đã hoà vào đám lính đang nháo nhác truy đuổi khắp nơi. Trong lòng nóng như lửa đốt nhưng không để mất bình tĩnh được, bây giờ cách tốt nhất chỉ có thể án binh bất động, xem xem tình hình diễn biến đến đâu rồi mới tuỳ cơ hành động.

Chưa tìm ra được Khải Uy, Del chắc chắn vẫn lùng sục và bao vây chặt chẽ. Khải Uy bước ra ngoài, tiếp tục ẩn nấp. Anh xuống phòng bếp, giấu mình sau mấy chiếc kệ chén bát cao ngồng rồi nhanh chóng viết tin nhắn cho Hy Thần và Gia Vũ.

Nhưng chưa kịp viết nửa chữ đầu tiên, cửa phòng bếp đã bị húc bay.

Tiếng rầm quen thuộc vang lên, Khải Uy thấy được mấy mảnh gỗ văng tung toé và mấy chiếc bản lề rơi leng keng xuống sàn.

Khải Uy lấy trong túi ra một viên thuốc nhét vào kẽ răng phòng ngừa trường hợp bất trắc. Lúc đó một bóng đen phóng qua đầu anh. Con chó săn ba đầu lông dựng ngược lên và gầm ra vài tiếng hung dữ.

Nó nhe nhởn hàm răng sắc lẻm sáng bóng dưới ánh đèn trần như chực muốn xâu xé anh ra làm trăm mảnh. Đôi mắt long sòng sọc trừng trộ như muốn dọa nạt anh. Khải Uy vốn chẳng để ý đến con chó đó làm gì nhưng vì nó quá hôi hám và dơ bẩn, lại dám gầm gừ anh nên Khải Uy đành phải dẹp yên.

Búng tay cái chóc.

Ngọn lửa xanh ma quái bùng lên dữ dội, con chó bị đống lửa bao quanh, lăn lộn tru lên thảm thiết. Trông nó như một ngọn đuốc khổng lồ vậy. Ngọn lửa sáng xanh như của quỷ nóng hừng hực làm cho sàn nhà bắt đầu tan chảy. Những thứ xung quanh cũng bị bóp méo và cháy đen thui. Con chó quằn quại, va vào mấy chiếc tủ và kệ chén làm cho gian bếp trở nên hỗn loạn. Vì con chó quá to nên hầu như căn bếp này nát bét cả. Sau một hồi đau đớn vật vã, con chó thôi giãy để mặc cho ngọn lửa càn quấy.

Lửa tắt, để lại một đống tro tàn to tướng. Khải Uy hừ mộ tiếng khinh thường, ngoáy ngoáy lỗ tai rồi thổ phù. Điệu bộ ung dung nhàn nhã không quan tâm đó của anh là Del đứng ngoài cửa thất kinh.

Hắn đã biết sau bộ mặt lạ hoắc đó là ai. Người dùng lửa xanh, ngọn lửa địa ngục của quỷ Satan là Minh Khải Uy. Khải Uy chằng còn cười đùa như ban đầu, đôi mắt màu xanh trùng với ngọn lửa của anh sáng lên và lạnh thất xương quét qua từng kẻ đứng ngoài cửa.

Quân lính rất đông, hàng ngũ đứng đầu có Del đang hiện diện trong bộ mặt của quận chúa Sil và những tướng cấp cao dưới trướng của Sil. Lực lượng khá chênh lệch. Một chọi với cả trăm. Khải Uy hít sâu, dưới chân anh, lửa xanh nổi lên, xoay vòng. Khải Uy đứng giữa vòng lửa, mắt nhìn chằm chằm Del. Del có hơi chột dạ, hắn gào lên ra lệnh:

- Bắt hắn lại!

Tức thì bao nhiêu võ tướng bao nhiêu quân lính vồ tới. Nhưng chưa kịp chạm đến chỗ Khải Uy đứng thì đã thấy lửa liếm một đường dài thẳng đến chỗ của Del.

Khải Uy đối mặt với Del trong chớp nhoáng.

Mặt đối mặt, mắt đối mắt.

Chân Del như muốn nhũn ra, nhưng hắn không thể để cho mình mất thể diện như vậy được. Khải Uy tung cho hắn một cú đấm ngay mặt. Chẳng thấy anh ra đòn chỉ nghe thấy tiếng bốp và tiếng xương vang lên, Del văng ra nhưng hắn đã kịp thời triệu hồi ra hai con quỷ to đến nỗi đụng cả trần nhà.

Nhưng cũng bởi vì quá to nên di chuyển chắc chắn không nhanh bằng anh. Khải Uy nhảy một bước cao vút, rút trong túi ra hai tấm bùa dán trước trán hai con quỷ, lửa xanh phụt ra, đốt cháy đầu của chúng. Hai con quỷ loạng choạng gầm gừ rồi bùng một tiếng liền biến mất, Del lồm cồm bò dậy, khuôn mặt đẹp đã gãy mất đi chiếc mũi thanh tú. Quân lính dưới trướng của Sil sợ xanh cả mặt, bắt đầu la lên bảo vệ quận chúa.

Vì Del đã dịch dung thành hình dáng và gương mặt của Sil nên chẳng có ai nhận ra hắn là giả mạo, cứ một lòng phò tá hắn. Khải Uy cảm thấy rất phiền phức, bọn quân lính không có tội, kẻ có tội là Del vì thế khi đánh lính, anh chỉ là cho bọn họ bị bỏng nhẹ, chủ yếu là hất văng ra xa.

Del đã đánh giá quá thấp khả năng của bọn hắn, khi đánh trận không biết địch biết ta là nguồn gốc của sự thất bại. Người ở khu tự trị chẳng lẽ lại vô dụng như vậy?

Del bộc lộ khả năng của mình quá yếu ớt, điều này làm một số tướng lĩnh cấp cao cảm thấy lạ. Sil Sitle ngay từ nhỏ là người xuất chúng, năng lực không thể xem thường nhưng tại sao bây giờ một kẻ vô danh tiểu tốt lại không thể đánh bại được.

Hơn nữa người có gương mặt lạ hoắc kia lại rất mạnh, khi nãy có nghe lóang thóang qua tên Khải Uy. Bọn người kia cũng ngờ ngợ không biết có phải là Vương Quân của ba nước liên minh đó không nhưng Vương Quân nghe nói dung mạo rất đẹp còn người này ngoại hình cực kì bình thường.

Như vậy chỉ có thể là dịch dung. Chuyện của khu tự trị mà Vương Quân lại đích thân đến đây thì chuyện này cực kì quan trọng. Những người có cấp bậc cao bắt đầu nhìn Khải Uy và Del bằng ánh mắt kì dị và nghi ngờ nhưng không ít người dám nhìn thẳng.

Del dần thấy hoang mang, hắn nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh rồi nghiêm mặt hét lên:

- Còn đứng đó mà nhìn à, mau bắt hắn lại.

Quân lính sực tỉnh, nhanh chóng hùa vào hòng bắt bằng được Khải Uy. Anh rất nhanh nhảy lên bệ bếp, rút một con dao thái dài sắc lẻm ra rồi quét một đường thẳng. Lửa bùng lên qua đường kẻ đó thành bức tường ngăn cách hai bên. Khải Uy và Del một bên còn lính gác bị nhốt một bên.

Khải Uy nung con dao trong lửa. Con dao bằng kim loại rất nhanh bốc hơi và đỏ lên, sau đó chảy thành chất lỏng. Điều này chứng tỏ, lửa có nhiệt độ cực kì cao tất nhiên chẳng có ai dại mà lao qua đám lửa đó, chịu bó mình ở yên một chỗ.

Khải Uy xong xuôi, quay đầu lại đối diện với Del đang còn bàng hoàng. Đôi mắt của anh trùng với màu lửa rực rỡ, diễm lệ và đáng sợ.

Mồ hôi đã chảy ướt cả áo, Del run rẩy, trong đầu hắn chỉ nghĩ rằng Khải Uy thật giống vua quỷ, lạnh lùng và dã man. Del bị dồn vào đường cùng, hắn đang còn tham vọng, còn vinh hoa phú quý đang chờ hắn. Xuất thân từ khu ổ chuột nghèo hèn mạt hạng nhất của khu tự trị, bị người đời đi qua khinh thường đến một cái liếc mắt cũng không bố thí cho.

Hắn hại biết bao nhiêu kẻ, mang cái mặt nạ của một gã khôi ngô tuấn tú đi lừa gạt bao thiếu nữ nhà giàu để ăn, mặc. Rồi một ngày, Del dàn xếp âm mưu, bày trò anh hùng cứu mĩ nhân, lúc đó quận chúa Sil đi qua trông thấy Del nhân phẩm không tồi, lại có năng lực nên cho hắn đi theo. Del vốn là kẻ có tham vọng, lại mưu mô nên nhanh chóng lấy được sự sủng ái của Sil.

Trong cung, Del không bao giờ làm trái ý của Sil, lại chứng tỏ mình là một người thông minh, đàng hoàng chính trực. Sil dần yêu hắn. Hắn không có tình yêu với những người thuộc tầng lớp quý tộc, với Del chỉ có hận. Ban đầu hắn nghĩ thế nhưng lâu dần, Del cảm động. Đã lâu lắm rồi chưa có ai đối xử với hắn tốt như vậy, Del đã suýt khóc khi Sil lo lắng tự tay thổi bát thuốc bốc hơi nghi ngút rồi bón cho hắn từng muỗng khi hắn bị cảm.

Rồi một ngày Del tình cờ gặp một người đàn ông. Chính là Hắn, người đã bắt thóp của Del một cách dễ dàng, từ chuyện ngày xưa Del sống ra sao đến gần đây Del trêu ghẹo một cô nàng rồi lỡ giết chết cháu của Thượng Thần. Như vậy tất cả sẽ đổ vỡ nếu Hắn nói cho Sil biết. Del quả thực run sợ, nỗi ám ảnh vì một cuộc sống nghèo khổ hiện về một lần nữa, Del không muốn, cực kì không muốn.

Vì thế Del bắt tay với Hắn để hãm hại Sil rồi nắm giữ cả khu tự trị.

Một buổi tối nọ, Sil gọi Del vào phòng mình với một lý do nào đó. Del vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần, không hiểu sao Del không cam lòng, tay hắn ướt nhẹp mồ hôi và tim đập như trống đánh. Hắn vòng ra đằng sau Sil và giết chết cô ta. Sil nào có để ý liền chết tức tưởi không kịp thốt lên tiếng nào.

Lúc Sil chết, Del không biết nước mắt mình chảy thế nào, hắn ngã phịch xuống ôm lấy xác Sil đến khi chân tay đã tê cứng. Del giấu xác Sil trong một cái hòm chứa nước để ướp xác. Ít ra trong khoảng thời gian trước, Sil đối xử với hắn không tệ, hắn cảm thấy xót xa và hối hận khi đã giết Sil. Con người luôn là vậy, làm mà không suy nghĩ luôn luôn mang lại những hối hận và day dứt. Cứ thế, thỉnh thoảng hắn nhốt mình trong thư phòng, ngắm Sil đến thất thần.

Del làm bao nhiêu chuyện, thậm chí trở thành kẻ vong ân bội nghĩ vậy mà bây giờ chẳng lẽ chịu bị Khải Uy một tay bóp nát sao? Nếu Del bị đánh bại, thuật dịch dung của hắn sẽ biến mất lúc đó mọi chuyện vỡ lở ra, hắn chỉ còn một con đường chết.

Vì vậy bây giờ chỉ còn có cách đánh mà thôi. Del bình tĩnh hẳn, hắn nói:

- Ra ngoài đánh.

Cả hai chẳng mấy chốc đã đứng giữa khuôn viên rộng lớn của cung điện, ở đây thì thoả thích đánh, thoả thích phá. Những người không liên quan biết thân biết phận mà tránh cho xa nhưng cũng có kẻ háo hức muốn xem trận đánh này lắm. Phải rất lâu rồi không thấy Sil ra trận, không biết sức mạnh có mai một không.

Del rút kiếm ra, một than kiếm to bản hai lưỡi sáng lóa. Khải Uy lấy trong túi ra một con dao ben được làm thủ công, sắc đến nỗi một cọng tóc cũng có thể chẻ làm bốn ra làm vũ khí.

Hai bên làm thế phòng thủ. Ánh mắt của cả hai không dời đối thủ một ly, chăm chú và nhìn nhau trừng trộ. Del vuốt chiếc nhẫn, vòng tròn kết giới được vẽ ra ngay trên sân, tỏa ánh hào quang chói rọi. Del gọi ra một người đến Khải Uy cũng phải chảy mồ hôi.

Một con quỷ dạ xoa hiện hữu ngay trước mắt anh, những người xung quanh nhìn thất cũng sợ chết khiếp. Từ xưa đến nay, thung lũng quỷ và nơi ba nước liên minh cùng một số nước khác vốn chẳng ưa nhau. Quỷ dạ xoa là thuộc hạ của vua quỷ Satan, hắn rất mạnh và mưu mô.

Khải Uy không ngờ Del còn có thể gọi được cả một con quỷ mạnh như thế này. Quỷ dạ xoa thân hình cao lêu nghêu nhưng thật ra hắn rất dẻo dai và có sức chịu đựng cao. Hắn có một mắt, hai răng nanh dài, tóc đen xoã tung ra và làn da trắng xanh lủng bủng trùng với màu áo. Tên quỷ cầm theo một chiếc lưỡi hái to quá cỡ, cong thành hình vòng cung và sắc hơn cả dao cạo. Hắn đi chân đất, bàn chân bàn tay đều có móng sắc nhọn. Nói tóm lại, quỷ dạ xoa trông cực kì đáng sợ, không những dọa được trẻ con mà còn hù được cả người lớn.

Quỷ dạ xoa có thể thoắt ẩn thoắt hiện rất khó đánh, hơn nữa là kẻ ở cõi âm nên âm khí của hắn rất nặng nề, chim chóc sâu bọ quanh nơi đây đều bò đi nơi khác cả. Mùi xác chết bắt đầu quanh quẩn khắp nơi. Khải Uy khẽ cau mày.

Mùi âm khí này lan toả làm Khải Uy cũng thấy đau đầu, lần này anh không thể dùng dao ben được. Khải Uy đành triệu hồi ra một thanh kiếm Nhật màu đen dài và mảnh. Hoa văn trên lưỡi kiếm uốn lượn đẹp mắt và tinh xảo chứng tỏ đây là một thanh kiếm quý. Xung quanh thanh kiếm toả ra một lượng khí bao bọc, nếu không biết cách dùng và không hợp với nó thì không thể sử dụng được.

Del ở đằng sau nói với tên quỷ dạ xoa:

- Nhờ cả vào ngươi!

Tên dạ xoa cười, cái miệng rộng đỏ choé thành hình vòng cung trông có gì đó ghê gớm và kinh tởm. Khải Uy cầm chắc kiếm trong tay rồi lao đến, quỷ dạ xoa cũng xông lên.

Chiếc lưỡi hái cồng kềnh nhưng được sử dụng cực kì linh hoạt, vừa vào trận là tiếng kêu sắc lẻm của hai thứ vũ khí tối thượng chạm vào nhau. Động tác rất nhanh và linh hoạt.

Quỷ dạ xoa vừa dùng lưỡi hái vừa dùng bàn tay để tấn công. Tay hắn trắng bợt như màu da mặt của hắn, những móng tay sắc như dao và cánh tay gân guốc bỗng chốc trở thành vũ khí nguy hiểm.

Khải Uy đỡ đòn nhanh nhẹn và sắc bén, không để lộ sơ hở nào. Người anh phát ra nhiệt mạnh để tên dạ xoa kia đụng phải cũng bị bỏng nặng. Ma quỷ thường sợ lửa nhưng lửa của anh là lửa xanh, lửa địa ngục vốn đã quá quen với loài quỷ, do đó anh không sử dụng mà chỉ dùng nhiệt.

Thanh kiếm được anh nung lên đến độ bốc hơi, tưởng tượng khi nhúng vào nước có lẽ nó cũng sẽ sôi cả nước. Lưỡi kiếm của Khải Uy miết qua chiếc lưỡi hái, tia lửa toé ra như pháo hoa, tiếng binh khí chạm nhau lạnh cả xương sống. Đánh nhau ở dưới đất, bị hất văng lên không, cả hai cứ thay nhau mà đánh. Tên quỷ dạ xoa đỡ một đường kiếm chí mạng của Khải Uy suýt nữa làm hắn hụt hơi. Nhân lúc kẻ thù đang mất đà, Khải Uy đấm một phát ngay bụng hắn. Tên quỷ hộc máu, bắn ra xa về phía cung điện. Khải Uy ra đòn dứt điểm, một nhát kiếm khí sắc bén xé toạc không gian như muốn chặt đôi người kẻ thù.

Tên quỷ gượng chịu đau, chém trả lại một nhát. Hai đường kiếm va chạm lệch hướng bay thẳng về phía tòa lâu đài. Tháp đồng hồ cao nhất đương không oan uổng nhận một lúc hai đường kiếm, bị cắt làm bốn dễ dàng như cắt một miếng đậu phụ. Ngọn tháp đổ rầm xuống đất trong sự kinh hãi của mọi người.

Nhược điểm của thuật triệu hồi đó là người triệu hồi phải thật ăn ý với vật được triệu hồi mới có thể kết hợp để chiến đấu. Nhưng Del chỉ là người cướp đoạt thuật này nên không thể nào kết hợp được. Hắn chỉ biết đứng nhìn và hồi hộp mong đợi chiến thắng thuộc về mình, chứ không tham gia chỉ tổ vướng chân.

Quỷ dạ xoa thầm khen ngợi, hiếm có ai đánh được dai dẳng với hắn, Khải Uy quả là địch thủ đáng gờm.

- Ngươi là ai? Hiếm khi có người đánh với ta một trận đã đời như thế này.- Quỷ dạ xoa cười hỏi. Cái miệng của hắn kéo rộng đến mang tai làm Khải Uy chẳng thể nào cười nổi.

- Ngươi không cần biết.- Khải Uy khó chịu trả lời, ở cự ly gần thế này, âm khí nhiều làm anh bức bối.

- Kiêu vậy!- Tên quỷ vẻ không vui. Đòn đánh của hắn mạnh và dứt khoát hơn.

Hai bên lao vào đánh nhau dữ dội, quần nhau như hai con hổ tranh mồi được một lúc cả hai lại bị đối phương đẩy bắn ra xa rồi lại lao vào quyết chiến.

Những người xung quanh sợ đến nỗi mặt mày trắng bệch, trận này quả là kinh điển. Đánh nhau ở cự ly gần, Khải Uy xoay vòng kiếm, bồi một nhát chém ngang mặt dạ xoa nhưng hắn nhanh tay đỡ lấy, miệng hắn đột nhiên há ra, bao nhiêu răng cỏ sắc nhọn đề phô bày, chiếc lưỡi của hắn phóng ra, dài như lưỡi rắn quấn lấy cổ tay Khải Uy. Bị tấn công bất ngờ, anh chưa kịp phản ứng đã bị chụp lấy. Tay kia còn đang cầm kiếm chặn lưỡi hái của hắn, chiếc lưỡi hái cong khoèo đang dần ghé sát về phía cổ của Khải Uy, chỉ cần một nhát, anh sẽ chết.

Đương nhiên không thể dễ thế được,, Khải Uy vòng ngược cổ tay lại, túm lấy chiếc lưỡi của hắn, kéo dật lên trong lúc anh bay vòng lên cao.

Dạ xoa khực một tiếng, đau đớn muốn rách cổ họng nhưng không thể nào làm gì được, lưỡi đã bị Khải Uy túm chặt. Ưu thế đã nghiêng về phía anh nhưng một giọng nói quen thuộc lại vang lên làm Khải Uy bần thần:

- Khải Uy!- Vu Cơ đứng ở ngoài sân đối diện với anh từ lúc nào. Đôi mắt cô vô hồn và Del đang đứng cười bên cạnh Vu Cơ.

Khải Uy hơi bất ngờ nên một đòn của quỷ dạ xoa làm anh bắn về phía cung điện, vỡ thủng cả bức tường. Tên dạ xoa nhân cơ hội phóng đến, nhảy vào bên trong cung điện. Mọi người không biết thế nào nhưng chừng mấy giây sau đã thấy tên quỷ dạ xoa bị ném phăng ra, lăn vài vòng trên đất. Rồi chiếc lưỡi hái cũng bị ném ra ngay sau đó.

Quỷ dạ xoa bất động, trên bụng loang lổ máu thấm ướt cả bộ y phục trắng. Hắn đã bị đánh bại, có lẽ là đòn dứt điểm của Khải Uy. Anh điên tiết lên khi bị hắn đánh trúng một phát đau điếng hơn nữa điều làm anh thực sự nổi khùng là chuyện Vu Cơ đang ở đây và đứng bên cạnh Del, Khải Uy dồn cả sức lực vào một nhát, làm tên quỷ dạ xoa không đỡ được mà bị trong thương nặng nề.

Qủy dạ xoa biến mất kèm theo chiếc lưỡi hái.

Khải Uy bước ra từ đám khói bụi của gạch vỡ, không phải bước mà là lao ra, nhanh như tên bắn khiến người khác chưa kịp định thần. Trong chớp mắt đã đứng trước mặt Del. Mặt anh hầm hầm giận dữ, đôi mắt xanh đặc sánh màu sát khí. Rất nhanh, Khải Uy tóm lấy cổ của Del, bóp mặt như bóp một con gà rồi quẳng hắn một cách thô bạo, tay kia anh bắt lấy Vu Cơ, kéo về đằng sau mình. Hàng loạt hành động rất thô lỗ. Gân xanh trên bàn tay anh nổi rõ. Anh làm đau tay cô mà anh không hề nhận ra, chính cô cũng chẳng cảm thấy gì.

Trên gương mặt khắc chữ bình thản.

Vu Cơ chẳng có phản ứng gì cũng chẳng nói một lời, anh làm sao thì cô để yên vậy.

Del ho sù sụ cố gắng hít thở đến nỗi mặt hắn đỏ gay. Lính tráng ập đến, đông như kiến cỏ bao vây hai người. Del dù trong bộ dạng thảm hại nhưng hắn vẫn rất đắc ý, hắn dần đứng lên, nhìn Vu Cơ, miệng gằn từng chữ:

- Vu Cơ, cô làm gì vậy, qua đây với ta!

Khải Uy nhíu mày quay sang nhìn cô như không tin vào mắt mình. Không đúng có gì đó không ổn. Khải Uy xoáy sâu vào mắt Vu Cơ cố tìm ra điểm gì đó không hợp lí.

Anh thấy mắt cô vô hồn và lạnh lùng hẳn, đây không phải là Vu Cơ anh biết. Anh lay mạnh cô:

- Vu Cơ, em tỉnh lại cho tôi!

Vu Cơ gạt tay Khải Uy ra, đi về phía Del, trong mắt anh chỉ còn bóng lưng của cô. Khải Uy chấn động. Tim anh đau nhói, cảm giác khó thở ập đến.

Cái bóng lưng đó quen thuộc quá, anh lại bị bỏ rơi. Khải Uy mang máng nhìn ra hình dáng của người đó bỏ anh đi. Rồi hình bóng của người thân cũng bỏ anh đi nốt.

Khải Uy bắt đầu cảm thấy choáng. Đầu đau như búa bổ, tim đập dồn. Những hình ảnh đó lại ùa về hành hạ anh. Mồ hôi anh túa ra, ướt cả áo thái dương co giật và những đường gân xanh trên trán nổi rõ. Tay anh run rẩy ôm lấy ngực, nặng nề thở, người lạnh ngắt. Đồng tử anh mờ nhạt dần, anh thấy hình ảnh của Vu Cơ đứng trơ mắt nhìn anh trong cơn hoảng loạn. Del cười vang, tiếng cười khoái chí.

Hắn cầm một cây gậy tiến đến gần Khải Uy.

Người anh đã mềm nhũn, lửa phát ra đã thành lửa đỏ, không đủ ngăn cản được Del. Hắn đến trước mặt Khải Uy và

Bốp...tiếng gậy giáng xuống giòn tan.

Khải Uy ngã xuống nền đất lạnh băng. Máu chảy từ trên đầu từng dòng lăn xuống, làm khuôn mặt đẹp như tạc của anh trở nên có phần đáng sợ.

Khải Uy nhắm nghiền mắt. Anh thấy trước mặt tối đen và đầu nặng, đau như búa bổ. Anh chẳng còn nhìn thấy Vu Cơ nữa.

Ở một góc cửa sổ nhỏ trong cung điện. Bạc Ngôn đã thấy Khải Uy, anh nắm chặt bậu cửa sổ, tay run rẩy và mắt đã đỏ hoe. Tiếng rôm rốp vỡ vụn của gỗ và dằm đâm vào tay anh cũng không hề hay biết, chỉ lẳng lặng thầm thì:

- Vương Quân, xin ngài đợi thuộc hạ.

Gia Vũ và Hy Thần cũng nhìn thấy, theo dõi toàn bộ. Hai người cũng hết sức tức giận và xót xa nhưng không thể để cảm xúc chiến thắng lý trí. Nếu bây giờ lao ra, thắng thì tất nhiên sẽ thắng nhưng sẽ phiền phức lớn về sau. Vì vậy chỉ có thể chấp nhận để Khải Uy chịu tổn thương mà thôi.

Del sung sướng nhìn Khải Uy bất tỉnh gục dưới đất, hắn sai người kéo anh vào vào mật thất giam giữ cẩn mật như tù nhân phạm tội chuẩn bị tử hình.

Del kéo Vu Cơ vào trong cung điện một cách thô bạo, đẩy cô ngã vào một căn phòng dành cho người hầu ở. Vu Cơ thất thần ngã xuống đất, cũng chẳng buồn đứng lên. Những người bị thôi miên căn bản không có ý thức về hành vi của mình người ta bảo sao làm vậy. Vu Cơ chỉ im lặng và ngoan ngoãn như một con búp bên. Del nhìn Vu Cơ bằng ánh mắt khinh bỉ. Hắn đóng sầm cửa lại giam lỏng cô bên trong.

***

Lúc này ở đấu trường, trong phòng nghỉ của quán quân bảng A, Lâm Tề và Bạc Phi đang đối mặt với Hắn, kẻ chủ mưu của mọi việc.

Hắn không hề động tay động chân, Hắn đến đây chỉ để đàm phán một chuyện hay nói cách khác là mục đích của Hắn. Lâm Tề hạ kiếm xuống, đi đến chỗ ghế ngồi, nhàn nhã dựa lưng vào thành ghế. Bạc Phi đứng bên cạnh anh, mắt một ly cũng không dời khỏi Hắn.

Hắn cười nhạt, giọng trầm trầm vang lên:

- Không nên lạnh lùng như vậy chứ cố nhân.- Hắn tiến đến chiếc ghế đối diện Lâm Tề, ngồi xuống một cách thoải mái.

Nhìn vào có thể hiểu lầm rằng chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường nhưng thực chất là cuộc đấu ngầm mà sát khí toả ra lạnh lẽo cả gian phòng.

- Ngươi biết ta?- Lâm Tề kiêu ngạo hỏi, đôi mắt lạnh lùng quét qua từng ly từng tí trên người Hắn, thầm đánh giá.

- Tất nhiên.- Hắn nhùn vai. Chiếc mặt nạ cười toe toét càng làm tăng thêm vẻ trào phúng.

Lâm Tề vẫn không đổi sắc mặt, bình thản nói tiếp:

- Là ngươi bắt Hướng Thành?

Hắn gật gật, cười khẽ:

- Ngươi thật thông minh.

- Ngươi muốn gì?- Lâm Tề vào thẳng vấn đề chính. Khí lạnh của anh lúc này rất dễ giết người.

- Nếu ta nói muốn mạng của ngươi thì sao?- Hắn lên giọng.

- Vậy để xem ngươi có bản lĩnh không đã.- Lâm Tề nhếch môi cười, đáy mắt đã sớm u tối.

- Đùa chút thôi. Việc này không khó cho ngươi lắm, chỉ cần chấp thuận thì ta sẽ thả Hướng Thành.

- Nói!

- Bí kíp của thuật cải tử hoàn sinh.- Hắn đánh vần từng chữ rõ ràng.

Lâm Tề hơi nhíu mày, cười nhạt:

- Ngươi quá đề cao ta rồi, ta không biết nó ở đâu cả.

- Vậy thì Hướng Thành phải bỏ mạng oan uổng rồi.- Hắn nói với vẻ tiếc nuối giả tạo.

- Ngươi không cần phải dọa, có giết cả ta cũng không biết được thông tin gì đâu. - Lâm Tề nở nụ cưởi nửa miệng đầy khinh miệt.

Hắn nhướn mày:

- Vậy người phụ nữ của ngươi cũng phải chịu thiệt vậy. - Hắn cười hai tay xoa vào nhau.

Nếu nói Lâm Tề không có cảm giác gì vào lúc này thì hoàn toàn sai. Anh hơi chột dạ nhưng con người anh vốn giữ bình tĩnh tốt, sắc mặt vẫn không thay đổi. Khoé môi dãn thành nụ cười trào phúng như thể điều Hắn nói rất đỗi buồn cười:

- Ngươi nghĩ quanh ta thiếu đàn bà sao? Giết vài người cũng chẳng ảnh hưởng đến ta.

Tay Hắn hơi siết lấy chiếc gậy, vì đeo mặt nạ nên Lâm Tề không thể nhìn thấy sắc mặt của Hắn như thế nào, chỉ có thể phụ thuộc vào đôi tai thính của Bạc Phi để nghe nhịp tim Hắn.

- Vậy thì ngươi chờ tin tốt của ta nhé. - Hắn đứng dậy, giọng lạnh hẳn đi.

Hắn vừa quay lưng đi bỗng dưng đã thấy kiếm kề trên cổ, lưỡi kiếm sắc ngọt dí sát vào yết hầu của Hắn, máu rỉ ra, chảy dọc theo lưỡi kiếm.

Lâm Tề nhàn nhạt cười:

- Ngươi nghĩ ta sẽ để cho ngươi đi sao?

Hắn căng thẳng, Hắn biết Lâm Tề rất mạnh hơn nữa Bạc Phi cũng đang đứng kế bên. Hắn mạnh như hai đối thủ của Hắn không phải yếu. Chợt Hắn nhìn ra phía cửa sổ phòng. Một cô gái đang đứng thất thần ngoài kia nhìn vào. Không ai khác chính là Hứa Thuần.

Hắn nhếch môi, xem ra ông trời không bạc đãi Hắn.

- Vậy trước tiên ngươi phải xem xung quanh đây có ai không đã.

Lâm Tề nhìn ra cửa sổ, nếu lúc này chỉ cần ai đó tinh ý sẽ phát hiện ra ngay đôi mắt của anh có chút gợn sóng. Bạc Phi nghe tiếng tim đập giật thót của Lâm Tề mà kinh ngạc.

Lâm Tề vốn là người không bao giờ bộc lộc cảm xúc ra ngoài. Quanh năm sắc thái chỉ là một màu xám lạnh nhạt hờ hững. Bây giờ anh cũng như thế, lạnh lùng và có chút mỉa mai khi nhìn thấy Hứa Thuần.

Hắn đắc ý khi đã để Hứa Thuần nghe thấy hết toàn bộ nội dung cuộc đối thoại vừa rồi. Chỗ phòng nghỉ này cũng có khá nhiều người đi qua đi lại, đương nhiên Lâm Tề và Bạc Phi không hề quan tâm tới bởi cảm nhận sơ qua cũng biết thực lực mạnh yếu thế nào.

Nhưng hình như Hắn đã sai, Lâm Tề càng ghì sát kiếm vào cổ hắn, miệng nhả ra từng chữ nhẹ nhàng nhưng rét buốt đến tận xương:

- Ngươi mang cô ta ra uy hiếp ta à? Ngươi hình như có vẻ ngây thơ quá rồi thì phải.

- Ngươi không quan tâm cô ta? Vậy được, để thuộc hạ của ta chơi đùa một chút cho thoả mới được, dù gì cũng là đàn bà của Vương Quân. - Hắn thản nhiên nói vừa dứt lời Hứa Thuần bỗng dưng bị một sức mạnh vô hình nào đó kéo đi, ném mạnh cô về phía bức tường. Cô bị va đập phải đau đớn dội ngược lên làm Hứa Thuần kêu hự một tiếng, đầu cô choáng váng.

Không có ai hiện diện ở đó nhưng Hứa Thuần lại bị đè nén rất cực khổ. Có một bàn tay đang giữ chặt hai tay cô ở sau lưng siết mạnh đến nỗi có cảm tưởng như cổ tay cô sắp đứt rời. Một thứ gì đó ép sát vào người cô, hình như là con người bởi cô cảm thấy thân nhiệt của gã. Gã ghé sát vào cổ cô hít mùi hương thơm tinh khiết của thiếu nữ rồi đưa lưỡi ra liếm.

Hứa Thuần bị bịt miệng nhưng cái gã tàng hình không bị người ta thấy còn cô thì ra sức vẫy vùng nhưng không được. Hứa Thuần bây giờ rất giống một diễn viên diễn kịch câm, tự vùng vẫy một mình.

Cô cảm thấy ghê tởm cái thứ đang sàm sỡ mình. Nước mắt bắt đầu rơi.

Cô nhìn Lâm Tề bằng ánh mắt cầu cứu, van xin và cả chút thất vọng. Cái gã đồi bại này bắt đầu sờ mó eo Hứa Thuần, vuốt ve. Từng tầng da gà nổi lên, cảm giác nhục nhã làm Hứa Thuần khóc càng nhiều.

Hắn ung dung nhìn quang cảnh trước mặt, miệng mỉm cười.

Hắn đã cảm nhận được thanh kiếm kề trước cổ hắn đã được lấy ra, người đằng sau uy hiếp hắn đã không còn ở đó nữa.

Tiếng rầm vang lên dữ dội.

Hắn hơi sững người.

Cảnh tượng xảy ra chỉ trong tích tắc. Gã lưu manh khi nãy đã nằm chết tức tưởi dưới đất. Bị Lâm Tề giáng một đòn chí mạng vào thái dương, ngã lún xuống dưới sàn, gạch đá chỗ gã nằm vỡ nát lõm thành hình dạng gì cũng không biết.

Máu me be bét, chết không kịp nhắm mắt.

Lâm Tề trừng mắt nhìn sang Hắn lúc này đang còn kinh ngạc trước những gì đã xảy ra. Hắn cảm thấy đang bị uy hiếp mạnh mẽ bởi ánh mắt sáng quắc và phóng ra đầy sát khí của Lâm Tề.

Môi hắn giật giật, Hắn toan nói một câu:" Hoá ra ngươi vẫn si tình lắm" nhưng lại nuốt xuống. Nhưng Lâm Tề gằn từng chữ làm Hắn nghi ngờ phỏng đoán của mình:

- Đàn bà của ta cho dù ta chơi chán vứt đi cũng đừng hòng có kẻ khác đụng vào.

Hứa Thuần đương nhiên nghe thấy. Đầu cô đau, tay cô đau nhưng đau nhất vẫn là ở trong tim. Ruột gan cô thắt lại, chẳng lẽ những lời anh nói là thật? Không không trước mặt kẻ thù anh chỉ nói thế thôi. Hứa Thuần cố gắng trấn an bản thân, cô vẫn ngồi bệt dưới đất, gương mặt nhem nhuốc nước mắt.

Hắn chẳng nói một lời, cả thân thể hoá thành làn khói rồi bay mất.

Lâm Tề vẫn giữ bộ dạng sát khí đằng đằng đó. Anh quay người bỏ đi nhưng chân bị ai đó giữ lại. Hứa Thuần nhìn anh, đôi mắt ngập tràn bi thương. Không biết vì khó chịu hay đau lòng, cô thấy lông mày anh nhíu chặt môi mím lại.

- Khi nãy anh nói...là thật sao? - Hứa Thuần hỏi bằng giọng run run, khuôn mặt vẫn nhòe nước mắt.

Lâm Tề cố gắng nuốt xuống cái vị đắng nghét trào lên cổ họng không hiểu vì sao, anh thu lại vẻ mặt cau có, thay vào đó là sự lạnh lùng thường ngày, anh hờ hững đáp:

- Cô thấy ta hay nói đùa lắm à?


/20

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status