Xoạch...cánh cửa chính to lớn
được đẩy ra một cách nặng nề. Vú An và gia nhân trong nhà lật đật chạy
ra đón thiếu chủ. Đập vào mắt mọi người là hình dáng không ra đâu vào
đâu của tụi nó: tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, bẩn thỉu, mặt
mũi đứa nào đứa nấy phờ phạc hẳn ra khác hẳn với vẻ lộng lẫy ban đầu.
Chưa kể đến cánh tay áo rách toác dính máu của Hứa Thuần làm tất cả mọi
người kinh hãi không kể xiết, nhất là vú An:
- Tiểu thư, tiểu thư sao thế này?- Bà vội vàng dìu Hứa Thuần vào nhà, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy lo lắng.
- Con không sao mà, chỉ là xước nhẹ thôi.- Hứa Thuần trấn an bà, chỉ chỉ vào cánh tay không còn lại dấu vết gì của vết thương chỉ còn lại máu đỏ đã khô dính trên tay.
Vú An nheo mày nhìn chằm chằm vào vết thương, chân mày cũng dần dãn ra, bà thở phào nhẹ nhõm rồi cũng dịu giọng nói:
- Để tôi chuẩn bị nước tắm, các tiểu thư tắm xong rồi xuống ăn trưa.
Tụi nó lê tấm thân nhức mỏi như vừa bị dần cho một trận lên phòng. Ngâm mình thư giãn trong nhà tắm, tụi nó bỗng dưng nhớ đến bọn hắn, ấn tượng khó phai và cảm giác thật sự rất kì lạ. Tắm xong, tụi nó chén bữa trưa một cách ngon lành, vừa đói vừa mệt, tụi nó ăn lấy ăn để, ăn xong bụng no kềnh, thỏa mãn chùi mép rồi leo lên giường.
Đang nằm lim dim chợt Tô Nhã mở mắt, thắc mắc nói:
- Mấy bà có thắc mắc về bốn lão vương quân đó không?
Ba đứa còn lại nghe đến bọn hắn, tỉnh cả ngủ, gật gù nói:
- Có. Tại sao không tìm hiểu về hắn chứ?
Tụi nó nhảy xuống giường, chạy tới chiếc giá sách cao ngất ngưởng chứa đầy tiểu thuyết tình yêu, lôi ra một cuốn sách cũ kĩ. Gọi là cuốn sách nhưng chỉ có bìa bọc ngoài bằng da dê đã sần, bên trong chỉ có vài ba tờ giấy đã ố màu. Trông thật giống đồ cổ chính hiệu. Tụi nó phủi phủi cuốn sách đã bám bụi và lật nó ra. Trang sách bỗng phát ra những vầng hào quang chói mắt. Cuốn sách rung nhẹ, một tiểu tinh linh nhỏ xíu nhảy bật ra. Chú xoay vài vòng làm những hạt bụi sáng bắn ra tung toé. Đôi tai dài rủ xuống, đôi mắt to long lanh rất đáng yêu, trên trán chú là một hình vẽ rất đẹp. Chú đội một chiếc mũ rộng vành đỉnh nhọn, chiếc áo gilê ngắn và chiếc quần short xanh làm chú trở nên rất giống trẻ con. Tụi nó không ngạc nhiên khi thấy chú. Một tiểu tinh linh!
- Mấy bà chị, lâu ngày không gặp, muốn biết gì đây?
Tụi nó dúi đầu cậu nhóc, vênh mặt chỉ bảo:
- Láo là cho ăn đòn nghe chưa, ờm cho tụi chị thông tin về Vương Quân.
Cậu nhóc nghe lời gật gù rồi búng tay cái chóc, từng dòng chữ hiện lên trang giấy vàng ố
Người thứ nhất là vương quân có đôi mắt màu xanh lục có vẻ ngoài lạnh lùng và thần thái uy nghiêm khó đụng chạm:
Họ tên: Vương Lâm Tề
Năm sinh: không rõ, xuất hiện vào ngày 22-2 cách đây 1090 năm.
Sức mạnh: hệ năng lực tự nhiên, sử dụng tất cả nguyên tố, đặc biệt là gió.
Vũ khí: song kiếm.
Khả năng khác: không rõ.
Cấp độ năng lực: không xác định
Tiếp theo là vương quân có đôi mắt màu nâu khói trong suốt rất đẹp, tính tình có vẻ thân thiện, gần gũi nhưng có cảm giác thật sự khó đoán khi nhìn vào anh ta.
Họ tên: Lâm Hy Thần
Năm sinh: không rõ, xuất hiện vào ngày 22-2 cách đây 1090 năm.
Năng lực: hệ năng lực tự nhiên, sử dụng thành thạo tất cả nguyên tố, đặc biệt là băng ( có chút thay đổi nha mấy mem)
Vũ khí: song thương.
Khả năng khác: không rõ.
Cấp độ năng lực: không xác định
Tiếp là vương quân có đôi mắt màu tím đặc biệt, trông anh ta có vẻ là một công tử quyền quý phong lưu, có vẻ là tay tán gái đỉnh thủ, tuy nhiên cũng không thể phủ nhận rằng anh ta rất có sức hút.
Họ tên:Tần Gia Vũ.
Năm sinh: không rõ, xuất hiện vào ngày 22-2 cách đây 1090 năm.
Năng lực. Hệ năng lực tự nhiên, sử dụng tất cả các nguyên tố, đặc biệt là sấm sét.
Vũ khí: kiếm
Khả năng khác: không rõ
Cấp độ năng lực: không xác định
Người cuối cùng là vương quân có đôi mắt màu lam trông có vẻ hoạt bát, năng động tràn đầy sức sống. Nhìn anh ta quả thực rất đẹp trai nhưng có nét gì đó rất dễ thương giông giống trẻ con.
Họ tên: Minh Khải Uy.
Năm sinh: không rõ, xuất hiện vào ngày 22-2 cách đây 1090 năm.
Năng lực. Hệ năng lực tự nhiên, sử dụng tất cả các nguyên tố, đặc biệt là lửa.
Khả năng khác: không rõ
Cấp độ năng lực: không xác định
Đó là những thông tin cơ bản về bọn hắn, tụi nó đọc xong, nuốt nước bọt cái ực, trán lấm tấm mồ hôi. Bọn hắn thực sự quá nguy hiểm, không nên dây vào. Phong thái của từng người tuy khác nhau nhưng đều phả ra hơi thở của tầng lớp đại quý tộc, có gì đó cao quý mà không ai dám đụng vào. Không những thế, tụi nó thật sự không thể nắm bắt được suy nghĩ, ý định của bọn hắn, rất khó đoán và khó lường. Cái đặc biệt là năng lực kinh khủng thuộc hàng top của bọn hắn, đến cuốn bách khoa toàn thư đầy đủ nhất của tụi nó cũng không thể xác định được thì quả thật bọn hắn là một điều bí ẩn.
Tụi nó thở dài thườn thượt, gấp cuốn sách lại, lắc lắc cái đầu, thôi, không nghĩ nữa, mệt quá rồi. Cả bọn leo lên giường rồi chìm vào giấc ngủ.
***
Cộc cộc cộc....tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhàng và lịch sự.
Vú An niềm nở chạy ra mở cửa, rồi tròn mắt kinh ngạc. Người giúp việc cũng dừng lại việc mình đang làm, há hốc nhìn bốn chàng trai tựa như thiên sứ đứng trước cửa, trong lòng không ngừng ngưỡng mộ, ước ao.
Bọn hắn mặc áo sơ mi xắn tay và quần tây, trông rất chững chạc khiến cho người khác có cảm giác an toàn và tin cậy hoàn toàn.
- Các vị là....- Vú An ngập ngừng hỏi, trên gương mặt phúc hậu vẫn chưa hết vẻ ngạc nhiên.
- Xin hỏi bốn vị tiểu thư có nhà không?- Hy Thần nở nụ cười nhẹ, nhã nhặn hỏi.
- Vâng có, tiểu thư đang nghỉ trên lầu, các vị có việc gì không?
- Có chút chuyện sáng nay không may xảy ra với các vị tiểu thư, bọn tôi muốn sang thăm các cô ấy xem như thế nào.- bọn hắn tiếp lời.
Vú An nhìn bọn hắn bằng đôi mắt dò xét, thận trọng đánh giá, tướng mạo xuất chúng, phong thái ung dung và điềm tĩnh rất quý phái, cách nói chuyện nho nhã lễ độ chứng tỏ là người có học thức, nhìn sơ qua cũng tạo cho người ta cảm giác tin tưởng tuyệt đối. Vú An khẽ cười hiền hậu:
- Mời các vị vô nhà, để tôi gọi tiểu thư xuống.
Bọn hắn đi vô trong nhà, nhìn thoáng qua cũng biết là nhà quý tộc, tuy không phải là xa hoa lộng lẫy nhưng cách bài trí nhà cửa vô cùng khoa học, những vật dụng trong nhà hoàn toàn là những món đồ xa xỉ phẩm, tuy không nhiều nhưng tất cả đều có giá trị.
Bọn hắn ngồi nhàn nhã uống trà, mấy cô hầu gái không khỏi đỏ mặt lên, tim đập chân run khi ánh mắt bọn hắn vô tình quét qua. Bọn hắn nhìn nhau, cười ẩn ý, đáy mắt mỗi người hiện lên một âm mưu đen tối.
Tần Gia Vũ đặt tách trà xuống, nở nụ cười sát gái hướng về phía mấy cô hầu buông lời nhẹ nhàng hỏi:
- Tôi có thể hỏi các tiểu thư đây một chút chuyện được không?
Mấy cô hầu mặt như quả cà chua chín không khỏi bồi hồi, tâm hồn bỗng chốc lâng lâng tận chín tầng mây, yểu điệu nhìn bọn hắn cười:
- Các ngài cứ hỏi ạ.
- Tiểu thư nhà các cô thường thường thích ăn món gì nhất?
- À, tiểu thư thích ăn thịt gà, ăn vặt như snack, bánh, kẹo gì đó, còn cá thì không bao giờ đụng đũa, có vẻ như rất ghét cá.- Mấy cô hầu nhiệt tình trả lời.
- À thế à, cảm ơn các cô.- Gia Vũ lại một lần nữa nở nụ cười mê hoặc, khiến các cô một lần nữa thần hồn điên đảo.
***
- Tiểu thư....tiểu thư...- Vú An lay lay từng đứa, gọi tụi nó dậy.
- Ưhm...hừm - Tụi nó hừ giọng, mặt mũi cau lại vì bị quấy rối, bướng bỉnh bấu víu vào chăn, rúc mình trong đó ngủ tiếp, không quan tâm.
- Có bốn vị khách rất đẹp trai ở dưới nhà nói muốn gặp tiểu thư, không lẽ sáng nay tiểu thư....- Vú An ngập ngừng kể cho tụi nó nghe, dò xét xem động tĩnh của tụi nó.
Hiệu quả thật đáng kinh ngạc, bốn đứa mở trừng mắt, cơn buồn ngủ lập tức bị hất văng, tụi nó kinh ngạc kêu lên:
- Bốn người? Rất đẹp trai ?!
Bọn hắn đến tận nhà luôn sao? Có âm mưu gì đây không biết. Tụi nó phải đuổi bọn hắn đi, chứa bốn trái bom nổ chậm trong nhà thật không thể biết trước sống chết ra sao. Lật đật trèo xuống giường quên cả thay đồ, chải chuốt, tụi nó lao xuống dưới nhà. Tiếng thình thịch trên tầng làm bọn hắn chú ý. Các quý cô dậy rồi. Bốn hình bóng xuất hiện ở chân cầu thang.
Bọn hắn nhướn mày nhìn tụi nó, đập vào mắt là hình ảnh không lấy gì là đẹp mắt: quần áo xộc xệch, toàn là những bộ pyjama màu mè giống trẻ con, đầu tóc bù xù và khuôn mặt nhăn nhó giận dữ.
- Tại sao các anh lại tới đây? - Tụi nó bất mãn trừng mắt, hậm hực hỏi bọn hắn.
- Chịu trách nhiệm.- Vương Lâm Tề nhấp một ngụm trà, nhàn nhã trả lời, đôi mắt sắc bén loé lên tia sáng màu lục hướng về phía tụi nó.
Tụi nó bỗng dưng nổi hết da gà, ớn lạnh nuốt nước bọt cái ực. Khí thế anh hùng đuổi bọn hắn đi đã bị một cái liếc mắt lạnh băng của anh đánh tan không còn một mảnh giáp. Ba người còn lại còn nở nụ cười gian tà, vẫy vẫy tay chào với tụi nó:
- Hi! Bọn này cũng đến chịu trách nhiệm chung đây.
Đã là những ngày cuối năm, tiết trời tất nhiên chuyển lạnh. Nhưng trong nhà đã có lò sưởi, sao bỗng nhiên tụi nó lại thấy lạnh sống lưng thế nhỉ. Nhìn mặt bọn hắn âm mưu đầy mình thế kia tụi nó chắc chắn không được yên thân rồi. Bọn hắn là vương quân, tụi nó chỉ là tiện dân bé nhỏ, làm sao có thể đánh trả lại được chứ. Aizzz đúng là khôn cả 490 năm mà dại trong mấy phút đã đẩy tụi nó đến miệng hố. Cảm giác có một đàn quạ đen bay qua, tụi nó thẫn thờ gọi:
- Vú An...lò sưởi hư rồi!
***
- Các anh tính là thế nào đây?- Tụi nó căng thẳng dò xét bọn hắn. Lúc này đầu tóc quần áo đã đâu ra đấy, mặt đối mặt với nhau, tình hình hết sức căng thẳng ( đó là đối với tụi nó).
- Thì ráng săn sóc các cô thôi.- Bọn hắn nhún vai, ung dung trả lời, vẻ mặt rất thản nhiên.
- Thế săn sóc như thế nào? - Tụi nó nghi hoặc, đề phòng.
- Giúp các cô hồi lại lượng calo đã mất thôi.- Bọn hắn nhướn mày cười gian xảo. Một cơn gió lạnh thổi qua làm tụi nó nổi gai ốc.
***
Bữa tối do bọn hắn chuẩn bị, mùi thức ăn thơm ngào ngạt bốc lên làm tụi nó đói cồn cào. Ngồi trên phòng mà bồn chồn không thôi, rất muốn xuống xem thử bọn hắn chuẩn bị nấu món gì nhưng lại ngại nên ráng nuốt nước miếng mà ngồi chờ. Một mùi hương thoang thoảng xẹt qua mũi tụi nó, mùi này là mùi của cá hồi.
CÁ?!
Mặt tụi nó biến sắc, trợn tròn mắt nhìn nhau, không phải chứ, bọn hắn tính đầu độc tụi nó chắc. Không chần chừ, tụi nó bay ngay xuống lầu. Trên bàn ăn đã bày biện rất nhiều món, trang trí cũng rất đẹp mắt tuy nhiên tất cả đều là cá. Trên gương mặt thanh tú của bốn đứa xuất hiện những giọt mồ hôi, mặt đã tai tái. Ăn hết chỗ cá này có mà chết đi khỏi sống lại, thật kinh khủng mặc dù toàn là món ăn chế biến từ cá rất đắt tiền.
Bọn hắn nhìn thấy tụi nó, khẽ nhếch môi cười gian rồi giả vờ ngây thơ nói:
- Thật đúng lúc quá, bọn tôi đang định gọi các cô xuống, ngồi vô mau lên không thì nguội mất, ăn không ngon. - Bọn hắn nhiệt tình kéo ghế cho tụi nó.
Tụi nó nuốt nước bọt cái ực, gượng nhếch môi lên cười cười. Ngồi vào bàn, đứa nào cũng cúi đầu nhìn vào chỗ nào đó không xuất hiện con cá. Tay cũng không cầm nĩa.
- Ơ kìa, các cô phải ăn đi chứ, không thì phụ lòng bọn tôi lắm.- Lâm Hy Thần nở nụ cười thân thiện, trông thì thế nhưng ắt chứa dao trong đó.
- Ha ha...vâng, ăn chứ phải ăn chứ. - Tụi nó cười cười, mồ hôi vã ra như tắm.
Tại sao tụi nó không nói thẳng ra là tụi nó không thích ăn cá ư? Tất nhiên là sợ bọn hắn cho một trận rồi. Đó là do tụi nó bắt bọn hắn chịu trách nhiệm, bây giờ bọn hắn đã làm như thế thì tụi nó thật sự không thể lấy gì mà đòi hỏi được, vả lại tụi nó là nô lệ, bọn hắn là địa chủ, phản lại hay làm trái ý bề trên có khi bị xử chém. Nghĩ đến đó, tụi nó ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
- Đây các cô ăn nhiều vào.- Bọn hắn gắp cho tụi nó đầy ắp, cười toe toét hối tụi nó ăn đi, trong khi đó vài món thịt bưng ra sau lại dành cho bọn hắn. Thật là ấm ức chết đi được.
Bữa ăn dài như cả thế kỉ cuối cùng cũng đã chấm dứt, tụi nó ăn nhỏn nhẻn từng chút một nên vào bụng cũng chẳng được bao nhiêu. Chưa tới một tiếng đã cảm thấy bụng kêu rồn rột. Mò xuống dưới nhà kiếm gì lót dạ, mở cánh cửa tủ ra....hoàn toàn trống trơn.
Bim bim, bánh quy, kẹo, mứt...tất cả không cánh mà bay. Tụi nó gào lên:
- Đâu rồi, đâu hết rồi?
Gia nhân lật đật chạy tới, lắp bắp nói:
- Dạ bốn vương quân đã lệnh dọn dẹp chỗ đó rồi ạ.
Vương quân?! Hóa ra người hầu cũng đã nhận ra bọn hắn. Chất chứa vương quân trong nhà, diễm phúc đây nhưng mà tụi nó cười không nổi thật sự là đang muốn khóc đây. Đến gia nhân trong nhà cũng bị bọn hắn mua chuộc, tụi nó trở thành bù nhìn mất rồi. Không còn lựa chọn nào khác, tụi nó phải...im lặng nhẫn nhục thôi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hãy chờ đấy.
Từng ngày trôi qua, tụi nó không được ăn một miếng thịt hay đồ ăn vặt nào toàn cá là cá. Bây giờ chỉ cần thoang thoảng mùi của nó thôi là ngay tức khắc tụi nó bịt miệng lại, cảm giác buồn nôn ngập tràn trong cuống họng. Bọn hắn thật sự lợi hại mà, khẩu phật tâm xà, ngoài thì tưởng tốt đẹp lo lắng cho tụi nó, bên trong thì vùi dập không còn một mảnh xác. Tụi nó phải tránh xa xa bọn hắn ra không thì....hậu quả thế nào khắc biết.
- Tiểu thư, tiểu thư sao thế này?- Bà vội vàng dìu Hứa Thuần vào nhà, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy lo lắng.
- Con không sao mà, chỉ là xước nhẹ thôi.- Hứa Thuần trấn an bà, chỉ chỉ vào cánh tay không còn lại dấu vết gì của vết thương chỉ còn lại máu đỏ đã khô dính trên tay.
Vú An nheo mày nhìn chằm chằm vào vết thương, chân mày cũng dần dãn ra, bà thở phào nhẹ nhõm rồi cũng dịu giọng nói:
- Để tôi chuẩn bị nước tắm, các tiểu thư tắm xong rồi xuống ăn trưa.
Tụi nó lê tấm thân nhức mỏi như vừa bị dần cho một trận lên phòng. Ngâm mình thư giãn trong nhà tắm, tụi nó bỗng dưng nhớ đến bọn hắn, ấn tượng khó phai và cảm giác thật sự rất kì lạ. Tắm xong, tụi nó chén bữa trưa một cách ngon lành, vừa đói vừa mệt, tụi nó ăn lấy ăn để, ăn xong bụng no kềnh, thỏa mãn chùi mép rồi leo lên giường.
Đang nằm lim dim chợt Tô Nhã mở mắt, thắc mắc nói:
- Mấy bà có thắc mắc về bốn lão vương quân đó không?
Ba đứa còn lại nghe đến bọn hắn, tỉnh cả ngủ, gật gù nói:
- Có. Tại sao không tìm hiểu về hắn chứ?
Tụi nó nhảy xuống giường, chạy tới chiếc giá sách cao ngất ngưởng chứa đầy tiểu thuyết tình yêu, lôi ra một cuốn sách cũ kĩ. Gọi là cuốn sách nhưng chỉ có bìa bọc ngoài bằng da dê đã sần, bên trong chỉ có vài ba tờ giấy đã ố màu. Trông thật giống đồ cổ chính hiệu. Tụi nó phủi phủi cuốn sách đã bám bụi và lật nó ra. Trang sách bỗng phát ra những vầng hào quang chói mắt. Cuốn sách rung nhẹ, một tiểu tinh linh nhỏ xíu nhảy bật ra. Chú xoay vài vòng làm những hạt bụi sáng bắn ra tung toé. Đôi tai dài rủ xuống, đôi mắt to long lanh rất đáng yêu, trên trán chú là một hình vẽ rất đẹp. Chú đội một chiếc mũ rộng vành đỉnh nhọn, chiếc áo gilê ngắn và chiếc quần short xanh làm chú trở nên rất giống trẻ con. Tụi nó không ngạc nhiên khi thấy chú. Một tiểu tinh linh!
- Mấy bà chị, lâu ngày không gặp, muốn biết gì đây?
Tụi nó dúi đầu cậu nhóc, vênh mặt chỉ bảo:
- Láo là cho ăn đòn nghe chưa, ờm cho tụi chị thông tin về Vương Quân.
Cậu nhóc nghe lời gật gù rồi búng tay cái chóc, từng dòng chữ hiện lên trang giấy vàng ố
Người thứ nhất là vương quân có đôi mắt màu xanh lục có vẻ ngoài lạnh lùng và thần thái uy nghiêm khó đụng chạm:
Họ tên: Vương Lâm Tề
Năm sinh: không rõ, xuất hiện vào ngày 22-2 cách đây 1090 năm.
Sức mạnh: hệ năng lực tự nhiên, sử dụng tất cả nguyên tố, đặc biệt là gió.
Vũ khí: song kiếm.
Khả năng khác: không rõ.
Cấp độ năng lực: không xác định
Tiếp theo là vương quân có đôi mắt màu nâu khói trong suốt rất đẹp, tính tình có vẻ thân thiện, gần gũi nhưng có cảm giác thật sự khó đoán khi nhìn vào anh ta.
Họ tên: Lâm Hy Thần
Năm sinh: không rõ, xuất hiện vào ngày 22-2 cách đây 1090 năm.
Năng lực: hệ năng lực tự nhiên, sử dụng thành thạo tất cả nguyên tố, đặc biệt là băng ( có chút thay đổi nha mấy mem)
Vũ khí: song thương.
Khả năng khác: không rõ.
Cấp độ năng lực: không xác định
Tiếp là vương quân có đôi mắt màu tím đặc biệt, trông anh ta có vẻ là một công tử quyền quý phong lưu, có vẻ là tay tán gái đỉnh thủ, tuy nhiên cũng không thể phủ nhận rằng anh ta rất có sức hút.
Họ tên:Tần Gia Vũ.
Năm sinh: không rõ, xuất hiện vào ngày 22-2 cách đây 1090 năm.
Năng lực. Hệ năng lực tự nhiên, sử dụng tất cả các nguyên tố, đặc biệt là sấm sét.
Vũ khí: kiếm
Khả năng khác: không rõ
Cấp độ năng lực: không xác định
Người cuối cùng là vương quân có đôi mắt màu lam trông có vẻ hoạt bát, năng động tràn đầy sức sống. Nhìn anh ta quả thực rất đẹp trai nhưng có nét gì đó rất dễ thương giông giống trẻ con.
Họ tên: Minh Khải Uy.
Năm sinh: không rõ, xuất hiện vào ngày 22-2 cách đây 1090 năm.
Năng lực. Hệ năng lực tự nhiên, sử dụng tất cả các nguyên tố, đặc biệt là lửa.
Khả năng khác: không rõ
Cấp độ năng lực: không xác định
Đó là những thông tin cơ bản về bọn hắn, tụi nó đọc xong, nuốt nước bọt cái ực, trán lấm tấm mồ hôi. Bọn hắn thực sự quá nguy hiểm, không nên dây vào. Phong thái của từng người tuy khác nhau nhưng đều phả ra hơi thở của tầng lớp đại quý tộc, có gì đó cao quý mà không ai dám đụng vào. Không những thế, tụi nó thật sự không thể nắm bắt được suy nghĩ, ý định của bọn hắn, rất khó đoán và khó lường. Cái đặc biệt là năng lực kinh khủng thuộc hàng top của bọn hắn, đến cuốn bách khoa toàn thư đầy đủ nhất của tụi nó cũng không thể xác định được thì quả thật bọn hắn là một điều bí ẩn.
Tụi nó thở dài thườn thượt, gấp cuốn sách lại, lắc lắc cái đầu, thôi, không nghĩ nữa, mệt quá rồi. Cả bọn leo lên giường rồi chìm vào giấc ngủ.
***
Cộc cộc cộc....tiếng gõ cửa vang lên, nhẹ nhàng và lịch sự.
Vú An niềm nở chạy ra mở cửa, rồi tròn mắt kinh ngạc. Người giúp việc cũng dừng lại việc mình đang làm, há hốc nhìn bốn chàng trai tựa như thiên sứ đứng trước cửa, trong lòng không ngừng ngưỡng mộ, ước ao.
Bọn hắn mặc áo sơ mi xắn tay và quần tây, trông rất chững chạc khiến cho người khác có cảm giác an toàn và tin cậy hoàn toàn.
- Các vị là....- Vú An ngập ngừng hỏi, trên gương mặt phúc hậu vẫn chưa hết vẻ ngạc nhiên.
- Xin hỏi bốn vị tiểu thư có nhà không?- Hy Thần nở nụ cười nhẹ, nhã nhặn hỏi.
- Vâng có, tiểu thư đang nghỉ trên lầu, các vị có việc gì không?
- Có chút chuyện sáng nay không may xảy ra với các vị tiểu thư, bọn tôi muốn sang thăm các cô ấy xem như thế nào.- bọn hắn tiếp lời.
Vú An nhìn bọn hắn bằng đôi mắt dò xét, thận trọng đánh giá, tướng mạo xuất chúng, phong thái ung dung và điềm tĩnh rất quý phái, cách nói chuyện nho nhã lễ độ chứng tỏ là người có học thức, nhìn sơ qua cũng tạo cho người ta cảm giác tin tưởng tuyệt đối. Vú An khẽ cười hiền hậu:
- Mời các vị vô nhà, để tôi gọi tiểu thư xuống.
Bọn hắn đi vô trong nhà, nhìn thoáng qua cũng biết là nhà quý tộc, tuy không phải là xa hoa lộng lẫy nhưng cách bài trí nhà cửa vô cùng khoa học, những vật dụng trong nhà hoàn toàn là những món đồ xa xỉ phẩm, tuy không nhiều nhưng tất cả đều có giá trị.
Bọn hắn ngồi nhàn nhã uống trà, mấy cô hầu gái không khỏi đỏ mặt lên, tim đập chân run khi ánh mắt bọn hắn vô tình quét qua. Bọn hắn nhìn nhau, cười ẩn ý, đáy mắt mỗi người hiện lên một âm mưu đen tối.
Tần Gia Vũ đặt tách trà xuống, nở nụ cười sát gái hướng về phía mấy cô hầu buông lời nhẹ nhàng hỏi:
- Tôi có thể hỏi các tiểu thư đây một chút chuyện được không?
Mấy cô hầu mặt như quả cà chua chín không khỏi bồi hồi, tâm hồn bỗng chốc lâng lâng tận chín tầng mây, yểu điệu nhìn bọn hắn cười:
- Các ngài cứ hỏi ạ.
- Tiểu thư nhà các cô thường thường thích ăn món gì nhất?
- À, tiểu thư thích ăn thịt gà, ăn vặt như snack, bánh, kẹo gì đó, còn cá thì không bao giờ đụng đũa, có vẻ như rất ghét cá.- Mấy cô hầu nhiệt tình trả lời.
- À thế à, cảm ơn các cô.- Gia Vũ lại một lần nữa nở nụ cười mê hoặc, khiến các cô một lần nữa thần hồn điên đảo.
***
- Tiểu thư....tiểu thư...- Vú An lay lay từng đứa, gọi tụi nó dậy.
- Ưhm...hừm - Tụi nó hừ giọng, mặt mũi cau lại vì bị quấy rối, bướng bỉnh bấu víu vào chăn, rúc mình trong đó ngủ tiếp, không quan tâm.
- Có bốn vị khách rất đẹp trai ở dưới nhà nói muốn gặp tiểu thư, không lẽ sáng nay tiểu thư....- Vú An ngập ngừng kể cho tụi nó nghe, dò xét xem động tĩnh của tụi nó.
Hiệu quả thật đáng kinh ngạc, bốn đứa mở trừng mắt, cơn buồn ngủ lập tức bị hất văng, tụi nó kinh ngạc kêu lên:
- Bốn người? Rất đẹp trai ?!
Bọn hắn đến tận nhà luôn sao? Có âm mưu gì đây không biết. Tụi nó phải đuổi bọn hắn đi, chứa bốn trái bom nổ chậm trong nhà thật không thể biết trước sống chết ra sao. Lật đật trèo xuống giường quên cả thay đồ, chải chuốt, tụi nó lao xuống dưới nhà. Tiếng thình thịch trên tầng làm bọn hắn chú ý. Các quý cô dậy rồi. Bốn hình bóng xuất hiện ở chân cầu thang.
Bọn hắn nhướn mày nhìn tụi nó, đập vào mắt là hình ảnh không lấy gì là đẹp mắt: quần áo xộc xệch, toàn là những bộ pyjama màu mè giống trẻ con, đầu tóc bù xù và khuôn mặt nhăn nhó giận dữ.
- Tại sao các anh lại tới đây? - Tụi nó bất mãn trừng mắt, hậm hực hỏi bọn hắn.
- Chịu trách nhiệm.- Vương Lâm Tề nhấp một ngụm trà, nhàn nhã trả lời, đôi mắt sắc bén loé lên tia sáng màu lục hướng về phía tụi nó.
Tụi nó bỗng dưng nổi hết da gà, ớn lạnh nuốt nước bọt cái ực. Khí thế anh hùng đuổi bọn hắn đi đã bị một cái liếc mắt lạnh băng của anh đánh tan không còn một mảnh giáp. Ba người còn lại còn nở nụ cười gian tà, vẫy vẫy tay chào với tụi nó:
- Hi! Bọn này cũng đến chịu trách nhiệm chung đây.
Đã là những ngày cuối năm, tiết trời tất nhiên chuyển lạnh. Nhưng trong nhà đã có lò sưởi, sao bỗng nhiên tụi nó lại thấy lạnh sống lưng thế nhỉ. Nhìn mặt bọn hắn âm mưu đầy mình thế kia tụi nó chắc chắn không được yên thân rồi. Bọn hắn là vương quân, tụi nó chỉ là tiện dân bé nhỏ, làm sao có thể đánh trả lại được chứ. Aizzz đúng là khôn cả 490 năm mà dại trong mấy phút đã đẩy tụi nó đến miệng hố. Cảm giác có một đàn quạ đen bay qua, tụi nó thẫn thờ gọi:
- Vú An...lò sưởi hư rồi!
***
- Các anh tính là thế nào đây?- Tụi nó căng thẳng dò xét bọn hắn. Lúc này đầu tóc quần áo đã đâu ra đấy, mặt đối mặt với nhau, tình hình hết sức căng thẳng ( đó là đối với tụi nó).
- Thì ráng săn sóc các cô thôi.- Bọn hắn nhún vai, ung dung trả lời, vẻ mặt rất thản nhiên.
- Thế săn sóc như thế nào? - Tụi nó nghi hoặc, đề phòng.
- Giúp các cô hồi lại lượng calo đã mất thôi.- Bọn hắn nhướn mày cười gian xảo. Một cơn gió lạnh thổi qua làm tụi nó nổi gai ốc.
***
Bữa tối do bọn hắn chuẩn bị, mùi thức ăn thơm ngào ngạt bốc lên làm tụi nó đói cồn cào. Ngồi trên phòng mà bồn chồn không thôi, rất muốn xuống xem thử bọn hắn chuẩn bị nấu món gì nhưng lại ngại nên ráng nuốt nước miếng mà ngồi chờ. Một mùi hương thoang thoảng xẹt qua mũi tụi nó, mùi này là mùi của cá hồi.
CÁ?!
Mặt tụi nó biến sắc, trợn tròn mắt nhìn nhau, không phải chứ, bọn hắn tính đầu độc tụi nó chắc. Không chần chừ, tụi nó bay ngay xuống lầu. Trên bàn ăn đã bày biện rất nhiều món, trang trí cũng rất đẹp mắt tuy nhiên tất cả đều là cá. Trên gương mặt thanh tú của bốn đứa xuất hiện những giọt mồ hôi, mặt đã tai tái. Ăn hết chỗ cá này có mà chết đi khỏi sống lại, thật kinh khủng mặc dù toàn là món ăn chế biến từ cá rất đắt tiền.
Bọn hắn nhìn thấy tụi nó, khẽ nhếch môi cười gian rồi giả vờ ngây thơ nói:
- Thật đúng lúc quá, bọn tôi đang định gọi các cô xuống, ngồi vô mau lên không thì nguội mất, ăn không ngon. - Bọn hắn nhiệt tình kéo ghế cho tụi nó.
Tụi nó nuốt nước bọt cái ực, gượng nhếch môi lên cười cười. Ngồi vào bàn, đứa nào cũng cúi đầu nhìn vào chỗ nào đó không xuất hiện con cá. Tay cũng không cầm nĩa.
- Ơ kìa, các cô phải ăn đi chứ, không thì phụ lòng bọn tôi lắm.- Lâm Hy Thần nở nụ cười thân thiện, trông thì thế nhưng ắt chứa dao trong đó.
- Ha ha...vâng, ăn chứ phải ăn chứ. - Tụi nó cười cười, mồ hôi vã ra như tắm.
Tại sao tụi nó không nói thẳng ra là tụi nó không thích ăn cá ư? Tất nhiên là sợ bọn hắn cho một trận rồi. Đó là do tụi nó bắt bọn hắn chịu trách nhiệm, bây giờ bọn hắn đã làm như thế thì tụi nó thật sự không thể lấy gì mà đòi hỏi được, vả lại tụi nó là nô lệ, bọn hắn là địa chủ, phản lại hay làm trái ý bề trên có khi bị xử chém. Nghĩ đến đó, tụi nó ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
- Đây các cô ăn nhiều vào.- Bọn hắn gắp cho tụi nó đầy ắp, cười toe toét hối tụi nó ăn đi, trong khi đó vài món thịt bưng ra sau lại dành cho bọn hắn. Thật là ấm ức chết đi được.
Bữa ăn dài như cả thế kỉ cuối cùng cũng đã chấm dứt, tụi nó ăn nhỏn nhẻn từng chút một nên vào bụng cũng chẳng được bao nhiêu. Chưa tới một tiếng đã cảm thấy bụng kêu rồn rột. Mò xuống dưới nhà kiếm gì lót dạ, mở cánh cửa tủ ra....hoàn toàn trống trơn.
Bim bim, bánh quy, kẹo, mứt...tất cả không cánh mà bay. Tụi nó gào lên:
- Đâu rồi, đâu hết rồi?
Gia nhân lật đật chạy tới, lắp bắp nói:
- Dạ bốn vương quân đã lệnh dọn dẹp chỗ đó rồi ạ.
Vương quân?! Hóa ra người hầu cũng đã nhận ra bọn hắn. Chất chứa vương quân trong nhà, diễm phúc đây nhưng mà tụi nó cười không nổi thật sự là đang muốn khóc đây. Đến gia nhân trong nhà cũng bị bọn hắn mua chuộc, tụi nó trở thành bù nhìn mất rồi. Không còn lựa chọn nào khác, tụi nó phải...im lặng nhẫn nhục thôi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, hãy chờ đấy.
Từng ngày trôi qua, tụi nó không được ăn một miếng thịt hay đồ ăn vặt nào toàn cá là cá. Bây giờ chỉ cần thoang thoảng mùi của nó thôi là ngay tức khắc tụi nó bịt miệng lại, cảm giác buồn nôn ngập tràn trong cuống họng. Bọn hắn thật sự lợi hại mà, khẩu phật tâm xà, ngoài thì tưởng tốt đẹp lo lắng cho tụi nó, bên trong thì vùi dập không còn một mảnh xác. Tụi nó phải tránh xa xa bọn hắn ra không thì....hậu quả thế nào khắc biết.
/20
|