Trời chạng vạng tối, ánh đỏ của buổi chiều tả làm mọi thứ trở nên lãng mạn hơn rất nhiều. Tô Nhã nóng lòng ngồi ngoài phòng khách. Cô mặc chiếc váy ren xoè màu trắng cổ búp, hoa văn điểm xuyết màu đỏ đô trông rất dễ thương và cũng không kém phần sang trọng. Máu tóc màu hạt dẻ xoăn nhẹ được thả tự nhiên, cộng thêm chiếc kẹp tóc hình cái nơ xinh xắn, khiến cô rất giống một nàng cô chúa. Tô Nhã cứ hướng ánh mắt ra cửa chính, chờ đợi thân ảnh cao lớn tuấn tú quen thuộc. Hứa Thuần, Vu Cơ và Hạ Ân thì đứng trên lầu nhìn xuống cũng lo âu không kém Tô Nhã.
Một chiếc xe màu trắng tuyệt đẹp đỗ xịch trước cổng, tụi nó mừng rỡ bật dậy, Hứa Thuần, Vu Cơ và Hạ Ân hét to:
- Tô Nhã, đi vui vẻ nha!
Tô Nhã cười thật tươi, cô đi ra hiên nhà, chờ đợi người đàn ông lịch lãm đang đi tới.
Khuôn mặt đẹp như tượng tạc, phong thái ung dung, cao quý nổi bật không lẫn vào đâu và khí chất vương giả làm người ta sùng bái. Lâm Hy Thần thực sự khiến rất nhiều người mê đắm.
Hy Thần mặc áo kín cổ, dài đến ngang đùi, quần âu lịch lãm, đường may tỉ mỉ và sắc sảo làm nổi bật dáng người rất đẹp của anh. Tất cả đều màu trắng thật giống với bạch mã hoàng tử và công chúa trong truyện cổ tích.
Hy Thần nở nụ cười rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời, mái tóc đen nhánh rủ xuống trán làm toát lên vẻ điển trai hiếm có. Dưới ánh nắng, đôi mắt màu nâu khói trở nên trong suốt, mị hoặc đẹp như hai viên pha lê.
Tô Nhã nhìn anh mà không khỏi say mê. Tim lại đập loạn nhịp. Hy Thần đã đến trước mặt Tô Nhã, anh lịch sự đưa tay lên, ý mời, Tô Nhã nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh, hai người đi ra phía cổng.
- Em chờ một chút.- Nói rồi, Hy Thần vuốt nhẹ qua khuôn mặt điển trai, một khuôn mặt khác được thay thế, cũng rất tuấn mĩ nhưng không bằng gương mặt thật của anh, chỉ giống mỗi đôi mắt màu nâu khói nhẹ nhàng.
Tô Nhã cười. Cô rất hiểu chuyện, một vương quân như Hy Thần không thể đi nghênh ngang ngoài đường như thế này được. Không kể đến gặp nguy hiểm như ám sát thì sẽ có cảnh tượng sùng bái, quỳ lạy rất đau đầu. Không những thế không chừng cô còn gặp rắc rối vì...bạo động.
- Em muốn ăn gì? - Hy Thần nhẹ nhàng hỏi.
- Nghe theo anh thôi.- Tô Nhã cười hì hì. Hai người thong dong thả bộ trên phố, trông như đôi tình nhân thật sự.
Là lễ tình nhân nên có rất nhiều cặp đôi đi ngoài phố. Bây giờ chưa thực sự nhộn nhịp, chỉ đến buổi tối mới thực sự đông vui với rất nhiều hoạt động cộng đồng.
Tô Nhã đi cùng với Hy Thần mà mặt ngày càng nóng cả lên bởi nhiều người nhìn họ quá. Hy Thần quay sang ngây thơ hỏi Tô Nhã:
- Mặt tôi dính lọ sao?
Tô Nhã chỉ biết tặc lưỡi rồi lắc đầu:
- Anh làm ơn nhìn lại gương mặt có thể giết chết người đó đi.
- Sao bằng khuôn mặt cũ được.- Hy Thần cười nghịch ngợm.
Vương quân đại nhân à, anh từ tự tin chuyển sang tự sướng rồi đó.
Soạt soạt...ở bụi cây gần đó có ba cái đầu được nguy trang bằng lá cây đang nhấp nhô, có người đang rình trộm. Hễ Hy Thần và Tô Nhã đi đến đâu thì ba người đó lại di chuyển theo đến đó, khuôn mặt được che đậy kín mít bằng kính râm, khẩu trang và mũ lưỡi trai trông rất giống kẻ trộm. Tụi nó ngó ngó cặp đi trước mà nhủ thầm:
- Nắm tay đi, nắm tay đi, sao lại buông thõng ra thế.
- Khoác vai đi, sao không khoác vai người ta?
- Ui giời hai người họ đi mất rồi kìa, nhanh bám theo.
Ba bóng dáng nhỏ thó lật đật chạy theo.
Hy Thần đưa Tô Nhã đến một nhà hàng sang trọng bậc nhất của thành phố nhưng Tô Nhã lại chần chừ không muốn vào. Hy Thần ngạc nhiên hỏi:
- Sao thế? Em không thích à?
- Không phải, chẳng qua em thấy nó hơi gò bó thôi. Anh đi theo em, em sẽ dắt anh đi trải nghiệm cuộc sống.- Tô Nhã hào hứng nói còn Hy Thần thì ngờ nghệch không hiểu gì cả.
- Nghe nói anh ít hay ra ngoài đúng không vậy nên chắc anh chưa bao giờ ăn những món ăn dân gian đơn giản ở đây đâu. Tin em đi anh sẽ thích chúng hơn cao lương mĩ vị ở nhà cho coi.- Tô Nhã tự tin nói, không kiềm nổi phấn khích mà kéo tay Hy Thần chạy một mạch về phía trước. Ba người theo sau cười ha hả:
- Cầm tay rồi, cầm tay rồi!
Tô Nhã kéo Hy Thần đi khắp các chốn, thử đủ loại món ăn, hai người cười nói hết sức tự nhiên, không hề e ngại hay rụt rè gì cả. Nhìn thấy nụ cười và sự dịu dàng của đối phương cứ như có sợi lông vũ lướt nhẹ qua trái tim, khẽ rung lên từng hồi. Nhìn hai người đi trước mà ba đứa theo sau hết sức đau lòng, thật đáng ganh tị mà.
Đi một lúc cũng đã gần 7h tối, mặt trời đã xuống núi từ khi nào, thành phố đã sáng đèn, lấp lánh như sao sa. Các đôi tình nhân nắm tay nhau đi trên phố, thân mật cười nói, cảnh tượng hết sức ngọt ngào. Tụi nó dẩu môi, nhìn lại mình, nhếch nhác và xấu xí, như thế này thí ế sưng ế sỉa thôi.
Tụi nó tính quay về nhà, để hai người kia có không gian riêng một chút, vừa quay mặt lại thì thấy ba gương mặt thật là...cực đẹp nhưng có vẻ hơi là lạ. Tụi nó mắt tròn mắt dẹp nhìn bọn hắn, bọn hắn cũng nhìn lại.
Một người là tủ lạnh di động, con ngươi màu lục pha chút đen huyền bí nhìn chằm chằm tụi nó, mặt không có một cảm xúc nào. Một người là công tử đào hoa, đôi mắt tím ánh lên tia nhìn thích thú có đôi chút lả lơi tán tỉnh dán lên tụi nó. Người có đôi mắt màu lam trong suốt trông rất nghịch ngợm nhảy phốc đến trước mặt tụi nó, nhăn mày tra hỏi:
- Các cô đi rình người ta hả? -Tụi nó giật thót tim, làm sao những người này biết kia chứ?
Tụi nó cười hề hề cho qua chuyện. Bọn hắn nhìn từ đầu tới chân tụi nó, nheo nheo mắt, rồi lắc đầu:
- Tệ thật, đi theo bọn tôi.- Anh chàng mắt tím chê bai làm tụi nó nóng cả mặt.
- Các anh là ai? Tại sao tụi tôi phải đi theo?- Tụi nó vẫn không nhận ra.
Bọn hắn ngạc nhiên quay lại nhìn tụi nó bằng đôi mắt khinh thường.
- Người mà các cô bắt chịu trách nhiệm những hai lần đây, không nhận ra sao?- Khải Uy thất vọng trả lời.
Bây giờ tụi nó mới ngộ ra, đồng thanh kêu lên:
- Dịch dung!?
- Thông minh lên được chút.- Lâm Tề cảm thán, ý đồ sỉ nhục thật sâu xa. Tụi nó bĩu môi, rồi nhanh chân chạy theo bọn hắn.
Bọn hắn đưa tụi nó đến một shop thời trang rất lớn, tụi nó đang còn ngu ngơ chưa hiểu chuyện gì thì Gia Vũ đã lên tiếng:
- Soi lại mình đi, nhìn mất thẩm mĩ quá.
Búng tay cái chóc, đột nhiên bộ đồ trinh thám khi nãy bay đi đâu mất mà thay vào đó là mấy bộ đầm...ngắn cũn cỡn. Tụi nó sợ hãi hét lên, tay nhanh chóng che đi vị trí nhạy cảm:
- Tần Gia Vũ, anh đi chết đi!
Gia Vũ nheo nheo mày, mặt rõ đểu cáng:
- Không thích sao?
Chóc...lại một bộ đồ nữa của hở không kém, tụi nó tức tím mặt muốn xông vào xử trảm Gia Vũ luôn. Anh ta còn nở nụ cười tà làm tụi nó thật sự muốn hộc máu mà chết. Lâm Tề nhìn đồng hồ rồi phẩy tay, váy áo đã thay đổi, lần này vừa kín cổng cao tường lại vừa đẹp.
Tụi nó cảm kích nhìn Lâm Tề nhưng anh đã quay ngoắt đi từ khi nào:
- Đi thôi, trễ giờ rồi.
Gia Vũ tặc lưỡi húc vai Lâm Tề:
- Sao chứ, làm mình mất cả hứng, cậu thật là...
Khải Uy chẳng hứng thú gì với váy áo nhưng nhìn tụi nó mặc váy đẹp cũng thầm gật gật vài cái tỏ ý vừa lòng.
Tụi nó bắt đầu nghi ngờ, bọn hắn sao lại bắt tụi nó ăn mặc thật đẹp rồi đi cùng bọn hắn nhỉ? Hay là...cũng muốn giống như Hy Thần và Tô Nhã?
Là hẹn hò sao? Nghĩ đến đó tim đứa nào cũng nhảy nhót trong lồng ngực không thôi.
Nhưng mà bọn hắn có nói năng gì đâu, sao lại bắt tụi nó làm theo ý của bọn hắn chứ, thật là độc tài.
Nhanh chân chạy theo bọn hắn, đường càng ngày càng đông, không khí náo nhiệt làm tụi nó phấn khích không thôi. Những cặp tình nhân khoác tay nhau đi, cười nói, có lúc còn hôn trộm nhau một cái nữa. Khắp nơi tràn ngập không khí lãng mạn của tình yêu.
Chen chúc lơ đãng một lúc thì bỗng nhận ra...lạc nhau mất rồi!
Mà lạc kiểu kì lạ lắm, Hứa Thuần nhìn quanh không thấy Hạ Ân và Vu Cơ đâu cả, ba bọn hắn thì chỉ có mỗi...Lâm Tề đứng đây. Hứa Thuần khóc không ra nước mắt, lấm lét nhìn Lâm Tề, anh bình chân như vại, cứ như không có chuyện gì xảy ra, đôi mắt màu lục nhìn chằm chằm Hứa Thuần.
Hạ Ân cũng cùng cảnh ngộ, hoang mang nhìn quanh thì một cánh tay rắn chắc vòng qua eo mình, kéo sát vô người đó. Giật mình ngẩng lên thì không ai khác chính là Gia Vũ. Đôi mắt tím ánh lên cái nhìn mê hoặc khiến Hạ Ân không khỏi tim đập chân run.
Vu Cơ thì cứ tự nhiên như không biết gì, cầm tay ai đó kéo đi tứ tung, miệng líu lo hết chuyện này hết chuyện khác mà không hề nghe người đi cùng nói lời nào, thấy lạ mới quay lại hỏi:
- Sao th...
Khải Uy nhìn Vu Cơ chằn chằm, ánh mắt tinh nghịch liếc xuống hai bàn tay đang đan vào nhau trông rất tình cảm làm cho Vu Cơ như bị giật điện, vội vàng hất ra. Cảm giác hụt hẫng tràn ngập trong lòng, Khải Uy hơi cau mày nhìn Vu Cơ mặt đang đỏ ửng. Khải Uy chợt nở nụ cười tươi rói:
- Bị lạc rồi.
- Lạc mà mừng thế à? Xem ra các anh tính toán cả rồi.- Vu Cơ buộc tội, nhún vai như vẻ hiển nhiên.
Nụ cười trên môi anh tắt ngúm, đôi mắt màu lam ánh lên tia nhìn nghiêm túc mà ấm áp, một vài suy nghĩ mông lung loáng thoáng hiện lên rồi bị xua tan như bọt xà phòng, anh lại nở nụ cười tươi tắn quen thuộc:
- Có ảnh hưởng gì sao? Đi chơi thôi!- Nói rồi vỗ vai Vu Cơ một cái cho cô tỉnh táo, hai người hoà vào đám đông náo nhiệt.
Vào ngày lễ tình nhân, mọi người thường tụ tập ở ba địa điểm nổi bật nhất và thường tổ chức các hoạt động rất ý nghĩa tại đó. Địa điểm đầu tiên đó là tháp tình yêu, thứ hai là quảng trường Asschessman và thứ ba là cầu đôi.
Hy Thần và Tô Nhã cùng đi đến quảng trường Asschessman, một trong những nơi đẹp nhất và rộng lớn nhất chỉ sau toà thánh. Quảng trường ngập tràn trong ánh sáng rực rỡ, lung linh của hàng ngàn ánh đèn, người người đi lại đông đúc, trai gái tay trong tay trông thật ấm áp và tình cảm.
Nhìn thấy ai cũng tay trong tay, Hy Thần nổi lên một ý định. Tại sao không nắm tay cô ấy chứ? Ngại gì chứ? Hy Thần dằn vặt, đấu tranh với lý trí. Nắm đi, nắm đi! Nhưng mà như thế có phải nhanh quá rồi không? Người ta nói có tình yêu sét đánh, không sao đâu, như thế này vẫn còn chậm.
Nhưng mà lỡ cô ấy không thích thì sao? Hy Thần đưa ra hàng loạt câu khẳng định nhưng lại lập tức phủ định khiến cho đầu óc anh trở nên hết sức căng thẳng. Chợt trước mắt anh diễn ra một cảnh tượng, chàng trai kia bất thình lình hôn vào má cô gái đi bên cạnh. Cô gái đó cười tủm tỉm đánh yêu anh ta một cái rồi ôm cánh tay của anh ta trông rất âu yếm.
Ngọn lửa quyết tâm bùng cháy, phải tiến thôi! Hy Thần nhích từng tí một đến gần Tô Nhã, cô vẫn thích thú nhìn ngó xung quanh, ngây thơ và trong sáng, không hề biết đến điều gì cả. Hy Thần nuốt nước bọt, mắt liếc nhìn sang chỗ khác, còn tay thì tiếp tục công cuộc rút ngắn khoảng cách.
Khi ngón tay út của anh chạm vào ngón tay út của Tô Nhã, trái tim anh như ngừng đập, một luồng điện chạy xẹt qua.
Cảm giác thật hồi hộp.
Gần thành công rồi! Khi bàn tay của Tô Nhã gần nằm trọn trong bàn tay của anh thì đột nhiên Tô Nhã rút tay lại.
Không phải cô rút tay lại mà là cô đang túm lấy tay áo anh, kéo kéo, tay kia chỉ về phía trước, ánh mắt rạng rỡ trong trẻo như nước hồ thu, hào hứng nói:
- Người ta đang nhảy quanh đống lửa kìa, ta qua đó đi.
Bàn tay Hy Thần chơ vơ trong khoảng không, đôi mắt màu nâu khói hiện lên nét khó xử, hoang mang đối diện với đôi mắt hồn nhiên của Tô Nhã. Cô không biết ý định của anh, chỉ tự nhiên như thế thôi.
Nhanh chóng che giấu đi cảm giác đó, Hy Thần cười dịu dàng:
- Ta qua đó đi.
Nói rồi Hy Thần và Tô Nhã đi nhanh về phía trước, gia nhập cuộc vui. Hy Thần nhìn cô gái nhỏ nhắn trước mắt:“ Hình như đã quá vội rồi.”
Hy Thần và Tô Nhã đi đến đâu, mọi người đều nhìn theo đến đó, thầm ca thán thật là một đôi trời sinh. Có ánh mắt hâm mộ, có cả đố kị đều hướng về cặp đôi đẹp như tranh này. Mọi người nhảy rất đông, họ nhảy xung quanh đống lửa rất lớn. Đó là điệu nhảy truyền thống trong lễ tình yêu, chỉ có những cô gái đã có người yêu mới được múa. Cô gái nhảy trước một đoạn nhạc rồi một lúc sau chàng trai người yêu mới nhảy vào, và hai người nhảy cùng nhau. Khung cảnh náo nhiệt với tiếng vỗ tay tưng bừng dành cho cặp đôi nhảy đẹp cùng với tiếng nhạc nhộn nhịp làm Tô Nhã chộn rộn hết cả lên.
Nhưng nhìn lại thì Tô Nhã và Hy Thần đã là gì của nhau đâu, làm vậy thật suồng sã quá. Nghĩ đến đó, ánh mắt cô chùng xuống, không còn háo hức như lúc đầu nữa. Dường như cảm nhận được điều đó, Hy Thần cười nhẹ, để tay lên vai cô, thì thầm vào tai:
- Em nhảy đi! Tôi sẽ vào sau!
Tô Nhã tròn mắt nhìn Hy Thần, đó không phải là thú nhận sao. Tim Tô Nhã đập thình thịch, tay chân như bủn rủn hết cả ra. Anh cười dịu dàng rồi đẩy nhẹ cô về phía trước. Cô dường như được tiếp thêm năng lượng, phấn khích tuôn trào, Tô Nhã quay lại nở nụ cười thật tươi với Hy Thần. Nụ cười đó là tim ai đó nảy lên liên hồi, niềm vui ùn ùn kéo tới. Hạnh phúc quá.
Tô Nhã nhập vào những cô gái đang múa quanh đống lửa. Lắng nghe âm nhạc và cô bắt đầu nhảy. Thân hình nhỏ nhắn, mềm mại, mỏng manh như cánh bướm. Đôi chân thon dài nhảy thoăn thoắt hết sức linh hoạt và đẹp mắt, hai tay uyển chuyển uốn lượn như cá bơi trong nước.
Gương mặt xinh đẹp tựa thiên thần khiến tất cả mọi người cả nam lẫn nữ dường như đều bị thu hút. Tô Nhã say sưa nhảy, thi thoảng đánh mắt tìm kiếm bóng dáng cao lớn quen thuộc. Anh vẫn đứng đó và cười với cô.
- Ô!- Bỗng nhiên một bên giày của cô bị tuột ra, người nối người khiến cho chiếc giày văng đi đâu mất.
Tô Nhã dáo dác nhìn xung quanh, mọi người nhìn thấy cô như thế cũng bất giác nhìn ngó xung quanh. Thân hình cao lớn khoác trên người y phục màu trắng, khuôn mặt đẹp tựa nam thần với đôi mắt màu nâu dịu dàng hút hồn người khác.
Hy Thần đi về phía Tô Nhã, trên tay anh cầm theo một chiếc giày. Chẳng mấy chốc hai người đã biến thành bạch mã hoàng tử và cô bé lọ lem. Tô Nhã ngơ ngác nhìn anh đến bên mình. Hy Thần vẫn giữ nụ cười dịu dàng đó đến bên cô.
Anh quỳ một bên gối xuống, cẩn thận nâng bàn chân trắng trẻo nhỏ nhắn của cô lên và cẩn thận...mang giày vào cho cô. Tô Nhã như ngừng thở trước hành động lãng mạn và chiều chuộng đó của Hy Thần.
Mọi người đặc biệt là những cô gái không khỏi đỏ mắt vì ghen tị đồng thời ngưỡng mộ. Mấy chàng trai thì có vẻ tiếc nuối khi thấy hoa đã có chủ và người chủ đó ắt là một đối thủ nặng kí. Hơn nữa, Hy Thần ban nãy đã lườm cháy mặt mấy anh chàng có ý định ho he Tô Nhã nên chẳng ai dám làm gì cả.
Công việc đã xong, Hy Thần ngước mặt lên nở nụ cười thật đẹp rồi đứng dậy, khoác qua eo Tô Nhã rồi cả hai cùng rời đi trước những cặp mắt thật là ganh tị.
Trong khi Tô Nhã và Hy Thần đang vui vẻ ở quảng trường thì Hứa Thuần và Lâm Tề đang dạo phố, xem mấy sản phẩm rất đẹp mắt mà lễ tình nhân mới có. Lâm Tề suốt chặng đường đi không nói năng gì, thỉnh thoảng ậm ừ cho có lệ còn Hứa Thuần thì líu lo không thôi, hết chạy sang bên này rồi chạy sang bên kia, ngó nghiêng đây đó trông rất sinh động và hoạt bát.
Lâm Tề thỉnh thoảng lại để Hứa Thuần trong ánh mắt rồi tim khẽ rung nhẹ một cái mà chẳng biết lí do tại sao. Hứa Thuần mua một cây kẹo bông to tướng, vừa đi vừa ăn có vẻ như rất thích, trông như một đứa trẻ được cho quà.
Chợt cô khựng lại, tay chân hoá đá, cô cứng đờ bất động tại chỗ, khuôn mặt dần dần đỏ ửng lên trông rất khó coi. Lâm Tề dường như cảm thấy được sự thay đổi khác thường của Hứa Thuần, khẽ cau mày hỏi:
- Sao th...
Chưa kịp hỏi hết câu nhưng có vẻ như Hứa Thuần không hề nghe thấy gì cả mà đáy mắt ánh lên tia xảo quyệt. Cô cười khẩy một cái, nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm một điều gì đó. Lâm Tề khó hiểu nhìn cô, đáy mắt hiện lên sự thích thú khó tả. Ánh mắt Hứa Thuần sáng lên, cô cười gian manh, đi nhanh về phía trước. Đến gần một cô gái có thân hình hộ pháp, mập ú đến nỗi không nhìn thấy cổ, son phấn loè loẹt.
Hứa Thuần liếc ánh mắt sắc như dao sang một tên đàn ông bên cạnh. Hắn ta trông có vẻ không mấy đàng hoàng, khuôn mặt khả ố và có chùm râu dê đáng ghét dưới cằm, bên cạnh hắn hình như là cô người yêu. Hứa Thuần lầm bầm khinh thường:
- Đã có người yêu rồi mà giở trò đồi bại, mi chết với bà.
Cô gái mập ú đi sát cạnh hắn ta, Hứa Thuần đi theo sau, nhân lúc không ai để ý, cô vỗ cái bộp vào mông cô gái mập ú đó. Cô ta khựng lại, khuôn mặt vẻ thất kinh, quay ngoắt sang trừng mắt với tên dê xồm đó. Đôi mắt kẻ mascara quá trớn trở nên đáng sợ kinh người, cô ta nghiến răng, tát cho tên đó một phát rõ kêu, nổ đom đóm mắt, ngã uỵch xuống đất:
- Thấy người ta đẹp là làm tới hả, láo này.
Nói rồi cô ta liên tiếp đạp vào hắn ta, mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn vụ ẩu đả mà không biết chuyện gì đang xảy ra, người yêu của gã đó lo lắng đỡ hắn ta dậy, la lối om sòm:
- Cô làm cái gì vậy hả?
- Còn làm gì hả? Tôi nghĩ cô nên bỏ cái thằng dê xồm này đi là vừa, đã có người yêu mà còn đi sờ mông người ta, đồ đê tiện.
Mọi người bây giờ mới vỡ lẽ ra, hoá ra là yêu râu xanh. Hắn ta nói không ra tiếng, lắp bắp biện hộ:
- Không...không phải tôi mà...
- Còn chối hả?
- Còn chối hả?
Cô gái và Hứa Thuần đồng thanh hét lên, mọi người nhìn sang Hứa Thuần, cô hùng dũng nói:
- Chính mắt tôi rõ ràng nhìn thấy gã này đã vỗ mông của cô gái đây.- Nói rồi cúi xuống sát mặt hắn ta, trừng mắt lên rít qua kẽ răng:
- Đúng không?
Tên dê xồm giật mình khi nhận ra Hứa Thuần, vừa nãy chính hắn đã vỗ mông cô cho nên bây giờ cô mới trả thù.
Hắn ta cúi gằm mặt xuống, xấu hổ không nói nên lời rồi lồm cồm bò dậy, bỏ chạy mất dạng. Hứa Thuần hất mặt đắc thắng, cô cười hả hê trông rất vui vẻ khi trả xong mối thù này. Cô không biết có một bóng hình đứng đằng sau lưng, âm thầm theo dõi,ánh mắt màu lục đậm loé lên sự thích thú xen lẫn dịu dàng hiếm thấy. Lâm Tề đi đến chỗ Hứa Thuần khẽ xoa đầu nhóc tì láu cá này rồi nhẹ nhàng nói:
- Đi chơi tiếp!
***
/20
|