MÃNG HOANG KỶ

Chương 3: Chào đời

/1827



Kỷ Ninh vừa mở mắt ra liền chứng kiến mình được một cự nhân lông trắng ôm vào lòng, lập tức hắn kịp thời hiểu ra, chỉ có thể mình là hài nhi của ông ta nên nam tử to lớn đó mới đối xử trìu mến với mình như thế.

"Các ngươi hãy ra ngoài trước" Vị nam tử lúc này phân phó.

"Vâng" Cả ba nữ hầu đều cung kính tuân lệnh.

Vậy là vị nam tử đang ôm hắn chính là phụ thân của kiếp này rồi, mặc dù vị này vừa chào đón một hài tử mới ra đời nhưng biểu hiện trên khuôn mặt trông vẫn giống như tòa núi băng giá ngàn năm, khiến cho người đối diện khó mà thân thiện được, trên người vị nam tử này khoát một bộ áo lông trắng hoa mỹ, còn ba người nữ hầu lúc nãy đều mặc da thú, hiển nhiên thân phận thấp kém hơn nhiều.

Trong phòng hiện tại khá trống trải, chỉ bao gồm vách tường, bàn trang điểm, chiếc ghế và giường chiếu, toàn bộ làm bằng nham thạch được điêu khắc hoa mỹ và tinh xảo, tản mát ra nét xinh đẹp theo phong cách xa xưa. Trên giường được phủ lên một tấm da dị thú dài tới sáu, bảy thước, bề ngoài có lớp lông dài buông rủ xuống mặt đất, quả thật tấm da thú đó trông rất mỹ miều và quý giá, phía trên giường còn có một thiếu phụ người tươm đầy mồ hôi.

"Cả bàn trang điểm lẫn giường ghế và xung quanh phòng đều là nham thạch được trạm chỗ, còn phụ thân và ba người nữ hầu cũng chỉ mặc da thú thôi, xem ra trình độ văn minh của những người ở kiếp này không được cao lắm" Kỷ Ninh thầm nghĩ ngợi.

"Hài tử" Nam tử mặc áo lông thú trắng tinh ôm gọn đứa bé trong tay, tuy khuôn mặt vẫn lạnh như băng nhưng rõ ràng từ ánh mắt của người này khó dằn nỗi tia kích động.

Nhất thời Kỷ Ninh cảm nhận được một cổ năng lượng thần bí lành lạnh mạnh mẻ tiến vào trong cơ thể của mình, gây nên cảm giác thoải mái hết sức dễ chịu, tuy nhiên rất nhanh sau đó lại biến mất hoàn toàn.

"Nhất Xuyên, con của chúng ta thế nào rồi" Thiếu phụ nằm trên giường chợt cất tiếng hỏi thăm.

"Không ngoài dự đoán, thân thể có tư chất bình thường" Kỷ Nhất Xuyên trả lời khe khẽ.

Lúc này trong ánh mắt của thiếu phụ đang nằm trên giường tựa như xuất hiện những giọt nước mắt: "Cho thiếp ôm con với".

Vị nam tử nghe thế bèn trao đứa bé đang ẳm trong ngực đưa qua.

"Con ngoan..." Thiếu phụ nhìn kỹ đứa bé trong tay mà ánh mắt tràn ngập yêu thương, "Nhất Xuyên, con của chúng ta đã bị thương từ lúc còn mang thai, mặc dù thiếp đã được phục dụng bảo vật thiên địa đấy, nhưng cũng chỉ có thể khắc phục được đôi chút mà thôi, thật sự chúng ta có lỗi với hài tử quá".

Bị thương từ lúc mang thai ?

Bảo vật thiên địa ?

Xem ra cha mẹ mình ở kiếp này chẳng tầm thường chút nào.

*

* *

Tuy vừa mới sinh hạ hài tử, nhưng mẫu thân cũng đã rời giường đi lại nhẹ nhàng, bà cũng vận một bộ áo lông ôm sát người, rồi bước ra khỏi phòng cùng với phụ thân.

"Các ngươi hãy quét dọn đi" Phụ thân nhất thời ra lệnh cho ba nữ hầu đang đứng đợi ở bên ngoài.

"Vâng" Ba nữ hầu nghe thế bèn cung kính nhận lệnh. Bạn đang đọc truyện được copy tại

/1827

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status