"Chủ nhân thứ năm?" Kỷ Ninh kinh ngạc "Ta á?"
Đôi mắt màu đen của lão ngưu hiện lên vui vẻ, cả người chầm chậm bước đến. Bóng người nhìn cũng khá mơ hồ vì dù sao cũng không phải là thật thể mà chỉ là một linh hồn của pháp bảo.
"Đương nhiên là ngươi rồi." Lão Ngưu màu đen nói.
"Ta không có ý đó, ý của ta là... Ta sao lại là chủ nhân thứ năm?" Kỷ Ninh liền hỏi "Thư Hoa tiên nhân chẳng lẽ không phải là chủ nhân thứ nhất sao?"
Chính hắn từng thấy qua bức thư bằng vỏ cây Thần Dung, cứ thế mà đoán, sau khi Thư Hoa tiên nhân chết, tiên phủ này chắc là không truyền cho người nào.
"Thư Hoa tiên nhân là chủ nhân thứ ba của tiên phủ này." Lão ngưu màu đen nói.
"Vậy thứ tư là ai?" Kỷ Ninh truy vấn.
Trong mắt lão ngưu màu đen ánh lên một chút hồi ức, lão chậm rãi nói: "Năm đó, danh tiếng của Thư Hoa tiên nhân vang xa, cho dù là ở vương triều Đại Hạ cũng là tồn tại đứng đầu. Tán tiên có thể sống đến trăm vạn năm tuổi thì căn bản đã trở thành kỳ tích. Người tu tiên phải trải qua tam tai cửu kiếp mà kiếp sau so với kiếp trước thì càng ngày càng lợi hại. Hắn sống quá lâu, kiếp nạn phải trải qua cũng đã đạt đến một mức đáng sợ, chỉ sợ như tiên nhân khác cũng sẽ không thể vượt qua nổi. Hắn sống càng lâu, vương triều Đại Hạ càng biết được sự đáng sợ của hắn."
"Thư Hoa tiên nhân cũng tự hiểu thời gian của mình không còn nhiều, cho nên hắn cần thu đệ tử, vì thế nên tin tức được truyền ra ngoài... Phải là Thần Ma luyện thể, thấp nhất là Tiên Thiên sinh linh, cao nhất cũng chỉ có thể là tu sĩ Tử Phủ. Lúc ấy, một ít bộ tộc của vương triều Đại Hạ, phàm là nhận được tin tức đều cử đệ tử trong tộc tiến vào trong thông đạo kia."
"Hai cái thông đạo, một để Tiên Thiên sinh linh đi vào, một để Tu sĩ Tử Phủ đi vào."
"Từng người trẻ tuổi chết đi, rốt cục có một tu sĩ Tử Phủ tên "Lũy Triển" xông qua ba cửa khảo nghiệm. Lũy Triển cũng chính là chủ nhân thứ tư của tiên phủ này."
Kỷ Ninh gật đầu.
Thư Hoa tiên nhân là chủ nhân thứ ba.
Lũy Triển là chủ nhân thứ tư.
"Đáng tiếc." Lão ngưu màu đen lắc đầu "Thư Hoa tiên nhân rốt cục cũng bỏ mình trong tam tai cửu kiếp vô tận. Sau khi Thư Hoa tiên nhân chết không lâu... Lũy Triển mới gần cảnh giới đạo nhân Vạn Tượng cũng đã chết. Còn về phần chết như thế nào, chết ở đâu cũng không ai rõ. Lũy Triển chết đi, tiên phủ từ đó chưa có thêm vị chủ nhân nào nữa."
Kỷ Ninh gật đầu, lập tức nghi hoặc: "Lũy Triển kia không mang theo tiên phủ bên mình sao?"
"Mang theo tiên phủ bên mình?" Lão ngưu màu đen trầm giọng nói "Hắn chưa hoàn toàn luyện hóa tiên phủ thì mang theo bên mình kiểu gì?"
"Hắn đường đường là đạo nhân Vạn Tượng, vậy mà còn không thể luyện hóa?" Kỷ Ninh truy vấn.
Lão ngưu màu đen nói: "Đứa nhỏ, ngươi đừng có mà coi khinh tiên phủ này, lai lịch của nó cũng phi phàm lắm, muốn luyện hóa cũng đặc biệt gian nan. Ngươi nên biết, pháp bảo càng cường đại thì luyện hóa càng thêm phần khó khăn. Tiên phủ này kỳ thực cũng thuộc loại pháp bảo động phủ... Chỉ có trở thành chân nhân Nguyên Thần mới có thể miễn cưỡng luyện hóa tiên phủ mang theo bên mình."
"Chân nhân Nguyên Thần mới chỉ có thể miễn cưỡng luyện hóa, còn chưa hoàn toàn nắm chắc trong tay, một ít chỗ bí ẩn trong tiên phủ còn chưa thể tiến vào. Nhất định phải thành Địa Tiên, Tán Tiên mới có thể chân chính nắm giữ tiên phủ trong tay."
Kỷ Ninh đã hiểu rõ rồi, cũng đúng, có thể trực tiếp di chuyển pháp bảo không gian, dễ dàng luyện hóa mới tính là kỳ quái.
"Đứa nhỏ, ngươi đã hiểu được tiên phủ này không phải là vật phàm chưa?" Lão ngưu màu đen tự đắc nói.
"Tiền bối, người có thể gọi ta là Kỷ Ninh." Kỷ Ninh nói.
"Tên nhóc Kỷ Ninh." Lão ngưu màu đen bước trên cái bồ đoàn to lớn nằm trên mặt đất "Ngươi hãy nhìn cái bồ đoàn này. Mấy cái bồ đoàn này, mỗi cái phải đến trăm trượng, ngươi có thể liên tưởng đến cái gì?"
Kỷ Ninh trầm tư nói: "Tiền bối, ta vừa mới vào đại điện này cũng cảm thấy nghi hoặc, phủ đệ của tiên nhân cũng không có dùng bồ đoàn lớn như vậy. Lúc ấy, ta hoài nghi... tiên phủ này chắc rằng đã từng có cự nhân hoặc là dị tộc khác chiếm cứ."
"Thư Hoa tiên nhân tuy là Tán Tiên nhưng cũng là sống dai đến trăm vạn năm mới bỏ mình." Lão ngưu màu đen cảm khái "Tán Tiên có thể sống lâu như vậy, ta chỉ biết có mỗi mình Thư Hoa tiên nhân! Thư Hoa tiên nhân tại sao có thể lợi hại như vậy, tại sao có thể sống lâu như vậy mới chết? Cũng bởi vì tiên phủ này!"
"Khoảng thời gian tiên phủ này tồn tại cho đến giờ là một ẩn số, theo như lời Thư Hoa đoán định, chắc lúc đầu nơi này là động phủ của Thần Ma cường đại, cho nên mới phải kiến tạo khổng lồ như vậy. Bồ đoàn, giường, thông đạo mới có tạo hình to lớn như thế." Lão ngưu màu đen nói "Thư Hoa tiên nhân lúc còn trẻ tuổi xông qua ba cửa trở thành chủ nhân thứ ba của nơi này."
"Thư Hoa tiên nhân cũng xông qua ba cửa?" Kỷ Ninh khiếp sợ.
Lão ngưu màu đen nói: "Việc xông qua ba cửa này... là do chủ nhân thứ nhất của tiên phủ định ra! Vị chủ nhân thứ nhất kia hẳn là Thần Ma cực kỳ lợi hại. Nhìn bồ đoàn bầy trong đại điện, vị Thần Ma này ngồi phía trên giảng đạo, phía dưới chắc rằng có không ít Thần Ma khác ngồi nghe. Những điều này đều là chuyện quá khứ, thời đại Thần Ma hiện đã qua."
...
Lão ngưu màu đen và Kỷ Ninh đàm luận với nhau hồi lâu.
Kỷ Ninh rốt cục nhịn không được hỏi: "Ta trở thành chủ nhân thứ năm của tiên phủ, vậy thì có thể được hưởng ưu đãi gì?"
Lão ngưu màu đen chớp mắt.
"Thư Hoa tiên nhân có thể Tán Tiên sống trăm vạn năm tuổi, chắc hẳn là phải lưu lại thứ gì đó chứ." Kỷ Ninh tiếp tục truy vấn.
Lão ngưu màu đen tiếp tục trầm mặc.
"Ngài..."
"Ài!" Cuối cùng lão ngưu màu đen thở dài một tiếng "Chủ nhân thứ ba và chủ nhân thư tư đều chết hết, lại chết đã quá lâu rồi, Thư Hoa tiên nhân lúc trước có cho Lũy Triển một ít bảo vật. Nhưng Lũy Triển đã bỏ mình ở bên ngoài, trải qua bao nhiêu năm tháng, ngươi khó mà kiếm được cái gì tốt. Thư Hoa tiên nhân để lại pháp bảo ở bên trong tiên phủ, ngươi hiện tại không có khả năng lấy được."
"Sao lại không có khả năng lấy được?" Kỷ Ninh hỏi "Ta không phải là chủ nhân tiên phủ sao?"
Lão ngưu màu đen lắc đầu: "Trong tay ngươi có một pháp bảo trữ vật nhưng ngươi lại không luyện hóa được pháp bảo đó thì liệu có thể lấy được bảo vật bên trong không? Tiên phủ này là loại pháp bảo động phủ, ngươi không luyện hóa xong thì có rất nhiều nơi không thể đi vào. Hiện tại, ngươi chỉ có thể ở trong đại điện này, còn các địa phương khác trong động phủ ngươi không thể vào được bất kỳ một nơi nào."
"Chỉ có thể ở trong đại điện này?" Kỷ Ninh kinh ngạc.
"Chắc vừa rồi ngươi đã phát hiện ra ngươi chỉ có thể ở trong đại điện, các nơi khác của tiên phủ ngươi đều không thể vào." Lão ngưu màu đen nói "Trước hết, ngươi phải trở thành tu sĩ Tử Phủ thì mới có thể luyện hóa một tấm tín phù. (miếng phù kiểu như thẻ ra vào)Luyện hóa tín phù xong thì ngươi sẽ có được nhiều ưu đãi hơn, có thể tiến vào một nơi rất tốt trong tiên phủ, hơn nữa ngươi cũng có thể chủ động tiến vào tiên phủ từ bên ngoài, ví dụ như ngươi có thể vào tiên phủ từ hồ Dực Xà."
Bụp!
Ngay khoảng không trống rỗng xuất hiện một phù bài màu xám, trực tiếp rơi xuống, va vào bồ đoàn phát ra tiếng vang.
"Đây là tín phù." Lão ngưu màu đen nói "Chỉ có chủ nhân tiên phủ mới có thể có được tín phù, ngươi hãy nhanh chóng thu lại, chờ khi ngươi thành tu sĩ Tử Phủ thì mới có thể luyện hóa nó. Chờ khi luyện hóa thành thì ngươi lại đến tiên phủ chứ hiện tại ngươi chưa thể tiến vào nơi nào của tiên phủ, không thể hưởng bất kỳ một chỗ tốt nào."
Kỷ Ninh nhặt tấm phù bài lên.
Phù bài khá thô ráp, trên mặt còn khắc một chữ cổ - "Hữu"! Chỉ có một chữ thôi, tuy Kỷ Ninh chưa có học qua chữ viết cổ nhưng không ngờ là nhìn thấy chữ này thì tự dưng hiểu nó là gì.
"Tín phù?" Kỷ Ninh thu nó vào trong pháp bảo trữ vật của mình. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/1827
|