Rất lâu về trước khi ở quân doanh, Triệu Thiên Minh từng nghe thấy đám lính canh nói về mỹ nhân dung mạo tựa thiên tiên, một ánh nhìn liền có thể đem hồn phách câu đi mất, khiến ngươi tương tư mãi về sau. Lúc đó y chẳng hiểu nỗi, còn cho rằng bọn họ nói nhăng nói cuội, tức giận sai cả đám đi dọn phân ngựa suốt một tháng. Nhưng hiện tại Triệu Thiên Minh cũng hiểu được câu nói “kinh hồng thoáng nhìn” nghĩa là gì.
Thấy người nọ vẫn đực mặt ra đó, Nguyễn Vũ Kỳ khẽ nhíu mày, dùng ngón trỏ chọc chọc má lang quân ngốc hỏi: “Chàng bị làm sao vậy?”
Xúc cảm mềm mại chạm tới, Triệu Thiên Minh có hơi ngứa, giống như một cọng lông mao phảng phất qua da thịt làm y bừng tỉnh. Nhìn ra xa, cảm giác có kẻ đang theo dõi mình, Triệu Thiên Minh thu lại ánh mắt, diện vô biểu tình lên tiếng: “Lên xe đi”
Vừa dứt lời, cùng lúc y vươn tay ra muốn đỡ lấy Tàn Thư. Thế nhưng, thê tử giống như không nhìn thấy, trực tiếp phớt lờ Triệu Thiên Minh, thân thể nhanh nhẹn tự mình nhảy lên xe ngựa, lướt qua người y tiến vào thùng xe, yên vị trên ghế. Lôi Thạch hôm nay đảm đương vị trí phu xe, vô tình bắt gặp cảnh khó xử của tướng quân nhà mình, hắn nhanh chóng chuyển tầm mắt về trước, tỏ vẻ bản thân chưa nhìn thấy gì hết.
Vì sợ thời gian chậm trễ, Triệu Thiên Minh vờ họ nhẹ, sắc mặt không đổi ra lệnh cho Lôi Thạch mau khởi hành.
Bên trong thùng xe khá rộng rãi, vừa hay đặt được một băng ghế dài trải thảm lông, còn có một bàn trà nhỏ. Hai người đều chọn ngồi nép vào cạnh cửa sổ, chừa khoảng cách ở giữa, cực lực né tránh ánh mắt nhau. Chẳng biết đã đi qua mấy ngã rẽ, Triệu Thiên Minh sau cùng không chịu nổi cảm giác ngột ngạt này nữa, đành lên tiếng bắt chuyện trước: “Y phục của ngươi... rất đẹp đó.”
Nhận được lời khen từ người nọ, Nguyễn Vũ Kỳ thoáng chốc sững sờ, đã lâu lắm rồi Tiểu Minh Ngốc mới chủ động nói chuyện với hắn. Để ý lại mới thấy, hôm nay phu quân diện hắc y đen tuyền viền chỉ bạc, không thêm bớt bất kỳ hoa văn nào, dù đơn giản vẫn tôn lên được phong thái cao quý hơn người.
Trong lòng hắn khẽ động, dâng trào một loại xúc động mãnh liệt, nam nhân trước mặt chính là phu quân của hắn a.
“Ngài cũng vậy.” Nguyễn Vũ Kỳ mỉm cười đáp.
“..” Được tán dương khiến Triệu Thiên Minh hơn lúng túng, lại không biết phải nói thêm gì.
Không khí trong xe lần nữa trầm xuống, tĩnh lặng đến có chút quạnh quẽ, lần này tới phiên Nguyễn Vũ Kỳ bứt rứt, yên tĩnh thế này khó mà chịu nỗi mà. Hắn quay mặt về hướng cửa sổ, nâng tay vén rèm, nhìn ra bên ngoài: “Đây... đây là?"
“Ngươi thích không?” Thanh âm vô cùng dịu dàng.
Bất ngờ Triệu Thiên Minh từ đằng sau ép sát, hắn cảm nhận được bờ ngực vững chãi kia đang trực tiếp tiếp xúc với tấm lưng của mình, thân thể Nguyễn Vũ Kỳ bất chợt run nhè nhẹ. Hắn vừa muốn quay đầu, đã thấy gương mặt anh tuấn của nam nhân lấn tới, bất tri bất giác đem môi mình chạm vào má đối phương. Tình thế bất ngờ ập tới, vừa phản ứng kịp hắn liền vội quay mặt về chỗ cũ, ánh mắt dán chặt vào phong cảnh bên đường, khuôn mặt đỏ bừng.
Đối phương vừa quay đi, tướng quân đại nhân cũng mới giác ngộ, ban nãy... thì ra là hôn. Xúc cảm đó rất mềm mại, giống như một con thỏ nhỏ đang dùng lông mao cọ cọ lấy lòng, khiến toàn thân y chỗ nào cũng trở nên ngưa ngứa khó hiểu. Cùng lúc, một chuỗi âm thanh náo loạn từ đáy lòng Triệu Thiên Minh vang lên, còn ai ngoài tên kia nữa.
Tiểu Minh Ngốc: Hôn hôn, mềm mềm, ta muốn hôn thêm một cái nữa!
Y nghiến răng, sắc mặt đen như đáy nồi, thầm mắng.
Triệu Thiên Minh: Hôn cái đầu nhà ngươi, đúng là không có tiền đồ.
Tiểu Minh Ngốc: Ta mặc kệ, ta muốn thân thân cục bột mềm.
Triệu Thiên Minh: “”
Y đưa mắt nhìn sang bên cạnh, quả thật Tàn Thư trông qua không khác gì một cục bột mềm, làm người muốn đưa tay sờ thử, ắt hẳn cảm giác rất tuyệt. Bị nhìn chằm chằm khiến Nguyễn Vũ Kỳ lạnh cả sống lưng, hắn tự hỏi không biết phu quân nhà mình có phải là biến thái không nữa? Thế nhưng dù là sắc lang, gương mặt kia vẫn là làm hắn mềm lòng.
“Buổi sáng ta nghe nói, chàng muốn mang ta đi dạo kinh thành, sao bây giờ lại biến thành vùng ngoại ô rồi?” Nguyễn Vũ Kỳ đánh trống lảng sang chuyện khác, di dời sự chú ý của y.
Triệu Thiên Minh lập tức thu lại gương mặt có hơi “vô sỉ” vừa rồi, thản nhiên đáp: “Trong kinh bị nhiều kẻ giám sát, ta không thích.”
Lý do này hắn có thể hiểu được, đổi lại là mình cũng sẽ không được thoải mái.
Để ý thấy tóc nương tử vẫn chưa được gọn gàng, Triệu Thiên Minh đề nghị: “Ta chải tóc giúp ngươi nhé.”
“A, được.” Còn gì hạnh phúc bằng, hắn ngay lập tức đáp ứng.
Thế nhưng hiện tại Triệu tướng quân lại muốn cho mình một cái tát, đúng là miệng nhanh hơn não mà. Từ sau khi mẫu thân mất, y không còn để ai chạm qua tóc mình, ngày thường đánh trận sợ vướng víu y liền cắt phăng đi. Cũng vì ba năm trước bị biến ngốc, Triệu Thiên Minh mới để tóc mình dài đến như hiện tại, mấy hôm trước y có ý định cắt gọn lại, tên Tiểu Minh Ngốc lại khóc lóc ầm ĩ, bảo thê tử mỗi ngày đều chải tóc cho mình, không được cắt. Hết cách, y chỉ đành để vậy.
Bây giờ nhìn mái tóc đen bồng bềnh trước mắt, tay chân Triệu Thiên Minh lóng ngóng hết cả lên, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nguyễn Vũ Kỳ đã sớm nhìn ra bàn tay cầm kiếm của phu quân căn bản không có khả năng giúp mình chải tóc, nhưng hắn cũng mặc kệ, chỉ cần Tiểu Minh Ngốc nguyện ý, hắn sẽ không bài xích gì cả: “Chàng cứ tùy ý, ta không bận tâm đâu.”
Triệu Thiên Minh trong lòng ấm áp, sau một hồi kéo tới kéo lui cũng đem tóc Tàn Thư cột thành một cái đuôi ngựa xiu xiu vẹo vẹo. Đang tính buộc lại lần nữa, bất chợt nương tử ngã vào lòng y, nhìn kỹ đã ngủ đi từ lúc nào.
“Thư Thư, nghe thấy không?” Y khẽ gọi: “Ngủ rồi sao.”
Thấy đối phương hai mắt nhắm chặt, không đáp lời. Triệu Thiên Minh hết cách, vòng tay ôm lấy thê tử tránh cho xe ngựa xóc nảy mà đập đầu ra đất, khóe môi chợt nở nụ cười: “Cục bột mềm, ngủ ngon.
Ở nơi người nọ không nhìn thấy, khóe miệng Nguyễn Vũ Kỳ cũng chậm rãi nhếch nhẹ. (2)
Bước thứ hai, thành công!
Thấy người nọ vẫn đực mặt ra đó, Nguyễn Vũ Kỳ khẽ nhíu mày, dùng ngón trỏ chọc chọc má lang quân ngốc hỏi: “Chàng bị làm sao vậy?”
Xúc cảm mềm mại chạm tới, Triệu Thiên Minh có hơi ngứa, giống như một cọng lông mao phảng phất qua da thịt làm y bừng tỉnh. Nhìn ra xa, cảm giác có kẻ đang theo dõi mình, Triệu Thiên Minh thu lại ánh mắt, diện vô biểu tình lên tiếng: “Lên xe đi”
Vừa dứt lời, cùng lúc y vươn tay ra muốn đỡ lấy Tàn Thư. Thế nhưng, thê tử giống như không nhìn thấy, trực tiếp phớt lờ Triệu Thiên Minh, thân thể nhanh nhẹn tự mình nhảy lên xe ngựa, lướt qua người y tiến vào thùng xe, yên vị trên ghế. Lôi Thạch hôm nay đảm đương vị trí phu xe, vô tình bắt gặp cảnh khó xử của tướng quân nhà mình, hắn nhanh chóng chuyển tầm mắt về trước, tỏ vẻ bản thân chưa nhìn thấy gì hết.
Vì sợ thời gian chậm trễ, Triệu Thiên Minh vờ họ nhẹ, sắc mặt không đổi ra lệnh cho Lôi Thạch mau khởi hành.
Bên trong thùng xe khá rộng rãi, vừa hay đặt được một băng ghế dài trải thảm lông, còn có một bàn trà nhỏ. Hai người đều chọn ngồi nép vào cạnh cửa sổ, chừa khoảng cách ở giữa, cực lực né tránh ánh mắt nhau. Chẳng biết đã đi qua mấy ngã rẽ, Triệu Thiên Minh sau cùng không chịu nổi cảm giác ngột ngạt này nữa, đành lên tiếng bắt chuyện trước: “Y phục của ngươi... rất đẹp đó.”
Nhận được lời khen từ người nọ, Nguyễn Vũ Kỳ thoáng chốc sững sờ, đã lâu lắm rồi Tiểu Minh Ngốc mới chủ động nói chuyện với hắn. Để ý lại mới thấy, hôm nay phu quân diện hắc y đen tuyền viền chỉ bạc, không thêm bớt bất kỳ hoa văn nào, dù đơn giản vẫn tôn lên được phong thái cao quý hơn người.
Trong lòng hắn khẽ động, dâng trào một loại xúc động mãnh liệt, nam nhân trước mặt chính là phu quân của hắn a.
“Ngài cũng vậy.” Nguyễn Vũ Kỳ mỉm cười đáp.
“..” Được tán dương khiến Triệu Thiên Minh hơn lúng túng, lại không biết phải nói thêm gì.
Không khí trong xe lần nữa trầm xuống, tĩnh lặng đến có chút quạnh quẽ, lần này tới phiên Nguyễn Vũ Kỳ bứt rứt, yên tĩnh thế này khó mà chịu nỗi mà. Hắn quay mặt về hướng cửa sổ, nâng tay vén rèm, nhìn ra bên ngoài: “Đây... đây là?"
“Ngươi thích không?” Thanh âm vô cùng dịu dàng.
Bất ngờ Triệu Thiên Minh từ đằng sau ép sát, hắn cảm nhận được bờ ngực vững chãi kia đang trực tiếp tiếp xúc với tấm lưng của mình, thân thể Nguyễn Vũ Kỳ bất chợt run nhè nhẹ. Hắn vừa muốn quay đầu, đã thấy gương mặt anh tuấn của nam nhân lấn tới, bất tri bất giác đem môi mình chạm vào má đối phương. Tình thế bất ngờ ập tới, vừa phản ứng kịp hắn liền vội quay mặt về chỗ cũ, ánh mắt dán chặt vào phong cảnh bên đường, khuôn mặt đỏ bừng.
Đối phương vừa quay đi, tướng quân đại nhân cũng mới giác ngộ, ban nãy... thì ra là hôn. Xúc cảm đó rất mềm mại, giống như một con thỏ nhỏ đang dùng lông mao cọ cọ lấy lòng, khiến toàn thân y chỗ nào cũng trở nên ngưa ngứa khó hiểu. Cùng lúc, một chuỗi âm thanh náo loạn từ đáy lòng Triệu Thiên Minh vang lên, còn ai ngoài tên kia nữa.
Tiểu Minh Ngốc: Hôn hôn, mềm mềm, ta muốn hôn thêm một cái nữa!
Y nghiến răng, sắc mặt đen như đáy nồi, thầm mắng.
Triệu Thiên Minh: Hôn cái đầu nhà ngươi, đúng là không có tiền đồ.
Tiểu Minh Ngốc: Ta mặc kệ, ta muốn thân thân cục bột mềm.
Triệu Thiên Minh: “”
Y đưa mắt nhìn sang bên cạnh, quả thật Tàn Thư trông qua không khác gì một cục bột mềm, làm người muốn đưa tay sờ thử, ắt hẳn cảm giác rất tuyệt. Bị nhìn chằm chằm khiến Nguyễn Vũ Kỳ lạnh cả sống lưng, hắn tự hỏi không biết phu quân nhà mình có phải là biến thái không nữa? Thế nhưng dù là sắc lang, gương mặt kia vẫn là làm hắn mềm lòng.
“Buổi sáng ta nghe nói, chàng muốn mang ta đi dạo kinh thành, sao bây giờ lại biến thành vùng ngoại ô rồi?” Nguyễn Vũ Kỳ đánh trống lảng sang chuyện khác, di dời sự chú ý của y.
Triệu Thiên Minh lập tức thu lại gương mặt có hơi “vô sỉ” vừa rồi, thản nhiên đáp: “Trong kinh bị nhiều kẻ giám sát, ta không thích.”
Lý do này hắn có thể hiểu được, đổi lại là mình cũng sẽ không được thoải mái.
Để ý thấy tóc nương tử vẫn chưa được gọn gàng, Triệu Thiên Minh đề nghị: “Ta chải tóc giúp ngươi nhé.”
“A, được.” Còn gì hạnh phúc bằng, hắn ngay lập tức đáp ứng.
Thế nhưng hiện tại Triệu tướng quân lại muốn cho mình một cái tát, đúng là miệng nhanh hơn não mà. Từ sau khi mẫu thân mất, y không còn để ai chạm qua tóc mình, ngày thường đánh trận sợ vướng víu y liền cắt phăng đi. Cũng vì ba năm trước bị biến ngốc, Triệu Thiên Minh mới để tóc mình dài đến như hiện tại, mấy hôm trước y có ý định cắt gọn lại, tên Tiểu Minh Ngốc lại khóc lóc ầm ĩ, bảo thê tử mỗi ngày đều chải tóc cho mình, không được cắt. Hết cách, y chỉ đành để vậy.
Bây giờ nhìn mái tóc đen bồng bềnh trước mắt, tay chân Triệu Thiên Minh lóng ngóng hết cả lên, không biết nên bắt đầu từ đâu.
Nguyễn Vũ Kỳ đã sớm nhìn ra bàn tay cầm kiếm của phu quân căn bản không có khả năng giúp mình chải tóc, nhưng hắn cũng mặc kệ, chỉ cần Tiểu Minh Ngốc nguyện ý, hắn sẽ không bài xích gì cả: “Chàng cứ tùy ý, ta không bận tâm đâu.”
Triệu Thiên Minh trong lòng ấm áp, sau một hồi kéo tới kéo lui cũng đem tóc Tàn Thư cột thành một cái đuôi ngựa xiu xiu vẹo vẹo. Đang tính buộc lại lần nữa, bất chợt nương tử ngã vào lòng y, nhìn kỹ đã ngủ đi từ lúc nào.
“Thư Thư, nghe thấy không?” Y khẽ gọi: “Ngủ rồi sao.”
Thấy đối phương hai mắt nhắm chặt, không đáp lời. Triệu Thiên Minh hết cách, vòng tay ôm lấy thê tử tránh cho xe ngựa xóc nảy mà đập đầu ra đất, khóe môi chợt nở nụ cười: “Cục bột mềm, ngủ ngon.
Ở nơi người nọ không nhìn thấy, khóe miệng Nguyễn Vũ Kỳ cũng chậm rãi nhếch nhẹ. (2)
Bước thứ hai, thành công!
/66
|