Trong nhà An Nhiên hiện tại quá rộn ràng nhốn nháo, Triệu Như cũng đứng ở trong đó, nàng mặc một
chiếc áo blouse trắng, tay cầm một cây kẹo đủ màu sắc, nói với An Nhiên:
"Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh khỏi, đóa hoa này đến tột cùng nó có phá
hỏng kháng thể của nhân loại hay không, hay có tác dụng nào khác trước tiên phải chờ chúng
ta nghiên cứu đã, ngươi quyết định đi."
"Đúng vậy, An Nhiên, ta thấy đây là lời đồn đãi được chế tạo ra bởi một vài người mang ý xấu mà
thôi."
Bàn Tử ở bên cạnh, thở phì phì chỉ vào phía cửa bắc, tiếp tục cả giận nói: "Phức tạp a, nhân tính
quá phức tạp a, thật nhiều người không muốn Bách Hoa thành tốt đẹp, sợ chúng ta an toàn phát triển
tiến lên, ta thật không rõ, những người này làm thế nào có thể tới loại thời điểm sống chết như thế
này còn xé bức, mọi người không thể đồng tâm hiệp lực để vượt qua cửa ải khó khăn như thế này sao?"
"Ngọn nguồn của lời đồn đãi làm sao truyền ra được, mọi người cũng không nói rõ, dù
sao không được an bình, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của chúng ta là được."
Triệu Như lắc đầu, giơ giơ cây kẹo về phía Oa Oa, dụ dỗ nói:
"Đóa hoa này quá trân quý, dì cũng không dám ngắt lấy, dì lấy cây kẹo này đổi đổi với đóa hoa trong
tay con được không?"
"Không muốn!"
Oa Oa cự tuyệt Triệu Như, thân là mỹ nữ, nàng sẽ không bị một cây kẹo thu mua a.
"A, Oa Oa, ý chí của con thật kiên cường nha? Triệu Như lại lấy ra một cây kẹo nữa.
"Một cây không được, vậy hai cây thì sao?"
Lập tức Oa Oa gật đầu đồng ý, dùng hai cây kẹo que, đổi đi bông hoa màu hồng nhạt với giá trị
liên thành trong tay nàng, sau đó nàng được Chiến Luyện ôm vào lồng ngực, hai tay mỗi tay
cầm một cây kẹo que, khuôn mặt khá đắc ý, phảng phất như vừa làm một cái giao dịch cực kỳ tốt.
Đồng dạng Triệu Như vừa đạt thành một giao dịch cực tốt kia, nhanh chóng nâng bông Phấn hoa vừa
được hái xuống, triệu hóa Lương Tử Ngộ cùng một đám chuyên gia chạy về phòng thí nghiệm của xưởng
dược.
Hạng mục nghiên cứu này mang tính trọng đại, làm không tốt một cái, Bách Hoa thành có thể từ chúa
cứu thế trở thành ma quỷ diệt thế hại người, cho nên, dùng khuynh tẫn tất cả lực lượng của Bách Hoa
thành để nghiên cứu, vì thế, rất nhiều chuyên gia từ nhiều ngành nghề tuy không liên quan gì tới
dược lý hay y học cũng tự phát chạy vào xưởng dược, tận tâm tận lực nghiên cứu đóa
Phấn hoa kia.
Rất nhanh, tới ngày hôm sau, Triệu Như sai phái Bàn Tử tới nhà tìm An Nhiên, để nàng đi tới phòng
thí nghiệm một chuyến, Triệu Như phải cho An Nhiên trong thấy một phát hiện thần kỳ.
An Nhiên đi qua, phía sau có rất nhiều cư dân của Bách Hoa thành chú ý chặt chẽ tới việc này, mọi
người bắt đầu sôi nổi nghị luận, náo nhiệt giống như họp chợ.
Trên bàn thí nghiệm, Triệu Như để An nhiên ngồi trước kính hiển vi, rồi ý bảo nàng nhìn vào chiếc
kính.
"Triệu Như, đến tột cùng ngươi muốn ta nhìn cái gì a? Ta chỉ nhìn thấy một đống thứ gì đó đen đen
tử khí trầm trầm."
"Đó là virus tận thế chúng ta lấy được."
Triệu Như nói, rồi tìm đóa Phấn Hoa đặt trên mặt bàn, đóa Phấn hoa kia bị ngắt từ hôm qua, trải qua
một đêm giờ đã có chút tử khí trầm trầm, cánh
hoa bị bứt xuống không ít, hiện giờ chỉ còn lại trụi lủi vài cánh hoa, treo ở bên cạnh nhụy hoa đã
bị xẻo gần hết.
"Ngươi tiếp tục nhìn kính hiển vi đi."
Triệu Như chỉ vào khay nuôi cấy, bảo An Nhiên tiếp tục nhìn, nàng đem đóa Phấn hoa còn thoi thóp
thở kia đặt vào bên trái của khay nuôi cấy, đống màu đen đen kia liền chạy sang bên phải, sau đó
Triệu Như lại đổi Phấn hoa sang bên phải, đống màu đen kia lại chạy sang bên trái.
"Cái này chứng minh điều gì?"
An Nhiên nhìn chằm chằm vào kính hiển vi hỏi Triệu Như.
"Vì sao ta lại cảm thấy virus tận thế này dường như đang trốn tránh Phấn hoa a?"
Thủ hạ của ngươi không có nhược binh a.
"Chứng minh đóa Phấn hoa này thực sự là nhân tố ức chế virus tận thế, mùi hương của nó, có thể ức
chế sự sinh sôi nảy nở của virus."
Bỏ qua những khái niệm học thuật, Triệu Như đơn giản giải thích cho An Nhiên, nàng thu lại đóa
hoa màu hồng nhạt, giao cho An Nhiên vẫn còn đang ngơ ngác.
"Bị chúng ta dùng làm công cụ nghiên cứu như vậy, đối với nó thực sự rất đáng tiếc, ngươi nghĩ biện
pháp trồng nó lại một lần nữa đi, loại hoa này xác thật là giá trị liên thành."
"Hoa tâm của nó đã bị xẻo rồi."
An Nhiên cầm đóa Phấn hoa thở thoi thóp trong tay, cúi đầu, nhìn lỗ trống nơi hoa tâm, trong lòng
nàng không biết đang có tự vị gì, nàng lại hỏi:
"Vậy rốt cuộc nó có thể phá hỏng kháng thể của nhân loại hay không?" "Chúng ta còn cần hoa tâm để
tiếp tục làm thí nghiệm, kháng thể quá mức phức tạp, một chốc ta cũng không thể giải thích rõ được,
căn cứ vào trình độ y học hiện tại của chúng ta, có khả năng phân tích là virus có thể kích thích
tới kháng thể của con người, cùng với mùi hoa của Phấn hoa có thể ức chế virus là hai hướng
nghiên cứu khác nhau, quá chuyên nghiệp ngươi nghe cũng không hiểu mà ta giải thích cũng
phiền toái."
Triệu Như ngáp một cái, cả đêm nàng đều tập trung tinh thần nghiên cứu, rõ ràng có chút mệt mỏi,
nàng ngồi bên người An Nhiên, nhiệt tình thực lòng nói với An Nhiên:
"Có đôi khi, thoạt nhìn là thứ vô hại nhất, là nó đang dùng bề ngoài báo cho mọi người, nó vô hại,
An Nhiên, thủ hạ của ngươi không có nhược binh, từ nay về sau, ngươi càng không thể chết được, hảo
hảo mà bảo hộ chính mình đi, con đường sau này của chúng ta còn rất dài rất dài."
Nhìn đám Phấn hoa không sợ ác bá Oa Oa mỗi ngày bị dập nát vô số đóa vẫn muốn chen chúc ở bên người
An Nhiên thì có thể biết, nhất định An Nhiên có gì đó làm Phấn hoa cực thích, nguyện ý
thân cận, cho nên An Nhiên làm sao có thể chết được?
Người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, rất nhanh, một truyền mười mười truyền trăm, toàn bộ
Bách Hoa thành đều biết, Phấn hoa mới là nhân tố ức chế virus tận thế, Chân Tuyết Cửu chưa nói sai,
hắn nói chính xác.
Mọi người bắt đầu lan truyền, Chân Tuyết Cửu đi trên con đường cái, lưng cùng eo thẳng đứng bước
chân phi dương, dào dạt đắc ý tiếp nhận những ánh mắt sùng bái của người đi đường, người vì danh
lợi, giờ khắc này, hắn cực kỳ thỏa mãn hư vinh!
Toàn bộ Bách Hoa thành đều đã biết, tất nhiên là giấy không thể gói được lửa, chỉ qua vài giờ,
Phấn hoa có công hiệu ức chế virus tận thế đã lan truyền hết ra ngoài.
Kết quả nghiên cứu bị truyền ra, Bách Hoa thành còn chưa có phản ứng gì, liên minh các căn cứ đã
đưa thư hàng tới, nói, nguyện ý dùng hết thảy mọi thứ đổi lấy cây giống của Phấn hoa.
Lúc này người của Bách Hoa thành vênh váo tự đắc, ở trận địa mặt Bắc, Lạc Phi Phàm nhìn cờ hàng
treo ở phía đối diện, còn có thư xin hàng của đối phương kia, hắn trào phúng đối phương một hồi,
lúc sau mới chậm rì rì đem thư hàng đưa về Bách Hoa thành.
Sắc trời đã về khuya, bông tuyết giống như lông ngỗng rơi từ trên không trung xuống, đáp xuống
lều trại quân dụng được may bằng da lông của động vật biến dị, nồi hơi phát điện phát ra
những tiếng lép bép, người trên trận địa đều vui mừng, mấy ngày trước bởi vì để xổng Trần Triều
Cung mà mọi người khẩn trương, tại thời khắc này đã hoàn toàn thả lỏng.
Là Phấn hoa thì quá tốt, chỉ cần có An Nhiên ở thì Phấn hoa liền ở, người Bách Hoa thành cứ việc kê
cao gối ngủ là được.
Trái với bên ngoài rất náo nhiệt, bên trong lều, Lạc Phi Phàm đang đứng trước tấm bản đồ mini, nhàn
nhã đi dạo, còn mấy sứ giả của liên minh các căn thứ thì lại bất an nôn nóng chờ đợi.
chiếc áo blouse trắng, tay cầm một cây kẹo đủ màu sắc, nói với An Nhiên:
"Là phúc thì không phải họa, là họa thì không thể tránh khỏi, đóa hoa này đến tột cùng nó có phá
hỏng kháng thể của nhân loại hay không, hay có tác dụng nào khác trước tiên phải chờ chúng
ta nghiên cứu đã, ngươi quyết định đi."
"Đúng vậy, An Nhiên, ta thấy đây là lời đồn đãi được chế tạo ra bởi một vài người mang ý xấu mà
thôi."
Bàn Tử ở bên cạnh, thở phì phì chỉ vào phía cửa bắc, tiếp tục cả giận nói: "Phức tạp a, nhân tính
quá phức tạp a, thật nhiều người không muốn Bách Hoa thành tốt đẹp, sợ chúng ta an toàn phát triển
tiến lên, ta thật không rõ, những người này làm thế nào có thể tới loại thời điểm sống chết như thế
này còn xé bức, mọi người không thể đồng tâm hiệp lực để vượt qua cửa ải khó khăn như thế này sao?"
"Ngọn nguồn của lời đồn đãi làm sao truyền ra được, mọi người cũng không nói rõ, dù
sao không được an bình, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của chúng ta là được."
Triệu Như lắc đầu, giơ giơ cây kẹo về phía Oa Oa, dụ dỗ nói:
"Đóa hoa này quá trân quý, dì cũng không dám ngắt lấy, dì lấy cây kẹo này đổi đổi với đóa hoa trong
tay con được không?"
"Không muốn!"
Oa Oa cự tuyệt Triệu Như, thân là mỹ nữ, nàng sẽ không bị một cây kẹo thu mua a.
"A, Oa Oa, ý chí của con thật kiên cường nha? Triệu Như lại lấy ra một cây kẹo nữa.
"Một cây không được, vậy hai cây thì sao?"
Lập tức Oa Oa gật đầu đồng ý, dùng hai cây kẹo que, đổi đi bông hoa màu hồng nhạt với giá trị
liên thành trong tay nàng, sau đó nàng được Chiến Luyện ôm vào lồng ngực, hai tay mỗi tay
cầm một cây kẹo que, khuôn mặt khá đắc ý, phảng phất như vừa làm một cái giao dịch cực kỳ tốt.
Đồng dạng Triệu Như vừa đạt thành một giao dịch cực tốt kia, nhanh chóng nâng bông Phấn hoa vừa
được hái xuống, triệu hóa Lương Tử Ngộ cùng một đám chuyên gia chạy về phòng thí nghiệm của xưởng
dược.
Hạng mục nghiên cứu này mang tính trọng đại, làm không tốt một cái, Bách Hoa thành có thể từ chúa
cứu thế trở thành ma quỷ diệt thế hại người, cho nên, dùng khuynh tẫn tất cả lực lượng của Bách Hoa
thành để nghiên cứu, vì thế, rất nhiều chuyên gia từ nhiều ngành nghề tuy không liên quan gì tới
dược lý hay y học cũng tự phát chạy vào xưởng dược, tận tâm tận lực nghiên cứu đóa
Phấn hoa kia.
Rất nhanh, tới ngày hôm sau, Triệu Như sai phái Bàn Tử tới nhà tìm An Nhiên, để nàng đi tới phòng
thí nghiệm một chuyến, Triệu Như phải cho An Nhiên trong thấy một phát hiện thần kỳ.
An Nhiên đi qua, phía sau có rất nhiều cư dân của Bách Hoa thành chú ý chặt chẽ tới việc này, mọi
người bắt đầu sôi nổi nghị luận, náo nhiệt giống như họp chợ.
Trên bàn thí nghiệm, Triệu Như để An nhiên ngồi trước kính hiển vi, rồi ý bảo nàng nhìn vào chiếc
kính.
"Triệu Như, đến tột cùng ngươi muốn ta nhìn cái gì a? Ta chỉ nhìn thấy một đống thứ gì đó đen đen
tử khí trầm trầm."
"Đó là virus tận thế chúng ta lấy được."
Triệu Như nói, rồi tìm đóa Phấn Hoa đặt trên mặt bàn, đóa Phấn hoa kia bị ngắt từ hôm qua, trải qua
một đêm giờ đã có chút tử khí trầm trầm, cánh
hoa bị bứt xuống không ít, hiện giờ chỉ còn lại trụi lủi vài cánh hoa, treo ở bên cạnh nhụy hoa đã
bị xẻo gần hết.
"Ngươi tiếp tục nhìn kính hiển vi đi."
Triệu Như chỉ vào khay nuôi cấy, bảo An Nhiên tiếp tục nhìn, nàng đem đóa Phấn hoa còn thoi thóp
thở kia đặt vào bên trái của khay nuôi cấy, đống màu đen đen kia liền chạy sang bên phải, sau đó
Triệu Như lại đổi Phấn hoa sang bên phải, đống màu đen kia lại chạy sang bên trái.
"Cái này chứng minh điều gì?"
An Nhiên nhìn chằm chằm vào kính hiển vi hỏi Triệu Như.
"Vì sao ta lại cảm thấy virus tận thế này dường như đang trốn tránh Phấn hoa a?"
Thủ hạ của ngươi không có nhược binh a.
"Chứng minh đóa Phấn hoa này thực sự là nhân tố ức chế virus tận thế, mùi hương của nó, có thể ức
chế sự sinh sôi nảy nở của virus."
Bỏ qua những khái niệm học thuật, Triệu Như đơn giản giải thích cho An Nhiên, nàng thu lại đóa
hoa màu hồng nhạt, giao cho An Nhiên vẫn còn đang ngơ ngác.
"Bị chúng ta dùng làm công cụ nghiên cứu như vậy, đối với nó thực sự rất đáng tiếc, ngươi nghĩ biện
pháp trồng nó lại một lần nữa đi, loại hoa này xác thật là giá trị liên thành."
"Hoa tâm của nó đã bị xẻo rồi."
An Nhiên cầm đóa Phấn hoa thở thoi thóp trong tay, cúi đầu, nhìn lỗ trống nơi hoa tâm, trong lòng
nàng không biết đang có tự vị gì, nàng lại hỏi:
"Vậy rốt cuộc nó có thể phá hỏng kháng thể của nhân loại hay không?" "Chúng ta còn cần hoa tâm để
tiếp tục làm thí nghiệm, kháng thể quá mức phức tạp, một chốc ta cũng không thể giải thích rõ được,
căn cứ vào trình độ y học hiện tại của chúng ta, có khả năng phân tích là virus có thể kích thích
tới kháng thể của con người, cùng với mùi hoa của Phấn hoa có thể ức chế virus là hai hướng
nghiên cứu khác nhau, quá chuyên nghiệp ngươi nghe cũng không hiểu mà ta giải thích cũng
phiền toái."
Triệu Như ngáp một cái, cả đêm nàng đều tập trung tinh thần nghiên cứu, rõ ràng có chút mệt mỏi,
nàng ngồi bên người An Nhiên, nhiệt tình thực lòng nói với An Nhiên:
"Có đôi khi, thoạt nhìn là thứ vô hại nhất, là nó đang dùng bề ngoài báo cho mọi người, nó vô hại,
An Nhiên, thủ hạ của ngươi không có nhược binh, từ nay về sau, ngươi càng không thể chết được, hảo
hảo mà bảo hộ chính mình đi, con đường sau này của chúng ta còn rất dài rất dài."
Nhìn đám Phấn hoa không sợ ác bá Oa Oa mỗi ngày bị dập nát vô số đóa vẫn muốn chen chúc ở bên người
An Nhiên thì có thể biết, nhất định An Nhiên có gì đó làm Phấn hoa cực thích, nguyện ý
thân cận, cho nên An Nhiên làm sao có thể chết được?
Người chung quanh khe khẽ nói nhỏ, rất nhanh, một truyền mười mười truyền trăm, toàn bộ
Bách Hoa thành đều biết, Phấn hoa mới là nhân tố ức chế virus tận thế, Chân Tuyết Cửu chưa nói sai,
hắn nói chính xác.
Mọi người bắt đầu lan truyền, Chân Tuyết Cửu đi trên con đường cái, lưng cùng eo thẳng đứng bước
chân phi dương, dào dạt đắc ý tiếp nhận những ánh mắt sùng bái của người đi đường, người vì danh
lợi, giờ khắc này, hắn cực kỳ thỏa mãn hư vinh!
Toàn bộ Bách Hoa thành đều đã biết, tất nhiên là giấy không thể gói được lửa, chỉ qua vài giờ,
Phấn hoa có công hiệu ức chế virus tận thế đã lan truyền hết ra ngoài.
Kết quả nghiên cứu bị truyền ra, Bách Hoa thành còn chưa có phản ứng gì, liên minh các căn cứ đã
đưa thư hàng tới, nói, nguyện ý dùng hết thảy mọi thứ đổi lấy cây giống của Phấn hoa.
Lúc này người của Bách Hoa thành vênh váo tự đắc, ở trận địa mặt Bắc, Lạc Phi Phàm nhìn cờ hàng
treo ở phía đối diện, còn có thư xin hàng của đối phương kia, hắn trào phúng đối phương một hồi,
lúc sau mới chậm rì rì đem thư hàng đưa về Bách Hoa thành.
Sắc trời đã về khuya, bông tuyết giống như lông ngỗng rơi từ trên không trung xuống, đáp xuống
lều trại quân dụng được may bằng da lông của động vật biến dị, nồi hơi phát điện phát ra
những tiếng lép bép, người trên trận địa đều vui mừng, mấy ngày trước bởi vì để xổng Trần Triều
Cung mà mọi người khẩn trương, tại thời khắc này đã hoàn toàn thả lỏng.
Là Phấn hoa thì quá tốt, chỉ cần có An Nhiên ở thì Phấn hoa liền ở, người Bách Hoa thành cứ việc kê
cao gối ngủ là được.
Trái với bên ngoài rất náo nhiệt, bên trong lều, Lạc Phi Phàm đang đứng trước tấm bản đồ mini, nhàn
nhã đi dạo, còn mấy sứ giả của liên minh các căn thứ thì lại bất an nôn nóng chờ đợi.
/1330
|