Sắc mặt của Cẩn Trúc lúc này không thể dùng những tính từ dành cho người sống để hình dung. Khuôn mặt cô ta tái xanh, khủng hoảng đến cực độ, chút lý trí cuối cùng cũng đã sụp đổ. Đôi chân run rẩy khiến Cẩn Trúc té bật ngửa xuống sàn nhà, nhưng rất nhanh cô ta đã bò lê trên mặt đất tiến lại gần chủ nhân, không quan tâm bộ dáng thảm hại đến cực điểm của mình. Đôi tay nắm lấy tà váy đối phương đang không ngừng run lên, đến giọng nói cũng không theo ý muốn của cô ta nữa: “Chủ nhân...Cẩn Trúc luôn trung thành với người...chưa từng...chưa từng làm gì có lỗi với người mà! Van xin chủ nhân đừng để Cẩn Trúc thử thuốc!”
Những sát thủ máu lạnh như bọn họ chưa từng rơi lệ, dù có bị thương tàn khốc đến thế nào chỉ cần một tia hi vọng sống sót họ vẫn cắn chặt răng kiên trì, nước mắt là vô dụng. Một Cẩn Trúc thường ngày kiêu căng, hống hách, mắt mọc trên đỉnh đầu nay lại đang quỳ dưới chân chủ nhân mà khóc lóc van xin khiến họ cảm thấy xa lạ. Nhưng mọi người đều biết nếu bản thân ở trong hoàn cảnh này nhất định sẽ không khác gì Cẩn Trúc thậm chí là hơn thế nữa. Thuốc Daniel điều chế đều khiến người ta trải qua cảm giác sống không bằng chết, đã vậy R1 lại càng không thể xem nhẹ. Nghe nói, R1 đang thử nghiệm không màu, không mùi, không vị chỉ là một làn khói vô hình phát tán trong phạm vi 50 mét, người hít phải nó ban đầu hưng phấn tốt độ, sau đó trong đầu lại liên tưởng đến những cơn ác mộng kinh hoàng, tinh thần sụp đổ, chân tay mềm nhũn, tim gan dần bị ăn mòn, cuối cùng cơ thể thối rữa mà chết. Càng đáng sợ hơn, cơ thể người hít phải R1 buộc phải chịu đựng dày vò suốt 3 tháng mới chấm dứt cuộc đời, cái chết này trong tương lai sẽ là trừng phạt tàn khốc nhất của tổ chức. Daniel là một tiến sĩ y học biếи ŧɦái, hàng ngày nghĩ ra hàng trăm cách thức gϊếŧ người vô hình, nhưng biếи ŧɦái hơn là chủ nhân lại luôn dung túng, cổ vũ cho những nghiên cứu vô nhân đạo của hắn.
Lê Khánh Nhã cụp mắt nhìn xuống chân mình, nở nụ cười dịu dàng tựa nắng mùa thu: “ Cẩn Trúc, muốn người khác không biết thì ban đầu ngươi đừng làm.”
Cẩn Trúc sợ hãi đến ngất đi trên bục, hai người đàn ông cao lớn lôi cô ta đi trước ánh mắt khiếp sợ của hàng người bên dưới.
Daniel cong môi thỏa mãn, cười với Lê Khánh Nhã: “Thích chủ nhân quá, làm sao bây giờ!”
Lê Khánh Nhã liếc anh ta bằng cặp mắt sắc bén mang ý cảnh cáo khiến đối phương im bặt. Bên dưới cũng không ai có phản ứng thái quá với vẻ cợt nhã của anh ta, vì đó mới thật sự là Daniel. Cô nhìn người đứng ở gần cuối hàng bên trái, chậm rãi lên tiếng: “Silas, chuyện ta kêu ngươi điều tra, bao giờ mới có tiến triển đây? Có phải ngươi ngủ quên trên đường đua F1 rồi không?”
Silas đang cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình lại bất ngờ bị gọi tên khiến anh ta thót tim, mỗi lần nhìn vào mắt người phụ nữ này anh ta không khỏi khiếp đảm mà vội vàng né tránh, lớp vỏ bọc dịu dàng, ngả ngớn chỉ đang che đậy cho sự thâm độc, tà ác bên trong con người này: “Silas không dám thưa chủ nhân! Qua điều tra, tổ chức Y hiện tại đã phân thành 2 nhánh, nhánh lớn do Pie nắm quyền chi phối toàn bộ các thế lực toàn cầu, tuy nhiên, hắn ta trước giờ chưa từng lộ diện không ai biết mặt hắn, mọi vấn đề của tổ chức Y đều do cấp dưới của hắn ta là Morakat đứng ra chỉ đạo, chỉ biết hiện tại Pie đang ở nước G. Nhánh nhỏ chỉ tập trung vào lĩnh vực buôn bán vũ khí do Roy nắm quyền, nhưng vì là nhánh nhỏ nên quy mô chỉ hơn 60 người. Roy chỉ là cái tên giả mà đàn em gọi hắn, tên thật sự của hắn là Edward William, hay tên tiếng Việt là Nguyễn Đức Khải.”
Lê Khánh Nhã chỉ nhất thời kinh ngạc, trong chốc lát dáng vẻ bất ngờ đã dần biến thành nụ cười nhạt: “Hóa ra là người quen, nhận đơn đi!”
Silas khó hiểu với thái độ của chủ nhân, nhưng vẫn không có ý phản bác: “Vâng, thưa chủ nhân...Nhưng phía Pie cũng yêu cầu chúng ta điều tra về Roy, đơn này thì sao ạ?”
Thiếu nữ ngồi rung đùi không để lộ chút băn khoăn nào, đôi mắt cô đong đầy những tia sáng lấp lánh: “Nội chiến à, thú vị đây!”
Daniel thấy chủ nhân đã đi quá xa câu chuyện bèn hắng giọng nhắc nhở: “Chủ nhân!”
“À nhận chứ, có tiền ngu gì không nhận!”
/96
|