ng sau cửa sổ sát đất.
Một bóng dáng cao lớn từ ngoài cửa sổ bước vào phòng, một người con trai có gương mặt thanh tú như trẻ con, miệng nở nụ cười, tóc mái hơi xoăn che lấp trán.
Sao cậu phát hiện ra tớ? Tớ còn tưởng tớ đã ẩn mình rất tốt. Không thèm quan tâm đến vẻ u ám của người trước mặt, anh tự động ngồi lên ghế salon, cười hỏi.
Hơi thở của cậu. Thanh Thủy Ngự Thần liếc Cao Cung Dương Nhất đang ngồi trên ghế salon, lạnh nhạt nói.
Hơi thở? Nói như không, lấy hai tay ôm gáy theo thói quen, Cao Cung Dương Nhất tò mò mở miệng hỏi: Cô gái vừa chạy ra là ai vậy? Lần đầu tiên thấy có cô gái dám đánh Ngự Thần khiến anh rất muốn biết đó là ai.
Cậu thấy rồi hả? Âm thanh lạnh nhạt dường như có chút chua xót mà người khác khó phát hiện ra, không thể phủ nhận, trong lòng anh không muốn có người con trai khác để ý tới mèo hoang nhỏ của mình.
Dĩ nhiên -- là đã nhìn thấy. Anh cũng không bị mù, đứng sau cửa sổ, cộng thêm cửa sổ thủy tinh cực kì trong suốt, có thể nói là anh nhìn thấy từ đầu đến đuôi rồi. Không ngờ, Ngự Thần luôn không có hứng thú với phụ nữ lại có thể tán tỉnh con gái, làm anh suýt nữa ngã từ trên ban công xuống. A...! Anh buồn cười quá, vậy mà có cô gái không bị vẻ đẹp tuyệt mĩ của Ngự Thần hấp dẫn, còn đánh chửi cậu ta nữa.
Nhìn bộ dạng của cậu, hình như là rất thích cô ấy. Anh hứng thú nói.
Không phải hình như, chính xác là tôi yêu cô ấy. Đây là sự thật, anh cũng không kiêng dè nói với người khác anh yêu cô.
Cậu -- yêu cô ấy?! Không nghe lầm chứ, Cao Cung Dương Nhất đang ngồi trên ghế sofa bỗng nhảy dựng lên, hét chói tai. Sau khi vỡ giọng năm 14 tuổi, anh rất ít khi hét to như vậy.
Yêu, cái từ dường như không thể có quan hệ với người đàn ông lạnh lùng vô tình như Satan này, vậy mà lại từ trong miệng của cậu ta nói ra.
Cậu thật sự yêu cô ấy? Anh còn nghĩ rằng Ngự Thần chỉ chơi đùa thôi, chẳng nhẽ sau một thời gian ngắn, Ngự Thần đã bắt đầu có tình cảm của con người? Với tư cách là người thừa kế tập đoàn Cao Cung - một trong ba tập đoàn lớn nhất Nhật Bản, anh và Ngự Thần cùng nhau lớn lên từ bé, bọn anh là bạn bè, cũng là đối thủ cạnh tranh. Anh đã thấy cậu ta lạnh lẽo vô tình quá nhiều lần, đối với người khác, Ngự Thần luôn không thể hiện nhiều cảm xúc. Trong thế giới của cậu ta, chỉ có một mình cậu ta, không có ai có thể ra khỏi thế giới của cậu ta, và cậu cũng sẽ không ra khỏi thế giới của người khác.
Bởi vì cô ấy có đôi mắt tỏa sáng. Đó cũng là lí do anh yêu cô, đôi mắt cô giống như mặt trời, hấp dẫn anh đứng lại.
Tỏa sáng? Chưa bao giờ anh nghe Ngự Thần đánh giá một cô gái như vậy, tính từ này khiến người khác phải liên tưởng! Bởi vì tỏa sáng, nên mới yêu.
Cậu yêu cô ấy, vậy Mỹ Huệ phải làm sao bây giờ? Vẻ mặt nghiêm túc thay thế cho nét tươi cười đáng yêu như em bé, Cao Cung Dương Nhất nghiêm túc hỏi.
Cao Cung Mỹ Huệ -- em gái của anh, cũng là cô gái đã yêu Ngự Thần mười hai năm. Là anh trai, không thể không đứng ở lập trường của em gái để hỏi thằng bạn thân.
Mỹ Huệ? Cô ấy thì liên quan gì đến tôi? Đôi mắt tà mị nháy một cái, Thanh Thủy Ngự Thần vô tình nhún vai.
Chẳng lẽ cậu không biết nó rất thích cậu sao?
Vậy thì sao? Anh không quan tâm nói, khóe môi nở một nụ cười tà ác, Chẳng lẽ có người yêu tôi, tôi nhất định phải yêu lại cô ấy sao? Không có quy định như thế, anh cũng không cần quan tâm đến tâm trạng của người khác. Anh không để ý có bao nhiêu người yêu anh, cũng không để ý đến việc bóp nát trái tim của một người. Niềm vui của anh chính là bóp nát những trái tim đó. Đã có dũng khí yêu anh, nên biết kết quả sẽ là tan nát cõi lòng.
Khẽ thở dài một hơi, ánh mắt Cao Cung Dương Nhất phức tạp nhìn Thanh Thủy Ngự Thần, Mỹ Huệ yêu Ngự Thần thật bất hạnh, dù có yêu sâu nặng hơn, cũng sẽ không có lời hồi đáp.
Mấy ngày nữa, Mỹ Huệ muốn tới học ở Đại học G. Lần này anh đến đây chỉ muốn báo chuyện này, vì Ngự Thần, em ấy đã cố gắng xin trường học cơ hội đến Đại học G, cũng là để cho Ngự Thần biết Mỹ Huệ là thật tâm yêu cậu ấy.
Cô ấy muốn tới đây?
Đúng. Mục đích rõ ràng là bởi vì người đàn ông trước mặt này quá đẹp trai, Đồng thời, tôi cũng vào Đại học G học với Mỹ Huệ. Không yên tâm về em gái, nên anh cố gắng thuyết phục cha mẹ để đến học ở Đại học G.
Cậu với Mỹ Huệ cùng vào Đại học G? Thanh Thủy Ngự Thần nghiền ngẫm mà gõ gõ ngón tay thon dài.
Đúng, cho nên nếu cậu thật sự rất yêu cô gái vừa chạy ra kia, nên gọi điện cho Mỹ Huệ, ngăn cản nó đến đây. Nếu không -- đối với cả Mỹ Huệ lẫn cô gái kia đều không tốt. Nếu Mỹ Huệ biết Ngự Thần đã có người yêu, sẽ có cảm xúc gì, sẽ làm gì, không cần suy nghĩ cũng đoán được.
Tại sao phải ngăn cản? Trên mặt xuất hiện nụ cười tà ác như săn được thú, Mỹ Huệ muốn đến, rất tốt. Nếu có người muốn vui đùa ở nơi anh sống, anh không có lý do gì để từ chối, không phải sao?
Gió thu ấm áp ngoài cửa sổ thổi nhẹ vào người, lại làm cho Cao Cung Nhất Dương cảm thấy lạnh....
※ ※ ※
Ai, sao cô lại xấu hổ trước mặt Thanh Thủy Ngự Thần chứ? Lăng hảo Hảo chống cằm ngồi trên ghế trong câu lạc bộ truyền thông
Một bóng dáng cao lớn từ ngoài cửa sổ bước vào phòng, một người con trai có gương mặt thanh tú như trẻ con, miệng nở nụ cười, tóc mái hơi xoăn che lấp trán.
Sao cậu phát hiện ra tớ? Tớ còn tưởng tớ đã ẩn mình rất tốt. Không thèm quan tâm đến vẻ u ám của người trước mặt, anh tự động ngồi lên ghế salon, cười hỏi.
Hơi thở của cậu. Thanh Thủy Ngự Thần liếc Cao Cung Dương Nhất đang ngồi trên ghế salon, lạnh nhạt nói.
Hơi thở? Nói như không, lấy hai tay ôm gáy theo thói quen, Cao Cung Dương Nhất tò mò mở miệng hỏi: Cô gái vừa chạy ra là ai vậy? Lần đầu tiên thấy có cô gái dám đánh Ngự Thần khiến anh rất muốn biết đó là ai.
Cậu thấy rồi hả? Âm thanh lạnh nhạt dường như có chút chua xót mà người khác khó phát hiện ra, không thể phủ nhận, trong lòng anh không muốn có người con trai khác để ý tới mèo hoang nhỏ của mình.
Dĩ nhiên -- là đã nhìn thấy. Anh cũng không bị mù, đứng sau cửa sổ, cộng thêm cửa sổ thủy tinh cực kì trong suốt, có thể nói là anh nhìn thấy từ đầu đến đuôi rồi. Không ngờ, Ngự Thần luôn không có hứng thú với phụ nữ lại có thể tán tỉnh con gái, làm anh suýt nữa ngã từ trên ban công xuống. A...! Anh buồn cười quá, vậy mà có cô gái không bị vẻ đẹp tuyệt mĩ của Ngự Thần hấp dẫn, còn đánh chửi cậu ta nữa.
Nhìn bộ dạng của cậu, hình như là rất thích cô ấy. Anh hứng thú nói.
Không phải hình như, chính xác là tôi yêu cô ấy. Đây là sự thật, anh cũng không kiêng dè nói với người khác anh yêu cô.
Cậu -- yêu cô ấy?! Không nghe lầm chứ, Cao Cung Dương Nhất đang ngồi trên ghế sofa bỗng nhảy dựng lên, hét chói tai. Sau khi vỡ giọng năm 14 tuổi, anh rất ít khi hét to như vậy.
Yêu, cái từ dường như không thể có quan hệ với người đàn ông lạnh lùng vô tình như Satan này, vậy mà lại từ trong miệng của cậu ta nói ra.
Cậu thật sự yêu cô ấy? Anh còn nghĩ rằng Ngự Thần chỉ chơi đùa thôi, chẳng nhẽ sau một thời gian ngắn, Ngự Thần đã bắt đầu có tình cảm của con người? Với tư cách là người thừa kế tập đoàn Cao Cung - một trong ba tập đoàn lớn nhất Nhật Bản, anh và Ngự Thần cùng nhau lớn lên từ bé, bọn anh là bạn bè, cũng là đối thủ cạnh tranh. Anh đã thấy cậu ta lạnh lẽo vô tình quá nhiều lần, đối với người khác, Ngự Thần luôn không thể hiện nhiều cảm xúc. Trong thế giới của cậu ta, chỉ có một mình cậu ta, không có ai có thể ra khỏi thế giới của cậu ta, và cậu cũng sẽ không ra khỏi thế giới của người khác.
Bởi vì cô ấy có đôi mắt tỏa sáng. Đó cũng là lí do anh yêu cô, đôi mắt cô giống như mặt trời, hấp dẫn anh đứng lại.
Tỏa sáng? Chưa bao giờ anh nghe Ngự Thần đánh giá một cô gái như vậy, tính từ này khiến người khác phải liên tưởng! Bởi vì tỏa sáng, nên mới yêu.
Cậu yêu cô ấy, vậy Mỹ Huệ phải làm sao bây giờ? Vẻ mặt nghiêm túc thay thế cho nét tươi cười đáng yêu như em bé, Cao Cung Dương Nhất nghiêm túc hỏi.
Cao Cung Mỹ Huệ -- em gái của anh, cũng là cô gái đã yêu Ngự Thần mười hai năm. Là anh trai, không thể không đứng ở lập trường của em gái để hỏi thằng bạn thân.
Mỹ Huệ? Cô ấy thì liên quan gì đến tôi? Đôi mắt tà mị nháy một cái, Thanh Thủy Ngự Thần vô tình nhún vai.
Chẳng lẽ cậu không biết nó rất thích cậu sao?
Vậy thì sao? Anh không quan tâm nói, khóe môi nở một nụ cười tà ác, Chẳng lẽ có người yêu tôi, tôi nhất định phải yêu lại cô ấy sao? Không có quy định như thế, anh cũng không cần quan tâm đến tâm trạng của người khác. Anh không để ý có bao nhiêu người yêu anh, cũng không để ý đến việc bóp nát trái tim của một người. Niềm vui của anh chính là bóp nát những trái tim đó. Đã có dũng khí yêu anh, nên biết kết quả sẽ là tan nát cõi lòng.
Khẽ thở dài một hơi, ánh mắt Cao Cung Dương Nhất phức tạp nhìn Thanh Thủy Ngự Thần, Mỹ Huệ yêu Ngự Thần thật bất hạnh, dù có yêu sâu nặng hơn, cũng sẽ không có lời hồi đáp.
Mấy ngày nữa, Mỹ Huệ muốn tới học ở Đại học G. Lần này anh đến đây chỉ muốn báo chuyện này, vì Ngự Thần, em ấy đã cố gắng xin trường học cơ hội đến Đại học G, cũng là để cho Ngự Thần biết Mỹ Huệ là thật tâm yêu cậu ấy.
Cô ấy muốn tới đây?
Đúng. Mục đích rõ ràng là bởi vì người đàn ông trước mặt này quá đẹp trai, Đồng thời, tôi cũng vào Đại học G học với Mỹ Huệ. Không yên tâm về em gái, nên anh cố gắng thuyết phục cha mẹ để đến học ở Đại học G.
Cậu với Mỹ Huệ cùng vào Đại học G? Thanh Thủy Ngự Thần nghiền ngẫm mà gõ gõ ngón tay thon dài.
Đúng, cho nên nếu cậu thật sự rất yêu cô gái vừa chạy ra kia, nên gọi điện cho Mỹ Huệ, ngăn cản nó đến đây. Nếu không -- đối với cả Mỹ Huệ lẫn cô gái kia đều không tốt. Nếu Mỹ Huệ biết Ngự Thần đã có người yêu, sẽ có cảm xúc gì, sẽ làm gì, không cần suy nghĩ cũng đoán được.
Tại sao phải ngăn cản? Trên mặt xuất hiện nụ cười tà ác như săn được thú, Mỹ Huệ muốn đến, rất tốt. Nếu có người muốn vui đùa ở nơi anh sống, anh không có lý do gì để từ chối, không phải sao?
Gió thu ấm áp ngoài cửa sổ thổi nhẹ vào người, lại làm cho Cao Cung Nhất Dương cảm thấy lạnh....
※ ※ ※
Ai, sao cô lại xấu hổ trước mặt Thanh Thủy Ngự Thần chứ? Lăng hảo Hảo chống cằm ngồi trên ghế trong câu lạc bộ truyền thông
/22
|