-Nhật Lam!-Tiếng nói người con trai dịu dàng mang sự ôn nhu ấm ap như tia nắng sớm mai nhẹ rót vào tai, tiếng gọi tràn đầy sự yêu thưong và nhung nhớ.
-Anh hai!- Nó khẽ gật mình hướng mắt về âm thanh êm dịu ấy, vội cười mừng rỡ chạy vọt lên bờ phi nhanh đến chỗ anh nó.
Nó chạy vội không may vẫy phải bờ suối nhưng nhanh chóng được Thiên Anh đỡ lại.
-Cô nhóc này! Đi đứng chẳng cận thận gì cả!- Giọng anh dịu dàng nhưng cũng đầy trách mắng, gõ nhẹ lên đầu cô em nhỏ.
-Hey! Quên tui rồi sao?- Thiên Hương nhẹ đến bên cạnh ánh mắt tuy mang nỗi buồn nhưng nhanh chóng lấy nụ cừơi mà che đi.
-Hi hi… em xin lỗi anh! Sao anh và cậu ấy biết em ở đây mà đi tìm?- Nó ngây ngô hỏi, vội phủi đi lớp bụi đất dính trên quần áo.
-Cậu nghĩ tôi và anh bà sẽ để cô ta bắt cóc cậu sao!- Thiên Hương nói ánh mắt ánh lên tia khinh thường , tay sớm siết chặt thành nắm đấm.
-Thôi không sao rồi! Lam theo anh về nhà nhé!- Anh cười nhẹ vỗ vỗ lên đầu Lam một cái thật yêu chiều, cậu đưa mắt nhìn xung quanh bong dáng cô gái ấy đâu rồi?
Lam như nhớ ra điều gì vội quay mặt về phía sau tìm kiếm một ai đó. Quái lạ người mới đây mà bây giờ đi đâu rồi?
-Bà kiếm ai vây?- Hương nhìn nó tò mò.
- À! Rosy… cậu ấy thật sự là người tốt đã cứu mình về… chăm sóc mình suốt thời gian qua!- Nó thành thật kể về Rosy, không để ý trên môi của nhỏ là nụ cười gượng gạo như muốn che đi sự lạnh buốt trong trái tim của chính mình thầm nghĩ “Rosy cô ấy thật là một ngừơi tốt xứng đáng với anh”.
Mặt cậu cũng không mấy là vui vẻ, ánh mắt đượm buồn nhìn về một phía chân trời xa xa, trời về trưa ánh nắng chói chang, gay gắt, mặt troiừ chiếu xuống khu rừng hắt ánh nắng xuống dòng suối lóng lánh đến chói mắt.
-Lam em về tạm biết Rosy đi rồi chúng ta cũng trở về thành phố.- Cậu ngồi ở mỏn đá mà Rosy lúc nãy ngồi nhìn về phía hai ngừơi con gái đang ngồi bên bờ suối hai chân ngâm xuống dòng nước mát.
-Dạ, mãi nói chuyện anh không nhắc thì em quên mất, hi hi em phải về chào cậu ấy đã. Rosy cậu có muốn đi cũng mình không?- Nó chợt cười nhìn về phía nhỏ đang đưa tay mâm mê sợi dây chuyền mặt ngọc bích trên tay cừoi hỏi.
-À tui đi với bà cho an toàn đường rừng thì rất nguy hiểm.- Nhỏ có vẻ ái ngại. Về nhà cô ấy sao? Đối mặt với cô gái mà cậu từng gành nhiều tình cảm sao? Xin lỗi nhỏ đây không phải là người cứng rắn, lúc này cô như một bông hoa nhỏ mong manh, nhỏ sợ lắm cái cảm giác đối mặt với cô ấy, đối mặt với tình yêu của cậu.
-Đi thôi!- Nó kéo mạnh nhỏ hớn hở chạy về phía trước.
Cậu rời khỏi mỏm đá, nhìn vào lối đi sâu hun hút, cây cối xanh rợp bóng, cỏ mọc xanh mơn mởn vào khóm hoa dại mọc khắp lối đi bước vào đó cứ ngỡ như vừa bước vào một chốn thiên đường, men theo lối nhỏ có vết chân dẫm lên cỏ chứng tỏ con đường này có người tưng đi qua. Đúng là chốn thiên đường cây cối xanh mởn, tiếng chim hót như vang lên bài ca từ thiên nhiên núi rừng tươi mát, bướm ong bay lượn muôn nơi cùng hai con người tạo bức tranh tuyệt mĩ.
-Akina!- Cậu khó khăn thoát ra từng tiếng khi đôi con ngươi thu vào tama mắt hình ảnh ngừoi con gái đang nằm giữa thảm cỏ xanh bật lên từng tiếng nấc nhẹn ngào động lòng ngừơi.
-Anh…anh…xin lỗi tôi là Rosy người tên Akina anh nói tôi thật sự không quen, anh đã nhận lầm ngừơi!- Bật lên những lời ấy sao lại khó khăn đến như vậy, vêt thương chưa lành miệng một lần nữa lại bị xé ra đau đến rỉ máu.
-Anh không nhận lầm người cái tên Rosy em nghĩ ra chỉ là để che đi cái kí ức em không muốn nhắc đến mà thôi, nhưng Akina à em không thể nào trốn tránh được mãi đâu em à! – cậu thốt ra nhưng lời này đôi chân như vô thức lướt nhanh về phía bóng dáng nhỏ đang run lên theo từng tiếng nấc xé lòng.
-Anh đừng lại đây tránh xa tôi ra, tôi là Rosy là Rosy con nhỏ Akina yếu đuối ấy đã chết rồi chết từ cái ngày mà anh bỏ tôi đi đó.- Cậu càng đến gần đôi chân nhỏ lại vô thức lùi ra sau.
-Em mãi mãi không trốn tránh được quá khứ, em chỉ tạo cho mình vỏ bọc như vậy mà thôi, thế tạo sao em lại khóc khi thấy anh em vẫn còn tình cảm, đừng dối lòng nữa. Ba năm tình cảm với anh vẫn còn đúng không?- Cậu bước nhanh đến ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng thì thào giọng ấm áp “ đừng đau khổ vì anh nữa”.
Rosy chợt ngẩng đầu tay đẩy mạnh lồng ngực rắn chắc của anh ra nhưng càng đẩy càng vô lực anh càng ôm chặt hơn, đầu cô dựa vào ngực anh lắng nghe con tim đập vững vàng…thật ấm lòng, vô thức cô đưa tay choàng lên thắt lưng anh hai người cứ thế mà ôm nhau, ôm không có một khoảng cách như cố hàn gắn lại khoảg cách ba năm dài ấy.
Hai người ôm nhau một ngừơi đau buồn mà đổ lệ trong lòng, nhỏ khụy xuống nứơc mắt tuôn trên đôi gò má trắng nõn, hốc mắt đỏ lệ, hai tay vô thức mà đấm mạnh vào lòng ngực tưởng chừng như trái tim đã tan nát. Đúng thật là ông trời đã an bài, nhỏ cùng nó về nhà của Rosy, nữa đường nhỏ lại biết là mình mất sợi dây chuyền nhưng do Nhật Lam cứ khăng khăng nói nhỏ đi tìm để nó về một mình không sao cứ nói nhỏ phải đi kiếm sợ dây chuyền ấy. Quay trở lại bờ suối ban nãy, thật may mắn là sợi dây nằm trên mặt đất chắc là nhỏ sơ ý đánh rơi, móc sợi dây bị lỏng do nhỏ thường mở sợi dây ra thảo nào lại dễ rơi. Nhỏ cầm sợi dây xuống suối rửa sạch đi lớp bụi trên mặt rôi nhanh chóng bỏ vào túi quay về nưhng lại thấy bóng dáng cao lớn của cậu đi vào con đường dẫn sâu vào rừng tò mò nhỏ đi theo ai ngờ lại chứng kiến cảnh này thật …đau lòng.
Trời đã trưa, trời lại chuyển mây âm u thật khiến ngừơi ta khó chịu, chắc vì khsi troiừ mùa đông nên thay đổi thất thường, nó lại có vẻ không cam lòng khi phải rời xa nơi này Rosy cũng chẳng tốt hơn là mấy cô bạn có vẻ luyến tiếc, sắp phải đi rồi nó ôm cô lần cuối rồi chuẩn bị ra xe về thành phố.
-Cho cậu này giữ cho cẩn thận!- Rosy vừa nói vừa chìa trong ta một chiếc túi màu đỏ buộc dây màu hồng nhạt nhìn khá đẹp mắt.
-Cảm ơn cậu nhé, có dịp cậu hãy đến chỗ của tôi chắc sẽ rất vui đó.- Nó ôm chặt Rosy tạm biệt cô lần cuối rồi bước r axe.
-Khoan đã!- Rosy vội gọi lại, tay đút vào túi lấy ra vật gì đó
Nó nhìn Rosy bằng ánh mắt khó hiểu, cô bước nhanh đến bên cạnh nó chìa tay ra một sợi dây chuyền có mặt xanh ngọc bích.
-Tôi nghĩ nó của cô bạn của cậu, tôi nhặt được ở đường vào rừng cậu giúp tôi trả lại nhé!
-Được thôi. Tạm biệt!
Con siêu xe từ đâu vụt đến đậu bên cạnh nhỏ, nhỏ thóang giật mình, cậu mở cửa xe bước ra, trên môi nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Nhỏ thì chẳng thể nào cừơi nổi, cứ né tránh,cậu vui vẻ khoát tay lên vai nhỏ nhưng bị nhỏ từ chối, nhỏ hất mạnh tay cậu xuống né ngừơi sang một bên làm cậu thoáng nhíu mày.
-Cô có chuyện gì sao?
-Không có!- Nhỏ vội né sang một bên lạnh nhạt đáp.
-Thế sao cô mặt cô cứ như vậy?- Cậu thoáng nhíu mày cô nhóc này sao vậy
-Lam đến kìa đi thôi!- Nhỏ thấy bóng Lam xuất hiện vội mở cửa ngồi ở hàng ghế phía sau.
Nó đến ganà vui vẻ cười với anh rồi bước vào xe không quên nói “ Về nhà nào”
Cậu cũng vui vẻ lên xe, đề máy con siêu xe lao vút ra khỏi cánh rừng, trời chuyển nhẹ vài hạt mưa lạnh lách tách khi va vào kính trứoc rồi từ từ lăn xuống, không khí thật ngột ngạt.
-À, Hương nè cậu bỏ quên thứ này Rosy nhờ tôi đưa lại.- Nó móc sợ dây đưa cho nhỏ.
- Uả! cậu nhặt đượcc ở đâu vậy?- Nhỏ nghi hoặc cô đã nhặt rồi sao lại ở đây, nghi ngờ cô lục lại túi quần thì không thấy sợi dây đâu nữa, đúng là đã mất.
-Rosy nói cậu ấy nhặt được ở đường vào rừng!- Nó thành thật nó mà không để ý ánh mắt của cậu nhìn qua chiếc gương chiếu hậu trong xe hiện lên tia phức tạp còn vẻ mặt của nhỏ thì đỏ bừng.
-Anh hai!- Nó khẽ gật mình hướng mắt về âm thanh êm dịu ấy, vội cười mừng rỡ chạy vọt lên bờ phi nhanh đến chỗ anh nó.
Nó chạy vội không may vẫy phải bờ suối nhưng nhanh chóng được Thiên Anh đỡ lại.
-Cô nhóc này! Đi đứng chẳng cận thận gì cả!- Giọng anh dịu dàng nhưng cũng đầy trách mắng, gõ nhẹ lên đầu cô em nhỏ.
-Hey! Quên tui rồi sao?- Thiên Hương nhẹ đến bên cạnh ánh mắt tuy mang nỗi buồn nhưng nhanh chóng lấy nụ cừơi mà che đi.
-Hi hi… em xin lỗi anh! Sao anh và cậu ấy biết em ở đây mà đi tìm?- Nó ngây ngô hỏi, vội phủi đi lớp bụi đất dính trên quần áo.
-Cậu nghĩ tôi và anh bà sẽ để cô ta bắt cóc cậu sao!- Thiên Hương nói ánh mắt ánh lên tia khinh thường , tay sớm siết chặt thành nắm đấm.
-Thôi không sao rồi! Lam theo anh về nhà nhé!- Anh cười nhẹ vỗ vỗ lên đầu Lam một cái thật yêu chiều, cậu đưa mắt nhìn xung quanh bong dáng cô gái ấy đâu rồi?
Lam như nhớ ra điều gì vội quay mặt về phía sau tìm kiếm một ai đó. Quái lạ người mới đây mà bây giờ đi đâu rồi?
-Bà kiếm ai vây?- Hương nhìn nó tò mò.
- À! Rosy… cậu ấy thật sự là người tốt đã cứu mình về… chăm sóc mình suốt thời gian qua!- Nó thành thật kể về Rosy, không để ý trên môi của nhỏ là nụ cười gượng gạo như muốn che đi sự lạnh buốt trong trái tim của chính mình thầm nghĩ “Rosy cô ấy thật là một ngừơi tốt xứng đáng với anh”.
Mặt cậu cũng không mấy là vui vẻ, ánh mắt đượm buồn nhìn về một phía chân trời xa xa, trời về trưa ánh nắng chói chang, gay gắt, mặt troiừ chiếu xuống khu rừng hắt ánh nắng xuống dòng suối lóng lánh đến chói mắt.
-Lam em về tạm biết Rosy đi rồi chúng ta cũng trở về thành phố.- Cậu ngồi ở mỏn đá mà Rosy lúc nãy ngồi nhìn về phía hai ngừơi con gái đang ngồi bên bờ suối hai chân ngâm xuống dòng nước mát.
-Dạ, mãi nói chuyện anh không nhắc thì em quên mất, hi hi em phải về chào cậu ấy đã. Rosy cậu có muốn đi cũng mình không?- Nó chợt cười nhìn về phía nhỏ đang đưa tay mâm mê sợi dây chuyền mặt ngọc bích trên tay cừoi hỏi.
-À tui đi với bà cho an toàn đường rừng thì rất nguy hiểm.- Nhỏ có vẻ ái ngại. Về nhà cô ấy sao? Đối mặt với cô gái mà cậu từng gành nhiều tình cảm sao? Xin lỗi nhỏ đây không phải là người cứng rắn, lúc này cô như một bông hoa nhỏ mong manh, nhỏ sợ lắm cái cảm giác đối mặt với cô ấy, đối mặt với tình yêu của cậu.
-Đi thôi!- Nó kéo mạnh nhỏ hớn hở chạy về phía trước.
Cậu rời khỏi mỏm đá, nhìn vào lối đi sâu hun hút, cây cối xanh rợp bóng, cỏ mọc xanh mơn mởn vào khóm hoa dại mọc khắp lối đi bước vào đó cứ ngỡ như vừa bước vào một chốn thiên đường, men theo lối nhỏ có vết chân dẫm lên cỏ chứng tỏ con đường này có người tưng đi qua. Đúng là chốn thiên đường cây cối xanh mởn, tiếng chim hót như vang lên bài ca từ thiên nhiên núi rừng tươi mát, bướm ong bay lượn muôn nơi cùng hai con người tạo bức tranh tuyệt mĩ.
-Akina!- Cậu khó khăn thoát ra từng tiếng khi đôi con ngươi thu vào tama mắt hình ảnh ngừoi con gái đang nằm giữa thảm cỏ xanh bật lên từng tiếng nấc nhẹn ngào động lòng ngừơi.
-Anh…anh…xin lỗi tôi là Rosy người tên Akina anh nói tôi thật sự không quen, anh đã nhận lầm ngừơi!- Bật lên những lời ấy sao lại khó khăn đến như vậy, vêt thương chưa lành miệng một lần nữa lại bị xé ra đau đến rỉ máu.
-Anh không nhận lầm người cái tên Rosy em nghĩ ra chỉ là để che đi cái kí ức em không muốn nhắc đến mà thôi, nhưng Akina à em không thể nào trốn tránh được mãi đâu em à! – cậu thốt ra nhưng lời này đôi chân như vô thức lướt nhanh về phía bóng dáng nhỏ đang run lên theo từng tiếng nấc xé lòng.
-Anh đừng lại đây tránh xa tôi ra, tôi là Rosy là Rosy con nhỏ Akina yếu đuối ấy đã chết rồi chết từ cái ngày mà anh bỏ tôi đi đó.- Cậu càng đến gần đôi chân nhỏ lại vô thức lùi ra sau.
-Em mãi mãi không trốn tránh được quá khứ, em chỉ tạo cho mình vỏ bọc như vậy mà thôi, thế tạo sao em lại khóc khi thấy anh em vẫn còn tình cảm, đừng dối lòng nữa. Ba năm tình cảm với anh vẫn còn đúng không?- Cậu bước nhanh đến ôm lấy thân hình nhỏ bé vào lòng thì thào giọng ấm áp “ đừng đau khổ vì anh nữa”.
Rosy chợt ngẩng đầu tay đẩy mạnh lồng ngực rắn chắc của anh ra nhưng càng đẩy càng vô lực anh càng ôm chặt hơn, đầu cô dựa vào ngực anh lắng nghe con tim đập vững vàng…thật ấm lòng, vô thức cô đưa tay choàng lên thắt lưng anh hai người cứ thế mà ôm nhau, ôm không có một khoảng cách như cố hàn gắn lại khoảg cách ba năm dài ấy.
Hai người ôm nhau một ngừơi đau buồn mà đổ lệ trong lòng, nhỏ khụy xuống nứơc mắt tuôn trên đôi gò má trắng nõn, hốc mắt đỏ lệ, hai tay vô thức mà đấm mạnh vào lòng ngực tưởng chừng như trái tim đã tan nát. Đúng thật là ông trời đã an bài, nhỏ cùng nó về nhà của Rosy, nữa đường nhỏ lại biết là mình mất sợi dây chuyền nhưng do Nhật Lam cứ khăng khăng nói nhỏ đi tìm để nó về một mình không sao cứ nói nhỏ phải đi kiếm sợ dây chuyền ấy. Quay trở lại bờ suối ban nãy, thật may mắn là sợi dây nằm trên mặt đất chắc là nhỏ sơ ý đánh rơi, móc sợi dây bị lỏng do nhỏ thường mở sợi dây ra thảo nào lại dễ rơi. Nhỏ cầm sợi dây xuống suối rửa sạch đi lớp bụi trên mặt rôi nhanh chóng bỏ vào túi quay về nưhng lại thấy bóng dáng cao lớn của cậu đi vào con đường dẫn sâu vào rừng tò mò nhỏ đi theo ai ngờ lại chứng kiến cảnh này thật …đau lòng.
Trời đã trưa, trời lại chuyển mây âm u thật khiến ngừơi ta khó chịu, chắc vì khsi troiừ mùa đông nên thay đổi thất thường, nó lại có vẻ không cam lòng khi phải rời xa nơi này Rosy cũng chẳng tốt hơn là mấy cô bạn có vẻ luyến tiếc, sắp phải đi rồi nó ôm cô lần cuối rồi chuẩn bị ra xe về thành phố.
-Cho cậu này giữ cho cẩn thận!- Rosy vừa nói vừa chìa trong ta một chiếc túi màu đỏ buộc dây màu hồng nhạt nhìn khá đẹp mắt.
-Cảm ơn cậu nhé, có dịp cậu hãy đến chỗ của tôi chắc sẽ rất vui đó.- Nó ôm chặt Rosy tạm biệt cô lần cuối rồi bước r axe.
-Khoan đã!- Rosy vội gọi lại, tay đút vào túi lấy ra vật gì đó
Nó nhìn Rosy bằng ánh mắt khó hiểu, cô bước nhanh đến bên cạnh nó chìa tay ra một sợi dây chuyền có mặt xanh ngọc bích.
-Tôi nghĩ nó của cô bạn của cậu, tôi nhặt được ở đường vào rừng cậu giúp tôi trả lại nhé!
-Được thôi. Tạm biệt!
Con siêu xe từ đâu vụt đến đậu bên cạnh nhỏ, nhỏ thóang giật mình, cậu mở cửa xe bước ra, trên môi nụ cười làm điên đảo chúng sinh. Nhỏ thì chẳng thể nào cừơi nổi, cứ né tránh,cậu vui vẻ khoát tay lên vai nhỏ nhưng bị nhỏ từ chối, nhỏ hất mạnh tay cậu xuống né ngừơi sang một bên làm cậu thoáng nhíu mày.
-Cô có chuyện gì sao?
-Không có!- Nhỏ vội né sang một bên lạnh nhạt đáp.
-Thế sao cô mặt cô cứ như vậy?- Cậu thoáng nhíu mày cô nhóc này sao vậy
-Lam đến kìa đi thôi!- Nhỏ thấy bóng Lam xuất hiện vội mở cửa ngồi ở hàng ghế phía sau.
Nó đến ganà vui vẻ cười với anh rồi bước vào xe không quên nói “ Về nhà nào”
Cậu cũng vui vẻ lên xe, đề máy con siêu xe lao vút ra khỏi cánh rừng, trời chuyển nhẹ vài hạt mưa lạnh lách tách khi va vào kính trứoc rồi từ từ lăn xuống, không khí thật ngột ngạt.
-À, Hương nè cậu bỏ quên thứ này Rosy nhờ tôi đưa lại.- Nó móc sợ dây đưa cho nhỏ.
- Uả! cậu nhặt đượcc ở đâu vậy?- Nhỏ nghi hoặc cô đã nhặt rồi sao lại ở đây, nghi ngờ cô lục lại túi quần thì không thấy sợi dây đâu nữa, đúng là đã mất.
-Rosy nói cậu ấy nhặt được ở đường vào rừng!- Nó thành thật nó mà không để ý ánh mắt của cậu nhìn qua chiếc gương chiếu hậu trong xe hiện lên tia phức tạp còn vẻ mặt của nhỏ thì đỏ bừng.
/41
|