Lam cũng vừa vào nhà, cô nghe tiếng tát chói tai cùng giọng nói phẩn nộ của ông thì có chút ngạc nhiên, lại nhìn thấy 5 vết đỏ trên mặt Phong do dấu tay gây nên cô bất giác nhíu mày. Chuyện này là sao?
“Ông bà!”
“Lam! Ta sẽ giúp cháu hủy hôn ước này!” Ông lao ra giữ lấy hai vai Lam ghì mạnh, ánh mắt quyết tâm rồi quay sang Phong ông gằng to:
“Mày còn đứng đó làm gì, thu gọn đồ đạc biến khỏi nhà cháu gái tao! Quân ác nhân tụi mày không xứng đáng với cháu gái tao!” Ông nhấn mạnh cụm từ “quân ác nhân tụi mày” còn hàm ý gì chăng.
“Ông nội à!” Hương cũng Thiên Anh toan lao lên phía trước để cản ông lại bị bà khéo léo ngăn lại, bà nhìn hai đứa cháu bằng ánh mắt thầm muốn nói “hai cháu để ông xử lí”. Rồi bà quan sát Phong, nhìn hanws bằng đôi mắt mỉa mai, có phần khinh thường.
Nhật Lam như hóa đá, cô không hiểu tại sao mọi người lại có thái độ như vậy, nhưng khi nghe đến “sát nhân” thì cô hiểu ra phần nào, tròn mắt nhìn về phía Phong đáp lại cô là ánh mắt có phần tức giận, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Thưa ông, hôn ước này cả Lam và cháu đều đồng ý, trong thời gian qua chúng cháu đã tìm hiểu nhau và cảm thấy hợp nhau…” Lời hắn chưa dứt thì ông đã chen vào:
“Mày xứng đáng sao, mày cho rằng mày nói mấy lời đó tao sẽ tin sao? Cậu đừng hỏi tại sao tôi lại hủy bỏ hôn ước đơn giản vì cậu không xứng kết hôn cùng cháu tôi, chúng tôi không cần cậu thương hại nó, không cần cha cậu lấy hôn ước ra để “bồi thường tình cảm” cho cháu tôi!”
“Bồi thường tình cảm” là có ý gì, đầu óc Lam quay cuồng cô khos tin vào mắt mình trừng mắt thật to nhìn hắn con ngươi màu xám tro càng thêm phẩn nộ, ông nói vậy thì chuyện này liên quan đến mẹ cô…
“Còn đứng đó làm gì?” Ông trừng mắt quay snag cô gái giúp việc với vali đồ trên tay, cô gái khéo léo bước đến cất giọng nhàn nhạt nhưng có chút run run:
“Thiên Phong thiếu gia, ông chủ đã có lệnh từ nay cậu không được đến sống cùng với tiểu thư chúng tôi, chúng tôi đã thu dọn hành lí cho cậu!”
Quản gia Trung phất tay ý chỉ cô hầu rời đi còn mình thì lấy vali kéo đến tận tay đưa cho hắn.
“Thiếu gia…” Lời quản gia Trung chưa kịp nói đã bị Thiên Phong ngắt lời:
“Xin ông hãy nói rõ, chuyện này cháu thực sự có thắc mắc…”
“Không thắc mắc gì cả cậu muốn hỏi gì thi hãy hỏi người cha đáng kính của cậu đi!” Nói rồi ông hừ lạnh quay sang kéo tay Lam, ý muốn cô tránh xa hắn ra.
Phong cũng nhanh chóng chộp được tay Lam, hắn kéo mạnh tay cô chao đảo vè phía mình làm mọi người ngạc nhiên.
“Chuyện liên quan đến cha cháu, cháu thực sự không biết nhưng cháu thích Lam là thật lòng xin ông!”
“Tôi nói cậu không hiểu sao, cháu gái tôi không cần lấy con của kẻ đã hại mẹ nó!” Ông tức giận gương mặt nhăn lại cất giọng khàn khan, cha của hắn đã hại con gái ông thì ông còn mặt mũi nào để yên lòng con gái khi để cô cháu gái thân yêu đi lấy con trai kẻ sát nhân ấy chứ.
“Cháu…”
“Thiên Phong à! Cậu không hiểu những lời ông của Lam nói hay sao?” Mọi người chăm chú nhìvề bong người con trai ở ngoài của ra vào.
Minh Quân nhìn một màn gằng co trước mắt, lại rơi vào bàn tay nắm chặt bàn tay trắng bệt, đốt xương run run thì không khỏi nhíu mày.
“Minh Quân! Cậu…”
Anh cắt lời cậu.
“Mọi người đừng hoi vì sao tôi đến đây. Tôi chỉ biết lời ông ngoại Lam nói là đúng cậu ta căn bản không xứng đáng có được tình yêu của Lam, tôi nói đúng không Phong thiếugia đào hoa, sát gái.”
Anh nói tiếp:
“Cậu thích Lam sao? Những cô gái khác cậu cũng nói như vậy à? Lam là người thứ mấy trong top những cô gái cậu nói yêu?”Anh ta nheo mắt nhíu mày khuôn mặt đẹp trai của mình lộ ra vẻ suy tư như đang cố tình đếm xem có bao nhiêu người mà Phong quen.
“Chuyện của tôi không liên quan đến cậu!” Phong lạnh lung ánh mắt như con dao bén nhọn như muốn đâm nát vẻ mặt của Minh Quân.
“Sao lại không liên quan, tao nói cho mày biết kể từ hôm nay tao chính thức theo đuổi Nhật Lam!” Anh nói to như muố tất cả mọi người cùng nghe, vẻ mặt ông bà có vẻ vui hơn khi nhìn Minh Quân, cậu cùng Hương lại khó xử, hai người con trai cùng trah ghành một người con gái sao?
“Mày không thể!”
“Có gì mà không thể, ông đã nói hủy hôn ước vậy mày cũng không còn là gì của Lam? Tao có quyền theo đuổi!”Minh Quân nở trên môi nụ cười hời hợt ném cái nhìn khinh thường về phía Thiên Phong.
“Bịch” Một lực mạnh tấp mạnh vào má trái của Minh Quân, anh chúi người ngã quỵ xuống sàn gạch khéo môi vương máu.
Đôi mắt tinh anh xuất hiện tia máu, như quỷ dữ.
“Mày…”
“Tao đã nói à mày không nghe à, Lam là của…”
“Chát”
Cái tát thứ hai in hằng trên má của Phong người tát không ai khác chính là Nhật Lam, cô rút tay ra khỏi tay Phong thoát khỏi đôi tay ấm áp Lam có chút sững người sao tay anh ấy lại ấm vậy chứ?
Cô nhanh chóng đỡ Minh Quân, tay chạm vào gương mặt Minh Quân như có thứ gì đó thân thuộc với cô từ rất lâu.
“Lam…em.”
“Hành động của cháu tao đã rõ mày nhanh rời khỏi đây. Quản gia Trung tiễn khách.”
Vừa dứt lời Trung quản gia đã bước đến ông nhìn Thiên Phong gương mặt đứng tuổi nổi lên chút xót thương nhàn nhạt cất tiếng:
“Lão gia đã có lệnh mời…”
“Tôi không đi…”
“Mau rời khỏi đây!” Ông gằng giọng, tay đẩy hắn đi.
“Được các người muốn tôi đi? Được thôi!” Nói rồi hắn cầm lấy quai chiếc vali xoay người rồi ngoáy đầu ngồi xuống nắm lấy đôi tay Lam đang chăm sóc cho Minh Quân, lạnh nhạt cất lời:
“Nhật Lam đi cùng tôi!” Hắn dứt lười kéo tay Nhật Lam chạy nhanh ra cửa, tiếng khởi động xe rồi tiếng lao nhanh vun vút trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
P/s: Gây cấn rồi đây…có nên có cảnh nóng hông ta?
“Ông bà!”
“Lam! Ta sẽ giúp cháu hủy hôn ước này!” Ông lao ra giữ lấy hai vai Lam ghì mạnh, ánh mắt quyết tâm rồi quay sang Phong ông gằng to:
“Mày còn đứng đó làm gì, thu gọn đồ đạc biến khỏi nhà cháu gái tao! Quân ác nhân tụi mày không xứng đáng với cháu gái tao!” Ông nhấn mạnh cụm từ “quân ác nhân tụi mày” còn hàm ý gì chăng.
“Ông nội à!” Hương cũng Thiên Anh toan lao lên phía trước để cản ông lại bị bà khéo léo ngăn lại, bà nhìn hai đứa cháu bằng ánh mắt thầm muốn nói “hai cháu để ông xử lí”. Rồi bà quan sát Phong, nhìn hanws bằng đôi mắt mỉa mai, có phần khinh thường.
Nhật Lam như hóa đá, cô không hiểu tại sao mọi người lại có thái độ như vậy, nhưng khi nghe đến “sát nhân” thì cô hiểu ra phần nào, tròn mắt nhìn về phía Phong đáp lại cô là ánh mắt có phần tức giận, giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Thưa ông, hôn ước này cả Lam và cháu đều đồng ý, trong thời gian qua chúng cháu đã tìm hiểu nhau và cảm thấy hợp nhau…” Lời hắn chưa dứt thì ông đã chen vào:
“Mày xứng đáng sao, mày cho rằng mày nói mấy lời đó tao sẽ tin sao? Cậu đừng hỏi tại sao tôi lại hủy bỏ hôn ước đơn giản vì cậu không xứng kết hôn cùng cháu tôi, chúng tôi không cần cậu thương hại nó, không cần cha cậu lấy hôn ước ra để “bồi thường tình cảm” cho cháu tôi!”
“Bồi thường tình cảm” là có ý gì, đầu óc Lam quay cuồng cô khos tin vào mắt mình trừng mắt thật to nhìn hắn con ngươi màu xám tro càng thêm phẩn nộ, ông nói vậy thì chuyện này liên quan đến mẹ cô…
“Còn đứng đó làm gì?” Ông trừng mắt quay snag cô gái giúp việc với vali đồ trên tay, cô gái khéo léo bước đến cất giọng nhàn nhạt nhưng có chút run run:
“Thiên Phong thiếu gia, ông chủ đã có lệnh từ nay cậu không được đến sống cùng với tiểu thư chúng tôi, chúng tôi đã thu dọn hành lí cho cậu!”
Quản gia Trung phất tay ý chỉ cô hầu rời đi còn mình thì lấy vali kéo đến tận tay đưa cho hắn.
“Thiếu gia…” Lời quản gia Trung chưa kịp nói đã bị Thiên Phong ngắt lời:
“Xin ông hãy nói rõ, chuyện này cháu thực sự có thắc mắc…”
“Không thắc mắc gì cả cậu muốn hỏi gì thi hãy hỏi người cha đáng kính của cậu đi!” Nói rồi ông hừ lạnh quay sang kéo tay Lam, ý muốn cô tránh xa hắn ra.
Phong cũng nhanh chóng chộp được tay Lam, hắn kéo mạnh tay cô chao đảo vè phía mình làm mọi người ngạc nhiên.
“Chuyện liên quan đến cha cháu, cháu thực sự không biết nhưng cháu thích Lam là thật lòng xin ông!”
“Tôi nói cậu không hiểu sao, cháu gái tôi không cần lấy con của kẻ đã hại mẹ nó!” Ông tức giận gương mặt nhăn lại cất giọng khàn khan, cha của hắn đã hại con gái ông thì ông còn mặt mũi nào để yên lòng con gái khi để cô cháu gái thân yêu đi lấy con trai kẻ sát nhân ấy chứ.
“Cháu…”
“Thiên Phong à! Cậu không hiểu những lời ông của Lam nói hay sao?” Mọi người chăm chú nhìvề bong người con trai ở ngoài của ra vào.
Minh Quân nhìn một màn gằng co trước mắt, lại rơi vào bàn tay nắm chặt bàn tay trắng bệt, đốt xương run run thì không khỏi nhíu mày.
“Minh Quân! Cậu…”
Anh cắt lời cậu.
“Mọi người đừng hoi vì sao tôi đến đây. Tôi chỉ biết lời ông ngoại Lam nói là đúng cậu ta căn bản không xứng đáng có được tình yêu của Lam, tôi nói đúng không Phong thiếugia đào hoa, sát gái.”
Anh nói tiếp:
“Cậu thích Lam sao? Những cô gái khác cậu cũng nói như vậy à? Lam là người thứ mấy trong top những cô gái cậu nói yêu?”Anh ta nheo mắt nhíu mày khuôn mặt đẹp trai của mình lộ ra vẻ suy tư như đang cố tình đếm xem có bao nhiêu người mà Phong quen.
“Chuyện của tôi không liên quan đến cậu!” Phong lạnh lung ánh mắt như con dao bén nhọn như muốn đâm nát vẻ mặt của Minh Quân.
“Sao lại không liên quan, tao nói cho mày biết kể từ hôm nay tao chính thức theo đuổi Nhật Lam!” Anh nói to như muố tất cả mọi người cùng nghe, vẻ mặt ông bà có vẻ vui hơn khi nhìn Minh Quân, cậu cùng Hương lại khó xử, hai người con trai cùng trah ghành một người con gái sao?
“Mày không thể!”
“Có gì mà không thể, ông đã nói hủy hôn ước vậy mày cũng không còn là gì của Lam? Tao có quyền theo đuổi!”Minh Quân nở trên môi nụ cười hời hợt ném cái nhìn khinh thường về phía Thiên Phong.
“Bịch” Một lực mạnh tấp mạnh vào má trái của Minh Quân, anh chúi người ngã quỵ xuống sàn gạch khéo môi vương máu.
Đôi mắt tinh anh xuất hiện tia máu, như quỷ dữ.
“Mày…”
“Tao đã nói à mày không nghe à, Lam là của…”
“Chát”
Cái tát thứ hai in hằng trên má của Phong người tát không ai khác chính là Nhật Lam, cô rút tay ra khỏi tay Phong thoát khỏi đôi tay ấm áp Lam có chút sững người sao tay anh ấy lại ấm vậy chứ?
Cô nhanh chóng đỡ Minh Quân, tay chạm vào gương mặt Minh Quân như có thứ gì đó thân thuộc với cô từ rất lâu.
“Lam…em.”
“Hành động của cháu tao đã rõ mày nhanh rời khỏi đây. Quản gia Trung tiễn khách.”
Vừa dứt lời Trung quản gia đã bước đến ông nhìn Thiên Phong gương mặt đứng tuổi nổi lên chút xót thương nhàn nhạt cất tiếng:
“Lão gia đã có lệnh mời…”
“Tôi không đi…”
“Mau rời khỏi đây!” Ông gằng giọng, tay đẩy hắn đi.
“Được các người muốn tôi đi? Được thôi!” Nói rồi hắn cầm lấy quai chiếc vali xoay người rồi ngoáy đầu ngồi xuống nắm lấy đôi tay Lam đang chăm sóc cho Minh Quân, lạnh nhạt cất lời:
“Nhật Lam đi cùng tôi!” Hắn dứt lười kéo tay Nhật Lam chạy nhanh ra cửa, tiếng khởi động xe rồi tiếng lao nhanh vun vút trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
P/s: Gây cấn rồi đây…có nên có cảnh nóng hông ta?
/41
|