Chiếc xe đen tuyền lao vun vút trên con đường thưa thớt người qua lại, ánh đèn chiếc tạo thành một vệt dài lao thật nhanh, chiếc xe đang phẩn nộ giống như tâm trạng của chủ nhân nó vậy.
Nhật Lam đưa mắt nhìn người con trai đang lao xe điên cuồng, biẻu cảm khuôn mặt cô lạnh lùng ánh mắt như con dao găm muốn xuyên qua người Thiên Phong.
“Dừng xe!”
Phong quay đầu nhìn cô rồi nhếch mép xe lại còn lao nhanh hơn lúc nãy.
“Tôi nói dừng xe!” Lam lại một lần nữa gào lên, cô không phải mất trí nhớ, trí nhớ của cô đã nhanh chóng hồi phục từ ngày cha cô đến nhà cô hỏi ý kiến cô về việc công bố danh phận của mẹ con Linh Chi, cô chỉ giả vờ xem khi mình mất trí mọi người sẽ đối xử với cô như thế nào? Cô biết chứ biết mọi chuyện cô biết tại sao ông bà lại đối xử như vậy với anh ta. Đúng cô chưa bao giờ thừa nhận mình thích Thiên Phong đơn giản vì tình cảm của cô dành cho anh là yêu chứ không đơn thuần là thích. Nhưng bây giờ sự thật lại phơi bày một bên là tình mẫu tử một mặt là tình yêu cô phải chọn lựa sao? Mà cô phải chọn lựa như thế nào đây? Di nguyện của mẹ hay hạnh phúc của bản thân cơ chứ? Trái tim Nhật Lam như đang rỉ máu, lời của ông ngoại cứ vẩn quanh đàu cô “quân sát nhân” “quân giết người”.
“Cạch”
“Đừng ép tôi!” Xe đang chạy nhanh Lam không ngần ngại cô mở cửa xe, gió đêm lạnh buốt tràn vào khoang xe lạnh thấu xương như chính tâm trạng lúc này của cô vậy.
“Kít”
Xe thắng gắp tạo thành một vệt dài do bánh xe ma sát mạnh với mặt đường, Phong bối rối nhìn người con gái bên cạnh khuôn mặt không chút huyết sắc, bờ môi khô nhợt nhạt mái tóc rối xù càng thêm quyến rũ.
“Em điên sao?” Phong lạnh lung nhìn cô gái vừa muốn đâm đầu xuống đường mà quát lớn, hắn vươn người đóng mạnh cửa xe rồi khóa lại.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Ngữ khí của Lam lạnh băng, đúng rồi đây mới chính là con người của cô bấy giờ lạnh lung và tàn nhẫn.
“Anh xin lỗi, anh không muốn hủy hôn ước!” Phong có chút ái ngại, hắn hoàn toàn không muốn không muốn chút nào cô hủy hôn ước với hắn, nếu mất đi cô hắn sẽ chết mất.
“Hừ! NHƯNG TÔI MUỐN!” Lam hừ lạnh mũi, mẹ à! con hứa sẽ giúp mẹ! giữa tình yêu và tình mẹ được thôi cô phải giúp mẹ, đó là ước muốn của mẹ cô là tâm nguyện của ông bà.
“Nói lại!” Phong trừng mắt nhìn Lam đôi mắt đỏ như có lửa như ác quỷ từ địa ngục.
“Anh nghe rõ cho tôi: Tôi muốn hủy hôn ước này!”
“Tại sao?” Phong khó hiểu, tại sao cô lại muốn hủy hôn.
“Tôi căn bản KHÔNG YÊU ANH!” Nhật Lam nhìn hắn cái nhìnlạnh lung không xúc cảm, lòng cô chua xót không ngừng cầu nguyện “Xin lỗi anh! Em xin lỗi anh. Nếu không có hận thù chúng ta có thể đến với nhau, Phong à! Tha thứ cho em!”
“Ha…ha”
“Nhật Lam em đừng đùa nữa” Thiên Phong cười lạnh rồi nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Tôi không đùa!”
“ Em!” Phong cứng họng, hắn ghì chặt vai cô không ngừng ấn xuống làm Lam có cảm giác đau đớn nhăn mày.
Lam cố gắng thoát ra, cô sợ lắm sợ phải đối mắt với ánh mắt tràn đầy dục vọng kia, sợ hắn biết cô yêu hắn đó là điểm yếu của cô.
Vai được thả lỏng sức nặng ấy cũng không còn đè ép lên vai cô nữa Nhật Lam nhanh chóng ngồi thẳng dậy, cô phải ra khỏi đây thôi. Đẩy mạnh cửa xe nhưng nó không nhúc nhích quay sang Phong vẻ mặt hắn tràn đầy phẩn nộ đến nổi khó cói cực điểm.
“Cô muốn ra khỏi đây? Đến với mối tình đầu là tên Quân của cô sao?” Giọng nói từ địa ngục vang lên bên tai Lam hơi thở nóng bỏng hà vào vành tai xinh xắn của Lam làm cô khó khăn hít thở.
“Không liên quan đến anh từ nay tôi với anh không là gì!” Ngữ điệu vẫn vậy lạnh lùng đến thấu xương.
“Ha ha ha…” Phong cười nham hiểm, đôi mắt càng thêm tức giận khiến Lam một phen hốt hoảng anh làm sao vậy?
Nhanh như chớp Thiên Phong thoát dây an toàn lạt người sang ghế của Nhật Lam hiện tại anh đang đè lên thân thể mềm mại của Nhật Lam rồi nhanh chóng ấn nút chiếc ghế trở thành một chiếc gường mềm mại.
Lam tròn mắt nhìn, cô biết ánh mắt này của anh anh muốn làm gì tiếp theo. Cô cố sức đẩy vòm ngực rông lớn rắn chắc của Phong muốn thoát khỏi nơi này.
“Anh điên rồi!”
“Đúng vì cô mà tôi điên!” Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận không nhịn được cuối xuông hôn lên môi đỏ mọng của cô, tay không an phận mà chạy loạn trên thana thể mềm mại của Lam.
“Bỏ ra!”
“Không”
Nụ hôn từ từ trở nên cuồng nhiệt như dã thú môi của cô bị hắn cắn đến xưng tấy, đỏ mọng càng kích thích Phong hơn, hắn tự nhủ cô là của hắn không có ai được đụng vào cô cả!
Bàn tay không an phận sờ đến trước ngực của Lam.
“Ưm…Buông!” Lam lấy lại ý trí nụ hôn khiến cô mê hoặc không được cô không thể!
Phong chuyển nụ hôn xuống cổ cô lướt nhanh qua xương quai xanh gợi cảm, bộ váy trắng càng tôn lên nước da trắng hồng vì “nóng” mà trở nên đỏ hồng, quai váy bị tụt xuống một bên khiến khe ngực càng ẩn dật như có như không.
“A…”
“Cho anh đi!” Phong oai hùng ra lệnh anh muốn cô là của anh, để anh có thể giữ cho riêng mình.
“Không!” Lam cố chống cự thân thể mềm mại càng sáp lại gần hắn dục vọng trong cô cũng bừng tĩnh.
Hừ!Không tên nào nghe người mình yeue chống cư mà dễ dàng buông tha cả, Lam càng nói Phong càng đến gần càng muốn cô nhiều hơn, một tay nắm lấy nơi mềm mại cao ngatá của cô mà xoa nắn tay còn lại chuẩn bị đến nơi bí ẩn của cô bỗng nhiên khựng lại sau tiếng chói tai.
“Chát!”
“Đừng để tôi căm ghét anh!” Lam nhìn hắn nhìn gò má đỏ chói vì năm dấu tay cô có chút đau lòng, thân thể càng co rúm lại, run càng dữ dội.
Phong ý thức được chuyện hắn vừa làm, hán không ngừng cảm thấy căm ghét bản thân, hắn không muốn làm khổ cô không muốn làm nhục nhã cô như vậy, khẽ thở dài áp chế bản lãnh muốn chinh phục hắn khẽ chạm đến quai váy muốn giúp cô chỉnh lại quần áo lại khiến cô sợ hãi hơn nữa.
“Đừng động!”
“Anh xin lỗi! Đừng hủy hôn nhé!”
“Mau thả tôi ra!” Lam nhìn hắn hắn muốn cô không hủy hôn ước mà làm vậy sao, thật đáng sợ.
“Nhưng em phải…”
“Mau thả ra…” Không ngần ngại Lam nhanh chóng với lấy điều khiến mở cửa xe nhanh chân bước xuống xe. Cơn gió lạnh ùa qua khiến cô khẽ rung mình.
“Để anh đưa em về!” Phong quay đầu xe muốn cô để hắn đưa về.
“Đừng đến gần!” Lam sợ hãi rụt người về phía sau.
“Anh đưa em về nguy hiểm lắm!” Thiên Phong vẫn kiên nhẫn.
“Đừng đến gần tôi! Tránh ra đi!” Bỗng Lam rút điện thoại mắt cô nhòe dần khiến Lam khó khăn mới thấy được số điện thoại trên màn hình cô ấn đại:
“Anh Quân mau đến đây đưa em về! Nhanh lên!” Lam gần như gào lên trong tuyệt vọng, câu nói của cô càng khiến Phong đen mặt lúc này hắn ở đây mà cô lại muốn gọi cho người con trai khác sao?
“Grừ!” Xe nhanh chóng khởi động chỉ còn lại là một vệt dài trên con đường vắng người.
Lam khụy xuống ven đường cô òa khóc nức nở.
Nhật Lam đưa mắt nhìn người con trai đang lao xe điên cuồng, biẻu cảm khuôn mặt cô lạnh lùng ánh mắt như con dao găm muốn xuyên qua người Thiên Phong.
“Dừng xe!”
Phong quay đầu nhìn cô rồi nhếch mép xe lại còn lao nhanh hơn lúc nãy.
“Tôi nói dừng xe!” Lam lại một lần nữa gào lên, cô không phải mất trí nhớ, trí nhớ của cô đã nhanh chóng hồi phục từ ngày cha cô đến nhà cô hỏi ý kiến cô về việc công bố danh phận của mẹ con Linh Chi, cô chỉ giả vờ xem khi mình mất trí mọi người sẽ đối xử với cô như thế nào? Cô biết chứ biết mọi chuyện cô biết tại sao ông bà lại đối xử như vậy với anh ta. Đúng cô chưa bao giờ thừa nhận mình thích Thiên Phong đơn giản vì tình cảm của cô dành cho anh là yêu chứ không đơn thuần là thích. Nhưng bây giờ sự thật lại phơi bày một bên là tình mẫu tử một mặt là tình yêu cô phải chọn lựa sao? Mà cô phải chọn lựa như thế nào đây? Di nguyện của mẹ hay hạnh phúc của bản thân cơ chứ? Trái tim Nhật Lam như đang rỉ máu, lời của ông ngoại cứ vẩn quanh đàu cô “quân sát nhân” “quân giết người”.
“Cạch”
“Đừng ép tôi!” Xe đang chạy nhanh Lam không ngần ngại cô mở cửa xe, gió đêm lạnh buốt tràn vào khoang xe lạnh thấu xương như chính tâm trạng lúc này của cô vậy.
“Kít”
Xe thắng gắp tạo thành một vệt dài do bánh xe ma sát mạnh với mặt đường, Phong bối rối nhìn người con gái bên cạnh khuôn mặt không chút huyết sắc, bờ môi khô nhợt nhạt mái tóc rối xù càng thêm quyến rũ.
“Em điên sao?” Phong lạnh lung nhìn cô gái vừa muốn đâm đầu xuống đường mà quát lớn, hắn vươn người đóng mạnh cửa xe rồi khóa lại.
“Rốt cuộc anh muốn gì?” Ngữ khí của Lam lạnh băng, đúng rồi đây mới chính là con người của cô bấy giờ lạnh lung và tàn nhẫn.
“Anh xin lỗi, anh không muốn hủy hôn ước!” Phong có chút ái ngại, hắn hoàn toàn không muốn không muốn chút nào cô hủy hôn ước với hắn, nếu mất đi cô hắn sẽ chết mất.
“Hừ! NHƯNG TÔI MUỐN!” Lam hừ lạnh mũi, mẹ à! con hứa sẽ giúp mẹ! giữa tình yêu và tình mẹ được thôi cô phải giúp mẹ, đó là ước muốn của mẹ cô là tâm nguyện của ông bà.
“Nói lại!” Phong trừng mắt nhìn Lam đôi mắt đỏ như có lửa như ác quỷ từ địa ngục.
“Anh nghe rõ cho tôi: Tôi muốn hủy hôn ước này!”
“Tại sao?” Phong khó hiểu, tại sao cô lại muốn hủy hôn.
“Tôi căn bản KHÔNG YÊU ANH!” Nhật Lam nhìn hắn cái nhìnlạnh lung không xúc cảm, lòng cô chua xót không ngừng cầu nguyện “Xin lỗi anh! Em xin lỗi anh. Nếu không có hận thù chúng ta có thể đến với nhau, Phong à! Tha thứ cho em!”
“Ha…ha”
“Nhật Lam em đừng đùa nữa” Thiên Phong cười lạnh rồi nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Tôi không đùa!”
“ Em!” Phong cứng họng, hắn ghì chặt vai cô không ngừng ấn xuống làm Lam có cảm giác đau đớn nhăn mày.
Lam cố gắng thoát ra, cô sợ lắm sợ phải đối mắt với ánh mắt tràn đầy dục vọng kia, sợ hắn biết cô yêu hắn đó là điểm yếu của cô.
Vai được thả lỏng sức nặng ấy cũng không còn đè ép lên vai cô nữa Nhật Lam nhanh chóng ngồi thẳng dậy, cô phải ra khỏi đây thôi. Đẩy mạnh cửa xe nhưng nó không nhúc nhích quay sang Phong vẻ mặt hắn tràn đầy phẩn nộ đến nổi khó cói cực điểm.
“Cô muốn ra khỏi đây? Đến với mối tình đầu là tên Quân của cô sao?” Giọng nói từ địa ngục vang lên bên tai Lam hơi thở nóng bỏng hà vào vành tai xinh xắn của Lam làm cô khó khăn hít thở.
“Không liên quan đến anh từ nay tôi với anh không là gì!” Ngữ điệu vẫn vậy lạnh lùng đến thấu xương.
“Ha ha ha…” Phong cười nham hiểm, đôi mắt càng thêm tức giận khiến Lam một phen hốt hoảng anh làm sao vậy?
Nhanh như chớp Thiên Phong thoát dây an toàn lạt người sang ghế của Nhật Lam hiện tại anh đang đè lên thân thể mềm mại của Nhật Lam rồi nhanh chóng ấn nút chiếc ghế trở thành một chiếc gường mềm mại.
Lam tròn mắt nhìn, cô biết ánh mắt này của anh anh muốn làm gì tiếp theo. Cô cố sức đẩy vòm ngực rông lớn rắn chắc của Phong muốn thoát khỏi nơi này.
“Anh điên rồi!”
“Đúng vì cô mà tôi điên!” Phong nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận không nhịn được cuối xuông hôn lên môi đỏ mọng của cô, tay không an phận mà chạy loạn trên thana thể mềm mại của Lam.
“Bỏ ra!”
“Không”
Nụ hôn từ từ trở nên cuồng nhiệt như dã thú môi của cô bị hắn cắn đến xưng tấy, đỏ mọng càng kích thích Phong hơn, hắn tự nhủ cô là của hắn không có ai được đụng vào cô cả!
Bàn tay không an phận sờ đến trước ngực của Lam.
“Ưm…Buông!” Lam lấy lại ý trí nụ hôn khiến cô mê hoặc không được cô không thể!
Phong chuyển nụ hôn xuống cổ cô lướt nhanh qua xương quai xanh gợi cảm, bộ váy trắng càng tôn lên nước da trắng hồng vì “nóng” mà trở nên đỏ hồng, quai váy bị tụt xuống một bên khiến khe ngực càng ẩn dật như có như không.
“A…”
“Cho anh đi!” Phong oai hùng ra lệnh anh muốn cô là của anh, để anh có thể giữ cho riêng mình.
“Không!” Lam cố chống cự thân thể mềm mại càng sáp lại gần hắn dục vọng trong cô cũng bừng tĩnh.
Hừ!Không tên nào nghe người mình yeue chống cư mà dễ dàng buông tha cả, Lam càng nói Phong càng đến gần càng muốn cô nhiều hơn, một tay nắm lấy nơi mềm mại cao ngatá của cô mà xoa nắn tay còn lại chuẩn bị đến nơi bí ẩn của cô bỗng nhiên khựng lại sau tiếng chói tai.
“Chát!”
“Đừng để tôi căm ghét anh!” Lam nhìn hắn nhìn gò má đỏ chói vì năm dấu tay cô có chút đau lòng, thân thể càng co rúm lại, run càng dữ dội.
Phong ý thức được chuyện hắn vừa làm, hán không ngừng cảm thấy căm ghét bản thân, hắn không muốn làm khổ cô không muốn làm nhục nhã cô như vậy, khẽ thở dài áp chế bản lãnh muốn chinh phục hắn khẽ chạm đến quai váy muốn giúp cô chỉnh lại quần áo lại khiến cô sợ hãi hơn nữa.
“Đừng động!”
“Anh xin lỗi! Đừng hủy hôn nhé!”
“Mau thả tôi ra!” Lam nhìn hắn hắn muốn cô không hủy hôn ước mà làm vậy sao, thật đáng sợ.
“Nhưng em phải…”
“Mau thả ra…” Không ngần ngại Lam nhanh chóng với lấy điều khiến mở cửa xe nhanh chân bước xuống xe. Cơn gió lạnh ùa qua khiến cô khẽ rung mình.
“Để anh đưa em về!” Phong quay đầu xe muốn cô để hắn đưa về.
“Đừng đến gần!” Lam sợ hãi rụt người về phía sau.
“Anh đưa em về nguy hiểm lắm!” Thiên Phong vẫn kiên nhẫn.
“Đừng đến gần tôi! Tránh ra đi!” Bỗng Lam rút điện thoại mắt cô nhòe dần khiến Lam khó khăn mới thấy được số điện thoại trên màn hình cô ấn đại:
“Anh Quân mau đến đây đưa em về! Nhanh lên!” Lam gần như gào lên trong tuyệt vọng, câu nói của cô càng khiến Phong đen mặt lúc này hắn ở đây mà cô lại muốn gọi cho người con trai khác sao?
“Grừ!” Xe nhanh chóng khởi động chỉ còn lại là một vệt dài trên con đường vắng người.
Lam khụy xuống ven đường cô òa khóc nức nở.
/41
|