Anh lại nói: "Không cần. Cách ngày đó còn gần nửa tháng, tới kịp mà. Anh còn có chuyện quan trọng phải xử lý ở Đại Ly."
"À." Tuy không biết anh nói điều gì quan trọng, nhưng có thể nhìn thấy anh sớm hơn, tôi đương nhiên là càng mừng hơn. Tôi nói: "Vậy em ra sân bay đón anh."
Anh mỉm cười: "Ừ, chờ anh."
Chuyến bay của Ô Ngộ đến Đại Ly là tầm chạng vạng tối. Sân bay Đại Ly của chúng tôi rất nhỏ, tôi lách vào cửa đón, rõ ràng chỉ có một ngày không gặp... Không, là nửa năm không gặp... không hiểu sao tim tôi lại bất an.
Cuối cùng anh đã từ cửa đi ra. Không khác gì với lần đầu gặp trên thuyền, đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy dáng vẻ anh vẫn còn học thạc sĩ, áo phông trắng, quần dài đen, kéo vali, đi giày thể thao, còn cả đôi tất trắng tinh. Mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt trắng trẻo. Dáng người cao lớn, nhưng không hề mang lại cảm giác cường tráng. Không, vẫn còn đôi lông mày đen nhánh và xương gò má chắc nịch, thực chất bên trong vẫn là cường tráng đấy.
Tôi cũng không biết sao, ngơ ngác nhìn anh đến gần, lại cảm thấy hơi lạ lẫm, lại hơi căng thẳng. Anh đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi mấy giây, nói: "Dường như chả thay đổi." Tôi mới ý thức được anh nói mình, thuận miệng đáp: "Em sinh hoạt yên ổn, vô ưu vô lo, có thể thay đổi gì chứ?" Anh mỉm cười, ôm chặt tôi vào lòng. Tim tôi khẽ run lên, anh đã cúi đầu xuống tìm kiếm môi tôi.
Cảm giác tươi mát dịu dàng, tôi nhìn thấy trên làn da anh không có chút vất vả nào, đường cong cổ tay xinh đẹp, tay tôi chạm vào áo anh.
"Giảo Giảo..." Anh buông tôi ra, khẽ nói: "Anh cảm thấy cuối cùng ông trời đã ban ơn cho anh rồi."
Trên đường quay về nội thành, Ô Ngộ lái xe. Có lẽ do ảnh hưởng từ anh nên tâm trạng của tôi khá tốt, chiếc thuyền kia, cái hang kia, thời gian vặn vẹo, đi qua rời đi hay người chết gì đó, bí mật chưa biết... dường như đều cách chúng tôi rất xa. Chỉ có ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ xe.
"Anh muốn làm gì thế?" Tôi hỏi.
Anh im lặng một lúc mới móc từ trong túi ra một phong thư đưa cho tôi: "Mở ra xem đi."
Tôi nhìn phong thư, cảm thấy hơi quen mắt, cũng không nghĩ nhiều, mở ra, bên trong chỉ có một tấm thẻ.
Trên đó viết mấy dòng chữ, chữ viết mạnh mẽ, ngông cưồng, khoáng đạt. Tôi cũng nhận ra nét chữ này:
"Nếu như muốn biết rõ cô mất đi thứ gì. Buổi tối 10 giờ ngày 1 tháng 7, ở đường giao Bạch Vân và phía tây con sông nhỏ
Đàm Giảo, tới tìm tôi."
Ánh chiều tà chiếu xuống, tớ giấy hơi loé lên, tôi đột nhiên cảm thấy cổ họng khô khốc: "Anh có được thứ này từ chỗ nào? Cái này không phải là... Không phải một năm sau mới xuất hiện trong ngăn kéo nhà em sao?"
Ô Ngộ: "Là anh viết, sau đó quay về đặt vào trong ngăn kéo nhà em. Một năm sau chính là buổi tối kia, em bất ngờ nhìn thấy. Sau đó đi đến con đường giao kia tìm anh."
Tôi không biết hình dung thế nào cảm giác của mình vào lúc này, trong đoạn thời gian đứt gãy nay đây mai đó, tôi thường xuyên nhớ tới chữ viết của người kia, nhớ tới hai lần người đó truyền tin tức. Tôi cũng từng tìm mọi cách phỏng đoán thân phận, nhưng không đoán ra được. Tôi thậm chí nghĩ đó là người thần bí biết hết tất cả mọi bí mật, là người thời không khác, cũng có siêu năng lực chăng?
Nhưng lại không nghĩ rằng người truyền tin tức tương lai cho tôi là Ô Ngộ hiện tại.
Tôi đột nhiên nhớ tới buổi tối khi phát hiện tấm thẻ này, tôi phân tích rất lâu đối với chữ viết này, thậm chí dùng cả tới tâm lý học tội phạm.
Phải luyện qua năm tháng, người nọ mới có thể viết tốt như vậy.
/297
|