Trước đó chữ viết đều rất liền mạch, ngoài câu cuối cùng nét chữ đậm hơn, viết càng thêm cẩn thận. Điều này chứng tỏ khi viết đến câu này, tâm trạng của người đó hơi chấn động.
Bởi vì người đó viết: "Đàm Giảo, tới tìm tôi."
Tôi nhìn nét chữ mới nguyên, màu mực rõ nét, câu cuối cùng vẫn còn in nguyên trong tâm trí tôi. Tôi đột nhiên cảm nhận được sự chua xót trào dâng trong lòng.
"Hoá ra là như vậy." Tôi khẽ nói.
Hoá ra ngay từ ban đầu đã là anh.
Là anh đang tìm kiếm tôi.
Nước mắt tôi đột nhiên xuất hiện, nhưng tôi cảm thấy như vậy quá yếu đuối, ra sức nhịn xuống. Hoá ra từ đầu vẫn là Ô Ngộ tìm kiếm tôi. Tôi muốn cười, cũng không biết chuyện gì xảy ra, tôi thốt lên: "A Ngộ, em yêu anh."
Trong xe đột nhiên hoàn toàn yên tĩnh, sau khi nói ra miệng, tôi mới phát hiện mình nói gì. Mặt tôi như bị nhiệt độ từ ánh mặt trời toả vào, miệng đắng lưỡi khô, tôi lập tức không nói ra lời. Anh cũng im lặng, lái xe vững vàng.
"Anh cũng yêu em." Anh nói.
Tôi xoay mặt đi chỗ khác, chống tay lên cửa xe, không muốn đối mặt và cũng không muốn nói gì. Tôi cảm giác được xe dần ngừng lại, tôi lén liếc, xe đã hoàn toàn đỗ lại bên đường. Sau đó là tiếng anh tháo dây an toàn, sau đó mặt tôi bị anh xoay qua. Tôi vội nói: "Này, vừa rồi em chỉ là nhất thời xúc động thôi. Nào có dễ nói yêu như vậy..."
Mặt anh ngược chiều ánh sáng, cúi đầu xuống, nụ hôn mạnh mẽ. Ngón tay này bóng loáng sạch sẽ hơn rất nhiều so với một năm sau, đặt trên cằm tôi. Hôn một lúc anh mới thả tôi ra, trong ánh mắt trong trẻo như chứa đựng cả ánh hoàng hôn vui vẻ.
"Đúng vậy." Anh nói, "Nào có dễ nói yêu như vậy."
Tôi che mặt, không nói lời nào, cũng cười. Người đàn ông xấu xa thông minh lại dịu dàng này.
"Vậy cái hòm thuốc cứu mạng kia?" Tôi hỏi.
Ô Ngộ nói: "Anh đã nghĩ cách chuẩn bị xong ở Bắc Kinh vào ban ngày rồi, bây giờ đang ở trong vali của anh."
Gánh nặng trong lòng tôi lập tức được cởi bỏ, nhớ tới đêm đó ở nhà họ Trần, khi anh nhìn thấy tờ giấy trong hòm, ánh mắt kì lạ. Hoá ra là thế khi đó anh đã biết hết tất cả.
"Nhưng mà chúng ta làm thế nào mới có thể đưa được vào nhà họ Trần để nửa năm sau dùng đến?" Tôi lại hỏi.
Ô Ngộ đáp:" Sáng sớm mai chúng ta phải đi Tô Châu, không thể chậm trễ hơn. Cái hòm này... chỉ có thể giao cho người bạn mạng đáng tin cậy."
Trời dần tối đen, tôi và Ô Ngộ đứng tại cửa trường đại học. Đối với quyết định anh giao hòm cho Tráng Ngư "người bạn mạng đáng tin cậy", tôi cảm thấy rất chĩnh xác, nhưng vẫn mơ hồ không có cảm giác an toàn.
Nhưng mà vào lúc này chúng tôi cũng không có lựa chọn khác.
Cũng không bao lâu đã thấy một thiếu nữ đội mũ lưỡi trai, bước chân tràn đầy sức sống đi tới. Tính ra tôi và cô ấy đã quen nhau hai ba năm rồi, lúc này tình cảm của hai chúng tôi đã rất tốt. Cô ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nụ cười mệt mỏi. Tôi lập tức cảm thấy may mắn: "Cô đang thi cuối kì à?"
Tráng Ngư gật đầu: "Vừa thi xong, xin lỗi thể lực tôi còn chưa kịp phục hồi, để cô chê cười."
Tôi thật sự mỉm cười, nhưng trong lòng lại có sự chua xót. Quả thực là mỗi lần chúng tôi gặp nhau, Tráng Ngư đều không ngừng bận rộn thi cử, làm đề thi, tiều tuỵ... nhưng thực ra trong thế giới của Tráng Ngư, của người bình thường, thời gian vẫn quay vòng, chỉ có tôi là không bình thường.
Tại sao chỉ có tôi không bình thường.
Chỉ có trời mới biết.
/297
|