Bàn dành cho bốn người, tôi với anh ngồi cách vị trí, tôi dời sang ngồi gần anh, anh nhấc áo phông lên, lộ ra phần eo ở bụng.
Đầu tiên, đập vào mắt tôi chính là phần cơ bụng màu đồng đầy đặn, cơ bắp do anh ngồi nên càng lộ vẻ săn chắc.
Vết thương ở phần bụng, miệng vết thương kéo dài đến phần eo bên cạnh, may là bị thương không sâu, vẫn còn quấn băng gạc.
Tôi nâng tách trà lên uống một ngụm: “Xem xong rồi.”
Anh buông áo phông xuống cũng uống một ngụm.
Tôi thấy giữa hai chúng tôi hơi ngượng ngùng.
“Khắp người anh bây giờ đều toàn vết thương.” Tôi thở dài nói.
Ô Ngộ nói: “Hai người bọn họ đều được huấn luyện, tôi đánh không lại bọn họ.”
“Nhưng anh đã ngăn hai người bọn họ giết người.” Tôi lập tức nói.
Ô Ngộ nói: “Là cô đã cùng tôi ngăn cản.”
Trời đã tối hẳn, ánh đèn càng thêm yếu ớt. Trong lòng tôi chợt thấy ngọt ngào, tôi có thể cảm nhận được mình đang mong đợi cái gì sẽ xảy ra tối hôm nay. Nhưng sợ chờ đợi này lại khiến tôi cảm thấy lo lắng.
Tối nay anh ấy rất im lặng, có nhiều lần hai mắt chúng tôi nhìn nhau, nhưng cũng không nói gì.
Đồ ăn được bưng lên rồi, tôi gọi món Pilaf của dân tộc Thái (1), đựng trong giỏ trúc, cơm ở chính giữa, bên cạnh là tám món ăn mặn đủ loại màu sắc, hai chúng tôi đeo bao tay bắt đầu ăn.
(1) là món ăn ngon của dân tộc Thái ở châu tự trị Tây Song Bản Nạp Tỉnh Vân Nam. (Link ảnh: http://img.mp.itc.cn/upload/2016 ... 6c675b208933_th.jpg)
Dần dần, bị chúng tôi chén sạch hơn phân nửa, bất ngờ tôi cắn nhầm quả ớt cay đến mặt tôi nóng lên, tôi ném cái bao tay, không ngừng tìm nước: “Nước, nước nước!”
Nào ngờ, Ô Ngộ cầm ấm nước lên, ấm nước đã trống rỗng, tôi gọi to: “Phục vụ, thêm nước!” Phục vụ vén rèm đi vào mang ấm nước ra ngoài, tôi cúi đầu nhìn những thứ trên bàn xem có gì có thể làm bớt cay không, chợt Ô Ngộ ngồi ở bên cạnh hỏi tôi: “Rất cay sao?”
Tôi gật đầu như băm tỏi, tôi cảm thấy cay đến nước mắt sắp trào ra rồi.
Trên mặt của anh không có nụ cười, anh đặt đũa xuống, anh cúi người qua, tay anh đè đầu tôi lại, hôn xuống.
Hô hấp của tôi ngưng lại, mặt của anh rất gần tôi, hơi thở khiến tôi vừa quen thuộc vừa rối loạn. Anh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng mút vào miệng tôi, một lát sau anh buông tôi ra, không nhìn tôi mà ngồi về chỗ của mình.
Lúc này rèm được vén lên, nhân viên phục vụ mang nước đi vào.
Chờ nhân viên phục vụ rời đi, tôi ăn cơm, cả người mới tỉnh táo trở lại, từ từ trở về hiện thực, tôi hỏi: “Anh có ý gì?”
Ô Ngộ không nói lời nào, anh ấy vậy mà không nói lời nào ** Hôn tôi xong lại không nói gì.
Tôi cảm thấy trái tim mình đập loạn, không tìm thấy nhịp điệu, tôi cũng im lặng một lát rồi nói: “Thịt nướng này mùi vị ngon lắm, anh thử xem.”
Anh ấy móc hộp thuốc từ trong túi ra rồi nói với tôi: “Tôi đi ra ngoài hút thuốc một lát.” Tôi chưa kịp nói gì thì anh đã vén rèm đi ra ngoài, xuyên qua tấm rèm xanh thi thoảng bị gió thổi phất lên, tôi nhìn thấy anh đứng ở dưới mái hiên đối diện, không nhúc nhích, dáng vẻ vừa cô đơn, vừa lặng lẽ.
Tâm tình của tôi chợt bị cảm giác đau lòng thay thế, tôi nghĩ anh đang muốn làm cái gì thế, rõ ràng anh đã hôn tôi, xong rồi chạy ra ngoài hút thuốc, anh muốn yên tĩnh một chút, hay là anh lúng túng, hoặc anh cảm thấy hối hận?
Tôi quyết định sẽ vờ như chưa có chuyện gì xảy ra, để tránh mất mặt.
Nhưng cảm giác trên môi rất đặc biệt, đó là hơi thở của anh, một suy nghĩ kì lạ rót vào trong đầu tôi: Từ nay về sau, tôi không có cách nào xem như anh với tôi chưa xảy ra chuyện gì cả.
Một lát sau, anh bước vào, tôi đã khôi phục lại bình tĩnh tôi nói: “Tôi đã tính tiền online rồi, anh đừng giành với tôi.”
Anh nói: “Được.”
Hai chúng tôi nhìn nhau rồi anh dời ánh mắt đi, tôi cũng vậy.
Anh nói: “Vậy tôi đưa em về?”
Tôi nói: “Được.”
/297
|