Mùa đông năm nay, thời tiết ở Ngô Thành rất đẹp, ngay cả trong cái lạnh của mùa đông vẫn có ánh nắng suốt cả ngày, chỉ là gió hơi lớn, thổi tung mái tóc của An Thính Miên.
Xe taxi dừng ở cửa Phong Hoa, An Thính Miên xuống xe trả tiền, gió thổi quá lớn, cô vội vàng đội mũ len lên, nắm chặt túi vải, đập chiếc vòng đồng trên cánh cửa gỗ cũ kỹ hai cái.
Tòa nhà trước mặt vẫn giữ nguyên vẻ đẹp ban đầu của nó. Xung quanh, à không, toàn bộ khu vực này đều được coi là tập hợp tất cả các công trình kiến trúc cổ, chỉ là chúng đều có chủ. Chủ nhân của tòa nhà tường trắng, ngói đen này chính là người mà cô đến tìm hôm nay.
Trong thời gian chờ người ra mở cửa, An Thính Miên chú ý tới chiếc xe Lagonda Taraf đậu dưới tán cây đa cao lớn rủ lá đối diện. An Thính Miên cảm thấy bên trong có người đang theo dõi ở đây.
“Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.” Cửa được mở ra, Mộc Anh Thư khoác một chiếc áo lông vũ dài màu trắng, mái tóc ngắn đã dài hơn, da thịt trên mặt cũng ít đi nhiều, khác hẳn so với người phụ nữ giỏi giang từng thấy trên kênh kinh tế tài chính và cũng khác xa với cô gái mà cô nhìn thấy bên ngoài phòng mổ ngày đó. Thiếu một chút gì đó, không có son đỏ che phủ nên đôi môi cô ấy nhợt nhạt, không hồng hào giống như người khỏe mạnh bình thường.
Thiếu chút sức sống.
“Quả thật rất lạnh, vừa nãy xuống xe đã lạnh suýt ngất.” An Thính Miên bắt đầu trêu đùa.
Sau khi cô vào nhà, Mộc Anh Thư mới chuẩn bị đóng cửa.
“Nơi này cách Thượng Dã không xa, cũng gần trung tâm thành phố, giao thông rất thuận tiện nhưng vẫn phải ngồi xe một giờ. Em mang bánh su kem của quán Long Li T đến, không biết chị có thích không.”
Cô quay đầu lại, Mộc Anh Thư vẫn không theo kịp: “Sao thế?”
Cửa còn mở, gió thổi vào mặt cô gái, thổi tung tóc cô ấy. Cô gái lắc đầu: “Không có gì.” Cô ấy nói rồi đóng cửa lại, đi theo.
“Lạnh quá, ở đây vẫn ấm áp hơn.” An Thính Miên tháo khăn quàng cổ ra khỏi áo lông vũ.
Hệ thống sưởi trong nhà đã được bật, thậm chí còn hơi nóng. Trên chiếc ghế đệm dài trước tấm bình phong bày la liệt những cuốn sách, dụng cụ pha trà được đặt trên thảm, trà được nấu trên bếp lò, cả căn phòng tràn ngập hương trà thơm mát.
“Uống trà không? Em vừa mới pha.” Sau khi cởi áo khoác ngoài, chiếc chuông treo ở chiếc vòng tay ngọc trắng tinh khiết trên tay cô ấy phát ra tiếng thanh thúy theo chuyển động của cô. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ kính, rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, hình ảnh mờ ảo: “Tay không tiện lắm, có lẽ không pha ngon được như mong đợi.”
Tay An Thính Miên nhận lấy, cô nói đùa: “Em không hiểu những thứ này, bình thường đều chỉ uống nước lọc.”
Mộc Anh Thư nghĩ đến điều gì, khóe miệng cong lên, cười chọc cô: “Thế tại sao em nghe anh họ nói chị luôn lén uống coca lạnh trong tủ lạnh?”
“Nào có.” Cô rất muốn chuyển chủ đề này. Không phải chỉ bị dì trong nhà bắt được mấy lần thôi sao, cũng đâu phải luôn lén uống: “Bác gái nói ở chỗ chị có sách mà em muốn, bảo em tới chỗ chị xem thử.”
Bác gái trong lời An Thính Miên chính là con dâu lớn nhà họ Vân, cũng chính là mợ cả của Mộc Anh Thư.
“Ừm, mợ cả đã nói với em, em không biết cuốn mà chị cần là quyển nào nhưng em nhớ trong giá sách của em quả thật có mấy quyển kiểu vậy, chị có thể đi xem, nếu dùng được thì chị cứ cầm mà đọc.”
Gần đây An Thính Miên điên cuồng nghiên cứu lịch sự phát triển trang phục Châu Âu và Trung Quốc. Tuy đại học có bài chuyên ngành nhưng An Thính Miên muốn tìm hiểu thêm về nó. An Thính Miên học hỏi Tằng Lâm, người sáng lập thương hiệu thời trang MayCo. Bà nói chắc chỗ Mộc Anh Thư có sách mà cô muốn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nước trong ấm bốc khói nghi ngút.
An Thính Miên nhẹ nhàng thổi vào tách trà nóng bốc khói, uống một ngụm, vị trà đậm đà, vừa vặn dễ uống, thoang thoảng hương hoa quả, vị êm dịu, hơi đắng nhẹ, sau đó ngọt rõ rệt, vị thơm ngon đọng mãi trong miệng.
Cô không hay uống trà, thế nhưng cũng đã uống qua không ít trà mà Vân Ngạn đặt ở tầng trên cùng của tủ. Lần trước An Thính Miên tò mò về hương vị của trà đó nên đã lén lút bẻ một miếng để nếm thử, được rồi, thật ra là không cẩn thận bẻ hơn một nửa, còn một nửa rơi xuống đất, An Thính Miên chột dạ ném vào thùng rác nhưng vẫn bị người nào đó phát hiện.
Tuy rằng anh không nói gì thêm nhưng trên mặt vẫn hiện rõ vẻ đau đớn, thật ra cô cũng không muốn nhìn thấy, sau đó tuy rằng anh không trách cứ nhưng điều đó vẫn khiến cô phải trả một cái giá rất lớn.
“Có mùi trái cây, hình như là vị đào, còn có hương hoa ngọt ngào nhàn nhạt.” Cô ngẩng đầu nhìn Mộc Anh Thư.
Cô gái trước mặt mỉm cười: “Là vị đào, mùi hoa là hương hoa hồng.”
“Thật sự là vậy.” An Thính Miên lại nếm một ngụm nữa.
…
Ánh Hoa Thư Uyển chính là một tòa nhà khác ở bên cạnh Phong Hoa, cũng thuộc kiểu kiến trúc cổ như Phong Hoa, nhưng được bảo tồn tốt hơn. Dưới hàng rào cao có trồng một dãy hoa hồng, trong mùa đông lạnh giá chỉ còn lại các dây leo trụi lủi nằm trên lưới, mọi thứ đều trông hiu quạnh, chỉ riêng cây thông đen trong sân lại có thêm chút sức sống.
Cô đi theo Mộc Anh Thư qua hành lang dài, khi cánh cửa gỗ được đẩy ra, An Thính Miên thấy rõ bày trí bên trong.
Đây quả thật chính là một cái thư viện, các dãy giá sách ở lầu một và lầu hai đều là những cuốn sách bình thường. Đến khi An Thính Miên theo Mộc Anh Thư lên tầng ba, cô kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt, một số cuốn sách gốc được đặt trong tủ kính, quan trọng nhất có lẽ là những cuốn sách cổ đã được phục chế đặt trong tủ trưng bày.
Những bình hoa cổ được dùng để trang trí. Những bức tranh, thư pháp của mọi người được đóng trong khung kính, treo trên tường để chủ nhân của nó chiêm ngưỡng.
Không phải An Thính Miên chưa từng nhìn thấy sự xa hoa, chỉ là chưa từng thấy thứ gì xa hoa như vậy.
Vân Ngạn từng vô tình nhắc đến mẹ của Mộc Anh Thư cũng chính là Vân Tư Nặc từng là một nhà thẩm định và phục chế sách cổ nổi tiếng khi còn sống. An Thính Miên suy đoán những cuốn sách cổ được phục chế trong tủ kính trưng bày kia có thể đã từng qua tay Vân Tư Nặc.
Đây cũng không phải là phòng chứa sách theo đúng nghĩa nữa.
An Thính Miên còn phát hiện, để ngăn chặn hỏa hoạn thì trong nhà không có thiết bị điện nào khác ngoài những chiếc đèn cần thiết. Tòa nhà được bảo tồn rất tốt và đã trải qua nhiều lần tu sửa, ngay cả tiếng gió từ bên ngoài cũng không thể nghe thấy.
“Chị có biết chính xác là quyển sách nào không? Em sẽ bảo nhân viên tìm giúp chị.”
Đúng vậy, An Thính Miên có thấy hai, ba nhân viên duy trì trật tự và quét tước vệ sinh trên đường đi.
Ngoại trừ tầng ba Ánh Hoa Thư Uyển không cho người ngoài vào thì những nơi còn lại đều có thể vào. Chỉ là phải hẹn trước khi đến, nhưng không mất bất cứ loại phí nào.
Ánh Hoa Thư Uyển là một thư viện công cộng nhưng lại rất khác với thư viện, giống như nơi tưởng niệm hơn.
An Thính Miên đọc tên mấy quyển sách, Mộc Anh Thư nhờ người hỗ trợ tìm kiếm trên hệ thống.
Đúng vậy, quản lý thư viện hiện đại có một hệ thống quản lý thư viện hiện đại, Mộc Anh Thư cũng không phải người cứng nhắc, dù sao thì cô cũng từng là quản lý cấp cao của tập đoàn NY.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối cùng chỉ còn thiếu một cuốn sách, nhưng An Thính Miên đã rất thỏa mãn, có mấy quyển này trong tay đã đủ rồi.
…
“Hôm nay em đã đến Ánh Hoa Thư Uyển của chị Anh Thư.”
An Thính Miên không ở lại chỗ Mộc Anh Thư ăn cơm tối, cô vội vã muốn đọc sách.
Sau khi tắm xong, An Thính Miên nằm trên giường, bật điều hòa, cô nhận được cuộc gọi video từ Vân Ngạn, mỗi ngày bọn họ đều sẽ gọi video hai tiếng. An Thính Miên cảm thấy tần suất quá thường xuyên rồi, nhưng người nào đó nói sợ cô không nghe lời mà lén chạy ra ngoài chơi, cho nên muốn giám sát cô học tập cho tốt, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
An Thính Miên nghĩ, sao cô có thể là loại người này chứ, nhưng cô sẽ không vạch trần anh đâu, anh nhớ cô, mà cô cũng nhớ anh.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu năm nay anh không thể trở về ăn tết, vậy thì cô sẽ nghỉ việc để qua bên kia với anh. Dù sao nước Đức rất gần nước Anh, như vậy sẽ tiện cho cô thích nghi với cuộc sống bên kia, tiện cho cuộc phỏng vấn của cô.
“Em đã tìm thấy cuốn sách mà mình muốn chưa?” Người đàn ông bên kia vẫn còn đang xử lý công việc, ngước lên nhìn cô từ đống tài liệu, nói chuyện với cô.
“Tìm được rồi.” An Thính Miên hưng phấn ôn chuyện với anh về những gì mình thấy ở thư viện.
“Thích sao?” Vân Ngạn nhướn mày nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười.
“Đương nhiên thích, những thứ đó đều là đồ cổ đấy.” Tuy rằng cô cũng có nhưng không nhiều như Mộc Anh Thư. Không phải cô ham hư vinh mà là thật sự quá kinh ngạc, chỉ riêng bộ sưu tập trên lầu ba đã hoàn toàn có thể dùng để mở một bảo tàng nhỏ. Nếu không giới hạn số lượng người vào thư viện, An Thính Miên cảm thấy cho dù có thu phí thì vẫn có rất nhiều người tới tham quan.
Vân Ngạn cười lắc đầu: “Nếu anh thật sự đưa những thứ kia cho em thì em có muốn không?”
An Thính Miên không hề nghĩ ngợi từ chối: “Không cần, em cảm thấy những thứ kia ở chỗ của cô ấy như được hồi sinh còn đặt ở chỗ em thì chỉ có thể để bám bụi.” Em chỉ thích những viên đá đẹp thôi, cô không nói lời hay ở vế sau ra.
Như thường ngày, họ kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, An Thính Miên có cảm giác họ đang sống như một cặp vợ chồng già sau khi mới kết hôn được một năm. Có đôi khi, cho dù gọi video mà không nói lời nào, hai người vẫn làm việc riêng của mình nhưng điện thoại cũng không cúp máy.
Có đôi khi An Thính Miên nằm trên giường nói chuyện phiếm với anh, trò chuyện một lát thì ngủ quên mất. Ngày hôm sau tỉnh dậy phát hiện điện thoại đã tự động tắt, khi mở WeChat thì thấy bọn họ đã gọi video suốt chín tiếng đồng hồ.
Cô hỏi Vân Ngạn tại sao anh không cúp máy sau khi cô ngủ, anh nói, cuộc gọi video vẫn bật, dù anh đặt điện thoại trong túi thì vẫn cảm thấy cô luôn ở đó, anh vẫn luôn ở cùng cô.
Aida, người đàn ông dính người này, cô yêu nhất.
…
Trời tính không bằng người tính.
Vân Ngạn vẫn không thể trở về, An Thính Miên cũng không thể từ chức, Vân Ngạn bảo cô về nhà họ Vân ăn tết cùng ba mẹ Vân.
An Thính Miên chưa từng đón tết một mình cùng bọn họ.
Chiếc đèn lồng đỏ tươi treo trên cao, cô thẫn thờ ngồi trên giường. Hôm nay Vân Ngạn không gọi video tới, hiện tại là mười một giờ ngày hai mươi tám, An Thính Miên nhìn chiếc áo ngủ lông xù mà Vân Ngạn mua cho cô được đặt ở trên giường, mắt cô chua xót.
Xe taxi dừng ở cửa Phong Hoa, An Thính Miên xuống xe trả tiền, gió thổi quá lớn, cô vội vàng đội mũ len lên, nắm chặt túi vải, đập chiếc vòng đồng trên cánh cửa gỗ cũ kỹ hai cái.
Tòa nhà trước mặt vẫn giữ nguyên vẻ đẹp ban đầu của nó. Xung quanh, à không, toàn bộ khu vực này đều được coi là tập hợp tất cả các công trình kiến trúc cổ, chỉ là chúng đều có chủ. Chủ nhân của tòa nhà tường trắng, ngói đen này chính là người mà cô đến tìm hôm nay.
Trong thời gian chờ người ra mở cửa, An Thính Miên chú ý tới chiếc xe Lagonda Taraf đậu dưới tán cây đa cao lớn rủ lá đối diện. An Thính Miên cảm thấy bên trong có người đang theo dõi ở đây.
“Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm.” Cửa được mở ra, Mộc Anh Thư khoác một chiếc áo lông vũ dài màu trắng, mái tóc ngắn đã dài hơn, da thịt trên mặt cũng ít đi nhiều, khác hẳn so với người phụ nữ giỏi giang từng thấy trên kênh kinh tế tài chính và cũng khác xa với cô gái mà cô nhìn thấy bên ngoài phòng mổ ngày đó. Thiếu một chút gì đó, không có son đỏ che phủ nên đôi môi cô ấy nhợt nhạt, không hồng hào giống như người khỏe mạnh bình thường.
Thiếu chút sức sống.
“Quả thật rất lạnh, vừa nãy xuống xe đã lạnh suýt ngất.” An Thính Miên bắt đầu trêu đùa.
Sau khi cô vào nhà, Mộc Anh Thư mới chuẩn bị đóng cửa.
“Nơi này cách Thượng Dã không xa, cũng gần trung tâm thành phố, giao thông rất thuận tiện nhưng vẫn phải ngồi xe một giờ. Em mang bánh su kem của quán Long Li T đến, không biết chị có thích không.”
Cô quay đầu lại, Mộc Anh Thư vẫn không theo kịp: “Sao thế?”
Cửa còn mở, gió thổi vào mặt cô gái, thổi tung tóc cô ấy. Cô gái lắc đầu: “Không có gì.” Cô ấy nói rồi đóng cửa lại, đi theo.
“Lạnh quá, ở đây vẫn ấm áp hơn.” An Thính Miên tháo khăn quàng cổ ra khỏi áo lông vũ.
Hệ thống sưởi trong nhà đã được bật, thậm chí còn hơi nóng. Trên chiếc ghế đệm dài trước tấm bình phong bày la liệt những cuốn sách, dụng cụ pha trà được đặt trên thảm, trà được nấu trên bếp lò, cả căn phòng tràn ngập hương trà thơm mát.
“Uống trà không? Em vừa mới pha.” Sau khi cởi áo khoác ngoài, chiếc chuông treo ở chiếc vòng tay ngọc trắng tinh khiết trên tay cô ấy phát ra tiếng thanh thúy theo chuyển động của cô. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ kính, rọi vào khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, hình ảnh mờ ảo: “Tay không tiện lắm, có lẽ không pha ngon được như mong đợi.”
Tay An Thính Miên nhận lấy, cô nói đùa: “Em không hiểu những thứ này, bình thường đều chỉ uống nước lọc.”
Mộc Anh Thư nghĩ đến điều gì, khóe miệng cong lên, cười chọc cô: “Thế tại sao em nghe anh họ nói chị luôn lén uống coca lạnh trong tủ lạnh?”
“Nào có.” Cô rất muốn chuyển chủ đề này. Không phải chỉ bị dì trong nhà bắt được mấy lần thôi sao, cũng đâu phải luôn lén uống: “Bác gái nói ở chỗ chị có sách mà em muốn, bảo em tới chỗ chị xem thử.”
Bác gái trong lời An Thính Miên chính là con dâu lớn nhà họ Vân, cũng chính là mợ cả của Mộc Anh Thư.
“Ừm, mợ cả đã nói với em, em không biết cuốn mà chị cần là quyển nào nhưng em nhớ trong giá sách của em quả thật có mấy quyển kiểu vậy, chị có thể đi xem, nếu dùng được thì chị cứ cầm mà đọc.”
Gần đây An Thính Miên điên cuồng nghiên cứu lịch sự phát triển trang phục Châu Âu và Trung Quốc. Tuy đại học có bài chuyên ngành nhưng An Thính Miên muốn tìm hiểu thêm về nó. An Thính Miên học hỏi Tằng Lâm, người sáng lập thương hiệu thời trang MayCo. Bà nói chắc chỗ Mộc Anh Thư có sách mà cô muốn.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nước trong ấm bốc khói nghi ngút.
An Thính Miên nhẹ nhàng thổi vào tách trà nóng bốc khói, uống một ngụm, vị trà đậm đà, vừa vặn dễ uống, thoang thoảng hương hoa quả, vị êm dịu, hơi đắng nhẹ, sau đó ngọt rõ rệt, vị thơm ngon đọng mãi trong miệng.
Cô không hay uống trà, thế nhưng cũng đã uống qua không ít trà mà Vân Ngạn đặt ở tầng trên cùng của tủ. Lần trước An Thính Miên tò mò về hương vị của trà đó nên đã lén lút bẻ một miếng để nếm thử, được rồi, thật ra là không cẩn thận bẻ hơn một nửa, còn một nửa rơi xuống đất, An Thính Miên chột dạ ném vào thùng rác nhưng vẫn bị người nào đó phát hiện.
Tuy rằng anh không nói gì thêm nhưng trên mặt vẫn hiện rõ vẻ đau đớn, thật ra cô cũng không muốn nhìn thấy, sau đó tuy rằng anh không trách cứ nhưng điều đó vẫn khiến cô phải trả một cái giá rất lớn.
“Có mùi trái cây, hình như là vị đào, còn có hương hoa ngọt ngào nhàn nhạt.” Cô ngẩng đầu nhìn Mộc Anh Thư.
Cô gái trước mặt mỉm cười: “Là vị đào, mùi hoa là hương hoa hồng.”
“Thật sự là vậy.” An Thính Miên lại nếm một ngụm nữa.
…
Ánh Hoa Thư Uyển chính là một tòa nhà khác ở bên cạnh Phong Hoa, cũng thuộc kiểu kiến trúc cổ như Phong Hoa, nhưng được bảo tồn tốt hơn. Dưới hàng rào cao có trồng một dãy hoa hồng, trong mùa đông lạnh giá chỉ còn lại các dây leo trụi lủi nằm trên lưới, mọi thứ đều trông hiu quạnh, chỉ riêng cây thông đen trong sân lại có thêm chút sức sống.
Cô đi theo Mộc Anh Thư qua hành lang dài, khi cánh cửa gỗ được đẩy ra, An Thính Miên thấy rõ bày trí bên trong.
Đây quả thật chính là một cái thư viện, các dãy giá sách ở lầu một và lầu hai đều là những cuốn sách bình thường. Đến khi An Thính Miên theo Mộc Anh Thư lên tầng ba, cô kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mắt, một số cuốn sách gốc được đặt trong tủ kính, quan trọng nhất có lẽ là những cuốn sách cổ đã được phục chế đặt trong tủ trưng bày.
Những bình hoa cổ được dùng để trang trí. Những bức tranh, thư pháp của mọi người được đóng trong khung kính, treo trên tường để chủ nhân của nó chiêm ngưỡng.
Không phải An Thính Miên chưa từng nhìn thấy sự xa hoa, chỉ là chưa từng thấy thứ gì xa hoa như vậy.
Vân Ngạn từng vô tình nhắc đến mẹ của Mộc Anh Thư cũng chính là Vân Tư Nặc từng là một nhà thẩm định và phục chế sách cổ nổi tiếng khi còn sống. An Thính Miên suy đoán những cuốn sách cổ được phục chế trong tủ kính trưng bày kia có thể đã từng qua tay Vân Tư Nặc.
Đây cũng không phải là phòng chứa sách theo đúng nghĩa nữa.
An Thính Miên còn phát hiện, để ngăn chặn hỏa hoạn thì trong nhà không có thiết bị điện nào khác ngoài những chiếc đèn cần thiết. Tòa nhà được bảo tồn rất tốt và đã trải qua nhiều lần tu sửa, ngay cả tiếng gió từ bên ngoài cũng không thể nghe thấy.
“Chị có biết chính xác là quyển sách nào không? Em sẽ bảo nhân viên tìm giúp chị.”
Đúng vậy, An Thính Miên có thấy hai, ba nhân viên duy trì trật tự và quét tước vệ sinh trên đường đi.
Ngoại trừ tầng ba Ánh Hoa Thư Uyển không cho người ngoài vào thì những nơi còn lại đều có thể vào. Chỉ là phải hẹn trước khi đến, nhưng không mất bất cứ loại phí nào.
Ánh Hoa Thư Uyển là một thư viện công cộng nhưng lại rất khác với thư viện, giống như nơi tưởng niệm hơn.
An Thính Miên đọc tên mấy quyển sách, Mộc Anh Thư nhờ người hỗ trợ tìm kiếm trên hệ thống.
Đúng vậy, quản lý thư viện hiện đại có một hệ thống quản lý thư viện hiện đại, Mộc Anh Thư cũng không phải người cứng nhắc, dù sao thì cô cũng từng là quản lý cấp cao của tập đoàn NY.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cuối cùng chỉ còn thiếu một cuốn sách, nhưng An Thính Miên đã rất thỏa mãn, có mấy quyển này trong tay đã đủ rồi.
…
“Hôm nay em đã đến Ánh Hoa Thư Uyển của chị Anh Thư.”
An Thính Miên không ở lại chỗ Mộc Anh Thư ăn cơm tối, cô vội vã muốn đọc sách.
Sau khi tắm xong, An Thính Miên nằm trên giường, bật điều hòa, cô nhận được cuộc gọi video từ Vân Ngạn, mỗi ngày bọn họ đều sẽ gọi video hai tiếng. An Thính Miên cảm thấy tần suất quá thường xuyên rồi, nhưng người nào đó nói sợ cô không nghe lời mà lén chạy ra ngoài chơi, cho nên muốn giám sát cô học tập cho tốt, chuẩn bị cho buổi phỏng vấn.
An Thính Miên nghĩ, sao cô có thể là loại người này chứ, nhưng cô sẽ không vạch trần anh đâu, anh nhớ cô, mà cô cũng nhớ anh.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu năm nay anh không thể trở về ăn tết, vậy thì cô sẽ nghỉ việc để qua bên kia với anh. Dù sao nước Đức rất gần nước Anh, như vậy sẽ tiện cho cô thích nghi với cuộc sống bên kia, tiện cho cuộc phỏng vấn của cô.
“Em đã tìm thấy cuốn sách mà mình muốn chưa?” Người đàn ông bên kia vẫn còn đang xử lý công việc, ngước lên nhìn cô từ đống tài liệu, nói chuyện với cô.
“Tìm được rồi.” An Thính Miên hưng phấn ôn chuyện với anh về những gì mình thấy ở thư viện.
“Thích sao?” Vân Ngạn nhướn mày nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười.
“Đương nhiên thích, những thứ đó đều là đồ cổ đấy.” Tuy rằng cô cũng có nhưng không nhiều như Mộc Anh Thư. Không phải cô ham hư vinh mà là thật sự quá kinh ngạc, chỉ riêng bộ sưu tập trên lầu ba đã hoàn toàn có thể dùng để mở một bảo tàng nhỏ. Nếu không giới hạn số lượng người vào thư viện, An Thính Miên cảm thấy cho dù có thu phí thì vẫn có rất nhiều người tới tham quan.
Vân Ngạn cười lắc đầu: “Nếu anh thật sự đưa những thứ kia cho em thì em có muốn không?”
An Thính Miên không hề nghĩ ngợi từ chối: “Không cần, em cảm thấy những thứ kia ở chỗ của cô ấy như được hồi sinh còn đặt ở chỗ em thì chỉ có thể để bám bụi.” Em chỉ thích những viên đá đẹp thôi, cô không nói lời hay ở vế sau ra.
Như thường ngày, họ kể lại chuyện xảy ra ngày hôm nay, An Thính Miên có cảm giác họ đang sống như một cặp vợ chồng già sau khi mới kết hôn được một năm. Có đôi khi, cho dù gọi video mà không nói lời nào, hai người vẫn làm việc riêng của mình nhưng điện thoại cũng không cúp máy.
Có đôi khi An Thính Miên nằm trên giường nói chuyện phiếm với anh, trò chuyện một lát thì ngủ quên mất. Ngày hôm sau tỉnh dậy phát hiện điện thoại đã tự động tắt, khi mở WeChat thì thấy bọn họ đã gọi video suốt chín tiếng đồng hồ.
Cô hỏi Vân Ngạn tại sao anh không cúp máy sau khi cô ngủ, anh nói, cuộc gọi video vẫn bật, dù anh đặt điện thoại trong túi thì vẫn cảm thấy cô luôn ở đó, anh vẫn luôn ở cùng cô.
Aida, người đàn ông dính người này, cô yêu nhất.
…
Trời tính không bằng người tính.
Vân Ngạn vẫn không thể trở về, An Thính Miên cũng không thể từ chức, Vân Ngạn bảo cô về nhà họ Vân ăn tết cùng ba mẹ Vân.
An Thính Miên chưa từng đón tết một mình cùng bọn họ.
Chiếc đèn lồng đỏ tươi treo trên cao, cô thẫn thờ ngồi trên giường. Hôm nay Vân Ngạn không gọi video tới, hiện tại là mười một giờ ngày hai mươi tám, An Thính Miên nhìn chiếc áo ngủ lông xù mà Vân Ngạn mua cho cô được đặt ở trên giường, mắt cô chua xót.
/73
|