Cho đến ngọn gió mùa thu thổi qua mở toang khung cửa sổ, thổi tung mái tóc thiếu niên đang đức trước cửa sổ lên, chiếc chuông vàng trên cổ tay cũng vang lên tiếng kêu thanh thúy.
Thần hình Lý Tiện Ngư cứng đờ, đột nhiên dừng lời nói lại. Lúc này nàng mới nhớ tới. Chuỗi chuông vàng vừa rồi dùng để chơi bắt mèo vẫn ở trên cổ tay Lâm Uyên.
Nàng quên cởi xuống cho Lâm Uyên. Hai má nàng nóng bừng. Khi nói chuyện với Cố Mẫn về bệnh tình của mẫu phi cũng bắt đầu trở lên lắp bắp.
Khó khăn lắm mới nói xong, thừa dịp Cố Mẫn Chi cúi xuống bắt đầu viết đơn thuốc, nàng vội vàng nhìn về phía Lâm Uyên.
Cố Mẫn Chi ngồi ở bên cạnh. Nàng không tiện mở miệng, chỉ có thể làm động tác cởi vòng xuống, dùng ánh mắt ý bảo hắn, nhanh cởi vòng chuông vàng trên cổ tay xuống, giấu đi.
Lâm Uyên có vẻ như không hiểu.
Hắn chỉ đứng trước cửa sổ, nhàn nhạt rũ mắt nhìn nàng, không cử động. Mà chiếc chuông vàng kia vẫn vang lên thanh thúy trong gió như cũ, một tiếng một tiếng, làm cho vành tai Lý Tiện Ngư dần dần đỏ ửng.
Nàng nghĩ, nhất định Cố đại nhân đã nghe thấy.
Hắn nhất định biết. Nàng lớn như vậy còn thích chơi bắt mèo với người khác, cũng không biết có giễu cợt nàng hay không.
Cố Mẫn Chi lại không nhắc tới việc này.
Hắn làm như không nghe thấy tiếng chuông kêu thanh thúy. Chỉ là nhẹ nhàng đặt bút lông Hồ Châu trong tay xuống, như lệ thường dặn dò Lý Tiện Ngư: “Phương thuốc trước đó đã có hiệu quả thì không cần đổi mới nữa. Đơn thuốc này là cho công chúa, để phòng ngừa dược lúc trước làm tổn thương thân thể. Công chúa không cần dùng quá thường xuyên, ba ngày uống một lần, uống ba lần thì dừng lại.”
Lý Tiện Ngư gật nhẹ đầu, cất đơn thuốc đi.
Cuối cùng cũng khám xong mạch bình an.
Lý Tiện Ngư đang muốn đứng dậy tiễn Cố Mẫn Chi trở về, tấm bình phong bên thiên điện lại bị gõ vang.
Trúc Từ đứng ở bên ngoài tấm bình phong, trong tay bưng một khay gỗ nhỏ màu đỏ, bên trên là một chén sữa đặc hấp anh đào.
Nàng nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa, sữa đặc hấp anh đào đã làm xong.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo Trúc Từ đặt sữa đặc hấp anh đào lên trước mặt Cố Mẫn.
Nàng mỉm cười: “Đây là sữa đặc hấp anh đào từ phòng bếp nhỏ của Điện Phi Hương làm. Tay nghề Ngô ma ma cực kỳ tốt. Cho dù là đầu bếp Ngự Thiện Phòng cũng kém hơn. Cố nhân mau nếm thử.”
Sữa đặc hấp anh đào được đặt ở trong đĩa, cũng không dễ cầm như những điểm tâm khác. Cố Mẫn Chi gật đầu, cầm muỗng bạc ở trên bàn lên.
Mà ánh mắt Lâm Uyên vẫn dừng ở trên người nàng, ánh mắt đen đặc lại mang theo chút lạnh lùng, như đêm đông không đèn.
Lý Tiện Ngư bị hắn nhìn đến chột dạ, sinh ra cảm giác mình không công bằng.
Mà phong thái ăn sữa đặc hấp anh đào Cố Mẫn Chi vô cùng tao nhã. Sữa đặc hấp anh đào mới chưng, còn nóng hổi nên hắn ăn rất chậm rãi.
Từng giây từng phút, ngày dài như năm.
Lý Tiện Ngư ngồi ở ghế trên, dần dần bị ánh mắt của Lâm Uyên làm không nhịn được, đành phải quay mặt đi, nhỏ giọng nói với Trúc Từ: “Trúc Từ, ngươi lại đi một chuyến tới phòng bếp nhỏ, nhìn xem còn điểm tâm gì hay không.”
Nàng suy nghĩ một chút, hào phóng nói: “Ngươi lấy mỗi loại điểm tâm một chút tới đây.”
Trúc Từ tuân lệnh.
Lúc này, Lý Tiện Ngư mới yên lòng, tận lực không để ý tới ánh mắt Lâm Uyên, ngồi ngay ngắn chờ ở ghế.
Rất nhanh, Trúc Từ mang theo hộp đồ ăn quay trở lại, hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa, người thường dùng lá sen gói điểm tâm sao?”
Lý Tiện Ngư chỉ vào bàn bát tiên bằng gỗ đỏ trước mặt: “Ngươi đặt lên bàn là được.”
Trúc Từ gật đầu, lấy một đĩa lại một đĩa điểm tâm ra, tất cả đặt lên bàn.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra, cong mắt vẫy tay với thiếu niên đứng trước cửa sổ: “Lâm Uyên, ngươi cũng lại đây cùng ăn đi.”
Lâm Uyên liếc nhìn nàng một cái. Cuối cùng vẫn cất bước lại đây.
Lý Tiện Ngư mỉm cười, lại nghĩ tới hắn không thói quen ăn đồ ăn người khác đã chạm qua, nên chủ động tách thức ăn trên bàn ra.
Đĩa Bạch Ngọc Tô này cho Cố đại nhân.
Đĩa Phù Dung Cuốn này cho Lâm Uyên.
Đĩa bánh hạt dẻ chưng hoa quế này của Cố đại nhân.
Đĩa bánh Bạch Ngọc Sương ăn ngon không kém này dành cho Lâm Uyên.
Nàng nghiêm túc chia từng đĩa từng đĩa. Cố gắng chia một cách công bằng. Cho đến khi, trên tay nàng cuối cùng chỉ còn dư lại một đĩa bánh gạo đen.
Động tác Lý Tiện Ngư dừng lại, đĩa bánh gạo đen trong tay không biết làm thế nào, nhất thời có chút không biết nên để bên nào.
Ánh mắt Lâm Uyên nhàn nhạt liếc qua.
Cố Mẫn Chi cũng đã ăn xong chén sữa đặc hấp anh đào kia, từ từ đặt muỗng bạc xuống.
Hai người một đứng một ngồi, cách một bàn bát tiên bằng gỗ đỏ cùng nhìn về phía nàng.
Mà Lý Tiện Ngư cũng không dám nhìn sang bên kia, chỉ cứng đờ ngồi xuống, cảm thấy đĩa sứ trong tay như nặng ngàn cân.
Một lúc lâu sau, nàng đành cắn răng nói: “Đĩa này, đĩa bánh gạo đen này để ta ăn.”
Lông mày đen của Lâm Uyên khẽ nhướng: “Không phải công chúa không thích ăn bánh gạo đen sao?”
Hắn đưa tay về phía Lý Tiện Ngư, ý bảo nàng đưa bánh gạo đen cho hắn.
Cố Mẫn Chi nhẹ nhàng rũ mắt, đặt chén sữa đặc hấp anh đào đã ăn xong ở chỗ xa, để một khoảng trống trước mặt mình: “Nếu công chúa không thích ăn món đó, cũng không cần miễn cưỡng.”
Giọng nói hắn trước sau vẫn dịu dàng như một, như gió xuân lướt qua dưới lá cây: “Công chúa bỏ xuống là được.”
Động tác Lý Tiện Ngư càng thêm cứng ngắc, chỉ cầm đĩa trong tay không dám đặt xuống.
Trong thiên điện im lặng một lúc lâu, dường như nàng có thể nghe thấy tiếng thở của mình.
Cuối cùng, Lý Tiện Ngư không nhịn được, đặt đĩa xuống rồi đứng dậy, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Giữa mày nàng đổ mồ hôi, nhưng cố gắng tỏ ra đoan trang nói: “Ta đến phòng bếp nhỏ ăn, các ngươi cứ từ từ ăn.”
Nàng dứt lời cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài thiên điện, đi thẳng đến phòng bếp nhỏ cũng không dám quay đầu lại.
Tấm bình phong mở ra, Lý Tiện Ngư thấy Nguyệt Kiến đang ăn vụng điểm tâm ở trong phòng bếp nhỏ.
Nguyệt Kiến quay đầu lại thấy nàng. Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó xấu hổ cười: “Công chúa có chuyện gì cứ phân phó một tiếng là được. Sao lại đích thân tới phòng bếp nhỏ, còn vựa vặn bắt được nô tỳ ăn vụng.”
Lý Tiện Ngư bước lên phía trước, nhét đĩa bánh gạo đen trong tay cho Nguyệt Kiến.
“Không.” Nàng lắc đầu liên tục, hai tay ôm ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói với Nguyệt Kiến.
“Không biết vì sao. Vừa rồi ngồi ở thiên điện, ta cảm thấy không thở nổi.”
Lý Tiện Ngư trốn ở phòng bếp nhỏ hồi lâu vẫn do dự không dám trở về.
Đành phải nói với Nguyệt Kiến đang ở bên cạnh ăn bánh gạo đen: “Nguyệt Kiến. Nếu không, ngươi lặng lẽ tới thiên điện xem giúp ta, xem bọn hắn ăn xong chưa.”
Nàng nói: “Chờ bọn họ ăn xong ta lại trở về.”
Nàng vừa dứt lời, lại thấy tấm bình phong trước mắt đột nhiên bị người đẩy ra.
Ánh mặt trời chói chang chiếu vào, làm cho Lý Tiện Ngư theo bản năng nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa, Lý Tiện Ngư nhìn thấy thiếu niên mặc y phục đen đứng ở phía ngược sáng, chuông vàng trên cổ tay theo gió kêu leng keng.
Lý Tiện Ngư kinh ngạc lại chột dạ: “Lâm Uyên, sao ngươi lại tới đây?”
Nàng nhìn sang bên cạnh hắn, theo bản năng hỏi: “Cố đại nhân đâu? Hắn không tới đây với ngươi sao?”
Lâm Uyên bước lên trước một bước, bước ra khỏi ánh sáng mạnh. ( truyện đăng trên app TᎽT)
Dung mạo vốn thanh tuyệt nhờ ánh sáng phía sau chiếu lên càng làm nổi bật thêm sự lạnh lùng hơn, như thể bị phủ một lớp băng giá.
Thanh âm của hắn lạnh lùng, mang theo vẻ không vui: “Cố Mẫn Chi sớm đã đi rồi!”
Lý Tiện Ngư khẽ nhướng mi. Nàng mơ hồ cảm thấy Lâm Uyên có chút tức giận. Nhưng lại không biết hắn tức giận cái gì.
“Sao lại đột nhiên đi như vậy?” Lý Tiện Ngư hỏi theo bản năng, suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng.
Cố đại nhân làm người ngay thẳng, luôn luôn nghiêm khắc, tôn trọng phép lịch sự, chưa bao giờ rời đi mà không từ biệt như vậy.
Nàng nghĩ, Lâm Uyên không phải là lợi dụng lúc nàng không có ở đó, đuổi người đi chứ. Như vậy cũng, cũng quá thất lễ rồi.
Nàng phải đi tìm Cố đại nhân xin lỗi mới được. Nàng đứng dậy.
Lâm Uyên lập tức nhìn nàng, ánh mắt càng sâu.
Khi Lý Tiện Ngư bước lên phía trước, hắn mạnh mẽ nói: “Bệ hạ hạ lệnh, để cho tất cả thái y nhanh chóng đến Điện Thái Cực gặp hoàng thượng.”
Lý Tiện Ngư dừng bước chân lại, bất an nhìn hắn: “Triệu tất cả thái ý đến—— phụ hoàng bệnh rất nặng sao?”
Lâm Uyên cũng không có thiện cảm với vị hoàng đế này. Thời gian hắn tới ở Điện Phi Hương không tính là ngắn. Nhưng vị hoàng đế này chưa bao giờ tới thăm Lý Tiện Ngư.
Thậm chí còn cử một điêu nô tới quản thúc nàng, trách móc nàng nặng nề, dạy đi dạy lại nàng những việc học mà nàng không thích.
Vì thế hắn chỉ lãnh đạm nói: “Thái giám tới truyền chỉ nói rất mơ hồ, không giống như bị bệnh nặng gì.”
Lý Tiện Ngư hơi gật đầu, cũng chậm rãi từ bỏ ý định đến Điện Thái Cực thỉnh an. Kỳ thật từ khi nàng có thể nhớ, rất ít khi nhìn thấy phụ hoàng. Ngẫu nhiên gặp vài lần, cũng là ở yến hội quan trọng như trung thu, năm mới.
Huống hồ, cho dù nàng chủ động cầu kiến, chở ở Điện Thái Cực suốt một ngày, phụ hoàng nàng cũng hoàn toàn không triệu kiến nàng. Vì thế nàng nghĩ, vẫn là chờ lần tới Cố thái y tới đây, lại hỏi hắn bệnh tình của phụ hoàng.
Trong thời gian cân nhắc, ánh mắt Lâm Uyên lại lần nữa lạc đến đây. Lướt qua người nàng rồi dừng ở đĩa bánh gạo đen trong tay Nguyệt Kiến.
Hắn nhướng mày: “Không phải công chúa nói muốn tự mình ăn sao?”
Lý Tiện Ngư bị bắt tại trận, vành tai hơi đỏ lên, nói: “Ta không ăn được nhiều như vậy nên cho Nguyệt Kiến.”
Nàng nói, sợ Lâm Uyên tiếp tục chất vấn mình, vội nâng váy bước ra ngoài.
“Lát nữa phòng bếp nhỏ còn phải làm cơm trưa. Chúng ta vẫn nên về tẩm điện trước đi.”
Lâm Uyên mím môi nhìn nàng, cuối cùng cũng nhấc chân đuổi theo.
Lúc này cũng chưa tới giờ ăn cơm, hành lang xung quanh phòng bếp nhỏ vô cùng an tĩnh, cũng không có cung nhân đi qua.
Lâm Uyên cũng không cần che giấu thân hình, chỉ là đi theo bên cạnh nàng, không nói một lời.
Lý Tiện Ngư tựa hồ cảm thấy có chút bức bối, nhẹ giọng phát vỡ yên lặng, chủ động nói chuyện phát sinh mấy ngày nay khi hắn không có ở đây.
“Lâm Uyên, mấy ngày nay ngươi không ở trong cung, Điện Phi Hương lại có một ma ma dạy học khác. Họ Chu, tuổi xấp xỉ Hà ma ma. Về sau, bà ấy phụ trách dạy dỗ ta.”
Ánh mắt Lâm Uyên lạnh lùng, lập tức hỏi: “Bà ấy cũng làm khó dễ người sao?”
Lý Tiện Ngư nghe ra ý tứ trong lời hắn, lắc đầu liên tục: “Không có.”
Nàng nói: “Chu ma ma không thích khó xử người khác như Hà ma ma. Chỉ là nói chuyện tương đối dong dài.”
Nàng mím môi cười: “Có đôi khi, có thể nói rõ việc bằng một câu. Nhưng lại phải nói đi nói lại thành ba năm câu, đến nỗi lỗ tai người nghe cũng phải mọc kén.”
Lâm Uyên nghe vậy, áp chế lạnh lùng trong mắt, nhàn nhạt gật đầu: “Nếu công chúa cảm thấy phiền, lại đổi một ma ma khác cũng không sao.”
Lý Tiện Ngư không nghĩ tới Lâm Uyên sẽ trả lời như vậy.
Nàng hơi sững sờ, quay mặt lại nhìn hắn: “Lâm Uyên, ở chỗ ngươi, nói nhiều được coi là một tật xấu rất nghiêm trọng sao?”
Lâm Uyên nhíu mày: “Ta không thích người nói nhiều.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, có chút khó xử nói: “Nhưng mà, ta cũng nói rất nhiều.”
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Lâm Uyên, vậy ngươi cũng chán ghét ta sao?”
Thần hình Lý Tiện Ngư cứng đờ, đột nhiên dừng lời nói lại. Lúc này nàng mới nhớ tới. Chuỗi chuông vàng vừa rồi dùng để chơi bắt mèo vẫn ở trên cổ tay Lâm Uyên.
Nàng quên cởi xuống cho Lâm Uyên. Hai má nàng nóng bừng. Khi nói chuyện với Cố Mẫn về bệnh tình của mẫu phi cũng bắt đầu trở lên lắp bắp.
Khó khăn lắm mới nói xong, thừa dịp Cố Mẫn Chi cúi xuống bắt đầu viết đơn thuốc, nàng vội vàng nhìn về phía Lâm Uyên.
Cố Mẫn Chi ngồi ở bên cạnh. Nàng không tiện mở miệng, chỉ có thể làm động tác cởi vòng xuống, dùng ánh mắt ý bảo hắn, nhanh cởi vòng chuông vàng trên cổ tay xuống, giấu đi.
Lâm Uyên có vẻ như không hiểu.
Hắn chỉ đứng trước cửa sổ, nhàn nhạt rũ mắt nhìn nàng, không cử động. Mà chiếc chuông vàng kia vẫn vang lên thanh thúy trong gió như cũ, một tiếng một tiếng, làm cho vành tai Lý Tiện Ngư dần dần đỏ ửng.
Nàng nghĩ, nhất định Cố đại nhân đã nghe thấy.
Hắn nhất định biết. Nàng lớn như vậy còn thích chơi bắt mèo với người khác, cũng không biết có giễu cợt nàng hay không.
Cố Mẫn Chi lại không nhắc tới việc này.
Hắn làm như không nghe thấy tiếng chuông kêu thanh thúy. Chỉ là nhẹ nhàng đặt bút lông Hồ Châu trong tay xuống, như lệ thường dặn dò Lý Tiện Ngư: “Phương thuốc trước đó đã có hiệu quả thì không cần đổi mới nữa. Đơn thuốc này là cho công chúa, để phòng ngừa dược lúc trước làm tổn thương thân thể. Công chúa không cần dùng quá thường xuyên, ba ngày uống một lần, uống ba lần thì dừng lại.”
Lý Tiện Ngư gật nhẹ đầu, cất đơn thuốc đi.
Cuối cùng cũng khám xong mạch bình an.
Lý Tiện Ngư đang muốn đứng dậy tiễn Cố Mẫn Chi trở về, tấm bình phong bên thiên điện lại bị gõ vang.
Trúc Từ đứng ở bên ngoài tấm bình phong, trong tay bưng một khay gỗ nhỏ màu đỏ, bên trên là một chén sữa đặc hấp anh đào.
Nàng nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa, sữa đặc hấp anh đào đã làm xong.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo Trúc Từ đặt sữa đặc hấp anh đào lên trước mặt Cố Mẫn.
Nàng mỉm cười: “Đây là sữa đặc hấp anh đào từ phòng bếp nhỏ của Điện Phi Hương làm. Tay nghề Ngô ma ma cực kỳ tốt. Cho dù là đầu bếp Ngự Thiện Phòng cũng kém hơn. Cố nhân mau nếm thử.”
Sữa đặc hấp anh đào được đặt ở trong đĩa, cũng không dễ cầm như những điểm tâm khác. Cố Mẫn Chi gật đầu, cầm muỗng bạc ở trên bàn lên.
Mà ánh mắt Lâm Uyên vẫn dừng ở trên người nàng, ánh mắt đen đặc lại mang theo chút lạnh lùng, như đêm đông không đèn.
Lý Tiện Ngư bị hắn nhìn đến chột dạ, sinh ra cảm giác mình không công bằng.
Mà phong thái ăn sữa đặc hấp anh đào Cố Mẫn Chi vô cùng tao nhã. Sữa đặc hấp anh đào mới chưng, còn nóng hổi nên hắn ăn rất chậm rãi.
Từng giây từng phút, ngày dài như năm.
Lý Tiện Ngư ngồi ở ghế trên, dần dần bị ánh mắt của Lâm Uyên làm không nhịn được, đành phải quay mặt đi, nhỏ giọng nói với Trúc Từ: “Trúc Từ, ngươi lại đi một chuyến tới phòng bếp nhỏ, nhìn xem còn điểm tâm gì hay không.”
Nàng suy nghĩ một chút, hào phóng nói: “Ngươi lấy mỗi loại điểm tâm một chút tới đây.”
Trúc Từ tuân lệnh.
Lúc này, Lý Tiện Ngư mới yên lòng, tận lực không để ý tới ánh mắt Lâm Uyên, ngồi ngay ngắn chờ ở ghế.
Rất nhanh, Trúc Từ mang theo hộp đồ ăn quay trở lại, hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa, người thường dùng lá sen gói điểm tâm sao?”
Lý Tiện Ngư chỉ vào bàn bát tiên bằng gỗ đỏ trước mặt: “Ngươi đặt lên bàn là được.”
Trúc Từ gật đầu, lấy một đĩa lại một đĩa điểm tâm ra, tất cả đặt lên bàn.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng thở ra, cong mắt vẫy tay với thiếu niên đứng trước cửa sổ: “Lâm Uyên, ngươi cũng lại đây cùng ăn đi.”
Lâm Uyên liếc nhìn nàng một cái. Cuối cùng vẫn cất bước lại đây.
Lý Tiện Ngư mỉm cười, lại nghĩ tới hắn không thói quen ăn đồ ăn người khác đã chạm qua, nên chủ động tách thức ăn trên bàn ra.
Đĩa Bạch Ngọc Tô này cho Cố đại nhân.
Đĩa Phù Dung Cuốn này cho Lâm Uyên.
Đĩa bánh hạt dẻ chưng hoa quế này của Cố đại nhân.
Đĩa bánh Bạch Ngọc Sương ăn ngon không kém này dành cho Lâm Uyên.
Nàng nghiêm túc chia từng đĩa từng đĩa. Cố gắng chia một cách công bằng. Cho đến khi, trên tay nàng cuối cùng chỉ còn dư lại một đĩa bánh gạo đen.
Động tác Lý Tiện Ngư dừng lại, đĩa bánh gạo đen trong tay không biết làm thế nào, nhất thời có chút không biết nên để bên nào.
Ánh mắt Lâm Uyên nhàn nhạt liếc qua.
Cố Mẫn Chi cũng đã ăn xong chén sữa đặc hấp anh đào kia, từ từ đặt muỗng bạc xuống.
Hai người một đứng một ngồi, cách một bàn bát tiên bằng gỗ đỏ cùng nhìn về phía nàng.
Mà Lý Tiện Ngư cũng không dám nhìn sang bên kia, chỉ cứng đờ ngồi xuống, cảm thấy đĩa sứ trong tay như nặng ngàn cân.
Một lúc lâu sau, nàng đành cắn răng nói: “Đĩa này, đĩa bánh gạo đen này để ta ăn.”
Lông mày đen của Lâm Uyên khẽ nhướng: “Không phải công chúa không thích ăn bánh gạo đen sao?”
Hắn đưa tay về phía Lý Tiện Ngư, ý bảo nàng đưa bánh gạo đen cho hắn.
Cố Mẫn Chi nhẹ nhàng rũ mắt, đặt chén sữa đặc hấp anh đào đã ăn xong ở chỗ xa, để một khoảng trống trước mặt mình: “Nếu công chúa không thích ăn món đó, cũng không cần miễn cưỡng.”
Giọng nói hắn trước sau vẫn dịu dàng như một, như gió xuân lướt qua dưới lá cây: “Công chúa bỏ xuống là được.”
Động tác Lý Tiện Ngư càng thêm cứng ngắc, chỉ cầm đĩa trong tay không dám đặt xuống.
Trong thiên điện im lặng một lúc lâu, dường như nàng có thể nghe thấy tiếng thở của mình.
Cuối cùng, Lý Tiện Ngư không nhịn được, đặt đĩa xuống rồi đứng dậy, mắt nhìn thẳng đi về phía trước.
Giữa mày nàng đổ mồ hôi, nhưng cố gắng tỏ ra đoan trang nói: “Ta đến phòng bếp nhỏ ăn, các ngươi cứ từ từ ăn.”
Nàng dứt lời cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài thiên điện, đi thẳng đến phòng bếp nhỏ cũng không dám quay đầu lại.
Tấm bình phong mở ra, Lý Tiện Ngư thấy Nguyệt Kiến đang ăn vụng điểm tâm ở trong phòng bếp nhỏ.
Nguyệt Kiến quay đầu lại thấy nàng. Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó xấu hổ cười: “Công chúa có chuyện gì cứ phân phó một tiếng là được. Sao lại đích thân tới phòng bếp nhỏ, còn vựa vặn bắt được nô tỳ ăn vụng.”
Lý Tiện Ngư bước lên phía trước, nhét đĩa bánh gạo đen trong tay cho Nguyệt Kiến.
“Không.” Nàng lắc đầu liên tục, hai tay ôm ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói với Nguyệt Kiến.
“Không biết vì sao. Vừa rồi ngồi ở thiên điện, ta cảm thấy không thở nổi.”
Lý Tiện Ngư trốn ở phòng bếp nhỏ hồi lâu vẫn do dự không dám trở về.
Đành phải nói với Nguyệt Kiến đang ở bên cạnh ăn bánh gạo đen: “Nguyệt Kiến. Nếu không, ngươi lặng lẽ tới thiên điện xem giúp ta, xem bọn hắn ăn xong chưa.”
Nàng nói: “Chờ bọn họ ăn xong ta lại trở về.”
Nàng vừa dứt lời, lại thấy tấm bình phong trước mắt đột nhiên bị người đẩy ra.
Ánh mặt trời chói chang chiếu vào, làm cho Lý Tiện Ngư theo bản năng nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra lần nữa, Lý Tiện Ngư nhìn thấy thiếu niên mặc y phục đen đứng ở phía ngược sáng, chuông vàng trên cổ tay theo gió kêu leng keng.
Lý Tiện Ngư kinh ngạc lại chột dạ: “Lâm Uyên, sao ngươi lại tới đây?”
Nàng nhìn sang bên cạnh hắn, theo bản năng hỏi: “Cố đại nhân đâu? Hắn không tới đây với ngươi sao?”
Lâm Uyên bước lên trước một bước, bước ra khỏi ánh sáng mạnh. ( truyện đăng trên app TᎽT)
Dung mạo vốn thanh tuyệt nhờ ánh sáng phía sau chiếu lên càng làm nổi bật thêm sự lạnh lùng hơn, như thể bị phủ một lớp băng giá.
Thanh âm của hắn lạnh lùng, mang theo vẻ không vui: “Cố Mẫn Chi sớm đã đi rồi!”
Lý Tiện Ngư khẽ nhướng mi. Nàng mơ hồ cảm thấy Lâm Uyên có chút tức giận. Nhưng lại không biết hắn tức giận cái gì.
“Sao lại đột nhiên đi như vậy?” Lý Tiện Ngư hỏi theo bản năng, suy nghĩ một chút, trong lòng cảm thấy có chút lo lắng.
Cố đại nhân làm người ngay thẳng, luôn luôn nghiêm khắc, tôn trọng phép lịch sự, chưa bao giờ rời đi mà không từ biệt như vậy.
Nàng nghĩ, Lâm Uyên không phải là lợi dụng lúc nàng không có ở đó, đuổi người đi chứ. Như vậy cũng, cũng quá thất lễ rồi.
Nàng phải đi tìm Cố đại nhân xin lỗi mới được. Nàng đứng dậy.
Lâm Uyên lập tức nhìn nàng, ánh mắt càng sâu.
Khi Lý Tiện Ngư bước lên phía trước, hắn mạnh mẽ nói: “Bệ hạ hạ lệnh, để cho tất cả thái y nhanh chóng đến Điện Thái Cực gặp hoàng thượng.”
Lý Tiện Ngư dừng bước chân lại, bất an nhìn hắn: “Triệu tất cả thái ý đến—— phụ hoàng bệnh rất nặng sao?”
Lâm Uyên cũng không có thiện cảm với vị hoàng đế này. Thời gian hắn tới ở Điện Phi Hương không tính là ngắn. Nhưng vị hoàng đế này chưa bao giờ tới thăm Lý Tiện Ngư.
Thậm chí còn cử một điêu nô tới quản thúc nàng, trách móc nàng nặng nề, dạy đi dạy lại nàng những việc học mà nàng không thích.
Vì thế hắn chỉ lãnh đạm nói: “Thái giám tới truyền chỉ nói rất mơ hồ, không giống như bị bệnh nặng gì.”
Lý Tiện Ngư hơi gật đầu, cũng chậm rãi từ bỏ ý định đến Điện Thái Cực thỉnh an. Kỳ thật từ khi nàng có thể nhớ, rất ít khi nhìn thấy phụ hoàng. Ngẫu nhiên gặp vài lần, cũng là ở yến hội quan trọng như trung thu, năm mới.
Huống hồ, cho dù nàng chủ động cầu kiến, chở ở Điện Thái Cực suốt một ngày, phụ hoàng nàng cũng hoàn toàn không triệu kiến nàng. Vì thế nàng nghĩ, vẫn là chờ lần tới Cố thái y tới đây, lại hỏi hắn bệnh tình của phụ hoàng.
Trong thời gian cân nhắc, ánh mắt Lâm Uyên lại lần nữa lạc đến đây. Lướt qua người nàng rồi dừng ở đĩa bánh gạo đen trong tay Nguyệt Kiến.
Hắn nhướng mày: “Không phải công chúa nói muốn tự mình ăn sao?”
Lý Tiện Ngư bị bắt tại trận, vành tai hơi đỏ lên, nói: “Ta không ăn được nhiều như vậy nên cho Nguyệt Kiến.”
Nàng nói, sợ Lâm Uyên tiếp tục chất vấn mình, vội nâng váy bước ra ngoài.
“Lát nữa phòng bếp nhỏ còn phải làm cơm trưa. Chúng ta vẫn nên về tẩm điện trước đi.”
Lâm Uyên mím môi nhìn nàng, cuối cùng cũng nhấc chân đuổi theo.
Lúc này cũng chưa tới giờ ăn cơm, hành lang xung quanh phòng bếp nhỏ vô cùng an tĩnh, cũng không có cung nhân đi qua.
Lâm Uyên cũng không cần che giấu thân hình, chỉ là đi theo bên cạnh nàng, không nói một lời.
Lý Tiện Ngư tựa hồ cảm thấy có chút bức bối, nhẹ giọng phát vỡ yên lặng, chủ động nói chuyện phát sinh mấy ngày nay khi hắn không có ở đây.
“Lâm Uyên, mấy ngày nay ngươi không ở trong cung, Điện Phi Hương lại có một ma ma dạy học khác. Họ Chu, tuổi xấp xỉ Hà ma ma. Về sau, bà ấy phụ trách dạy dỗ ta.”
Ánh mắt Lâm Uyên lạnh lùng, lập tức hỏi: “Bà ấy cũng làm khó dễ người sao?”
Lý Tiện Ngư nghe ra ý tứ trong lời hắn, lắc đầu liên tục: “Không có.”
Nàng nói: “Chu ma ma không thích khó xử người khác như Hà ma ma. Chỉ là nói chuyện tương đối dong dài.”
Nàng mím môi cười: “Có đôi khi, có thể nói rõ việc bằng một câu. Nhưng lại phải nói đi nói lại thành ba năm câu, đến nỗi lỗ tai người nghe cũng phải mọc kén.”
Lâm Uyên nghe vậy, áp chế lạnh lùng trong mắt, nhàn nhạt gật đầu: “Nếu công chúa cảm thấy phiền, lại đổi một ma ma khác cũng không sao.”
Lý Tiện Ngư không nghĩ tới Lâm Uyên sẽ trả lời như vậy.
Nàng hơi sững sờ, quay mặt lại nhìn hắn: “Lâm Uyên, ở chỗ ngươi, nói nhiều được coi là một tật xấu rất nghiêm trọng sao?”
Lâm Uyên nhíu mày: “Ta không thích người nói nhiều.”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một chút, có chút khó xử nói: “Nhưng mà, ta cũng nói rất nhiều.”
Nàng nhẹ giọng hỏi: “Lâm Uyên, vậy ngươi cũng chán ghét ta sao?”
/190
|