Lâm Uyên liếc nhìn nàng một cái.
Thiếu nữ bên cạnh đang ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi nhỏ dài, mắt hạnh đen nhánh, giọng nói vừa mềm mại lại ngọt ngào như sữa đặc hấp anh đào.
Hắn lại nghĩ tới chén sữa đặc hấp anh đào Lý Tiện Ngư đưa cho Cố Mẫn Chi, cùng với cách nói chuyện với Cố Mẫn Chi bằng một giọng nói rất nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Lâm Uyên nắm chặt trường kiếm trong tay, lông mày nhíu chặt, ánh mắt tối sầm.
Lý Tiện Ngư nhìn biểu tình nửa mất mát nửa tức giận trên mặt hắn, nàng phồng má quay mặt sang chỗ khác: “Được rồi. Sau này, ta sẽ không tìm ngươi nói chuyện nữa là được.”
Nàng vừa dứt lời thì nghe thấy Lâm Uyên nhỏ giọng phủ nhận: “Không có.”
Lý Tiện Ngư khẽ chớp mắt, lại quay đầu nhìn hắn. Nhưng Lâm Uyên lại quay đầu đi tránh ánh mắt nàng, có chút cứng đờ, nhỏ giọng nói: “Công chúa là công chúa, người khác là người khác.”
Lý Tiện Ngư khẽ nhíu mày, khẽ cười một tiếng.
Nàng lại vui vẻ trở lại, cười khanh khách, vươn tay nắm tay áo Lâm Uyên kéo hắn đi về phía trước: “Ta dẫn ngươi đi xem con cá đỏ kia.”
Nơi này cách thiên điện cũng không xa.
Lý Tiện Ngư bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, lôi kéo hắn dọc hành lang. Rất nhanh đã tới trước lu nước ở thiên điện, thấy con cá đỏ kia.
Lý Tiện Ngư cẩn thận quan sát, như có điều suy nghĩ: “Nó tựa hồ không vui lắm. Ở trong nước cũng không nhúc nhích chút nào, cái đuôi còn có chút trắng bệch.”
Lâm Uyên cũng không quan tâm nhiều đến tâm trạng con cá này.
Nhưng nghe Lý Tiện Ngư nói như vậy, cũng nhìn theo tầm mắt nàng, bình tĩnh nói: “Có lẽ là do lu nước quá hẹp không thể bơi được.”
Lý Tiện Ngư lại có chút khó xử.
Nàng nói: “Nhưng đấy chính là vật chứa lớn nhất Điện Phi Hương rồi.”
Lâm Uyên cũng không để ý, giọng nói nhàn nhạt: “Công chúa có thể thả nó lại vào sông Ngự Hà. Hoặc là, trực tiếp nướng ăn.”
Lý Tiện Ngư rõ ràng đều không muốn.
Nàng lắc đầu liên tục: “Nếu lúc mới vớt lên mang đi nướng ăn luôn thì không sao. Nhưng hiện tại cũng đã nuôi một thời gian, có chút ăn không nổi.”
Nàng suy nghĩ một chút, tự nhủ: “Kỳ thật, Điện Phi Hương cũng không phải không có chỗ nuôi cá—— sau điện có một cái ao nhỏ.”
Nàng có chút tiếc nuối, nói: “Nhưng là cái ao kia đã bỏ hoang từ lâu.”
Lâm Uyên lại hỏi: “Nếu bỏ hoang, sao không cho người dọn lại sạch sẽ?”
Lý Tiện Ngư khẽ mở đôi môi đỏ mọng, không trả lời ngay lập tức. Nàng vốn cũng muốn dọn sạch sẽ, trồng hoa sen, đào củ sen, hái hạt sen ăn. Nhưng người Phủ Nội Vụ luôn luôn thoái thác không tới, sau lại nhận được tin tức Hô Diễn tới triều.
Nàng nghĩ, khả năng trước đầu xuân mình sẽ phải gả đến Hô Diễn. Có lẽ sẽ không được chứng kiến cảnh hoa sen nở hoa, kết quả nên cũng bỏ qua chuyện này.
Nhưng hiện tại suy nghĩ về nó. Cũng không cần thiết phải trồng hoa sen, dùng để nuôi cá, cũng không có gì không thể.
Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, nghiêm túc gật đầu: “Lâm Uyên, ngươi nói không sai.”
Nàng nhướng mày, hai má hiện lên má lúm đồng tiền: “Ta cho người đi dọn sạch sẽ ao nhỏ này.”
Lý Tiện Ngư mặc dù nói vậy, lại không cho người đi tìm người Phủ Nội Vụ.
Nàng nghĩ, thay vì lại nghe bọn hắn đùn đẩy. Nếu lấy tiền bỏ vào cái lỗ không đáy này, còn không bằng lấy bạc chia cho người Điện Phi Hương còn hơn.
Vì thế nàng bảo Trúc Từ gọi tất cả cung nhân nhàn rỗi trong điện tới tụ tập, ra tiền thưởng gấp ba lần tiền công bên ngoài, để cho bọn họ cùng nhau tập trung dọn dẹp sạch sẽ ao nhỏ sau Điện Phi Hương.
Mà thời điểm Điện Phi Hương khi thế ngất trời, trong Điện Thái Cực cũng náo nhiệt không kém. Hoàng đế khoác long bào màu vàng ngồi trên ghế cao, sắc mặt đỏ bừng, biểu tình nôn nóng.
Hắn vội vàng hỏi thái y đứng trước mặt: “Như thế nào?”
Lão thái y vừa bắt mạch cho hắn lộ ra vẻ mặt khó xử, cuối cùng quỳ xuống giữa tiếng quát hỏi liên tục của hoàng đế, dập đầu khuyên nhủ: “Xin bệ hạ bảo trọng long thể.”
Những thái y còn lại cũng đồng loạt cúi người, đồng thanh nói: “Bệ hạ, xin lấy long thể làm trọng, không thể tiếp tục dùng Hổ Lang Dược.”
Hoàng đế đột nhiên đứng dậy, sắc mặt càng đỏ, đáy mắt nhàn nhạt đỏ lên.
Hắn phất tay áo, phủi sách toàn bộ thuốc bổ bên cạnh, giận tím mặt: “Ngay cả chút bệnh nhỏ này cũng không trị được, trẫm nuôi đám phế vật các ngươi làm gì? Mang hết ra ngoài chém cho trẫm!”
Thừa Cát đứng ở bên cạnh nhìn, giữa hai mày đổ mồ hôi, vội vàng tiến lên khuyên can nói: “Bệ hạ, xin bớt giận, xin bớt giận, đừng làm tổn thương long thể.”
Nhưng mặc dù khuyên như vậy, trong lòng hắn cũng có chút chột dạ.
Dù sao, ban đầu rượu huyết hươu có tác dụng. Sau bắt đầu phải dùng thuốc, cuối cùng phải dùng đến cả Hổ Lang Dược.
Hiện tại, ngay cả Hổ Lang Dược cũng có hiệu quả cực kỳ ít.
Nhưng bệ hạ lại vô cùng nghiện chuyện kia. Một ngày không làm thì cả người khó chịu, hai mắt đỏ bừng, hành vi điên cuồng.
Hắn thân là một thái giám, đương nhiên không biết vì sao bệ hạ si mê chuyện này. Nhưng lại hiểu được, nếu hôm nay các thái y không tìm được ra phương thuốc hữu dụng, chờ đến lúc bệ hạ nổi điên, e rằng mạng nhỏ cũng khó giữ được.
Thừa Cát thấy hoàng đế lại sắp nổi giận, dưới tình thế cấp bách, lại nhớ tới một người.
Hắn lập tức cúi người, nói nhỏ bên tai hoàng đế khuyên nhủ: “Bệ hạ, cũng chưa chắc cần thái y. Ngài còn nhớ, Tư chính trong Ảnh Vệ Tư, Khương Không đại nhân? Y thuật của ngài ấy xuất chúng, lại dám dùng dược, so với những thái y này thì cao minh hơn rất nhiều.”
“Khương Không?” Hoàng đế chậm rãi nói ra tên này, đôi mắt đỏ bỗng sáng rực lên: “Đúng vậy, Khương Không! Lập tức gọi hắn đến đây cho trẫm!”
Hắn nói xong cúi đầu, lại thấy đám thái y trước mặt, trong lòng càng thêm bực bội, đá một cước vào Viện Chính cách hắn gần nhất: “Cút! Đều cút đi cho trẫm!”
Các thái y quay mặt nhìn nhau, có lẽ là biết không khuyên được hoàng đế, cuối cùng đành nối đuôi nhau lui ra.
Trong điện yên tĩnh trở lại, chỉ còn hoàng đế đang bực bội đi đi lại lại trên kim điện, hai mắt đỏ bừng, toàn thân nóng rực, như một con thú bị mắc bẫy đã mất lý trí. ( truyện đăng trên app TᎽT)
May mà, Khương Không tới rất nhanh.
Hắn vẫn mặc một chiếc áo bào màu xám với mặt nạ sắt, trong tay không cầm vũ khí, chỉ cầm một thanh ngọc làm thành hình lư hương.
Khói trắng bay ra trong đỉnh, bay lượn lờ như hơi nóng bốc lên từ thức ăn nóng, bay đến bên cạnh hoàng đế.
Hoàng đế hít sâu một hơi, thần sắc có vẻ hòa hoãn hơn một chút.
Hắn giơ tay để Khương Không tới gần, ngữ khí dồn dập hỏi hắn: “Khương Không, ngươi còn biện pháp gì không. Rượu huyết hươu, ngân châm, đan dược, cái gì cũng được! Chỉ cần có hiệu quả, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh!”
Khương Không đặt đỉnh hương lên bàn dài bên cạnh hoàng đó, cúi người hành lễ với hắn, giọng nói khàn khàn: “Mấy ngày nay chỉ là bệ hạ mệt nhọc, long thể hao tổn. Bồi bổ là được.”
Hoàng đế gật đầu, lúc này trên khuôn mặt tức giận vừa rồi cuối cùng cũng lộ ra ý cười: “Quả nhiên vẫn là y thuật của ái khanh cao minh.”
Hắn nói xong, lại giận dữ nói: “Không giống đám người trong Thái Y Viện, một đám sâu mọt! Giá áo túi cơm! Ăn không bổng lộc của trẫm!”
Khương Không không đáp lời.
Hắn chỉ đợi hoàng đế phát tác xong, thì dâng lên một lọ đan dược màu đỏ: “Khi bệ hạ cảm thấy mệt mỏi, uống một viên là được.”
Hoàng đế không chút do dự, lập tức ra lệnh cho người bưng nước ấm tới, uống nước ăn một viên đan dược.
Ngắn ngủn mười lăm phút đồng hồ, hắn cảm giác một luồng khí nóng truyền lên từng đợt từ phía dưới, phảng phất như hồi phục phong độ khi còn thiếu niên.
Sắc mặt hắn ửng hồng, hai mắt tỏa sáng, lập tức nói với Thừa Cát đang chờ ở bên cạnh: “Đi, mau đi gọi toàn bộ mỹ nhân trẫm mới tuyển đến đây.”
Thừa Cát như được đại xá, lập tức cúi người lui ra.
Sau khi hoàng đế dứt lời, lại lấy vài món đồ bằng ngọc trân quý đặt ở Đa Bảo Các, vứt cho Khương Không, hào phóng nói: “Ái khanh có công nên được thưởng!”
Khương Không giơ tay, vững vàng đón được những món đồ bằng ngọc đó.
“Đa tạ bệ hạ ban thưởng.” Hắn cúi người hành lễ với hoàng đế, ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt sau mặt nạ không có chút dao động nào: “Thần xin cáo lui trước.”
*
Ánh trăng và các ngôi sao đã lên cao.
Các cung nhân trong Điện Phi Hương bận rộn cả ngày, tất cả đều đã nghỉ ngơi sớm, toàn bộ Điện Phi Hương cực kỳ yên tĩnh.
Lâm Uyên ngồi trên xà ngang, rũ mi xuống, mày kiếm nhíu chặt. Lại là một giấc mơ kỳ lạ khác.
Hắn mặc kỵ trang (trang phục cưỡi ngựa) tay cầm kiếm, cưỡi ngựa chạy như bay trong rừng, đuổi theo một con bạch lộc hiếm thấy.
Mà bên cạnh hắn còn có một người cùng kề vai sát cánh, giọng nói nhàn nhạt: “Ngươi và ta huynh đệ tranh chấp, không biết cuối cùng hươu chết trong tay ai.”
Hắn không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng, quất roi bạc trong tay, thúc ngựa chạy, rất nhanh bỏ lại người nọ phía sau.
Ở sâu trong rừng rậm, cuối cùng hắn cũng săn được con bạch lộc kia. Nhưng tiếp theo chờ hắn lại là một cơn mưa tên dày đặc, cùng các tử sĩ bất kể giá nào đuổi giết.
Cho đến khi, tuấn mã lại nhảy ra khỏi vách núi, Lâm Uyên mới giật mình tỉnh dậy, đột nhiên nắm chặt trường kiếm bên hông. Sau đó, phần vỏ kiếm đập mạnh vào xà ngang, vang lên một âm thanh chói tai.
“Lâm Uyên?”
Giọng nói mơ hồ của thiếu nữ vang lên từ một khoảng cách không xa.
Lâm Uyên bình phục từ trong hô hấp hỗn loạn, tỉnh lại từ trong mơ, rũ mắt nhìn xuống.
Ngọn đèn dầu trong điện mờ mờ.
Màn đỏ thẫm được một đôi tay trần trắng như tuyết vén lên mấy tấc, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của Lý Tiện Ngư sau màn.
Nàng như bị tỉnh từ trong giấc mộng, đôi mắt còn mông lung duỗi tay xoa xoa mắt, nhẹ giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên, ngươi bị bóng đè sao?”
Ánh mắt Lâm Uyên tối sầm, không trả lời ngay lập tức.
Hắn nhớ tới dung mạo người nói chuyện với hắn trong mơ.
Người nam tử tựa hồ lớn hơn hắn vài tuổi, trên tóc đã cài trâm cài tóc.
Khuôn mặt có ba bốn phần tương tự hắn, nhưng đường nét lại không sắc bén như hắn. Ngược lại theo hướng thanh nhã ôn hòa hơn, khi cười rộ lên làm cho người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân.
Hắn vẫn không thể nhớ nổi người này là ai, chỉ có từ lời nói của hắn ta có thể đoán được vài manh mối.
Huynh đệ?
Hắn có huynh đệ sao?
Một người huynh đệ muốn dùng loạn tiễn bắn chết hắn?
Hắn nghĩ đến đây, đầu óc đau đớn kịch liệt. Hắn lập tức cắn chặt răng, bản năng duỗi tay ấn vào giữa mày. Mà Lý Tiện Ngư cũng hoàn toàn tỉnh dậy.
Nàng khoác áo đứng dậy, tay cầm ngọn đèn dầu mỏng manh đi tới xà nhà, lo lắng ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng dò hỏi: “Lâm Uyên, ngươi làm sao vậy?”
Lâm Uyên cúi đầu, dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu mỏng manh nhìn thấy khuôn mặt mộc mạc của thiếu nữ, tóc đen dài tới eo, đôi mắt trong veo như nước, tràn ngập ôn nhu lo lắng.
Ánh mắt hắn hơi dừng lại, hắc ám dưới đáy mắt tan đi. Sau đó buông lỏng trường kiếm đang nắm chặt trong tay, nhảy xuống xà ngang đứng trước mặt nàng.
“Không có việc gì.”
Hắn nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Thần tựa hồ nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.”
Thiếu nữ bên cạnh đang ngẩng đầu nhìn hắn, lông mi nhỏ dài, mắt hạnh đen nhánh, giọng nói vừa mềm mại lại ngọt ngào như sữa đặc hấp anh đào.
Hắn lại nghĩ tới chén sữa đặc hấp anh đào Lý Tiện Ngư đưa cho Cố Mẫn Chi, cùng với cách nói chuyện với Cố Mẫn Chi bằng một giọng nói rất nhẹ nhàng, uyển chuyển.
Lâm Uyên nắm chặt trường kiếm trong tay, lông mày nhíu chặt, ánh mắt tối sầm.
Lý Tiện Ngư nhìn biểu tình nửa mất mát nửa tức giận trên mặt hắn, nàng phồng má quay mặt sang chỗ khác: “Được rồi. Sau này, ta sẽ không tìm ngươi nói chuyện nữa là được.”
Nàng vừa dứt lời thì nghe thấy Lâm Uyên nhỏ giọng phủ nhận: “Không có.”
Lý Tiện Ngư khẽ chớp mắt, lại quay đầu nhìn hắn. Nhưng Lâm Uyên lại quay đầu đi tránh ánh mắt nàng, có chút cứng đờ, nhỏ giọng nói: “Công chúa là công chúa, người khác là người khác.”
Lý Tiện Ngư khẽ nhíu mày, khẽ cười một tiếng.
Nàng lại vui vẻ trở lại, cười khanh khách, vươn tay nắm tay áo Lâm Uyên kéo hắn đi về phía trước: “Ta dẫn ngươi đi xem con cá đỏ kia.”
Nơi này cách thiên điện cũng không xa.
Lý Tiện Ngư bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng, lôi kéo hắn dọc hành lang. Rất nhanh đã tới trước lu nước ở thiên điện, thấy con cá đỏ kia.
Lý Tiện Ngư cẩn thận quan sát, như có điều suy nghĩ: “Nó tựa hồ không vui lắm. Ở trong nước cũng không nhúc nhích chút nào, cái đuôi còn có chút trắng bệch.”
Lâm Uyên cũng không quan tâm nhiều đến tâm trạng con cá này.
Nhưng nghe Lý Tiện Ngư nói như vậy, cũng nhìn theo tầm mắt nàng, bình tĩnh nói: “Có lẽ là do lu nước quá hẹp không thể bơi được.”
Lý Tiện Ngư lại có chút khó xử.
Nàng nói: “Nhưng đấy chính là vật chứa lớn nhất Điện Phi Hương rồi.”
Lâm Uyên cũng không để ý, giọng nói nhàn nhạt: “Công chúa có thể thả nó lại vào sông Ngự Hà. Hoặc là, trực tiếp nướng ăn.”
Lý Tiện Ngư rõ ràng đều không muốn.
Nàng lắc đầu liên tục: “Nếu lúc mới vớt lên mang đi nướng ăn luôn thì không sao. Nhưng hiện tại cũng đã nuôi một thời gian, có chút ăn không nổi.”
Nàng suy nghĩ một chút, tự nhủ: “Kỳ thật, Điện Phi Hương cũng không phải không có chỗ nuôi cá—— sau điện có một cái ao nhỏ.”
Nàng có chút tiếc nuối, nói: “Nhưng là cái ao kia đã bỏ hoang từ lâu.”
Lâm Uyên lại hỏi: “Nếu bỏ hoang, sao không cho người dọn lại sạch sẽ?”
Lý Tiện Ngư khẽ mở đôi môi đỏ mọng, không trả lời ngay lập tức. Nàng vốn cũng muốn dọn sạch sẽ, trồng hoa sen, đào củ sen, hái hạt sen ăn. Nhưng người Phủ Nội Vụ luôn luôn thoái thác không tới, sau lại nhận được tin tức Hô Diễn tới triều.
Nàng nghĩ, khả năng trước đầu xuân mình sẽ phải gả đến Hô Diễn. Có lẽ sẽ không được chứng kiến cảnh hoa sen nở hoa, kết quả nên cũng bỏ qua chuyện này.
Nhưng hiện tại suy nghĩ về nó. Cũng không cần thiết phải trồng hoa sen, dùng để nuôi cá, cũng không có gì không thể.
Lý Tiện Ngư nghĩ như vậy, nghiêm túc gật đầu: “Lâm Uyên, ngươi nói không sai.”
Nàng nhướng mày, hai má hiện lên má lúm đồng tiền: “Ta cho người đi dọn sạch sẽ ao nhỏ này.”
Lý Tiện Ngư mặc dù nói vậy, lại không cho người đi tìm người Phủ Nội Vụ.
Nàng nghĩ, thay vì lại nghe bọn hắn đùn đẩy. Nếu lấy tiền bỏ vào cái lỗ không đáy này, còn không bằng lấy bạc chia cho người Điện Phi Hương còn hơn.
Vì thế nàng bảo Trúc Từ gọi tất cả cung nhân nhàn rỗi trong điện tới tụ tập, ra tiền thưởng gấp ba lần tiền công bên ngoài, để cho bọn họ cùng nhau tập trung dọn dẹp sạch sẽ ao nhỏ sau Điện Phi Hương.
Mà thời điểm Điện Phi Hương khi thế ngất trời, trong Điện Thái Cực cũng náo nhiệt không kém. Hoàng đế khoác long bào màu vàng ngồi trên ghế cao, sắc mặt đỏ bừng, biểu tình nôn nóng.
Hắn vội vàng hỏi thái y đứng trước mặt: “Như thế nào?”
Lão thái y vừa bắt mạch cho hắn lộ ra vẻ mặt khó xử, cuối cùng quỳ xuống giữa tiếng quát hỏi liên tục của hoàng đế, dập đầu khuyên nhủ: “Xin bệ hạ bảo trọng long thể.”
Những thái y còn lại cũng đồng loạt cúi người, đồng thanh nói: “Bệ hạ, xin lấy long thể làm trọng, không thể tiếp tục dùng Hổ Lang Dược.”
Hoàng đế đột nhiên đứng dậy, sắc mặt càng đỏ, đáy mắt nhàn nhạt đỏ lên.
Hắn phất tay áo, phủi sách toàn bộ thuốc bổ bên cạnh, giận tím mặt: “Ngay cả chút bệnh nhỏ này cũng không trị được, trẫm nuôi đám phế vật các ngươi làm gì? Mang hết ra ngoài chém cho trẫm!”
Thừa Cát đứng ở bên cạnh nhìn, giữa hai mày đổ mồ hôi, vội vàng tiến lên khuyên can nói: “Bệ hạ, xin bớt giận, xin bớt giận, đừng làm tổn thương long thể.”
Nhưng mặc dù khuyên như vậy, trong lòng hắn cũng có chút chột dạ.
Dù sao, ban đầu rượu huyết hươu có tác dụng. Sau bắt đầu phải dùng thuốc, cuối cùng phải dùng đến cả Hổ Lang Dược.
Hiện tại, ngay cả Hổ Lang Dược cũng có hiệu quả cực kỳ ít.
Nhưng bệ hạ lại vô cùng nghiện chuyện kia. Một ngày không làm thì cả người khó chịu, hai mắt đỏ bừng, hành vi điên cuồng.
Hắn thân là một thái giám, đương nhiên không biết vì sao bệ hạ si mê chuyện này. Nhưng lại hiểu được, nếu hôm nay các thái y không tìm được ra phương thuốc hữu dụng, chờ đến lúc bệ hạ nổi điên, e rằng mạng nhỏ cũng khó giữ được.
Thừa Cát thấy hoàng đế lại sắp nổi giận, dưới tình thế cấp bách, lại nhớ tới một người.
Hắn lập tức cúi người, nói nhỏ bên tai hoàng đế khuyên nhủ: “Bệ hạ, cũng chưa chắc cần thái y. Ngài còn nhớ, Tư chính trong Ảnh Vệ Tư, Khương Không đại nhân? Y thuật của ngài ấy xuất chúng, lại dám dùng dược, so với những thái y này thì cao minh hơn rất nhiều.”
“Khương Không?” Hoàng đế chậm rãi nói ra tên này, đôi mắt đỏ bỗng sáng rực lên: “Đúng vậy, Khương Không! Lập tức gọi hắn đến đây cho trẫm!”
Hắn nói xong cúi đầu, lại thấy đám thái y trước mặt, trong lòng càng thêm bực bội, đá một cước vào Viện Chính cách hắn gần nhất: “Cút! Đều cút đi cho trẫm!”
Các thái y quay mặt nhìn nhau, có lẽ là biết không khuyên được hoàng đế, cuối cùng đành nối đuôi nhau lui ra.
Trong điện yên tĩnh trở lại, chỉ còn hoàng đế đang bực bội đi đi lại lại trên kim điện, hai mắt đỏ bừng, toàn thân nóng rực, như một con thú bị mắc bẫy đã mất lý trí. ( truyện đăng trên app TᎽT)
May mà, Khương Không tới rất nhanh.
Hắn vẫn mặc một chiếc áo bào màu xám với mặt nạ sắt, trong tay không cầm vũ khí, chỉ cầm một thanh ngọc làm thành hình lư hương.
Khói trắng bay ra trong đỉnh, bay lượn lờ như hơi nóng bốc lên từ thức ăn nóng, bay đến bên cạnh hoàng đế.
Hoàng đế hít sâu một hơi, thần sắc có vẻ hòa hoãn hơn một chút.
Hắn giơ tay để Khương Không tới gần, ngữ khí dồn dập hỏi hắn: “Khương Không, ngươi còn biện pháp gì không. Rượu huyết hươu, ngân châm, đan dược, cái gì cũng được! Chỉ cần có hiệu quả, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi thật hậu hĩnh!”
Khương Không đặt đỉnh hương lên bàn dài bên cạnh hoàng đó, cúi người hành lễ với hắn, giọng nói khàn khàn: “Mấy ngày nay chỉ là bệ hạ mệt nhọc, long thể hao tổn. Bồi bổ là được.”
Hoàng đế gật đầu, lúc này trên khuôn mặt tức giận vừa rồi cuối cùng cũng lộ ra ý cười: “Quả nhiên vẫn là y thuật của ái khanh cao minh.”
Hắn nói xong, lại giận dữ nói: “Không giống đám người trong Thái Y Viện, một đám sâu mọt! Giá áo túi cơm! Ăn không bổng lộc của trẫm!”
Khương Không không đáp lời.
Hắn chỉ đợi hoàng đế phát tác xong, thì dâng lên một lọ đan dược màu đỏ: “Khi bệ hạ cảm thấy mệt mỏi, uống một viên là được.”
Hoàng đế không chút do dự, lập tức ra lệnh cho người bưng nước ấm tới, uống nước ăn một viên đan dược.
Ngắn ngủn mười lăm phút đồng hồ, hắn cảm giác một luồng khí nóng truyền lên từng đợt từ phía dưới, phảng phất như hồi phục phong độ khi còn thiếu niên.
Sắc mặt hắn ửng hồng, hai mắt tỏa sáng, lập tức nói với Thừa Cát đang chờ ở bên cạnh: “Đi, mau đi gọi toàn bộ mỹ nhân trẫm mới tuyển đến đây.”
Thừa Cát như được đại xá, lập tức cúi người lui ra.
Sau khi hoàng đế dứt lời, lại lấy vài món đồ bằng ngọc trân quý đặt ở Đa Bảo Các, vứt cho Khương Không, hào phóng nói: “Ái khanh có công nên được thưởng!”
Khương Không giơ tay, vững vàng đón được những món đồ bằng ngọc đó.
“Đa tạ bệ hạ ban thưởng.” Hắn cúi người hành lễ với hoàng đế, ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt sau mặt nạ không có chút dao động nào: “Thần xin cáo lui trước.”
*
Ánh trăng và các ngôi sao đã lên cao.
Các cung nhân trong Điện Phi Hương bận rộn cả ngày, tất cả đều đã nghỉ ngơi sớm, toàn bộ Điện Phi Hương cực kỳ yên tĩnh.
Lâm Uyên ngồi trên xà ngang, rũ mi xuống, mày kiếm nhíu chặt. Lại là một giấc mơ kỳ lạ khác.
Hắn mặc kỵ trang (trang phục cưỡi ngựa) tay cầm kiếm, cưỡi ngựa chạy như bay trong rừng, đuổi theo một con bạch lộc hiếm thấy.
Mà bên cạnh hắn còn có một người cùng kề vai sát cánh, giọng nói nhàn nhạt: “Ngươi và ta huynh đệ tranh chấp, không biết cuối cùng hươu chết trong tay ai.”
Hắn không trả lời, chỉ hừ lạnh một tiếng, quất roi bạc trong tay, thúc ngựa chạy, rất nhanh bỏ lại người nọ phía sau.
Ở sâu trong rừng rậm, cuối cùng hắn cũng săn được con bạch lộc kia. Nhưng tiếp theo chờ hắn lại là một cơn mưa tên dày đặc, cùng các tử sĩ bất kể giá nào đuổi giết.
Cho đến khi, tuấn mã lại nhảy ra khỏi vách núi, Lâm Uyên mới giật mình tỉnh dậy, đột nhiên nắm chặt trường kiếm bên hông. Sau đó, phần vỏ kiếm đập mạnh vào xà ngang, vang lên một âm thanh chói tai.
“Lâm Uyên?”
Giọng nói mơ hồ của thiếu nữ vang lên từ một khoảng cách không xa.
Lâm Uyên bình phục từ trong hô hấp hỗn loạn, tỉnh lại từ trong mơ, rũ mắt nhìn xuống.
Ngọn đèn dầu trong điện mờ mờ.
Màn đỏ thẫm được một đôi tay trần trắng như tuyết vén lên mấy tấc, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết của Lý Tiện Ngư sau màn.
Nàng như bị tỉnh từ trong giấc mộng, đôi mắt còn mông lung duỗi tay xoa xoa mắt, nhẹ giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên, ngươi bị bóng đè sao?”
Ánh mắt Lâm Uyên tối sầm, không trả lời ngay lập tức.
Hắn nhớ tới dung mạo người nói chuyện với hắn trong mơ.
Người nam tử tựa hồ lớn hơn hắn vài tuổi, trên tóc đã cài trâm cài tóc.
Khuôn mặt có ba bốn phần tương tự hắn, nhưng đường nét lại không sắc bén như hắn. Ngược lại theo hướng thanh nhã ôn hòa hơn, khi cười rộ lên làm cho người ta có cảm giác như tắm trong gió xuân.
Hắn vẫn không thể nhớ nổi người này là ai, chỉ có từ lời nói của hắn ta có thể đoán được vài manh mối.
Huynh đệ?
Hắn có huynh đệ sao?
Một người huynh đệ muốn dùng loạn tiễn bắn chết hắn?
Hắn nghĩ đến đây, đầu óc đau đớn kịch liệt. Hắn lập tức cắn chặt răng, bản năng duỗi tay ấn vào giữa mày. Mà Lý Tiện Ngư cũng hoàn toàn tỉnh dậy.
Nàng khoác áo đứng dậy, tay cầm ngọn đèn dầu mỏng manh đi tới xà nhà, lo lắng ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng dò hỏi: “Lâm Uyên, ngươi làm sao vậy?”
Lâm Uyên cúi đầu, dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu mỏng manh nhìn thấy khuôn mặt mộc mạc của thiếu nữ, tóc đen dài tới eo, đôi mắt trong veo như nước, tràn ngập ôn nhu lo lắng.
Ánh mắt hắn hơi dừng lại, hắc ám dưới đáy mắt tan đi. Sau đó buông lỏng trường kiếm đang nắm chặt trong tay, nhảy xuống xà ngang đứng trước mặt nàng.
“Không có việc gì.”
Hắn nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: “Thần tựa hồ nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.”
/190
|