-Cháu nhìn thế mà cũng dẻo miệng ghê _Cô Yubin nắm lấy tay nó _Mt cô gái có vẻ ngoài lạnh lùng n2 bên trong thì như đứa trẻ mới lớn vậy.Àh,đúng rồi _như nhớ ra điều gì đó,cô Yubin thốt lên _hôm nay cháu đi học thế nào
-Dạ,cũng bình thường
-Vậy sao cô chủ nhiệm gọi điện về cho cô nói là cháu đánh h/sinh nam nào đó bị thương
-Dạ ko,là hiểu lầm thôi cô ạ _cháu làm sao có thể đánh được tụi con trai cơ chứ
-Ko phải là được rồi.Thôi,cháu ngủ sớm đi mai còn đi học _Cô Yubin bỗng đứng dậy,vuốt lại mái tóc
-Chúc cô ngủ ngon _nó mỉm cười nói khẽ
-Ừh,cháu ngủ sớm đi
Cô Yubin gật nhẹ đầu nhìn cô gái đang ngồi trên giường rồi bước đi.Đến cửa phòng thì khẽ thở dài,quay lại nhìn nó,ánh mắt như chứa điều gì đó muộn phiền
¤5h sáng,nó mở mắt,trời lờ mờ sáng,nó ngồi bật dậy,lau đi những giọt mồ hôi chảy dài trên má,nó thở hồng hộc như người sắp chết đến nơi,JH úp mặt vào gối...lại giấc mơ đó (xem lại chap-ác mộng),giấc mơ đã đeo bám nó 8 năm qua,ngó qua khung cửa sổ,trời lờ mờ sáng,mt chút ko khí mùa đông phảng phất quanh đây...cho nó chút cảm giác lạnh lẽo và đơn độc
*Trong phòng tắm,đứng trước gương,nó sửa soạn lại quần áo,rồi nó thả người,đưa tay lên tấm gương trước mặt.Bất giác...nó xoay người,vớ lấy hộp thuốc trên thành đá,nó thấy bắt đầu mất bình tĩnh khi nghĩ đến việc mình sắp phải làm khiến nó phải dùng thuốc thường xuyên hơn
-Đúng là...phải thử thôi
¤5h30 sáng
Cái lạnh dưới 0 độ C bao phủ khắp mọi nẻo đường ở seoul,trên phố ko có mấy người vì giờ này họ vẫn còn "bận" cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp.Duy chỉ có trong mt con ngõ nhỏ,mt chiếc Ferrari F430 màu trắng mới tinh đã được đỗ ở đó gần 30' nhưng vẫn ko nhúc nhích
Ko phải vì ko có ai trên chiếc xe đó mà bởi người đang ở bên trong chiếc xe đó -cũng chính là chủ nhân của chiếc xe là nó-Yun Jihoon,đang run bần bật...nó đã cầm chìa khóa xe trong tay rồi...n2 sao nó ko thể cho chìa khoá vào ổ...tay nó run run...cố mãi...cố mãi...nhưng trên gương mặt nó bây giờ...những giọt mồ hôi chảy dài dù cái rét đang bao phủ khắp nơi
Nó đã cố bình tĩnh để mở khoá nhưng ko thể...tay nó cứ run run...dù đã tự chấn án là sẽ "ko sao...ko sao...đừng sợ nữa...mày sẽ làm được mà..." nhưng...trong lòng nó thì khác...nó sợ...sợ nếu mở khoá ra ngọn lửa nắm xưa sẽ xhiện và ...thiêu rụi nó...
Khoảng cách bây giờ là 10cm,ko quá xa để có thể cho chìa khoá vào mở..n2 với nó...sao quá xa vời...cố nhích từng chút mt...chút mt...5cm...3cm...1cm...và
"Brừm"...
Tiếng động cơ xe nổ lên làm nó giật bắn mình...xe đã nổ máy...nó đã làm được...n2 sao nó ko thấy thật sự vui...nó cúi gằm mặt xuống tay lái...thở hồng hộc...như vừa thoát ra khỏi địa ngục vậy...nó đã vượt qua mt trong những nỗi sợ lớn nhất của mình... "xe hơi" ...nhưng điều này chỉ làm cho nó thấy kinh sợ...tội lỗi...bản thân nó hơn mà thôi
-Dạ,cũng bình thường
-Vậy sao cô chủ nhiệm gọi điện về cho cô nói là cháu đánh h/sinh nam nào đó bị thương
-Dạ ko,là hiểu lầm thôi cô ạ _cháu làm sao có thể đánh được tụi con trai cơ chứ
-Ko phải là được rồi.Thôi,cháu ngủ sớm đi mai còn đi học _Cô Yubin bỗng đứng dậy,vuốt lại mái tóc
-Chúc cô ngủ ngon _nó mỉm cười nói khẽ
-Ừh,cháu ngủ sớm đi
Cô Yubin gật nhẹ đầu nhìn cô gái đang ngồi trên giường rồi bước đi.Đến cửa phòng thì khẽ thở dài,quay lại nhìn nó,ánh mắt như chứa điều gì đó muộn phiền
¤5h sáng,nó mở mắt,trời lờ mờ sáng,nó ngồi bật dậy,lau đi những giọt mồ hôi chảy dài trên má,nó thở hồng hộc như người sắp chết đến nơi,JH úp mặt vào gối...lại giấc mơ đó (xem lại chap-ác mộng),giấc mơ đã đeo bám nó 8 năm qua,ngó qua khung cửa sổ,trời lờ mờ sáng,mt chút ko khí mùa đông phảng phất quanh đây...cho nó chút cảm giác lạnh lẽo và đơn độc
*Trong phòng tắm,đứng trước gương,nó sửa soạn lại quần áo,rồi nó thả người,đưa tay lên tấm gương trước mặt.Bất giác...nó xoay người,vớ lấy hộp thuốc trên thành đá,nó thấy bắt đầu mất bình tĩnh khi nghĩ đến việc mình sắp phải làm khiến nó phải dùng thuốc thường xuyên hơn
-Đúng là...phải thử thôi
¤5h30 sáng
Cái lạnh dưới 0 độ C bao phủ khắp mọi nẻo đường ở seoul,trên phố ko có mấy người vì giờ này họ vẫn còn "bận" cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp.Duy chỉ có trong mt con ngõ nhỏ,mt chiếc Ferrari F430 màu trắng mới tinh đã được đỗ ở đó gần 30' nhưng vẫn ko nhúc nhích
Ko phải vì ko có ai trên chiếc xe đó mà bởi người đang ở bên trong chiếc xe đó -cũng chính là chủ nhân của chiếc xe là nó-Yun Jihoon,đang run bần bật...nó đã cầm chìa khóa xe trong tay rồi...n2 sao nó ko thể cho chìa khoá vào ổ...tay nó run run...cố mãi...cố mãi...nhưng trên gương mặt nó bây giờ...những giọt mồ hôi chảy dài dù cái rét đang bao phủ khắp nơi
Nó đã cố bình tĩnh để mở khoá nhưng ko thể...tay nó cứ run run...dù đã tự chấn án là sẽ "ko sao...ko sao...đừng sợ nữa...mày sẽ làm được mà..." nhưng...trong lòng nó thì khác...nó sợ...sợ nếu mở khoá ra ngọn lửa nắm xưa sẽ xhiện và ...thiêu rụi nó...
Khoảng cách bây giờ là 10cm,ko quá xa để có thể cho chìa khoá vào mở..n2 với nó...sao quá xa vời...cố nhích từng chút mt...chút mt...5cm...3cm...1cm...và
"Brừm"...
Tiếng động cơ xe nổ lên làm nó giật bắn mình...xe đã nổ máy...nó đã làm được...n2 sao nó ko thấy thật sự vui...nó cúi gằm mặt xuống tay lái...thở hồng hộc...như vừa thoát ra khỏi địa ngục vậy...nó đã vượt qua mt trong những nỗi sợ lớn nhất của mình... "xe hơi" ...nhưng điều này chỉ làm cho nó thấy kinh sợ...tội lỗi...bản thân nó hơn mà thôi
/30
|