Chương 17: Thời cơ chưa tới 1
Mộ Dung Thừa bị bộ dạng trẻ nhỏ vô lo của cô làm phát cáu đến bùng nổ!
Từ nhỏ, mẹ anh hết lần này đến lần khác thiên vị Mộ Tử, lại thiên vị không có giới hạn.
Mộ Dung Thừa đứng dậy đi ra ngoài, "Không ăn nữa! Con đi ra ngoài uống rượu."
"Ai? Sao lại đi ra ngoài... Tối nay có trở về không?" Bạch Vi đối với việc con trai thường xuyên đi ra ngoài ăn chơi đàng điếm thì rất lo lắng, nhưng lại không quản được.
Mộ Tử ở bên cạnh nói mát: "Mẹ, anh đang đi tìm con dâu cho mẹ, mẹ để anh ấy đi đi, nói không chừng ngay cả cháu trai cũng sắp có rồi ấy..."
Mộ Dung Thừa ngoài cửa: "..."
Thật muốn quay lại bóp chết cô!
...........
Mộ Dung Thừa đến Royal - là quán rượu xa hoa bậc nhất.
Nói là quán rượu, thật ra nó giống như một khu giải trí tổng hợp, là quán rượu khổng lồ bên ngoài, bên trong còn có sòng bạc, KTV, quầy rượu, hộp đêm, còn có cả phòng tập thể hình.
Mộ Dung Thừa lượn một vòng bên ngoài, cũng không khác những tên con nhà giàu đến nơi xa hoa đồi trụy khác, nhưng đi vào trong một chút, vào thang máy riêng, vẻ bất cần đời trên mặt anh đã hoàn toàn thay đổi, tựa như một con người khác.
Tròng mắt đen sắc bén, môi mỏng nhẹ mím, sự trầm tĩnh, nội liễm lại thêm khí thế lạnh lùng cao ngạo, rất bất phàm.
Thang máy đi thẳng lên tần cao nhất, đến một thế giới khác.
Không có tiếng ca múa nhạc huyên náo, không có những hào nhoáng, chỉ có một hành lang thật dài, liên tiếp đi qua rất nhiều tầng bảo vệ.
Hộ vệ hai bên đồng loạt cúi chào, cung kính hành lễ.
"Gọi Vương Chiêm tới," Mộ Dung Thừa vừa nói dứt câu đã đi thẳng vào phòng.
Màu sắc trong phòng, tất cả đầu trầm, màu đen làm tăng thêm sự chững chặc, khí thế, bên trong màu đen, lại có màu đỏ điểm xuyết, cao quý lại thần bí, cộng thêm với khí chất của Mộ Dung Thừa, làm cho người ta có cảm giác kinh sợ.
Mộ Dung Thừa ngồi xuống ghế salon màu đen bằng da thật, phiền não mà nới lỏng cổ áo, rồi châm cho mình một điếu thuốc.
Đang lúc hút thuốc, thì một người đàn ông diện mạo tuấn mỹ, lại có mấy phần độc ác, tàn nhẫn đi tới.
Vương Chiêm đi tới cửa, thấy cảnh tượng này, trong lòng không kiềm được, có chút hồi hộp.
Mộ Dung Thừa rất ít khi hút thuốc.
Nếu thấy anh hút thuốc chỉ có một nguyên nhân, đó chính là, tâm tình anh bây giờ nhất định là rất, tệ, hại!
Vương Chiêm dè dặt đi tới, "Ông chủ, anh tìm tôi?"
Mộ Dung Thừa không nhìn anh ta, tầm mắt dừng trên mép thủy tinh của bàn trà nhỉ, mắt sâu thẳm, quỷ bí.
"Tìm được Hoàng lão quỷ chưa?" Anh hỏi.
Vương Chiêm trán đổ mồ hôi lạnh, "Không tìm được, chúng ta đã lật tung dân viện kia của hắn, mấy đường giao thông quan trọng quanh đó cũng đã xem kỹ, nhưng tạm thời chưa có tin tức.,.."
Mộ Dung Thừa nhả ra khói, mặt âm trầm không lên tiếng.
Vương Chiêm nhìn sắc mặt anh, thấp giọng nói: "Ông chủ, anh yên tâm, lão đầu kia cầm của chúng ta nhiều tiền như vậy, không thể chạy xa, tiệm vàng với cửa hàng tôi cũng đã cho người canh giữ cẩn thận."
Mộ Dung Thừa không tiếp tục truy hỏi tung tích Hoàng Lão Quỷ nữa, ngược lại lại hỏi Vương Chiêm: "Cậu nói xem, chuyện tá thi hoàn hồn này, thực sự có thể xảy ra sao?"
Vương Chiêm bị hỏi thỉ sửng sốt một chút: "Ông chủ Cổ đã giới thiệu, hẳn là không sai được..."
Đầu óc anh ta linh hoạt, xoay chuyển rất nhanh, lập tức hỏi: "Ông chủ, có phải Hứa Thi Ham.... có vấn đề?"
Mộ Dung Thừa đem tàn thuốc dụi vào gạt tàn: "Tô Tử xem như mất trí nhớ, cũng không thể là cái dáng vẻ như vậy."
"Ách..." Vương Chiêm do dự nói: "Thời gian, địa điểm và bát tự, tất cả đều theo như Hoàng Lão Quỷ yêu cầu, hẳn là không sai được, ông chủ, chúng ta vì tìm được người thích hợp cũng mất không ít công phu, hay là,... chờ thêm một chút?"
Mộ Dung Thừa ngước mắt lên, lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Vương Chiêm cười cười nói: "Ý tôi là... có lẽ là thời cơ chưa tới? Nói không chừng mấy ngày nữa quỷ sẽ nhập vào người!"
/1695
|