Chương 19: Thì ra là Mộ Tử 1
Bạch Vi ở phòng cách vách lao tới, đập mạnh cửa phòng: "Tử Tử? Tử Tử? Con sao thế?"
Mộ Tử mặt tái nhợt, mở cửa, giống như còn chưa hoàn hồn, "Không... Không sao, chỉ là mơ thấy ác mộng."
Bạch Vi từ trước đến giờ đến cưng chiều cô như trẻ con, nghe vậy thì ôm Mộ Tử vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô: "Sao lại gặp ác mộng, nhất định là bị dọa sợ rồi? Đừng sợ, tối nay mẹ ngủ với con."
"Không cần, con thực sự không sao." Mộ Tử cười khan hai tiếng, "Chỉ là mơ thôi, mẹ, mẹ mau về ngủ đi."
Bạch Vi lo lắng nhìn cô, "Thực sự không sao chứ?"
"Vâng, thật không sao cả."
Sau khi khuyên Bạch Vi trở về phòng, Mộ Tử hít một hơi sâu, rồi khép cửa phòng lại.
Cô không phải người nhát gan, vừa rồi chỉ là nhất thời, không có sự chuẩn bị...
Mộ Tử tự trấn an trong lòng một lúc rồi tắt đèn đi...
Khi bốn phía cùng chìm vào bóng tối, vách tường dần hiện ra những cảnh sắc khác, rất bạo lực, máu tanh, giống như hình ảnh của địa ngục.
Vừa rồi cô chính là bị những hình ảnh trên bức tường này hù dọa.
Mộ Tử đi tới bên tường, đưa tay nhẹ nhàng xua.
Đây chính là dùng thuốc màu đặc biệt vẽ lên, không màu không vị, bình thường không nhìn thấy, một khi chìm trong bóng tối hoàn toàn sẽ phát ra màu sắc huỳnh quang đỏ.
Người vẽ là chủ căn phòng này thì chỉ có Mộ Tử không thể nghi ngờ.
Suy nghĩ một chút, cô may mắn là đối phương đã không làm hỏng ngôi nhà, toàn bộ đều ở trên tường...
Một Tử xem xét lần lượt từng điểm trên vách tường.
Càng xem càng sợ hết hồn.
Nội dung trong bức họa, không phải bẻ gãy đầu người ta cũng chính là môt bụng! Toàn bộ đều là luyện ngục đồ!
Cô vừa sợ hãi lại sinh ra thương hại.
-- Cô gái mười sáu tuổi này, hoặc là có chứng tự bế, hoặc là uất ức trầm trọng, nếu không sẽ không vẽ trong phòng những thứ này...
Có lẽ Mộ tử cũng không phải vì muốn vãn hồi tình yêu với bạn trai mà cắt cổ tay, có lẽ... Thất tình chẳng qua là cây rơm cuối cùng đè xuống trong lòng cô ấy, gánh vác trong lòng quá nặng, khiến cho cô ấy lựa chọn một lối không đường về.
Những thứ trên tường phải nghĩ cách dọn sạch sẽ, vạn nhất có người phát hiện, cô không có cách nào giải thích.
Trong tranh thường xuất hiện hai thiếu nữ, mặc dù vẽ giống nhau nhưng vẫn có thể nhận ra là Mộ Vân và Mộ Linh. Chắc chắn họ thường bắt nạt Mộ Tử, vì vậy trong bức vẽ của cô ấy, hai người nay giường như chịu hết tất cả những nhục hình có thể nghĩ ra được.
Mộ Tử hận nơi này, hận tất cả mọi người ở đây.
"Tôi với các người, hôm nay coi như đồng mệnh tương liên..."
Cô vuốt ve bức vẽ trên tường, tự lẩm bẩm.
Nửa đêm bị ác mộng mà tỉnh giấc, lại thấy bức tranh tường khổng lồ như vậy, Mộ Tử không buồn ngủ chút nào nữa.
Bức vẽ, nhất định phải nghĩ cách xóa đi, bằng không một buổi tối nào đó, vừa mở mắt đã thấy ngay những thứ này, quả thực quá đáng sợ.
Thay đổi suy nghĩ một chút, cô gái nhỏ này cũng thật đáng thương, đi được mười sáu năm trên đời thì lại tự tuyệt đi đường sống, thứ lưu lại chỉ sợ cũng chỉ có những bức họa này.
Cô muốn chụp lại mấy ảnh trên tường, cũng coi như giữ lại chút kỷ niệm cho nguyên chủ.
Mộ Tử tìm được bàn máy tính, mở chức năng chụp ảnh, đem chụp lại hết bức vẽ trên tường.
Chụp chụp.. nhưng mơ hồ cảm thấy không đúng.
Cô nhíu mày, dừng động tác trên tay lại.
Những bức vẽ này... dường như toàn bộ đều cùng góc độ.
Một lần nữa nhìn kỹ bức vẽ huỳnh quang trên tường, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ.--
Kéo rèm cửa sổ lên.
Cô kéo cửa sổ ra, đẩy cánh cửa sổ thủy tinh lên.
Bên ngoài, trăng sáng, sao thưa, tất cả đều được bao phủ bởi ánh trăng, vừa rõ ràng lại vừa mông lung.
Mộ Tử so sánh hồi lâu, rốt cuộc cũng hiểu rõ.
Bức tranh trên tường vẽ không hề qua loa, mà xem qua cánh cửa sổ.
/1695
|