Mộ Kình Triệt nói, gương mặt hiện rõ sự hối lỗi chân thành. Lần nào đứng trước cô, cái dáng vẻ kiêu ngạo cũng đều bay biến hết, cứ thế đem toàn bộ đoạn tình cảm cùng trái tim chân thành mà đưa về phía cô.
Hiện giờ, Mộ Kình Triệt ý định tiến lại mỗi lúc càng gần, Úc Noãn cau mày trừng người đàn ông, dù cho bản thân đều bị mấy lời nói kia dỗ ngọt nhưng vẫn chưa có ý định buông tha, nhất là khi nghĩ lại về sự việc xảy ra hôm bức ảnh bị chụp trộm. Cô buộc phải ăn hạnh nhân để dẫn đến tình trạng xảy ra dị ứng, ngay sáng hôm sau cũng bị
Mộ Kình Triệt hành trên giường một phen náo loạn mà ngủ mê một ngày trời.
Không quan tâm trên xe có người hay ai, Úc Noãn tức giận muốn đẩy Mộ Kình Triệt rời đi.
"Triệt, anh rất đáng ghét! Không được lại gần đây."
Trong lúc vô ý, bàn tay cô muốn đẩy Mộ Kình Triệt ra, kết quả va vào vết thương, gương mặt nhỏ nhăn nhó chưa được bao lâu thì người đàn ông lập tức tiến lại, cẩn thận nâng bàn tay lên mà nâng niu.
"Được được, anh đáng ghét, rất đáng ghét, là người đáng ghét nhất. Vì thế đừng tự hành hạ bản thân nữa, em xem đi, bị thương như thế còn muốn đẩy anh ra, nếu để vết thương nặng hơn sẽ như thế nào?"
Vừa nói, cẩn thận cầm bàn tay cô lên xem xét, cô bị thương, một cử chỉ nhỏ khi cô bị đau hắn cũng đều cảm thấy vô cùng xót. Thay vì tranh cãi hay giải thích, tạm thời nhận lỗi để cơn giận của cô nguôi xuống.
Dù gì, cứ tiếp tục cũng không phải cách. Mộ Kình Triệt không hiểu tính cách của con gái, càng không biết phải hành xử như nào cho đúng, cuộc giải thích này tiếp tục cũng không thể nữa. Ngay từ đầu phần thua đã là của
han.
Mộ Kình Triệt cẩn thận nhìn xuống vài mảng trầy xước, vài nơi thấm ít máu, nay gỡ miếng vải mỏng ban nãy hắn cột lại, vết thương hiện ra trước mắt khiến tim hắn càng thêm đau xót.
"Sau khi em khỏi vết thương, muốn đánh muốn mắng, tức giận với anh như nào cũng được. Còn hiện giờ, em bị thương, nếu tiếp tục người đau là em. Ngoan, tạm thời đừng giận nữa nhé, lỗi đều là ở anh, tại anh không biết cách xử lý hay phát hiện kịp để kẻ khác tung hoành về tin tức khiến em hiểu lầm."
Mộ Kình Triệt ôn nhu từ tốn, chậm rãi lại nhẹ nhàng thổi vết thương cho cô. Một loạt hành động diễn ra, khiến Úc Noãn trông không khác gì người cố ý gây sự với hắn.
Mộ Kình Triệt vẫn cứ thổi nhẹ, muốn giảm cơn đau trên bàn tay cô, hơi nóng truyền vào, bất giác khiến cả người đều cảm thấy ấm áp bởi hành động này, ngay cả sóng mũi phút chốc cũng thấy cay cay.
Quả thật, Mộ Kình Triệt ban đầu vốn không sai. Nếu không có sự xuất hiện của người đàn ông ở đó, có lẽ bọn người kia vẫn cứ thể ngang nhiên tung hoành, đề ép đến mức cô chẳng thể nào mà ngóc đầu lên được nữa.
Còn về cơn giận đột ngột sản sinh kia, vốn dĩ cũng đến từ sự cảm thấy không an toàn và ghen tuông của Úc Noãn. Từ lúc bắt đầu mối quan hệ, dù cho không nói ra những lời ngọt ngào, nhưng cô sớm đã là người của Mộ Kình Triệt rồi, trong tim cô, từ lâu người đàn ông này đã hiện diện, càng lúc càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Cô thật sự... sợ mất hắn nên mới có cơn giận kia.
Mộ Kình Triệt thấy cô im lặng, dù cho chính hắn cũng đã tiến lại gần muốn tiếp xúc thân mật hơn nhưng vẫn sợ nổi cáu, vì vậy chỉ dám cần thận ngồi dịch lại, mỗi lúc một sát hơn.
Ngay khi gần hẳn, thuận thế đem Úc Noãn ôm trọng vào lòng, chưa kịp để Úc Noãn định thần, Mộ Kình Triệt lập tức vùi đầu vào mái tóc mềm cựa quậy, đem chính mình trở nên dịu dàng, bàn tay khẽ khàng siết lấy vòng eo nhỏ nhắn khiến cô khó mà vùng ra.
"Noãn, anh mới trở về từ thành phố lập tức đến đây tìm em. Khoảng thời gian không gặp, thật sự rất nhớ em, giận cũng được nhưng em đừng đẩy anh ra nữa, cho anh ôm một lát."
Úc Noãn nghe lời tâm tình, ngay lập tức bản thân cũng cảm thấy như bị điểm huyệt, cái ôm của hắn trong vòng tay cũng vì thế trở nên mềm mại.
Phía bên trên, Đình Khiêm chứng kiến từ đầu đến cuối, dù cho chóng mặt với sự thay đổi này, nhưng rõ ràng một điều Úc Noãn vô cùng quan trọng.
Trong suốt ba ngày khi rời đi, Đình Khiêm bên cạnh chứng kiến Mộ Kình Triệt làm việc vô số, mọi thứ đều đưa ra phương án giải quyết nhanh chóng, hòng kết thúc công việc có thể trở về đây sớm nhất.
Có lẽ vì xa cách bốn năm, nay gặp lại cả hai khẳng định mối quan hệ. Không sao khiến Mộ Kình Triệt tránh khỏi cảm giác nôn nóng muốn gặp cô.
Không gian trên xe cứ thế im lặng, Úc Noãn không cựa quậy nữa, chịu trận để Mộ Kình Triệt cần thận ôm vào lòng.
Qua vài phút, càng kinh ngạc hơn khi Úc Noãn cảm nhận nhịp thở đều, không khó để nhận ra Mộ Kình Triệt rơi vào giấc ngủ.
Người đàn ông này... vừa ôm cô liền ngủ như thế.
Nghĩ lại câu nói ban nãy, vừa xuống máy bay liền đến tìm cô, chắc hẳn Mộ Kình Triệt thật sự rất mệt. Nghĩ đến đó, trái tim của Úc Noãn cũng nhói lên liên hồi.
Cô gái nhỏ vừa rời khỏi lòng bàn tay Mộ Kình Triệt, muốn dùng bàn tay chạm lên gương mặt người đàn ông, ngay lập tức hắn siết chặt lại cổ tay tránh đụng vào vết thương, giọng nói khàn khàn mệt mỏi vang lên, nhưng ngữ khí
ล็ก cu cung ran nhu the,
"Bé con, không được rời khỏi anh!"
Mộ Kình Triệt chìm vào giấc ngủ nhưng cảnh giác hơn bao giờ hết, lại cho rằng cái buông tay này cô muốn rời đi, vì thế trong phút chốc tinh thần hoảng loạn, giấc ngủ chưa chìm sâu thì bừng tỉnh, ánh mắt mở bừng đối diện với cô mang theo bao nhiêu tia mệt mỏi hiện rõ.
Hiện giờ, Mộ Kình Triệt ý định tiến lại mỗi lúc càng gần, Úc Noãn cau mày trừng người đàn ông, dù cho bản thân đều bị mấy lời nói kia dỗ ngọt nhưng vẫn chưa có ý định buông tha, nhất là khi nghĩ lại về sự việc xảy ra hôm bức ảnh bị chụp trộm. Cô buộc phải ăn hạnh nhân để dẫn đến tình trạng xảy ra dị ứng, ngay sáng hôm sau cũng bị
Mộ Kình Triệt hành trên giường một phen náo loạn mà ngủ mê một ngày trời.
Không quan tâm trên xe có người hay ai, Úc Noãn tức giận muốn đẩy Mộ Kình Triệt rời đi.
"Triệt, anh rất đáng ghét! Không được lại gần đây."
Trong lúc vô ý, bàn tay cô muốn đẩy Mộ Kình Triệt ra, kết quả va vào vết thương, gương mặt nhỏ nhăn nhó chưa được bao lâu thì người đàn ông lập tức tiến lại, cẩn thận nâng bàn tay lên mà nâng niu.
"Được được, anh đáng ghét, rất đáng ghét, là người đáng ghét nhất. Vì thế đừng tự hành hạ bản thân nữa, em xem đi, bị thương như thế còn muốn đẩy anh ra, nếu để vết thương nặng hơn sẽ như thế nào?"
Vừa nói, cẩn thận cầm bàn tay cô lên xem xét, cô bị thương, một cử chỉ nhỏ khi cô bị đau hắn cũng đều cảm thấy vô cùng xót. Thay vì tranh cãi hay giải thích, tạm thời nhận lỗi để cơn giận của cô nguôi xuống.
Dù gì, cứ tiếp tục cũng không phải cách. Mộ Kình Triệt không hiểu tính cách của con gái, càng không biết phải hành xử như nào cho đúng, cuộc giải thích này tiếp tục cũng không thể nữa. Ngay từ đầu phần thua đã là của
han.
Mộ Kình Triệt cẩn thận nhìn xuống vài mảng trầy xước, vài nơi thấm ít máu, nay gỡ miếng vải mỏng ban nãy hắn cột lại, vết thương hiện ra trước mắt khiến tim hắn càng thêm đau xót.
"Sau khi em khỏi vết thương, muốn đánh muốn mắng, tức giận với anh như nào cũng được. Còn hiện giờ, em bị thương, nếu tiếp tục người đau là em. Ngoan, tạm thời đừng giận nữa nhé, lỗi đều là ở anh, tại anh không biết cách xử lý hay phát hiện kịp để kẻ khác tung hoành về tin tức khiến em hiểu lầm."
Mộ Kình Triệt ôn nhu từ tốn, chậm rãi lại nhẹ nhàng thổi vết thương cho cô. Một loạt hành động diễn ra, khiến Úc Noãn trông không khác gì người cố ý gây sự với hắn.
Mộ Kình Triệt vẫn cứ thổi nhẹ, muốn giảm cơn đau trên bàn tay cô, hơi nóng truyền vào, bất giác khiến cả người đều cảm thấy ấm áp bởi hành động này, ngay cả sóng mũi phút chốc cũng thấy cay cay.
Quả thật, Mộ Kình Triệt ban đầu vốn không sai. Nếu không có sự xuất hiện của người đàn ông ở đó, có lẽ bọn người kia vẫn cứ thể ngang nhiên tung hoành, đề ép đến mức cô chẳng thể nào mà ngóc đầu lên được nữa.
Còn về cơn giận đột ngột sản sinh kia, vốn dĩ cũng đến từ sự cảm thấy không an toàn và ghen tuông của Úc Noãn. Từ lúc bắt đầu mối quan hệ, dù cho không nói ra những lời ngọt ngào, nhưng cô sớm đã là người của Mộ Kình Triệt rồi, trong tim cô, từ lâu người đàn ông này đã hiện diện, càng lúc càng trở nên quan trọng hơn bao giờ hết. Cô thật sự... sợ mất hắn nên mới có cơn giận kia.
Mộ Kình Triệt thấy cô im lặng, dù cho chính hắn cũng đã tiến lại gần muốn tiếp xúc thân mật hơn nhưng vẫn sợ nổi cáu, vì vậy chỉ dám cần thận ngồi dịch lại, mỗi lúc một sát hơn.
Ngay khi gần hẳn, thuận thế đem Úc Noãn ôm trọng vào lòng, chưa kịp để Úc Noãn định thần, Mộ Kình Triệt lập tức vùi đầu vào mái tóc mềm cựa quậy, đem chính mình trở nên dịu dàng, bàn tay khẽ khàng siết lấy vòng eo nhỏ nhắn khiến cô khó mà vùng ra.
"Noãn, anh mới trở về từ thành phố lập tức đến đây tìm em. Khoảng thời gian không gặp, thật sự rất nhớ em, giận cũng được nhưng em đừng đẩy anh ra nữa, cho anh ôm một lát."
Úc Noãn nghe lời tâm tình, ngay lập tức bản thân cũng cảm thấy như bị điểm huyệt, cái ôm của hắn trong vòng tay cũng vì thế trở nên mềm mại.
Phía bên trên, Đình Khiêm chứng kiến từ đầu đến cuối, dù cho chóng mặt với sự thay đổi này, nhưng rõ ràng một điều Úc Noãn vô cùng quan trọng.
Trong suốt ba ngày khi rời đi, Đình Khiêm bên cạnh chứng kiến Mộ Kình Triệt làm việc vô số, mọi thứ đều đưa ra phương án giải quyết nhanh chóng, hòng kết thúc công việc có thể trở về đây sớm nhất.
Có lẽ vì xa cách bốn năm, nay gặp lại cả hai khẳng định mối quan hệ. Không sao khiến Mộ Kình Triệt tránh khỏi cảm giác nôn nóng muốn gặp cô.
Không gian trên xe cứ thế im lặng, Úc Noãn không cựa quậy nữa, chịu trận để Mộ Kình Triệt cần thận ôm vào lòng.
Qua vài phút, càng kinh ngạc hơn khi Úc Noãn cảm nhận nhịp thở đều, không khó để nhận ra Mộ Kình Triệt rơi vào giấc ngủ.
Người đàn ông này... vừa ôm cô liền ngủ như thế.
Nghĩ lại câu nói ban nãy, vừa xuống máy bay liền đến tìm cô, chắc hẳn Mộ Kình Triệt thật sự rất mệt. Nghĩ đến đó, trái tim của Úc Noãn cũng nhói lên liên hồi.
Cô gái nhỏ vừa rời khỏi lòng bàn tay Mộ Kình Triệt, muốn dùng bàn tay chạm lên gương mặt người đàn ông, ngay lập tức hắn siết chặt lại cổ tay tránh đụng vào vết thương, giọng nói khàn khàn mệt mỏi vang lên, nhưng ngữ khí
ล็ก cu cung ran nhu the,
"Bé con, không được rời khỏi anh!"
Mộ Kình Triệt chìm vào giấc ngủ nhưng cảnh giác hơn bao giờ hết, lại cho rằng cái buông tay này cô muốn rời đi, vì thế trong phút chốc tinh thần hoảng loạn, giấc ngủ chưa chìm sâu thì bừng tỉnh, ánh mắt mở bừng đối diện với cô mang theo bao nhiêu tia mệt mỏi hiện rõ.
/150
|