Giường mềm mại, Úc Noãn nhanh chóng bị dẫn dắt tâm trí hoàn toàn, chìm vào sự ấm áp cùng Mộ Kình Triệt, hoàn toàn bản thân thật sự lung lay. Dù cho lần này cảm giác đau đớn vẫn còn, nhưng rất nhanh hoàn toàn bị sự yêu chiều che lấp hết, cùng với sự ngọt ngào dỗ dành vang lên bên cạnh, mọi thứ dần dần xoa dịu lấy cô.
Cảm nhận cơ thể trần trụi mạnh mẽ phía trước, thân hình cường tráng với làn da màu đồng cuốn hút ma mị, vô số vết sẹo vẫn hằn, cô càng chạm lên càng xót thay hắn, đôi mắt ướt nhập nhèm, giọng nói cũng nức nở, gương mặt cứ thể vùi vào cơ thể Mộ Kình Triệt, muốn xoa dịu giúp hẳn nổi đau từ những vết thương này từng mang lại.
"Triệt... anh chắc là đau lắm..."
Mộ Kình Triệt nhìn người con gái nhỏ bên cạnh lo lắng cho hắn, nước mắt tràn ra ban đầu là đau đớn khi thân thể thô lỗ của hắn tiến vào sâu phía bên trong cơ thể non nớt của cô, về sau chính là vì đau xót cho các vết thương của hắn mà chẳng thể ngừng được. Hắn cẩn thận nâng niu ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt lăn tràn kia.
"Bé con, không hề đau, em khóc anh mới đau."
Đây vốn cũng không lần đầu Úc Noãn đau xót vì các vết thương này của hắn. Trước đây cũng đã có, rất nhiều lần.
Cô gái nhỏ nào biết, vết thương này đem so ra với bốn năm cô rời đi, dù cho không gây vết thương lớn trên cơ thể hẳn, nhưng lại chính là thứ chí mạng đau đớn, khiến tâm trí hẳn bị ảnh hưởng đến mức nặng nề, từng bị trì trệ vì mất ngủ và chìm trong nỗi nhung nhớ dằn vặt kỳ lạ vì một người chưa từng thấy mặt kia.
Úc Noãn vừa là liều thuốc tốt nhất, đồng thời cũng chính là loại thuốc độc nhất. Nhưng cho dù có đau, vẫn tình nguyện.
Mộ Kình Triệt thỏa mãn giao hòa, hai cơ thể đẹp như tranh vẽ không ngừng dung nhập vào, tạo ra sự thích ứng lần tương thích chỉ thuộc về riêng nhau. Một bên cứng rắn cường tráng, một bên mềm mại ôn như như nước, len lỏi vào nhau.
Vang vọng bên tai, những âm thanh kích tình ngân nga khiến người nghe đỏ mặt vang lên không ngớt. Chìm vào cảm giác đắm say của nhau, quên mất đi thế giới bên ngoài kia ra sao, giờ phút này chỉ còn lại không gian riêng của cả hai.
Thời gian thoi đưa, mãi đến khi Úc Noãn sức cùng lực kiệt, chẳng thể cử động nữa, Mộ Kinh Triệt vẫn cứ ôm cô nâng niu vào lòng, cẩn thận tắm rửa thay bộ đồ, lại ôm cô vào lòng ngủ.
Vang lên bên tai những lời nói ngọt ngào vô cùng.
"Ngủ ngon, bé con, anh yêu em."
Trời bên ngoài hửng sáng, Mộ Kình Triệt ôm cô gái nhỏ vào lòng, hắn dứt khoát nhấn công tắc khiến rèm che khuất toàn bộ ánh sáng bên ngoài, nơi đây lần nữa lọt vào màn đêm sâu thẳm. Điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trở nền thích hợp.
Úc Noãn nằm trong lòng hắn, khẽ cựa quậy người, mê man trong cơn ngủ, muốn tìm góc ngủ thoải mái nhất, sau cùng như chú mèo nhỏ vùi vào cơ thể hắn mà cựa quậy. Không thể phát giác ra, ánh mắt nuông chiều vẫn đang nhìn cô.
Hôm đó, Úc Noãn ngủ rất sâu.
Đến lúc tỉnh dậy, phía bên cạnh trống không, hơi ẩm cũng không hề vương lại, không gian tối om, cô gái nhỏ vội vàng ngủ dậy, ánh mắt nhập nhèm nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
"Triệt?"
Úc Noãn đầu tóc rối, mặc chiếc váy ngủ hai dây, ngay cả bộ đồ đêm qua cũng do Mộ Kình Triệt mặc cho và tắm rửa, lại không để ý không hề có nội y, vai áo lỏng lẻo lộ ra xương quai xanh tinh xảo mê hoặc, sự quyến rũ hoàn toàn cứ thế phô bày lên của một người con gái xuân sắc.
Đôi chân trần chạm lên nền sàn, phát giác đồi dép đi trong nhà, lập tức xỏ vào bước ra bên ngoài, tâm trạng vô cùng bất an.
"Triệt ơi?"
Không có phản hồi.
Hiện tại đồng hồ hơn năm giờ chiều. Không nghĩ đến, Úc Noãn lại có thể ngủ sâu như thế.
Vừa bước ra khỏi phòng, cuối cùng cũng đã thấy được ánh sáng hoàng hôn bên ngoài, trái ngược với khung cảnh tối tăm bên phòng.
Có lẽ Mộ Kình Triệt bận công việc đã sớm rời đi.
Nhưng hôm nay không có mảnh giấy nào, Mộ Kình Triệt không để lại lời nhắn.
Úc Noãn bất an, đôi chân trần cứ thế vô thức bước ra phía cửa muốn đi tìm Mộ Kình Triệt. Nhưng đi chưa được bao lâu, cánh cửa đã lập tức mở ra.
Mộ Kình Triệt nhìn cô, ánh mắt lóe lên ánh lửa nhìn thân thể nhỏ từ trên xuống dưới, vô vàn vết tích do hắn khắc họa vẫn còn.
Đáy mắt tối sầm, nhưng chưa định thần Úc Noãn lập tức lao vào ôm chặt lấy hắn, bộ ngực mềm mại cứ thế cọ lên cơ thể cứng rắn trước mặt, nũng nịu nói.
"Triệt, anh đi đâu em lại không thấy."
Mộ Kình Triệt nhìn cô, phần nào đoán cô gái nhỏ vừa tỉnh ngủ nên không nhận ra hiện trạng cuốn hút của bản thân, hẳn có phần bất lực khi mà cô đang không ngừng tự đốt lửa cho hắn. Lập tức bế bổng cơ thể nhỏ lên bước ngược vào phòng ngủ, giọng nói cũng trở nên khàn hẳn vì dục vọng sôi lên.
"Em định ra ngoài?"
Úc Noãn mù mờ gật đầu, vừa vào phòng Mộ Kình Triệt liền đặt cô xuống giường.
"Em kiếm anh, không thấy anh em lo lắng."
Hắn dở khóc dở cười, khẽ chỉnh quai váy cho cô, nhưng lần nữa nó lại rớt xuống trên bả vai ngọc, tầm mắt hắn dời xuống bên dưới, bầu ngực tròn trịa hiện lên, ngay cả hạt ngọc cũng hoàn toàn thấy rõ. Mộ Kinh Triệt lên xuống yết hầu, khẽ tiến đến bên cạnh.
"Em định để bộ dáng này cho ai xem?"
Cảm nhận cơ thể trần trụi mạnh mẽ phía trước, thân hình cường tráng với làn da màu đồng cuốn hút ma mị, vô số vết sẹo vẫn hằn, cô càng chạm lên càng xót thay hắn, đôi mắt ướt nhập nhèm, giọng nói cũng nức nở, gương mặt cứ thể vùi vào cơ thể Mộ Kình Triệt, muốn xoa dịu giúp hẳn nổi đau từ những vết thương này từng mang lại.
"Triệt... anh chắc là đau lắm..."
Mộ Kình Triệt nhìn người con gái nhỏ bên cạnh lo lắng cho hắn, nước mắt tràn ra ban đầu là đau đớn khi thân thể thô lỗ của hắn tiến vào sâu phía bên trong cơ thể non nớt của cô, về sau chính là vì đau xót cho các vết thương của hắn mà chẳng thể ngừng được. Hắn cẩn thận nâng niu ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt lăn tràn kia.
"Bé con, không hề đau, em khóc anh mới đau."
Đây vốn cũng không lần đầu Úc Noãn đau xót vì các vết thương này của hắn. Trước đây cũng đã có, rất nhiều lần.
Cô gái nhỏ nào biết, vết thương này đem so ra với bốn năm cô rời đi, dù cho không gây vết thương lớn trên cơ thể hẳn, nhưng lại chính là thứ chí mạng đau đớn, khiến tâm trí hẳn bị ảnh hưởng đến mức nặng nề, từng bị trì trệ vì mất ngủ và chìm trong nỗi nhung nhớ dằn vặt kỳ lạ vì một người chưa từng thấy mặt kia.
Úc Noãn vừa là liều thuốc tốt nhất, đồng thời cũng chính là loại thuốc độc nhất. Nhưng cho dù có đau, vẫn tình nguyện.
Mộ Kình Triệt thỏa mãn giao hòa, hai cơ thể đẹp như tranh vẽ không ngừng dung nhập vào, tạo ra sự thích ứng lần tương thích chỉ thuộc về riêng nhau. Một bên cứng rắn cường tráng, một bên mềm mại ôn như như nước, len lỏi vào nhau.
Vang vọng bên tai, những âm thanh kích tình ngân nga khiến người nghe đỏ mặt vang lên không ngớt. Chìm vào cảm giác đắm say của nhau, quên mất đi thế giới bên ngoài kia ra sao, giờ phút này chỉ còn lại không gian riêng của cả hai.
Thời gian thoi đưa, mãi đến khi Úc Noãn sức cùng lực kiệt, chẳng thể cử động nữa, Mộ Kinh Triệt vẫn cứ ôm cô nâng niu vào lòng, cẩn thận tắm rửa thay bộ đồ, lại ôm cô vào lòng ngủ.
Vang lên bên tai những lời nói ngọt ngào vô cùng.
"Ngủ ngon, bé con, anh yêu em."
Trời bên ngoài hửng sáng, Mộ Kình Triệt ôm cô gái nhỏ vào lòng, hắn dứt khoát nhấn công tắc khiến rèm che khuất toàn bộ ánh sáng bên ngoài, nơi đây lần nữa lọt vào màn đêm sâu thẳm. Điều chỉnh nhiệt độ điều hòa trở nền thích hợp.
Úc Noãn nằm trong lòng hắn, khẽ cựa quậy người, mê man trong cơn ngủ, muốn tìm góc ngủ thoải mái nhất, sau cùng như chú mèo nhỏ vùi vào cơ thể hắn mà cựa quậy. Không thể phát giác ra, ánh mắt nuông chiều vẫn đang nhìn cô.
Hôm đó, Úc Noãn ngủ rất sâu.
Đến lúc tỉnh dậy, phía bên cạnh trống không, hơi ẩm cũng không hề vương lại, không gian tối om, cô gái nhỏ vội vàng ngủ dậy, ánh mắt nhập nhèm nhìn khắp nơi tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
"Triệt?"
Úc Noãn đầu tóc rối, mặc chiếc váy ngủ hai dây, ngay cả bộ đồ đêm qua cũng do Mộ Kình Triệt mặc cho và tắm rửa, lại không để ý không hề có nội y, vai áo lỏng lẻo lộ ra xương quai xanh tinh xảo mê hoặc, sự quyến rũ hoàn toàn cứ thế phô bày lên của một người con gái xuân sắc.
Đôi chân trần chạm lên nền sàn, phát giác đồi dép đi trong nhà, lập tức xỏ vào bước ra bên ngoài, tâm trạng vô cùng bất an.
"Triệt ơi?"
Không có phản hồi.
Hiện tại đồng hồ hơn năm giờ chiều. Không nghĩ đến, Úc Noãn lại có thể ngủ sâu như thế.
Vừa bước ra khỏi phòng, cuối cùng cũng đã thấy được ánh sáng hoàng hôn bên ngoài, trái ngược với khung cảnh tối tăm bên phòng.
Có lẽ Mộ Kình Triệt bận công việc đã sớm rời đi.
Nhưng hôm nay không có mảnh giấy nào, Mộ Kình Triệt không để lại lời nhắn.
Úc Noãn bất an, đôi chân trần cứ thế vô thức bước ra phía cửa muốn đi tìm Mộ Kình Triệt. Nhưng đi chưa được bao lâu, cánh cửa đã lập tức mở ra.
Mộ Kình Triệt nhìn cô, ánh mắt lóe lên ánh lửa nhìn thân thể nhỏ từ trên xuống dưới, vô vàn vết tích do hắn khắc họa vẫn còn.
Đáy mắt tối sầm, nhưng chưa định thần Úc Noãn lập tức lao vào ôm chặt lấy hắn, bộ ngực mềm mại cứ thế cọ lên cơ thể cứng rắn trước mặt, nũng nịu nói.
"Triệt, anh đi đâu em lại không thấy."
Mộ Kình Triệt nhìn cô, phần nào đoán cô gái nhỏ vừa tỉnh ngủ nên không nhận ra hiện trạng cuốn hút của bản thân, hẳn có phần bất lực khi mà cô đang không ngừng tự đốt lửa cho hắn. Lập tức bế bổng cơ thể nhỏ lên bước ngược vào phòng ngủ, giọng nói cũng trở nên khàn hẳn vì dục vọng sôi lên.
"Em định ra ngoài?"
Úc Noãn mù mờ gật đầu, vừa vào phòng Mộ Kình Triệt liền đặt cô xuống giường.
"Em kiếm anh, không thấy anh em lo lắng."
Hắn dở khóc dở cười, khẽ chỉnh quai váy cho cô, nhưng lần nữa nó lại rớt xuống trên bả vai ngọc, tầm mắt hắn dời xuống bên dưới, bầu ngực tròn trịa hiện lên, ngay cả hạt ngọc cũng hoàn toàn thấy rõ. Mộ Kinh Triệt lên xuống yết hầu, khẽ tiến đến bên cạnh.
"Em định để bộ dáng này cho ai xem?"
/150
|