giữa màn đêm tĩnh lặng, Úc Noãn vẫn nằm mê man trên giường, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó vô cùng đau đớn, rõ ràng mơ phải ác mộng. Mộ Kình Triệt nằm bên cạnh, cẩn thận nhìn bộ dạng của cô, trái tim hắn không chịu được mà nhói liền tục.
Có lẽ giấc mộng thật sự rất đau đớn, đến mức ngủ cô vẫn chẳng thể tránh né được nó.
Nếu không có Úc Noãn đột ngột xuất hiện ở đây, Mộ Kình Triệt sẽ đi theo Nhiếp Tần Duật giải quyết nội bộ Mộ gia một lần nữa, triệt đề rời khỏi phần huyết thống Mộ gia, về sau này không liên qua. Thế nhưng nhìn Úc Noãn ngủ mà lại đau đáu như thế, hắn chỉ có thể ở bên cạnh chăm sóc, mọi việc tạm thời nhờ Nhiếp Tần Duật giải quyết.
Rắc rối và lục đục có thể giải quyết nay hoặc mai, nhưng bé con của hắn chỉ có một, hẳn tuyệt đối không có ý nghĩ rời đi. Nhìn cô yếu ớt bên cạnh, mỗi lúc càng thêm xót xa.
Mộ Kình Triệt nhìn cô thi thoảng phát ra âm thanh bằng mũi khó chịu, hàng mi cong cong run lên từng hồi chậm rãi, bàn tay thô ráp đưa lên xoa mi tâm khiến cô dễ chịu, nhẹ nhàng đặt bờ môi mỏng của hắn áp lên vầng trán ngọc, từng chút một dỗ dành.
"Ngoan, lỗi của anh, Noãn... anh xin lỗi..."
Hễ nghĩ lại gương mặt Úc Noãn đau xót ngồi bên cạnh phần thân thể lạnh ngắt của hắn, trong suy nghĩ của Úc Noãn lại tràn đầy suy nghĩ tuyệt vọng về cái chết, hắn rời đi rồi, bỏ cô lại một mình, đau đớn biết bao. Mộ Kình Triệt biết cảm giác cô như nào, bởi lẽ nó chẳng khác là bao với việc khi Úc Noãn rời bỏ hắn.
Hắn vốn đã không chịu nổi, làm sao cô có thể chịu đựng được. Hắn biết được, cô gái nhỏ đã tuyệt vọng đến nhường nào.
Ít nhất, Mộ Kình Triệt qua sự việc vừa rồi, lại vớ được cái may mắn, hắn có thể nghe được lời yêu của cô, lại nghe cô nói mang theo một đứa trẻ đến bên cạnh hắn.
Có lẽ trong cái rủi có cái may.
Mộ Kình Triệt ôm cô, cái ôm quá đổi ấm áp, lại mang theo mùi hương quen thuộc, mọi thứ dần xoa dịu tâm tình cô gái nhỏ, dần dần hàng mi đang lay động đã ngưng lại, mi tâm Úc Noãn dần trở nên thoải mái, tận hưởng cái ôm, cố rúc người vào sâu bên trong.
Thế nhưng, Úc Noãn dù trong cơn mơ, trước khi hoàn toàn thoải mái vẫn nức nở lên một tiếng.
"Triệt... đừng bỏ em..."
Mộ Kình Triệt lặng nhìn, tội lỗi của hắn bất giác dâng lên nhiều hơn. Hắn cất giọng trầm thấp, mang theo bao nhiêu sự nhớ nhung, sự hối lỗi vô cùng chân thành, cả trái tim kiêu ngạo cũng toàn bộ thuộc về cô.
"Không bỏ em, cả đời này anh cũng chẳng dám bỏ em nữa."
….
Bởi mới tỉnh lại sau đợt hôn mê giả chết dài, Mộ Kình Triệt vẫn phải uống một viên thuốc giải thải độc đến từ trưởng khoa, tránh việc để lại hệ lụy. Cũng vì vậy, lần này Mộ Kình Triệt chìm vào giấc ngủ rất nhanh bởi tác dụng.
Trong lúc chìm vào giấc ngủ, bàn tay vẫn ôm cô gái nhỏ vào lòng, đem cô vùi vào lồng ngực ấm áp, nâng niu như một món vật báu vô cùng trân trọng.
Chỉ là, khi Mộ Kình Triệt đang ngủ, lại cảm nhận thứ gì đó mềm mại chạm lên gương mặt của hắn, vật mềm mại đó không ngừng vuốt ve, sờ soạng khắp cả gương mặt. Sau cùng, thậm chí còn bấu mạnh khiến Mộ Kình Triệt thức giấc.
Vừa mở mắt, trước mặt đã là gương mặt nhỏ nhắn phóng đại, đồi mắt long lanh to tròn nhìn hắn không khỏi chớp mắt, thoáng thấy ánh nước trào dâng, nháy mắt đã tràn khỏi khóe mi.
"Triệt... là anh thật sao?"
Úc Noãn vừa tỉnh lại, cơn mơ lẫn ác mộng đan xen khiến cô không tài nào yên giấc. Chỉ cho đến khi mùi hương quen thuộc hiện đến, cả câu nói xin lỗi mà cô cứ ngỡ rằng trong giấc mơ.
"Không phải anh bỏ em rồi, sao anh lại ở đây?"
Uc Noan nhin han, lap tuc meu mao.
"Chắc chắn là giả, không phải Triệt, đây chắc chắn là mơ!"
Úc Noãn đẩy hẳn ra, cô cho rằng còn trong mơ, bằng không làm sao có thể gặp một người đã khuất chứ? Dạo gần đây, tần suất Úc Noãn gặp hắn càng ít lại, cô còn ngỡ rằng hắn sắp bỏ cô đi.
Trông Úc Noãn ngồi bật dậy, Mộ Kình Triệt hốt hoảng ngồi dậy thôi, vội vàng ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, cẩn thận dỗ dành.
"Là anh đây, không phải giả, anh bên cạnh em đây."
"Không phải anh đi rồi sao?"
Úc Noãn nghi hoặc, cô lần nữa khóc nức nở. Cảm giác như cơ thể làm bằng nước, khóc bao nhiêu cũng không thấy đủ. Sự mơ hồ dần thay thế, cho đến khi cô nhận thức được mùi hương quen thuộc, lồng ngực ấm áp, cả cái ôm vững vàng mà trong khao khát cô đã lâu rất mong cầu.
Với cái ôm này, bàn tay như đứa trẻ ôm rất chặt, vùi sâu vào cơ thể hắn.
"Triệt, anh không được bỏ em đi nữa!"
Cô nói rất lớn, giống như muốn hét lên, nhưng giọng kiệt sức, đề rồi phát ra những thanh âm khàn khàn.
Mộ Kình Triệt nhẹ nhàng nâng gương mặt, đáy mắt hẳn toàn tia đau thương khi thấy cô như vậy, đầu ngón tay khẽ lau đi giọt nước mặt.
"Noãn, anh không tốt, là anh khiến em đau lòng như vậy, đừng khóc nữa."
Úc Noãn nghe hắn nói, quả thật đã ngừng khóc, dù vậy vẫn sụt sùi vùi vào lòng hắn như đứa trẻ nhỏ cần được dỗ dành, đáng thương yếu ớt vô cùng.
"Ngoan, em đừng khóc, em muốn cái gì cũng đều cho em.
Có lẽ giấc mộng thật sự rất đau đớn, đến mức ngủ cô vẫn chẳng thể tránh né được nó.
Nếu không có Úc Noãn đột ngột xuất hiện ở đây, Mộ Kình Triệt sẽ đi theo Nhiếp Tần Duật giải quyết nội bộ Mộ gia một lần nữa, triệt đề rời khỏi phần huyết thống Mộ gia, về sau này không liên qua. Thế nhưng nhìn Úc Noãn ngủ mà lại đau đáu như thế, hắn chỉ có thể ở bên cạnh chăm sóc, mọi việc tạm thời nhờ Nhiếp Tần Duật giải quyết.
Rắc rối và lục đục có thể giải quyết nay hoặc mai, nhưng bé con của hắn chỉ có một, hẳn tuyệt đối không có ý nghĩ rời đi. Nhìn cô yếu ớt bên cạnh, mỗi lúc càng thêm xót xa.
Mộ Kình Triệt nhìn cô thi thoảng phát ra âm thanh bằng mũi khó chịu, hàng mi cong cong run lên từng hồi chậm rãi, bàn tay thô ráp đưa lên xoa mi tâm khiến cô dễ chịu, nhẹ nhàng đặt bờ môi mỏng của hắn áp lên vầng trán ngọc, từng chút một dỗ dành.
"Ngoan, lỗi của anh, Noãn... anh xin lỗi..."
Hễ nghĩ lại gương mặt Úc Noãn đau xót ngồi bên cạnh phần thân thể lạnh ngắt của hắn, trong suy nghĩ của Úc Noãn lại tràn đầy suy nghĩ tuyệt vọng về cái chết, hắn rời đi rồi, bỏ cô lại một mình, đau đớn biết bao. Mộ Kình Triệt biết cảm giác cô như nào, bởi lẽ nó chẳng khác là bao với việc khi Úc Noãn rời bỏ hắn.
Hắn vốn đã không chịu nổi, làm sao cô có thể chịu đựng được. Hắn biết được, cô gái nhỏ đã tuyệt vọng đến nhường nào.
Ít nhất, Mộ Kình Triệt qua sự việc vừa rồi, lại vớ được cái may mắn, hắn có thể nghe được lời yêu của cô, lại nghe cô nói mang theo một đứa trẻ đến bên cạnh hắn.
Có lẽ trong cái rủi có cái may.
Mộ Kình Triệt ôm cô, cái ôm quá đổi ấm áp, lại mang theo mùi hương quen thuộc, mọi thứ dần xoa dịu tâm tình cô gái nhỏ, dần dần hàng mi đang lay động đã ngưng lại, mi tâm Úc Noãn dần trở nên thoải mái, tận hưởng cái ôm, cố rúc người vào sâu bên trong.
Thế nhưng, Úc Noãn dù trong cơn mơ, trước khi hoàn toàn thoải mái vẫn nức nở lên một tiếng.
"Triệt... đừng bỏ em..."
Mộ Kình Triệt lặng nhìn, tội lỗi của hắn bất giác dâng lên nhiều hơn. Hắn cất giọng trầm thấp, mang theo bao nhiêu sự nhớ nhung, sự hối lỗi vô cùng chân thành, cả trái tim kiêu ngạo cũng toàn bộ thuộc về cô.
"Không bỏ em, cả đời này anh cũng chẳng dám bỏ em nữa."
….
Bởi mới tỉnh lại sau đợt hôn mê giả chết dài, Mộ Kình Triệt vẫn phải uống một viên thuốc giải thải độc đến từ trưởng khoa, tránh việc để lại hệ lụy. Cũng vì vậy, lần này Mộ Kình Triệt chìm vào giấc ngủ rất nhanh bởi tác dụng.
Trong lúc chìm vào giấc ngủ, bàn tay vẫn ôm cô gái nhỏ vào lòng, đem cô vùi vào lồng ngực ấm áp, nâng niu như một món vật báu vô cùng trân trọng.
Chỉ là, khi Mộ Kình Triệt đang ngủ, lại cảm nhận thứ gì đó mềm mại chạm lên gương mặt của hắn, vật mềm mại đó không ngừng vuốt ve, sờ soạng khắp cả gương mặt. Sau cùng, thậm chí còn bấu mạnh khiến Mộ Kình Triệt thức giấc.
Vừa mở mắt, trước mặt đã là gương mặt nhỏ nhắn phóng đại, đồi mắt long lanh to tròn nhìn hắn không khỏi chớp mắt, thoáng thấy ánh nước trào dâng, nháy mắt đã tràn khỏi khóe mi.
"Triệt... là anh thật sao?"
Úc Noãn vừa tỉnh lại, cơn mơ lẫn ác mộng đan xen khiến cô không tài nào yên giấc. Chỉ cho đến khi mùi hương quen thuộc hiện đến, cả câu nói xin lỗi mà cô cứ ngỡ rằng trong giấc mơ.
"Không phải anh bỏ em rồi, sao anh lại ở đây?"
Uc Noan nhin han, lap tuc meu mao.
"Chắc chắn là giả, không phải Triệt, đây chắc chắn là mơ!"
Úc Noãn đẩy hẳn ra, cô cho rằng còn trong mơ, bằng không làm sao có thể gặp một người đã khuất chứ? Dạo gần đây, tần suất Úc Noãn gặp hắn càng ít lại, cô còn ngỡ rằng hắn sắp bỏ cô đi.
Trông Úc Noãn ngồi bật dậy, Mộ Kình Triệt hốt hoảng ngồi dậy thôi, vội vàng ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, cẩn thận dỗ dành.
"Là anh đây, không phải giả, anh bên cạnh em đây."
"Không phải anh đi rồi sao?"
Úc Noãn nghi hoặc, cô lần nữa khóc nức nở. Cảm giác như cơ thể làm bằng nước, khóc bao nhiêu cũng không thấy đủ. Sự mơ hồ dần thay thế, cho đến khi cô nhận thức được mùi hương quen thuộc, lồng ngực ấm áp, cả cái ôm vững vàng mà trong khao khát cô đã lâu rất mong cầu.
Với cái ôm này, bàn tay như đứa trẻ ôm rất chặt, vùi sâu vào cơ thể hắn.
"Triệt, anh không được bỏ em đi nữa!"
Cô nói rất lớn, giống như muốn hét lên, nhưng giọng kiệt sức, đề rồi phát ra những thanh âm khàn khàn.
Mộ Kình Triệt nhẹ nhàng nâng gương mặt, đáy mắt hẳn toàn tia đau thương khi thấy cô như vậy, đầu ngón tay khẽ lau đi giọt nước mặt.
"Noãn, anh không tốt, là anh khiến em đau lòng như vậy, đừng khóc nữa."
Úc Noãn nghe hắn nói, quả thật đã ngừng khóc, dù vậy vẫn sụt sùi vùi vào lòng hắn như đứa trẻ nhỏ cần được dỗ dành, đáng thương yếu ớt vô cùng.
"Ngoan, em đừng khóc, em muốn cái gì cũng đều cho em.
/150
|