Vừa xuống máy bay, cỗ hàn khí lạnh tỏa ra, Úc Noãn bị ôm hôn đến mức choáng ngợp.
Mộ Kình Triệt tựa như một khối đá cứng rắn, vừa về lập tức thả người xuống nương tựa vào cô. Đôi môi áp lên đôi môi nhỏ nhắn, hôn đến mức khiến cô gái nhỏ mềm nhũn đến đáng thương.
Uc Noãn yêu kiều trong lòng hắn, cơ thể dưới lớp vải trắng như một tiểu thiên sứ, vội vàng dựa thân người chống đỡ lên bệ cửa gần khung cửa sổ, người đàn ông được đà đẩy tới nhấc bổng đặt lên. Thân mật kề má.
Nụ hôn của Mộ Kình Triệt thể hiện nỗi nhớ nhung lại quá mức cuồng bạo, khiến Úc Noãn thật sự muốn phản kháng mà trốn tránh. Cô hơi bặm môi lại ngăn tạm thời sự tiến công, Mộ Kình Triệt lập tức siết nhẹ cằm, khiến cô
เล็ท ทนัล ha mieng.
Cứ thế, thành công đoạt chiếm lấy hơi thở người trong lòng, bàn tay thô ráp lại lạnh, bắt đầu luồn vào eo thon nâng niu.
Úc Noãn bất lực, bàn tay nhỏ áp lên lớp tây trang thượng hạng muốn đẩy ra nhưng vô dụng, vì thế siết thành nắm khiến lớp vải hơi nhăn lại.
Mãi đến khi Úc Noãn như mất hết hơi thở, gương mặt ửng đỏ cùng đôi mắt phiếm hồng, Mộ Kinh Triệt mới luyến tiếc buông lỏng, tuy vậy vẫn chưa cảm thấy đủ.
Nụ hôn thật sự như vũ bão.
Một lúc lâu sau, Mộ Kình Triệt mới có ý định dừng lại, đầu gục trên hõm vai nhỏ, giọng nói trầm khàn lần này mang theo ý vị hoảng loạn khó mà giẩu kín.
"Bé con, ban nãy em hát lời bài hát kia là ý gì?"
Hắn chưa từng nghe cô hát, lần đầu nghe, lại toàn là giai điệu u uất.
Giọng cô ngọt ngào như thế, hắn hoàn toàn nghe hết, dễ dàng lay động nơi trái tim tưởng chừng vốn mạnh mẽ, thật ra lại vô cùng mềm yếu. Chỉ có điều, chính hắn cũng có vài phần kinh hãi khi nhận ra lời bài hát mang sự chia xa như thế.
Nếu biết trước hôm nay chia xa.
Nghe đến đó, trái tim hắn như thể bị bóp nghẹn lại. Mộ Kình Triệt có chút sợ hãi người con gái này rời đi.
Hắn bỗng chốc nuôi suy nghĩ, nhất định phải biến cô thành của hắn.
Kỳ thực, Mộ Kình Triệt muốn cho cô nhiều thứ tốt hơn, nhưng hiện tại đôi mắt hắn ảnh hưởng, cái gì cũng đều có giới hạn, hắn sợ để lộ cô ra, lại nhiều kẻ ngó ngàng đến. Hơn hết, hiện tại chính bản thân cũng đang vô dụng, chỉ sợ không thể bảo vệ được cô.
Mộ Kình Triệt vẫn là nên chóng chữa khỏi đôi mắt này.
Úc Noãn nghe người đàn ông nói, cô hơi cắn đôi môi nhỏ.
"Tôi vô tình nghe, thấy hay nên muốn hát."
Người đàn ông ngầng đầu, khẽ tựa lên bả vai nhỏ nhắn. Hắn nhận ra, cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây, bả vai lộ ra có chút gầy gò, dưới cảm nhận lại trông cô có phần mỏng manh.
"Em thích hát?"
Uc Noan dudng nhu khong phu nhan, khe gat gu cai dau nho.
"Lần sau không được hát mấy bài buồn như vậy, tôi không muốn nghe."
"Vâng."
Vừa dứt câu, người đàn ông vươn bàn tay đẩy lọn tóc ra phía sau, khẽ cắn nhẹ lấy chiếc cổ nhỏ xinh khiến cô phải rụt người vì nhột.
"Bé con, mấy ngày qua có nhớ tôi không?"
Úc Noãn đối diện với gương mặt gần trong gang tấc, lần nữa rơi vào trong ánh mắt sâu thằm mang đầy sự dịu dàng ôn nhu khó có thể ngờ với một kẻ cao ngạo như hắn.
Co muon noi nho
Nhưng hơi khựng lại.
Mấy ngày qua nhận lại toàn sự yêu chiều của Mộ Kình Triệt, mỗi lúc càng khiến cô lún sâu.
Hầu như ở bên cạnh hắn, đều rót vào tai những lời ngon ngọt như thế này. Bản thân cô không khác gì, cá sa vào lưới.
Người đàn ông nhận thấy sự trả lời chậm chạp, gương mặt hơi rũ xuống, lần nữa cắn lấy vành tai nhỏ, tiến đến cọ sóng mũi cao thẳng vào sóng mũi cô, tư thế thân mật.
"C6 nhd toi khong, hum?"
Úc Noãn có phần kinh ngạc, nhưng rồi ánh mắt cô dịu lại, cũng không thoát khỏi cái sự nhẹ nhàng này, lúng túng
dap.
"Có."
Người đàn ông hài lòng, lần nữa đặt lên môi cô một nụ hôn.
Đến lúc buông ra, Úc Noãn lập tức nhận ra nơi cổ tay mình có thứ gì đó lành lạnh lại hơi nặng.
Cô vừa ngầng xuống, đã thấy một vòng tay được đeo lên cổ tay nhỏ nhắn, vừa vặn ôm lấy, ánh lên sắc trắng huyền ảo, rõ ràng đẹp, thoạt nhìn đã biết không hề rẻ.
"Tặng em, tôi mua bên London khi kết thúc công việc."
Úc Noãn ngẩng nhìn, dưới màn đêm chiếc vòng còn phát ra ánh sáng tỏ.
"Thích không."
Người đàn ông ôm cô vào lòng, cúi người nhẹ đặt một nụ hôn.
Úc Noãn không khó nhận ra, người đàn ông này rất thích hôn môi, lại hay có thói quen vùi đầu vào hõm cổ nhỏ
nhan.
Chỉ cần có cơ hội, lập tức thể hiện ra hành động này.
Úc Noãn nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng dâng lên sự hạnh phúc, nhưng chỉ là mơ hồ.
"Thích."
"Giờ tới lượt em, bù đắp cho giấc ngủ của tôi."
Nói xong, nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ đặt xuống nền giường.
Mộ Kình Triệt thường hay sai người hầu lựa váy, bình thường đều là những chiếc váy tay dài, lần này cô gái nhỏ mặc lên chiếc váy hai dây mỏng manh, hẳn ôm trong lòng cũng cảm nhận rõ sự mảnh mai.
Cô thật sự rất non nớt, tựa như cánh hoa mỏng trên đóa hoa, khiến kẻ khác yêu thích nuông chiều, cũng khiến kẻ
khac noi da tam muon ngat xuong.
Mộ Kình Triệt không phải không muốn đem cô làm của riêng hắn ngay, nhưng hắn muốn xác nhận trước tiên khi đôi mắt chữa khỏi. Hắn muốn đến khi đó, mới đem trọn bộ của hắn cho cô.
Hắn muốn cho Úc Noãn sự an toàn nhất định.
Nếu như thật sự giữa chừng có việc gì, cô gái nhỏ cũng sẽ không chịu thiệt.
Mộ Kình Triệt tựa như một khối đá cứng rắn, vừa về lập tức thả người xuống nương tựa vào cô. Đôi môi áp lên đôi môi nhỏ nhắn, hôn đến mức khiến cô gái nhỏ mềm nhũn đến đáng thương.
Uc Noãn yêu kiều trong lòng hắn, cơ thể dưới lớp vải trắng như một tiểu thiên sứ, vội vàng dựa thân người chống đỡ lên bệ cửa gần khung cửa sổ, người đàn ông được đà đẩy tới nhấc bổng đặt lên. Thân mật kề má.
Nụ hôn của Mộ Kình Triệt thể hiện nỗi nhớ nhung lại quá mức cuồng bạo, khiến Úc Noãn thật sự muốn phản kháng mà trốn tránh. Cô hơi bặm môi lại ngăn tạm thời sự tiến công, Mộ Kình Triệt lập tức siết nhẹ cằm, khiến cô
เล็ท ทนัล ha mieng.
Cứ thế, thành công đoạt chiếm lấy hơi thở người trong lòng, bàn tay thô ráp lại lạnh, bắt đầu luồn vào eo thon nâng niu.
Úc Noãn bất lực, bàn tay nhỏ áp lên lớp tây trang thượng hạng muốn đẩy ra nhưng vô dụng, vì thế siết thành nắm khiến lớp vải hơi nhăn lại.
Mãi đến khi Úc Noãn như mất hết hơi thở, gương mặt ửng đỏ cùng đôi mắt phiếm hồng, Mộ Kinh Triệt mới luyến tiếc buông lỏng, tuy vậy vẫn chưa cảm thấy đủ.
Nụ hôn thật sự như vũ bão.
Một lúc lâu sau, Mộ Kình Triệt mới có ý định dừng lại, đầu gục trên hõm vai nhỏ, giọng nói trầm khàn lần này mang theo ý vị hoảng loạn khó mà giẩu kín.
"Bé con, ban nãy em hát lời bài hát kia là ý gì?"
Hắn chưa từng nghe cô hát, lần đầu nghe, lại toàn là giai điệu u uất.
Giọng cô ngọt ngào như thế, hắn hoàn toàn nghe hết, dễ dàng lay động nơi trái tim tưởng chừng vốn mạnh mẽ, thật ra lại vô cùng mềm yếu. Chỉ có điều, chính hắn cũng có vài phần kinh hãi khi nhận ra lời bài hát mang sự chia xa như thế.
Nếu biết trước hôm nay chia xa.
Nghe đến đó, trái tim hắn như thể bị bóp nghẹn lại. Mộ Kình Triệt có chút sợ hãi người con gái này rời đi.
Hắn bỗng chốc nuôi suy nghĩ, nhất định phải biến cô thành của hắn.
Kỳ thực, Mộ Kình Triệt muốn cho cô nhiều thứ tốt hơn, nhưng hiện tại đôi mắt hắn ảnh hưởng, cái gì cũng đều có giới hạn, hắn sợ để lộ cô ra, lại nhiều kẻ ngó ngàng đến. Hơn hết, hiện tại chính bản thân cũng đang vô dụng, chỉ sợ không thể bảo vệ được cô.
Mộ Kình Triệt vẫn là nên chóng chữa khỏi đôi mắt này.
Úc Noãn nghe người đàn ông nói, cô hơi cắn đôi môi nhỏ.
"Tôi vô tình nghe, thấy hay nên muốn hát."
Người đàn ông ngầng đầu, khẽ tựa lên bả vai nhỏ nhắn. Hắn nhận ra, cô chỉ mặc một chiếc váy hai dây, bả vai lộ ra có chút gầy gò, dưới cảm nhận lại trông cô có phần mỏng manh.
"Em thích hát?"
Uc Noan dudng nhu khong phu nhan, khe gat gu cai dau nho.
"Lần sau không được hát mấy bài buồn như vậy, tôi không muốn nghe."
"Vâng."
Vừa dứt câu, người đàn ông vươn bàn tay đẩy lọn tóc ra phía sau, khẽ cắn nhẹ lấy chiếc cổ nhỏ xinh khiến cô phải rụt người vì nhột.
"Bé con, mấy ngày qua có nhớ tôi không?"
Úc Noãn đối diện với gương mặt gần trong gang tấc, lần nữa rơi vào trong ánh mắt sâu thằm mang đầy sự dịu dàng ôn nhu khó có thể ngờ với một kẻ cao ngạo như hắn.
Co muon noi nho
Nhưng hơi khựng lại.
Mấy ngày qua nhận lại toàn sự yêu chiều của Mộ Kình Triệt, mỗi lúc càng khiến cô lún sâu.
Hầu như ở bên cạnh hắn, đều rót vào tai những lời ngon ngọt như thế này. Bản thân cô không khác gì, cá sa vào lưới.
Người đàn ông nhận thấy sự trả lời chậm chạp, gương mặt hơi rũ xuống, lần nữa cắn lấy vành tai nhỏ, tiến đến cọ sóng mũi cao thẳng vào sóng mũi cô, tư thế thân mật.
"C6 nhd toi khong, hum?"
Úc Noãn có phần kinh ngạc, nhưng rồi ánh mắt cô dịu lại, cũng không thoát khỏi cái sự nhẹ nhàng này, lúng túng
dap.
"Có."
Người đàn ông hài lòng, lần nữa đặt lên môi cô một nụ hôn.
Đến lúc buông ra, Úc Noãn lập tức nhận ra nơi cổ tay mình có thứ gì đó lành lạnh lại hơi nặng.
Cô vừa ngầng xuống, đã thấy một vòng tay được đeo lên cổ tay nhỏ nhắn, vừa vặn ôm lấy, ánh lên sắc trắng huyền ảo, rõ ràng đẹp, thoạt nhìn đã biết không hề rẻ.
"Tặng em, tôi mua bên London khi kết thúc công việc."
Úc Noãn ngẩng nhìn, dưới màn đêm chiếc vòng còn phát ra ánh sáng tỏ.
"Thích không."
Người đàn ông ôm cô vào lòng, cúi người nhẹ đặt một nụ hôn.
Úc Noãn không khó nhận ra, người đàn ông này rất thích hôn môi, lại hay có thói quen vùi đầu vào hõm cổ nhỏ
nhan.
Chỉ cần có cơ hội, lập tức thể hiện ra hành động này.
Úc Noãn nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng dâng lên sự hạnh phúc, nhưng chỉ là mơ hồ.
"Thích."
"Giờ tới lượt em, bù đắp cho giấc ngủ của tôi."
Nói xong, nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ đặt xuống nền giường.
Mộ Kình Triệt thường hay sai người hầu lựa váy, bình thường đều là những chiếc váy tay dài, lần này cô gái nhỏ mặc lên chiếc váy hai dây mỏng manh, hẳn ôm trong lòng cũng cảm nhận rõ sự mảnh mai.
Cô thật sự rất non nớt, tựa như cánh hoa mỏng trên đóa hoa, khiến kẻ khác yêu thích nuông chiều, cũng khiến kẻ
khac noi da tam muon ngat xuong.
Mộ Kình Triệt không phải không muốn đem cô làm của riêng hắn ngay, nhưng hắn muốn xác nhận trước tiên khi đôi mắt chữa khỏi. Hắn muốn đến khi đó, mới đem trọn bộ của hắn cho cô.
Hắn muốn cho Úc Noãn sự an toàn nhất định.
Nếu như thật sự giữa chừng có việc gì, cô gái nhỏ cũng sẽ không chịu thiệt.
/150
|