Suốt cả quãng đường từ bệnh viện trở về Ngự Viên, không khí trên xe vô cùng u ám. Mộ Kình Triệt từ đầu đến cuối cũng không hề ngó ngàng đến Diệp Ngọc, khiến cô ta ngồi một chỗ cảm giác như thể dư thừa, hai tay bất giác siết chặt gấu váy mà vò lấy.
Diệp Ngọc trước giờ chưa từng chứng kiến Ngự Viên trong tay Mộ gia là như thế nào, lần đầu nhận được tấm thư mời từ Mộ gia đưa đến ép buộc cô ta thay thể qua làm kẻ hầu để chăm sóc, khi đó trong đầu cô ả đã mặc định nơi đây vốn dĩ trông không khác gì một nhà giam, là địa điểm vô cùng đáng sợ
Cho đến khi chiếc xe sang trọng dừng trước cánh cửa sắt rồi đi sâu vào trong, Diệp Ngọc một lần nữa như được mở mang tầm mắt trước sự rộng lớn hào nhoáng của khu biệt thự.
Ngự Viên vốn khởi xây trên đồi núi, khí trời ảnh hưởng hơi lạnh nơi đây nhiệt độ tương đối thấp, những là thời điểm hiện tại chỉ còn vài ngày nữa là sang mùa đông lạnh lẽo. Nền trời đêm tối, tuyết rơi lất phất xuống phủ trên khu biệt thự rộng lớn.
Mộ Kình Triệt bước xuống xe, hiện tại phủ thêm lớp áo pardessus màu xám tro bên ngoài, vài hạt tuyết rơi trên vai áo, càng họa nên dáng vẻ cao lớn và cường tráng, thế nhưng trên người chẳng hiểu sao chỉ còn lại sự cô độc và tĩnh mịch, như mượn đêm đen khắc họa nên cái dáng vẻ này. Khiến cho Diệp Ngọc càng nhìn lại không thể dời
mat.
Dù đã khuya, nhưng hiện tại nơi sảnh chính biệt thự rộng lớn, hàng loạt người hầu xếp thành hai dãy vô cùng đông đúc hoành tráng, như muốn đón chào tôn kính trước bậc chủ nhân cao quý nơi đây.
Diệp Ngọc bước xuống sau, nhìn khung cảnh xa hoa trước mắt thì như bị choáng ngợp.
Trước giờ trong đầu cô ả, ngoại trừ Mộ Kình Triệt trong lời đồn đại là một lão già, thì Ngự Viên trong mắt người đời không khác gì một biển máu, nơi chỉ có chém giết và xác người chất đống.
Thế nhưng hiện tại, nơi đây ngoài sự nguy nga tráng lệ tựa một cung điện bậc nhất hiếm thấy, quang cảnh thoáng đãng đẹp đẽ, khắp nơi hồ nước và vườn hoa hiếm có, căn bản chẳng có thứ gì như lời đồn.
Bỗng chốc Diệp Ngọc cảm thấy ngu ngốc, tại sao lần đầu nhận lá thư cô ả lại đẩy con hầu kia đi thay vì là cô ả?
Nếu biết trước nơi đây tốt đẹp như thế, và cả Mộ Kình Triệt là một người đàn ông hoàn hảo có trong tay mọi thứ, cô ta cũng sẽ chẳng làm cái việc kia. (1
Tầm mắt nhìn về hướng Mộ Kình Triệt kiêu ngạo đang đứng, phong thái uy quyền, dáng vẻ trưởng thành chững chạc không phải của bất kỳ người đàn ông nào cô ta từng thấy qua. Càng lúc, chỉ càng muốn người đàn ông này là của riêng.
Mộ Kình Triệt xoay người rời đi về hướng sảnh chính, Diệp Ngọc cũng vội vã theo sau. Vừa bước vào giữa, hàng loạt người hầu đồng thanh vang lên, giọng nói to lớn vang dội thể hiện khí thế
"Chúc mừng ông chủ hoàn thành cuộc phẫu thuật tốt đẹp!"
Mộ Kình Triệt gật đầu, sau đó liền bước đi, bởi dáng người cao, bước chân căn bản rất dài lại nhanh. Diệp Ngọc ban đầu đi từ từ, về sau không kịp chỉ nhẹ giọng nói, thoáng còn thấy nũng nịu.
"Ngài Mộ... ngài đợi em."
Nghe câu này, Mộ Kình Triệt xoay đầu nhìn Diệp Ngọc đang chật vật đi theo phía sau.
Mộ Kình Triệt ban đầu theo thói quen vốn vươn tay ra, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ kéo cô lại gần, cho đến khi Diệp Ngọc ngẩng gương mặt nhìn hắn, đôi mắt long lanh xinh đẹp là thế, thoáng còn ánh nước vì uất ức đến động lòng người, nhưng rơi vào tầm mắt Mộ Kình Triệt, hắn chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Hắn không thích ánh mắt này, hơn hết chính là người đàn ông nhận ra sự giả tạo đằng sau.
Người đàn ông buông tay xuống khẽ cất giọng, cho dù xưng hô mang theo âm điệu nuông chiều, nhưng từng câu từng chữ như ra lệnh.
"Bé con, nhanh một chút."
Mộ Kình Triệt xoay người, rảo bước rời đi, không một chút đoái hoài. Nơi đáy mắt hắn hiện tại lạnh lẽo. Mọi thứ, rốt cuộc là sai ở đâu?
Do đôi mắt hắn nhìn thấy, nên khi đối diện với gương mặt Diệp Ngọc lại không còn mong đợi?
Hay nói chính xác hơn, nữ nhân này không hề giống những gì hắn từng suy nghĩ.
Diệp Ngọc bị Mộ Kình Triệt ngó lơ, cô ả liền từ đi chậm chuyển sang vội vã chạy, bước chân chật vật chỉ vì muốn đi theo sau cho kịp với bóng lưng cao lớn của hắn.
Người đàn ông này thật sự kỳ lạ, lúc nuông chiều, lúc lại lạnh nhạt. Rõ ràng lời nói vẫn hai chữ "bé con", sao hành động lại chẳng hề giống?
Cô ta muốn có được sự nuông chiều như khi Mộ Kình Triệt đối diện với Úc Noãn, bởi cô ta hiện tại căn bản mới là người thích hợp bên cạnh người đàn ông này. (1
Đám người hầu lặng nhìn Diệp Ngọc chật vật theo sau Mộ Kình Triệt, bọn họ hoàn toàn nhận ra sự khác thường.
Căn bản lần nào Mộ Kinh Triệt trở về cùng cô hầu này, đều muốn nắm tay dắt từng bước đi vào trong. Nuông chiều và cưng sủng như nào, họ đều thấy rõ.
Còn hiện tại, dường như đã thay đối.
Diệp Ngọc trước giờ chưa từng chứng kiến Ngự Viên trong tay Mộ gia là như thế nào, lần đầu nhận được tấm thư mời từ Mộ gia đưa đến ép buộc cô ta thay thể qua làm kẻ hầu để chăm sóc, khi đó trong đầu cô ả đã mặc định nơi đây vốn dĩ trông không khác gì một nhà giam, là địa điểm vô cùng đáng sợ
Cho đến khi chiếc xe sang trọng dừng trước cánh cửa sắt rồi đi sâu vào trong, Diệp Ngọc một lần nữa như được mở mang tầm mắt trước sự rộng lớn hào nhoáng của khu biệt thự.
Ngự Viên vốn khởi xây trên đồi núi, khí trời ảnh hưởng hơi lạnh nơi đây nhiệt độ tương đối thấp, những là thời điểm hiện tại chỉ còn vài ngày nữa là sang mùa đông lạnh lẽo. Nền trời đêm tối, tuyết rơi lất phất xuống phủ trên khu biệt thự rộng lớn.
Mộ Kình Triệt bước xuống xe, hiện tại phủ thêm lớp áo pardessus màu xám tro bên ngoài, vài hạt tuyết rơi trên vai áo, càng họa nên dáng vẻ cao lớn và cường tráng, thế nhưng trên người chẳng hiểu sao chỉ còn lại sự cô độc và tĩnh mịch, như mượn đêm đen khắc họa nên cái dáng vẻ này. Khiến cho Diệp Ngọc càng nhìn lại không thể dời
mat.
Dù đã khuya, nhưng hiện tại nơi sảnh chính biệt thự rộng lớn, hàng loạt người hầu xếp thành hai dãy vô cùng đông đúc hoành tráng, như muốn đón chào tôn kính trước bậc chủ nhân cao quý nơi đây.
Diệp Ngọc bước xuống sau, nhìn khung cảnh xa hoa trước mắt thì như bị choáng ngợp.
Trước giờ trong đầu cô ả, ngoại trừ Mộ Kình Triệt trong lời đồn đại là một lão già, thì Ngự Viên trong mắt người đời không khác gì một biển máu, nơi chỉ có chém giết và xác người chất đống.
Thế nhưng hiện tại, nơi đây ngoài sự nguy nga tráng lệ tựa một cung điện bậc nhất hiếm thấy, quang cảnh thoáng đãng đẹp đẽ, khắp nơi hồ nước và vườn hoa hiếm có, căn bản chẳng có thứ gì như lời đồn.
Bỗng chốc Diệp Ngọc cảm thấy ngu ngốc, tại sao lần đầu nhận lá thư cô ả lại đẩy con hầu kia đi thay vì là cô ả?
Nếu biết trước nơi đây tốt đẹp như thế, và cả Mộ Kình Triệt là một người đàn ông hoàn hảo có trong tay mọi thứ, cô ta cũng sẽ chẳng làm cái việc kia. (1
Tầm mắt nhìn về hướng Mộ Kình Triệt kiêu ngạo đang đứng, phong thái uy quyền, dáng vẻ trưởng thành chững chạc không phải của bất kỳ người đàn ông nào cô ta từng thấy qua. Càng lúc, chỉ càng muốn người đàn ông này là của riêng.
Mộ Kình Triệt xoay người rời đi về hướng sảnh chính, Diệp Ngọc cũng vội vã theo sau. Vừa bước vào giữa, hàng loạt người hầu đồng thanh vang lên, giọng nói to lớn vang dội thể hiện khí thế
"Chúc mừng ông chủ hoàn thành cuộc phẫu thuật tốt đẹp!"
Mộ Kình Triệt gật đầu, sau đó liền bước đi, bởi dáng người cao, bước chân căn bản rất dài lại nhanh. Diệp Ngọc ban đầu đi từ từ, về sau không kịp chỉ nhẹ giọng nói, thoáng còn thấy nũng nịu.
"Ngài Mộ... ngài đợi em."
Nghe câu này, Mộ Kình Triệt xoay đầu nhìn Diệp Ngọc đang chật vật đi theo phía sau.
Mộ Kình Triệt ban đầu theo thói quen vốn vươn tay ra, muốn nắm lấy bàn tay nhỏ kéo cô lại gần, cho đến khi Diệp Ngọc ngẩng gương mặt nhìn hắn, đôi mắt long lanh xinh đẹp là thế, thoáng còn ánh nước vì uất ức đến động lòng người, nhưng rơi vào tầm mắt Mộ Kình Triệt, hắn chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Hắn không thích ánh mắt này, hơn hết chính là người đàn ông nhận ra sự giả tạo đằng sau.
Người đàn ông buông tay xuống khẽ cất giọng, cho dù xưng hô mang theo âm điệu nuông chiều, nhưng từng câu từng chữ như ra lệnh.
"Bé con, nhanh một chút."
Mộ Kình Triệt xoay người, rảo bước rời đi, không một chút đoái hoài. Nơi đáy mắt hắn hiện tại lạnh lẽo. Mọi thứ, rốt cuộc là sai ở đâu?
Do đôi mắt hắn nhìn thấy, nên khi đối diện với gương mặt Diệp Ngọc lại không còn mong đợi?
Hay nói chính xác hơn, nữ nhân này không hề giống những gì hắn từng suy nghĩ.
Diệp Ngọc bị Mộ Kình Triệt ngó lơ, cô ả liền từ đi chậm chuyển sang vội vã chạy, bước chân chật vật chỉ vì muốn đi theo sau cho kịp với bóng lưng cao lớn của hắn.
Người đàn ông này thật sự kỳ lạ, lúc nuông chiều, lúc lại lạnh nhạt. Rõ ràng lời nói vẫn hai chữ "bé con", sao hành động lại chẳng hề giống?
Cô ta muốn có được sự nuông chiều như khi Mộ Kình Triệt đối diện với Úc Noãn, bởi cô ta hiện tại căn bản mới là người thích hợp bên cạnh người đàn ông này. (1
Đám người hầu lặng nhìn Diệp Ngọc chật vật theo sau Mộ Kình Triệt, bọn họ hoàn toàn nhận ra sự khác thường.
Căn bản lần nào Mộ Kinh Triệt trở về cùng cô hầu này, đều muốn nắm tay dắt từng bước đi vào trong. Nuông chiều và cưng sủng như nào, họ đều thấy rõ.
Còn hiện tại, dường như đã thay đối.
/150
|