Ban đầu chủ động mời gọi Diệp Ngọc, nháy mắt liền đuổi đi. Dù không muốn nhưng cô ta chẳng cách nào mà định đoạt. Lúc trở ra phía bên ngoài, bản thân đã phải cố để kiềm nén sự nhục nhã này.
Bên ngoài thời điểm này hiện tại, quản gia Mục lẫn Đình Khiêm vẫn đứng. Ánh mắt nhìn vào cô ả chẳng có bao nhiêu là thiện cảm.
Sự tình Diệp Ngọc bị đuổi, bọn họ cũng không khỏi thắc mắc lẫn nghi ngờ. Trước đó Mộ Kình Triệt bao nhiêu nuông chiều đối với người con gái này, hầu như ai ở Ngự Viên cũng đều biết.
Lần nữa, Diệp Ngọc chỉ có thể đứng bên ngoài đợi cùng hàng vệ sĩ lẫn trợ thủ đắc lực của Mộ Kình Triệt, thân phận hiện tại không khác gì ngang hàng.
Không lâu sau, nơi đây hiện lên vẻ ồn ào, một bóng dáng cao lớn ưu tú khác xuất hiện. Nam nhân vừa tiến vào trong, mọi người đồng loạt cúi đầu.
“Chủ tịch ngài ấy hiện tại đã sao rồi?”
Người xuất hiện là Nhiệm Kha - chủ tịch đảm nhiệm tạm thời của tập đoàn Đế Đô, khi hay tin Mộ Kình Triệt thực hiện ca phẫu thuật phục hồi thị giác, khoảng thời gian này cậu đã sắp xếp biết bao nhiêu việc tại tập đoàn. Đồng thời thực hiện quản lý lại nội vụ, chuẩn bị giao lại quyền hành về tay của Mộ Kình Triệt, vật hoàn về chủ.
Xung quanh Mộ Kình Triệt tương đối nhiều trợ thủ đắc lực, hơn thế lại trung thành một lòng một dạ. Bởi hầu hết mọi người, căn bản đều được Mộ Kình Triệt cứu vớt một mạng để rồi quản dạy. Ai đối với hắn, cũng luôn có một lòng tôn thờ kính ngưỡng.
Đình Khiêm trông thấy Nhiệm Kha, lập tức cúi gập người kính cẩn đáp.
“Thưa ngài, chủ tịch vừa kết thúc ca phẫu thuật tốt đẹp, hiện tại trong thời gian hồi phục.”
Nhiệm Kha nghe đến đây thì gật đầu, để rồi đảo mắt sang nữ nhân duy nhất hiện diện tại nơi đây. Nếu đoán không lầm, đây chính là kẻ hầu theo bên cạnh Mộ Kình Triệt - đại tiểu thư Diệp gia.
Làm việc nơi tập đoàn, Nhiệm Kha nhận được tương đối nhiều chỉ thị nâng đỡ Diệp gia của Mộ Kình Triệt, hơn thể hiện giờ còn được tiết lộ thông tin tuyệt mật về cuộc phẫu thuật đối với một kẻ ngoài như này, cậu làm sao mà không hiểu người con gái này quan trọng với chủ tịch.
Nhiệm Kha tiến lại phòng, cẩn thận gõ vài tiếng. Đến khi nhận được sự cho phép mới dám bước vào.
Cuộc trò chuyện kéo dài hơn một tiếng, bên ngoài không khí căng thẳng. Lúc Nhiệm Kha trở ra khỏi phòng thì cũng lập tức rời đi.
Mọi người dường như đoán được tâm tình chủ tịch không tốt qua cuộc nói chuyện với Nhiệm Kha.
Hiện giờ đứng đợi bên ngoài, bởi căn bản không nhận được chỉ thị từ Mộ Kình Triệt, hơn hết bọn họ cũng không có lý do chính đáng để vào báo cáo như Nhiệm Kha.
Quản gia Mục cho dù không coi trọng Diệp Ngọc vào mắt, nhưng ông ta vẫn đặt sự kỳ vọng vào cô ta. Mong rằng Diệp Ngọc nói chuyện với Mộ Kình Triệt, để mọi người có thể vào bên trong tiến hành thăm. Kết quả Diệp Ngọc bị đuổi thẳng ra ngoài, lần này hy vọng cuối cùng không còn, bọn họ chỉ có thể kiên nhẫn ngồi đợi.
Tuy rằng ít để ý Diệp Ngọc, nhưng dường như từ sau lần rời đi rồi quay lại, quản gia Mục đã cảm giác nữ hầu này có điều gì kỳ lạ.
Mãi đến khi trời tối hẳn, Diệp Ngọc càng lúc càng không kiên nhẫn, bởi bản thân là một đại tiểu thư, cô ta chưa bao giờ phải đứng đợi một người như thế này.
Thời gian hiện tại đã hơn bảy giờ khuya.
Khi cửa phòng được mở, Mộ Kình Triệt bước ra, trên người bộ âu phục đen hoàn chỉnh tựa bậc đế vương, không còn lấy dáng vẻ của một bệnh nhân như ban đầu. Đèn bệnh viện sáng một dãy, rọi thẳng vào gương mặt khiến đường nét kiêu ngạo càng thêm thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mím lại, không hề treo lấy một nụ cười.
Hiện tại đôi mắt vì mới kết thúc cuộc điều trị, đã đeo lấy một cặp kính đen tránh ánh sáng gắt, chẳng ai có thể nhìn ra được biểu cảm của người đàn ông ngoài sự lạnh lùng xa cách in hằn.
Diệp Ngọc nhất thời bị hút hồn, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô ta rất nhiều, khóe môi mấp máy vài chữ.
“Ngài Mộ. ngài đã ra rồi.”
Mộ Kình Triệt nghe cô nói, đôi môi kiêu bạc nhếch lên.
Diệp Ngọc không thể nhìn thẳng vào đôi mắt để trông thấy suy nghĩ, hắn chỉ nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của cô ả, cất giọng nói trầm thấp nhưng không còn sự mềm mại như ban đầu.
“Bé con, để em đợi lâu rồi.”
Diệp Ngọc lập tức lắc đầu, gương mặt toát vẻ thẹn thùng của một thiếu nữ. Nhìn bộ dạng Mộ Kình Triệt hiện tại, cảm giác tủi thân ban đầu cũng nhanh chóng không còn nữa.
“Không lâu thưa ngài.”
Mộ Kình Triệt lặng nhìn, dưới cặp kính đen che khuất, đôi mắt hắn hiện giờ chẳng có lấy một biểu cảm, hoàn toàn lạnh nhạt.
Nhìn biểu cảm của quản gia Mục lẫn Đình Khiêm cùng đồng loạt vệ sĩ đang đứng đối với nữ hầu này đều bình thường, cho dù hắn đối với người trước mặt có sự kỳ lạ, nhưng vẫn chẳng tài nào lý giải được.
Hơn thế chính là việc nữ nhân trước mặt cho dù Mộ Kình Triệt có bài xích đi chăng nữa, hắn vẫn cần kiểm nghiệm lại.
Những đoạn ký ức ngọt ngào của hắn với nữ hầu nhỏ kia vẫn còn, cả những lời hứa, những câu nói ngọt ngào của cô vẫn in đậm trong tâm trí.
Mộ Kình Triệt lần nữa thật sự nghi ngờ bản thân hắn.
Bên ngoài thời điểm này hiện tại, quản gia Mục lẫn Đình Khiêm vẫn đứng. Ánh mắt nhìn vào cô ả chẳng có bao nhiêu là thiện cảm.
Sự tình Diệp Ngọc bị đuổi, bọn họ cũng không khỏi thắc mắc lẫn nghi ngờ. Trước đó Mộ Kình Triệt bao nhiêu nuông chiều đối với người con gái này, hầu như ai ở Ngự Viên cũng đều biết.
Lần nữa, Diệp Ngọc chỉ có thể đứng bên ngoài đợi cùng hàng vệ sĩ lẫn trợ thủ đắc lực của Mộ Kình Triệt, thân phận hiện tại không khác gì ngang hàng.
Không lâu sau, nơi đây hiện lên vẻ ồn ào, một bóng dáng cao lớn ưu tú khác xuất hiện. Nam nhân vừa tiến vào trong, mọi người đồng loạt cúi đầu.
“Chủ tịch ngài ấy hiện tại đã sao rồi?”
Người xuất hiện là Nhiệm Kha - chủ tịch đảm nhiệm tạm thời của tập đoàn Đế Đô, khi hay tin Mộ Kình Triệt thực hiện ca phẫu thuật phục hồi thị giác, khoảng thời gian này cậu đã sắp xếp biết bao nhiêu việc tại tập đoàn. Đồng thời thực hiện quản lý lại nội vụ, chuẩn bị giao lại quyền hành về tay của Mộ Kình Triệt, vật hoàn về chủ.
Xung quanh Mộ Kình Triệt tương đối nhiều trợ thủ đắc lực, hơn thế lại trung thành một lòng một dạ. Bởi hầu hết mọi người, căn bản đều được Mộ Kình Triệt cứu vớt một mạng để rồi quản dạy. Ai đối với hắn, cũng luôn có một lòng tôn thờ kính ngưỡng.
Đình Khiêm trông thấy Nhiệm Kha, lập tức cúi gập người kính cẩn đáp.
“Thưa ngài, chủ tịch vừa kết thúc ca phẫu thuật tốt đẹp, hiện tại trong thời gian hồi phục.”
Nhiệm Kha nghe đến đây thì gật đầu, để rồi đảo mắt sang nữ nhân duy nhất hiện diện tại nơi đây. Nếu đoán không lầm, đây chính là kẻ hầu theo bên cạnh Mộ Kình Triệt - đại tiểu thư Diệp gia.
Làm việc nơi tập đoàn, Nhiệm Kha nhận được tương đối nhiều chỉ thị nâng đỡ Diệp gia của Mộ Kình Triệt, hơn thể hiện giờ còn được tiết lộ thông tin tuyệt mật về cuộc phẫu thuật đối với một kẻ ngoài như này, cậu làm sao mà không hiểu người con gái này quan trọng với chủ tịch.
Nhiệm Kha tiến lại phòng, cẩn thận gõ vài tiếng. Đến khi nhận được sự cho phép mới dám bước vào.
Cuộc trò chuyện kéo dài hơn một tiếng, bên ngoài không khí căng thẳng. Lúc Nhiệm Kha trở ra khỏi phòng thì cũng lập tức rời đi.
Mọi người dường như đoán được tâm tình chủ tịch không tốt qua cuộc nói chuyện với Nhiệm Kha.
Hiện giờ đứng đợi bên ngoài, bởi căn bản không nhận được chỉ thị từ Mộ Kình Triệt, hơn hết bọn họ cũng không có lý do chính đáng để vào báo cáo như Nhiệm Kha.
Quản gia Mục cho dù không coi trọng Diệp Ngọc vào mắt, nhưng ông ta vẫn đặt sự kỳ vọng vào cô ta. Mong rằng Diệp Ngọc nói chuyện với Mộ Kình Triệt, để mọi người có thể vào bên trong tiến hành thăm. Kết quả Diệp Ngọc bị đuổi thẳng ra ngoài, lần này hy vọng cuối cùng không còn, bọn họ chỉ có thể kiên nhẫn ngồi đợi.
Tuy rằng ít để ý Diệp Ngọc, nhưng dường như từ sau lần rời đi rồi quay lại, quản gia Mục đã cảm giác nữ hầu này có điều gì kỳ lạ.
Mãi đến khi trời tối hẳn, Diệp Ngọc càng lúc càng không kiên nhẫn, bởi bản thân là một đại tiểu thư, cô ta chưa bao giờ phải đứng đợi một người như thế này.
Thời gian hiện tại đã hơn bảy giờ khuya.
Khi cửa phòng được mở, Mộ Kình Triệt bước ra, trên người bộ âu phục đen hoàn chỉnh tựa bậc đế vương, không còn lấy dáng vẻ của một bệnh nhân như ban đầu. Đèn bệnh viện sáng một dãy, rọi thẳng vào gương mặt khiến đường nét kiêu ngạo càng thêm thâm thúy, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mím lại, không hề treo lấy một nụ cười.
Hiện tại đôi mắt vì mới kết thúc cuộc điều trị, đã đeo lấy một cặp kính đen tránh ánh sáng gắt, chẳng ai có thể nhìn ra được biểu cảm của người đàn ông ngoài sự lạnh lùng xa cách in hằn.
Diệp Ngọc nhất thời bị hút hồn, cô ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao hơn cô ta rất nhiều, khóe môi mấp máy vài chữ.
“Ngài Mộ. ngài đã ra rồi.”
Mộ Kình Triệt nghe cô nói, đôi môi kiêu bạc nhếch lên.
Diệp Ngọc không thể nhìn thẳng vào đôi mắt để trông thấy suy nghĩ, hắn chỉ nghiêng đầu, nhẹ nhàng đặt lên mái tóc của cô ả, cất giọng nói trầm thấp nhưng không còn sự mềm mại như ban đầu.
“Bé con, để em đợi lâu rồi.”
Diệp Ngọc lập tức lắc đầu, gương mặt toát vẻ thẹn thùng của một thiếu nữ. Nhìn bộ dạng Mộ Kình Triệt hiện tại, cảm giác tủi thân ban đầu cũng nhanh chóng không còn nữa.
“Không lâu thưa ngài.”
Mộ Kình Triệt lặng nhìn, dưới cặp kính đen che khuất, đôi mắt hắn hiện giờ chẳng có lấy một biểu cảm, hoàn toàn lạnh nhạt.
Nhìn biểu cảm của quản gia Mục lẫn Đình Khiêm cùng đồng loạt vệ sĩ đang đứng đối với nữ hầu này đều bình thường, cho dù hắn đối với người trước mặt có sự kỳ lạ, nhưng vẫn chẳng tài nào lý giải được.
Hơn thế chính là việc nữ nhân trước mặt cho dù Mộ Kình Triệt có bài xích đi chăng nữa, hắn vẫn cần kiểm nghiệm lại.
Những đoạn ký ức ngọt ngào của hắn với nữ hầu nhỏ kia vẫn còn, cả những lời hứa, những câu nói ngọt ngào của cô vẫn in đậm trong tâm trí.
Mộ Kình Triệt lần nữa thật sự nghi ngờ bản thân hắn.
/150
|