“ Nàng không thích ta mang nàng đi chơi cả ngày sao?” Yến Độ Phi đồng mâu đen như mực hỏi xém xét nàng .
“ Thích !” Hoa Mộc Lan gật đầu , nói cảm giác của mình : “ Nhưng , sao ngài lại rảnh thế ?”
Yến Độ Phi bên môi phiếm ra mỉm cười sủng ái : “ Bởi vì muốn đền cho nàng.” Đây là đáp án chân thực nhất hắn trả lời Hoa Mộc Lan .
Hắn không phải không vội , chỉ là muốn trong thời gian ngắn nhất khiến nàng biết được hắn đối với nàng tốt , hắn thật tình thương yêu nàng , nàng mau lớn lên , nàng an tâm giao cả bản thân cho hắn .
Cho nên , nhiều công việc nặng nề có thể gác lại , hoặc là thừa dịp nàng ngủ sau thì xử lý !
“ Muốn theo ta trong lúc rảnh cũng được sao?” Giữa con ngươi mắt Hoa Mộc Lan hiện lên khó hiểu .
“ Nàng nghĩ ta đây rất nhàn , cho nên mới cả ngày mang nàng chạy ngược chạy xuôi à?” Yên Độ Phi nhìn khuôn mặt đầy nghi hoặc của nàng hỏi .
“ Chẳng lẽ không đúng sao?” Hoa Mộc Lan hỏi lại hắn .
“ Mộc Lan …” Yến Độ Phi vừa buồn cười vừa tức giận , phê phẩy đầu : “ Thật lòng của ta , nàng không cảm nhận được sao?”
Nếu nàng không thể hiểu ra , thay đổi sách lược , làm cho nàng có cảm giác với hắn ! Vô luận như thế nào , hắn đều phải lấy được lòng nàng !
“ A ?” Hoa Mộc Lan đôi mắt đẹp trợn lên , không rõ vì sao hắn lại ông nói gà bà nói vịt trả lời : “ Ngài ? Thật lòng?” Nàng đi đến trước mặt dựa vào ngực hắn , nghe được tiếng tim đập mạnh thình thịch : “ Tôi cảm nhận được tiếng nhịp đập của ngài.”
“ Mộc Lan …….” Yến Độ Phi gắt gao ôm lấy nàng , khẽ thở dài , đáp án của nàng thật sự là không biết phải làm sao .
Xem ra , hắn còn phải cố gắng nhiều lắm ! Muốn cho nàng cảm nhận được trái tim hắn , rồi yêu hắn , dường như không phải là chuyện dễ dàng .
Nàng , khi nào mới biết được sự hiện diện của hắn ?
“ Quá chán.” Hoa Mộc Lan ở trong quân doanh hô to.
“ Tiểu thư , tỷ chán cái gì?” Yến Độ Phi vì nàng mà đặc biệt vào trong thành mời nữ hầu Tiểu Hồng dò hỏi .
“ Không có cái gì cho ta làm , chán quá.” Hoa Mộc Lan tay chống sườn , hồi tưởng lại mấy ngày này.
Từ ngày nào đó nàng hỏi Yến Độ Phi , đột nhiên hắn trở nên vô cùng bận rộn , làm cho mỗi ngày nàng muốn gặp hắn đều có chút khó khăn .
Bất đắc dĩ vì quá chán chường , nàng đành phải bắt đầu tự tìm việc cho mìh .
Vốn dĩ là sợ mình ở trong này lêu lổng , sẽ làm một nhân công trong quân , vì thế lấy nữ trang hóa trang đến quân doang giúp các huynh đệ .
Ai biết được vừa đến nàng cảm giác được mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt không hợp , dường như có loại chảy nước miếng thì phải !
Cho đến khi mọi người biết nàng là nhân tình của Yến Độ Phi , mới thu hồi tầm mắt như muốn ăn tươi nàng lại .
Chỉ có điều , thời điểm nàng ra tay giúp việc , tình hình dường như biến thành một loại khác .
Nàng muốn đến phòng bếp hỗ trợ , mọi người đều nhìn nàng cười , hoan nghênh nàng đến .
Lúc nàng không phân biệt được hành , gừng , tỏi , có người kiên nhẫn chỉ bảo nàng . Nhưng nàng vô ý đem gạo nấu thành cháy , lại đốt cháy nồi nát vụn , thức ăn binh lính bẩn đến khó coi .
Lập tức , nàng thông minh chuyển đổi chiến khu , đi sửa chữa binh khí của binh lính .
Ngay từ đầu , mọi người cũng đều nhiệt tình tiếp nhận nàng , cho nàng gia nhập vào công việc này , chỉ có điều , nàng không cẩn thận một cái , làm hỏng binh khí , sau đó phá hỏng toàn bộ binh khí tốt đến nỗi không sửa chữa được , nàng đã bị chúng huynh đệ kia ngoài mặt ấm áo , thật ra ánh mắt lạnh buốt đến dọa này , lại phải đổi địa điểm lần nữa .
Lúc này , nàng đến nơi may quân trang để may bộ y hồng .
Hứng thú tràn trề nàng nhìn thấy phưởng tuyến , đã nghĩ muốn khiêu chiến một lần nữa , không nghĩ tới trong quân doanh cũng có khung cửi , không biết có phải lâu năm thiếu tu sửa , không chỉ có đem tất cả phưởng tuyến này bị đứt , hơn nữa tình hình tai nạn so với ở nhà càng thê thảm hơn , bởi vì khung cửi hoàn toàn bị hỏng .
Đến lúc này , nàng còn không hết hy vọng , nghĩ muốn ra vườn rau , nhưng vào phòng bếp , binh khí , phòng may đều ghi lại quá trình của nàng , căn bản không ai dám nhận nàng …. Không chỉ vườn rau , mà toàn bộ trong quân doanh đều tránh xa , chỉ cần nàng đến , mọi người đều xua tay . Chẹp , nàng không cẩn thận thôi mà , vì sao bọn họ lại không cho nàng thử lại?
“ Haiz ….” Hoa Mộc Lan lại lần nữa thở dài : “ Muội giúp ta xem có chỗ nào chơi được không?”
Tiểu Hồng ái oán Yến Độ Phi , bị hắn chiếu cố tới , cuộc sống của nàng bắt đầu thành nữ hầu .
Có trời mới biết nữ hầu này tuy rằng rất thích , nhưng sau khi nàng đến đây , nhưng nhiều người giúp nàng cũng nhanh nhàm chán ….. haizz
Không phải nàng cố ý muốn nghĩ như vậy , thật sự là bởi vì nàng hỏi Tiểu Hồng có chỗ nào chơi , Tiểu Hồng cũng không có ý kiến gì , mỗi lần đều chỉ có thể mắt trừng to nhìn , hại nàng chán đến điên mất !
“ Tiểu thư , tôi thật sự không nghĩ ra được.” Tiểu Hồng khổ sở .
“ Ầy da , đều tại Yến Độ Phi.” Thật sự quá mức chán , Hoa Mộc Lan bắt đầu chỉ trích hắn : “ Muốn ta đến quân doanh , lại không cho ta tòng quân , hại ta ở trong này rất nhàm chán , người khác lại không biết chạy đi đâu , cả ngày không thấy bóng người , thật sự là rất ác liệt.”
Nói tới đây , nàng lại nhớ đến những khoảng thời gian trước kia hắn đền cho nàng … Híc … Nàng rất nhớ hắn ! Cứ khi nghĩ đến hắn , lòng của nàng có loại cảm giác cực kì ngọt ngào , lại hơi đau đớn , không biết rốt cuộc là cảm giác gì .
Hay nàng bị bệnh ???
“ Tiểu thư , tại sao tỷ lại mắng Yến công tử?” Ở trong quân , Yến Độ Phi không dùng thân phận hoàng tử , tất cả mọi người gọi hắn là Yến công tử.
“ Đương nhiên là ta phải mắng hắn , hắn hại ta chán muốn chết , nhưng lại hại ta nghĩ đến hắn , lúc này trái tim ta rất đau , hắn hại ta sinh bệnh , vì sao ta không thể mắng hắn?” Hoa Mộc Lan mắng hắn là đúng hợp tình hợp lý .
Với thân phận là thị nữ Tiểu Hồng , đành phải nghe Hoa Mộc Lan đông một câu mắng , tây một câu rống , không biết nên làm thế nào cho phải .
“ Tiểu Hồng , nếu chúng ta giả nam trang đi ra ngoài , người khác có nhận ra không , hay lại phái chuyện gì cho chúng ta làm?” Hoa Mộc Lan thật sự buồn đến điên mất thôi , đầu óc có chút chủ ý tinh quái .
“ Tiểu thư ……..” Tiểu Hồng mặt biến sắc .
Muốn giả nam trang lại để cho người khác không biết , khó đấy ?
Khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ đi , rất khó làm cho người ta tin tưởng nàng là nam nhân .
“ Quyết định , như vậy đi!” Hoa Mộc Lan nhẹ nhàng cười : “ Dù sao lúc này ta cũng không bị kiểm tra , chắc cũng không cần dùng nước bùn , cũng không buộc ngực !”
Nàng tự ý nhập giấc mộng đẹp giả nam trang , lại làm cho Tiểu Hồng mơ chủ tử bị điên , không biết tại sao lại có ác mộng , thật lâu khó có thể thức tỉnh .
“ Thích !” Hoa Mộc Lan gật đầu , nói cảm giác của mình : “ Nhưng , sao ngài lại rảnh thế ?”
Yến Độ Phi bên môi phiếm ra mỉm cười sủng ái : “ Bởi vì muốn đền cho nàng.” Đây là đáp án chân thực nhất hắn trả lời Hoa Mộc Lan .
Hắn không phải không vội , chỉ là muốn trong thời gian ngắn nhất khiến nàng biết được hắn đối với nàng tốt , hắn thật tình thương yêu nàng , nàng mau lớn lên , nàng an tâm giao cả bản thân cho hắn .
Cho nên , nhiều công việc nặng nề có thể gác lại , hoặc là thừa dịp nàng ngủ sau thì xử lý !
“ Muốn theo ta trong lúc rảnh cũng được sao?” Giữa con ngươi mắt Hoa Mộc Lan hiện lên khó hiểu .
“ Nàng nghĩ ta đây rất nhàn , cho nên mới cả ngày mang nàng chạy ngược chạy xuôi à?” Yên Độ Phi nhìn khuôn mặt đầy nghi hoặc của nàng hỏi .
“ Chẳng lẽ không đúng sao?” Hoa Mộc Lan hỏi lại hắn .
“ Mộc Lan …” Yến Độ Phi vừa buồn cười vừa tức giận , phê phẩy đầu : “ Thật lòng của ta , nàng không cảm nhận được sao?”
Nếu nàng không thể hiểu ra , thay đổi sách lược , làm cho nàng có cảm giác với hắn ! Vô luận như thế nào , hắn đều phải lấy được lòng nàng !
“ A ?” Hoa Mộc Lan đôi mắt đẹp trợn lên , không rõ vì sao hắn lại ông nói gà bà nói vịt trả lời : “ Ngài ? Thật lòng?” Nàng đi đến trước mặt dựa vào ngực hắn , nghe được tiếng tim đập mạnh thình thịch : “ Tôi cảm nhận được tiếng nhịp đập của ngài.”
“ Mộc Lan …….” Yến Độ Phi gắt gao ôm lấy nàng , khẽ thở dài , đáp án của nàng thật sự là không biết phải làm sao .
Xem ra , hắn còn phải cố gắng nhiều lắm ! Muốn cho nàng cảm nhận được trái tim hắn , rồi yêu hắn , dường như không phải là chuyện dễ dàng .
Nàng , khi nào mới biết được sự hiện diện của hắn ?
“ Quá chán.” Hoa Mộc Lan ở trong quân doanh hô to.
“ Tiểu thư , tỷ chán cái gì?” Yến Độ Phi vì nàng mà đặc biệt vào trong thành mời nữ hầu Tiểu Hồng dò hỏi .
“ Không có cái gì cho ta làm , chán quá.” Hoa Mộc Lan tay chống sườn , hồi tưởng lại mấy ngày này.
Từ ngày nào đó nàng hỏi Yến Độ Phi , đột nhiên hắn trở nên vô cùng bận rộn , làm cho mỗi ngày nàng muốn gặp hắn đều có chút khó khăn .
Bất đắc dĩ vì quá chán chường , nàng đành phải bắt đầu tự tìm việc cho mìh .
Vốn dĩ là sợ mình ở trong này lêu lổng , sẽ làm một nhân công trong quân , vì thế lấy nữ trang hóa trang đến quân doang giúp các huynh đệ .
Ai biết được vừa đến nàng cảm giác được mọi người nhìn nàng bằng ánh mắt không hợp , dường như có loại chảy nước miếng thì phải !
Cho đến khi mọi người biết nàng là nhân tình của Yến Độ Phi , mới thu hồi tầm mắt như muốn ăn tươi nàng lại .
Chỉ có điều , thời điểm nàng ra tay giúp việc , tình hình dường như biến thành một loại khác .
Nàng muốn đến phòng bếp hỗ trợ , mọi người đều nhìn nàng cười , hoan nghênh nàng đến .
Lúc nàng không phân biệt được hành , gừng , tỏi , có người kiên nhẫn chỉ bảo nàng . Nhưng nàng vô ý đem gạo nấu thành cháy , lại đốt cháy nồi nát vụn , thức ăn binh lính bẩn đến khó coi .
Lập tức , nàng thông minh chuyển đổi chiến khu , đi sửa chữa binh khí của binh lính .
Ngay từ đầu , mọi người cũng đều nhiệt tình tiếp nhận nàng , cho nàng gia nhập vào công việc này , chỉ có điều , nàng không cẩn thận một cái , làm hỏng binh khí , sau đó phá hỏng toàn bộ binh khí tốt đến nỗi không sửa chữa được , nàng đã bị chúng huynh đệ kia ngoài mặt ấm áo , thật ra ánh mắt lạnh buốt đến dọa này , lại phải đổi địa điểm lần nữa .
Lúc này , nàng đến nơi may quân trang để may bộ y hồng .
Hứng thú tràn trề nàng nhìn thấy phưởng tuyến , đã nghĩ muốn khiêu chiến một lần nữa , không nghĩ tới trong quân doanh cũng có khung cửi , không biết có phải lâu năm thiếu tu sửa , không chỉ có đem tất cả phưởng tuyến này bị đứt , hơn nữa tình hình tai nạn so với ở nhà càng thê thảm hơn , bởi vì khung cửi hoàn toàn bị hỏng .
Đến lúc này , nàng còn không hết hy vọng , nghĩ muốn ra vườn rau , nhưng vào phòng bếp , binh khí , phòng may đều ghi lại quá trình của nàng , căn bản không ai dám nhận nàng …. Không chỉ vườn rau , mà toàn bộ trong quân doanh đều tránh xa , chỉ cần nàng đến , mọi người đều xua tay . Chẹp , nàng không cẩn thận thôi mà , vì sao bọn họ lại không cho nàng thử lại?
“ Haiz ….” Hoa Mộc Lan lại lần nữa thở dài : “ Muội giúp ta xem có chỗ nào chơi được không?”
Tiểu Hồng ái oán Yến Độ Phi , bị hắn chiếu cố tới , cuộc sống của nàng bắt đầu thành nữ hầu .
Có trời mới biết nữ hầu này tuy rằng rất thích , nhưng sau khi nàng đến đây , nhưng nhiều người giúp nàng cũng nhanh nhàm chán ….. haizz
Không phải nàng cố ý muốn nghĩ như vậy , thật sự là bởi vì nàng hỏi Tiểu Hồng có chỗ nào chơi , Tiểu Hồng cũng không có ý kiến gì , mỗi lần đều chỉ có thể mắt trừng to nhìn , hại nàng chán đến điên mất !
“ Tiểu thư , tôi thật sự không nghĩ ra được.” Tiểu Hồng khổ sở .
“ Ầy da , đều tại Yến Độ Phi.” Thật sự quá mức chán , Hoa Mộc Lan bắt đầu chỉ trích hắn : “ Muốn ta đến quân doanh , lại không cho ta tòng quân , hại ta ở trong này rất nhàm chán , người khác lại không biết chạy đi đâu , cả ngày không thấy bóng người , thật sự là rất ác liệt.”
Nói tới đây , nàng lại nhớ đến những khoảng thời gian trước kia hắn đền cho nàng … Híc … Nàng rất nhớ hắn ! Cứ khi nghĩ đến hắn , lòng của nàng có loại cảm giác cực kì ngọt ngào , lại hơi đau đớn , không biết rốt cuộc là cảm giác gì .
Hay nàng bị bệnh ???
“ Tiểu thư , tại sao tỷ lại mắng Yến công tử?” Ở trong quân , Yến Độ Phi không dùng thân phận hoàng tử , tất cả mọi người gọi hắn là Yến công tử.
“ Đương nhiên là ta phải mắng hắn , hắn hại ta chán muốn chết , nhưng lại hại ta nghĩ đến hắn , lúc này trái tim ta rất đau , hắn hại ta sinh bệnh , vì sao ta không thể mắng hắn?” Hoa Mộc Lan mắng hắn là đúng hợp tình hợp lý .
Với thân phận là thị nữ Tiểu Hồng , đành phải nghe Hoa Mộc Lan đông một câu mắng , tây một câu rống , không biết nên làm thế nào cho phải .
“ Tiểu Hồng , nếu chúng ta giả nam trang đi ra ngoài , người khác có nhận ra không , hay lại phái chuyện gì cho chúng ta làm?” Hoa Mộc Lan thật sự buồn đến điên mất thôi , đầu óc có chút chủ ý tinh quái .
“ Tiểu thư ……..” Tiểu Hồng mặt biến sắc .
Muốn giả nam trang lại để cho người khác không biết , khó đấy ?
Khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ đi , rất khó làm cho người ta tin tưởng nàng là nam nhân .
“ Quyết định , như vậy đi!” Hoa Mộc Lan nhẹ nhàng cười : “ Dù sao lúc này ta cũng không bị kiểm tra , chắc cũng không cần dùng nước bùn , cũng không buộc ngực !”
Nàng tự ý nhập giấc mộng đẹp giả nam trang , lại làm cho Tiểu Hồng mơ chủ tử bị điên , không biết tại sao lại có ác mộng , thật lâu khó có thể thức tỉnh .
/22
|