Chương 10: Không thiếu tiền, ương bướng
Ngôn Vu: "Bế trẫm đi tắm."
Giang Hành Chi: ...
Anh rời ánh mắt khỏi vệt đỏ tươi trên giường, nhỏ giọng nói: "Vâng, bệ hạ."
Ở Khôn Ninh Cung có một bể tắm trong nhà rất lớn, trước đây đã bị bỏ hoang, nhưng vì Ngôn Vu đến, nên đã có cung nhân dọn dẹp bể tắm và đã đổ nước nóng vào.
Từ phòng ngủ có thể đi thẳng đến phòng tắm.
Giang Hành Chi bế Ngôn Vu vào phòng tắm, rồi giúp Ngôn Vu cởi quần áo, sau đó từ từ đặt cô vào bể tắm.
Ngôn Vu nhắm mắt, thoải mái thở dài một hơi, sau đó mở mắt ra, hất cằm liếc nhìn Giang Hành Chi: “Cởi đồ ra, xuống đây chà người cho trẫm.”
Giang Hành Chi cởi quần áo của mình và xuống nước, cầm lấy chiếc khăn tắm đặt bên cạnh và chà người cho Ngôn Vu.
Ngôn Vu phớt lờ anh, nhắm mắt lại và hưởng thụ sự đãi ngộ đặc biệt của một "hoàng đế".
Hơ, thế giới mộng tưởng lần này, cô nhất định phải duy trì nó dài thêm một chút, cô đã nghĩ ra rất nhiều phương pháp để giày vò Giang Hành Chi.
Tất nhiên, những phương pháp này đều được học từ Giang Hành Chi khi anh làm hoàng đế.
Một giây sau đột nhiên tỉnh giấc.
Lúc này giấc mơ đã kết thúc, cô trở lại hiện thực.
Thông thường giấc mơ sẽ kéo dài cho đến khi cô chết trong giấc mơ.
Tuy nhiên, cũng có một ngoại lệ, hoặc là cô hoặc là Giang Hành Chi bị người khác làm gián đoạn giấc ngủ, giấc mơ sẽ đột ngột kết thúc.
Ngôn Vu mở mắt ra, nhìn thím Lưu đang đứng gần trước mặt mình.
Xem ra cô đã bị thím Lưu đánh thức.
Thím Lưu nhìn Ngôn Vu mà không nói nên lời: "Thiếu phu nhân, sao cô lại trốn ở đây vào một ngày như thế này, vừa nãy đại thiếu gia đã về, dáo dác nhìn xung quanh tìm cô đấy. Haizz, một cơ hội khá tốt để gặp mặt, thiếu phu nhân xinh đẹp như vậy, cô đứng trong đám đông thì trông cô rất cô quạnh, cô..."
Thì ra Giang Hành Chi đã trở về, tên này đã trở về, sao không ở phòng tiệc để tiếp khách mà chạy đi ngủ làm gì?
Ngôn Vu cắt ngang lời thím Lưu: "Thím Lưu, phu nhân không muốn tôi gặp đại thiếu gia, thím đừng nói như vậy."
Thím Lưu cay đắng trừng mắt nhìn Ngôn Vu: “Thiếu phu nhân, cô là vợ hợp pháp của đại thiếu gia, cho dù phu nhân không thích cô thì cũng sẽ không thay đổi được thân phận của cô..."
Ngôn Vu: "Có thể thay đổi, bây giờ việc ly hôn rất đơn giản."
Thím Lưu cạn lời: "Thiếu phu nhân, cô phải nghĩ theo chiều hướng tốt chứ."
Ngôn Vu vỗ vỗ vào cánh tay bà ta: "Một cô bé lọ lem như tôi, ly hôn rồi chắc chắn sẽ chia được rất nhiều tiền, đó mới là điều tốt nhất."
Thiếm Lưu mấp máy môi, nhất thời không biết nên khuyên như thế nào.
Vốn dĩ bà ta được Giang phu nhân phân công đi theo Ngôn Vu, thỉnh thoảng Giang phu nhân sẽ gọi bà ta tới hỏi thăm tình hình của Ngôn Vu, đương nhiên, chủ yếu là muốn biết Ngôn Vu đã làm chuyện tày trời gì.
Nhưng cô gái Ngôn Vu này thực sự lương thiện và không mưu mô, thím Lưu thật sự rất thích cô, cho nên mới nói những lời chân thành này.
Hôn nhân giữa những gia đình giàu có, sao có thể dễ dàng như vậy.
Huống chi, năm xưa ông cụ Giang đã tìm thầy xem tướng nói Giang Hành Chi sẽ có một kiếp nạn, và ngày tháng năm sinh của Ngôn Vu đặc biệt, vừa khéo có thể giúp Giang Hành Chi ngăn chặn được kiếp nạn này, cho nên, cuộc hôn nhân này không thể ly hôn dễ dàng như vậy.
Chiều nay, không có ai đến gọi Ngôn Vu đến phòng tiệc gian nhà trước.
Ngôn Vu cũng vui vẻ và thoải mái ở trong gian nhà của mình.
Tranh thủ thời gian nhàn nhã buổi trưa, cô xem tiếp cuốn tuyển thuyết nữ tôn mình đang xem dở lúc ngủ trưa.
Tình tiết trong tiểu thuyết không nhiều, phần lớn đều là thúc đẩy chuyện yêu hận tình thù giữa nữ đế và đế hậu.
Tất nhiên, xen kẽ nhiều nhất trong số đó là một số hình ảnh xác thịt.
Nhưng những loại xác thịt này quá vô hình, tất cả đều được nhắc đến trong một vài từ hoặc một câu chữ để nhảy qua một cách qua loa, thực sự là không nói nên lời.
Những người viết tiểu thuyết thời nay thật giỏi cắt xén, những chuyện không thể làm trong một giờ, hai giờ hoặc ba giờ, thì họ chỉ cần vài ba con chữ là đã làm xong, thật không làm tròn trách nhiệm.
Vì Giang Hành Chi đã trở về, buổi tối trong nhà sẽ có yến tiệc.
Nhà họ Giang có gia thế và sự nghiệp rất lớn, con cháu trực hệ không nhiều, nhưng họ hàng lại có rất nhiều.
Bữa tiệc gia đình không phải ai cũng có tư cách tham gia.
Cũng như Ngôn Vu, không ai thông báo cho cô đến tham dự bữa tiệc gia đình.
Thím Lưu biết đây nhất định là ý của Giang phu nhân, lần này bà ta không biết nên an ủi Ngôn Vu như thế nào, cũng may bà ta phải đến phòng tiệc để giúp một tay, không phải ở lại đối mặt với Ngôn Vu đang rầu rĩ chán trường.
Ngôn Vu thực ra không rầu rĩ chán trường.
Mỗi ngày cô ngoài việc đọc tiểu thuyết ra thì cô sẽ vẽ truyện tranh.
Trước khi xuyên thư cô là một họa sĩ, sau khi xuyên thư, tuy là có tiền nhưng cũng có thời gian rảnh, do vậy cô đã tận dụng tài năng của mình trước đây.
Truyện tranh của cô 《Chồng tôi giàu có, tôi cũng giàu! 》Kể về nam chính rất bá đạo và tự cao, sau khi bước vào đỉnh cao của cuộc đời thì gặp phải người vợ là nữ chính, và bắt đầu diễn ra những cuộc đấu đá vui nhộn giữ hai nhân vật chính.
Có lẽ là do cô đã đọc quá nhiều ngôn từ bẩn, trong truyện tranh này của cô cũng mang đầy màu sắc ô nhiễm.
/527
|