Mỗi Đêm Đều Bước Vào Mộng Của Lão Đại
Chương 27: Phát triển sự nghiệp không tốt sao? Cần phụ nữ làm gì?
/527
|
Chương 27: Phát triển sự nghiệp không tốt sao? Cần phụ nữ làm gì?
Lý Tấn giọng điệu sâu kín: “Cậu đến khách sạn bắt tôi là kế hoạch ban đầu à? Hay là tự nhiên nổi hứng thế?”
Giang Hành Chi sững người.
Anh vốn không có ý định tìm Lý Tấn, nhưng ngày hôm qua trong lúc ngâm mình trong bồn tắm vô tình ngủ thiếp đi, lại nằm mơ không nói, tối hôm qua cũng nằm mơ.
Lần này giấc mơ bối cảnh thay đổi, hơn nữa phương thức trên giường của anh và cô cũng thay đổi.
Cô biến thành chủ đạo, không chỉ có chỉ huy anh, ra lệnh cho anh, còn dùng đủ loại hình thức đùa bỡn thân thể anh.
Chính là giống như một chủ nô đang ép buộc nô lệ.
Mà anh chính là tên nô lệ đó.
Những chi tiết kia quá mức rõ ràng, dẫn đến sau khi anh tỉnh dậy, cả người thật sự không thoải mái chút nào.
Hôm nay cùng lão gia tử đi công ty một chuyến, chính lúc anh đang lái xe đi được nửa đường, liền nổi lên một ý niệm trong đầu, đến tìm Lý Tấn.
Lý Tấn tiếp tục nói: “Tôi nhớ tới sau khi tôi gọi tên cậu một tiếng, cô ta liền rụt vào trong góc, bộ dáng như vậy, cũng không giống như là muốn ngẫu nhiên gặp cậu.”
Anh liếc xéo Giang Hành Chi một cái, tuy rằng trong lòng rất ghen tị với khuôn mặt này của Giang Hành Chi, nhưng trong miệng lại nói: “Giang Hành Chi à, bộ dạng cậu có chút đẹp mắt đấy, nhưng cậu cũng đừng tự kỷ như vậy, cậu nhìn cậu xem, với vẻ mặt hung thần ác sát của cậu, cô gái nhỏ người ta có bao nhiêu không mong muốn ngẫu nhiên gặp cậu chứ.”
Giang Hành Chi mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm con đường phía trước, tuy rằng đáy lòng anh đã tán thành lời nói của Lý Tấn, nhưng đồng thời anh lại cảm thấy, không có khả năng có chuyện tình cờ như vậy xảy ra.
Lý Tấn thở dài, “Cậu thật muốn cùng cô ta ly hôn? Một chút cũng không muốn gạo nấu thành cơm như dự định?”
Điểm này, Giang Hành Chi vô cùng khẳng định và chắc chắn: “Đương nhiên.”
Lý Tấn khó hiểu nhìn anh: “Vì sao vậy?”
Giang Hành Chi liếc anh một cái.
Ánh mắt kia, giống như là không tiếng động hỏi ngược lại: Mỗi ngày chăm chỉ làm việc không tốt sao? Tập trung vào sự nghiệp không tốt sao? Loại đồ chơi phiền toái như phụ nữ, muốn cô ta làm cái gì đây? Ăn no rửng mỡ không có việc gì làm mới muốn loại phụ nữ như này!
Là bạn tốt nhiều năm, Lý Tấn trong nháy mắt liền hiểu ý không cần nói thành lời này của Giang Hành Chi.
Anh liền vui vẻ ra mặt: “Vậy thì tốt quá, khi nào cậu ly hôn nói một tiếng, tôi đi theo đuổi chị dâu.”
Tuy rằng không nhìn thấy mặt Ngôn Vu, bất quá con người Lý Tấn này, anh ta tự nhận không phải là đàn ông tầm thường chỉ nhìn nhan sắc, anh ta càng thích dáng người và khí chất của Ngôn Vu hơn, ài, anh ta là một người chú ý nội hàm.
Giang Hành Chi: “Tùy cậu.”
Anh và người phụ nữa kia không có nửa điểm quan hệ, tự nhiên cũng không thèm để ý người phụ kia ở cùng một chỗ với ai.
Đến căn hộ của Lý Tấn, Lý Tấn đang hi hi ha ha lập tức trở nên nghiêm túc, anh ta vừa mở dụng cụ điều tiết trong thư phòng mình, vừa hỏi Giang Hành Chi: “Cậu thật sự không muốn thử nhớ lại các loại chuyện xảy ra trong mơ cùng với diện mạo của người phụ nữ trong mơ kia một chút?”
Lý Tấn không đợi Giang Hành Chi đáp lại, lại bổ sung: “Loại tình huống này của cậu rất đặc thù, tôi có chút hoài nghi, liệu những giấc mơ này của cậu có phải là kiếp trước của cậu...”
Giang Hành Chi ngắt lời anh ta: “Không muốn, cậu có biện pháp để cho tôi không lại mơ những giấc mơ này chứ?”
Lý Tấn vẻ mặt đau xót nhìn Giang Hành Chi: “Cậu đang lãng phí tài nguyên của tôi.”
Đối với nghiên cứu tâm lý học của Lý Tấn mà nói, loại tình huống này của Giang Hành Chi, chính là đối tượng nghiên cứu mà anh ta cảm thấy hứng thú nhất, hết lần này tới lần khác cái tên gia hỏa Giang Hành Chi này thân mang Bảo Sơn mà không tự biết(1), làm cho anh nghĩ lại liền phát điên.
Giang Hành Chi: “Có biện pháp thì nhanh lên.”
Lý Tấn: “Tôi không thể cam đoan, tôi chỉ có thể thử một chút thôi.”
“Được.”
Ngôn Vu vừa mới vào trong mơ, liền nhìn thấy Giang Hành Chi trần truồng gần trong gang tấc.
Giang Hành Chi: Phát triển sự nghiệp không tốt sao, theo đuổi cái gì mà vợ, thứ đồ tiêu hao này, vô dụng!
(1): Thân mang Bảo Sơn mà không tự biết: ý là trong mình có nguồn lực tốt nhưng lại không biết cách sử dụng và phát huy, làm lãng phí.
/527
|