Chương 28: Chọc vào người cô gây chảy máu?
Xung quanh là rừng cây, cỏ phủ một tấm thảm lông cáo trên bãi cỏ.
Xung quanh dùng vải lụa che chắn, tạo ra một khoảng không gian nhỏ.
Cô và Giang Hành Chi quấn lấy nhau trên tấm thảm.
Chà, vừa khéo tiếp tục ngay đoạn ở giấc mơ lần trước.
Ngôn Vu không có một chút cảm xúc quyến rũ nào.
Nghĩ về cuộc điện thoại mà người đàn ông xấu xa này đã gọi cho cô trong thế giới thực.
Ngôn Vu đưa tay bấu vào ngực của Giang Hành Chi.
Giang Hành Chi: ? ? ?
Sắc mặt của nữ đế đột nhiên thay đổi, ánh mắt u ám nhìn anh chằm chằm, anh vừa định nhìn kỹ, thì lồng ngực bỗng thấy đau đớn.
Khi ngẩng đầu lên thì thấy nữ đế mỉm cười nhìn anh.
Giang Hành Chi: ... Anh không cảm thấy vừa rồi mình nhìn nhầm.
Ngôn Vu vẫn chưa hả giận, vì vậy đã tiện tay bức một nhánh cỏ đuôi chó trong rừng, cọ vào bộ phận nhạy cảm trên cơ thể Giang Hành Chi. .
Tên này sợ nhột, liền run lập cập muốn rút lui: "Bệ hạ..."
Ngôn Vu: "Mặc dù có người của trẫm canh gác bên ngoài, nhưng lát nữa những người phía sau sẽ đuổi kịp, nếu bọn họ nhìn thấy ngươi và trẫm ở nơi như thế này, ngươi đoán xem bọn họ sẽ nghĩ gì về ngươi?"
Dâm phu!
Sắc mặt Giang Hành Chi tái nhợt, bất lực gọi: "Bệ hạ."
Ngôn Vu hất cằm ra lệnh: "Hãy làm trẫm vui."
Cô véo vào mông anh.
Chậc chậc, cái mông này cũng rất săn chắc, còn tốt hơn của cái người xấu xa trong thực tế, rất tốt, rất tốt!
Cô nói thêm: "Nếu không, đừng hòng mặc y phục rời khỏi đây!"
“Bệ hạ.” Giang Hành Chi hơi siết chặt ngón tay lại, khẽ run lên, anh sụp mắt hạ giọng: “Nếu bệ hạ vì thần mà bị người khác chửi rủa thì thần sẽ trở thành tội nhân thiên cổ.”
Ngôn Vu nghe vậy đã bật cười.
Cô nâng cằm anh lên, ngón tay chậm rãi lướt qua môi anh: “Trẫm cho phép ngươi làm tội nhân thiên cổ.”
Sau đó, cô lăn người đè anh ở bên dưới: "Có còn được không? Không được thì để Hi công công cho ngươi ăn một viên thuốc, Hỉ công công nói thuốc đó rất tốt cho đàn ông, có thể khiến ngươi và trẫm chiến đấu một ngày một đêm."
Giang Hành Chi cắn răng, che dấu sự uất hận trong lòng, thấp giọng nói: "Bệ hạ, không cần thuốc, thần có thể làm được."
Vì để không uống thuốc, dù có không được thì anh cũng phải được.
Chà, hơn nữa, anh cũng thật sự làm được.
Buổi sáng săn bắn, ban đêm liên hoan đốt lửa trại.
Đàn ông và phụ nữ ca hát và nhảy múa xung quanh đống lửa rất sôi động.
Ngôn Vu và Giang Hành Chi ngồi ở trên cao, cô nắm tay Giang Hành Chi chơi đùa, còn đích thân dùng dao cắt những lát thịt nướng và đặt chúng vào đĩa của Giang Hành Chi.
Mối quan hệ hài hòa giữa nữ đế và đế hậu thật khiến người khác phải ghen tị, nhất là những mỹ nam trong hậu cung của Ngôn Vu, họ đều sắp phát khóc vì ghen tị.
Chuyện bệ hạ và cái người ở Khôn Ninh Cung đó chui vào rừng lúc ban ngày đã không còn là bí mật đối với mọi người.
Không ai dám nói gì bệ hạ, chỉ có thể mắng cái tên đàn ông xấu xa ở Khôn Ninh Cung không giữ đức hạnh, muốn dụ dỗ bệ hạ vào con đường xấu!
Người đàn ông xấu xa này không có sự tôn nghiêm của một đế hậu, thật vô liêm sỉ và không đứng đắn!
Sau khi trở về cung điện, Ngôn Vu vẫn ở lại Khôn Ninh Cung mỗi đêm.
Vào hôm đó, sau khi tắm xong, khi việc đang dang dở thì cô bất ngờ tới tháng.
Ngôn Vu nhìn chằm chằm vào vết máu, rồi nhìn Giang Hành Chi.
Giang Hành Chi vội vàng lăn xuống đất quỳ xuống: "Bệ hạ, thần có tội, thần..."
Có lẽ anh nghĩ rằng do anh đã chọc vào gây chảy máu.
Ngôn Vu thở dài, cạn lời nhìn anh: "Trẫm đã sủng hạnh ngươi như vậy, tại sao ngươi lại không thể khiến trẫm mang long thai chứ?"
Trong những thế giới mộng tưởng này, cô không thể mang thai.
Bản thân cô biết điều đó.
Cô di chuyển ánh mắt xuống dưới bụng Giang Hành Chi: “Chẳng lẽ ngươi có bệnh ẩn, không có khả năng khiến trẫm mang thai?”
/527
|