Chương 6 Cưỡng đoạt
Lưu Thanh Bách chọn lấy một phòng trong khách sạn đạp thẳng cửa vào rồi dùng sức nhấc bổng Trần Mỹ An ném lên giường.
Mỹ An cố gắng ngồi dậy, cô cảm nhận được một luồng nguy hiểm từ người đàn ông đang tiến về phía mình nên ra sức lắc đầu:
“Thanh Bách, anh đừng lại đây” Đáp lại lời cô chỉ có giọng nói đầy tuyệt tình của anh:
“Không phải cô muốn bản thân sao? Còn không chủ động cởi quần áo đi”
Trần Mỹ An thất vọng nhìn anh, khóe môi muốn nói gì đó rồi lại thôi, người đàn ông này sẽ nghe cô giải thích sao. Cô nuốt ngược nước mắt vào trong, nếu cô mà khóc chắc hẳn anh sẽ đắc ý lắm.
Thanh Bách nhìn dáng vẻ dửng dưng của cô lại càng nổi giận điên cuồng cho rằng cô vẫn chứng nào tật đó không biết hối cải. Đã đến nước này cô còn không thèm biện minh gì cả, thật sự là loại đàn bà chỉ muốn bò lên giường người khác, dùng thân thể để đổi lấy lợi ích.
Thanh Bách đi về phía cô, dứt khoát dùng sức đẩy ngã cô xuống giường, lực đạo anh dùng rất mạnh như muốn xé người cô thành hai nửa. Không để cho Mỹ An kịp phản ứng gì anh trực tiếp kéo bụng các chiếc áo mỏng
manh của cô, chân váy đen cũng cùng chung số phận, bị anh xé nát không thương tiếc.
“Thanh Bách, anh điên rồi sao?” - Mỹ An vội túm lấy một bên chăn che chắn cơ thể của mình.
Lưu Thanh Bách nhìn hành động này của cô lại cảm thấy cô đang giả vờ ngây thơ, giật phăng tấm chăn ra, nhìn
vào cơ thể trắng nõn ngọc ngà của cô, khóe môi lạnh lùng câu lên một nụ cười khinh bỉ:
“Đây không phải lần đầu tiên của chúng ta, trước đây cô còn rất biết phối hợp mà. Mới mấy mấy năm, cô đã quên hết rồi sao? Để hôm nay tôi nhắc cho cô nhớ làm cách nào để phục vụ tôi”
“Hành hạ tôi đến như thế nào anh mới thấy đủ hả?” - Trần Mỹ An cắn chặt môi nói, cả cơ thể giờ đang lõa lồ hiện ra trước mắt anh nhưng cô chẳng còn chút sức lực
muốn che đậy nào. Nếu cô phản khán anh ta chắc chắn sẽ càng buông tha cô vậy cô buộc phải hạ mình cầu xin sao?
Lưu Thanh Bách lúc này đã bị cơn giận và sắc dụng bên dưới nuốt trọn, anh không hề quan tâm gì đến lời cô nói. Trực tiếp cởi bỏ thắt lưng, kéo khóa quần giải phóng con quái vật đã đứng lên sừng sững, Thanh Bách mạnh
bạo kéo chân cô ra đâm vật thể thô vào hoa nguyệt nhỏ bé.
“A!” - Tiếng hết bi thảm của Mỹ An vang lên, nơi đó quá lâu không được dùng đến đã trở nên chật hẹp vô cùng. Cú đâm vô của anh như muốn xé rách người cô.
Từng cú đâm vào của Lưu Thanh Bách đều như dùng hết lực đạo trên người anh, dồn nén sự tức giận như
muốn phá nát nơi tư mật ướt át của cô. Mặc cho Mỹ An vô cùng đau đớn gào thét thì anh vẫn ngoảnh mặt làm ngơ,
lực đạo không những không giảm đi mà càng mạnh hơn theo từng tiếng la thất thanh của cô.
“Không... a.... anh dừng lại... a đau!”
Nước mắt không còn kiềm giữ được nữa mà tràn đầy trên mặt cô, Mỹ An có thể cảm nhận được sâu sắc cơn đau từ hạ thân, vật thể to cứng như muốn xé cô vỡ ra từng mảnh.
Lý trí Thanh Bách hiện tại gần như đã đứt đoạn, anh không thể phủ nhận cơ thể của cô cho anh cảm giác rất quen thuộc. Dục vọng hiện giờ đang nhuốm đậm trong mắt anh, hai tay Thanh Bách cũng không để yên mà ra sức xoa nắn hai bầu ngực căng tròn.
“Không... ưm... a... xin anh.”
Tiếng rên yếu ớt của cô rơi vào tay Thanh Bạch lại trở thành lời cổ vũ và bằng chứng cho sự dâm đãng. Anh liên tục thúc mạnh từng cú vào bên trong, những cú thúc mang đầy sự căm giận, chán ghét và sắc dục.
“Cô xin tôi đừng dừng lại đúng không? A... đúng là thứ đàn bà lẳng lơ” - Anh nghiến răng than nhẹ một tiếng.
Trần Mỹ An lúc này cảm thấy như đất trời đảo loạn, phần thân trên thân dưới đều bị anh ra sức dày vò. Cơn đau vừa qua đi thì một đợt kích thích quen thuộc lại xâm lấn tâm trí cô, cô phản cắn chặt môi đến bật máu để bản thân không phát ra tiếng rên rỉ nào nữa.
Cô nhìn gương mặt đầy sự chán ghét của anh, tại sao anh có thể tàn nhẫn như vậy, tại sao lại dùng loại cực hình này vũ nhục cô? Cô rốt cuộc đã làm chuyện gì sai với anh, có lẽ sai lầm của cô là đã yêu anh.
“Lưu Thanh Bách... a... anh hài lòng chưa?" Hài lòng? Nực cười, cô còn dám mở miệng hỏi anh có
hài lòng không, đúng là loại phụ nữ vô sỉ, không biết cô đã
dùng thân thể dơ bẩn này làm hài lòng bao nhiêu người đàn ông. Lưu Thanh Bách càng nổi điên hơn mạnh mẽ rút
con quái thú bên dưới ra, lật người cô lại trực tiếp đâm vào lần nữa, lần này còn sâu hơn và mạnh hơn.
“A! Không được... a... tôi không chịu nổi nữa.” - Mỹ An nghiến răng cầu xin anh, cô cảm giác bên dưới đang không ngừng được ma sát đến rách ra - “Xin anh... đau quá..."
Lưu Thanh Bách sao có thể nghe lọt tại những lời cô nói, anh nắm lấy tóc cô giật ngược về sau, phần hông vẫn không ngừng thúc mạnh vào:
“Tôi muốn nghe cô rên, mau rên lên đi, lúc trước cô thích được tôi làm vậy lắm mà”
Gương mặt nhăn nhó vì đau đớn của cô nở ra một nụ cười chua chát, tình nghĩa hai năm vợ chồng đổi lại sự khinh thường và tủi nhục, cô đúng là có mắt như mù mới dùng hết thanh xuân đi yêu loại người nhẫn tâm này.
Mỹ An không muốn tự làm đau thêm chính mình nữ, hai môi cô vì ngăn cho tiếng ra phát ra đã bị cắn nát, nếu anh đã muốn nghe như vậy, được, cô cho anh nghe:
“Ưm... a. a... Lưu Thanh Bách... anh là tên khốn... a!”. “Đồ dâm đãng không biết xấu hổ!”. Cả căn phòng dần chìm trong tiếng vũ nhục và rên rỉ hoan ái không ngừng từ phía hai người.
Đến tận sáng hôm sau, Mỹ An cũng không biết mình đã vượt qua bằng cách nào, cố gắng gượng cơn đau đang truyền đi trên khắp cơ thể nhìn gương mặt lạnh nhạt một thân quần áo chỉnh tề đang ngồi trên ghế nhìn mình.
“Anh còn ở đây làm nữa? Hành hạ tôi như thể anh thấy
đủ vui chưa?”
Lưu Thanh Bách cười nhạt, đứng dậy nắm lấy cắm cô:
“Đừng ở đây kêu gào vô tội, đêm qua cô không nhớ mình đã rên rỉ sung sướng như thế nào bên dưới tôi sao?”
Trần Mỹ An mạnh mẽ gạt tay anh ra, cô tất nhiên là nhớ rất rõ nỗi đau như xé da xé thịt anh đã ban cho.
“Anh thật sự giỏi vừa ăn cướp vừa la làng đó” “Mỹ An, bốn năm qua cô đã đi đâu?”
Trần Mỹ An nghe anh hỏi mà bật cười thật to như thế nghe được một câu chuyện hài nhất năm:
“Anh hỏi để làm gì? Anh có lý do gì cần biết đâu chứ?” Lưu Thanh Bạch cảm thấy sức chịu đựng của mình. ngày càng kém, đối với cô hắn càng không thể nhịn được thái độ này.
“Cô không được phép nói giọng đó với tôi”
“Vì sao? Vì sao tôi không được phép? Anh là cái thá gì trong cuộc sống của tôi mà tôi không được phép lên giọng với anh hả?” - Mỹ An dồn hết uất ức hét lên với anh.
“Trần Mỹ An!” - Lưu Thanh Bách gầm lên, tay anh bóp chặt cằm cô - “Đừng thử thách giới hạn tôi dành cho cô”
Gương mặt cô vì đau mà nhăn nhó nhưng cô vẫn cố nặn ra một nụ cười giễu cợt:
"Anh còn có giới hạn riêng cho tôi nữa sao? Buồn cười quá đó”.
Lưu Thanh Bách ném mạnh cô xuống giường, tức giận quay lưng đi, hắn nghĩ nếu còn nán lại thêm hắn sẽ không nhịn được mà giết chết cô. Hắn rút ra một tấm thẻ ngân hàng ném lên giường, khinh bỉ nói: “Đây là tiền phục vụ đêm qua của cô, dù sao cũng là
người quen cũ nên tôi rất hào phóng, nhiều đó chắc sẽ giúp cô một thời gian không phải đi tìm đàn ông. Hay cô là loại dù có tiền hay không cũng muốn được lõa lồ rên rỉ trước mặt đàn ông?”
Trần Mỹ An nhìn thấy thẻ ngân hàng có chút động lòng, dù sao cũng không thể bị hành hạ miễn phí một đêm như thế. Cô không chút do dự cầm lên chiếc thẻ ngân hàng, còn hướng về anh câu lên một nụ cười:
“Anh đúng là rất hào phóng. Hy vọng cả đời này không gặp lại nữa”
Hành động đó trong mắt Thanh Bạch lại trở nên thấp kém vô cùng, cô dám xem một đêm ân ái với hắn chỉ để đổi lại một số tiền. Đáng lẽ đêm quá hắn càng phải mạnh bạo hơn với loại phụ nữ ti tiện này.
Lưu Thanh Bách cảm thấy mắt mình còn nhìn người phụ nữ này nữa sẽ bận mất, dứt khoát mở cửa phòng rời đi. Đợi khi nghe được tiếng cửa đóng sầm lại Trần Mỹ An mới thở phào nhẹ nhõm, cả người cô nằm vật ra giường, co ro lại như một con thú bị thương.
Cô cảm thấy rất đau, cả về thể xác lẫn tâm hồn, so với tất cả những đau đớn người khác mang lại thì từ anh lại như được khuếch trương lên gấp bội. Mỹ An nhìn thẻ ngân hàng trong tay, rất quen, đó chính là tấm thẻ Thanh Bách. cũng từng đưa cho cô lúc hai người mới kết hôn. Cười tự cười bản thân, giờ nhớ lại những điều đó có ý nghĩa gì, chỉ cần có tiền là được rồi.
“Chị hai, thời gian tới chị không phải bị bệnh viện đuổi
đi rồi.”
/418
|