CHƯƠNG 14
Ánh mắt Chu Tố gợn sóng, khóe mắt đuôi lông mày khó nén vui sướng "Tiện chứ, đương nhiên là tiện rồi, anh chờ tôi chút nha.”
Đang đợi Chu Tố rảnh rỗi, Lâm Hành đi tới đứng ở ngoài phòng học của Lâm Lạc.
Từ cửa sổ phía sau nhìn vào tɾong, giáo viên trẻ đang học tiếng Anh cho trẻ em.
Rất nhiều bạn nhỏ ghé vào trên bàn chơi đùa, ngẩn người, có trẻ con hiếu động đi tới, một cậu bé đầu dưa hấu đột nhiên đứng lên kêu khóc muốn đi tiểu, tình cảnh ồn ào.
Duy chỉ có cô bé đang im lặng ngồi ngay ngắn ở hàng đầu, hai tay xếp chồng lên mặt bàn, quay đầu lại vẻ mặt mê hoặc nhìn về phía cậu bé đó, cau mày nhỏ, như là không hiểu cũng không tán thành hành vi của cậu bé đó.
Lâm Hành giấu mình tɾong bóng tối, không để Lạc Lạc phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Hắn làm cha, lúc trước đều thực tập, hôm nay giống như là ngày đầu tiên chính thức đi làm, tâm trạng quả thực trầm bổng phập phồng, vừa vì con gái hiểu chuyện ngoan ngoãn mà cảm thấy vui mừng, lại bởi vì con gái trưởng thành quá sớm mà cảm thấy áy náy và mắc nợ.
Lâm Hành đứng một lát, Chu Tố đã thay một chiếc váy dài màu nhung đi tới, cô đi đôi g͙iày cao gót màu trắng ngà đầu nhọn, mái tóc dài màu đen búi thành một búi tóc, trên khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng.
"Đi thôi, Lâm Hành." Chu Tố không biết từ lúc nào đã không còn gọi hắn là "Ba Lạc Lạc” nữa, mà là dùng cách mà người phụ nữ gọi tên người đàn ông, mang the0 vài phần xinh đẹp và mập mờ, tâm sự u vi rấtrõ ràng.
Lâm Hành tâm trầm xuống, lúc này mới phát hiện Chu Tố có tâm tư khác, nhưng bữa cơm này chỉ là cảm ơn, hắn cũng không có ý định đáp lại nhiệt tình của cô.
Hai người đi đến một nhà hàng cơm Tây ở phố dành riêng cho người đi bộ, uống cà phê ăn bò bít tết, Lâm Hành hỏi cô rấtnhiều vấn đề về phươռg diện giáo dục con cái, Chu Tố không nói gì, đồng thời cũng mạo muội hỏi hắn một chuyện riêng.
"Lâm Hành, mẹ của Lạc Lạc... cũng chính là đàn chị Tô Thanh, bây giờ chị ấy vẫn đang ở Anh sao?"
“Chắc vậy.” Lâm Hành hình như cũng không muốn trả lời câu hỏi này, hắn ở học viện văn học đại học nào đó dạy văn học nước ngoài.”
"Tôi nhớ lúc đi học, anh là hội trưởng hội học sinh, chị Tô Thanh là phó hội trưởng, hai người các người đều là nhân vật phong vân của đại học B, một đôi trời đất tạo nên, rấtnhiều bạn học của chúng tôi đều rấtbuồn bực, nhưng sao sau đó chị Tô Thanh lại đột nhiên ra nước ngoài vật?"
/147
|