Chú ơi...chú làm ơn cứu mẹ con đi mà. Con biết mình sai rồi, con hối hận lắm. Con không nên tham lam như vậy...
- Con không muốn phải trưởng thành một mình đâu. Vốn dĩ đã không có ba, nếu mất thêm mẹ nữa...
- Con thật sự không dám tưởng tượng ra cái cảnh kinh khủng đó.
Bạch Dương Quân khóc thảm thương, cầu xin Trần Bách Ngôn. Thằng bé không biết ai để hy vọng hết, chỉ có hắn mới có thể giúp mẹ nhóc. Tiểu Quân tin tưởng hắn, thằng bé đặt lòng tin vào người đàn ông này. Trần Bách Ngôn nghe lọt tai những lời ấy, tâm can hắn đau nhói không từ ngữ nào bao hàm. Sự thống khổ hiện rõ trên gương mặt hắn. Trần Bách Ngôn đầu óc hỗn loạn, hắn sợ mất cô.
- Không phải chú yêu mẹ con sao ? Chú sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ đúng chứ ?
Tất nhiên,
Hắn làm sao mặc kệ cô được, người con gái hắn yêu đến mức nguyện đem tính mạng giao cho cô.
Nguyện đem tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này cho cô. Nguyện vì cô mà chịu bất hạnh, nếu có thể thì hãy cho hắn trở thành ác quỷ để bảo vệ cô. Hắn sẽ không buông tha cho kẻ nào hành hạ người mình yêu. Cô ấy là thế giới của hắn, nếu không có cô...hắn sẽ không tồn tại.
Vua Edward VIII chấp nhận từ bỏ ngai vàng để được sống bên cạnh người yêu. Có người nói " Hy sinh hạnh phúc bản thân cho cô ấy mới là yêu đích thực ". Không ai có thể phủ nhận điều đó, hy sinh vốn là đặc tính của tình yêu mà. Nhưng trong trường hợp này, Trần Bách Ngôn coi Bạch Âm chính là hạnh phúc của hắn.
Vì thế,
Hắn nhất định bảo vệ hạnh phúc đấy.
Mất đi, hắn sẽ không định nghĩa được cái gọi là hạnh phúc nữa.
- Đúng vậy, chú yêu cô ấy.
Trần Bách Ngôn mỉm cười nhìn Tiểu Quân.
Nụ cười tươi như thể an ủi thằng bé, như thể nói với nhóc hãy yên tâm giao Bạch Âm cho hắn cả đời chăm sóc yêu thương. Như là một lời hứa sẽ không bỏ rơi cô.
- Nhưng này con...
Trần Bách Ngôn muốn có một yêu cầu đối với thằng bé.
- Chú cứ nói đi.
Tiểu Quân nhìn hắn.
- Chúng ta làm giám định ADN, được không ? Chú cảm giác rất mãnh liệt điều đó là sự thật nhưng vẫn phải chứng minh nó. Nếu con thắc mắc về nguyên nhân vì sao nên giám định thì chú sẽ giải thích rõ ràng cho con hiểu.
Hắn không tránh né dù kết quả có như thế nào. Mảnh ghép cuộc đời hắn đang dần được hoàn thiện hoàn hảo. Hắn đương nhiên cố gắng tìm kiếm hạnh phúc riêng bản thân. Pha Lê, con bé luôn ước ao một gia đình đầy đủ tình yêu thương ba mẹ. Trần Bách Ngôn đã cố gắng bù đắp cho Pha Lê nhưng thứ con gái hắn cần là người mẹ thực thụ. Còn chuyện trong quá khứ, vì sao Bạch Âm và Pha Lê bị chia cắt tình mẫu tử thì Mạc Khương chắc chắn sẽ có câu trả lời thích đáng.
- Chú và mẹ từng quen biết nhau trước khi con hiện diện trên thế giới này đúng không vậy ?
Bạch Dương Quân hỏi ngược lại hắn.
- Không hẳn là thế, chính xác thì là...tình một đêm.
Trần Bách Ngôn không che giấu mà thành thật trả lời.
- Có phải lúc đó mẹ rất thiếu tiền nên mới tìm đến chú. Chị Ngọc Linh từng kể, mẹ vất vả lắm mới ổn định được cuộc sống nơi đất khách.
Thằng bé chưa từng dám hỏi, mẹ làm sao mà nuôi mình lớn khôn đến tuổi này. Dù là khó khăn gian nan, Niên Ngọc Linh cũng không hề nói Bạch Âm than phiền trong mọi hoàn cảnh. Mẹ nhóc mạnh mẽ, kiên cường lắm. Những thứ mẹ có được ngày hôm nay thật sự chưa xứng đáng với nổ lực hy sinh bản thân. Tiểu Quân cảm thấy mẹ mình vẫn còn thiệt thòi, Bạch Âm phải hưởng phúc hơn nữa.
- Tình hình thời điểm năm xưa của mẹ con tồi tệ kinh khủng. Bị chính vợ thứ truy sát muôn phương diệt tận gốc.
Hắn chua xót kể bằng giọng điệu chậm rãi.
- Chỉ vì đám người độc ác đó muốn quyền thừa kế hoàn toàn thuộc về mình nên bọn chúng không ngại dùng đủ mọi thủ đoạn hãm hại.
- Mẹ con phải chạy trốn không khác gì kẻ truy nã. Nếu không, cô ấy sẽ chết dưới tay bà ta. Tiền đương nhiên là thứ rất quan trọng đối với mẹ con.
- Vì thế, Bạch Âm đành lên kế hoạch chuốc thuốc chú. Cô ấy không còn cách nào khác, không còn trong trắng mẹ con mới tồn tại.
Trần Bách Ngôn nghẹn ngào.
Bạch Dương Quân im lặng, không gian dường như ngưng đọng. Chỉ có tiếng thở đôi phần mệt mỏi của hắn. Thằng bé rốt cuộc cũng hiểu ra nguồn gốc tất cả. Tiểu Quân cứ luôn thắc mắc trong lòng, tại sao mẹ chưa một lần kể về gia đình dù là chi tiết nhỏ. Bởi vì nó quá đau thương, quá bất hạnh, quá tăm tối. Thằng bé chỉ biết, mẹ mình rất trân trọng và cố gắng bảo vệ những gì đang có ở trước mắt.
- Chú, ghét mẹ không ?
Nhóc hỏi.
Trần Bách Ngôn không biết phải dùng từ ngữ nào để trả lời cho đúng chính xác tâm tình của mình nữa. Hắn ghét loại phụ nữ thủ đoạn, rồi hắn lại suy nghĩ nếu Bạch Âm không một chút tính toán leo lên giường hắn thì chắc hiện giờ cô đã sống yên bình bên thế giới song song.
- Không, mẹ con dù có là người phụ nữ xấu xa nhất thế giới thì chú vẫn sẽ mãi mãi yêu.
Hắn nhất định không bao giờ từ bỏ Bạch Âm.
- Người đàn ông đầu tiên của mẹ, chắc lẽ là chú rồi.
Mi mắt Bạch Dương Quân rủ xuống, thằng bé mím môi.
- Duy nhất nữa.
Trần Bách Ngôn tự tin bổ sung thêm.
Không chỉ đầu tiên mà còn duy nhất của cuộc đời cô ấy.
- Vậy, con có khi là...
Tiểu Quân xúc động, nhóc không ngừng run rẩy. Từng nhịp thở vô cùng gấp gáp, cảm xúc thằng bé như muốn vỡ tung. Không dám hy vọng vì sợ thất vọng quá mức. Nhưng lí trí thì lại mách bảo mãnh liệt điều đó là thật. Thằng bé dù sao cũng là một đứa nhỏ ngây ngô khao khát tình yêu thương của ba. Khả năng người đàn ông này chính là cha ruột nhóc rất cao.
- Ừa.
Hắn gật đầu nhẹ.
Ngay cả bản thân Tiểu Quân còn nghĩ tới điều đó. Huống hồ gì một người đàn ông trưởng thành như hắn đây chứ. Nhưng trước mắt phải đợi Bạch Âm bình phục ổn định thì hắn mới cùng thằng bé giám định ADN. Hắn đang hình dung ra cái cảnh gia đình được đoàn tụ bên nhau, trong lòng hiện giờ vô cùng ấm áp và hạnh phúc.
Tin tức nhanh chóng truyền đến Mạc Khương, ông sẽ không nói cho Tần Chỉ Lam biết chuyện Bạch Âm gặp tai nạn. Bởi vì, bà mới trải qua cú sốc tinh thần khó chấp nhận kia. Nếu biết thêm chuyện xấu nữa, bà ấy nhất định không chịu nổi.
Đối diện với Mạc Khương, Trần Bách Ngôn muốn ông trả lời hết thắc mắc của mình. Mạc Khương cũng có chuyện thú nhận nhưng phải khi Bạch Âm tỉnh dậy. Con gái ông là người nên được hiểu rõ mọi chuyện đầu tiên. Thời điểm ngay hiện tại, Mạc Khương sẽ không che giấu bất cứ điều gì cả. Sự việc xảy ra trong quá khứ đều là do chính tay ông sắp đặt hết.
Trải qua bao nhiêu tiếng đợi chờ, cánh cửa phòng phẫu thuật cũng chịu mở. Bác sĩ trưởng bước ra, khuôn mặt ông ta ở đằng sau lớp khẩu trang dường như không còn căng thẳng. Trần Bách Ngôn đứng không biết mỏi chân, hắn tin Bạch Âm đủ mạnh mẽ vượt qua nguy hiểm. Cô phải có ý chí chiến thắng đúng chứ, người hắn yêu không dễ dàng bỏ cuộc đâu.
- Bác sĩ, con gái tôi như thế nào rồi ?
Mạc Khương gấp gáp hỏi.
- Tình hình bao quát thì không có gì đáng ngại. Bệnh nhân chỉ bị gãy một chân bên phải, nhưng cũng không nên quá lo lắng. Chúng tôi sẽ thay phiên nhau theo dõi cô ấy trong suốt một quá trình nằm viện.
- Cảm ơn ông...
Lời bác sĩ nói không khác gì liều thuốc an thần khiến Trần Bách Ngôn nhẹ nhõm.
Hắn ngắm nhìn Tiểu Quân đang ngủ bên ghế, gương mặt thằng bé chẳng một chút bình tâm.
- Bác sĩ, tôi muốn nhờ ông việc quan trọng.
Trần Bách Ngôn nghiêm túc.
- Con không muốn phải trưởng thành một mình đâu. Vốn dĩ đã không có ba, nếu mất thêm mẹ nữa...
- Con thật sự không dám tưởng tượng ra cái cảnh kinh khủng đó.
Bạch Dương Quân khóc thảm thương, cầu xin Trần Bách Ngôn. Thằng bé không biết ai để hy vọng hết, chỉ có hắn mới có thể giúp mẹ nhóc. Tiểu Quân tin tưởng hắn, thằng bé đặt lòng tin vào người đàn ông này. Trần Bách Ngôn nghe lọt tai những lời ấy, tâm can hắn đau nhói không từ ngữ nào bao hàm. Sự thống khổ hiện rõ trên gương mặt hắn. Trần Bách Ngôn đầu óc hỗn loạn, hắn sợ mất cô.
- Không phải chú yêu mẹ con sao ? Chú sẽ không bao giờ bỏ rơi mẹ đúng chứ ?
Tất nhiên,
Hắn làm sao mặc kệ cô được, người con gái hắn yêu đến mức nguyện đem tính mạng giao cho cô.
Nguyện đem tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên đời này cho cô. Nguyện vì cô mà chịu bất hạnh, nếu có thể thì hãy cho hắn trở thành ác quỷ để bảo vệ cô. Hắn sẽ không buông tha cho kẻ nào hành hạ người mình yêu. Cô ấy là thế giới của hắn, nếu không có cô...hắn sẽ không tồn tại.
Vua Edward VIII chấp nhận từ bỏ ngai vàng để được sống bên cạnh người yêu. Có người nói " Hy sinh hạnh phúc bản thân cho cô ấy mới là yêu đích thực ". Không ai có thể phủ nhận điều đó, hy sinh vốn là đặc tính của tình yêu mà. Nhưng trong trường hợp này, Trần Bách Ngôn coi Bạch Âm chính là hạnh phúc của hắn.
Vì thế,
Hắn nhất định bảo vệ hạnh phúc đấy.
Mất đi, hắn sẽ không định nghĩa được cái gọi là hạnh phúc nữa.
- Đúng vậy, chú yêu cô ấy.
Trần Bách Ngôn mỉm cười nhìn Tiểu Quân.
Nụ cười tươi như thể an ủi thằng bé, như thể nói với nhóc hãy yên tâm giao Bạch Âm cho hắn cả đời chăm sóc yêu thương. Như là một lời hứa sẽ không bỏ rơi cô.
- Nhưng này con...
Trần Bách Ngôn muốn có một yêu cầu đối với thằng bé.
- Chú cứ nói đi.
Tiểu Quân nhìn hắn.
- Chúng ta làm giám định ADN, được không ? Chú cảm giác rất mãnh liệt điều đó là sự thật nhưng vẫn phải chứng minh nó. Nếu con thắc mắc về nguyên nhân vì sao nên giám định thì chú sẽ giải thích rõ ràng cho con hiểu.
Hắn không tránh né dù kết quả có như thế nào. Mảnh ghép cuộc đời hắn đang dần được hoàn thiện hoàn hảo. Hắn đương nhiên cố gắng tìm kiếm hạnh phúc riêng bản thân. Pha Lê, con bé luôn ước ao một gia đình đầy đủ tình yêu thương ba mẹ. Trần Bách Ngôn đã cố gắng bù đắp cho Pha Lê nhưng thứ con gái hắn cần là người mẹ thực thụ. Còn chuyện trong quá khứ, vì sao Bạch Âm và Pha Lê bị chia cắt tình mẫu tử thì Mạc Khương chắc chắn sẽ có câu trả lời thích đáng.
- Chú và mẹ từng quen biết nhau trước khi con hiện diện trên thế giới này đúng không vậy ?
Bạch Dương Quân hỏi ngược lại hắn.
- Không hẳn là thế, chính xác thì là...tình một đêm.
Trần Bách Ngôn không che giấu mà thành thật trả lời.
- Có phải lúc đó mẹ rất thiếu tiền nên mới tìm đến chú. Chị Ngọc Linh từng kể, mẹ vất vả lắm mới ổn định được cuộc sống nơi đất khách.
Thằng bé chưa từng dám hỏi, mẹ làm sao mà nuôi mình lớn khôn đến tuổi này. Dù là khó khăn gian nan, Niên Ngọc Linh cũng không hề nói Bạch Âm than phiền trong mọi hoàn cảnh. Mẹ nhóc mạnh mẽ, kiên cường lắm. Những thứ mẹ có được ngày hôm nay thật sự chưa xứng đáng với nổ lực hy sinh bản thân. Tiểu Quân cảm thấy mẹ mình vẫn còn thiệt thòi, Bạch Âm phải hưởng phúc hơn nữa.
- Tình hình thời điểm năm xưa của mẹ con tồi tệ kinh khủng. Bị chính vợ thứ truy sát muôn phương diệt tận gốc.
Hắn chua xót kể bằng giọng điệu chậm rãi.
- Chỉ vì đám người độc ác đó muốn quyền thừa kế hoàn toàn thuộc về mình nên bọn chúng không ngại dùng đủ mọi thủ đoạn hãm hại.
- Mẹ con phải chạy trốn không khác gì kẻ truy nã. Nếu không, cô ấy sẽ chết dưới tay bà ta. Tiền đương nhiên là thứ rất quan trọng đối với mẹ con.
- Vì thế, Bạch Âm đành lên kế hoạch chuốc thuốc chú. Cô ấy không còn cách nào khác, không còn trong trắng mẹ con mới tồn tại.
Trần Bách Ngôn nghẹn ngào.
Bạch Dương Quân im lặng, không gian dường như ngưng đọng. Chỉ có tiếng thở đôi phần mệt mỏi của hắn. Thằng bé rốt cuộc cũng hiểu ra nguồn gốc tất cả. Tiểu Quân cứ luôn thắc mắc trong lòng, tại sao mẹ chưa một lần kể về gia đình dù là chi tiết nhỏ. Bởi vì nó quá đau thương, quá bất hạnh, quá tăm tối. Thằng bé chỉ biết, mẹ mình rất trân trọng và cố gắng bảo vệ những gì đang có ở trước mắt.
- Chú, ghét mẹ không ?
Nhóc hỏi.
Trần Bách Ngôn không biết phải dùng từ ngữ nào để trả lời cho đúng chính xác tâm tình của mình nữa. Hắn ghét loại phụ nữ thủ đoạn, rồi hắn lại suy nghĩ nếu Bạch Âm không một chút tính toán leo lên giường hắn thì chắc hiện giờ cô đã sống yên bình bên thế giới song song.
- Không, mẹ con dù có là người phụ nữ xấu xa nhất thế giới thì chú vẫn sẽ mãi mãi yêu.
Hắn nhất định không bao giờ từ bỏ Bạch Âm.
- Người đàn ông đầu tiên của mẹ, chắc lẽ là chú rồi.
Mi mắt Bạch Dương Quân rủ xuống, thằng bé mím môi.
- Duy nhất nữa.
Trần Bách Ngôn tự tin bổ sung thêm.
Không chỉ đầu tiên mà còn duy nhất của cuộc đời cô ấy.
- Vậy, con có khi là...
Tiểu Quân xúc động, nhóc không ngừng run rẩy. Từng nhịp thở vô cùng gấp gáp, cảm xúc thằng bé như muốn vỡ tung. Không dám hy vọng vì sợ thất vọng quá mức. Nhưng lí trí thì lại mách bảo mãnh liệt điều đó là thật. Thằng bé dù sao cũng là một đứa nhỏ ngây ngô khao khát tình yêu thương của ba. Khả năng người đàn ông này chính là cha ruột nhóc rất cao.
- Ừa.
Hắn gật đầu nhẹ.
Ngay cả bản thân Tiểu Quân còn nghĩ tới điều đó. Huống hồ gì một người đàn ông trưởng thành như hắn đây chứ. Nhưng trước mắt phải đợi Bạch Âm bình phục ổn định thì hắn mới cùng thằng bé giám định ADN. Hắn đang hình dung ra cái cảnh gia đình được đoàn tụ bên nhau, trong lòng hiện giờ vô cùng ấm áp và hạnh phúc.
Tin tức nhanh chóng truyền đến Mạc Khương, ông sẽ không nói cho Tần Chỉ Lam biết chuyện Bạch Âm gặp tai nạn. Bởi vì, bà mới trải qua cú sốc tinh thần khó chấp nhận kia. Nếu biết thêm chuyện xấu nữa, bà ấy nhất định không chịu nổi.
Đối diện với Mạc Khương, Trần Bách Ngôn muốn ông trả lời hết thắc mắc của mình. Mạc Khương cũng có chuyện thú nhận nhưng phải khi Bạch Âm tỉnh dậy. Con gái ông là người nên được hiểu rõ mọi chuyện đầu tiên. Thời điểm ngay hiện tại, Mạc Khương sẽ không che giấu bất cứ điều gì cả. Sự việc xảy ra trong quá khứ đều là do chính tay ông sắp đặt hết.
Trải qua bao nhiêu tiếng đợi chờ, cánh cửa phòng phẫu thuật cũng chịu mở. Bác sĩ trưởng bước ra, khuôn mặt ông ta ở đằng sau lớp khẩu trang dường như không còn căng thẳng. Trần Bách Ngôn đứng không biết mỏi chân, hắn tin Bạch Âm đủ mạnh mẽ vượt qua nguy hiểm. Cô phải có ý chí chiến thắng đúng chứ, người hắn yêu không dễ dàng bỏ cuộc đâu.
- Bác sĩ, con gái tôi như thế nào rồi ?
Mạc Khương gấp gáp hỏi.
- Tình hình bao quát thì không có gì đáng ngại. Bệnh nhân chỉ bị gãy một chân bên phải, nhưng cũng không nên quá lo lắng. Chúng tôi sẽ thay phiên nhau theo dõi cô ấy trong suốt một quá trình nằm viện.
- Cảm ơn ông...
Lời bác sĩ nói không khác gì liều thuốc an thần khiến Trần Bách Ngôn nhẹ nhõm.
Hắn ngắm nhìn Tiểu Quân đang ngủ bên ghế, gương mặt thằng bé chẳng một chút bình tâm.
- Bác sĩ, tôi muốn nhờ ông việc quan trọng.
Trần Bách Ngôn nghiêm túc.
/97
|