Lương Phong không đi tìm Thẩm Di Châu.
Sau khi cô rời khỏi phòng làm việc thì gọi điện thoại cho tài xế, tài xế vừa nghe điện thoại đã hỏi cô: “Cô Lương, hôm nay dùng xe sao ạ?”
Lương Phong im lặng ngạc nhiên, cô yên lặng một lát, sau đó hỏi anh ta rằng Thẩm Di Châu có ở nhà hay không.
Tài xế nói anh ta không biết lịch trình của Thẩm Di Châu, sau đó lại hỏi cô có cần anh ta đi hỏi chút không?
Lương Phong cảm ơn anh ta, sau đó nói không cần rồi cúp máy.
Hai tay để vào trong túi áo khoác, cô không biết ý nghĩa của cuộc điện thoại này là gì. Cho dù Thẩm Di Châu không ở nhà, cho dù dì mở cửa cho cô, thì cô cũng không biết Thẩm Di Châu để đê bạc của cô ở đâu.
Nếu anh đã nói cô đến lấy thì sẽ không đặt ở những nơi để cô có thể tiện tay cầm đi.
Nhưng Lương Phong không biết vì sao cô còn muốn đi tìm anh.
Trong lòng Lương Phong có chút lo lắng không yên, cô đi dọc theo đường xe chạy về phía chợ trung tâm, không bao lâu sau thì điện thoại trong túi vang lên.
Cô lấy ra nhìn một cái, là số lạ.
Sau khi điện thoại được kết nối, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu bên kia.
“Là tôi, Thường Tri Viễn.”
-
Lúc Lương Phong đón xe đến bệnh viện thì Lương Trân đã không sao nữa, bà đang ngủ trên giường bệnh.
Thường Tri Viễn gọi điện thoại đến nói với cô, Lương Trân vì tim đập nhanh gây đau đớn nên được đưa đến bệnh viện.
“Bác sĩ nói dựa theo những bệnh án trước đây của bà ấy, thì bây giờ tình trạng của bà ấy đang phát triển thành nhiễm trùng máu.”
Trong điện thoại, Thường Tri Viễn không hề che giấu, anh ta nói thẳng ra kết quả xấu nhất cho Lương Phong nghe.
“Thường Mãn Đức nói thế nào?”
Thường Tri Viễn im lặng một lát rồi nói: “Cô biết ba của tôi rồi, ông ấy không chấp nhận kết quả này.”
Thường Mãn Đức không chấp nhận việc Lương Trân có thể sẽ mắc bệnh nhiễm trùng máu, ông ta như một con đà điểu vậy. Ông ta hèn kém, yếu ớt, không dám đối diện với thực tế.
Bây giờ Lương Phong mới hiểu được vì sao có người nói đàn ông hung dữ với vợ mới là kẻ hèn yếu nhất.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Thường Tri Viễn đang ngồi trên băng ghế dài ngủ gà ngủ gật.
Hai người rất lâu rồi chưa gặp lại nhau, nhưng Lương Phong cũng không cảm thấy xa cách, dù sao cũng đã từng sống chung với nhau nhiều năm trời.
Cửa phát ra tiếng ken két nho nhỏ, Thường Tri Viễn mở mắt nhìn sang.
Anh ta xoa xoa mặt, sau đó im lặng đi ra khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng khép lại, Lương Phong dựa vào một bên mặt tường cứng rắn, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của anh ta.
Anh ta cao hơn rồi, cũng trở nên trưởng thành hơn. Nhưng vẫn giống như trước, cảm giác ngột ngạt khó lòng mà xua tan nổi, đó là những ấm ức được tích tụ thành trong những năm anh ta đi theo Thường Mãn Đức.
“Thường Mãn Đức là ba của anh.” Lương Phong nói.
Thường Tri Viễn liếc nhìn cô, thấp giọng nói: “Tôi đã cắt đứt quan hệ với ông ta từ lâu rồi.”
“Nhưng anh cũng không thể để cho mẹ tôi đến chịu đựng mọi thứ như thế, đặc biệt là bây giờ ông ta thiếu nợ rất nhiều, rất mệt mỏi.”
Thường Tri Viễn yên lặng một lúc, anh ta biết Lương Phong có ý gì: “Tôi không có nhiều tiền như thế.”
“Anh là con trai của ông ta.”
“Tôi và ông ta đã cắt đứt quan hệ rồi.”
“Nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật anh chính là con trai của ông ta.”
“Nhưng tôi đã cắt đứt quan hệ với ông ta rồi.”
Lửa giận trong người bắt đầu tăng cao, Lương Phong nhìn dáng vẻ “Không làm gì được” của Thường Tri Viễn, cô kiềm chế tức giận rồi nói: “Thường Tri Viễn, anh có biết bởi vì chuyện thiếu nợ nên Thường Mãn Đức không chịu đưa mẹ tôi đi khám bệnh không? Anh có biết năm đó Thường Mãn Đức vì không muốn để tôi học đại học mà đánh mẹ tôi đến mức vào viện không? Mà bây giờ mẹ tôi nằm trong viện, anh thật sự có thể khoanh tay đứng nhìn thế sao!”
“Thường Tri Viễn!” Lương Phong không nhịn được cả người đều run lên: “Ít nhất anh cũng nên gánh một chút trách nhiệm của một đứa con trai chứ.”
Thường Tri Viễn mím chặt môi, một lúc lâu sau anh ta mới lên tiếng: “Tôi chỉ có thể nói tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Đúng rồi, lần này Nghiêm Sâm nói tôi trở về để khuyên nhủ giúp.” Thường Tri Viễn lại bổ sung thêm một câu, sau đó anh ta lùi về sau hai bước, xoay người đi đến cửa thang máy.
Khoé mắt Lương Phong căng chặt, cô dựa vào tường từ từ thở đều lại, sau đó mới xoay người đi vào phòng bệnh.
Lương Trân còn đang ngủ, dù bà thường xuyên nhuộm tóc nhưng vẫn không giấu được mái tóc đã lấm tấm vài sợi trắng. Lương Phong ngồi cạnh bà, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của bà.
Lương Phong nhớ năm ấy khi cô năm tuổi, Lương Trân có quen biết vài người bạn tốt. Khi đó ba Lương Phong vừa qua đời, hai người là mẹ góa con côi bị nhiều người xem thường. Là những người bạn kia giúp đỡ Lương Trân, cho hai người chỗ để ở nhờ.
Có một khoảng thời gian, Lương Phong hay ăn cơm cùng với các chú dì này, bọn họ đều rất nhiệt tình, từng câu từng chữ đều là “Tiểu Phong, Tiểu Phong.”
Sau đó, một người trong đó nói muốn đi Thẩm Quyến để làm ăn, xin mọi người giúp đỡ cho chút tiền. Mỗi người đều vội vàng mở túi tiền của mình ra, Lương Trân dù có khó khăn thế nào đi nữa thì cũng nhớ người khác từng đối xử tốt với bà thế nào.
Vì thế bà đi theo nhóm người kia đến nơi cho vay tiền lãi suất cao để vay tiền.
Lương Trân thấy mọi người đều vay thì bà thấy chắc sẽ không có vấn đề gì, vì thế bà cũng vay ba mươi ngàn tệ.
Ai ngờ chưa đến mấy ngày, đám người cho vay tiền lãi suất cao kia đã tìm đến cửa rồi nói Lương Trân nợ ba trăm ngàn. Lương Trân hoảng sợ, sau đó bà lật đật vội vàng đi tìm những người “Bạn” kia nhờ giúp đỡ, nhưng lại phát hiện chẳng tìm thấy bất kỳ ai cả.
Bà bị lừa, bị lừa hoàn toàn.
Bởi vì một chút ân nghĩa “Giúp thuê nhà”, mà bà bị người ta lừa ba trăm ngàn.
Hôm nay, bởi vì ân tình năm đó “Thường Mãn Đức trả giúp bà ba trăm ngàn”, bà lại một lần nữa chìm sâu vào vũng bùn này, không thể nào khống chế được.
Lương Phong không thể nào chối được, cô chính là một trong những nguyên nhân khiến Lương Trân không chịu ly dị.
Ly dị, cũng chỉ có liên luỵ đến cô.
Cho dù thế nào thì Lương Trân đều không muốn.
Bà biết rõ đức hạnh của Thường Mãn Đức nhưng vẫn cắn răng nhịn hết tất cả.
Khoé mắt Lương Phong nóng lên, cô quay mặt sang chỗ khác, cô không muốn khi Lương Trân tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Không biết vì sao, cô lại nghĩ đến ngày hôm đó khi Lương Trân đưa đê bạc cho cô.
--- “Tiểu Phong này, chúc mừng con.”
Ngón tay lau khoé mắt ướt át, Lương Phong hít sâu một hơi.
Tim như phản ứng được gì đó, chầm chậm nhảy lên khỏi lồng ngực.
Cô muốn lấy lại cái đê bạc của mình.
Lương Phong nghĩ xong thì đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Đẩy cửa cầu thang ra, gió mát lùa vào hành lang vắng vẻ.
Lương Phong đứng ở mép tường, cô gọi điện cho Thẩm Di Châu.
Hồi chuông đầu tiên không ai nhận.
Lương Phong có chút xuất thần nhìn ba chữ “Cam Bergamot” trên điện thoại, chợt không biết có phải mình đã xúc động quá rồi hay không.
Đang tính trở lại phòng bệnh thì Thẩm Di Châu lại gọi điện đến cho cô.
Cô theo bản năng nín thở một lát rồi giơ tay lên ấn nút nhận.
“A lô.”
“Anh còn đang nghĩ không biết khi nào cô Lương mới chịu gọi điện cho anh đây?”
Trong điện thoại, giọng anh vẫn mang theo nụ cười lạnh lùng như cũ.
Giống như lần trước bọn họ chia tay trong vui vẻ, như chưa từng có bất kỳ chuyện bất hoà nào.
Anh muốn lật trời, cô cũng muốn lật trời.
Lương Phong tựa vào cửa sổ,v lên tiếng nói: “Cái đê bạc của em… ở chỗ của anh sao?”
“Đúng thế.” Anh thừa nhận sạch sẽ dứt khoát, không hề cảm thấy hành động này của mình có chút thiếu sót nào.
“Có thể phiền anh đưa cho dì được không? Tôi sẽ đợi khi không có anh để đến lấy, cũng tránh để anh gặp tôi lại thêm phiền.” Lương Phong từ từ nói: “Hoặc là phiền anh gửi chuyển phát nhanh cho tôi cũng được, tôi trả phí.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đầu bên kia điện thoại vang lên nụ cười nhẹ nhàng của Thẩm Di Châu.
“Vậy tôi chọn cái thứ ba.”
Tim Lương Phong càng ngày càng đập nhanh hơn, ngón tay cô khẽ siết chặt lại, cô nghe Thẩm Di Châu nói:
“Em nói anh biết bây giờ em đang ở đâu, anh sẽ tự mình qua đưa cho em.”
“Em không muốn làm phiền anh.” Cô kiên trì nói.
“Em cũng chẳng có lựa chọn nào khác.”
Trong lời anh nói mạnh mẽ đến mức không cho người khác đường từ chối.
“Bây giờ em ở đâu?” Thẩm Di Châu hỏi.
Lương Phong liếc nhìn xuống dưới tầng: “Tiệm sách Tân Hoa.”
“Chỗ nào?”
“Chỗ đối diện bệnh viện thành phố.”
Cô nói xong thì Thẩm Di Châu cúp máy.
Ngay sau đó Lương Phong đến chỗ y tá và nhờ y tá trông Lương Trân giúp cô, nếu Lương Trân tỉnh lại thì gọi điện ngay cho cô. Sau đó cô bước nhanh đến chỗ thang máy.
Đi qua đường, Lương Phong nhanh chóng đến được tiệm sách Tân Hoa.
Gần đến cuối năm, người đến đọc sách cũng không nhiều. Tiệm sách trống trải rải rác vài học sinh tuổi tác không lớn lắm đang ngồi dưới đất.
Lương Phong cũng đi đến trước một kệ sách, không yên lòng đợi người đến.
Cánh cửa trong suốt nhìn thoáng qua khung cảnh đường phố nhưng lại ngăn cản mọi ồn ào náo nhiệt, ánh nắng chiếu vào tủ sách lớn có tác dụng xoa dịu.
Lương Phong từ từ bình tĩnh trở lại, cô tuỳ tiện chọn một quyển sách trên kệ, là một quyển sách hướng dẫn đi du lịch Ý. Tiện tay lật một cái, cô nhìn thấy phong cảnh hấp dẫn và cờ bay phấp phới bên trong.
“Thích chỗ nào, lần sau anh làm người dẫn đường cho em nhé?”
Giọng Thẩm Di Châu bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, Lương Phong bỗng sợ hết hồn quay đầu lại.
Ánh sáng mặt trời sau giờ trưa chiếu lên nửa gò má của anh, anh đứng sau lưng Lương Phong hơi khom người xuống, đưa tay vượt qua người cô rồi lấy sách trong tay cô đi.
Vì vậy trông anh giống như đang vòng tay ôm cô vào lòng, trước mặt cô là một tủ sách cao, cho nên cô thực sự không có nơi nào để trốn thoát.
Nhưng anh cứ hết lần này đến lần khác là một dáng vẻ nghiêm túc, khóe mắt là nụ cười sáng ngời, anh thờ ơ hỏi: “Anh tương đối thích Florence, trời nóng chúng ta đi đến đó nhé?”
Lương Phong lấy lại quyển sách trên tay anh, cô đóng lại rồi để lên kệ sách.
Người cô hơi nghiêng sang một bên, từ trong ngực anh nhích ra.
“Anh uống rượu à?” Cô hỏi.
Thẩm Di Châu nhướn mày, anh nhích lại gần cô: “Có mùi sao?”
Dáng vẻ anh nghiêm túc như rất thân mật, như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Lương Phong lùi về sau một chút.
“Đồ của em đâu?”
“Đồ gì?” Thẩm Di Châu đứng thẳng người lên, lạnh lùng hỏi cô.
Lương Phong cau mày: “Đê bạc của em đâu?”
“Anh không mang.”
Lương Phong không dám tin anh sẽ trả lời như thế, nhưng dáng vẻ dửng dưng này của anh như đang cố ý muốn trêu tức cô.
Đè nén lửa giận trong lòng, Lương Phong thấp giọng nói: “Anh lừa gạt em.”
Thẩm Di Châu nheo mắt, nụ cười bỗng thu bớt lại, anh thấp giọng nói: “Chẳng lẽ không phải em lừa anh trước à?”
Đôi mắt Lương Phong mở to hơn, cô lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh:
“Anh nhìn xung quanh gần một tuần rồi, cảm thấy em hẳn là nên đến bệnh viện chứ không phải tiệm đọc sách rách rưới này.”
-
Lương Phong không chống đỡ nổi sự kiên trì của Thẩm Di Châu nên cô chỉ đành đưa anh về bệnh viện.
Thẩm Di Châu đến cửa tiệm bán hoa bên cạnh bệnh viện mua một giỏ hoa.
Khi trở lại phòng bệnh thì Lương Trân vẫn chưa tỉnh lại. Thẩm Di Châu đặt giỏ hoa lên đầu giường, sau đó đứng nhìn xung quanh phòng bệnh.
“Có chút đơn sơ.” Anh không chút nể nang đánh giá.
Lương Phong không để ý đến anh, cô đắp lại chăn cho Lương Trân, sau đó lại kiểm tra tốc độ chảy của nước biển để nó không chảy quá nhanh.
“Lần này em không lừa anh, anh cũng nên trả đồ cho em rồi.” Lương Phong nhỏ giọng nói chuyện với Thẩm Di Châu.
“Mẹ em bị bệnh gì?”
Lương Phong có chút đau đầu, anh cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác.
“Không biết, chưa chắc chắn.”
“Lương Trân, viêm thận cấp tính dẫn đến tim đập nhanh.” Thẩm Di Châu dựa vào giường ngủ đọc thẻ thông tin bệnh nhân.
Lương Phong: “...”
Giờ phút này Lương Phong cảm thấy có lẽ Thẩm Di Châu chỉ đến đây để đùa giỡn với cô. Anh chưa hề quên chuyện ngày đó, anh vẫn nhớ rất rõ ràng, nên bây giờ mới năm lần bảy lượt đùa giỡn với cô.
Nhưng Lương Trân là ranh giới cuối cùng của cô.
“Thẩm Di Châu, xin anh…”
“Anh biết có một chuyên gia rất nổi tiếng trong mảng ghép thận.” Thẩm Di Châu bỗng nói.
Lương Phong sững sờ tại chỗ.
Anh cười khẽ: “Trần Chí Hòa, em có từng nghe qua chưa?”
Lương Phong im lặng nhìn anh, cô đang đoán anh nói những lời này là có ý gì.
Thẩm Di Châu ung dung mở điện thoại ra, sau đó anh tìm kiếm tên của Trần Chí Hòa.
Lương Phong không nhịn được, cuối cùng cô vẫn tiến đến gần anh.
Thẩm Di Châu đưa điện thoại cho cô.
Lương Phong giật mình, cô cảm thấy cầm điện thoại của anh trong tay thế này thật sự có chút vượt quyền.
Nhưng lực chú ý của cô đã nhanh chóng bị cái tên Trần Chí Hòa kia thu hút rồi.
Lúc còn trẻ, ông chính là chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực ghép thận, sau đó đưa đoàn đội đi đến Anh, ông đã làm rất nhiều cuộc phẫu thuật khó khăn và quan trọng, cũng được xem là chuyên gia nổi tiếng thế giới.
Lương Phong đưa mắt nhìn Thẩm Di Châu lần nữa, cô không dám hỏi, cô sợ mong đợi nhiều thì khi mất mát sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Thẩm Di Châu cất điện thoại đi rồi nói: “Năm sau có dịp cùng nhau bay sang Luân Đôn ăn một bữa cơm đi.”
“Anh biết ông ấy sao?”
“Xem như là chú của anh.”
Lương Phong lại im lặng, cho dù giờ phút này bệnh tình của Lương Trân vẫn chưa phát triển đến mức đó, nhưng cô vẫn không nhịn được mà lo trước cho Lương Trân, suy nghĩ nhiều việc.
Thẩm Di Châu đợi cô một phút, sau đó ngón tay của anh nhẹ nhàng phủ lên đầu vai cô.
“Đê bạc còn đang ở trong xe anh, lúc nào em xuống lấy đây?”
Lương Phong nghiêng đầu nhìn Lương Trân, sau đó cô gật đầu.
“Bây giờ, được chứ?”
“Tùy em quyết định.”
Lương Phong đi theo Thẩm Di Châu đến cửa phòng bệnh, trước khi rời đi, cô lại đến quầy y tá xác nhận lúc nào Lương Trân sẽ tỉnh lại. Y tá nói chắc bốn, năm giờ chiều mới có thể tỉnh.
Thẩm Di Châu cười rồi nói: “Thế em còn có thể đi uống chút trà chiều với anh.”
Lương Phong nhìn anh một cái, cô không nói gì.
Hai người một trước một sau xuống tầng, cách đó không xa là xe của Thẩm Di Châu đang đỗ ở ven đường.
Hai người họ ngồi ở phía sau, Thẩm Di Châu giơ tay kéo vách ngăn ghế lái lên. Sau khi xe từ từ khởi động, phía sau trở thành một không gian kín, Lương Phong cảm thấy màng nhĩ của mình có chút ngột ngạt.
Thẩm Di Châu đưa tay kéo tay của Lương Phong, sau đó vén cổ tay áo của cô lên.
Bàn tay nhỏ trắng nõn đã chẳng còn dấu vết trói buộc nữa.
Lương Phong mặc kệ cho anh nhìn, cô chỉ nói: “Đồ của…”
Nhưng chữ “tôi” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Thẩm Di Châu đã cầm lấy cổ tay cô để lên chỗ ngồi.
Một tay kia của anh mò được sau eo cô rồi dùng sức khiến cho Lương Phong dán sát vào người anh.
Thẩm Di Châu hung hăng hôn lên môi cô.
Giống như từng mạch sóng lớn chiếm đoạt núi trong đêm tối.
Lương Phong giãy giụa một chút rồi cô hoàn toàn rơi xuống dưới.
Sau đó môi và răng bị cạy ra, linh hồn dễ dàng bị hút vào cùng với đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại.
Hơi thở quá mức quen thuộc.
Lương Phong cố gắng khắc chế lý trí của mình, nhưng chút dưỡng khí mỏng manh cùng cái ôm nóng bỏng của anh đã đẩy cô xuống vách đá khi đang liều mình giãy dụa.
Chẳng lẽ cô cũng lấy sức mạnh của anh làm lá chắn cho dục vọng vốn đã lan sâu trong lòng cô, cô giả vờ không thể chống cự nên đầu hàng.
Chẳng biết từ lúc nào, xe đã bắt đầu chạy.
Ánh mắt Lương Phong mơ màng, cô nhìn qua phong cảnh đang lướt qua cực nhanh ngoài cửa sổ. Mặt trời sáng trưng hóa thành một mảnh màu trắng, ngón tay cô nắm chặt lấy bả vai của Thẩm Di Châu, không dám nhúc nhích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Di Châu khẽ cười.
Đây là người mà anh đã từng quen thuộc, mềm mại như nước xuân.
Lương Phong cũng không có cách nào cãi lại được cả.
Cuối cùng cô chỉ có thể tựa đầu lên vai của anh.
Run rẩy, tựa vào ngực anh.
Xe đi đến biệt thự của Thẩm Di Châu ở trung tâm thành phố, lúc xuống xe, Lương Phong đã ăn mặc chỉnh tề.
Cô đứng ở cửa nhìn Thẩm Di Châu.
Thẩm Di Châu tiến lên muốn hôn cô nhưng Lương Phong lùi lại một chút.
Cô nhỏ giọng nói: “Nếu như anh còn nói nó rơi trong nhà, em sẽ không vào, em chờ anh đưa cho em.”
Thẩm Di Châu giơ ngón tay lên, anh nói: “Được, nhưng anh phải đi rửa tay trước.”
Lỗ tai Lương Phong nóng lên, ánh mắt cô dời khỏi tay anh.
“Không muốn vào huyền quan ngồi một chút à, đứng bên ngoài còn ra thể thống gì nữa.” Thẩm Di Châu lạnh lùng nói.
Lương Phong không lên tiếng, cô đi theo anh vào huyền quan.
Dì cũng không có ở nhà, trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh.
Lương Phong ngồi trên ghế ở chỗ huyền quan, cô nhìn Thẩm Di Châu đi đến phòng vệ sinh tầng một.
Chỉ một lát sau, anh từ từ đi ra.
Áo khoác ném trên ghế sô pha, anh đứng ở giữa phòng khách.
Áo sơ mi màu xám tro càng khiến thân hình anh trông nổi bật hơn, khóe mắt mang theo nụ cười, trên tay anh hình như đang cầm cái gì đó.
Lương Phong đứng dậy.
Anh không hề có suy nghĩ muốn đi đến chỗ cô.
Anh muốn cô tự đến.
Lương Phong cởi giày ra rồi để ở cửa, cô chỉ đi mỗi tất đến bên cạnh Thẩm Di Châu.
Cô đưa tay lên lại bị anh giữ chặt lấy.
Sau đó anh kéo cô vào trong ngực mình.
Tay anh không có gì cả.
Thẩm Di Châu cúi đầu ngậm dái tai của cô, cả người Lương Phong run lên.
Cô nghe anh nói:
“Anh không tin em chưa từng nghĩ đến anh.”
Cô tin chắc chắn anh đã uống nhiều rồi.
Nhưng Thẩm Di Châu đã làm thì sẽ không dừng lại.
Anh ôm Lương Phong rồi đẩy cô ngã xuống ghế sô pha mềm mại.
Cơ thể như rơi vào một ruộng lúa mạch mềm mại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống da thịt trắng nõn của cô.
Thẩm Di Châu nói: “Lần này em bảo dừng, anh sẽ dừng.”
Lương Phong mở miệng nhưng lại phát hiện mình không thể nói được gì nữa.
Cơ thể cô còn thành thật hơn bản thân cô.
Cô cũng muốn anh.
Vì thế Thẩm Di Châu lại càng chẳng chần chừ.
Sợi dây đoàn tụ sau một thời gian dài vắng bóng có thể khiến da đầu con người ta thắt chặt hơn bất cứ thứ gì.
Lương Phong ngại ngùng nhắm chặt hai mắt lại, có thể quân lính của cô đã tan rã trên xe từ lâu rồi, lúc này là hoàn toàn thất thủ.
Trong đầu cô bây giờ hoàn toàn chìm vào mặt hồ yên tĩnh.
Lương Phong mở mắt ra, cô nhìn ánh nắng từ mặt hồ chiếu xuống, xuyên qua mặt hồ nhăn nheo, phản chiếu rải rác thành từng chùm cột sáng mờ ảo không có đường nét.
Hình ảnh không còn cụ thể và âm thanh cũng dần mơ hồ.
Cô há miệng, liên tục hít thở.
Cô đưa tay ra, như được phép bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Cô ôm chặt cổ anh.
Ánh mắt mông lung, nhưng cô có thể nhìn thấy mái tóc đen và gò má trắng trẻo của anh.
Chưa từng được phép dùng loại tư thế này.
--- Ở trên cao nhìn xuống, nhìn tư thế của anh.
Cô ngửa cổ về sau, tạo thành một hình trăng lưỡi liềm sáng chói.
Giống như một tòa nhà ánh sáng nối liền với nhau.
Cuối cùng cô kiệt sức tựa vào ngực của Thẩm Di Châu.
Trong đầu đều là cảnh tượng màu bạc trở thành một khoảng trống dài vô tận.
Bên tai truyền đến âm thanh của thủy triều mơ hồ.
Cô từ từ lên bờ.
Lỗ tai của cô dán lên ngực anh, tiếng tim đập được phóng đại vô hạn.
Thẩm Di Châu ôm cô nằm ngửa trên ghế sô pha rộng lớn, Lương Phong chớp mắt đã nhớ đến buổi tối ngày đó.
Ngày đó anh đã nói gì với cô.
Khoảnh khắc này, Lương Phong đã chẳng nhớ nổi nữa rồi.
Nhưng cô nhớ khi đó mình xúc động muốn khóc, loại cảm giác nằm trong lòng anh khiến tâm trạng yên ổn biết bao.
Lương Phong nhắm hai mắt, cô kiềm chế xúc động muốn nghĩ tiếp lại.
Ngoài cửa sổ, mặt trời bắt đầu ngả về tây, giống như ly kem ô mai từ từ hòa tan.
Lương Phong nhớ đến Lương Trân cũng sắp tỉnh lại rồi, cô ngồi dậy khỏi ngực Thẩm Di Châu, sau đó đưa tay nhặt quần áo trên đất lên.
Anh không làm khó Lương Phong nữa, đê bạc vẫn luôn ở trong túi quần tây của anh.
Cho dù giờ phút này Lương Phong nhìn thấy thì anh cũng không sợ bị cô biết rằng lúc nãy anh đã dùng lời nói dối vụng về để lừa cô về nhà.
Lương Phong nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó cô xoay người muốn ra ngoài.
“Năm sau ngày nào cũng được sao?” Thẩm Di Châu bỗng hỏi.
Lương Phong dừng lại ở huyền quan: “Hả?”
“Buổi trình diễn thời trang ngày nào thì ổn?” Thẩm Di Châu đến gần cô, anh cười rồi hỏi: “Anh cảm thấy đầu năm nghênh đón thần tài không tệ đâu, nhưng mà dù sao cũng là buổi biểu diễn của em nên vẫn phải hỏi em.”
Lương Phong mở to hai mắt, bỗng nhiên cô không biết anh đang muốn nói gì.
Thẩm Di Châu lấy điện thoại ra xem lịch, anh nghiêm túc xem, sau đó còn nói: “Ngày đó vừa khéo anh cũng rảnh, đi quảng bá cho nhà thiết kế Lương của chúng ta một chút.”
Lương Phong vẫn đứng yên một chỗ, hồi lâu sau cô mới bình tĩnh rồi nói: “Em không hiểu anh đang nói gì.”
Thẩm Di Châu híp mắt cười: “Không phải khoảng thời gian trước em và Hoàng Thu Ý chuẩn bị cho buổi biểu diễn thời trang sao? Bây giờ Hoàng Thu Ý đã quyết định xong sân khấu và người mẫu cơ bản rồi, nếu em còn có ý kiến gì thì có thể bàn bạc với cô ấy một chút, hôm nay vừa khéo em ở đây, chúng ta chọn ngày đi.”
Mỗi chữ Thẩm Di Châu nói, Lương Phong đều nghe rõ, cả người cô cứng như đá không thể nào nhúc nhích được, cũng không biết cuối cùng nên tiếp lời anh thế nào.
Thẩm Di Châu cũng không vội, anh từ tủ bên cạnh rút ra một điếu thuốc rồi từ từ châm lên.
Tay không cầm thuốc lá thì nhẹ nhàng vén mái tóc của Lương Phong ra sau tai.
“Nếu như sau này em không thích cuộc sống này, muốn lùi về sau cũng không…”
“Nếu em không đến tìm anh thì sao?” Lương Phong bỗng lên tiếng hỏi.
Thẩm Di Châu ngừng một chút rồi chợt nhướn mày: “Thì anh nói đó là do anh thiết kế.”
Lương Phong cau mày: “Anh không thể làm thế.”
“Vì sao anh không thể làm thế?” Anh giả vờ vô liêm sỉ hỏi ngược lại.
“Đó không phải đồ của anh.”
“Anh không phải của em sao?”
Giọng anh không hề có bất cứ phập phồng lên xuống nào, ánh mắt nhìn thẳng như chiếc lưới đã sớm giăng ra, từ từ buộc chặt lấy cô.
Cảm giác hôn mê ùn ùn kéo đến.
Lương Phong lùi về sau một bước, cô tựa người vào cạnh mặt tường.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp ngoài huyền quan, anh đứng quá gần cô rồi.
Gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi cam bergamot trên người anh cùng với mùi trầm hương trầm ổn và chút mùi rượu khiến người ta si mê kia.
Cô cũng nhìn thấy nụ cười dần rút đi trên mặt anh.
Cuối cùng anh nhỏ giọng nói: “Lương Phong, đừng phân chia rõ ràng mọi thứ với anh như thế.”
Vẻ mặt anh cũng nghiêm túc, không hề có chút cười đùa nào.
Giọng nói như rơi vào một lớp sương mù, sau đó từ từ rơi vào trong lòng của Lương Phong.
Cảm giác đầu nặng nề, cô giống như bị đẩy về phía vách đá ngập tràn sương mù.
Tại sao không muốn phân rõ như thế?
Cô là gì của anh chứ?
Lương Phong chợt nhớ đến ngày đó, cô ở sân thượng nhìn thấy anh.
Trong màn đêm mờ mịt, rõ ràng cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng cô lại dám dũng cảm bước về phía anh, liệu có một định mệnh nào đó mà cô không thể nhìn thấy trong mọi thứ, và liệu có khả năng đêm đó cô sẽ thực sự đi về phía anh không?
Mà bây giờ Lương Phong lại có một chút suy nghĩ hoang đường, kết cục coi như tệ hại hơn nữa thì phải làm thế nào đây chứ?
Nếu như rơi từ trên trời xuống tan xương nát thịt.
Nhưng thật ra cũng giống như câu nói kia của Lạc Sinh:
“Cô chạy không thoát.”
Sau khi cô rời khỏi phòng làm việc thì gọi điện thoại cho tài xế, tài xế vừa nghe điện thoại đã hỏi cô: “Cô Lương, hôm nay dùng xe sao ạ?”
Lương Phong im lặng ngạc nhiên, cô yên lặng một lát, sau đó hỏi anh ta rằng Thẩm Di Châu có ở nhà hay không.
Tài xế nói anh ta không biết lịch trình của Thẩm Di Châu, sau đó lại hỏi cô có cần anh ta đi hỏi chút không?
Lương Phong cảm ơn anh ta, sau đó nói không cần rồi cúp máy.
Hai tay để vào trong túi áo khoác, cô không biết ý nghĩa của cuộc điện thoại này là gì. Cho dù Thẩm Di Châu không ở nhà, cho dù dì mở cửa cho cô, thì cô cũng không biết Thẩm Di Châu để đê bạc của cô ở đâu.
Nếu anh đã nói cô đến lấy thì sẽ không đặt ở những nơi để cô có thể tiện tay cầm đi.
Nhưng Lương Phong không biết vì sao cô còn muốn đi tìm anh.
Trong lòng Lương Phong có chút lo lắng không yên, cô đi dọc theo đường xe chạy về phía chợ trung tâm, không bao lâu sau thì điện thoại trong túi vang lên.
Cô lấy ra nhìn một cái, là số lạ.
Sau khi điện thoại được kết nối, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ đầu bên kia.
“Là tôi, Thường Tri Viễn.”
-
Lúc Lương Phong đón xe đến bệnh viện thì Lương Trân đã không sao nữa, bà đang ngủ trên giường bệnh.
Thường Tri Viễn gọi điện thoại đến nói với cô, Lương Trân vì tim đập nhanh gây đau đớn nên được đưa đến bệnh viện.
“Bác sĩ nói dựa theo những bệnh án trước đây của bà ấy, thì bây giờ tình trạng của bà ấy đang phát triển thành nhiễm trùng máu.”
Trong điện thoại, Thường Tri Viễn không hề che giấu, anh ta nói thẳng ra kết quả xấu nhất cho Lương Phong nghe.
“Thường Mãn Đức nói thế nào?”
Thường Tri Viễn im lặng một lát rồi nói: “Cô biết ba của tôi rồi, ông ấy không chấp nhận kết quả này.”
Thường Mãn Đức không chấp nhận việc Lương Trân có thể sẽ mắc bệnh nhiễm trùng máu, ông ta như một con đà điểu vậy. Ông ta hèn kém, yếu ớt, không dám đối diện với thực tế.
Bây giờ Lương Phong mới hiểu được vì sao có người nói đàn ông hung dữ với vợ mới là kẻ hèn yếu nhất.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, Thường Tri Viễn đang ngồi trên băng ghế dài ngủ gà ngủ gật.
Hai người rất lâu rồi chưa gặp lại nhau, nhưng Lương Phong cũng không cảm thấy xa cách, dù sao cũng đã từng sống chung với nhau nhiều năm trời.
Cửa phát ra tiếng ken két nho nhỏ, Thường Tri Viễn mở mắt nhìn sang.
Anh ta xoa xoa mặt, sau đó im lặng đi ra khỏi phòng bệnh.
Cửa phòng khép lại, Lương Phong dựa vào một bên mặt tường cứng rắn, cô ngẩng đầu nhìn gương mặt lạnh lùng của anh ta.
Anh ta cao hơn rồi, cũng trở nên trưởng thành hơn. Nhưng vẫn giống như trước, cảm giác ngột ngạt khó lòng mà xua tan nổi, đó là những ấm ức được tích tụ thành trong những năm anh ta đi theo Thường Mãn Đức.
“Thường Mãn Đức là ba của anh.” Lương Phong nói.
Thường Tri Viễn liếc nhìn cô, thấp giọng nói: “Tôi đã cắt đứt quan hệ với ông ta từ lâu rồi.”
“Nhưng anh cũng không thể để cho mẹ tôi đến chịu đựng mọi thứ như thế, đặc biệt là bây giờ ông ta thiếu nợ rất nhiều, rất mệt mỏi.”
Thường Tri Viễn yên lặng một lúc, anh ta biết Lương Phong có ý gì: “Tôi không có nhiều tiền như thế.”
“Anh là con trai của ông ta.”
“Tôi và ông ta đã cắt đứt quan hệ rồi.”
“Nhưng vẫn không thể thay đổi sự thật anh chính là con trai của ông ta.”
“Nhưng tôi đã cắt đứt quan hệ với ông ta rồi.”
Lửa giận trong người bắt đầu tăng cao, Lương Phong nhìn dáng vẻ “Không làm gì được” của Thường Tri Viễn, cô kiềm chế tức giận rồi nói: “Thường Tri Viễn, anh có biết bởi vì chuyện thiếu nợ nên Thường Mãn Đức không chịu đưa mẹ tôi đi khám bệnh không? Anh có biết năm đó Thường Mãn Đức vì không muốn để tôi học đại học mà đánh mẹ tôi đến mức vào viện không? Mà bây giờ mẹ tôi nằm trong viện, anh thật sự có thể khoanh tay đứng nhìn thế sao!”
“Thường Tri Viễn!” Lương Phong không nhịn được cả người đều run lên: “Ít nhất anh cũng nên gánh một chút trách nhiệm của một đứa con trai chứ.”
Thường Tri Viễn mím chặt môi, một lúc lâu sau anh ta mới lên tiếng: “Tôi chỉ có thể nói tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Đúng rồi, lần này Nghiêm Sâm nói tôi trở về để khuyên nhủ giúp.” Thường Tri Viễn lại bổ sung thêm một câu, sau đó anh ta lùi về sau hai bước, xoay người đi đến cửa thang máy.
Khoé mắt Lương Phong căng chặt, cô dựa vào tường từ từ thở đều lại, sau đó mới xoay người đi vào phòng bệnh.
Lương Trân còn đang ngủ, dù bà thường xuyên nhuộm tóc nhưng vẫn không giấu được mái tóc đã lấm tấm vài sợi trắng. Lương Phong ngồi cạnh bà, cô đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của bà.
Lương Phong nhớ năm ấy khi cô năm tuổi, Lương Trân có quen biết vài người bạn tốt. Khi đó ba Lương Phong vừa qua đời, hai người là mẹ góa con côi bị nhiều người xem thường. Là những người bạn kia giúp đỡ Lương Trân, cho hai người chỗ để ở nhờ.
Có một khoảng thời gian, Lương Phong hay ăn cơm cùng với các chú dì này, bọn họ đều rất nhiệt tình, từng câu từng chữ đều là “Tiểu Phong, Tiểu Phong.”
Sau đó, một người trong đó nói muốn đi Thẩm Quyến để làm ăn, xin mọi người giúp đỡ cho chút tiền. Mỗi người đều vội vàng mở túi tiền của mình ra, Lương Trân dù có khó khăn thế nào đi nữa thì cũng nhớ người khác từng đối xử tốt với bà thế nào.
Vì thế bà đi theo nhóm người kia đến nơi cho vay tiền lãi suất cao để vay tiền.
Lương Trân thấy mọi người đều vay thì bà thấy chắc sẽ không có vấn đề gì, vì thế bà cũng vay ba mươi ngàn tệ.
Ai ngờ chưa đến mấy ngày, đám người cho vay tiền lãi suất cao kia đã tìm đến cửa rồi nói Lương Trân nợ ba trăm ngàn. Lương Trân hoảng sợ, sau đó bà lật đật vội vàng đi tìm những người “Bạn” kia nhờ giúp đỡ, nhưng lại phát hiện chẳng tìm thấy bất kỳ ai cả.
Bà bị lừa, bị lừa hoàn toàn.
Bởi vì một chút ân nghĩa “Giúp thuê nhà”, mà bà bị người ta lừa ba trăm ngàn.
Hôm nay, bởi vì ân tình năm đó “Thường Mãn Đức trả giúp bà ba trăm ngàn”, bà lại một lần nữa chìm sâu vào vũng bùn này, không thể nào khống chế được.
Lương Phong không thể nào chối được, cô chính là một trong những nguyên nhân khiến Lương Trân không chịu ly dị.
Ly dị, cũng chỉ có liên luỵ đến cô.
Cho dù thế nào thì Lương Trân đều không muốn.
Bà biết rõ đức hạnh của Thường Mãn Đức nhưng vẫn cắn răng nhịn hết tất cả.
Khoé mắt Lương Phong nóng lên, cô quay mặt sang chỗ khác, cô không muốn khi Lương Trân tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ này của cô.
Không biết vì sao, cô lại nghĩ đến ngày hôm đó khi Lương Trân đưa đê bạc cho cô.
--- “Tiểu Phong này, chúc mừng con.”
Ngón tay lau khoé mắt ướt át, Lương Phong hít sâu một hơi.
Tim như phản ứng được gì đó, chầm chậm nhảy lên khỏi lồng ngực.
Cô muốn lấy lại cái đê bạc của mình.
Lương Phong nghĩ xong thì đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Đẩy cửa cầu thang ra, gió mát lùa vào hành lang vắng vẻ.
Lương Phong đứng ở mép tường, cô gọi điện cho Thẩm Di Châu.
Hồi chuông đầu tiên không ai nhận.
Lương Phong có chút xuất thần nhìn ba chữ “Cam Bergamot” trên điện thoại, chợt không biết có phải mình đã xúc động quá rồi hay không.
Đang tính trở lại phòng bệnh thì Thẩm Di Châu lại gọi điện đến cho cô.
Cô theo bản năng nín thở một lát rồi giơ tay lên ấn nút nhận.
“A lô.”
“Anh còn đang nghĩ không biết khi nào cô Lương mới chịu gọi điện cho anh đây?”
Trong điện thoại, giọng anh vẫn mang theo nụ cười lạnh lùng như cũ.
Giống như lần trước bọn họ chia tay trong vui vẻ, như chưa từng có bất kỳ chuyện bất hoà nào.
Anh muốn lật trời, cô cũng muốn lật trời.
Lương Phong tựa vào cửa sổ,v lên tiếng nói: “Cái đê bạc của em… ở chỗ của anh sao?”
“Đúng thế.” Anh thừa nhận sạch sẽ dứt khoát, không hề cảm thấy hành động này của mình có chút thiếu sót nào.
“Có thể phiền anh đưa cho dì được không? Tôi sẽ đợi khi không có anh để đến lấy, cũng tránh để anh gặp tôi lại thêm phiền.” Lương Phong từ từ nói: “Hoặc là phiền anh gửi chuyển phát nhanh cho tôi cũng được, tôi trả phí.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Đầu bên kia điện thoại vang lên nụ cười nhẹ nhàng của Thẩm Di Châu.
“Vậy tôi chọn cái thứ ba.”
Tim Lương Phong càng ngày càng đập nhanh hơn, ngón tay cô khẽ siết chặt lại, cô nghe Thẩm Di Châu nói:
“Em nói anh biết bây giờ em đang ở đâu, anh sẽ tự mình qua đưa cho em.”
“Em không muốn làm phiền anh.” Cô kiên trì nói.
“Em cũng chẳng có lựa chọn nào khác.”
Trong lời anh nói mạnh mẽ đến mức không cho người khác đường từ chối.
“Bây giờ em ở đâu?” Thẩm Di Châu hỏi.
Lương Phong liếc nhìn xuống dưới tầng: “Tiệm sách Tân Hoa.”
“Chỗ nào?”
“Chỗ đối diện bệnh viện thành phố.”
Cô nói xong thì Thẩm Di Châu cúp máy.
Ngay sau đó Lương Phong đến chỗ y tá và nhờ y tá trông Lương Trân giúp cô, nếu Lương Trân tỉnh lại thì gọi điện ngay cho cô. Sau đó cô bước nhanh đến chỗ thang máy.
Đi qua đường, Lương Phong nhanh chóng đến được tiệm sách Tân Hoa.
Gần đến cuối năm, người đến đọc sách cũng không nhiều. Tiệm sách trống trải rải rác vài học sinh tuổi tác không lớn lắm đang ngồi dưới đất.
Lương Phong cũng đi đến trước một kệ sách, không yên lòng đợi người đến.
Cánh cửa trong suốt nhìn thoáng qua khung cảnh đường phố nhưng lại ngăn cản mọi ồn ào náo nhiệt, ánh nắng chiếu vào tủ sách lớn có tác dụng xoa dịu.
Lương Phong từ từ bình tĩnh trở lại, cô tuỳ tiện chọn một quyển sách trên kệ, là một quyển sách hướng dẫn đi du lịch Ý. Tiện tay lật một cái, cô nhìn thấy phong cảnh hấp dẫn và cờ bay phấp phới bên trong.
“Thích chỗ nào, lần sau anh làm người dẫn đường cho em nhé?”
Giọng Thẩm Di Châu bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, Lương Phong bỗng sợ hết hồn quay đầu lại.
Ánh sáng mặt trời sau giờ trưa chiếu lên nửa gò má của anh, anh đứng sau lưng Lương Phong hơi khom người xuống, đưa tay vượt qua người cô rồi lấy sách trong tay cô đi.
Vì vậy trông anh giống như đang vòng tay ôm cô vào lòng, trước mặt cô là một tủ sách cao, cho nên cô thực sự không có nơi nào để trốn thoát.
Nhưng anh cứ hết lần này đến lần khác là một dáng vẻ nghiêm túc, khóe mắt là nụ cười sáng ngời, anh thờ ơ hỏi: “Anh tương đối thích Florence, trời nóng chúng ta đi đến đó nhé?”
Lương Phong lấy lại quyển sách trên tay anh, cô đóng lại rồi để lên kệ sách.
Người cô hơi nghiêng sang một bên, từ trong ngực anh nhích ra.
“Anh uống rượu à?” Cô hỏi.
Thẩm Di Châu nhướn mày, anh nhích lại gần cô: “Có mùi sao?”
Dáng vẻ anh nghiêm túc như rất thân mật, như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.
Lương Phong lùi về sau một chút.
“Đồ của em đâu?”
“Đồ gì?” Thẩm Di Châu đứng thẳng người lên, lạnh lùng hỏi cô.
Lương Phong cau mày: “Đê bạc của em đâu?”
“Anh không mang.”
Lương Phong không dám tin anh sẽ trả lời như thế, nhưng dáng vẻ dửng dưng này của anh như đang cố ý muốn trêu tức cô.
Đè nén lửa giận trong lòng, Lương Phong thấp giọng nói: “Anh lừa gạt em.”
Thẩm Di Châu nheo mắt, nụ cười bỗng thu bớt lại, anh thấp giọng nói: “Chẳng lẽ không phải em lừa anh trước à?”
Đôi mắt Lương Phong mở to hơn, cô lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của anh:
“Anh nhìn xung quanh gần một tuần rồi, cảm thấy em hẳn là nên đến bệnh viện chứ không phải tiệm đọc sách rách rưới này.”
-
Lương Phong không chống đỡ nổi sự kiên trì của Thẩm Di Châu nên cô chỉ đành đưa anh về bệnh viện.
Thẩm Di Châu đến cửa tiệm bán hoa bên cạnh bệnh viện mua một giỏ hoa.
Khi trở lại phòng bệnh thì Lương Trân vẫn chưa tỉnh lại. Thẩm Di Châu đặt giỏ hoa lên đầu giường, sau đó đứng nhìn xung quanh phòng bệnh.
“Có chút đơn sơ.” Anh không chút nể nang đánh giá.
Lương Phong không để ý đến anh, cô đắp lại chăn cho Lương Trân, sau đó lại kiểm tra tốc độ chảy của nước biển để nó không chảy quá nhanh.
“Lần này em không lừa anh, anh cũng nên trả đồ cho em rồi.” Lương Phong nhỏ giọng nói chuyện với Thẩm Di Châu.
“Mẹ em bị bệnh gì?”
Lương Phong có chút đau đầu, anh cứ trì hoãn hết lần này đến lần khác.
“Không biết, chưa chắc chắn.”
“Lương Trân, viêm thận cấp tính dẫn đến tim đập nhanh.” Thẩm Di Châu dựa vào giường ngủ đọc thẻ thông tin bệnh nhân.
Lương Phong: “...”
Giờ phút này Lương Phong cảm thấy có lẽ Thẩm Di Châu chỉ đến đây để đùa giỡn với cô. Anh chưa hề quên chuyện ngày đó, anh vẫn nhớ rất rõ ràng, nên bây giờ mới năm lần bảy lượt đùa giỡn với cô.
Nhưng Lương Trân là ranh giới cuối cùng của cô.
“Thẩm Di Châu, xin anh…”
“Anh biết có một chuyên gia rất nổi tiếng trong mảng ghép thận.” Thẩm Di Châu bỗng nói.
Lương Phong sững sờ tại chỗ.
Anh cười khẽ: “Trần Chí Hòa, em có từng nghe qua chưa?”
Lương Phong im lặng nhìn anh, cô đang đoán anh nói những lời này là có ý gì.
Thẩm Di Châu ung dung mở điện thoại ra, sau đó anh tìm kiếm tên của Trần Chí Hòa.
Lương Phong không nhịn được, cuối cùng cô vẫn tiến đến gần anh.
Thẩm Di Châu đưa điện thoại cho cô.
Lương Phong giật mình, cô cảm thấy cầm điện thoại của anh trong tay thế này thật sự có chút vượt quyền.
Nhưng lực chú ý của cô đã nhanh chóng bị cái tên Trần Chí Hòa kia thu hút rồi.
Lúc còn trẻ, ông chính là chuyên gia nổi tiếng trong lĩnh vực ghép thận, sau đó đưa đoàn đội đi đến Anh, ông đã làm rất nhiều cuộc phẫu thuật khó khăn và quan trọng, cũng được xem là chuyên gia nổi tiếng thế giới.
Lương Phong đưa mắt nhìn Thẩm Di Châu lần nữa, cô không dám hỏi, cô sợ mong đợi nhiều thì khi mất mát sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Thẩm Di Châu cất điện thoại đi rồi nói: “Năm sau có dịp cùng nhau bay sang Luân Đôn ăn một bữa cơm đi.”
“Anh biết ông ấy sao?”
“Xem như là chú của anh.”
Lương Phong lại im lặng, cho dù giờ phút này bệnh tình của Lương Trân vẫn chưa phát triển đến mức đó, nhưng cô vẫn không nhịn được mà lo trước cho Lương Trân, suy nghĩ nhiều việc.
Thẩm Di Châu đợi cô một phút, sau đó ngón tay của anh nhẹ nhàng phủ lên đầu vai cô.
“Đê bạc còn đang ở trong xe anh, lúc nào em xuống lấy đây?”
Lương Phong nghiêng đầu nhìn Lương Trân, sau đó cô gật đầu.
“Bây giờ, được chứ?”
“Tùy em quyết định.”
Lương Phong đi theo Thẩm Di Châu đến cửa phòng bệnh, trước khi rời đi, cô lại đến quầy y tá xác nhận lúc nào Lương Trân sẽ tỉnh lại. Y tá nói chắc bốn, năm giờ chiều mới có thể tỉnh.
Thẩm Di Châu cười rồi nói: “Thế em còn có thể đi uống chút trà chiều với anh.”
Lương Phong nhìn anh một cái, cô không nói gì.
Hai người một trước một sau xuống tầng, cách đó không xa là xe của Thẩm Di Châu đang đỗ ở ven đường.
Hai người họ ngồi ở phía sau, Thẩm Di Châu giơ tay kéo vách ngăn ghế lái lên. Sau khi xe từ từ khởi động, phía sau trở thành một không gian kín, Lương Phong cảm thấy màng nhĩ của mình có chút ngột ngạt.
Thẩm Di Châu đưa tay kéo tay của Lương Phong, sau đó vén cổ tay áo của cô lên.
Bàn tay nhỏ trắng nõn đã chẳng còn dấu vết trói buộc nữa.
Lương Phong mặc kệ cho anh nhìn, cô chỉ nói: “Đồ của…”
Nhưng chữ “tôi” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì Thẩm Di Châu đã cầm lấy cổ tay cô để lên chỗ ngồi.
Một tay kia của anh mò được sau eo cô rồi dùng sức khiến cho Lương Phong dán sát vào người anh.
Thẩm Di Châu hung hăng hôn lên môi cô.
Giống như từng mạch sóng lớn chiếm đoạt núi trong đêm tối.
Lương Phong giãy giụa một chút rồi cô hoàn toàn rơi xuống dưới.
Sau đó môi và răng bị cạy ra, linh hồn dễ dàng bị hút vào cùng với đôi môi và chiếc lưỡi mềm mại.
Hơi thở quá mức quen thuộc.
Lương Phong cố gắng khắc chế lý trí của mình, nhưng chút dưỡng khí mỏng manh cùng cái ôm nóng bỏng của anh đã đẩy cô xuống vách đá khi đang liều mình giãy dụa.
Chẳng lẽ cô cũng lấy sức mạnh của anh làm lá chắn cho dục vọng vốn đã lan sâu trong lòng cô, cô giả vờ không thể chống cự nên đầu hàng.
Chẳng biết từ lúc nào, xe đã bắt đầu chạy.
Ánh mắt Lương Phong mơ màng, cô nhìn qua phong cảnh đang lướt qua cực nhanh ngoài cửa sổ. Mặt trời sáng trưng hóa thành một mảnh màu trắng, ngón tay cô nắm chặt lấy bả vai của Thẩm Di Châu, không dám nhúc nhích.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thẩm Di Châu khẽ cười.
Đây là người mà anh đã từng quen thuộc, mềm mại như nước xuân.
Lương Phong cũng không có cách nào cãi lại được cả.
Cuối cùng cô chỉ có thể tựa đầu lên vai của anh.
Run rẩy, tựa vào ngực anh.
Xe đi đến biệt thự của Thẩm Di Châu ở trung tâm thành phố, lúc xuống xe, Lương Phong đã ăn mặc chỉnh tề.
Cô đứng ở cửa nhìn Thẩm Di Châu.
Thẩm Di Châu tiến lên muốn hôn cô nhưng Lương Phong lùi lại một chút.
Cô nhỏ giọng nói: “Nếu như anh còn nói nó rơi trong nhà, em sẽ không vào, em chờ anh đưa cho em.”
Thẩm Di Châu giơ ngón tay lên, anh nói: “Được, nhưng anh phải đi rửa tay trước.”
Lỗ tai Lương Phong nóng lên, ánh mắt cô dời khỏi tay anh.
“Không muốn vào huyền quan ngồi một chút à, đứng bên ngoài còn ra thể thống gì nữa.” Thẩm Di Châu lạnh lùng nói.
Lương Phong không lên tiếng, cô đi theo anh vào huyền quan.
Dì cũng không có ở nhà, trong phòng khách cực kỳ yên tĩnh.
Lương Phong ngồi trên ghế ở chỗ huyền quan, cô nhìn Thẩm Di Châu đi đến phòng vệ sinh tầng một.
Chỉ một lát sau, anh từ từ đi ra.
Áo khoác ném trên ghế sô pha, anh đứng ở giữa phòng khách.
Áo sơ mi màu xám tro càng khiến thân hình anh trông nổi bật hơn, khóe mắt mang theo nụ cười, trên tay anh hình như đang cầm cái gì đó.
Lương Phong đứng dậy.
Anh không hề có suy nghĩ muốn đi đến chỗ cô.
Anh muốn cô tự đến.
Lương Phong cởi giày ra rồi để ở cửa, cô chỉ đi mỗi tất đến bên cạnh Thẩm Di Châu.
Cô đưa tay lên lại bị anh giữ chặt lấy.
Sau đó anh kéo cô vào trong ngực mình.
Tay anh không có gì cả.
Thẩm Di Châu cúi đầu ngậm dái tai của cô, cả người Lương Phong run lên.
Cô nghe anh nói:
“Anh không tin em chưa từng nghĩ đến anh.”
Cô tin chắc chắn anh đã uống nhiều rồi.
Nhưng Thẩm Di Châu đã làm thì sẽ không dừng lại.
Anh ôm Lương Phong rồi đẩy cô ngã xuống ghế sô pha mềm mại.
Cơ thể như rơi vào một ruộng lúa mạch mềm mại, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống da thịt trắng nõn của cô.
Thẩm Di Châu nói: “Lần này em bảo dừng, anh sẽ dừng.”
Lương Phong mở miệng nhưng lại phát hiện mình không thể nói được gì nữa.
Cơ thể cô còn thành thật hơn bản thân cô.
Cô cũng muốn anh.
Vì thế Thẩm Di Châu lại càng chẳng chần chừ.
Sợi dây đoàn tụ sau một thời gian dài vắng bóng có thể khiến da đầu con người ta thắt chặt hơn bất cứ thứ gì.
Lương Phong ngại ngùng nhắm chặt hai mắt lại, có thể quân lính của cô đã tan rã trên xe từ lâu rồi, lúc này là hoàn toàn thất thủ.
Trong đầu cô bây giờ hoàn toàn chìm vào mặt hồ yên tĩnh.
Lương Phong mở mắt ra, cô nhìn ánh nắng từ mặt hồ chiếu xuống, xuyên qua mặt hồ nhăn nheo, phản chiếu rải rác thành từng chùm cột sáng mờ ảo không có đường nét.
Hình ảnh không còn cụ thể và âm thanh cũng dần mơ hồ.
Cô há miệng, liên tục hít thở.
Cô đưa tay ra, như được phép bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Cô ôm chặt cổ anh.
Ánh mắt mông lung, nhưng cô có thể nhìn thấy mái tóc đen và gò má trắng trẻo của anh.
Chưa từng được phép dùng loại tư thế này.
--- Ở trên cao nhìn xuống, nhìn tư thế của anh.
Cô ngửa cổ về sau, tạo thành một hình trăng lưỡi liềm sáng chói.
Giống như một tòa nhà ánh sáng nối liền với nhau.
Cuối cùng cô kiệt sức tựa vào ngực của Thẩm Di Châu.
Trong đầu đều là cảnh tượng màu bạc trở thành một khoảng trống dài vô tận.
Bên tai truyền đến âm thanh của thủy triều mơ hồ.
Cô từ từ lên bờ.
Lỗ tai của cô dán lên ngực anh, tiếng tim đập được phóng đại vô hạn.
Thẩm Di Châu ôm cô nằm ngửa trên ghế sô pha rộng lớn, Lương Phong chớp mắt đã nhớ đến buổi tối ngày đó.
Ngày đó anh đã nói gì với cô.
Khoảnh khắc này, Lương Phong đã chẳng nhớ nổi nữa rồi.
Nhưng cô nhớ khi đó mình xúc động muốn khóc, loại cảm giác nằm trong lòng anh khiến tâm trạng yên ổn biết bao.
Lương Phong nhắm hai mắt, cô kiềm chế xúc động muốn nghĩ tiếp lại.
Ngoài cửa sổ, mặt trời bắt đầu ngả về tây, giống như ly kem ô mai từ từ hòa tan.
Lương Phong nhớ đến Lương Trân cũng sắp tỉnh lại rồi, cô ngồi dậy khỏi ngực Thẩm Di Châu, sau đó đưa tay nhặt quần áo trên đất lên.
Anh không làm khó Lương Phong nữa, đê bạc vẫn luôn ở trong túi quần tây của anh.
Cho dù giờ phút này Lương Phong nhìn thấy thì anh cũng không sợ bị cô biết rằng lúc nãy anh đã dùng lời nói dối vụng về để lừa cô về nhà.
Lương Phong nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó cô xoay người muốn ra ngoài.
“Năm sau ngày nào cũng được sao?” Thẩm Di Châu bỗng hỏi.
Lương Phong dừng lại ở huyền quan: “Hả?”
“Buổi trình diễn thời trang ngày nào thì ổn?” Thẩm Di Châu đến gần cô, anh cười rồi hỏi: “Anh cảm thấy đầu năm nghênh đón thần tài không tệ đâu, nhưng mà dù sao cũng là buổi biểu diễn của em nên vẫn phải hỏi em.”
Lương Phong mở to hai mắt, bỗng nhiên cô không biết anh đang muốn nói gì.
Thẩm Di Châu lấy điện thoại ra xem lịch, anh nghiêm túc xem, sau đó còn nói: “Ngày đó vừa khéo anh cũng rảnh, đi quảng bá cho nhà thiết kế Lương của chúng ta một chút.”
Lương Phong vẫn đứng yên một chỗ, hồi lâu sau cô mới bình tĩnh rồi nói: “Em không hiểu anh đang nói gì.”
Thẩm Di Châu híp mắt cười: “Không phải khoảng thời gian trước em và Hoàng Thu Ý chuẩn bị cho buổi biểu diễn thời trang sao? Bây giờ Hoàng Thu Ý đã quyết định xong sân khấu và người mẫu cơ bản rồi, nếu em còn có ý kiến gì thì có thể bàn bạc với cô ấy một chút, hôm nay vừa khéo em ở đây, chúng ta chọn ngày đi.”
Mỗi chữ Thẩm Di Châu nói, Lương Phong đều nghe rõ, cả người cô cứng như đá không thể nào nhúc nhích được, cũng không biết cuối cùng nên tiếp lời anh thế nào.
Thẩm Di Châu cũng không vội, anh từ tủ bên cạnh rút ra một điếu thuốc rồi từ từ châm lên.
Tay không cầm thuốc lá thì nhẹ nhàng vén mái tóc của Lương Phong ra sau tai.
“Nếu như sau này em không thích cuộc sống này, muốn lùi về sau cũng không…”
“Nếu em không đến tìm anh thì sao?” Lương Phong bỗng lên tiếng hỏi.
Thẩm Di Châu ngừng một chút rồi chợt nhướn mày: “Thì anh nói đó là do anh thiết kế.”
Lương Phong cau mày: “Anh không thể làm thế.”
“Vì sao anh không thể làm thế?” Anh giả vờ vô liêm sỉ hỏi ngược lại.
“Đó không phải đồ của anh.”
“Anh không phải của em sao?”
Giọng anh không hề có bất cứ phập phồng lên xuống nào, ánh mắt nhìn thẳng như chiếc lưới đã sớm giăng ra, từ từ buộc chặt lấy cô.
Cảm giác hôn mê ùn ùn kéo đến.
Lương Phong lùi về sau một bước, cô tựa người vào cạnh mặt tường.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp ngoài huyền quan, anh đứng quá gần cô rồi.
Gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi cam bergamot trên người anh cùng với mùi trầm hương trầm ổn và chút mùi rượu khiến người ta si mê kia.
Cô cũng nhìn thấy nụ cười dần rút đi trên mặt anh.
Cuối cùng anh nhỏ giọng nói: “Lương Phong, đừng phân chia rõ ràng mọi thứ với anh như thế.”
Vẻ mặt anh cũng nghiêm túc, không hề có chút cười đùa nào.
Giọng nói như rơi vào một lớp sương mù, sau đó từ từ rơi vào trong lòng của Lương Phong.
Cảm giác đầu nặng nề, cô giống như bị đẩy về phía vách đá ngập tràn sương mù.
Tại sao không muốn phân rõ như thế?
Cô là gì của anh chứ?
Lương Phong chợt nhớ đến ngày đó, cô ở sân thượng nhìn thấy anh.
Trong màn đêm mờ mịt, rõ ràng cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng cô lại dám dũng cảm bước về phía anh, liệu có một định mệnh nào đó mà cô không thể nhìn thấy trong mọi thứ, và liệu có khả năng đêm đó cô sẽ thực sự đi về phía anh không?
Mà bây giờ Lương Phong lại có một chút suy nghĩ hoang đường, kết cục coi như tệ hại hơn nữa thì phải làm thế nào đây chứ?
Nếu như rơi từ trên trời xuống tan xương nát thịt.
Nhưng thật ra cũng giống như câu nói kia của Lạc Sinh:
“Cô chạy không thoát.”
/60
|