Kỳ Dao bí mật rời đi,đương nhiên không ai hay biết, trên đường cũng là vô số người bái lễ, nàng cũng chỉ nhìn lướt qua rồi gật đầu mà rảo bước. Hành động này của nàng đương nhiên không lọt qua hai cặp mắt. Một là của Lãm Thiên Hạ, một là của bạch y công tử nọ.
- Hà hà, cá đã cắn câu!
- Hừm, đây đúng là cơ hội trời ban!...
Kỳ Dao xuất trấn từ phía cửa Bắc, gấp rút phi hành tới bìa rừng, nơi trong thư nói là phụ mẫu thất lạc đang muốn tìm kiếm nàng. Kỳ Dao ánh mắt có chút mong chờ, lại mang thêm những tia sốt ruột. Nàng vốn biết bản thân từ nhỏ được sư phụ nuôi nấng, chưa từng được gặp mặt cha mẹ. Nhưng lúc này đột ngột xuất hiện một tia hi vọng khiến nàng mừng rỡ không thôi. Không cần suy xét gì thêm mà lập tức tới đây.
Chợt có một đạo hồng quang đang xé gió lao tới khiến tâm tình nàng kích động, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy chán ghét vô cùng. Chỉ thấy trên phi hành nọ là một nam nhân bạch y, dáng người thanh thoát, y nhảy xuống, cúi đầu bái lễ.
- Phúc Anh bái kiến cô nương!
- Ngươi là kẻ viết thư?
Kỳ Dao ánh mắt hiện lên những tia phẫn nộ, tay nắm chặt, hai má đỏ bừng. Phúc Anh lại nghĩ là nàng xấu hổ, bất giác cười cười mà nói.
- Thật không phải…
Chưa nói hết câu, chợt một tiếng nam nhân già nua hướng tới y mà quát.
- Hỗn đản, dám giữa đường quấy nhiễu nữ nhân!
Chỉ thấy vô số đạo hắc ảnh chụp về phía nam nhân bạch y, trong gió còn phảng phất mùi máu tanh cùng sát khí. Phúc Anh chỉ kịp kếu lên một tiếng thê lương, lập tức đã hóa thành xương trắng trong những đạo hắc ảnh, sau đó thì xương trắng cũng tiêu biến hết cả. Kỳ Dao thấy vậy thì nét mặt ngưng trọng, lập tức lấy ra Lam Thiên Băng Cầm thủ thế. Chợt một thân ảnh xuất hiện khiến nàng cả kinh, ngây người ra. Chỉ thấy người vừa ra chiêu là một lão nhân râu tóc bạc phơ, nét mặt vô cùng trang nghiêm. Tản mát từ y là một luồng khí tức như một vị lão tiền bối đức cao vọng trọng. Tâm tình nàng lúc ấy mới nhẹ nhàng thả lỏng đi phần nào, nàng hỏi.
- Tiền bối là?...
- Cô nương, trước hết có hai người này cần gặp cô!
Lão già trực tiếp ngăn lại, khẽ phất tay. Từ phía sau xuất hiện một cặp nam nữ trung niên, nữ nhân điệu bộ thập phần ôn nhu, khuôn mặt có nét kiều mị không khác Kỳ Dao là mấy, nam nhân bên cạnh thì nét mặt đầy ý nghiêm nghị. Nhưng rất nhanh cả hai trên mặt biến hóa, nước mắt như mưa, run run mà nói.
- Dao nhi, Dao nhi… chúng ta là phụ mẫu của con… Con có biết chúng ta mất bao nhiêu năm trời để tìm kiếm con không?
- Phụ mẫu?
Kỳ Dao thốt lên, nhưng nàng không quá vồ vập. Lập tức lấy tủy thủ trích máu từ một ngón tay mà giơ lên, cặp nam nữ nọ nhất thời minh bạch ý định dùng Tử Mẫu Định Huyết để thử. Vì vậy cùng không chậm trễ, lập tức rút ra trủy thủ hướng tới tay mình, bất quá, dường như có chút xúc động lại rạch một vệt dài. Kỳ Dao trong mắt lập tức ánh lên vẻ đau xót, nhưng cũng không vội vã vọng động. Nàng nhắm mắt lại, lẩm nhẩm chú ngữ. Chỉ thấy một hồi quang mang rao bọc lấy ba người, sau đó rút ra vài giọt máu huyết mà lơ lửng bay lên trên không. Cả bốn cặp mắt đều ngưng trọng nhìn tới.
Tử Mẫu Định Huyết là loại phép thử thông dụng tại U Châu, nó có độ chính xác tuyệt đối. Thường được dùng để kiểm tra huyết thống giữa cha mẹ và con cái; giữa các chi gia tộc; đây cũng là cách thông dụng để các vị tiền bối tìm kiếm các hậu nhân thất lạc lâu năm bên ngoài.
Kỳ Dao khẽ mở mắt, chỉ thấy quang mang kia từng bước từng bước ép các giọt máu lại gần nhau, sau đó chúng xoay tròn, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng thì chậm lại,trên không chỉ còn một giọt máu lớn duy nhất màu đỏ tươi – chứng minh nàng có cùng huyết thống với hai người nọ. Kỳ Dao toàn thân run rẩy, nước mắt như mưa hướng tới cặp nam nữ, khóc lóc.
- Phụ thân… mẫu thân…!
Đáng lẽ ra phải là một cảnh cảm động, khóc lóc bùi ngùi, nhưng rất nhanh nàng cảm thấy toàn thân vô lực, hai mắt nặng trĩu mà nhắm lại. Cặp nam nữ nọ thì cười đầy quỷ dị, lão già nọ bất chợt từ lúc nào đã chế trụ nàng, miệng cười ha hả.
- Ha ha ha… nha đầu ngốc. Giờ ngươi về hưởng phúc Lãm gia ta đi, ha ha ha…
Cả bốn định rời đi, lập tức trên không trung xuất hiện một nam hắc y, mũ trùm kín đầu chỉ lộ ra cái miệng. Việc này khiến cả đám ngưng trọng, lão già khẽ đưa Kỳ Dao đang mê man tới tay hai người kia, gằn giọng.
- Ngươi là ai lão phu không cần biết, khôn hồn thì biến ngay. Đừng cản trở việc tốt của lão phu! Nếu không, chớ trách lão phu vô tình!
Lập tức trên miệng hắc y nọ khẽ cười, sau đó là trong đầu cả ba vang lên những thanh âm đanh thép.
- Ngươi là ai mà dám giữa thanh thiên bạch nhật bắt nữ tử? Còn nữa, ngươi đừng quá tự cao!
Lãm Thiên Hạ thoáng giật mình, nhưng sau đó lại mỉm cười đầy quỷ dị. Lão rút từ bên sườn ra một cái binh khí, âm khí cùng sát khí quỷ dị lập tức trào ra, cười trào phúng.
- Hà hà, tiểu tử, ngươi chuẩn bị hậu sự đi!
Lại là thanh âm trong đầu lúc trước lại vang lên.
- Lừa gạt nữ nhân, lại âm mưu dùng mặt nạ Phụ Huyết để chế trụ, vô sỉ! Ngươi nên lo cho mình trước đi!
Lãm Thiên Hạ cả kinh, ánh mắt có điểm co rút. Nhưng rất nhanh lại cười lên âm lệ vô cùng, sau đó nói.
- Cứ cho là ngươi biết đi, diệt sát ngươi là hết hậu họa!
Lão liếm liếm môi, lập tức vận lực. Lập tức vật nọ cầm trên tay vang lên những thanh âm lách cách khô khốc. Thứ lão cầm chính là thành danh pháp phảo Bạch Cốt Tiên, nó có hình dáng chuôi như một thanh kiếm. Nhưng không có lưỡi kiếm mà ở phần này là ba dải dây dài, hiển nhiên là các đốt xương nhỏ được nối với nhau mà tạo thành. Oán khí cùng âm khí ào ào tràn ra tứ phía, thậm chí cả cặp nam nữ phía sau cũng sợ hãi tới run rẩy trước luồng oán khí ấy.
Bạch Cốt Tiên này vốn Lãm Thiên Hạ một phen tốn công chế luyện. Đầu tiên thu thập đủ 999 tiểu hài mới sinh, sau đó nhốt vào hầm bỏ đói tới chết. Tiểu hài khóc tới đói lả mà chết, đương nhiên oán khí ít hơn trưởng thành nhân, xong lại không hề có mục tiêu oán hận. Vì thế nên có thể tùy thời sử dụng, sau đó lão tốn công một phen luyện hóa, lấy ở mỗi di cốt một đốt xương cụt. Lại dùng hồn phách chúng mà tế luyện, sau một phen công phu thì hình thành nên Bạch Cốt Tiên này. Nó có thể vừa thu lại thành đoản kiếm, dài ra thành nhuyễn tiên.
Lãm Thiên Hạ lẩm nhẩm chú ngữ, chỉ thấy Bạch Cốt Tiên nọ ẩn ẩn một làn hắc khí. Lão khẽ liếc mắt nhìn tới người áo đen, lập tức động thủ…
Quyên Quyên lên Cửu lâu, không nhìn thấy Kỳ Dao đâu bèn quay lưng đi xuống. Bất giác nàng nhìn thấy phong thư nọ trên bàn, không kiềm chế nổi tò mò mở ra đọc, rất nhanh sau đó sắc mặt đại biến đổi. Về chuyện của Kỳ Dao, nàng đã sớm được diện kiến Đào Nhược Hồng nên biết thừa đây là ngụy thư. Phụ mẫu Kỳ Dao vốn đã tử nạn trong hỗn chiến, chính tay Đào Nhược Hồng chôn cất di thể của họ. “Lẽ nào Dao muội chưa được Hồng tiền bối kể cho nghe việc này?... Không tốt!”. Quyên Quyên cau mày, lập tức xuất ra phi hành mà lào tới địa phương viết trong thư.
Ngay từ phía xa, nàng đã cảm thấy có những luồng xung lực nối tiếp lan tới khiến nàng càng ngưng trọng, gia tăng tốc độ phi hành. Từ phía mình, nàng nhìn thấy trên không có một hắc y nhân đang giao đấu với một lão già áo trắng, lão già nọ trông vẻ tiên phong đạo cốt vô cùng. Dưới mặt đất là một cặp nam nữ, dường như chế trụ Kỳ Dao trên tay. Quyên Quyên cau mày, lập tức từ đai lưng xuất ra một cây roi lớn, thân ánh lên một màu kim sắc mà niệm chú. Lập tức kim quang đại thịnh, lao tới cặp nữ nhân nọ.
Lãm Thiên Hạ cau mày, cảm nhận một luồng khí tức mới cấp tốc lao tới thì gắng đánh mạnh ra một chiêu, sau đó hô lên.
- Hai ngươi mau diệt sát kẻ mới tới!
Cặp nam nữ nọ lập tức gật đầu, để Kỳ Dao dựa vào một tảng đá lớn rồi rút binh khí nghênh chiến. Bất quá, hai kẻ này mới chỉ là Kết Đan Kỳ, còn Quyên Quyên đã là Nguyên Anh Trung Kỳ, vì thế rất nhanh bị nàng đánh bại. Lãm Thiên Hạ giằng co hồi lâu, lập tức nóng nảy sử dụng sát chiêu. Y nắm lấy Bạch Cốt Tiên, sau đó niệm chú. Lập tức hắc khí cực thịnh, uy áp lan tỏa khiến ngay cả Quyên Quyên mặt mày tái nhợt. Lãm Thiên Hạ quyết tâm dồn toàn bộ chân lực ra chiêu, mong diệt sát kẻ này, sau đó có thể rời đi mà không ai hay chuyện. Từ lúc giao thủ tới giờ, đã trải qua hơn năm mươi thức mà chung quy hắc y nhân chỉ một tay phá giải hết khiến lão kinh tâm. “Hà, tiểu tử, xem lần này ngươi né tránh sao!”. Lão hô lên một tiếng, bổ thẳng Bạch Cốt Tiên tới phía hắc y nhân. Bạch Cốt Tiên lúc này như hóa hình thành một thanh đại cự kiếm, toàn thân đen thui, tản mát những luồng oán khí cùng máu huyết lao tới. Khóe miệng hắc y nhếch lên, tự nhiên không hề chống cự. Lãm Thiên Hạ cho rằng hắc y bị uy áp bức bách, nhất thời không thể di chuyển thì cả mừng, lập tức cười ha hả. Quyên Quyên thấy vậy thì hô lên một tiếng đầy kinh hãi.
- Cẩn thận!...
Sau đó thì mặt nàng tái nhợt, chỉ thấy hắc cự kiếm nọ xuyên thấu thân thể hắc y nhân, còn lão già áo trắng thì trên mặt vô cùng đắc ý, cười ha hả.
- Ha ha ha… oắt con, dám xem thường lão gia ta à!
Quyên Quyên nhìn vào khí tức và pháp bảo, trong mắt ánh lên sự khinh bỉ vô bì. “Là một tên ma tu!”. Chính nàng lúc này xiết chặt cây roi, quất mạnh một chiêu tới lão già áo trắng. Lão già khẽ động thân, lập tức chuyển hướng giơ thân hắc y làm lá chắn. Nhất thời luồng ánh sáng nọ thu lại, hiển nhiên là Quyên Quyên không nhẫn tâm đánh lên thân xác hắc y nhân kia. Lãm Thiên Hạ chợt cau mày, lão nghi ngờ nói.
- Kim Giao? Ngươi là Bạch Nhạn Tiên Tử - Đỗ Quyên Quyên?
Quyên Quyên nghe vậy thì thoáng giật mình, sau đó lạnh giọng.
- Đúng, chính Quyên Quyên ta đây! Ồ, trông ngươi rất quen nha…
- Hà hà, cá đã cắn câu!
- Hừm, đây đúng là cơ hội trời ban!...
Kỳ Dao xuất trấn từ phía cửa Bắc, gấp rút phi hành tới bìa rừng, nơi trong thư nói là phụ mẫu thất lạc đang muốn tìm kiếm nàng. Kỳ Dao ánh mắt có chút mong chờ, lại mang thêm những tia sốt ruột. Nàng vốn biết bản thân từ nhỏ được sư phụ nuôi nấng, chưa từng được gặp mặt cha mẹ. Nhưng lúc này đột ngột xuất hiện một tia hi vọng khiến nàng mừng rỡ không thôi. Không cần suy xét gì thêm mà lập tức tới đây.
Chợt có một đạo hồng quang đang xé gió lao tới khiến tâm tình nàng kích động, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy chán ghét vô cùng. Chỉ thấy trên phi hành nọ là một nam nhân bạch y, dáng người thanh thoát, y nhảy xuống, cúi đầu bái lễ.
- Phúc Anh bái kiến cô nương!
- Ngươi là kẻ viết thư?
Kỳ Dao ánh mắt hiện lên những tia phẫn nộ, tay nắm chặt, hai má đỏ bừng. Phúc Anh lại nghĩ là nàng xấu hổ, bất giác cười cười mà nói.
- Thật không phải…
Chưa nói hết câu, chợt một tiếng nam nhân già nua hướng tới y mà quát.
- Hỗn đản, dám giữa đường quấy nhiễu nữ nhân!
Chỉ thấy vô số đạo hắc ảnh chụp về phía nam nhân bạch y, trong gió còn phảng phất mùi máu tanh cùng sát khí. Phúc Anh chỉ kịp kếu lên một tiếng thê lương, lập tức đã hóa thành xương trắng trong những đạo hắc ảnh, sau đó thì xương trắng cũng tiêu biến hết cả. Kỳ Dao thấy vậy thì nét mặt ngưng trọng, lập tức lấy ra Lam Thiên Băng Cầm thủ thế. Chợt một thân ảnh xuất hiện khiến nàng cả kinh, ngây người ra. Chỉ thấy người vừa ra chiêu là một lão nhân râu tóc bạc phơ, nét mặt vô cùng trang nghiêm. Tản mát từ y là một luồng khí tức như một vị lão tiền bối đức cao vọng trọng. Tâm tình nàng lúc ấy mới nhẹ nhàng thả lỏng đi phần nào, nàng hỏi.
- Tiền bối là?...
- Cô nương, trước hết có hai người này cần gặp cô!
Lão già trực tiếp ngăn lại, khẽ phất tay. Từ phía sau xuất hiện một cặp nam nữ trung niên, nữ nhân điệu bộ thập phần ôn nhu, khuôn mặt có nét kiều mị không khác Kỳ Dao là mấy, nam nhân bên cạnh thì nét mặt đầy ý nghiêm nghị. Nhưng rất nhanh cả hai trên mặt biến hóa, nước mắt như mưa, run run mà nói.
- Dao nhi, Dao nhi… chúng ta là phụ mẫu của con… Con có biết chúng ta mất bao nhiêu năm trời để tìm kiếm con không?
- Phụ mẫu?
Kỳ Dao thốt lên, nhưng nàng không quá vồ vập. Lập tức lấy tủy thủ trích máu từ một ngón tay mà giơ lên, cặp nam nữ nọ nhất thời minh bạch ý định dùng Tử Mẫu Định Huyết để thử. Vì vậy cùng không chậm trễ, lập tức rút ra trủy thủ hướng tới tay mình, bất quá, dường như có chút xúc động lại rạch một vệt dài. Kỳ Dao trong mắt lập tức ánh lên vẻ đau xót, nhưng cũng không vội vã vọng động. Nàng nhắm mắt lại, lẩm nhẩm chú ngữ. Chỉ thấy một hồi quang mang rao bọc lấy ba người, sau đó rút ra vài giọt máu huyết mà lơ lửng bay lên trên không. Cả bốn cặp mắt đều ngưng trọng nhìn tới.
Tử Mẫu Định Huyết là loại phép thử thông dụng tại U Châu, nó có độ chính xác tuyệt đối. Thường được dùng để kiểm tra huyết thống giữa cha mẹ và con cái; giữa các chi gia tộc; đây cũng là cách thông dụng để các vị tiền bối tìm kiếm các hậu nhân thất lạc lâu năm bên ngoài.
Kỳ Dao khẽ mở mắt, chỉ thấy quang mang kia từng bước từng bước ép các giọt máu lại gần nhau, sau đó chúng xoay tròn, càng lúc càng nhanh. Cuối cùng thì chậm lại,trên không chỉ còn một giọt máu lớn duy nhất màu đỏ tươi – chứng minh nàng có cùng huyết thống với hai người nọ. Kỳ Dao toàn thân run rẩy, nước mắt như mưa hướng tới cặp nam nữ, khóc lóc.
- Phụ thân… mẫu thân…!
Đáng lẽ ra phải là một cảnh cảm động, khóc lóc bùi ngùi, nhưng rất nhanh nàng cảm thấy toàn thân vô lực, hai mắt nặng trĩu mà nhắm lại. Cặp nam nữ nọ thì cười đầy quỷ dị, lão già nọ bất chợt từ lúc nào đã chế trụ nàng, miệng cười ha hả.
- Ha ha ha… nha đầu ngốc. Giờ ngươi về hưởng phúc Lãm gia ta đi, ha ha ha…
Cả bốn định rời đi, lập tức trên không trung xuất hiện một nam hắc y, mũ trùm kín đầu chỉ lộ ra cái miệng. Việc này khiến cả đám ngưng trọng, lão già khẽ đưa Kỳ Dao đang mê man tới tay hai người kia, gằn giọng.
- Ngươi là ai lão phu không cần biết, khôn hồn thì biến ngay. Đừng cản trở việc tốt của lão phu! Nếu không, chớ trách lão phu vô tình!
Lập tức trên miệng hắc y nọ khẽ cười, sau đó là trong đầu cả ba vang lên những thanh âm đanh thép.
- Ngươi là ai mà dám giữa thanh thiên bạch nhật bắt nữ tử? Còn nữa, ngươi đừng quá tự cao!
Lãm Thiên Hạ thoáng giật mình, nhưng sau đó lại mỉm cười đầy quỷ dị. Lão rút từ bên sườn ra một cái binh khí, âm khí cùng sát khí quỷ dị lập tức trào ra, cười trào phúng.
- Hà hà, tiểu tử, ngươi chuẩn bị hậu sự đi!
Lại là thanh âm trong đầu lúc trước lại vang lên.
- Lừa gạt nữ nhân, lại âm mưu dùng mặt nạ Phụ Huyết để chế trụ, vô sỉ! Ngươi nên lo cho mình trước đi!
Lãm Thiên Hạ cả kinh, ánh mắt có điểm co rút. Nhưng rất nhanh lại cười lên âm lệ vô cùng, sau đó nói.
- Cứ cho là ngươi biết đi, diệt sát ngươi là hết hậu họa!
Lão liếm liếm môi, lập tức vận lực. Lập tức vật nọ cầm trên tay vang lên những thanh âm lách cách khô khốc. Thứ lão cầm chính là thành danh pháp phảo Bạch Cốt Tiên, nó có hình dáng chuôi như một thanh kiếm. Nhưng không có lưỡi kiếm mà ở phần này là ba dải dây dài, hiển nhiên là các đốt xương nhỏ được nối với nhau mà tạo thành. Oán khí cùng âm khí ào ào tràn ra tứ phía, thậm chí cả cặp nam nữ phía sau cũng sợ hãi tới run rẩy trước luồng oán khí ấy.
Bạch Cốt Tiên này vốn Lãm Thiên Hạ một phen tốn công chế luyện. Đầu tiên thu thập đủ 999 tiểu hài mới sinh, sau đó nhốt vào hầm bỏ đói tới chết. Tiểu hài khóc tới đói lả mà chết, đương nhiên oán khí ít hơn trưởng thành nhân, xong lại không hề có mục tiêu oán hận. Vì thế nên có thể tùy thời sử dụng, sau đó lão tốn công một phen luyện hóa, lấy ở mỗi di cốt một đốt xương cụt. Lại dùng hồn phách chúng mà tế luyện, sau một phen công phu thì hình thành nên Bạch Cốt Tiên này. Nó có thể vừa thu lại thành đoản kiếm, dài ra thành nhuyễn tiên.
Lãm Thiên Hạ lẩm nhẩm chú ngữ, chỉ thấy Bạch Cốt Tiên nọ ẩn ẩn một làn hắc khí. Lão khẽ liếc mắt nhìn tới người áo đen, lập tức động thủ…
Quyên Quyên lên Cửu lâu, không nhìn thấy Kỳ Dao đâu bèn quay lưng đi xuống. Bất giác nàng nhìn thấy phong thư nọ trên bàn, không kiềm chế nổi tò mò mở ra đọc, rất nhanh sau đó sắc mặt đại biến đổi. Về chuyện của Kỳ Dao, nàng đã sớm được diện kiến Đào Nhược Hồng nên biết thừa đây là ngụy thư. Phụ mẫu Kỳ Dao vốn đã tử nạn trong hỗn chiến, chính tay Đào Nhược Hồng chôn cất di thể của họ. “Lẽ nào Dao muội chưa được Hồng tiền bối kể cho nghe việc này?... Không tốt!”. Quyên Quyên cau mày, lập tức xuất ra phi hành mà lào tới địa phương viết trong thư.
Ngay từ phía xa, nàng đã cảm thấy có những luồng xung lực nối tiếp lan tới khiến nàng càng ngưng trọng, gia tăng tốc độ phi hành. Từ phía mình, nàng nhìn thấy trên không có một hắc y nhân đang giao đấu với một lão già áo trắng, lão già nọ trông vẻ tiên phong đạo cốt vô cùng. Dưới mặt đất là một cặp nam nữ, dường như chế trụ Kỳ Dao trên tay. Quyên Quyên cau mày, lập tức từ đai lưng xuất ra một cây roi lớn, thân ánh lên một màu kim sắc mà niệm chú. Lập tức kim quang đại thịnh, lao tới cặp nữ nhân nọ.
Lãm Thiên Hạ cau mày, cảm nhận một luồng khí tức mới cấp tốc lao tới thì gắng đánh mạnh ra một chiêu, sau đó hô lên.
- Hai ngươi mau diệt sát kẻ mới tới!
Cặp nam nữ nọ lập tức gật đầu, để Kỳ Dao dựa vào một tảng đá lớn rồi rút binh khí nghênh chiến. Bất quá, hai kẻ này mới chỉ là Kết Đan Kỳ, còn Quyên Quyên đã là Nguyên Anh Trung Kỳ, vì thế rất nhanh bị nàng đánh bại. Lãm Thiên Hạ giằng co hồi lâu, lập tức nóng nảy sử dụng sát chiêu. Y nắm lấy Bạch Cốt Tiên, sau đó niệm chú. Lập tức hắc khí cực thịnh, uy áp lan tỏa khiến ngay cả Quyên Quyên mặt mày tái nhợt. Lãm Thiên Hạ quyết tâm dồn toàn bộ chân lực ra chiêu, mong diệt sát kẻ này, sau đó có thể rời đi mà không ai hay chuyện. Từ lúc giao thủ tới giờ, đã trải qua hơn năm mươi thức mà chung quy hắc y nhân chỉ một tay phá giải hết khiến lão kinh tâm. “Hà, tiểu tử, xem lần này ngươi né tránh sao!”. Lão hô lên một tiếng, bổ thẳng Bạch Cốt Tiên tới phía hắc y nhân. Bạch Cốt Tiên lúc này như hóa hình thành một thanh đại cự kiếm, toàn thân đen thui, tản mát những luồng oán khí cùng máu huyết lao tới. Khóe miệng hắc y nhếch lên, tự nhiên không hề chống cự. Lãm Thiên Hạ cho rằng hắc y bị uy áp bức bách, nhất thời không thể di chuyển thì cả mừng, lập tức cười ha hả. Quyên Quyên thấy vậy thì hô lên một tiếng đầy kinh hãi.
- Cẩn thận!...
Sau đó thì mặt nàng tái nhợt, chỉ thấy hắc cự kiếm nọ xuyên thấu thân thể hắc y nhân, còn lão già áo trắng thì trên mặt vô cùng đắc ý, cười ha hả.
- Ha ha ha… oắt con, dám xem thường lão gia ta à!
Quyên Quyên nhìn vào khí tức và pháp bảo, trong mắt ánh lên sự khinh bỉ vô bì. “Là một tên ma tu!”. Chính nàng lúc này xiết chặt cây roi, quất mạnh một chiêu tới lão già áo trắng. Lão già khẽ động thân, lập tức chuyển hướng giơ thân hắc y làm lá chắn. Nhất thời luồng ánh sáng nọ thu lại, hiển nhiên là Quyên Quyên không nhẫn tâm đánh lên thân xác hắc y nhân kia. Lãm Thiên Hạ chợt cau mày, lão nghi ngờ nói.
- Kim Giao? Ngươi là Bạch Nhạn Tiên Tử - Đỗ Quyên Quyên?
Quyên Quyên nghe vậy thì thoáng giật mình, sau đó lạnh giọng.
- Đúng, chính Quyên Quyên ta đây! Ồ, trông ngươi rất quen nha…
/255
|