Lãm Thiên Hạ nghe thế thì chột dạ, sau đó định bụng rút Bạch Cốt Tiên đào tẩu vì sợ bị nhận ra. Nhưng lão không tài nào rút lại được thì cả kinh, nhìn lại thấy tay hắc y nọ đang nắm chặt cán Bạch Cốt Tiên, trong đầu lão lại vang lên thanh âm đanh thép nọ.
- Muốn chạy sao?
Hành động sau đó khiến cả Quyên Quyên và Lãm Thiên Hạ cả kinh, đó là một nắm đấm rất mạnh đánh thẳng vào mặt lão già nọ khiến lão loạng choạng thối lui, tay ôm mặt đang bê bết máu. Quyên Quyên lại càng cả kinh gấp bội, nàng vốn tưởng nam nhân nọ chết rồi,nào ngờ hắn vẫn sống khiến nàng càng thêm kinh dị. Lãm Thiên Hạ ôm mặt đau đớn, lại thấy một phen dị biến khiến lão hoảng hốt thét lên.
- Không, ngươi không được làm thế… Không!...
Chỉ thấy toàn thân hắc y nhân bốc lên một ngọn lửa hoàng kim, ánh kim quang chói lọi như thiếu đốt thân thể chính mình. Thanh hắc cự kiếm nọ cắm trên thân thể hắn run rẩy kịch liệt, bên này là lão già áo trắng ôm đầu gào thét, lăn lộn,bên kia là Quyên Quyên ngây ngốc nhìn tới. Chỉ thấy Kim hỏa nọ bừng bừng bốc lên cao, cự kiếm nọ đột ngột chuyển hóa từ một màu đen sang một màu trong suốt, vô số điểm sáng theo đó bay lên trên trời. Dù là ban ngày nhưng quang cảnh ấy thực sự mỹ diệu vô cùng khiến Quyên Quyên ngấy ngốc mà ngắm nhìn. Lãm Thiên Hạ thì ôm đầu lăn lộn, đương nhiên Bạch Cốt Tiên này là bổn mạng pháp bảo của lão, giờ bị hủy bỏ nên thần thức cắn trả vô cùng khổ sở.
Chừng cạn chén trà, toàn bộ điểm sáng nọ đã tiêu tán, kim hỏa nọ đã ngừng lại. Chỉ thấy vô số mảnh xương ồ ạt tứ tung rơi xuống đất, hóa thành tro bụi mà tiêu tán. Lãm Thiên Hạ vẻ mặt đầy thống khổ, không kiềm chế nổi mà phun ra một ngụm máu tươi. Quyên Quyên vốn đã biết đây là hiệu ứng cắn trả khi bổn mạng pháp bảo bị hủy, nàng bạo gan tới gần quan sát, những mong nhận định ra lão già nọ. Nhưng khuôn mặt lão ta lúc này đầy máu me khiến nàng khó có thể nhìn rõ mục diện. Chợt thấy lão già nọ quăng một trái cầu xanh về phía cả hai, trong đầu nàng lại xuất hiện một thanh âm nam nhân đanh thép.
- Mau lùi lại, độc dược!
Nàng cả kinh,vội vã thoái lui. Chỉ thấy nam nhân nọ đã từ lúc nào chắn trước mặt nàng, Kim diễm kia lại một lần nữa bùng cháy, thiêu đốt đám khói đen từ trái cầu nọ. Chỉ là lúc chúng tiêu thất hết, lão già nọ đã biến mất tăm. Quyên Quyên nhún mình thi lễ, cung kính nói.
- Đa tạ công tử tương trợ!
Nàng gọi hắc y này là công tử, cũng bởi vì phỏng đoán qua thanh âm của y. Thêm nữa với chút khuôn mặt lộ ra, nàng dám chắc y còn rất trẻ tuổi. Hắc y nọ khẽ gật đầu, tiến tới bế lấy Kỳ Dao mà đứng lên. Quyên Quyên trên mặt cả kinh, vội vã nói.
- Công tử, nam nữ thụ thụ bất tương thân. Như thế này… thế này không được!
Lại một hồi thanh âm xuất hiện trong đầu nàng.
- Nàng ấy là người hứa gả cho ta, vậy có được không? Cô nương?
- Công tử… công tử lẽ nào… lẽ nào lại là…
Hắc y nhân dường như đoán trước được lời nàng nói, gật gật đầu.
- Ta tên Minh Tiến!
Quyên Quyên nghe vậy nhất thời cả kinh, sau đó vội vàng dẫn đường để hắn vào Thu Thủy lâu. Trên đường, vô số nam nhân ánh mắt đầy lửa giận khi liếc tới một trong thập nữ đang bị nam hắc y lạ mặt bế. Không ít kẻ chặn đường, vin vào điều luật mà gây sự. Quyên Quyên chưa kịp giải thích thì sự lạ đã phát sinh, chỉ cảm thấy một luồng thần thức cùng khí áp cường đại lan ra tứ phía khiến tất cả những kẻ xung quanh kinh tâm động phách, run rẩy mà cúp đuôi chạy đi. Nàng cũng cảm thấy nghi hoặc cực hạn, lại không nhìn thấu tu vi của hắc y nhân khiến nàng càng lúc càng tò mò. Bất quá, lúc này chăm sóc cho Kỳ Dao mới là quan trọng, vì thế rảo bước đi mau.
Vào tới Thu Thủy trà lâu, khách nhân cũng đồng dạng giật mình khi nhìn tới sự lạ, nhưng không ai dám lên tiếng. Quyên Quyên một mạch đưa hắc y mang Kỳ Dao tới phòng nghỉ, để hắn nhẹ nhàng dặt Kỳ Dao lên giường sau đó bắt mạch, hồi lâu mới thở phào.
- Công tử yên tâm, chỉ là ngất thôi, không có gì đáng ngại!
Chợt tiếng gõ cửa phòng vang lên, Quyên Quyên mau mắn bước ra ngoài, lại thấy Tiêu Hoa đang đứng đó, nét mặt trầm trọng. Bà ta nói.
- Quyên Quyên cô nương, cả Kỳ Dao cô nương nữa, mau tới Khách Phòng nghị sự!
- Tiêu Hoa lão lão à, Kỳ Dao vừa bị kẻ khác hãm hại. May có Minh Tiến công tử đây ra tay tương trợ, giờ phiền lão lão chăm nom muội ấy, để ta và công tử tới Khách Phòng!
Kim Hoa ánh mắt chiếu tới hắc y nhân, hắc y nhân khẽ gật gật đầu. Quyên Quyên đắp lại tấm chăn cho Kỳ Dao, sau đó rảo bước đi tới Khách Phòng. Tiêu Hoa chờ họ đi khỏi, ánh mắt sáng lên đôi chút, tự nói một mình.
- Ân, rất có khí phách nam nhân. Thảo nào mà hai vị Lam Thiên và Tuyết Lăng lại tranh cãi về y!...
Khách phòng, khi hai người tiến tới bên ngoài, bên trong đã vang lên những thanh âm đầy phẫn nộ.
- Lãm huynh, rốt cuộc là kẻ nào mà lại có thể ngang ngược như vậy chứ?
Tiếu Vong Hồn mặt mũi đỏ gay như gà chọi nói lớn, ánh mắt đều đặt cả trên người Lãm Thiên Hạ. Lúc này lão đang được một đệ tử của mình trị thương. Phía bên trái gian phòng, chính là tám nữ nhân trong thập nữ, nét mặt có chút ngưng trọng. Bên phải là các vị trưởng môn, mặt ai nấy đều biến hóa vô cùng, ánh mắt nửa thiện nửa tà nhìn tới Lãm Thiên Hạ. Duy nhất chỉ có Hư Ngôn là im lặng, tay khẽ lần tràng hạt. Quyên Quyên mau mắn đẩy cửa bước vào, theo sau nàng chính là hắc y nhân. Lãm Thiên Hạ mặt mày co rúm, hoảng hốt.
- Là hắn… là… chính là hắn!
Tiếu Vong Hồn nghe vậy thì cả kinh, sau đó chuyển thành giận dữ, một quyền đánh tới người hắc y nhân mà hét lớn.
- Cuồng đồ, nhận trừng phạt đi!
Bục! Quyền thủ của Tiếu Vong Hồn bị hắc y nhân bắt được. Nhưng găng tay của hắc y nhân vì xung lực của quyền này lập tức bị chấn nát, lộ ra một bàn tay với những móng vuốt ngân sắc, trên mu bàn tay là vô số những phiến vảy màu xanh đồng rỉ. Tất cả lại nghe thấy thanh âm nam nhân sắc bén vang lên trong đầu.
- Tặc tử, ngươi lẩn trốn cũng nhanh đấy!
Cả hai bên phòng, chưa ai hiểu đầu đuôi mọi việc ra sao, nay lại thấy bàn tay nọ thì cả kinh. Quyên Quyên thì ngẩn ra, nhưng sau đó lại hướng tới hai bàn mà nói.
- Đây là Minh Tiến công tử, là vị hôn phu đính ước của Lam Thiên Tiên Tử - Kỳ Dao!
Tức thì cả hai bên im lặng, sắc mặt Tiếu Vong Hồn trở nên nhợt nhạt, mồ hôi lấm tấm nơi trán. Hắn muốn dãy ra mà không tài nào rút tay về được, tựa như tay hắc y nhân này là một cái kìm thép vậy. Lại nhìn thấy những phiến vảy thì kinh hãi, lắp bắp.
- Hắn... hắn... Long nhân!
Từ này vừa thốt ra, lại như giáng mạnh một đòn nữa lên tất cả mọi người. Lãm Thiên Hạ sắc mặt xám ngoét, không tự chủ mà run rẩy. Hư Ngôn lúc này đột ngột mở mắt, tiến tới phía trước hắc y cung kính bái lễ.
- A di đà phật! Đệ tử Hư Ngôn bái kiến sư thúc!
Câu này là một đòn thứ ba giáng tới, không ít vị ở đây say xẩm mặt mày. Như vậy, về địa vị hắc y nhân này còn cao hơn tất cả một bậc. Hắc y nhân khẽ hướng tới Hư Ngôn gật đầu đáp lễ, sau đó xoắn tay rắc một cái, lập tức bẻ gãy cánh tay của Tiếu Vong Hồn, lẳng hắn ngã dúi dụi. Từ trong ngực, hắc y nhân lôi ra môt viên pha lên, hướng tới phía bàn các trưởng môn. Thanh âm nọ lại vang lên.
- Mọi việc các vị nên xem qua rồi tự hiểu lấy. Bản thân ta đã đạt cực hạn ly hồn xuất thể, giờ phải lập tức trở về nguyên thân, cáo từ!
Hư Ngôn thần sắc kinh dị, sau đó vội vàng hỏi.
- Sư thúc, người hiện đang tĩnh tọa ở đâu?
- Ta hiện đang dưỡng thương, bất quá chưa rõ là nơi nào…
Thanh âm dần dần nhỏ đi, thân ảnh hắc y nọ dần dần tiêu tán rồi biến mất không một dấu vết. Tựa như mọi chuyện chưa từng tồn tại, chưa từng xảy ra bất cứ sự việc nào. Phía bàn bên phải, lập tức một trung niên râu dài, thân vận hồng y cầm lấy viên pha lê nọ mà xem xét, lát sau ánh mắt trừng trừng nhìn tới Lãm Thiên Hạ cùng Tiếu Vong Hồn mà nghiến răng.
- Giỏi cho hai tên các ngươi! Hừ!
- Nhật Nguyệt huynh, rốt cục là điều gì?
Vương Phác Thiên nhăn mày hỏi, Nhật Nguyệt – Thiên Tinh Cung – cung chủ ném ra viên pha lê về phía y, bực bội nói.
- Thiên Huynh, huynh tự xem đi!
Nhật Nguyệt nói xong, lập tức râu tóc như dựng đứng hết cả lên, hiển nhiên là vô cùng phẫn nộ. Ánh mắt tựa như có ngàn lưỡi đao sắc chiếu tới hai kẻ nọ. Vương Phác Thiên vừa xem xong, lập tức cũng đùng đùng nổi giận lôi đình. Cứ như vậy lần lượt tất cả đều xem qua hết, sau đó ánh mắt ai cũng như lửa liếc tới hai kẻ bị thương nọ. Thậm chí cả các vị nữ nhân cũng dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn tới Lãm Thiên Hạ và Tiếu Vong Hồn. Cuối cùng, bàn bên phải có một người đứng lên. Y là một nam nhân trung niên, thân vận bạch y cầu kì,trước ngực áo có huy kí một chiếc lá liễu – Môn chủ Đệ nhất tông môn U Châu – Phiêu Hoàng Tông – Trương Dạ Nguyên.
- Muốn chạy sao?
Hành động sau đó khiến cả Quyên Quyên và Lãm Thiên Hạ cả kinh, đó là một nắm đấm rất mạnh đánh thẳng vào mặt lão già nọ khiến lão loạng choạng thối lui, tay ôm mặt đang bê bết máu. Quyên Quyên lại càng cả kinh gấp bội, nàng vốn tưởng nam nhân nọ chết rồi,nào ngờ hắn vẫn sống khiến nàng càng thêm kinh dị. Lãm Thiên Hạ ôm mặt đau đớn, lại thấy một phen dị biến khiến lão hoảng hốt thét lên.
- Không, ngươi không được làm thế… Không!...
Chỉ thấy toàn thân hắc y nhân bốc lên một ngọn lửa hoàng kim, ánh kim quang chói lọi như thiếu đốt thân thể chính mình. Thanh hắc cự kiếm nọ cắm trên thân thể hắn run rẩy kịch liệt, bên này là lão già áo trắng ôm đầu gào thét, lăn lộn,bên kia là Quyên Quyên ngây ngốc nhìn tới. Chỉ thấy Kim hỏa nọ bừng bừng bốc lên cao, cự kiếm nọ đột ngột chuyển hóa từ một màu đen sang một màu trong suốt, vô số điểm sáng theo đó bay lên trên trời. Dù là ban ngày nhưng quang cảnh ấy thực sự mỹ diệu vô cùng khiến Quyên Quyên ngấy ngốc mà ngắm nhìn. Lãm Thiên Hạ thì ôm đầu lăn lộn, đương nhiên Bạch Cốt Tiên này là bổn mạng pháp bảo của lão, giờ bị hủy bỏ nên thần thức cắn trả vô cùng khổ sở.
Chừng cạn chén trà, toàn bộ điểm sáng nọ đã tiêu tán, kim hỏa nọ đã ngừng lại. Chỉ thấy vô số mảnh xương ồ ạt tứ tung rơi xuống đất, hóa thành tro bụi mà tiêu tán. Lãm Thiên Hạ vẻ mặt đầy thống khổ, không kiềm chế nổi mà phun ra một ngụm máu tươi. Quyên Quyên vốn đã biết đây là hiệu ứng cắn trả khi bổn mạng pháp bảo bị hủy, nàng bạo gan tới gần quan sát, những mong nhận định ra lão già nọ. Nhưng khuôn mặt lão ta lúc này đầy máu me khiến nàng khó có thể nhìn rõ mục diện. Chợt thấy lão già nọ quăng một trái cầu xanh về phía cả hai, trong đầu nàng lại xuất hiện một thanh âm nam nhân đanh thép.
- Mau lùi lại, độc dược!
Nàng cả kinh,vội vã thoái lui. Chỉ thấy nam nhân nọ đã từ lúc nào chắn trước mặt nàng, Kim diễm kia lại một lần nữa bùng cháy, thiêu đốt đám khói đen từ trái cầu nọ. Chỉ là lúc chúng tiêu thất hết, lão già nọ đã biến mất tăm. Quyên Quyên nhún mình thi lễ, cung kính nói.
- Đa tạ công tử tương trợ!
Nàng gọi hắc y này là công tử, cũng bởi vì phỏng đoán qua thanh âm của y. Thêm nữa với chút khuôn mặt lộ ra, nàng dám chắc y còn rất trẻ tuổi. Hắc y nọ khẽ gật đầu, tiến tới bế lấy Kỳ Dao mà đứng lên. Quyên Quyên trên mặt cả kinh, vội vã nói.
- Công tử, nam nữ thụ thụ bất tương thân. Như thế này… thế này không được!
Lại một hồi thanh âm xuất hiện trong đầu nàng.
- Nàng ấy là người hứa gả cho ta, vậy có được không? Cô nương?
- Công tử… công tử lẽ nào… lẽ nào lại là…
Hắc y nhân dường như đoán trước được lời nàng nói, gật gật đầu.
- Ta tên Minh Tiến!
Quyên Quyên nghe vậy nhất thời cả kinh, sau đó vội vàng dẫn đường để hắn vào Thu Thủy lâu. Trên đường, vô số nam nhân ánh mắt đầy lửa giận khi liếc tới một trong thập nữ đang bị nam hắc y lạ mặt bế. Không ít kẻ chặn đường, vin vào điều luật mà gây sự. Quyên Quyên chưa kịp giải thích thì sự lạ đã phát sinh, chỉ cảm thấy một luồng thần thức cùng khí áp cường đại lan ra tứ phía khiến tất cả những kẻ xung quanh kinh tâm động phách, run rẩy mà cúp đuôi chạy đi. Nàng cũng cảm thấy nghi hoặc cực hạn, lại không nhìn thấu tu vi của hắc y nhân khiến nàng càng lúc càng tò mò. Bất quá, lúc này chăm sóc cho Kỳ Dao mới là quan trọng, vì thế rảo bước đi mau.
Vào tới Thu Thủy trà lâu, khách nhân cũng đồng dạng giật mình khi nhìn tới sự lạ, nhưng không ai dám lên tiếng. Quyên Quyên một mạch đưa hắc y mang Kỳ Dao tới phòng nghỉ, để hắn nhẹ nhàng dặt Kỳ Dao lên giường sau đó bắt mạch, hồi lâu mới thở phào.
- Công tử yên tâm, chỉ là ngất thôi, không có gì đáng ngại!
Chợt tiếng gõ cửa phòng vang lên, Quyên Quyên mau mắn bước ra ngoài, lại thấy Tiêu Hoa đang đứng đó, nét mặt trầm trọng. Bà ta nói.
- Quyên Quyên cô nương, cả Kỳ Dao cô nương nữa, mau tới Khách Phòng nghị sự!
- Tiêu Hoa lão lão à, Kỳ Dao vừa bị kẻ khác hãm hại. May có Minh Tiến công tử đây ra tay tương trợ, giờ phiền lão lão chăm nom muội ấy, để ta và công tử tới Khách Phòng!
Kim Hoa ánh mắt chiếu tới hắc y nhân, hắc y nhân khẽ gật gật đầu. Quyên Quyên đắp lại tấm chăn cho Kỳ Dao, sau đó rảo bước đi tới Khách Phòng. Tiêu Hoa chờ họ đi khỏi, ánh mắt sáng lên đôi chút, tự nói một mình.
- Ân, rất có khí phách nam nhân. Thảo nào mà hai vị Lam Thiên và Tuyết Lăng lại tranh cãi về y!...
Khách phòng, khi hai người tiến tới bên ngoài, bên trong đã vang lên những thanh âm đầy phẫn nộ.
- Lãm huynh, rốt cuộc là kẻ nào mà lại có thể ngang ngược như vậy chứ?
Tiếu Vong Hồn mặt mũi đỏ gay như gà chọi nói lớn, ánh mắt đều đặt cả trên người Lãm Thiên Hạ. Lúc này lão đang được một đệ tử của mình trị thương. Phía bên trái gian phòng, chính là tám nữ nhân trong thập nữ, nét mặt có chút ngưng trọng. Bên phải là các vị trưởng môn, mặt ai nấy đều biến hóa vô cùng, ánh mắt nửa thiện nửa tà nhìn tới Lãm Thiên Hạ. Duy nhất chỉ có Hư Ngôn là im lặng, tay khẽ lần tràng hạt. Quyên Quyên mau mắn đẩy cửa bước vào, theo sau nàng chính là hắc y nhân. Lãm Thiên Hạ mặt mày co rúm, hoảng hốt.
- Là hắn… là… chính là hắn!
Tiếu Vong Hồn nghe vậy thì cả kinh, sau đó chuyển thành giận dữ, một quyền đánh tới người hắc y nhân mà hét lớn.
- Cuồng đồ, nhận trừng phạt đi!
Bục! Quyền thủ của Tiếu Vong Hồn bị hắc y nhân bắt được. Nhưng găng tay của hắc y nhân vì xung lực của quyền này lập tức bị chấn nát, lộ ra một bàn tay với những móng vuốt ngân sắc, trên mu bàn tay là vô số những phiến vảy màu xanh đồng rỉ. Tất cả lại nghe thấy thanh âm nam nhân sắc bén vang lên trong đầu.
- Tặc tử, ngươi lẩn trốn cũng nhanh đấy!
Cả hai bên phòng, chưa ai hiểu đầu đuôi mọi việc ra sao, nay lại thấy bàn tay nọ thì cả kinh. Quyên Quyên thì ngẩn ra, nhưng sau đó lại hướng tới hai bàn mà nói.
- Đây là Minh Tiến công tử, là vị hôn phu đính ước của Lam Thiên Tiên Tử - Kỳ Dao!
Tức thì cả hai bên im lặng, sắc mặt Tiếu Vong Hồn trở nên nhợt nhạt, mồ hôi lấm tấm nơi trán. Hắn muốn dãy ra mà không tài nào rút tay về được, tựa như tay hắc y nhân này là một cái kìm thép vậy. Lại nhìn thấy những phiến vảy thì kinh hãi, lắp bắp.
- Hắn... hắn... Long nhân!
Từ này vừa thốt ra, lại như giáng mạnh một đòn nữa lên tất cả mọi người. Lãm Thiên Hạ sắc mặt xám ngoét, không tự chủ mà run rẩy. Hư Ngôn lúc này đột ngột mở mắt, tiến tới phía trước hắc y cung kính bái lễ.
- A di đà phật! Đệ tử Hư Ngôn bái kiến sư thúc!
Câu này là một đòn thứ ba giáng tới, không ít vị ở đây say xẩm mặt mày. Như vậy, về địa vị hắc y nhân này còn cao hơn tất cả một bậc. Hắc y nhân khẽ hướng tới Hư Ngôn gật đầu đáp lễ, sau đó xoắn tay rắc một cái, lập tức bẻ gãy cánh tay của Tiếu Vong Hồn, lẳng hắn ngã dúi dụi. Từ trong ngực, hắc y nhân lôi ra môt viên pha lên, hướng tới phía bàn các trưởng môn. Thanh âm nọ lại vang lên.
- Mọi việc các vị nên xem qua rồi tự hiểu lấy. Bản thân ta đã đạt cực hạn ly hồn xuất thể, giờ phải lập tức trở về nguyên thân, cáo từ!
Hư Ngôn thần sắc kinh dị, sau đó vội vàng hỏi.
- Sư thúc, người hiện đang tĩnh tọa ở đâu?
- Ta hiện đang dưỡng thương, bất quá chưa rõ là nơi nào…
Thanh âm dần dần nhỏ đi, thân ảnh hắc y nọ dần dần tiêu tán rồi biến mất không một dấu vết. Tựa như mọi chuyện chưa từng tồn tại, chưa từng xảy ra bất cứ sự việc nào. Phía bàn bên phải, lập tức một trung niên râu dài, thân vận hồng y cầm lấy viên pha lê nọ mà xem xét, lát sau ánh mắt trừng trừng nhìn tới Lãm Thiên Hạ cùng Tiếu Vong Hồn mà nghiến răng.
- Giỏi cho hai tên các ngươi! Hừ!
- Nhật Nguyệt huynh, rốt cục là điều gì?
Vương Phác Thiên nhăn mày hỏi, Nhật Nguyệt – Thiên Tinh Cung – cung chủ ném ra viên pha lê về phía y, bực bội nói.
- Thiên Huynh, huynh tự xem đi!
Nhật Nguyệt nói xong, lập tức râu tóc như dựng đứng hết cả lên, hiển nhiên là vô cùng phẫn nộ. Ánh mắt tựa như có ngàn lưỡi đao sắc chiếu tới hai kẻ nọ. Vương Phác Thiên vừa xem xong, lập tức cũng đùng đùng nổi giận lôi đình. Cứ như vậy lần lượt tất cả đều xem qua hết, sau đó ánh mắt ai cũng như lửa liếc tới hai kẻ bị thương nọ. Thậm chí cả các vị nữ nhân cũng dùng ánh mắt khinh bỉ mà nhìn tới Lãm Thiên Hạ và Tiếu Vong Hồn. Cuối cùng, bàn bên phải có một người đứng lên. Y là một nam nhân trung niên, thân vận bạch y cầu kì,trước ngực áo có huy kí một chiếc lá liễu – Môn chủ Đệ nhất tông môn U Châu – Phiêu Hoàng Tông – Trương Dạ Nguyên.
/255
|