Môi lưỡi của cô mềm mại, khóe miệng tràn ra nước bọt lấp lánh đầy quyến rũ.
Một luồng ánh sáng trắng lóe lên, dương vật của anh nảy lên, tinh dich đặc quánh nóng hổi xuấtra tay.
Tạ Thù Ngu thở hổn hển, rút mấy tờ giấy lau chùi sach sẽ rồi nằm xuống, giơ tay lên che mắt, thầm cười mình thật vô dụng͟͟.
Lại bị cô hôn bắn.
Khi Tạ Thù Ngu lớn lên hiểu ra nhiều điều, anh nhận ra rằng những buổi học piano lãng phí của mình không phải là sơ suất của cha mẹ mà là vì chủ đích cho tương lai của anh.
Bây giờ anh giả tạo, ngoan ngoãn hiểu chuyện trước mặt người lớn và cha mẹ, cũng không khiến ai phải lo lắng.
Nếu tiếp tục hình ảnh này trước mặt Diệp Thư Ngu, nhất định sẽ để lại ấn tượng tốt với cô, nhưng anh không muốn.
Anh muốn lột sach lòng mình cho cô xem.
Cảnh tượng tám năm trước hiện lên rõ ràng, sau buổi học cuối cùng, Diệp Thư Ngu bị mẹ dẫn ra khỏi nhà anh, bọn họ thậm chí còn không có thời gian để nói lời tạm biệt.
Tạ Thù Ngu đột nhiên mở mắt, thở ra một hơi nặng̝ nề.
Anh mở WeChat, lịch sử trò chuyện vẫn còn lưu lại câu chúc ngủ ngon anh nhắn ngày hôm qua, thuận tay gửi một tin Chào buổi sáng , rồi rời giường đi rửa mặt.
Sau khi Diệp Thư Ngu biết được anh là ai, ác cảm đối với anh giảm đi một chút, cũng sẽ đáp lại những “quấy rối” thông thường.
Chỉ là một tháng qua cô từ chối lời mời của anh bốn năm lần, lý do cũng rấtchính đáng, cô sắp là sinh viên năm cuối, còn phải chuẩn bị thực tập và đồ án tốt nghiệp.
Tạ Thù Ngu nhỏ hơn cô một tuổi, nên không biết điều đó là thật hay giả, cũng không ép cô, nhưng anh chưa bao giờ từ bỏ việc lên kế hoạch về lý do hẹn hò với cô vào lần saụ
Anh nghĩ đến bà Tô Uyển.
Mấy ngày trước anh đã kể cho Tô Uyển nghe về Diệp Thư Ngu, người bên kia đïện thoại rấtvui vẻ, bảo anh có rảnh thì đưa cô về nhà, cuối tuần này bà sẽ ở nhà.
Tạ Thù Ngu nhếch miệng, bấm đïện thoại.
Đầu bên kia dường như bị đïện thoại đánh thức, giọng nói mơ hồ.
“Alo…”
Nghe thấy âm thanh nhẹ nhàng này, yết hầu của anh nhấp nhô.
“À... Mẹ anh muốn mời em tới nhà chơi.”
Trong đïện thoại im lặng một lúc lâu mới nói
“Được.”
“Vậy lát nữa anh đến đón.”
“Ừm.”
Cô không muốn nói nhiều với anh.
Cô bóp đïện thoại, chuẩn bị đi gội đầu sấy tóc.
Không phải Diệp Thư Ngu không hiểu những khúc mắc giữa những người lớn, cô có lẽ hiểu rõ mối hận thù của thế hệ trước, chỉ là không thể từ chối một người hiền lành, vô cùng tình cảm với cô.
/219
|